Chương 180: .2: Trả Thù Khác Nhau.
Tích Vân Khát Vũ
18/04/2022
Tôi vội vàng nhặt chiếc ghế đẩu dưới chân lên mà đi phá cửa, nhưng cánh cửa này rất dày và được làm bằng gỗ chắc chắn, dù chân của chiếc ghế đẩu bị đập đến gãy, nhưng cánh cửa lớn kia vẫn không hề nhúc nhích.
Trong quan tài có tiếng chi chi, cùng tiếng chuột cắn xé truyền tới, tiếp theo, một con chuột lớn dính máu nhảy ra khỏi quan tài, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ như máu, hai chiếc răng cửa dài vẫn còn dính máu đen, màu rất sậm, giống như sốt cà chua, nhưng tôi biết đó không phải là...
Chị Dương từng nói với tôi rằng, máu á, càng trẻ thì màu máu càng nhạt, khi về già thì máu càng đặc và sẫm màu hơn, đặc biệt là sau khi chết càng thể hiện rõ hơn, chỉ là người bình thường không phân biệt được thôi, nhưng máu ở răng cửa kia chắc chắn không phải từ những con chuột nhỏ đỏ đỏ mềm mềm.
"Chi!" Con chuột mắt đỏ kia mắng tôi một tiếng rồi đột nhiên lao về phía tôi.
Chuột là một trong năm đại tiên, cũng coi như là linh vật, tôi đã thấy trong ghi chép của bà mình, trời sinh chuột vốn có bản tính nhút nhát và sợ người, nhưng nếu nhận được ân huệ của người thì sẽ nguyện báo đáp bằng cả mạng sống, nhưng nếu dính oán khí thì nó liền phát cuồng!
Bên dưới lớp chuột nhỏ ở trong quan tài, e rằng thật sự có thi thể vợ trưởng thôn.
Dùng chuột nhỏ để thu hút chuột lớn, lợi dụng lúc chúng bụng đói khát tìm đến, nó sẽ ăn thịt chuột nhỏ trước, rồi mùi máu tanh sẽ khiến tính tình chuột trở nên hung bạo, tự nhiên chúng sẽ gặm nhắm luôn cả thi thể.
Thịt người á, nghe đồn là cực kỳ thơm ngon, một khi ăn vào liền bị nghiện, nếu không thì tại sao tất cả yêu ma, quỷ quái đều thích ăn thịt người chứ?
Mắt thấy con chuột lớn sắp lao về phía tôi, tôi liền quăng chiếc ghế đẩu trên tay qua, nhưng con chuột tuy nhỏ nhưng cơ thể lại nhanh nhẹn, nó lập tức tránh ra được.
Mà bên trong quan tài, rất nhiều con chuột ăn một lúc sau cũng đã ra đến, chúng gặm thi thể bà cụ nên đã dính vào oán khí của bà ta, chúng nhìn tôi như nhìn một mâm đồ ăn ngon vậy, thế nên tự nhiên cũng không sợ người nữa, một đám chuột có lông dính máu, ướt đẫm liền bao vây quanh tôi, chi chi mà gào thét.
Con chuột lớn dài bằng chiếc đũa đứng ra tiên phong đột nhiên kêu một tiếng chi, rồi nhe răng lao về phía tôi.
Rận nhiều quá còn biết cắn người chứ đừng nói chi là chuột, mà thứ mắt đỏ này, cực kỳ tham ăn, nhiều như vậy không gặm sạch tôi mới là lạ.
Tôi tức giận ở trong lòng, nắm lấy câu hồn liên, không hiểu vì sao, tôi không niệm câu chú ngữ mà Mặc Dật đã dạy cho, mà lại đột nhiên vung lên về phía con chuột kia.
Thân xích sắt bị kéo thẳng quật qua chỗ con chuột lớn, tiếng xương cốt đứt gãy liền truyền đến ngay, xương gãy từ trong da chọc ra ngoài, xương thịt mơ hồ lồi ở phía trên bộ lông nhuốm máu của nó.
Những con chuột đó ngay lập tức tiến lên trước để chia sẻ thức ăn, chưa đến một lúc, ăn đến da cũng không còn, sau khi ăn lần một xong chúng lại nhào về phía tôi.
Sợi xích trong tay tôi đung đưa, như thể câu hồn liên đã sống lại trong tay tôi, nó quất qua mọi hướng.
Những con chuột tuy nhỏ, nhưng bất cứ nơi nào xích sắt đi qua, đều lôi ra một vài con chuột nhất định.
