Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 7: Bổn Quân Cố Gắng Tưới

Tích Vân Khát Vũ

10/02/2021

Khuôn mặt Lục Tư Tề vì dính máu gà trở nên dữ tợn hẳn, giờ hắn từ từ ngừng la hét, khuôn mặt khôi phục trở lại vẻ bóng loáng, như thể hình dạng những thớ thịt được khâu lại lúc nãy chỉ là ảo giác nhoáng lên của tôi mà thôi.

Mẹ Lục Tư Tề ngăn ở trước, lạnh lùng nhìn tôi: "Tri Thanh, nếu cô đã gã cho Tư Tề thì coi như lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, còn không mau lên xe, cùng Tư Tề trở về nhà."

Tôi nghe chỉ cảm thấy buồn cười, giờ là thời đại nào rồi, còn giảng mấy thứ này?

Lấy gà lấy chó cũng là còn sống, làm gì có cách nói lấy ma theo ma? Huống hồ, chúng tôi lãnh chứng sau khi Lục Tư Tề chết, hoàn toàn là do bọn họ lừa hôn.

Nhưng chân tôi lại không nghe theo sai bảo, hướng đi đến xe của Lục Tư Tề, lần này tôi tránh cũng tránh không được, khóc không ra nước mắt, người đàn ông mặt đồ đen hừ lạnh một tiếng, duỗi tay giữ chặt tôi lại, phất tay áo to rộng hướng mẹ Lục Tư Tề, quái lực ấy bỗng nhiên biến mất.

Mặt mày mẹ Lục Tư Tề dữ tợn lên, nhìn tôi gầm nhẹ, "Cô đã vào nhà họ Lục, cho dù mang thai ma cũng phải là của Tư Tề, bây giờ cô lại mang huyết mạch của người khác, Vân Thanh, cô thật là không biết xấu hổ."

Vừa nói bà vừa nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của tôi, rồi đột ngột ném chiếc chuông vào bụng tôi.

Đối với năng lực đổi trắng thay đen của bà ta, tôi cũng say xỉn theo, tôi làm thế nào bị thượng mang thai quỷ, còn không phải do bà đem tôi đi hiến tế à, hiện tại còn trách tôi?

Chiếc chuông kia rõ ràng có chút lợi hại, người đàn ông mặc đồ đen trầm mặt xuống, lại hừ lạnh một tiếng, đẩy tôi sang bên cạnh, thò tay muốn lấy chuông.

Lợi dụng lúc hai người đang đấu pháp, tôi quay đầu định bỏ chạy, nhưng Lục Tư Tề cư nhiên chạy theo ngăn tôi lại: "Vân Thanh, chỉ cần em trở về cùng anh, muốn đồ gì anh cũng đáp ứng, anh như cũ sẽ cho em tất, tiền bà ngoại chữa bệnh, dưỡng lão toàn hộ đều do anh chi trả."

Dù tôi có chạy theo hướng nào thì hắn vẫn xuất hiện trước mặt, tôi không thể tránh được, đang nghĩ cách đối phó chu toàn với Lục Tư Tề, lại nhìn thấy phía sau hắn có một làn khói nhàn nhạt bốc lên, một mùi hương quái dị quen thuộc bay tới, hắn lại muốn làm tôi hôn mê ư, trong lòng không khỏi giận dữ, mùi hương quái dị đó như thể có chân vậy, nó chạy tới đánh vào mũi tôi.

Đầu óc tôi chậm rãi trở nên mơ màn, bất luận tôi có véo vào mình như thế nào thì đều không có nửa điểm tác dụng, người đàn ông mặc đồ đen phía sau hừ nhẹ, một sợi xích sắt đen nhánh nhanh chóng quấn quanh người Lục Tư Tề, đồng thời hắn duỗi tay ôm lấy tôi.



Mắt thấy tôi lại sắp rơi vào tay của người đàn ông mặc đồ đen, đột nhiên bên tai truyền tớ giọng trầm thấp của bà ngoại gọi mình: "Vân Thanh, về nhà đi. Vân thanh, mau về nhà..."

Khi tôi còn nhỏ hay ra ngoài chơi, bà ngoại chính là dùng cách này gọi tôi về, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, theo đó là một cổ đàn hương bay đến, một đoàn sương mù dày đặc không biết từ nơi nào tới, giữ chặt lấy tôi.

Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng "Hừ" trầm thấp của người đàn ông mặc đồ đen, sau đó mơ hồ mà hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại một lần nữa, tôi không dám mở to mắt ra, sợ rằng trước mặt lại giống như hai lần trước đều nhìn thấy Lục Tư Tề, nên chỉ có thể hí mắt nhìn lén, nhưng lần này đập vào mắt là gương mặt đầy nếp nhăn hiền từ của bà ngoại.

Trong lòng có một loại cảm xúc khó tả, liền ôm chặt lấy bà ngoại.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Bà ngoại để mặc tôi ôm, từ đầu giường bưng cho tôi chén nước nói, "Tỉnh rồi không cần bà phải đút, mau muốn đi con."

