Chương 52
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Hồn ma nọ đã quay lại, chị ta vỗ vỗ vai tôi:
"Bọn chúng chết rồi! Hai tên cặn bã đó chết rồi! Tất cả những kẻ cặn bã đều chết rồi! Ha ha ha ha ha..."
Chị ta vừa nói vừa cười như điên dại, tôi khẽ thở dài, có lẽ vì mất con cộng thêm quá hận thù, thần kinh của chị ta không được bình thường. Người phụ nữ này thật ra đáng thương hơn là đáng trách.
"Ơ kìa cậu này! Còn ngây ra đó! Mau qua đó nhặt nó về đi!"
"Nhặt... cái gì cơ?"
Tôi tròn mắt không hiểu chị ta nói gì, bảo tôi qua đó, qua đó ngắm hai cái xác à?
"Tên đó đang giữ đoạn video gốc! Qua đó nhặt cái USB về nhanh lên!"
Nghe đến đây mắt tôi sáng lên, vội vã chạy qua chỗ hai cái xác. Tôi cầm điện thoại bật đèn flash để soi, phát hiện chiếc USB vẫn đang được nắm chặt trong lòng bàn tay tên cảnh sát. Cơ thể hắn đã gần như nát vụn, máu me be bét, tôi nhìn mà không nhịn được muốn nôn mửa, cách đó không xa xác của tên chủ Tiệm Thuốc Nụ Cười cũng không khá khẩm hơn là bao.
Tôi sực nhớ ra chỗ này là bãi rác, mùi máu tươi nồng nặc nhanh chóng thu hút lũ chuột rắn kéo đến.
Chẳng mấy chốc hai cái xác đã được bu kín bởi những con chuột hôi hám, con nào con nấy đều to bằng cổ chân. Tôi tận lực đè nén cảm giác muốn nôn mửa, nhìn đi nhìn lại, đành nhặt lên một cái túi ni lông trong đống rác, bọc vào tay, sau đó nhúm chiếc USB trong tay tên cảnh sát ra.
Dùng tay không thì sẽ để lại dấu vân tay mất. Tôi vẫn đủ thông minh để nghĩ đến điểm này.
Vậy là đã xong việc rồi nhỉ? Tôi vội vã quay trở lại xe của mình, trong đầu không ngừng nghĩ đến hai cái xác đã nát bấy sau lưng. Một cảm giác lạnh toát sống lưng bao trùm lấy tôi.
Soạt soạt soạt.....
Sau lưng truyền đến những âm thanh kỳ lạ, tôi sợ đến dựng tóc gáy, chân hoá đá tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nổi dù chỉ một ly!
Khè khè khè.....
Một thứ gì đó mềm mềm nhũn nhũn đâm bổ một phát vào chân tôi, bàn chân tôi truyền đến cảm giác đau đớn tê dại. Tôi giật mình nhìn xuống chân, là một con chuột rất lớn, chắc phải to bằng bắp chân tôi mất! Qua ánh sáng từ đèn flash, tôi thấy toàn thân nó đỏ sẫm màu máu, hình như là vừa chui ra từ hai cái xác đã nát bấy thành hai đống thịt kia!
"Ụaaaaa....."
Tôi không nhịn được nôn mửa một trận, dạ dày cuồn cuộn khó chịu cực kỳ, người thì rã rời ê ẩm như bị rút sạch xương vậy! Trời bỗng nhiên nổi gió, cảnh tượng chỗ này thật sự quá dọa người! Đau đớn cộng với sợ hãi khiến cả người tôi vã mồ hôi đầm đìa, tôi nặng nề ngã vật xuống.
Hình như... tôi bị chuột rút rồi...
Chết tiệt! Cái số tôi đúng là xui hơn chó mà! Phải làm sao để rời khỏi chỗ âm ty địa ngục này đây?? Nếu cứ nằm đây có lẽ tôi sẽ bị lũ chuột ghê tởm này rỉa thịt y như hai cái xác này mất!
Bên tai vang lên những tiếng loạt soạt loạt soạt, tôi sợ hãi cố gắng đứng dậy rồi lại ngã, cứ đứng rồi lại ngã. Mấy lần như vậy, cả người tôi đã mệt rã rời, lần cuối cùng ngã xuống, đập vào mắt tôi là đôi mắt đỏ ngầu của một con chuột, cách đó không xa là một mẩu ngón tay người vẫn còn nhơ nhớp máu.
Tôi thất vọng trào nước mắt, thật sự mình sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này, mặc cho lũ chuột ghê tởm này rỉa thịt như vậy sao? Nghĩ đến những người tôi yêu quý nhất có thể đang lo lắng chờ đợi tôi trở về, tôi nghiến chặt răng, bò lết trên đất như một kẻ tàn phế, hai tay đã trầy xước chảy máu nhưng tôi vẫn nắm chặt cái USB bằng chứng trong tay.
Thế nhưng ông trời thật sự quá trêu ngươi, bò lết đi được một đoạn thì đầu óc tôi càng choáng váng, mắt tôi mờ dần mờ dần, cuối cùng là một mảng tối đen.....
[...]
Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên xe.
Tôi giật mình nhỏm dậy, nhìn tay mình. May quá, cái USB vẫn còn. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, phải mất một lúc sau đó tôi mới định thần lại được, thì ra đây là xe của tôi, nó vẫn được đỗ ở vị trí mà đêm qua tôi đỗ. Nghi hoặc trong lòng tôi nổi lên, rõ ràng lúc đó tôi còn không đứng dậy nổi, thế quái nào tỉnh lại đã yên vị ở trong xe rồi? Hơn nữa tôi cũng đã hết chuột rút, vết thương ở chân còn được băng bó cẩn thận.
Trời đất! Không lẽ... có người đưa tôi vào trong xe sao???
Tôi bị suy nghĩ này dọa sợ, cố gắng bình tĩnh dẹp nó qua một bên. Tôi sực nhớ ra cái điện thoại của mình, thôi xong rồi, hình như tôi đã đánh rơi nó ở chỗ hai cái xác kia rồi....
Tôi luống cuống định quay lại đó tìm điện thoại thì bất ngờ nhìn thấy nó ở trên ghế ô tô, ngay cạnh tôi. Thật kỳ quái!
Tôi cầm điện thoại, mở lên xem còn dùng được không. May quá, vẫn còn dùng được, nhìn ngày giờ trên điện thoại, tôi ngớ người nhận ra bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, còn chưa đến 4 giờ, có nghĩa là từ lúc tôi được đưa vào trong xe đến giờ chỉ có vài ba tiếng đồng hồ thôi!
"Bọn chúng chết rồi! Hai tên cặn bã đó chết rồi! Tất cả những kẻ cặn bã đều chết rồi! Ha ha ha ha ha..."
Chị ta vừa nói vừa cười như điên dại, tôi khẽ thở dài, có lẽ vì mất con cộng thêm quá hận thù, thần kinh của chị ta không được bình thường. Người phụ nữ này thật ra đáng thương hơn là đáng trách.
"Ơ kìa cậu này! Còn ngây ra đó! Mau qua đó nhặt nó về đi!"
"Nhặt... cái gì cơ?"
Tôi tròn mắt không hiểu chị ta nói gì, bảo tôi qua đó, qua đó ngắm hai cái xác à?
"Tên đó đang giữ đoạn video gốc! Qua đó nhặt cái USB về nhanh lên!"
Nghe đến đây mắt tôi sáng lên, vội vã chạy qua chỗ hai cái xác. Tôi cầm điện thoại bật đèn flash để soi, phát hiện chiếc USB vẫn đang được nắm chặt trong lòng bàn tay tên cảnh sát. Cơ thể hắn đã gần như nát vụn, máu me be bét, tôi nhìn mà không nhịn được muốn nôn mửa, cách đó không xa xác của tên chủ Tiệm Thuốc Nụ Cười cũng không khá khẩm hơn là bao.
Tôi sực nhớ ra chỗ này là bãi rác, mùi máu tươi nồng nặc nhanh chóng thu hút lũ chuột rắn kéo đến.
Chẳng mấy chốc hai cái xác đã được bu kín bởi những con chuột hôi hám, con nào con nấy đều to bằng cổ chân. Tôi tận lực đè nén cảm giác muốn nôn mửa, nhìn đi nhìn lại, đành nhặt lên một cái túi ni lông trong đống rác, bọc vào tay, sau đó nhúm chiếc USB trong tay tên cảnh sát ra.
Dùng tay không thì sẽ để lại dấu vân tay mất. Tôi vẫn đủ thông minh để nghĩ đến điểm này.
Vậy là đã xong việc rồi nhỉ? Tôi vội vã quay trở lại xe của mình, trong đầu không ngừng nghĩ đến hai cái xác đã nát bấy sau lưng. Một cảm giác lạnh toát sống lưng bao trùm lấy tôi.
Soạt soạt soạt.....
Sau lưng truyền đến những âm thanh kỳ lạ, tôi sợ đến dựng tóc gáy, chân hoá đá tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nổi dù chỉ một ly!
Khè khè khè.....
Một thứ gì đó mềm mềm nhũn nhũn đâm bổ một phát vào chân tôi, bàn chân tôi truyền đến cảm giác đau đớn tê dại. Tôi giật mình nhìn xuống chân, là một con chuột rất lớn, chắc phải to bằng bắp chân tôi mất! Qua ánh sáng từ đèn flash, tôi thấy toàn thân nó đỏ sẫm màu máu, hình như là vừa chui ra từ hai cái xác đã nát bấy thành hai đống thịt kia!
"Ụaaaaa....."
Tôi không nhịn được nôn mửa một trận, dạ dày cuồn cuộn khó chịu cực kỳ, người thì rã rời ê ẩm như bị rút sạch xương vậy! Trời bỗng nhiên nổi gió, cảnh tượng chỗ này thật sự quá dọa người! Đau đớn cộng với sợ hãi khiến cả người tôi vã mồ hôi đầm đìa, tôi nặng nề ngã vật xuống.
Hình như... tôi bị chuột rút rồi...
Chết tiệt! Cái số tôi đúng là xui hơn chó mà! Phải làm sao để rời khỏi chỗ âm ty địa ngục này đây?? Nếu cứ nằm đây có lẽ tôi sẽ bị lũ chuột ghê tởm này rỉa thịt y như hai cái xác này mất!
Bên tai vang lên những tiếng loạt soạt loạt soạt, tôi sợ hãi cố gắng đứng dậy rồi lại ngã, cứ đứng rồi lại ngã. Mấy lần như vậy, cả người tôi đã mệt rã rời, lần cuối cùng ngã xuống, đập vào mắt tôi là đôi mắt đỏ ngầu của một con chuột, cách đó không xa là một mẩu ngón tay người vẫn còn nhơ nhớp máu.
Tôi thất vọng trào nước mắt, thật sự mình sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này, mặc cho lũ chuột ghê tởm này rỉa thịt như vậy sao? Nghĩ đến những người tôi yêu quý nhất có thể đang lo lắng chờ đợi tôi trở về, tôi nghiến chặt răng, bò lết trên đất như một kẻ tàn phế, hai tay đã trầy xước chảy máu nhưng tôi vẫn nắm chặt cái USB bằng chứng trong tay.
Thế nhưng ông trời thật sự quá trêu ngươi, bò lết đi được một đoạn thì đầu óc tôi càng choáng váng, mắt tôi mờ dần mờ dần, cuối cùng là một mảng tối đen.....
[...]
Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên xe.
Tôi giật mình nhỏm dậy, nhìn tay mình. May quá, cái USB vẫn còn. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, phải mất một lúc sau đó tôi mới định thần lại được, thì ra đây là xe của tôi, nó vẫn được đỗ ở vị trí mà đêm qua tôi đỗ. Nghi hoặc trong lòng tôi nổi lên, rõ ràng lúc đó tôi còn không đứng dậy nổi, thế quái nào tỉnh lại đã yên vị ở trong xe rồi? Hơn nữa tôi cũng đã hết chuột rút, vết thương ở chân còn được băng bó cẩn thận.
Trời đất! Không lẽ... có người đưa tôi vào trong xe sao???
Tôi bị suy nghĩ này dọa sợ, cố gắng bình tĩnh dẹp nó qua một bên. Tôi sực nhớ ra cái điện thoại của mình, thôi xong rồi, hình như tôi đã đánh rơi nó ở chỗ hai cái xác kia rồi....
Tôi luống cuống định quay lại đó tìm điện thoại thì bất ngờ nhìn thấy nó ở trên ghế ô tô, ngay cạnh tôi. Thật kỳ quái!
Tôi cầm điện thoại, mở lên xem còn dùng được không. May quá, vẫn còn dùng được, nhìn ngày giờ trên điện thoại, tôi ngớ người nhận ra bây giờ trời vẫn còn chưa sáng, còn chưa đến 4 giờ, có nghĩa là từ lúc tôi được đưa vào trong xe đến giờ chỉ có vài ba tiếng đồng hồ thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.