Chương 14
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Một cơn gió thổi qua, tôi cứ thế bị thổi bay đến chỗ nảo chỗ nào đó, mắc kẹt treo ngược trên ngọn cây, tôi đang loay hoay tìm cách thoát ra thì chợt nhận ra cảnh vật chỗ này có chút quen thuộc.
Cái giếng kia... có đánh chết tôi cũng không bao giờ quên!!!
Nó chính là cái giếng trong vườn của Tô gia, nơi dì Ngô bị ném xác xuống!
Vừa vặn có người đi đến, tôi còn chưa kịp nhìn kĩ ai với ai thì đã nghe "tủm" một tiếng, có gì đó bị ném xuống giếng. Tôi bị tiếng "tủm" đó dọa cho giật mình, rơi từ trên cây xuống, rơi thẳng vào trong giếng. Nói ra thì thật xấu hổ, tôi không biết bơi, quẫy đạp một lúc rồi chìm nghỉm xuống tận đáy giếng. Dưới đó có người, à không, có xác chết thì đúng hơn, mùi tử thi nồng nặc bốc lên làm tôi muốn tắc thở mất.
Không lẽ.....
Dưới này ngoài xác của dì Ngô thì còn ai vào đây nữa? Tôi còn bị ép lạy dì ta ba lạy, nhận dì ta là mẹ vợ kìa!
Tôi cứ chìm dần chìm dần xuống cho đến khi mặt của tôi sắp dính sát vào mặt của dì Ngô, khoảnh khắc đó bỗng nhiên dì ta mở bừng mắt, thò hai tay bóp cổ tôi!!! Ông trời có còn công bằng không, tôi có tội tình gì đâu, người giết dì ta đâu phải là tôi chứ??
Tôi vừa la hét vừa giãy giụa mãi, "bẹpppp" một tiếng nữa, lại là một cái tát lệch mặt, tôi giật mình mở mắt, lại là khuôn mặt phóng đại của Tô thị dán vào mắt tôi. Tôi vã mồ hôi thở hổn hển như chó, dẫu biết chỉ là mơ thôi nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ hú hồn hú vía!
Tô thị cười cười, đặt lên môi tôi một cái hôn, tôi dựng tóc gáy với thứ ma vô liêm sỉ này nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Liếc nhìn đồng hồ treo tường, vừa vặn trời đã sáng, tôi hớt hải bò dậy chạy bán sống bán chết về nhà.
Tô thị, không, có lẽ bây giờ tôi nên gọi cô ta là Tô Xảo Xảo, cô ta ngồi trên giường, trên người mặc một bộ váy ngủ ren, trông thật sexy gợi cảm, khụ khụ mẹ ơi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, tôi tự tát mình hai cái lệch mặt, lo lắng nhìn biểu cảm nhàn nhã của cô ta.
Cô ta không định đuổi theo bắt tôi lại sao?
Thật không dám tin!
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm mở cửa phòng bước ra ngoài, cánh cửa vừa mở, tim tôi muốn ngừng đập. Cánh cửa phòng này không hề mở dẫn ra hành lang như mọi khi, mà nó dẫn tôi đến một nơi âm u ẩm thấp, bốn phía đều tối om om, không có một tia sáng nào lọt nổi vào nơi này. Tôi sợ hãi ngoảnh lại sau lưng, tóc gáy dựng đứng vì cánh cửa phòng tôi vừa mở cũng biến mất như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy!
Dưới chân có gì đó lúc nhúc, có tiếng "xì xì" như tiếng kêu của loài rắn, trong lúc tôi đang sợ hãi và tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng ở nơi đây, thì bất chợt không gian rung chuyển, đất đá từ đâu đổ rầm rầm xuống đầu, tôi bị vùi kín trong đống đất đá đó, cơn đau đớn làm tôi tỉnh táo hẳn.
Tôi còn có gia đình, còn tương lai sau này nữa! Tôi không thể chết như thế này được!
Nghĩ vậy nên tôi gắng gượng dùng tất cả sức lực của mình để chui ra khỏi đống đất đá, vừa chui ra được thì tôi thấy có ánh sáng xanh bao quanh mình, âm u rờn rợn như thể tôi đang ở dưới âm ty địa ngục vậy. Ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Tô Xảo Xảo.
Cô ta ngồi trên một chiếc ghế đặt giữa phòng, bây giờ tôi mới nhận ra nơi này là một căn phòng, đúng hơn là một ngôi nhà hoang, mạng nhện quây kín cả lối đi, đâu đó còn có mùi chuột chết, thật kinh khủng.
"Cô... cô lại muốn gì nữa?"
Tôi run cầm cập lắp bắp hỏi, thật sự tôi không hiểu nổi cô ta muốn gì ở tôi. Muốn lấy tôi? Tôi đã đồng ý rồi mà?
"Chàng đoán xem."
Tô Xảo Xảo nhếch môi nở một nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt lia đến góc phòng, nơi đó có một sợi dây thừng treo trên cột nhà thòng xuống, thắt thành một vòng tròn.
Muốn treo cổ tôi chết sao.....
Tô Xảo Xảo đột nhiên thay đổi sắc mặt, khuôn mặt trắng trẻo, làn da mịn màng bỗng nhiên nhăn nhúm sần sùi như quả cà héo. Cô ta trợn mắt nghiến răng quát:
"Ta không hại chàng! Đừng lẩn trốn ta nữa! Ta chỉ muốn trả thù cho mẫu thân đáng thương của ta thôi!"
Tôi nghe xong thì ngơ ngác tại chỗ, dù khuôn mặt Tô Xảo Xảo thật đáng sợ nhưng lúc này tôi không hề thấy sợ hãi chút nào, tôi thậm chí còn thấy cô ta có chút gì đó thật đáng thương, tôi muốn bảo vệ che chở cho cô ta.
"Chàng về đi, chỉ cần thành thân với ta xong, chàng muốn đi đâu ta đưa chàng tới đó."
Tô Xảo Xảo nói rồi khoát khoát tay, căn nhà hoang này tan biến đi như một làn khói, tôi lại đứng ở giữa hành lang của nhà họ Tô, trời đã sáng bảnh, bên ngoài còn có tiếng chim líu lo líu lo kéo tôi về với thực tại.
Tôi ngoái nhìn cánh cửa phòng Tô Xảo Xảo đang im ỉm đóng, tim đập loạn xạ, nửa muốn đi nửa muốn về, cuối cùng vẫn nhấc chân đi theo người hầu nhà họ Tô để họ chuẩn bị xe đưa về nhà.
Cái giếng kia... có đánh chết tôi cũng không bao giờ quên!!!
Nó chính là cái giếng trong vườn của Tô gia, nơi dì Ngô bị ném xác xuống!
Vừa vặn có người đi đến, tôi còn chưa kịp nhìn kĩ ai với ai thì đã nghe "tủm" một tiếng, có gì đó bị ném xuống giếng. Tôi bị tiếng "tủm" đó dọa cho giật mình, rơi từ trên cây xuống, rơi thẳng vào trong giếng. Nói ra thì thật xấu hổ, tôi không biết bơi, quẫy đạp một lúc rồi chìm nghỉm xuống tận đáy giếng. Dưới đó có người, à không, có xác chết thì đúng hơn, mùi tử thi nồng nặc bốc lên làm tôi muốn tắc thở mất.
Không lẽ.....
Dưới này ngoài xác của dì Ngô thì còn ai vào đây nữa? Tôi còn bị ép lạy dì ta ba lạy, nhận dì ta là mẹ vợ kìa!
Tôi cứ chìm dần chìm dần xuống cho đến khi mặt của tôi sắp dính sát vào mặt của dì Ngô, khoảnh khắc đó bỗng nhiên dì ta mở bừng mắt, thò hai tay bóp cổ tôi!!! Ông trời có còn công bằng không, tôi có tội tình gì đâu, người giết dì ta đâu phải là tôi chứ??
Tôi vừa la hét vừa giãy giụa mãi, "bẹpppp" một tiếng nữa, lại là một cái tát lệch mặt, tôi giật mình mở mắt, lại là khuôn mặt phóng đại của Tô thị dán vào mắt tôi. Tôi vã mồ hôi thở hổn hển như chó, dẫu biết chỉ là mơ thôi nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ hú hồn hú vía!
Tô thị cười cười, đặt lên môi tôi một cái hôn, tôi dựng tóc gáy với thứ ma vô liêm sỉ này nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Liếc nhìn đồng hồ treo tường, vừa vặn trời đã sáng, tôi hớt hải bò dậy chạy bán sống bán chết về nhà.