Dưới đáy chén nước có một lớp tro đen, rõ ràng là nước hòa tàn hương!

Bà ngoại thở dài, nhìn tôi nói: "Hiện tại con là người mang thai quỷ, không có tàn hương áp chế, thì thân thể của con không thể cầm cự được mấy ngày đâu."

Tôi vuốt bụng nhỏ, không ngờ mình không uống bác thuốc kì quái kia lại sửa thành uống tàn hương, chỉ đành phải nhắm hai mắt uống vào.

Bà ngoại nói tôi đã hôn mê qua ba ngày, ngày hôm đó bà nhận được điện thoại của tôi liền giúp tôi đốt nén hương, xem hương bóc khói u ám hun mắt, ảm đạm không ánh sáng, liền biết tôi gặp điềm dữ, sau đó bà dùng gọi hồn xác định vị trí, vừa dùng chiêu quỷ quá âm (lừa quỷ), lấy khói che mắt, làm người và ma không thể nhìn thấy tôi, vừa kêu con trai của tam thúc lái xe đi tìm, lúc này mới đưa tôi về được.

Từ trước tới giờ tôi tất nhiên biết bản lĩnh của bà ngoại rất lớn, nhưng không ngờ lại lợi hại đến như thế. Vội vàng đem chuyện Lục Tư Tề dùng tôi để vay nợ âm còn cả việc của người đàn ông đồ đen nói ra.

Bởi vì chưa thấy được mặt của người đàn ông mặt đồ đen, không biết được lai lịch ra sao, cho nên bà ngoại cũng không biết làm sao bây giờ, còn đối với việc mẹ Lục Tư Tề dùng thuật dắt hồn cổ thì bà ngoại nói đã mời được một sư phụ bên Tương Tây hỗ trợ, ngày mai sẽ tới đây, bảo đôi đừng lo lắng quá, đêm nay cứ ngủ trước, chờ ngày mai giải cổ, rồi từ từ xóa sạch quỷ thai này đi.



Lúc này tôi mới để ý bên ngoài trời đã tối đen như mực, nhìn bộ dáng bà ngoại mặt đầy mệt mỏi, tuy bà chỉ nói bâng quơ việc sử dụng "Chiêu quỷ quá âm, lấy khói che mắt" nhưng tôi biết mẹ Lục Tư Tề cùng tên đàn ông mặc đồ đen đó cũng thuộc dạng lợi hại, cho nên việc bà đem tôi trở về từ chỗ đó khẳng định là không dễ dàng gì.

Hai mắt tôi nóng lên, một mình bà ngoại nuôi tôi lớn vốn là không dễ dàng, còn tưởng sau khi kết hôn với Lục Tư Tề, có phần của hồi môn có thể cho bà an tâm an dưỡng tuổi già, lại không nghĩ tới, ngược lại làm bà nhọc lòng lao lực.

Sợ bà ngoại lo lắng, tôi vội nhắm hai mắt lại, ôm lấy bà ngoại, ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn đàng hoàng, bảo bà cũng mau đi ngủ.

Giống như khi còn nhỏ, bà sờ sờ trán tôi rồi mới đóng cửa đi ra ngoài, chỉ có điều trước khi bà ra ngoài, tại cạnh cửa để lại một trụ vọng môn hương.

Loại hương này thường đốt cho mấy cô hồn dã quỷ qua đường, chúng ăn xong hương sẽ rời đi, không làm kinh sợ người trong nhà, những con nít ngủ không an ổn chính là dùng biện pháp này an hồn.

Tôi nhìn đám khói lượn lờ bóc lên, duỗi tay che lại bụng dưới, nghĩ mãi không tin được nơi này lại có một con tiểu quỷ, rõ ràng chỉ một lần, hơn nữa mới cách một đêm thôi, người đàn ông mặc đồ đen như thế nào lại biết tôi mang quỷ thai? Chẳng lẽ hắn lợi hại như vậy, bén rễ nảy mần, một lần là có thể mang thai?

Đang khó hiểu, lại cảm giác trên tay trầm xuống, một cái tay lạnh đã đè lên tay tôi, tiếp đó chăn bên cạnh bị ấn xuống một mảng, tiếng nói trầm thấp truyền tới, "Dùng nước tàn hương áp chế huyết mạch của bổn quân, bổn quân chỉ có thể nổ lực tưới nhiều hơn, tưới vào tưới vào huyết mạch của bổn quân."

Trong lòng đột nhiên cả kinh, quay đầu nhìn thấy chiếc mặt nạ quỷ xanh kia đang đối diện mặt mình, tay vốn đang che trên bụng chậm rãi di chuyển.

Nháy mắt đó, tôi liền hiểu cái hắn gọi tưới là cái gì!

_____

Editor: Alissa

Cập nhật 28.1.2021 tại việt nam overnight truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Khó Chia Lìa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook