Chương 35: Bị Cản Lại.
Phiếm Khê
19/09/2022
Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, Kỷ Hạo Du không chút do dự, anh đã quyết định và sẽ không hối hận.
Quay đầu lại, nhìn Tâm Nguyệt đang ngủ say, trên mặt lại lộ ra một nụ cười. Chậm rãi đi đến bên cạnh cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt sáng sủa và sạch sẽ của Đinh Tâm Nguyệt, nụ cười trên mặt càng sâu.
Đinh Tâm Nguyệt không biết cô đã ngủ từ lúc nào, và chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa, Kỷ Hạo Du đã không ở bên cạnh cô. Cô hoảng hốt bước xuống chiếc giường đơn sơ, tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy Kỷ Hạo Du.
"Hạo Du?"
"Hạo Du?"
Đã gọi mấy lần nhưng không thấy.
Chờ ở đây hai ngày, Kỷ Hạo Du đều không hề xuất hiện, cô cố gắng trở về thành phố Giang.
Kỷ Thần Vỹ không có ở nhà nên cô đã đi tìm Dương Hoa Hoa.
"Đây là thứ mà anh trai để lại!" Dương Hoa Hoa đưa một xấp tài liệu cho Đinh Tâm Nguyệt.
Đinh Tâm Nguyệt nhanh chóng mở nó ra, hóa ra đó là bằng chứng về tội ác của Kỷ Thần Vỹ. Có bằng chứng về việc anh ta hối lộ mọi người, và những bức ảnh anh ta giết người và những thứ tương tự.
"Làm sao Hạo Du có thể có những thứ này?"
Đinh Tâm Nguyệt lòng tràn đầy nghi ngờ.
Lúc trước bọn họ tìm những chứng cứ này cũng không tìm được, nhưng Hạo Du sao có thể đột nhiên tìm được nhiều như vậy.
Dương Hoa Hoa im lặng một lúc, và để cho Đinh Tâm Nguyệt đọc bức thư bên dưới.
Khi nhìn thấy bức thư này, Đinh Tâm Nguyệt có chút không bình tĩnh.
Tâm Nguyệt: Khi em đọc được bức thư này, anh có thể đã rời đi. Những ngày này anh đã không ở bên em, anh xin lỗi, những bằng chứng này đủ để kết tội Kỷ Thần Vỹ.
Xin lỗi vì đã không thể đem lại hạnh phúc cho em!
Nếu có kiếp sau, anh hy vọng, em có thể cùng anh lớn lên và không bỏ lỡ từng giây từng phút bên em!
Tâm Nguyệt, anh yêu em!
Dòng chữ cuối cùng ghi Hạo Du!
Nhìn vào bức thư, ngón tay của Đinh Tâm Nguyệt run lên một chút, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng ập đến.
Cô đã luôn không dám nghĩ về cuộc sống nếu không có Kỷ Hạo Du sẽ như thế nào, nhưng hôm nay cô lại không thể không đối mặt với nó.
"Chị dâu, tiếp theo chị định làm gì?" Dương Hoa Hoa kéo tay áo của Tâm Nguyệt, mở to hai mắt nhìn cô.
"Hoa Hoa, chị muốn Kỷ Thần Vỹ vào tù và nhận hình phạt mà anh ta đáng phải chịu!" Cô ngồi xổm xuống và ôm lấy Dương Hoa Hoa.
Hạo Du, nếu anh đã quyết định như vậy, vậy thì em sẽ làm như anh muốn. Còn về việc sau này khi những chuyện này kết thúc, có lẽ rất nhanh em sẽ cho anh câu trả lời.
Vì nhà họ Kỷ, vì Kỷ phu nhân, càng là vì Hạo Du, cô phải dũng cảm đứng lên làm chứng chống lại Kỷ Thần Vỹ.
Cô không trực tiếp đến Cục Công an mà đến gặp bác Mu của Kỷ Hạo Du.
Trên đường đến đó, cô bị người của Kỷ Thần Vỹ chặn lại.
Dương Hoa Hoa đi theo sau Đinh Tâm Nguyệt, đề phòng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Vỹ.
"Tâm Nguyệt, em đi đâu vậy?"
"Kỷ Thần Vỹ, có vẻ như bài học lần trước tôi cho anh chưa đủ sâu sắc. Anh vẫn muốn bị như vậy lần nữa phải không?" Đinh Tâm Nguyệt đứng thẳng người và bình tĩnh lại.
Giờ phút này, cô không thể yếu đuối, chỉ có cách này, cô mới có thể bảo vệ được mình và Hoa Hoa, trừng phạt Kỷ Thần Vỹ.
Kỷ Thần Vỹ không rời đi mà còn nở nụ cười, nhìn Dương Hoa Hoa đang trốn sau Đinh Tâm Nguyệt, rồi khịt mũi, "Cô cho rằng nó sẽ còn đến cứu cô sao?"
Đôi mắt của Đinh Tâm Nguyệt trầm xuống.
Giơ tay bảo vệ Hoa Hoa, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Vỹ, "Tất nhiên, anh tốt hơn nên rời đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ để Hạo Du giết anh!"
Nghe được lời nói của cô, Kỷ Thần Vĩ càng cười điên cuồng, sờ sờ mái tóc đã ngắn cũn cỡn gật đầu, "Hạo Du? Ha.. Gọi tên thân mật như vậy, chẳng trách nó thà bại lộ cũng muốn cứu cô!"