Theo tiếng leng keng rung động của xích sắt, những con chuột chết thành từng mảng, còn lòng tôi cũng từ từ trở nên chết lặng.
Chú Tám nhờ tôi đến gác đêm, tôi vẫn luôn áy náy nên mới đồng ý, nếu bà cụ biến thành ma gây nháo loạn cho tôi thì tôi cũng không so đo nhiều làm gì, để cho bà ta trút giận một chút là xong việc.
Bọn họ kêu tôi quỳ xuống theo bọn họ, tôi cũng đã quỳ rồi, người ở cùng thôn với nhau cả mà, hòa thuận lại thì không có việc gì, làm loạn lên cũng chẳng có người nào tốt đẹp.
Nhưng bọn họ không nên, không nên thực sự muốn giết chết tôi, còn dùng một cách kinh tởm và khó coi như vậy.
Câu hồn liên quất qua như gió, nên không có con chuột nào dám đến gần tôi, những con chuột đó bắt đầu ăn xác của đồng loại, chờ đến khi chúng chết ngày càng nhiều thì chúng mới bắt đầu sợ hãi rồi cuống quýt muốn chạy trốn.
Nhưng cái lỗ mà nhà chúng nó chui vào là do chúng nó khoét trên cánh cửa ở sau lưng tôi, nếu muốn ra ngoài thì phải đi qua người của tôi, cho nên chúng đành phải nhe răng, kêu to mà nhìn tôi.
Mắt tôi tựa hồ cũng đỏ lên theo nghĩ lũ chuột này đã ăn thịt người, một khi rời đi thì sợ rằng chúng sẽ gặm xác hoặc là cắn người, cho nên tôi dứt khoát lại vung xích sắt qua muốn đánh chết toàn bộ.
Sự hung ác trong một khắc đó, khiến tôi như biến thành một con người khác vậy.
Trước khi tôi đem xích sắt lại đánh vào lũ chuột, tôi dùng lực cầm câu hồn liên quất quất mấy cái.
Xích sắt này không biết là làm bằng chất liệu gì, mà âm thanh của nó thanh thúy, vô cùng dễ nghe, có vẻ như tôi rất thích âm thanh này.
Linh đường vốn đang ầm ĩ không ngừng thì dường như yên tĩnh trở lại, tôi nhìn xác chuột đầy đất ở trước người, trên mặt đất còn có máu huyết xương cốt gãy, lông da trộn lẫn, thật là làm người khác muốn buồn nôn.
Thực ra tôi không hề sợ hãi, có lẽ gần đây thấy nhiều thứ quái dị, cho nên tôi trực tiếp bước qua, tiến đến bên quan tài và liếc một cái nhìn vào trong.
Bên trong có một thi thể nhưng đã sớm biến thành một khung xương cùng với ít máu thịt rời rạc, cũng như một số nội tạng rách nát, còn có vài sợi chỉ bạc nhuốm máu và lông chuột dán trên khung xương.
Hình ảnh này quả thực rất ghê người, nhưng tôi cũng chỉ chết lặng, thấy nhiều rồi sẽ tốt hơn thôi.
Lòng hận thù của con người thực sự là thứ lợi hại nhất trên đời này, khi không báo thù thì sự hận thù đó thực sự thống khổ như bị rắn cắn nuốt trái tim của bạn vậy, cho nên, chỉ cần có thể báo thù, lại tình nguyện để chuột gặm cắn thi thể của mình, bà ta cũng chỉ vì muốn trả thù tôi?
Tôi nhìn chằm chằm vào lỗ kim của máy theo dõi ở trong góc, rồi nắm lấy câu hồn liên đi đến bên cửa, tôi nghiến răng một cái và dùng tay quật xích sắt qua một phát.
Bụng dưới của tôi giống như kích động nhẹ một chút, sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.
Hai cánh cửa lớn kia trực tiếp bị phá vỡ, bên ngoài dường như có rất nhiều tiếng ồn ào, có tiếng nhạc tang buồn, tiếng đánh bài, còn có tiếng cười nói của ban nhạc được mời đến biểu diễn ở trước nhà.
Hèn chi không có ai tiến vào linh đường, thời nay làm tang lễ chẳng qua là đánh bài và xem náo nhiệt, có ai thật sự vì người đã chết mà xót xa đâu.
