Âm Hôn Điên Nữ

Chương 16

Kiều Ngọc Liên

24/09/2023

Đến cửa nhà họ Tô rồi. Tôi chợt nhận ra khoảng đất hoang vu sau nhà họ chính là nghĩa địa nơi tôi đã gặp Tô Xảo Xảo lần đầu tiên.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, tòa biệt thự sừng sững như một tòa lâu đài ma trong truyện, lác đác một vài con quạ đen liệng qua, cất tiếng "quác quác quác" làm ai nấy đều sởn gai ốc.

Bước qua cổng nhà họ Tô, tôi càng đi càng thấy đầu ong ong rất khó chịu, mí mắt luôn trĩu nặng muốn sụp xuống. Toàn cảnh tối đen như mực, tôi bất an quay lại phía sau, phát hiện cha mẹ tôi, người nhà tôi, đều bị nhốt bên ngoài, cánh cổng sắt như ranh giới ngăn cách tôi với họ, tôi tuyệt vọng chạy về phía cánh cổng. Chỉ còn vài bước chân nữa là chạm đến cánh cổng, tất cả mọi người đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.

Một con quạ từ đâu bay tới, đậu trên đầu tôi, nó mổ lên đỉnh đầu tôi một nhát đau điếng. Tôi cứng đờ người đi thẳng vào bên trong tòa biệt thự, chân tay tôi không chịu sự kiểm soát của tôi nữa, tôi cứ thế đi thẳng vào trong.

Gian chính có rất nhiều người, nhưng ai cũng che mặt kín mít. Giữa phòng đặt một chiếc bàn, bên trên có một cây nến, cây nến cháy phát ra âm thanh "xèo xèo xèo", thoang thoảng đâu đó còn có mùi tanh tưởi của thịt sống.

Một cơn gió lạnh lướt qua, Tô Xảo Xảo từ đâu xẹt đến đứng bên cạnh tôi.

"Nhất bái thiên địa."

Âm thanh từ đâu phát ra vậy?

Tô Xảo Xảo không để tôi kịp phản ứng, ấn đầu tôi xuống.

"Nhị bái cao đường."

Tôi ngẩng mặt lên, ngay lập tức lại bị ấn xuống lạy tiếp, tôi hé mắt nhìn, là một cái bài vị, thấp thoáng sau bài vị có khuôn mặt mờ ảo của dì Ngô.

Tôi nghi hoặc trong lòng.

Cứ cho là tôi đang cưới Tô Xảo Xảo của ba trăm năm trước đi, nhưng cô ta đang sống trong thân xác Tô Xảo Nghi của hiện tại cơ mà? Cha mẹ của Tô Xảo Nghi đâu rồi?

Tô Xảo Xảo đứng lên trước, tôi nhìn từ dưới lên, thấy đằng sau chiếc khăn che mặt là nụ cười tàn nhẫn đắc ý. Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ta, thấy một bàn tay người, thò ra từ trong gầm tủ góc phòng.

Tôi hiểu rồi.



Cô ta... đã giết người.

Cô ta đã nói sẽ trả thù cho dì Ngô, vậy mà tôi lại không mảy may bận tâm. Nói không chừng, ngay lúc này, xung quanh tôi, không còn một ai là người sống.....

Tất cả bọn họ đều chỉ là những hồn ma!

"Phu thê giao bái."

Tôi như người gỗ bất lực giao bái với Tô Xảo Xảo, sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cô ta động phòng.

Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô ta, máu nóng trong người tôi sôi lên. Tôi giật phắt cái khăn trên đầu cô ta xuống, không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì mà tôi đột nhiên không còn sợ gì nữa, quát vào mặt cô ta:

"Cô đã giết bao nhiêu người rồi? Cha mẹ tôi, em gái tôi, họ hàng của tôi!"

"..."

"Cô giấu họ đi đâu rồi? Cô đã làm gì họ?"

Tô Xảo Xảo ngước mặt nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp từng làm tôi u mê, bây giờ tôi chỉ thấy nó thật đáng kinh tởm!

"Người nhà chàng vẫn an toàn. Ta chỉ giết kẻ thù của ta mà thôi."

Tô Xảo Xảo bình tĩnh nói, tay chỉ chỉ vào ba con mèo đen thùi lùi như ba cục than ở góc phòng. Hai con mèo lớn và một con mèo nhỏ.

"Nếu con mèo này chết, cha của chàng sẽ chết. Nếu con kia chết, mẹ chàng sẽ chết. Còn con mèo con này, nếu nó chết, thì em gái của chàng...."

"Đủ rồi! Cô muốn gì?"



Tô Xảo Xảo cúi đầu nở nụ cười thương tâm:

"Ta chỉ muốn chàng an phận sống cùng ta."

"..."

"Nằm xuống ngủ thôi, sáng mai ta sẽ đón họ đến đây cùng sống với chúng ta!"

"Cô..."

Tô Xảo Xảo vỗ vỗ tay, một bóng người lờ đờ bưng chậu nước từ bên ngoài đi vào, trên người mặc bộ đồ người hầu, cẩn thận rửa chân cho hai chúng tôi. Nước thì ấm nhưng bàn tay cô ta chạm vào chân tôi lại lạnh toát như băng.

Tôi không quen có người hầu hạ tận răng như vậy, vội xua xua tay nói không cần. Người hậu nọ đáp vâng, khi cô ta ngẩng mặt lên, tôi thấy hai mắt của cô ta chỉ có lòng trắng.

Thần kinh của tôi thật sự đã tê dại rồi! Xung quanh tôi toàn là những xác chết! Là những cái xác biết đi!

Tô Xảo Xảo thổi phù một cái vào mặt tôi, tôi lập tức ngất lịm mất đi ý thức.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã quá trưa.

Nếu là ở nhà thì y rằng tôi sẽ bị cha mắng "Dậy đi, thằng ngốc tử này! Mặt trời chiếu đến mông rồi có biết không?"

Nhưng hôm nay chẳng có ai quát mắng tôi cả.

Tôi giật mình chồm dậy, thấy mình đang nằm trên chiếc giường đỏ rực. Cả căn phòng cũng đỏ rực.

À phải, hôm qua là đêm tân hôn của tôi mà. Tôi nở nụ cười tự giễu, chỉnh lại quần áo, bước khỏi phòng. Cửa phòng trông ra một khoảng sân, giữa sân có bộ bàn ghế đá, cha mẹ tôi, em gái tôi, và hai người phụ nữ một già một trẻ đang ngồi đó uống trà nói chuyện phiếm.

Hai người phụ nữ kia ngoài hai mẹ con Tô Xảo Xảo thì còn ai vào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Điên Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook