Chương 9: Mẫu thân của ta
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Người lớn hai nhà hỏi hai chúng tôi một vài chuyện, người bên Tô gia hỏi tôi cái gì tôi đều trả lời rành mạch cái đó, trong khi cha mẹ tôi hỏi Tô Xảo Nghi cái gì cô ta cũng không đáp. Cô ta như một bức tượng được bày ra đứng cạnh tôi cho có vậy!
Bầu không khí có chút mất tự nhiên. Cha tôi đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí gượng ép này:
"A Dương nhà chúng tôi nhìn nó nhát gái vậy thôi, chứ thật ra nó thích Xảo Nghi lắm đấy! Hai đứa nó biết nhau từ trước rồi kìa!"
"..."
Tôi thật muốn đập đầu vào tường chết luôn! Cha ơi, cha hết chuyện để nói rồi hay sao? Cha giết con đi còn hơn!
"Ồ? Thật vậy sao?"
Ông chú họ Tô mỉm cười không mấy thiện ý nhìn về phía tôi, trong lúc tôi đang căng thẳng vã mồ hôi hột, tự nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay tôi, là Tô Xảo Nghi, cô ta muốn gì đây? Muốn trấn an tôi hay gì?
"Cha, đừng làm anh ấy sợ!"
Giọng nói lảnh lót vang lên làm da đầu tôi căng cứng, tôi cứng ngắc cúi đầu xuống nhìn Tô Xảo Nghi, cô ta thấp hơn tôi một cái đầu, nhưng từ cô ta luôn tỏa ra một không khí âm u áp đảo tôi, làm cho tôi luôn trong trạng thái căng thẳng sợ hãi.
Người nhà họ Tô cười ồ lên, Tô Xảo Nghi lại được thể đưa nốt bàn tay còn lại nắm chặt tay tôi. Tay cô ta lạnh buốt, ngón tay gầy guộc trơ xương, làn da trắng bệch nhợt nhạt, nhìn kĩ còn có thể thấy mạch máu xanh nổi lên. Tôi lạnh toát sống lưng, cái này... giống tay người sống sao?
"Khà khà khà..."
Ông chú họ Tô cất giọng cười không mấy thiện ý, ông ta tháo chiếc kính râm trên mặt ra, hai con mắt ti hí nhập nhèm nhìn tôi:
"Nếu đã biết nhau từ trước thì tốt quá rồi, A Nghi, còn không mau dẫn chồng con đi dạo một vòng khám phá Tô gia nhà ta!"
Tôi còn chưa kịp nói đồng ý hay không, Tô Xảo Nghi đã kéo tôi ra khỏi phòng khách, hướng về phía vườn cây um tùm của nhà họ Tô. Tim tôi đập như đánh trống, một linh cảm không lành ập đến trong đầu tôi. Tô Xảo Nghi dẫn tôi đến một gốc cây rất to, một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu, thì ra là một cây hoa quế, nhìn gốc cây to như vậy tôi đoán nó phải thuộc hàng đại cổ thụ.
Tô Xảo Nghi cúi đầu, giọng nói âm u mang khẩu khí ra lệnh:
"Mau chào mẫu thân của ta đi."
"Cái gì? Mẫu thân..."
Không phải mẹ cô ta vẫn còn đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với cha mẹ tôi sao?
Tô Xảo Nghi cười khẩy một tiếng, giọng cười lanh lảnh cao vút khiến tôi không tự chủ được rùng mình một cái. Cô ta thò tay kéo chiếc khăn trên đầu xuống, để lộ mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi môi đỏ như máu nổi bần bật trên khuôn mặt trắng bệch.
AAAA!
Không phải môi đỏ như máu, chính xác là môi cô ta đang dính đầm đìa máu!!!
Tôi sợ hãi lảo đảo bước giật lùi về đằng sau, Tô Xảo Nghi lạnh mắt nhìn tôi, đôi môi máu chậm rãi cất giọng nói:
"Tô Xảo Nghi chết rồi."
Quác quác quác.....
Đâu đó có tiếng quạ kêu.....
Tôi không tự chủ được nghĩ đến tiếng quạ kêu vào đêm hôm đó, đêm đầu tiên cô ta hiện hồn về quấy nhiễu tôi, toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh. Tô Xảo Nghi chết rồi.....