Tiếng phá cửa vang lên khiến nhiều người nhìn sang, chờ đến khi bọn họ thấy trong linh đường là một đống xác chuột đã chết, thì liền không ngừng hét chói tai, toàn bộ đều giật mình nhìn tôi.
Đăng sớm nhất tại dembuonvn
Editor: Alissa (16/3/22)
Trong quan tài có tiếng chi chi, cùng tiếng chuột cắn xé truyền tới, tiếp theo, một con chuột lớn dính máu nhảy ra khỏi quan tài, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ như máu, hai chiếc răng cửa dài vẫn còn dính máu đen, màu rất sậm, giống như sốt cà chua, nhưng tôi biết đó không phải là...
Chị Dương từng nói với tôi rằng, máu á, càng trẻ thì màu máu càng nhạt, khi về già thì máu càng đặc và sẫm màu hơn, đặc biệt là sau khi chết càng thể hiện rõ hơn, chỉ là người bình thường không phân biệt được thôi, nhưng máu ở răng cửa kia chắc chắn không phải từ những con chuột nhỏ đỏ đỏ mềm mềm.
"Chi!" Con chuột mắt đỏ kia mắng tôi một tiếng rồi đột nhiên lao về phía tôi.
Chuột là một trong năm đại tiên, cũng coi như là linh vật, tôi đã thấy trong ghi chép của bà mình, trời sinh chuột vốn có bản tính nhút nhát và sợ người, nhưng nếu nhận được ân huệ của người thì sẽ nguyện báo đáp bằng cả mạng sống, nhưng nếu dính oán khí thì nó liền phát cuồng!
Bên dưới lớp chuột nhỏ ở trong quan tài, e rằng thật sự có thi thể vợ trưởng thôn.
Dùng chuột nhỏ để thu hút chuột lớn, lợi dụng lúc chúng bụng đói khát tìm đến, nó sẽ ăn thịt chuột nhỏ trước, rồi mùi máu tanh sẽ khiến tính tình chuột trở nên hung bạo, tự nhiên chúng sẽ gặm nhắm luôn cả thi thể.
Thịt người á, nghe đồn là cực kỳ thơm ngon, một khi ăn vào liền bị nghiện, nếu không thì tại sao tất cả yêu ma, quỷ quái đều thích ăn thịt người chứ?
Mắt thấy con chuột lớn sắp lao về phía tôi, tôi liền quăng chiếc ghế đẩu trên tay qua, nhưng con chuột tuy nhỏ nhưng cơ thể lại nhanh nhẹn, nó lập tức tránh ra được.
Mà bên trong quan tài, rất nhiều con chuột ăn một lúc sau cũng đã ra đến, chúng gặm thi thể bà cụ nên đã dính vào oán khí của bà ta, chúng nhìn tôi như nhìn một mâm đồ ăn ngon vậy, thế nên tự nhiên cũng không sợ người nữa, một đám chuột có lông dính máu, ướt đẫm liền bao vây quanh tôi, chi chi mà gào thét.
Con chuột lớn dài bằng chiếc đũa đứng ra tiên phong đột nhiên kêu một tiếng chi, rồi nhe răng lao về phía tôi.
Rận nhiều quá còn biết cắn người chứ đừng nói chi là chuột, mà thứ mắt đỏ này, cực kỳ tham ăn, nhiều như vậy không gặm sạch tôi mới là lạ.
Tôi tức giận ở trong lòng, nắm lấy câu hồn liên, không hiểu vì sao, tôi không niệm câu chú ngữ mà Mặc Dật đã dạy cho, mà lại đột nhiên vung lên về phía con chuột kia.
Thân xích sắt bị kéo thẳng quật qua chỗ con chuột lớn, tiếng xương cốt đứt gãy liền truyền đến ngay, xương gãy từ trong da chọc ra ngoài, xương thịt mơ hồ lồi ở phía trên bộ lông nhuốm máu của nó.
Những con chuột đó ngay lập tức tiến lên trước để chia sẻ thức ăn, chưa đến một lúc, ăn đến da cũng không còn, sau khi ăn lần một xong chúng lại nhào về phía tôi.
Sợi xích trong tay tôi đung đưa, như thể câu hồn liên đã sống lại trong tay tôi, nó quất qua mọi hướng.
Những con chuột tuy nhỏ, nhưng bất cứ nơi nào xích sắt đi qua, đều lôi ra một vài con chuột nhất định.
Theo tiếng leng keng rung động của xích sắt, những con chuột chết thành từng mảng, còn lòng tôi cũng từ từ trở nên chết lặng.
