Chương 55: .1: Hang Bùn Từ Tro Hương.
Tích Vân Khát Vũ
23/12/2021
Lần gần nhất gặp Lục Tư Tề là khi anh ta mượn thân thể của Tô Khê để tên ma tài xế bám vào tới tìm tôi báo thù, đêm đó anh ta chọc giận Mặc Dật bị y dùng câu hồn liên mang đi, về sau Lưu Nhược Thủy dùng phiên hồn hương xém nữa đã hại chết tôi, Mặc Dật không có tới cũng là do anh ta trốn khỏi địa phủ nên gây chậm trễ.
Vốn còn tưởng là anh ta không dám lộ diện, ít nhất là không dám xuất hiện ở trước mặt Mặc Dật, nhưng không ngờ cứ như thế này đụng phải.
Tôi đảo mắt nhìn Mặc Dật ở bên cạnh mình, thế là lá gan của tôi liền lớn hơn nhiều, đi nhanh qua chỗ anh ta.
Thế mà anh ta vẫn chỉ hướng tôi cười cười và chỉ tay vào hang bùn lớn, sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa, chỗ mà anh ta vừa đứng chỉ còn lại một cái lư hương, nó đang tản ra một mùi hương lạ lùng mà quen thuộc kia.
"Lục Tư Tề!" Tôi cắn răng đi qua đó, đảo mắt nhìn chung quanh nhưng vẫn như cũ là không thấy nửa dấu vết nào về anh ta cả.
Mặc Dật ung dung tiêu sái bước tới bên cạnh hang bùn, hướng tôi nhẹ giọng nói: "Hắn ta không có tới đây, chẳng qua là mượn hương dẫn hồn hoá thành hình mà thôi. Hắn ta biết rõ anh ở đây, làm sao còn dám lộ diện. Nhưng hang bùn này cũng có điểm kì lạ..."
Y duỗi tay từ miệng hang bùn kế bên lấy ra một ít bùn rồi niết nhẹ hai cái, đưa tới trước mặt tôi, "Em nhìn xem cái này giống cái gì?"
Cái mùi thơm lạ từ lư hương khiến tôi chóng mặt, dù tôi đã được giải dắt hồn cổ rồi nhưng vẫn bị choáng như cũ, tôi lấy nước dập tắt lư hương đi mới lấy lại tâm trạng xem bùn trong tay Mặc Dật.
Bên trong quyển sách trắc địa có liên quan tới thổ nhưỡng có ghi lại, quyển sách này chỗ bà ngoại có nhưng tôi còn chưa xem qua, nó cũng quá mức huyền bí dù tôi xem qua chưa chắc đã hiểu, với lại xem hương nó khác với xem phong thủy cho nên tôi cũng không để ý lắm.
Bùn trong tay Mặc Dật vừa mịn vừa bóng loáng, giống nhưng một thứ bột màu đen vậy, tôi thò đầu qua ngửi thử một cái, lạ thật, nó không có mùi hôi thối của bùn, ngược lại, lại mơ hồ có một mùi vị của hương khói.
Tôi lập tức duỗi tay lấy từ miệng hang sâu ấy ra một ít và nhẹ nhàng bóp rồi nhìn thật kỹ lại, tôi cảm thấy thứ này rất quen thuộc vì trên người lúc nào cũng mang theo cả, đúng rồi nó chính là tro hương sau khi dính nước liền biến thành bùn.
Cái này liền có chút kỳ quái, nghe nói đê của thôn tu sửa cách đây cũng lâu lắm rồi về sau này cũng không có ai động tới nó, gần đây là vì trong thôn chuẩn bị sửa đường lớn cho nên mới sửa lại đê, sau khi củng cố đê có thể cho xe be(*) đi lên.
(*) Xe vận chuyển gỗ.
Cứ cho là ban đầu nó là tro hương đi nhưng thời gian cũng qua lâu rồi sao vẫn còn động lại mùi hương khói?
Hơn nữa một cái hang bùn to như vậy đều là tro hương, rốt cuộc lúc đó đốt bao nhiêu hương mới có thể làm thành một cái hang lớn như vậy?
Tôi cầm lấy điện thoại chiếu vào bên trong, cửa hang này sâu không thấy đáy, không nhìn thấy gì hết cả, nghĩ tới việc dùng máy bơm bơm một ngày một đêm không rút cạn được cũng xem như là lời không nói dối, nhưng cũng không thấy mấy con lươn lớn trong lời của người dân trong thôn.
