Chương 14: Đinh Tâm Nguyệt Hợp Táng Cùng Kỷ Hạo Du.
Phiếm Khê
06/03/2022
"Tâm Nguyệt, mau tỉnh lại!"
"Tâm Nguyệt, không thể ngủ, mau tỉnh lại!"
Dường như có một giọng nói gọi cô, nhưng hai mắt cô không mở ra được.
Cô có cảm giác như được nhìn thấy mẹ của mình.
Sắc mặt mẹ tái nhợt, chống tay trước giường bệnh, vẻ mặt lo lắng nói, "Tâm Nguyệt, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ không thể đi cùng con nữa!"
"Mẹ!"
"Mẹ, đừng đi, đừng bỏ lại con!" Cô dùng sức hét to, nhưng lại cảm giác hình như có thứ gì đó chui vào trong miệng cô.
"Ưm..." Cô đột nhiên mở mắt ra, nước, toàn bộ là nước, vừa rồi chính là uống một ngụm nước.
Nàng hoảng sợ, định giãy giụa nhưng lại phát hiện cách đó không xa có một đám màu đen lao đến, cô không thấy đâu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhìn rõ đây là ma nữ tóc dài đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ mà cô đã nhìn thấy ở nghĩa trang ngày hôm đó.
Cô sợ tới mức quay người bỏ chạy, nhưng tốc độ dưới nước không nhanh, không bao lâu một chân của cô liền bị bắt được.
Hai chân đạp loạn nhưng lại không thoát ra được, lại bị kéo lùi về phía sau.
Đinh Tâm Nguyệt muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện cơ thể của cô không thể nhúc nhích, như là bị cái gì cuốn lại, đành để ma nữ phía sau kéo cô đi hướng khác.
Đột nhiên, ma nữ dừng lại, Đinh Tâm Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy bàn tay đang giữ chân mình vừa động, cả người cũng lắc lư theo, không bao lâu sau trên eo cô có nhiều hơn một bàn tay.
Bàn tay ôm lấy cô và bơi lên.
Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy cơ thể có thể cử động, khi nhìn thấy bầu trời xanh ở trên, cô vui mừng và định lên bờ, nhưng khi nhìn thấy những gì bên trên, cô đột nhiên mở to mắt đầy hoảng sợ.
Những thứ đen tối từ trên cao đổ xuống, làm mờ tầm nhìn của họ ngay lập tức.
Kỷ Hạo Du đang ôm eo cô đột nhiên đau đớn kêu lên.
Đinh Tâm Nguyệt thấy anh giãy giụa cơ thể, trong nháy mắt hiểu ra ma sợ phân.
Cô nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác cho Kỷ Hạo Du, xoay người đi về phía bên kia.
Từ dưới nước lên, sắc mặt Kỷ Hạo Du tái nhợt giống như ngày hôm đó cô nhìn thấy anh trong quan tài. Anh có phải là đã bị thương nặng không?
Đinh Tâm Nguyệt sợ hãi, nhưng lại không thể làm gì được, đột nhiên cô nhớ đến ngày hôm đó sắc mặt anh cũng trắng bệch, nhưng sau khi cùng cô dây dưa liền tốt hơn rất nhiều, chẳng lẽ quan hệ với phụ nữ sẽ giúp anh khỏi bệnh?
Nhưng...
Xung quanh đây có rất nhiều nước, cũng không thể làm loại chuyện đó ở chỗ này!
Nhưng tình trạng của Kỷ Hạo Du rất tệ, cô phải làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?
Cô luống cuống tay chân không ngừng xoa khắp cơ thể của Kỷ Hạo Du để anh có thể ấm lên, khóe môi run rẩy liên tục gọi tên anh. Nhưng giờ phút này Kỷ Hạo Du một chút khí lực đều không có.
Trời dần tối, mặt trời sắp xuống núi.
Bên trong hang, Đinh Tâm Nguyệt lo lắng giữ ấm cho Kỷ Hạo Du, một bên lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Đã nửa ngày trôi qua, nhưng tình hình của Kỷ Hạo Du vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp, cho dù là cô đã cùng anh làm chuyện kia nhưng dường như vẫn không có tác dụng gì.
