Chương 42
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Tô Xảo Xảo cũng theo hướng ánh mắt của tôi nhìn lên bức tranh, trong phút chốc ánh mắt cô ấy sáng lên:
"Chính là nó! Là đôi mắt của cô ta!"
Tô Xảo Xảo lấy trong túi xách một con dao găm, nhằm vào một bên mắt của Tô Xảo Nghi trong ảnh, phóng một phát. Tôi cũng bắt chước lục lọi trong túi xách lấy ra một con dao, cũng nhằm nốt bên mắt còn lại phóng vào. Tức thì từ hai con mắt đó chảy ra hai hàng máu đỏ tươi, khuôn mặt Tô Xảo Nghi nhăm nhúm, từng cơ mặt của cô ta hằn lên tất cả đủ mọi loại cảm xúc, từ đau đớn thống khổ đến cười khúc khích như điên dại.
Khuôn mặt cô ta nhăn nhúm dần, sau đó bức ảnh từ từ xuất hiện những đốm lửa nhỏ, lan rộng dần, rồi tự bốc cháy hết. Khi nó cháy hết cũng là lúc căn phòng rung lắc, đồ đạc nghiêng ngả đổ rầm lên hai chúng tôi.
Khi tôi tỉnh lại thì lại thấy mình và Tô Xảo Xảo đang dựa vào nhau ngồi bệt xuống đất ở giữa phòng khách của nhà họ Tô. Tôi ngạc nhiên dụi dụi mắt nhìn đi nhìn lại, chẳng có căn phòng màu hồng nào cả, bây giờ trước mắt chúng tôi chỉ có một cái bàn bày biện những thứ rất kỳ quái, có kiếm gỗ, có hình nhân, có cả những cái bát đựng máu nữa.....
Trên bàn bày một hàng nến, tất cả đều được thắp sáng, nhưng điều khiến tôi bủn rủn tay chân là những cây nến cháy lại phát ra màu xanh đỏ loạn xạ.
"Sao mà giống lửa ma trơi quá vậy?" - Tôi nuốt nước bọt khổ sở nghĩ trong lòng.
Nhờ ánh sáng lập loè từ những cây nến, tôi ngờ ngợ nhận ra, có một bóng người đang ngồi bên cái bàn này! Không biết là người hay ma nhưng xung quanh bóng người này toả ra một không khí gì đó rất rợn người! Nhìn kiểu tóc có lẽ là đàn ông, nhưng tại sao ông ta lại mặc trang phục đạo sĩ, đã thế còn ngồi quay lưng với chúng tôi nữa?
Không lẽ... ông ta chính là......
Quả nhiên, người đó quay lại, tôi căng mắt ra nhìn thật rõ từng đường nét ngũ quan trên khuôn mặt ông ta, da đầu tê rần. Chính là hắn! Tên giết người man rợ đó!
Hắn cất giọng cười khà khà, đôi mắt nháy nháy như đang trêu đùa bỡn cợt chúng tôi. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, nhe răng ra cười:
"Có còn muốn ăn món bánh ngọt ngón tay nữa không?"
Hắn cầm một cái bát trên bàn lên, đến gần dí sát vào mặt tôi. Nhất thời mùi tanh tưởi của máu xộc lên tận óc làm tôi muốn nôn mửa, cái ngón tay trắng hếu trong chiếc bát không hiểu vì lý do gì mà có thể ngoe nguẩy như một con vật đang sống. Tôi ghê tởm ngoảnh mặt đi chỗ khác, không thể nhìn nổi thứ kinh khủng đó nữa.
Ánh mắt tôi nhìn đến một góc trên chiếc bàn, chỗ đó đặt một thứ gì đó nhìn rất quen mắt. A! Không phải là cái phích đựng đá ở mấy quán đồ uống vỉa hè hay sao?
Vừa vặn có một âm thanh kỳ lạ từ trong cái phích phát ra, "phóc" một tiếng, nắp phích bật tung, một cánh tay người thò ra, máu thịt lẫn lộn, và... ghê rợn hơn là cái tay chỉ còn bốn ngón tay!
Đâu đó có âm thanh thều thào vang lên:
"Trả ngón tay cho tao....."
"Trả ngón tay cho tao....."
"......."
Tôi giật thót người, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì những âm thanh như thế lại nối tiếp nhau vang lên càng lúc càng nhiều:
"Trả ngón tay cho tao....."
"Trả cái đầu cho tao....."
"Trả mắt cho tao....."
"......."
Tôi sợ đến nỗi mồ hôi túa ra như tắm, còn tên sát nhân thì vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, hắn vơ một đống hình nhân trên bàn, dán lên mỗi hình nhân một lá bùa có viết những kí tự lạ hoắc. Tức thì những âm thanh kia không còn thấy đâu nữa.
Tôi sợ đến đầu gối run rẩy không đứng lên nổi nữa!
Tô Xảo Xảo nãy giờ ngồi dựa vào tôi, tôi biết cô ấy cũng chẳng khác tôi là mấy, sau một trận vật lộn với lũ búp bê ma quái, cả hai chúng tôi đều đã mệt rã rời. Nhưng cô ấy không than thở một câu, chỉ yên lặng ngồi đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên sát nhân. Nhìn thái độ của Tô Xảo Xảo như vậy, tôi mơ hồ đoán, hình như hắn không có ý định giết hai chúng tôi?
Vậy thì hắn muốn cái gì?
"Tô Xảo Xảo, mày không còn sự lựa chọn nào đâu! Ngoan ngoãn nghe lời tao, giết người giúp tao, tao sẽ cho mày uống máu người đã được tao luyện! Không phải tốt hơn là đi uống máu gà hay sao?"
"Tô Xảo Xảo, mày đừng cố chấp nữa! Hình như lâu lắm rồi mày chưa được uống máu? Cứ ăn thức ăn của con người như vậy mãi, bảo sao năng lực của mày suy giảm nhanh đến vậy!"
"Không lẽ mày muốn sống như một con người hay sao? Mày không thể đâu! Tỉnh lại đi, đồ đần độn!"
"......."
Hắn nói rất nhiều, lải nhải rất lâu, nhưng tóm gọn lại có thể hiểu đơn giản thế này: Hắn đang dụ dỗ Tô Xảo Xảo giết người giúp hắn, hắn sẽ không giết cô ấy, vì hắn cần cô ấy như một thứ công cụ.
Hắn nói mãi không biết mệt, còn Tô Xảo Xảo vẫn ngồi trơ lì một chỗ, không nói một lời, không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Tên sát nhân thấy vậy, khuôn mặt vặn vẹo tức giận, hắn cầm một bát máu, dí lên sát mặt Tô Xảo Xảo, luôn miệng mời gọi:
"Uống đi, mày không thấy nó thơm ngon hay sao?"
"Chính là nó! Là đôi mắt của cô ta!"
Tô Xảo Xảo lấy trong túi xách một con dao găm, nhằm vào một bên mắt của Tô Xảo Nghi trong ảnh, phóng một phát. Tôi cũng bắt chước lục lọi trong túi xách lấy ra một con dao, cũng nhằm nốt bên mắt còn lại phóng vào. Tức thì từ hai con mắt đó chảy ra hai hàng máu đỏ tươi, khuôn mặt Tô Xảo Nghi nhăm nhúm, từng cơ mặt của cô ta hằn lên tất cả đủ mọi loại cảm xúc, từ đau đớn thống khổ đến cười khúc khích như điên dại.
Khuôn mặt cô ta nhăn nhúm dần, sau đó bức ảnh từ từ xuất hiện những đốm lửa nhỏ, lan rộng dần, rồi tự bốc cháy hết. Khi nó cháy hết cũng là lúc căn phòng rung lắc, đồ đạc nghiêng ngả đổ rầm lên hai chúng tôi.
Khi tôi tỉnh lại thì lại thấy mình và Tô Xảo Xảo đang dựa vào nhau ngồi bệt xuống đất ở giữa phòng khách của nhà họ Tô. Tôi ngạc nhiên dụi dụi mắt nhìn đi nhìn lại, chẳng có căn phòng màu hồng nào cả, bây giờ trước mắt chúng tôi chỉ có một cái bàn bày biện những thứ rất kỳ quái, có kiếm gỗ, có hình nhân, có cả những cái bát đựng máu nữa.....
Trên bàn bày một hàng nến, tất cả đều được thắp sáng, nhưng điều khiến tôi bủn rủn tay chân là những cây nến cháy lại phát ra màu xanh đỏ loạn xạ.
"Sao mà giống lửa ma trơi quá vậy?" - Tôi nuốt nước bọt khổ sở nghĩ trong lòng.
Nhờ ánh sáng lập loè từ những cây nến, tôi ngờ ngợ nhận ra, có một bóng người đang ngồi bên cái bàn này! Không biết là người hay ma nhưng xung quanh bóng người này toả ra một không khí gì đó rất rợn người! Nhìn kiểu tóc có lẽ là đàn ông, nhưng tại sao ông ta lại mặc trang phục đạo sĩ, đã thế còn ngồi quay lưng với chúng tôi nữa?
