Chương 111: Ăn thai quỷ
Tích Vân Khát Vũ
05/01/2022
Tuy tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý vì biết chắc chắn bên trong tủ lạnh không phải thứ gì tốt đẹp nhưng khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong đó vẫn không kìm chế nỗi mà hãi hùng(1) khiếp vía(2).
(1)Sợ đến mức như không chịu nổi.
(2)Khiếp sợ đến mức như không còn hồn vía nữa
Hai cánh cửa tủ lạnh mở lớn ra, tôi thấy bên trong nhét đầy ắp, toàn bộ đều là nội tạng được bọc cẩn thận bằng túi bọc thực phẩm.
Mà các tầng trên cửa tủ lạnh lại đựng mấy cái như là quả óc chó, hình như là não, những đường vân uốn lượn của nó bị bọc chặt trong túi bọc thực phẩm, nhìn ra có chút máu đo đỏ, bên ngoài bọc dính hơi nước, tôi nhìn đến nỗi mí mắt giật giật lên.
"Cái này là của La Hạnh Hoa." Lục Tư Tề cầm một cái não lên, trịnh trọng nói với tôi: "Các người không phát hiện nhỉ? Lúc tôi lấy đồ đi thì từ bên ngoài sẽ không ai nhìn ra được, ngay cả hai đứa nhỏ cũng là như vậy."
Tôi thở hổn hển, mím chặt môi, nhìn anh ta nói: "Anh muốn gì?"
"Tôi muốn Lục Tư Tề." Lục Tư Tề giả đóng một bên cửa tủ lạnh lại nhìn chằm chằm tôi nói: "Tôi biết cô, cô có quan hệ với một vị đại lão ở Minh giới (âm phủ), còn là truyền nhân(3) của Xem Hương Môn, cho nên tôi để Tề Cường đi tìm cô và lôi cô vào chuyện này."
(3)Người kế nghiệp, người thừa kế.
Anh ta nói ra lời này thì tôi liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì nói theo cách khác trong ba tháng qua đều là anh ta giết những kẻ chuyên đi lấy nội tạng kia.
"Anh của hiện tại không phải đã là Lục Tư Tề sao? Còn muốn anh ta làm gì, nhìn anh ta thế thôi nhưng thật sự rất khủng bố đó, còn không bằng anh của hiện tại." Tôi rõ ràng đang nói lời của vai ác, đang chứng minh anh ta đang ở vị trí bất khả chiến bại, không còn sợ bị đánh bại.
Lục Tư Tề giả tiến một bước tới gần tôi, rồi chậm rãi cởi áo sơ mi xuống, anh ta lạnh lùng nói: "Cô cho rằng tôi như thế này so với anh ta là tốt hơn ư?"
Chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc trên người là chiếc áo mà sau khi Lục Tư Tề đi công tác về, có lần cùng tôi đi dạo phố vào ban đêm mà mua nó, giá tầm mấy nghìn tệ thì phải và đấy cũng là chuẩn bị để anh ta mặc vào tuần trăng mật nhưng đáng tiếc anh ta chưa mặc lần nào.
Lúc này anh ta đã chậm rãi trút bỏ áo xuống, vậy mà trên người của anh ta đầy những vết dao lớn nhỏ, hơn nữa những vết cắt đó không hề được khâu lại.
Anh ta duỗi tay ra đẩy đẩy, những thớ thịt đó giống như trò chơi ghép hình cứ thế bị dịch chuyển, để lộ ra toàn bộ đồ vật bên trong.
"Tôi không phải là người." Lục Tư Tề giả nhìn tôi với đôi mắt nặng nề, lúc này tôi mới phát hiện ra, cặp mắt kia không phải của Lục Tư Tề, mà ngược lại có điểm giống với Tề Cường.
Tôi liền bị chấn động mà loại chấn động này khác với lúc gặp phải anh linh quỷ dị, hoàn toàn khác nhau.
Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu, lui từng bước một về phía sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể của anh ta.
Lúc này anh ta không còn giả làm bộ dáng của Lục Tư Tề nữa, vẻ mặt rất lạnh lùng, thật giống như mô hình trong phòng thí nghiệm, khôi ngôi nhưng không biết tức giận là gì.
"Phát hiện ra rồi à?" Anh ta cười khổ nhìn tôi, trầm giọng nói: "Lúc tôi tỉnh dậy là đang ở trong phòng thí nghiệm, tôi đau lắm, nhưng trên người lại có vô số dao rạch qua rạch lại. Vá lên lại cắt ra, cắt ra rồi lại vá lên. Cứ thế cắt... rồi vá... lại cắt..."
"Sau này..." Anh ta dường như nhớ lại cái gì đó, trên khuôn mặt khôi ngô lạnh băng để lộ ra một nụ cười, nói: "Có một ngày nọ, tôi đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đang gọi tôi và tôi đã nhìn thấy Lục Tư Tề. Khi ấy những người kia đang đổi thân thể cho gã ta, cái gì hỏng rồi thì đổi cái mới vào."
"Cũng là lúc đó tôi mới biết, thì ra còn có thể làm như vậy. Đồ Lục Tư Tề thay ra vẫn còn rất tốt cho nên tôi liền thay nó lên người tôi." Ánh mắt anh ta liền có chút ấm áp, giọng nói cũng bắt đầu trở nên ôn nhu: "Từ từ, tôi phát hiện tôi nhớ hết thảy tất cả những chuyện liên quan tới Lục Tư Tề. Vì vậy, tôi vẫn luôn đi theo gã, nhìn gã cùng cô đi dạo phố, ăn cơm tối, cùng nhau xem phim. Tôi muốn thay thế gã..."
Anh ta nói tới đây thì tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi: "Tai nạn xe của Lục Tư Tề là do anh giở trò quỷ, đúng không?"
Nếu không biết thân phận thật sự của Lục Linh cùng Lục Tư Tề thì tôi có lẽ sẽ cho rằng đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng sau này tôi nghĩ lại, nếu Lục Tư Tề đã chết từ trước đó, lấy bản lĩnh của anh ta thì sao lại để xảy ra tai nạn xe được, nó lại cổ quái đến mức ngay cả Lục Linh cũng không ngờ tới.
Editor: Alissa
(1)Sợ đến mức như không chịu nổi.
(2)Khiếp sợ đến mức như không còn hồn vía nữa
Hai cánh cửa tủ lạnh mở lớn ra, tôi thấy bên trong nhét đầy ắp, toàn bộ đều là nội tạng được bọc cẩn thận bằng túi bọc thực phẩm.
Mà các tầng trên cửa tủ lạnh lại đựng mấy cái như là quả óc chó, hình như là não, những đường vân uốn lượn của nó bị bọc chặt trong túi bọc thực phẩm, nhìn ra có chút máu đo đỏ, bên ngoài bọc dính hơi nước, tôi nhìn đến nỗi mí mắt giật giật lên.
"Cái này là của La Hạnh Hoa." Lục Tư Tề cầm một cái não lên, trịnh trọng nói với tôi: "Các người không phát hiện nhỉ? Lúc tôi lấy đồ đi thì từ bên ngoài sẽ không ai nhìn ra được, ngay cả hai đứa nhỏ cũng là như vậy."
Tôi thở hổn hển, mím chặt môi, nhìn anh ta nói: "Anh muốn gì?"
"Tôi muốn Lục Tư Tề." Lục Tư Tề giả đóng một bên cửa tủ lạnh lại nhìn chằm chằm tôi nói: "Tôi biết cô, cô có quan hệ với một vị đại lão ở Minh giới (âm phủ), còn là truyền nhân(3) của Xem Hương Môn, cho nên tôi để Tề Cường đi tìm cô và lôi cô vào chuyện này."
(3)Người kế nghiệp, người thừa kế.
Anh ta nói ra lời này thì tôi liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì nói theo cách khác trong ba tháng qua đều là anh ta giết những kẻ chuyên đi lấy nội tạng kia.
