Chương 7: Tôi Không Phải Là Vợ Ma.
Phiếm Khê
28/02/2022
Có tiếng đập cửa truyền đến, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, làm Đinh Tâm Nguyệt không kịp chuẩn bị, nhanh chóng mặc quần áo lên người, vò đầu bứt tóc.
Người bên cạnh Kỷ phu nhân bước vào, giống như nha hoàn hào môn.
"Thiếu phu nhân, phu nhân mời cô đến gặp bà ấy một chuyến." Mẹ Phùng cung kính, chỉ là trong ánh mắt rõ ràng có chút không tôn trọng, có lẽ vì bà nghĩ cô vì tiền mới gả đến nhà họ Kỷ.
Đinh Tâm Nguyệt liếc mắt một cái liền đi ra ngoài.
Mẹ Phùng mới ra đi, Kỷ Hạo Du liền thoáng hiện lên bên cạnh cô, cô sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã ở trên giường.
"Anh là quỷ à, làm tôi sợ muốn chết!" Cô vô tình nói, mới phát hiện chính mình đã nói đúng.
"Đúng vậy, anh là quỷ!" Kỷ Hạo Du không phủ nhận.
"Anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
"Em là vợ của anh, anh tìm em là chuyện đương nhiên!"
"Vợ của anh? Tôi không phải vợ của anh."
"Em không thích anh?"
"Tôi lại không quen biết anh, thích anh mới có bệnh."
"Vậy thì đêm qua em và anh..."
"Lúc đó tôi chính là bị ma ám!"
Có lẽ là Kỷ Hạo Du bị tổn thương, sau khi Đinh Tâm Nguyệt nói vậy, anh liền biến mất.
"Tâm Nguyệt, hôm nay cùng mẹ đến nghĩa trang để gặp Hạo Du đi!" Kỷ phu nhân vẫn là khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của tiểu thư khuê cát.
Một người phụ nữ như vậy, đã mất chồng, lại mất con, vận mệnh của bà cũng không hoàn toàn giống với vẻ ngoài. Sự chua xót của bà thể hiện rõ rệt sau khi con trai rời đi.
"Tôi không..." Đinh Tâm Nguyệt vừa định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến, có lẽ cô có thể đến nghĩa trang, có phải nơi nào sơ sót hay không, cho nên Kỷ Hạo Du mới có thể chạy ra ngoài.
Cô vẫn hoài nghi về việc mình đã bị một hồn ma quấn lấy cả đêm.
Nghĩa trang cách nhà họ Kỷ cũng không xa, lái xe mười mấy phút liền đến, đó là nghĩa trang riêng của nhà họ Kỷ, nơi này tất cả đều là tổ tiên của nhà họ Kỷ.
Mộ của Kỷ Hạo Du cũng không phải lớn nhất, có lẽ liên quan đến quy định của nhà họ Kỷ, mộ của người chết yểu không được vượt quá mộ của tổ tiên, và quy cách cũng không được quá lớn.
Không thể không nói chính là nhà họ Kỷ mộ rất có chú ý, cho dù là Kỷ Hạo Du là chết ngoài ý muốn, nhưng các hoa văn trên bia mộ của anh đều được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, hình ảnh sinh động như thật.
Nghe nói khi biết Kỷ Hạo Du chết ngoài ý muốn, Kỷ phu nhân suốt đêm sắp xếp người điêu khắc mài giũa, nhằm giành địa vị tôn quý cho con trai sau khi anh qua đời.
"Tâm Nguyệt, con đang nhìn gì vậy?" Thấy Đinh Tâm Nguyệt đi xung quanh mộ mấy vòng, Kỷ phu nhân nghi hoặc hỏi.
Anh thoát ra từ đâu?
Có thực sự là vậy không?
"Thiếu phu nhân?" Mẹ Phùng nhắc nhở nói.
Đinh Tâm Nguyệt lúng túng trả lời: "Kỷ phu nhân!"
"Được rồi, trở về đi!" Mắt thấy Đinh Tâm Nguyệt mất hồn mất vía, Kỷ phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu không phải vì Hạo Du, bà cũng sẽ không làm chuyện không có tính người như vậy, để một cô gái mới lớn làm vợ của ma.
Mới vừa đi vài bước, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên nhìn thấy đằng xa có một bóng người lay động, tập trung nhìn lại thì đã biến mất.
Đáy lòng nghi hoặc, nhưng mới vừa đi vài bước, cô cảm giác có người đứng trước mặt mình, chính là Kỷ Hạo Du.
"Anh..."
"Không thích anh còn tới gặp anh?" Kỷ Hạo Du khẽ cười một tiếng, như có thể nhìn thấy sự mất tự nhiên trong mắt cô.
"Tôi..." Đinh Tâm Nguyệt vừa muốn nói chuyện, lại thấy bóng người cách đó không xa, mở to hai mắt nhìn, lần này cô mới có thể nhìn rõ.
Mặc đồ đen, để tóc dài, đôi mắt đen, đôi mắt đó...
Kỷ Hạo Du đột nhiên giữ chặt ót Đinh Tâm Nguyệt, khóa lại đôi môi ngọt ngào của cô.
"Ưm!" Đinh Tâm Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhưng thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị Kỷ Hạo Du gắt gao giữ chặt.