Không lẽ... ông ta chính là......
Quả nhiên, người đó quay lại, tôi căng mắt ra nhìn thật rõ từng đường nét ngũ quan trên khuôn mặt ông ta, da đầu tê rần. Chính là hắn! Tên giết người man rợ đó!
Hắn cất giọng cười khà khà, đôi mắt nháy nháy như đang trêu đùa bỡn cợt chúng tôi. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, nhe răng ra cười:
"Có còn muốn ăn món bánh ngọt ngón tay nữa không?"
Hắn cầm một cái bát trên bàn lên, đến gần dí sát vào mặt tôi. Nhất thời mùi tanh tưởi của máu xộc lên tận óc làm tôi muốn nôn mửa, cái ngón tay trắng hếu trong chiếc bát không hiểu vì lý do gì mà có thể ngoe nguẩy như một con vật đang sống. Tôi ghê tởm ngoảnh mặt đi chỗ khác, không thể nhìn nổi thứ kinh khủng đó nữa.
Ánh mắt tôi nhìn đến một góc trên chiếc bàn, chỗ đó đặt một thứ gì đó nhìn rất quen mắt. A! Không phải là cái phích đựng đá ở mấy quán đồ uống vỉa hè hay sao?
Vừa vặn có một âm thanh kỳ lạ từ trong cái phích phát ra, "phóc" một tiếng, nắp phích bật tung, một cánh tay người thò ra, máu thịt lẫn lộn, và... ghê rợn hơn là cái tay chỉ còn bốn ngón tay!
Đâu đó có âm thanh thều thào vang lên:
"Trả ngón tay cho tao....."
"Trả ngón tay cho tao....."
"......."
Tôi giật thót người, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì những âm thanh như thế lại nối tiếp nhau vang lên càng lúc càng nhiều:
"Trả ngón tay cho tao....."
"Trả cái đầu cho tao....."
"Trả mắt cho tao....."
"......."
Tôi sợ đến nỗi mồ hôi túa ra như tắm, còn tên sát nhân thì vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, hắn vơ một đống hình nhân trên bàn, dán lên mỗi hình nhân một lá bùa có viết những kí tự lạ hoắc. Tức thì những âm thanh kia không còn thấy đâu nữa.
Tôi sợ đến đầu gối run rẩy không đứng lên nổi nữa!
Tô Xảo Xảo nãy giờ ngồi dựa vào tôi, tôi biết cô ấy cũng chẳng khác tôi là mấy, sau một trận vật lộn với lũ búp bê ma quái, cả hai chúng tôi đều đã mệt rã rời. Nhưng cô ấy không than thở một câu, chỉ yên lặng ngồi đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên sát nhân. Nhìn thái độ của Tô Xảo Xảo như vậy, tôi mơ hồ đoán, hình như hắn không có ý định giết hai chúng tôi?
Vậy thì hắn muốn cái gì?
"Tô Xảo Xảo, mày không còn sự lựa chọn nào đâu! Ngoan ngoãn nghe lời tao, giết người giúp tao, tao sẽ cho mày uống máu người đã được tao luyện! Không phải tốt hơn là đi uống máu gà hay sao?"
"Tô Xảo Xảo, mày đừng cố chấp nữa! Hình như lâu lắm rồi mày chưa được uống máu? Cứ ăn thức ăn của con người như vậy mãi, bảo sao năng lực của mày suy giảm nhanh đến vậy!"
"Không lẽ mày muốn sống như một con người hay sao? Mày không thể đâu! Tỉnh lại đi, đồ đần độn!"
"......."
Hắn nói rất nhiều, lải nhải rất lâu, nhưng tóm gọn lại có thể hiểu đơn giản thế này: Hắn đang dụ dỗ Tô Xảo Xảo giết người giúp hắn, hắn sẽ không giết cô ấy, vì hắn cần cô ấy như một thứ công cụ.
Hắn nói mãi không biết mệt, còn Tô Xảo Xảo vẫn ngồi trơ lì một chỗ, không nói một lời, không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Tên sát nhân thấy vậy, khuôn mặt vặn vẹo tức giận, hắn cầm một bát máu, dí lên sát mặt Tô Xảo Xảo, luôn miệng mời gọi:
"Uống đi, mày không thấy nó thơm ngon hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.