Trưởng thôn nghe tin vội vàng chạy đến, chỉ qua có mấy ngày mà nhìn ông ta như già đi cả chục tuổi, môi phồng rộp, ông ta vội vàng giải thích với tôi là chỉ muốn bà ngoại tìm thử xem có năm người mất tích ở trong đó hay không, tôi lại không thể nào tin nổi bà ngoại lại nhảy xuống dưới đó, ông ta nói đã báo cảnh sát rồi bảo tôi cứ về nhà an tâm mà chờ, sau này có chuyện gì thì nhất định người trong thôn sẽ giúp tôi miễn là tôi mở miệng nhờ.
Tôi nhìn cửa hang tối om, nghĩ rằng cuối cùng thì Lục Tư Tề cũng thoát khỏi âm phủ rồi, lại lộ diện ở chỗ này, e rằng nơi này cũng không thoát khỏi can hệ với anh ta, có lẽ anh ta muốn hù doạ tôi khiến tôi sợ hãi không dám xuống dưới.
Nghe trưởng thôn nói như vậy, bà ngoại có lẽ không có khả năng sống sót, trong lòng của tôi liền không thấy dễ chịu nhưng bây giờ trời đã vào đêm, tôi không thể nào xuống đó được.
Tôi lười phải nói chuyện nhiều với trưởng thôn, kêu ông ta đừng nhọc lòng rồi mượn cái xe điện đi thẳng vào trong thôn.
Tôi gõ cửa một tiệm bán đồ lặn và mua đôi chân vịt cùng đồ đội trên đầu dùng khi lặn, rồi lại nghĩ xem có nên mua một bộ cho Mặc Dật không thì nhận điện thoại từ Tề Sở.
Anh ta cư nhiên lại nói với tôi bằng một giọng đầy phấn khích: "Việc của Lạc Lạc tôi cho người làm đúng theo lời cô rồi. Nhưng tôi đã nhận được một nhiệm vụ này, nghe nói gần nhà cô xuất hiện một cái hang kỳ lạ hả? Có người đã nhờ Thiên Sơn Phủ giúp đỡ, tôi vừa nghe liền gọi cho cô đây. Cô biết anh đây đang ở đâu không? Cô nói xem giữa tôi với cô có phải rất có duyên không? Đầu tiên tôi cứu cô một mạng, sau đó cô giúp tôi một ân tình lớn. Cô chưa về đến nhà lại có người tìm tôi giúp, thật vất vả mới về, lại muốn tìm tôi,... Ai ui... Đây không phải trong truyền thuyết..."
----*tym*----
Editor: Alissa
Cập nhật 25.9.2021
Vốn còn tưởng là anh ta không dám lộ diện, ít nhất là không dám xuất hiện ở trước mặt Mặc Dật, nhưng không ngờ cứ như thế này đụng phải.
Tôi đảo mắt nhìn Mặc Dật ở bên cạnh mình, thế là lá gan của tôi liền lớn hơn nhiều, đi nhanh qua chỗ anh ta.
Thế mà anh ta vẫn chỉ hướng tôi cười cười và chỉ tay vào hang bùn lớn, sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa, chỗ mà anh ta vừa đứng chỉ còn lại một cái lư hương, nó đang tản ra một mùi hương lạ lùng mà quen thuộc kia.
"Lục Tư Tề!" Tôi cắn răng đi qua đó, đảo mắt nhìn chung quanh nhưng vẫn như cũ là không thấy nửa dấu vết nào về anh ta cả.
Mặc Dật ung dung tiêu sái bước tới bên cạnh hang bùn, hướng tôi nhẹ giọng nói: "Hắn ta không có tới đây, chẳng qua là mượn hương dẫn hồn hoá thành hình mà thôi. Hắn ta biết rõ anh ở đây, làm sao còn dám lộ diện. Nhưng hang bùn này cũng có điểm kì lạ..."
Y duỗi tay từ miệng hang bùn kế bên lấy ra một ít bùn rồi niết nhẹ hai cái, đưa tới trước mặt tôi, "Em nhìn xem cái này giống cái gì?"
Cái mùi thơm lạ từ lư hương khiến tôi chóng mặt, dù tôi đã được giải dắt hồn cổ rồi nhưng vẫn bị choáng như cũ, tôi lấy nước dập tắt lư hương đi mới lấy lại tâm trạng xem bùn trong tay Mặc Dật.
Bên trong quyển sách trắc địa có liên quan tới thổ nhưỡng có ghi lại, quyển sách này chỗ bà ngoại có nhưng tôi còn chưa xem qua, nó cũng quá mức huyền bí dù tôi xem qua chưa chắc đã hiểu, với lại xem hương nó khác với xem phong thủy cho nên tôi cũng không để ý lắm.