Từ từ, cô phát hiện Kỷ Hạo Du trở nên như ẩn như hiện, cuối cùng trực tiếp biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô muốn nắm lấy anh nhưng lại chỉ bắt được không khí.
Cô là người duy nhất trong hang động ẩm ướt, sau một thời gian dài Kỷ Hạo Du vẫn không xuất hiện.
Nhà họ Kỷ!
"Phu nhân, đều đã tìm khắp nơi nhưng không tìm được thiếu phu nhân!" Mẹ Phùng từ bên ngoài vội vàng bước vào, càng lớn tuổi, chân tay càng kém linh hoạt..
"Đã tìm ở sông chưa?"
"Dọc theo hạ du, đều đã tìm hết rồi." Mẹ Phùng thấy Kỷ phu nhân buồn bã, không khỏi an ủi, "Phu nhân, có lẽ đây là mệnh, chú định thiếu phu nhân và thiếu gia là trời đất tạo nên, cho dù ở cõi âm họ cũng sẽ trở thành vợ chồng!"
Đối với lời nói của mẹ Phùng, Kỷ phu nhân không tỏ thái độ.
Nếu Đinh Tâm Nguyệt bị Kỷ Thần Vĩ gây khó dễ, có lẽ đi theo Hạo Du cũng xem như lựa chọn không tồi.
"Phu nhân, Thần Vĩ thiếu gia đã về rồi!" Một người hầu chạy đến nói.
Kỷ phu nhân thu lại vẻ cô đơn trong mắt mình, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh.
"Đã tìm được người rồi sao?" Sắc mặt Kỷ Thần Vĩ không tốt, thở hổn hển, như là đã lái xe rất lâu.
Mẹ Phùng khẽ liếc mắt nhìn Kỷ phu nhân, "Thần Vĩ thiếu gia, người không tìm được, phu nhân nghĩ có thể là thiếu phu nhân nhớ thiếu gia nên đã đi theo thiếu gia rồi."
Đối với điểm này, Kỷ phu nhân không có phản bác, cũng không có khẳng định.
"Nếu như vậy, hãy để cô ấy và Hạo Du hợp táng đi."
Editor: Nghiên Di
Cập nhật 20/2/22
"Tâm Nguyệt, không thể ngủ, mau tỉnh lại!"
Dường như có một giọng nói gọi cô, nhưng hai mắt cô không mở ra được.
Cô có cảm giác như được nhìn thấy mẹ của mình.
Sắc mặt mẹ tái nhợt, chống tay trước giường bệnh, vẻ mặt lo lắng nói, "Tâm Nguyệt, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ không thể đi cùng con nữa!"
"Mẹ!"
"Mẹ, đừng đi, đừng bỏ lại con!" Cô dùng sức hét to, nhưng lại cảm giác hình như có thứ gì đó chui vào trong miệng cô.
"Ưm..." Cô đột nhiên mở mắt ra, nước, toàn bộ là nước, vừa rồi chính là uống một ngụm nước.
Nàng hoảng sợ, định giãy giụa nhưng lại phát hiện cách đó không xa có một đám màu đen lao đến, cô không thấy đâu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhìn rõ đây là ma nữ tóc dài đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ mà cô đã nhìn thấy ở nghĩa trang ngày hôm đó.
Cô sợ tới mức quay người bỏ chạy, nhưng tốc độ dưới nước không nhanh, không bao lâu một chân của cô liền bị bắt được.
Hai chân đạp loạn nhưng lại không thoát ra được, lại bị kéo lùi về phía sau.
Đinh Tâm Nguyệt muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện cơ thể của cô không thể nhúc nhích, như là bị cái gì cuốn lại, đành để ma nữ phía sau kéo cô đi hướng khác.
Đột nhiên, ma nữ dừng lại, Đinh Tâm Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy bàn tay đang giữ chân mình vừa động, cả người cũng lắc lư theo, không bao lâu sau trên eo cô có nhiều hơn một bàn tay.
Bàn tay ôm lấy cô và bơi lên.
Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy cơ thể có thể cử động, khi nhìn thấy bầu trời xanh ở trên, cô vui mừng và định lên bờ, nhưng khi nhìn thấy những gì bên trên, cô đột nhiên mở to mắt đầy hoảng sợ.