Chú Tám nhờ tôi đến gác đêm, tôi vẫn luôn áy náy nên mới đồng ý, nếu bà cụ biến thành ma gây nháo loạn cho tôi thì tôi cũng không so đo nhiều làm gì, để cho bà ta trút giận một chút là xong việc.
Bọn họ kêu tôi quỳ xuống theo bọn họ, tôi cũng đã quỳ rồi, người ở cùng thôn với nhau cả mà, hòa thuận lại thì không có việc gì, làm loạn lên cũng chẳng có người nào tốt đẹp.
Nhưng bọn họ không nên, không nên thực sự muốn giết chết tôi, còn dùng một cách kinh tởm và khó coi như vậy.
Câu hồn liên quất qua như gió, nên không có con chuột nào dám đến gần tôi, những con chuột đó bắt đầu ăn xác của đồng loại, chờ đến khi chúng chết ngày càng nhiều thì chúng mới bắt đầu sợ hãi rồi cuống quýt muốn chạy trốn.
Nhưng cái lỗ mà nhà chúng nó chui vào là do chúng nó khoét trên cánh cửa ở sau lưng tôi, nếu muốn ra ngoài thì phải đi qua người của tôi, cho nên chúng đành phải nhe răng, kêu to mà nhìn tôi.
Mắt tôi tựa hồ cũng đỏ lên theo nghĩ lũ chuột này đã ăn thịt người, một khi rời đi thì sợ rằng chúng sẽ gặm xác hoặc là cắn người, cho nên tôi dứt khoát lại vung xích sắt qua muốn đánh chết toàn bộ.
Sự hung ác trong một khắc đó, khiến tôi như biến thành một con người khác vậy.
Trước khi tôi đem xích sắt lại đánh vào lũ chuột, tôi dùng lực cầm câu hồn liên quất quất mấy cái.
Xích sắt này không biết là làm bằng chất liệu gì, mà âm thanh của nó thanh thúy, vô cùng dễ nghe, có vẻ như tôi rất thích âm thanh này.
Linh đường vốn đang ầm ĩ không ngừng thì dường như yên tĩnh trở lại, tôi nhìn xác chuột đầy đất ở trước người, trên mặt đất còn có máu huyết xương cốt gãy, lông da trộn lẫn, thật là làm người khác muốn buồn nôn.
Thực ra tôi không hề sợ hãi, có lẽ gần đây thấy nhiều thứ quái dị, cho nên tôi trực tiếp bước qua, tiến đến bên quan tài và liếc một cái nhìn vào trong.
Bên trong có một thi thể nhưng đã sớm biến thành một khung xương cùng với ít máu thịt rời rạc, cũng như một số nội tạng rách nát, còn có vài sợi chỉ bạc nhuốm máu và lông chuột dán trên khung xương.
Hình ảnh này quả thực rất ghê người, nhưng tôi cũng chỉ chết lặng, thấy nhiều rồi sẽ tốt hơn thôi.
Lòng hận thù của con người thực sự là thứ lợi hại nhất trên đời này, khi không báo thù thì sự hận thù đó thực sự thống khổ như bị rắn cắn nuốt trái tim của bạn vậy, cho nên, chỉ cần có thể báo thù, lại tình nguyện để chuột gặm cắn thi thể của mình, bà ta cũng chỉ vì muốn trả thù tôi?
Tôi nhìn chằm chằm vào lỗ kim của máy theo dõi ở trong góc, rồi nắm lấy câu hồn liên đi đến bên cửa, tôi nghiến răng một cái và dùng tay quật xích sắt qua một phát.
Bụng dưới của tôi giống như kích động nhẹ một chút, sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.
Hai cánh cửa lớn kia trực tiếp bị phá vỡ, bên ngoài dường như có rất nhiều tiếng ồn ào, có tiếng nhạc tang buồn, tiếng đánh bài, còn có tiếng cười nói của ban nhạc được mời đến biểu diễn ở trước nhà.
Hèn chi không có ai tiến vào linh đường, thời nay làm tang lễ chẳng qua là đánh bài và xem náo nhiệt, có ai thật sự vì người đã chết mà xót xa đâu.
Tiếng phá cửa vang lên khiến nhiều người nhìn sang, chờ đến khi bọn họ thấy trong linh đường là một đống xác chuột đã chết, thì liền không ngừng hét chói tai, toàn bộ đều giật mình nhìn tôi.
Đăng sớm nhất tại dembuonvn
Editor: Alissa (16/3/22)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.