Editor: Nghiên Di
Quay đầu lại, nhìn Tâm Nguyệt đang ngủ say, trên mặt lại lộ ra một nụ cười. Chậm rãi đi đến bên cạnh cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt sáng sủa và sạch sẽ của Đinh Tâm Nguyệt, nụ cười trên mặt càng sâu.
Đinh Tâm Nguyệt không biết cô đã ngủ từ lúc nào, và chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa, Kỷ Hạo Du đã không ở bên cạnh cô. Cô hoảng hốt bước xuống chiếc giường đơn sơ, tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy Kỷ Hạo Du.
"Hạo Du?"
"Hạo Du?"
Đã gọi mấy lần nhưng không thấy.
Chờ ở đây hai ngày, Kỷ Hạo Du đều không hề xuất hiện, cô cố gắng trở về thành phố Giang.
Kỷ Thần Vỹ không có ở nhà nên cô đã đi tìm Dương Hoa Hoa.
"Đây là thứ mà anh trai để lại!" Dương Hoa Hoa đưa một xấp tài liệu cho Đinh Tâm Nguyệt.
Đinh Tâm Nguyệt nhanh chóng mở nó ra, hóa ra đó là bằng chứng về tội ác của Kỷ Thần Vỹ. Có bằng chứng về việc anh ta hối lộ mọi người, và những bức ảnh anh ta giết người và những thứ tương tự.
"Làm sao Hạo Du có thể có những thứ này?"
Đinh Tâm Nguyệt lòng tràn đầy nghi ngờ.
Lúc trước bọn họ tìm những chứng cứ này cũng không tìm được, nhưng Hạo Du sao có thể đột nhiên tìm được nhiều như vậy.
Dương Hoa Hoa im lặng một lúc, và để cho Đinh Tâm Nguyệt đọc bức thư bên dưới.
Khi nhìn thấy bức thư này, Đinh Tâm Nguyệt có chút không bình tĩnh.
Tâm Nguyệt: Khi em đọc được bức thư này, anh có thể đã rời đi. Những ngày này anh đã không ở bên em, anh xin lỗi, những bằng chứng này đủ để kết tội Kỷ Thần Vỹ.
Xin lỗi vì đã không thể đem lại hạnh phúc cho em!
Nếu có kiếp sau, anh hy vọng, em có thể cùng anh lớn lên và không bỏ lỡ từng giây từng phút bên em!
Tâm Nguyệt, anh yêu em!
Dòng chữ cuối cùng ghi Hạo Du!
Nhìn vào bức thư, ngón tay của Đinh Tâm Nguyệt run lên một chút, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng ập đến.
Cô đã luôn không dám nghĩ về cuộc sống nếu không có Kỷ Hạo Du sẽ như thế nào, nhưng hôm nay cô lại không thể không đối mặt với nó.
"Chị dâu, tiếp theo chị định làm gì?" Dương Hoa Hoa kéo tay áo của Tâm Nguyệt, mở to hai mắt nhìn cô.
"Hoa Hoa, chị muốn Kỷ Thần Vỹ vào tù và nhận hình phạt mà anh ta đáng phải chịu!" Cô ngồi xổm xuống và ôm lấy Dương Hoa Hoa.
Hạo Du, nếu anh đã quyết định như vậy, vậy thì em sẽ làm như anh muốn. Còn về việc sau này khi những chuyện này kết thúc, có lẽ rất nhanh em sẽ cho anh câu trả lời.
Vì nhà họ Kỷ, vì Kỷ phu nhân, càng là vì Hạo Du, cô phải dũng cảm đứng lên làm chứng chống lại Kỷ Thần Vỹ.
Cô không trực tiếp đến Cục Công an mà đến gặp bác Mu của Kỷ Hạo Du.
Trên đường đến đó, cô bị người của Kỷ Thần Vỹ chặn lại.
Dương Hoa Hoa đi theo sau Đinh Tâm Nguyệt, đề phòng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Vỹ.
"Tâm Nguyệt, em đi đâu vậy?"
"Kỷ Thần Vỹ, có vẻ như bài học lần trước tôi cho anh chưa đủ sâu sắc. Anh vẫn muốn bị như vậy lần nữa phải không?" Đinh Tâm Nguyệt đứng thẳng người và bình tĩnh lại.
Giờ phút này, cô không thể yếu đuối, chỉ có cách này, cô mới có thể bảo vệ được mình và Hoa Hoa, trừng phạt Kỷ Thần Vỹ.
Kỷ Thần Vỹ không rời đi mà còn nở nụ cười, nhìn Dương Hoa Hoa đang trốn sau Đinh Tâm Nguyệt, rồi khịt mũi, "Cô cho rằng nó sẽ còn đến cứu cô sao?"
Đôi mắt của Đinh Tâm Nguyệt trầm xuống.
Giơ tay bảo vệ Hoa Hoa, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Vỹ, "Tất nhiên, anh tốt hơn nên rời đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ để Hạo Du giết anh!"
Nghe được lời nói của cô, Kỷ Thần Vĩ càng cười điên cuồng, sờ sờ mái tóc đã ngắn cũn cỡn gật đầu, "Hạo Du? Ha.. Gọi tên thân mật như vậy, chẳng trách nó thà bại lộ cũng muốn cứu cô!"
Editor: Nghiên Di
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.