Những thứ đen tối từ trên cao đổ xuống, làm mờ tầm nhìn của họ ngay lập tức.
Kỷ Hạo Du đang ôm eo cô đột nhiên đau đớn kêu lên.
Đinh Tâm Nguyệt thấy anh giãy giụa cơ thể, trong nháy mắt hiểu ra ma sợ phân.
Cô nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác cho Kỷ Hạo Du, xoay người đi về phía bên kia.
Từ dưới nước lên, sắc mặt Kỷ Hạo Du tái nhợt giống như ngày hôm đó cô nhìn thấy anh trong quan tài. Anh có phải là đã bị thương nặng không?
Đinh Tâm Nguyệt sợ hãi, nhưng lại không thể làm gì được, đột nhiên cô nhớ đến ngày hôm đó sắc mặt anh cũng trắng bệch, nhưng sau khi cùng cô dây dưa liền tốt hơn rất nhiều, chẳng lẽ quan hệ với phụ nữ sẽ giúp anh khỏi bệnh?
Nhưng...
Xung quanh đây có rất nhiều nước, cũng không thể làm loại chuyện đó ở chỗ này!
Nhưng tình trạng của Kỷ Hạo Du rất tệ, cô phải làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?
Cô luống cuống tay chân không ngừng xoa khắp cơ thể của Kỷ Hạo Du để anh có thể ấm lên, khóe môi run rẩy liên tục gọi tên anh. Nhưng giờ phút này Kỷ Hạo Du một chút khí lực đều không có.
Trời dần tối, mặt trời sắp xuống núi.
Bên trong hang, Đinh Tâm Nguyệt lo lắng giữ ấm cho Kỷ Hạo Du, một bên lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Đã nửa ngày trôi qua, nhưng tình hình của Kỷ Hạo Du vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp, cho dù là cô đã cùng anh làm chuyện kia nhưng dường như vẫn không có tác dụng gì.
Từ từ, cô phát hiện Kỷ Hạo Du trở nên như ẩn như hiện, cuối cùng trực tiếp biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô muốn nắm lấy anh nhưng lại chỉ bắt được không khí.
Cô là người duy nhất trong hang động ẩm ướt, sau một thời gian dài Kỷ Hạo Du vẫn không xuất hiện.
Nhà họ Kỷ!
"Phu nhân, đều đã tìm khắp nơi nhưng không tìm được thiếu phu nhân!" Mẹ Phùng từ bên ngoài vội vàng bước vào, càng lớn tuổi, chân tay càng kém linh hoạt..
"Đã tìm ở sông chưa?"
"Dọc theo hạ du, đều đã tìm hết rồi." Mẹ Phùng thấy Kỷ phu nhân buồn bã, không khỏi an ủi, "Phu nhân, có lẽ đây là mệnh, chú định thiếu phu nhân và thiếu gia là trời đất tạo nên, cho dù ở cõi âm họ cũng sẽ trở thành vợ chồng!"
Đối với lời nói của mẹ Phùng, Kỷ phu nhân không tỏ thái độ.
Nếu Đinh Tâm Nguyệt bị Kỷ Thần Vĩ gây khó dễ, có lẽ đi theo Hạo Du cũng xem như lựa chọn không tồi.
"Phu nhân, Thần Vĩ thiếu gia đã về rồi!" Một người hầu chạy đến nói.
Kỷ phu nhân thu lại vẻ cô đơn trong mắt mình, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh.
"Đã tìm được người rồi sao?" Sắc mặt Kỷ Thần Vĩ không tốt, thở hổn hển, như là đã lái xe rất lâu.
Mẹ Phùng khẽ liếc mắt nhìn Kỷ phu nhân, "Thần Vĩ thiếu gia, người không tìm được, phu nhân nghĩ có thể là thiếu phu nhân nhớ thiếu gia nên đã đi theo thiếu gia rồi."
Đối với điểm này, Kỷ phu nhân không có phản bác, cũng không có khẳng định.
"Nếu như vậy, hãy để cô ấy và Hạo Du hợp táng đi."
Editor: Nghiên Di
Cập nhật 20/2/22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.