Chương 137: .1: Quái Mộng.
Tích Vân Khát Vũ
23/01/2022
Tôi uống một chút nước, thai quỷ trong bụng nhỏ dường như đã từ từ bình tĩnh lại, cơ thể tôi cũng không mềm nhũn lắm, tôi nhìn Tề Sở cười nói: "Lần này, e là chúng ta đã tiếp xúc với một manh mối rất quan trọng, Lục Tư Tề và Bố Đạm Trần đều tới, bên kia cũng phái tới rất nhiều thi thể, sợ là muốn xử lý manh mối."
"Cô không sao chứ?" Tề Sở duỗi tay đỡ tôi dậy, liếc nhìn bụng dưới của tôi: "Vật nhỏ này cũng khá là... khá..."
Có lẽ anh ta không tìm được từ nào chính xác để diễn tả, anh ta nói "khá" hai lần rồi mà vẫn không nói ra được cái gì.
"Khá là phiền phức." Tôi duỗi tay sờ bụng nhỏ, nhìn lại thời gian, cũng đã là rạng sáng rồi, nếu không xử lý hết được phần tay chân gãy của thi thể, chỉ sợ là sẽ rất phiền phức.
Bên kia có mấy chiếc xe lái qua đây, phỏng chừng là xe của bọn người chị Dương, họ nhanh chóng thu dọn thi thể trên mặt đất và dùng vòi phun rửa sạch.
Tề Sở kéo tôi lên xe ngồi nghỉ ngơi, có lẽ thấy sắc mặt tôi không được tốt cho nên có hơi lo lắng hỏi: "Có muốn nhờ Mặc Dật đại lão tới xem cô một chút không? Rốt cuộc thai quỷ..."
Lần trước, bởi vì phản hồn hương giả mà làm cho thai quỷ vô cùng kích động, tôi suýt nữa là mất mạng, may mà có Tề Sở ra tay cứu tôi một mạng, đoán chừng trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi.
Nhưng thai quỷ cùng Mặc Dật có quan hệ huyết mạch với nhau cho nên nếu có động tĩnh gì anh ta đều biết nhưng lần trước không tới, lần này cũng không tới...
Lần trước bị trì hoãn là do chuyện Lục Tư Tề bỏ trốn, lần này thì sao? Hay là bởi vì tức giận?
Tôi lắc lắc đầu cười khổ, uống thêm mấy ngụm nước thấy cũng đỡ đau rồi nên lúc này mới nhìn về phía Tề Sở lắc đầu.
Anh ta vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng chị Dương đã đi tới, chị ấy nhìn tôi một cái: "Cô bao lâu rồi chưa ngủ?"
"Không sao đâu?" Tôi vội đứng dậy nhìn chị Dương hỏi: "Sao rồi?"
"Tất cả thi thể ở đây đều không có răng hàm sau, đều bị nhổ toàn bộ." Chị Dương đưa máy tính bảng cho tôi rồi thở dài, "Chúng tôi quét một vài cái xác còn nguyên khuôn mặt vào hệ thống, những thi thể này đều có đầy đủ giấy chứng tử, cũng như là giấy chứng nhận hoả táng (thiêu), nói cách khác..."
"Tất cả những thi thể này hoàn toàn đến từ lò hoả táng?" Tôi nhìn xem một chút tư liệu rồi đưa máy tính bảng cho Tề Sở, anh em nhà họ Vệ vận chuyển những thi thể này rời khỏi lò hoả táng hay sao?
Chị Dương cười ha ha hai tiếng, nhìn tôi nói: "Còn một chuyện nữa tôi phải nói với cô."
Chị ấy nói rất thận trọng khiến tôi cùng Tề Sở có chút lo lắng.
"Thi thể của Vệ Phi Hổ cùng vợ của anh ta không thấy đâu, hơn nữa, thi thể của tất cả người nhà họ Vệ cũng biến mất." Chị Dương nói, lấy lại máy tính bảng, click hai cái rồi lại đưa cho chúng tôi: "Thi thể của Vệ Phi Hổ có thể là một trong đống hỗn loạn kia, nhưng thi thể của bọn người Vệ Kiến Quốc là tự đi ra từ tủ đông và biến mất."
Đồn công an của thị trấn không có nhà xác, cho nên trực tiếp đưa thi thể đến bệnh viện trên thị trấn, mà dù gì cũng còn liên quan đến một vụ án nữa cho nên không có cách nào xử lý những thi thể này.