Giọng nói gợi cảm của anh truyền đến bên tai nhưng lại nghiêm túc lạnh lùng, "Đừng nhìn, chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Editor: Nghiên Di
Cập nhật 13/2/2022
Người bên cạnh Kỷ phu nhân bước vào, giống như nha hoàn hào môn.
"Thiếu phu nhân, phu nhân mời cô đến gặp bà ấy một chuyến." Mẹ Phùng cung kính, chỉ là trong ánh mắt rõ ràng có chút không tôn trọng, có lẽ vì bà nghĩ cô vì tiền mới gả đến nhà họ Kỷ.
Đinh Tâm Nguyệt liếc mắt một cái liền đi ra ngoài.
Mẹ Phùng mới ra đi, Kỷ Hạo Du liền thoáng hiện lên bên cạnh cô, cô sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã ở trên giường.
"Anh là quỷ à, làm tôi sợ muốn chết!" Cô vô tình nói, mới phát hiện chính mình đã nói đúng.
"Đúng vậy, anh là quỷ!" Kỷ Hạo Du không phủ nhận.
"Anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
"Em là vợ của anh, anh tìm em là chuyện đương nhiên!"
"Vợ của anh? Tôi không phải vợ của anh."
"Em không thích anh?"
"Tôi lại không quen biết anh, thích anh mới có bệnh."
"Vậy thì đêm qua em và anh..."
"Lúc đó tôi chính là bị ma ám!"
Có lẽ là Kỷ Hạo Du bị tổn thương, sau khi Đinh Tâm Nguyệt nói vậy, anh liền biến mất.
"Tâm Nguyệt, hôm nay cùng mẹ đến nghĩa trang để gặp Hạo Du đi!" Kỷ phu nhân vẫn là khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều có phong thái của tiểu thư khuê cát.
Một người phụ nữ như vậy, đã mất chồng, lại mất con, vận mệnh của bà cũng không hoàn toàn giống với vẻ ngoài. Sự chua xót của bà thể hiện rõ rệt sau khi con trai rời đi.
"Tôi không..." Đinh Tâm Nguyệt vừa định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến, có lẽ cô có thể đến nghĩa trang, có phải nơi nào sơ sót hay không, cho nên Kỷ Hạo Du mới có thể chạy ra ngoài.
Cô vẫn hoài nghi về việc mình đã bị một hồn ma quấn lấy cả đêm.
Nghĩa trang cách nhà họ Kỷ cũng không xa, lái xe mười mấy phút liền đến, đó là nghĩa trang riêng của nhà họ Kỷ, nơi này tất cả đều là tổ tiên của nhà họ Kỷ.
Mộ của Kỷ Hạo Du cũng không phải lớn nhất, có lẽ liên quan đến quy định của nhà họ Kỷ, mộ của người chết yểu không được vượt quá mộ của tổ tiên, và quy cách cũng không được quá lớn.
Không thể không nói chính là nhà họ Kỷ mộ rất có chú ý, cho dù là Kỷ Hạo Du là chết ngoài ý muốn, nhưng các hoa văn trên bia mộ của anh đều được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, hình ảnh sinh động như thật.
Nghe nói khi biết Kỷ Hạo Du chết ngoài ý muốn, Kỷ phu nhân suốt đêm sắp xếp người điêu khắc mài giũa, nhằm giành địa vị tôn quý cho con trai sau khi anh qua đời.
"Tâm Nguyệt, con đang nhìn gì vậy?" Thấy Đinh Tâm Nguyệt đi xung quanh mộ mấy vòng, Kỷ phu nhân nghi hoặc hỏi.
Anh thoát ra từ đâu?
Có thực sự là vậy không?
"Thiếu phu nhân?" Mẹ Phùng nhắc nhở nói.
Đinh Tâm Nguyệt lúng túng trả lời: "Kỷ phu nhân!"
"Được rồi, trở về đi!" Mắt thấy Đinh Tâm Nguyệt mất hồn mất vía, Kỷ phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu không phải vì Hạo Du, bà cũng sẽ không làm chuyện không có tính người như vậy, để một cô gái mới lớn làm vợ của ma.
Mới vừa đi vài bước, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên nhìn thấy đằng xa có một bóng người lay động, tập trung nhìn lại thì đã biến mất.
Đáy lòng nghi hoặc, nhưng mới vừa đi vài bước, cô cảm giác có người đứng trước mặt mình, chính là Kỷ Hạo Du.
"Anh..."
"Không thích anh còn tới gặp anh?" Kỷ Hạo Du khẽ cười một tiếng, như có thể nhìn thấy sự mất tự nhiên trong mắt cô.
"Tôi..." Đinh Tâm Nguyệt vừa muốn nói chuyện, lại thấy bóng người cách đó không xa, mở to hai mắt nhìn, lần này cô mới có thể nhìn rõ.
Mặc đồ đen, để tóc dài, đôi mắt đen, đôi mắt đó...
Kỷ Hạo Du đột nhiên giữ chặt ót Đinh Tâm Nguyệt, khóa lại đôi môi ngọt ngào của cô.
"Ưm!" Đinh Tâm Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhưng thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị Kỷ Hạo Du gắt gao giữ chặt.
Giọng nói gợi cảm của anh truyền đến bên tai nhưng lại nghiêm túc lạnh lùng, "Đừng nhìn, chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Editor: Nghiên Di
Cập nhật 13/2/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.