Bùn trong tay Mặc Dật vừa mịn vừa bóng loáng, giống nhưng một thứ bột màu đen vậy, tôi thò đầu qua ngửi thử một cái, lạ thật, nó không có mùi hôi thối của bùn, ngược lại, lại mơ hồ có một mùi vị của hương khói.
Tôi lập tức duỗi tay lấy từ miệng hang sâu ấy ra một ít và nhẹ nhàng bóp rồi nhìn thật kỹ lại, tôi cảm thấy thứ này rất quen thuộc vì trên người lúc nào cũng mang theo cả, đúng rồi nó chính là tro hương sau khi dính nước liền biến thành bùn.
Cái này liền có chút kỳ quái, nghe nói đê của thôn tu sửa cách đây cũng lâu lắm rồi về sau này cũng không có ai động tới nó, gần đây là vì trong thôn chuẩn bị sửa đường lớn cho nên mới sửa lại đê, sau khi củng cố đê có thể cho xe be(*) đi lên.
(*) Xe vận chuyển gỗ.
Cứ cho là ban đầu nó là tro hương đi nhưng thời gian cũng qua lâu rồi sao vẫn còn động lại mùi hương khói?
Hơn nữa một cái hang bùn to như vậy đều là tro hương, rốt cuộc lúc đó đốt bao nhiêu hương mới có thể làm thành một cái hang lớn như vậy?
Tôi cầm lấy điện thoại chiếu vào bên trong, cửa hang này sâu không thấy đáy, không nhìn thấy gì hết cả, nghĩ tới việc dùng máy bơm bơm một ngày một đêm không rút cạn được cũng xem như là lời không nói dối, nhưng cũng không thấy mấy con lươn lớn trong lời của người dân trong thôn.
Trưởng thôn nghe tin vội vàng chạy đến, chỉ qua có mấy ngày mà nhìn ông ta như già đi cả chục tuổi, môi phồng rộp, ông ta vội vàng giải thích với tôi là chỉ muốn bà ngoại tìm thử xem có năm người mất tích ở trong đó hay không, tôi lại không thể nào tin nổi bà ngoại lại nhảy xuống dưới đó, ông ta nói đã báo cảnh sát rồi bảo tôi cứ về nhà an tâm mà chờ, sau này có chuyện gì thì nhất định người trong thôn sẽ giúp tôi miễn là tôi mở miệng nhờ.
Tôi nhìn cửa hang tối om, nghĩ rằng cuối cùng thì Lục Tư Tề cũng thoát khỏi âm phủ rồi, lại lộ diện ở chỗ này, e rằng nơi này cũng không thoát khỏi can hệ với anh ta, có lẽ anh ta muốn hù doạ tôi khiến tôi sợ hãi không dám xuống dưới.
Nghe trưởng thôn nói như vậy, bà ngoại có lẽ không có khả năng sống sót, trong lòng của tôi liền không thấy dễ chịu nhưng bây giờ trời đã vào đêm, tôi không thể nào xuống đó được.
Tôi lười phải nói chuyện nhiều với trưởng thôn, kêu ông ta đừng nhọc lòng rồi mượn cái xe điện đi thẳng vào trong thôn.
Tôi gõ cửa một tiệm bán đồ lặn và mua đôi chân vịt cùng đồ đội trên đầu dùng khi lặn, rồi lại nghĩ xem có nên mua một bộ cho Mặc Dật không thì nhận điện thoại từ Tề Sở.
Anh ta cư nhiên lại nói với tôi bằng một giọng đầy phấn khích: "Việc của Lạc Lạc tôi cho người làm đúng theo lời cô rồi. Nhưng tôi đã nhận được một nhiệm vụ này, nghe nói gần nhà cô xuất hiện một cái hang kỳ lạ hả? Có người đã nhờ Thiên Sơn Phủ giúp đỡ, tôi vừa nghe liền gọi cho cô đây. Cô biết anh đây đang ở đâu không? Cô nói xem giữa tôi với cô có phải rất có duyên không? Đầu tiên tôi cứu cô một mạng, sau đó cô giúp tôi một ân tình lớn. Cô chưa về đến nhà lại có người tìm tôi giúp, thật vất vả mới về, lại muốn tìm tôi,... Ai ui... Đây không phải trong truyền thuyết..."
----*tym*----
Editor: Alissa
Cập nhật 25.9.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.