Từ camera giám sát có thể thấy, những người chết thảm trong gia đình nhà họ Vệ là bò ra từ tủ đông, cơ thể trần truồng bước ra ngoài như là người mộng du vậy, đi lại không khác gì người thường nếu trừ bỏ việc híp hai mắt.
"Vết máu đã biến mất bên ngoài bệnh viện." Chị Dương mở camera giám sát ở lối vào bệnh viện cho chúng tôi xem, rồi thấp giọng nói: "Bọn họ không có xuất hiện bên ngoài bệnh viện, mà ở bên trong cũng không tìm thấy, giống như những thi thể này bốc hơi ở trong nhà xác."
Nghe đến đây, tôi cảm thấy có hơi đau đầu, lại nhìn chị Dương cười khổ nói: "Lại làm phiền chị rồi."
Những việc này xảy ra chính là muốn dẫn tôi nhập cuộc, nhưng chị Dương lại không để ý mà nói với tôi: "Kỳ thật là cô đang giúp chúng tôi đó!"
"Đường dây buôn bán nội tạng lần trước bị điều tra ra, liên quan đến trăm cỗ thi thể, hơn hai trăm người sống, hơn nữa..." Chị Dương thở dài và nhẹ giọng nói: "Chúng tôi đã tìm thấy những thi thể bị lấy nội tạng..."
Nhìn theo ánh mắt của chị ấy tôi đột nhiên nhớ tới những cái thi thể này vốn không hề nguyên vẹn, toàn bộ đều bị khiếm khuyết.
Nói cách khác, những thi thể này chính là thi thể của những người bị lấy nội tạng, thật đúng là không để lãng phí chút nào mà, lợi dụng triệt để, nhưng ai là người thả nhiều thi thể này ra?
Hơn ba trăm thi thể đột nhiên xuất hiện trên đường cao tốc, làm sao vận chuyển đến được đây, còn là đoạn đường vừa xảy ra tai nạn?
Đây là những manh mối mà chị Dương tạm thời tìm ra được, còn vị đại sư thu mua thi thể từ anh em nhà họ Vệ thì vẫn chưa có tin tức.
Chúng tôi chờ ở đây cũng không có ích lợi gì, Tề Sở hỏi tôi có muốn về viện nghiên cứu của chị Dương để ngủ một lúc không.
Editor: Alissa
Cập nhật 23/1
"Cô không sao chứ?" Tề Sở duỗi tay đỡ tôi dậy, liếc nhìn bụng dưới của tôi: "Vật nhỏ này cũng khá là... khá..."
Có lẽ anh ta không tìm được từ nào chính xác để diễn tả, anh ta nói "khá" hai lần rồi mà vẫn không nói ra được cái gì.
"Khá là phiền phức." Tôi duỗi tay sờ bụng nhỏ, nhìn lại thời gian, cũng đã là rạng sáng rồi, nếu không xử lý hết được phần tay chân gãy của thi thể, chỉ sợ là sẽ rất phiền phức.
Bên kia có mấy chiếc xe lái qua đây, phỏng chừng là xe của bọn người chị Dương, họ nhanh chóng thu dọn thi thể trên mặt đất và dùng vòi phun rửa sạch.
Tề Sở kéo tôi lên xe ngồi nghỉ ngơi, có lẽ thấy sắc mặt tôi không được tốt cho nên có hơi lo lắng hỏi: "Có muốn nhờ Mặc Dật đại lão tới xem cô một chút không? Rốt cuộc thai quỷ..."
Lần trước, bởi vì phản hồn hương giả mà làm cho thai quỷ vô cùng kích động, tôi suýt nữa là mất mạng, may mà có Tề Sở ra tay cứu tôi một mạng, đoán chừng trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi.
Nhưng thai quỷ cùng Mặc Dật có quan hệ huyết mạch với nhau cho nên nếu có động tĩnh gì anh ta đều biết nhưng lần trước không tới, lần này cũng không tới...
Lần trước bị trì hoãn là do chuyện Lục Tư Tề bỏ trốn, lần này thì sao? Hay là bởi vì tức giận?
Tôi lắc lắc đầu cười khổ, uống thêm mấy ngụm nước thấy cũng đỡ đau rồi nên lúc này mới nhìn về phía Tề Sở lắc đầu.
Anh ta vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng chị Dương đã đi tới, chị ấy nhìn tôi một cái: "Cô bao lâu rồi chưa ngủ?"
"Không sao đâu?" Tôi vội đứng dậy nhìn chị Dương hỏi: "Sao rồi?"
"Tất cả thi thể ở đây đều không có răng hàm sau, đều bị nhổ toàn bộ." Chị Dương đưa máy tính bảng cho tôi rồi thở dài, "Chúng tôi quét một vài cái xác còn nguyên khuôn mặt vào hệ thống, những thi thể này đều có đầy đủ giấy chứng tử, cũng như là giấy chứng nhận hoả táng (thiêu), nói cách khác..."
"Tất cả những thi thể này hoàn toàn đến từ lò hoả táng?" Tôi nhìn xem một chút tư liệu rồi đưa máy tính bảng cho Tề Sở, anh em nhà họ Vệ vận chuyển những thi thể này rời khỏi lò hoả táng hay sao?
Chị Dương cười ha ha hai tiếng, nhìn tôi nói: "Còn một chuyện nữa tôi phải nói với cô."
Chị ấy nói rất thận trọng khiến tôi cùng Tề Sở có chút lo lắng.
"Thi thể của Vệ Phi Hổ cùng vợ của anh ta không thấy đâu, hơn nữa, thi thể của tất cả người nhà họ Vệ cũng biến mất." Chị Dương nói, lấy lại máy tính bảng, click hai cái rồi lại đưa cho chúng tôi: "Thi thể của Vệ Phi Hổ có thể là một trong đống hỗn loạn kia, nhưng thi thể của bọn người Vệ Kiến Quốc là tự đi ra từ tủ đông và biến mất."
Đồn công an của thị trấn không có nhà xác, cho nên trực tiếp đưa thi thể đến bệnh viện trên thị trấn, mà dù gì cũng còn liên quan đến một vụ án nữa cho nên không có cách nào xử lý những thi thể này.
Từ camera giám sát có thể thấy, những người chết thảm trong gia đình nhà họ Vệ là bò ra từ tủ đông, cơ thể trần truồng bước ra ngoài như là người mộng du vậy, đi lại không khác gì người thường nếu trừ bỏ việc híp hai mắt.
"Vết máu đã biến mất bên ngoài bệnh viện." Chị Dương mở camera giám sát ở lối vào bệnh viện cho chúng tôi xem, rồi thấp giọng nói: "Bọn họ không có xuất hiện bên ngoài bệnh viện, mà ở bên trong cũng không tìm thấy, giống như những thi thể này bốc hơi ở trong nhà xác."
Nghe đến đây, tôi cảm thấy có hơi đau đầu, lại nhìn chị Dương cười khổ nói: "Lại làm phiền chị rồi."
Những việc này xảy ra chính là muốn dẫn tôi nhập cuộc, nhưng chị Dương lại không để ý mà nói với tôi: "Kỳ thật là cô đang giúp chúng tôi đó!"
"Đường dây buôn bán nội tạng lần trước bị điều tra ra, liên quan đến trăm cỗ thi thể, hơn hai trăm người sống, hơn nữa..." Chị Dương thở dài và nhẹ giọng nói: "Chúng tôi đã tìm thấy những thi thể bị lấy nội tạng..."
Nhìn theo ánh mắt của chị ấy tôi đột nhiên nhớ tới những cái thi thể này vốn không hề nguyên vẹn, toàn bộ đều bị khiếm khuyết.
Nói cách khác, những thi thể này chính là thi thể của những người bị lấy nội tạng, thật đúng là không để lãng phí chút nào mà, lợi dụng triệt để, nhưng ai là người thả nhiều thi thể này ra?
Hơn ba trăm thi thể đột nhiên xuất hiện trên đường cao tốc, làm sao vận chuyển đến được đây, còn là đoạn đường vừa xảy ra tai nạn?
Đây là những manh mối mà chị Dương tạm thời tìm ra được, còn vị đại sư thu mua thi thể từ anh em nhà họ Vệ thì vẫn chưa có tin tức.
Chúng tôi chờ ở đây cũng không có ích lợi gì, Tề Sở hỏi tôi có muốn về viện nghiên cứu của chị Dương để ngủ một lúc không.
Editor: Alissa
Cập nhật 23/1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.