Tô Xảo Nghi chết rồi.....
Tô Xảo Nghi chết rồi.....
Thế... thế người đang đứng trước mặt tôi là ai???
Cô gái đứng trước mặt tôi bỗng nhiên ngoác miệng cười như điên dại, hốc mắt trũng sâu, thâm quầng như zombie trong phim, cô ta hằn học nói:
"Tô Xảo Nghi chết rồi! Chết được tròn hai mươi ngày rồi! Cô ta không xứng được làm tân nương của chàng! Cô ta xứng đáng phải chết! Hahahahaha......"
Đầu tôi ong ong, toàn thân cứng ngắc không còn một chút cảm giác. Tôi thẫn thờ mở miệng hỏi:
"Cô... cô là ai?"
"Ta là tân nương của chàng!"
"Tôi hỏi cô tên là gì!"
"Ta không có tên."
"..."
Cô ta không có tên?? Đó là lý do vì sao ngôi mộ của cô ta không khắc tên ư?
Tô thị lạnh mắt nhìn tôi, ấn gáy tôi quỳ xuống:
"Mau chào mẫu thân của ta đi."
Tôi ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy trước mặt mình có một cái giếng, mặt giếng được đậy kín bằng một tấm gỗ mục nát, trên thành giếng rêu đã mọc xanh mướt. Một con chuột từ dưới giếng chui lên, chui qua lỗ thủng của tấm gỗ ra ngoài, Tô thị trợn trừng mắt phóng qua, "phập" một tiếng, con chuột chết tươi, máu nó phun ra lênh láng.
Trước cái nhìn sợ hết hồn hết vía của tôi, cô ta thản nhiên rút khăn tay trong tay áo ra, lau sạch sẽ bộ móng tay sắc nhọn dính nhơ nhớp máu, bộ móng tay đã xiên chết con chuột khi nãy. Cô ta ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói u ám:
"Chàng thấy không, luôn có những con chuột dơ dáy bén mảng đến quấy nhiễu nơi mẫu thân ta an nghỉ, chàng nói xem có phải chúng rất đáng chết không?"
Tôi nghe vào tai câu được câu không, ý cô ta nói luôn có những kẻ bén mảng quấy nhiễu người mẹ quá cố của cô ta sao? Khoan đã... vậy có nghĩa là......"
Bầu không khí có chút mất tự nhiên. Cha tôi đột nhiên mở miệng phá tan bầu không khí gượng ép này:
"A Dương nhà chúng tôi nhìn nó nhát gái vậy thôi, chứ thật ra nó thích Xảo Nghi lắm đấy! Hai đứa nó biết nhau từ trước rồi kìa!"
"..."
Tôi thật muốn đập đầu vào tường chết luôn! Cha ơi, cha hết chuyện để nói rồi hay sao? Cha giết con đi còn hơn!
"Ồ? Thật vậy sao?"
Ông chú họ Tô mỉm cười không mấy thiện ý nhìn về phía tôi, trong lúc tôi đang căng thẳng vã mồ hôi hột, tự nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay tôi, là Tô Xảo Nghi, cô ta muốn gì đây? Muốn trấn an tôi hay gì?
"Cha, đừng làm anh ấy sợ!"
Giọng nói lảnh lót vang lên làm da đầu tôi căng cứng, tôi cứng ngắc cúi đầu xuống nhìn Tô Xảo Nghi, cô ta thấp hơn tôi một cái đầu, nhưng từ cô ta luôn tỏa ra một không khí âm u áp đảo tôi, làm cho tôi luôn trong trạng thái căng thẳng sợ hãi.
Người nhà họ Tô cười ồ lên, Tô Xảo Nghi lại được thể đưa nốt bàn tay còn lại nắm chặt tay tôi. Tay cô ta lạnh buốt, ngón tay gầy guộc trơ xương, làn da trắng bệch nhợt nhạt, nhìn kĩ còn có thể thấy mạch máu xanh nổi lên. Tôi lạnh toát sống lưng, cái này... giống tay người sống sao?
"Khà khà khà..."
Ông chú họ Tô cất giọng cười không mấy thiện ý, ông ta tháo chiếc kính râm trên mặt ra, hai con mắt ti hí nhập nhèm nhìn tôi:
"Nếu đã biết nhau từ trước thì tốt quá rồi, A Nghi, còn không mau dẫn chồng con đi dạo một vòng khám phá Tô gia nhà ta!"