Tô thị, không, có lẽ bây giờ tôi nên gọi cô ta là Tô Xảo Xảo, cô ta ngồi trên giường, trên người mặc một bộ váy ngủ ren, trông thật sexy gợi cảm, khụ khụ mẹ ơi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, tôi tự tát mình hai cái lệch mặt, lo lắng nhìn biểu cảm nhàn nhã của cô ta.
Cô ta không định đuổi theo bắt tôi lại sao?
Thật không dám tin!
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm mở cửa phòng bước ra ngoài, cánh cửa vừa mở, tim tôi muốn ngừng đập. Cánh cửa phòng này không hề mở dẫn ra hành lang như mọi khi, mà nó dẫn tôi đến một nơi âm u ẩm thấp, bốn phía đều tối om om, không có một tia sáng nào lọt nổi vào nơi này. Tôi sợ hãi ngoảnh lại sau lưng, tóc gáy dựng đứng vì cánh cửa phòng tôi vừa mở cũng biến mất như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy!
Dưới chân có gì đó lúc nhúc, có tiếng "xì xì" như tiếng kêu của loài rắn, trong lúc tôi đang sợ hãi và tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng ở nơi đây, thì bất chợt không gian rung chuyển, đất đá từ đâu đổ rầm rầm xuống đầu, tôi bị vùi kín trong đống đất đá đó, cơn đau đớn làm tôi tỉnh táo hẳn.
Tôi còn có gia đình, còn tương lai sau này nữa! Tôi không thể chết như thế này được!
Nghĩ vậy nên tôi gắng gượng dùng tất cả sức lực của mình để chui ra khỏi đống đất đá, vừa chui ra được thì tôi thấy có ánh sáng xanh bao quanh mình, âm u rờn rợn như thể tôi đang ở dưới âm ty địa ngục vậy. Ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Tô Xảo Xảo.
Cô ta ngồi trên một chiếc ghế đặt giữa phòng, bây giờ tôi mới nhận ra nơi này là một căn phòng, đúng hơn là một ngôi nhà hoang, mạng nhện quây kín cả lối đi, đâu đó còn có mùi chuột chết, thật kinh khủng.
"Cô... cô lại muốn gì nữa?"
Tôi run cầm cập lắp bắp hỏi, thật sự tôi không hiểu nổi cô ta muốn gì ở tôi. Muốn lấy tôi? Tôi đã đồng ý rồi mà?
"Chàng đoán xem."
Tô Xảo Xảo nhếch môi nở một nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt lia đến góc phòng, nơi đó có một sợi dây thừng treo trên cột nhà thòng xuống, thắt thành một vòng tròn.
Muốn treo cổ tôi chết sao.....
Tô Xảo Xảo đột nhiên thay đổi sắc mặt, khuôn mặt trắng trẻo, làn da mịn màng bỗng nhiên nhăn nhúm sần sùi như quả cà héo. Cô ta trợn mắt nghiến răng quát:
"Ta không hại chàng! Đừng lẩn trốn ta nữa! Ta chỉ muốn trả thù cho mẫu thân đáng thương của ta thôi!"
Tôi nghe xong thì ngơ ngác tại chỗ, dù khuôn mặt Tô Xảo Xảo thật đáng sợ nhưng lúc này tôi không hề thấy sợ hãi chút nào, tôi thậm chí còn thấy cô ta có chút gì đó thật đáng thương, tôi muốn bảo vệ che chở cho cô ta.
"Chàng về đi, chỉ cần thành thân với ta xong, chàng muốn đi đâu ta đưa chàng tới đó."
Tô Xảo Xảo nói rồi khoát khoát tay, căn nhà hoang này tan biến đi như một làn khói, tôi lại đứng ở giữa hành lang của nhà họ Tô, trời đã sáng bảnh, bên ngoài còn có tiếng chim líu lo líu lo kéo tôi về với thực tại.
Tôi ngoái nhìn cánh cửa phòng Tô Xảo Xảo đang im ỉm đóng, tim đập loạn xạ, nửa muốn đi nửa muốn về, cuối cùng vẫn nhấc chân đi theo người hầu nhà họ Tô để họ chuẩn bị xe đưa về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.