"Anh của hiện tại không phải đã là Lục Tư Tề sao? Còn muốn anh ta làm gì, nhìn anh ta thế thôi nhưng thật sự rất khủng bố đó, còn không bằng anh của hiện tại." Tôi rõ ràng đang nói lời của vai ác, đang chứng minh anh ta đang ở vị trí bất khả chiến bại, không còn sợ bị đánh bại.
Lục Tư Tề giả tiến một bước tới gần tôi, rồi chậm rãi cởi áo sơ mi xuống, anh ta lạnh lùng nói: "Cô cho rằng tôi như thế này so với anh ta là tốt hơn ư?"
Chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc trên người là chiếc áo mà sau khi Lục Tư Tề đi công tác về, có lần cùng tôi đi dạo phố vào ban đêm mà mua nó, giá tầm mấy nghìn tệ thì phải và đấy cũng là chuẩn bị để anh ta mặc vào tuần trăng mật nhưng đáng tiếc anh ta chưa mặc lần nào.
Lúc này anh ta đã chậm rãi trút bỏ áo xuống, vậy mà trên người của anh ta đầy những vết dao lớn nhỏ, hơn nữa những vết cắt đó không hề được khâu lại.
Anh ta duỗi tay ra đẩy đẩy, những thớ thịt đó giống như trò chơi ghép hình cứ thế bị dịch chuyển, để lộ ra toàn bộ đồ vật bên trong.
"Tôi không phải là người." Lục Tư Tề giả nhìn tôi với đôi mắt nặng nề, lúc này tôi mới phát hiện ra, cặp mắt kia không phải của Lục Tư Tề, mà ngược lại có điểm giống với Tề Cường.
Tôi liền bị chấn động mà loại chấn động này khác với lúc gặp phải anh linh quỷ dị, hoàn toàn khác nhau.
Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu, lui từng bước một về phía sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể của anh ta.
Lúc này anh ta không còn giả làm bộ dáng của Lục Tư Tề nữa, vẻ mặt rất lạnh lùng, thật giống như mô hình trong phòng thí nghiệm, khôi ngôi nhưng không biết tức giận là gì.
"Phát hiện ra rồi à?" Anh ta cười khổ nhìn tôi, trầm giọng nói: "Lúc tôi tỉnh dậy là đang ở trong phòng thí nghiệm, tôi đau lắm, nhưng trên người lại có vô số dao rạch qua rạch lại. Vá lên lại cắt ra, cắt ra rồi lại vá lên. Cứ thế cắt... rồi vá... lại cắt..."
"Sau này..." Anh ta dường như nhớ lại cái gì đó, trên khuôn mặt khôi ngô lạnh băng để lộ ra một nụ cười, nói: "Có một ngày nọ, tôi đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đang gọi tôi và tôi đã nhìn thấy Lục Tư Tề. Khi ấy những người kia đang đổi thân thể cho gã ta, cái gì hỏng rồi thì đổi cái mới vào."
"Cũng là lúc đó tôi mới biết, thì ra còn có thể làm như vậy. Đồ Lục Tư Tề thay ra vẫn còn rất tốt cho nên tôi liền thay nó lên người tôi." Ánh mắt anh ta liền có chút ấm áp, giọng nói cũng bắt đầu trở nên ôn nhu: "Từ từ, tôi phát hiện tôi nhớ hết thảy tất cả những chuyện liên quan tới Lục Tư Tề. Vì vậy, tôi vẫn luôn đi theo gã, nhìn gã cùng cô đi dạo phố, ăn cơm tối, cùng nhau xem phim. Tôi muốn thay thế gã..."
Anh ta nói tới đây thì tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi: "Tai nạn xe của Lục Tư Tề là do anh giở trò quỷ, đúng không?"
Nếu không biết thân phận thật sự của Lục Linh cùng Lục Tư Tề thì tôi có lẽ sẽ cho rằng đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng sau này tôi nghĩ lại, nếu Lục Tư Tề đã chết từ trước đó, lấy bản lĩnh của anh ta thì sao lại để xảy ra tai nạn xe được, nó lại cổ quái đến mức ngay cả Lục Linh cũng không ngờ tới.
Editor: Alissa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.