Tôi còn chưa kịp nói đồng ý hay không, Tô Xảo Nghi đã kéo tôi ra khỏi phòng khách, hướng về phía vườn cây um tùm của nhà họ Tô. Tim tôi đập như đánh trống, một linh cảm không lành ập đến trong đầu tôi. Tô Xảo Nghi dẫn tôi đến một gốc cây rất to, một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu, thì ra là một cây hoa quế, nhìn gốc cây to như vậy tôi đoán nó phải thuộc hàng đại cổ thụ.
Tô Xảo Nghi cúi đầu, giọng nói âm u mang khẩu khí ra lệnh:
"Mau chào mẫu thân của ta đi."
"Cái gì? Mẫu thân..."
Không phải mẹ cô ta vẫn còn đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với cha mẹ tôi sao?
Tô Xảo Nghi cười khẩy một tiếng, giọng cười lanh lảnh cao vút khiến tôi không tự chủ được rùng mình một cái. Cô ta thò tay kéo chiếc khăn trên đầu xuống, để lộ mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi môi đỏ như máu nổi bần bật trên khuôn mặt trắng bệch.
AAAA!
Không phải môi đỏ như máu, chính xác là môi cô ta đang dính đầm đìa máu!!!
Tôi sợ hãi lảo đảo bước giật lùi về đằng sau, Tô Xảo Nghi lạnh mắt nhìn tôi, đôi môi máu chậm rãi cất giọng nói:
"Tô Xảo Nghi chết rồi."
Quác quác quác.....
Đâu đó có tiếng quạ kêu.....
Tôi không tự chủ được nghĩ đến tiếng quạ kêu vào đêm hôm đó, đêm đầu tiên cô ta hiện hồn về quấy nhiễu tôi, toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh. Tô Xảo Nghi chết rồi.....
Tô Xảo Nghi chết rồi.....
Tô Xảo Nghi chết rồi.....
Thế... thế người đang đứng trước mặt tôi là ai???
Cô gái đứng trước mặt tôi bỗng nhiên ngoác miệng cười như điên dại, hốc mắt trũng sâu, thâm quầng như zombie trong phim, cô ta hằn học nói:
"Tô Xảo Nghi chết rồi! Chết được tròn hai mươi ngày rồi! Cô ta không xứng được làm tân nương của chàng! Cô ta xứng đáng phải chết! Hahahahaha......"
Đầu tôi ong ong, toàn thân cứng ngắc không còn một chút cảm giác. Tôi thẫn thờ mở miệng hỏi:
"Cô... cô là ai?"
"Ta là tân nương của chàng!"
"Tôi hỏi cô tên là gì!"
"Ta không có tên."
"..."
Cô ta không có tên?? Đó là lý do vì sao ngôi mộ của cô ta không khắc tên ư?
Tô thị lạnh mắt nhìn tôi, ấn gáy tôi quỳ xuống:
"Mau chào mẫu thân của ta đi."
Tôi ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy trước mặt mình có một cái giếng, mặt giếng được đậy kín bằng một tấm gỗ mục nát, trên thành giếng rêu đã mọc xanh mướt. Một con chuột từ dưới giếng chui lên, chui qua lỗ thủng của tấm gỗ ra ngoài, Tô thị trợn trừng mắt phóng qua, "phập" một tiếng, con chuột chết tươi, máu nó phun ra lênh láng.
Trước cái nhìn sợ hết hồn hết vía của tôi, cô ta thản nhiên rút khăn tay trong tay áo ra, lau sạch sẽ bộ móng tay sắc nhọn dính nhơ nhớp máu, bộ móng tay đã xiên chết con chuột khi nãy. Cô ta ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói u ám:
"Chàng thấy không, luôn có những con chuột dơ dáy bén mảng đến quấy nhiễu nơi mẫu thân ta an nghỉ, chàng nói xem có phải chúng rất đáng chết không?"
Tôi nghe vào tai câu được câu không, ý cô ta nói luôn có những kẻ bén mảng quấy nhiễu người mẹ quá cố của cô ta sao? Khoan đã... vậy có nghĩa là......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.