Chương 57: Chương 28.1: Quái Trùng.
Tích Vân Khát Vũ
23/12/2021
Việc cắt khúc con lươn ra đã khẳng định loại lươn này thực sự đã ăn xác chết, và nó đồng thời còn khiến chúng tôi phát hiện ra một sự việc hết sức phiền toái hơn.
Là nếu toàn bộ người dân trong thôn bởi vì ăn thịt lươn mà trúng huyết trùng cổ, thì việc giải cổ chắc chắn rất rắc rối.
Cổ này hạ khác một chút thì chúng sẽ hoàn toàn khác nhau, tỷ như cách hạ cổ và dưỡng cổ khác nhau, thì kéo theo cách giải cổ cũng khác nốt, nếu bệnh tình không biểu hiện ra ngoài thì không ai biết được cổ kia sẽ biến thành cái dạng gì cả.
Chúng tôi hoàn toàn không biết huyết trùng cổ xâm nhập vào cơ thể ông Thanh Hà từ khi nào, chúng tôi có thể giải nó được là bởi vì khi xem hương tôi thấy được Lục Linh cho con rắn đen ăn tóc, hơn nữa con rắn đó còn ở trong cơ thể của ông ấy, lại được Mặc Dật chỉ điểm cho nên mới giải thành công.
Nhưng trong thôn có nhiều người như vậy, trùng cổ vẫn là tự hình thành và sống vô chủ nên việc giải nó sẽ rất rắc rối.
Tề Sở thở dài thườn thượt, vẫy vẫy tay ra hiệu với cảnh sát bên ngoài: "Đem toàn bộ tới lò hoả táng đốt đi, đốt bên ngoài sợ sẽ ô nhiễm không khí, nơi sau khi đốt chắc chắn trùng cổ vẫn sống."
Viên cảnh sát nhìn thấy ngón tay tiêu hoá được phân nửa kia thì mím chặt miệng, cố gắng không nôn ra, vội vàng gật đầu.
"Cô có chắc là muốn đi xuống dưới đó không?" Tề Sở chủ động đeo đôi ủng, hướng tôi nói: "Lúc này cô có nhớ anh chồng quỷ nhà cô không thế?"
Tôi nghe thế xoay người nhìn quanh một cái, xác định Mặc Dật không có ở đây, nhưng tay vẫn không tự giác được mà xoa xoa bụng nhỏ, thật ra y không ở bên cạnh, đúng là khiến tôi cảm thấy không an toàn.
Tôi trừng mắt liếc Tề Sở một cái: "Nếu tôi không xuống thì anh sẽ xuống không?"
Không phải là tự tôi đa tình, nếu việc này không liên quan tới bà ngoại tôi hoặc không phát sinh ở trong thôn này thì khẳng định Tề Sở sẽ không tới.
Tề Sở nghe thế liền cười ha hả: "Anh đây là quan tâm cô đấy."
Nói xong anh ta còn không yên tâm ngó phía sau tôi, xác nhận không thấy Mặc Dật mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai đều đã mang đủ trang bị, ba lô đeo cũng là loại không thấm nước, trong khi đó cảnh sát giúp chúng tôi cố định khoá dây, trông họ có vẻ vẫn lo lắng.
"Nếu chúng tôi xảy ra chuyện, mấy người gọi thẳng cho Thiên Sơn Phủ, bảo họ trực tiếp niêm phong hang này đừng để bất kì kẻ nào vào." Tề Sở kiểm tra dây thừng bên hông, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói với cảnh sát, "Còn nữa, nhất định phải nói cho bọn họ biết, Vân Thanh của Xem Hương Môn đi cùng tôi xuống. Nhớ kỹ là Vân Thanh của Xem Hương Môn!"
Viên cảnh sát kia dường như không biết "Vân Thanh" là ai, nên chỉ chỉ vào tôi, thấy Tề Sở gật đầu thì mặt anh ta có chút khó coi nhưng vẫn đáp ứng.
Tôi lo lắng cho bà ngoại nên không quan tâm việc Tề Sở cố ý nhấn mạnh tên mình, tôi chỉnh đèn pha lại, tự mình đi xuống hang bùn, Tề Sở thấy thế cuống quít đi theo.
Lúc đi xuống, bên ngoài có ánh đèn chiếu vào, chỉ là hang bùn hơi tối ngoài ra cũng không có gì đáng sợ, ấy mà vẫn không thấy mấy con lươn đâu.
Vào tới nơi ánh đèn không chiếu tới, Tề Sở nói qua bộ đàm bảo quăng mồi xuống dưới.
Những con lươn đó chính là ăn thịt người mà sống, năm người gát đêm làm sao mất tích rồi lại làm sao vào bụng mấy con lươn, không một ai biết cả, nhưng nếu như một đàn lươn dài bằng sải tay xông tới thì tôi với Tề Sở, hai con người trưởng thành cũng có khả năng khó có thể chống lại.
Sau khi mồi được quăng xuống, một cổ mùi tanh liền tản ra, tôi với Tề Sở ngửi đủ luôn, nhưng may là qua một lúc chúng tôi đã nghe thấy tiếng vọng, có thể xác định được hướng của hang, lúc này mới từng bước tiến sâu vào.
Cửa động của hang chỉ to bằng bàn bát tiên, tôi với Tề Sở cùng đi vào thì có vẻ chật chội, ba lô còn cọ vào nhau, nhưng khi đi sâu vào trăm mét thì cửa hang hình như biến lớn hơn, tôi với anh ta cũng không bị cọ nhau nữa.
Tôi nhìn dây thừng bên hông mình, rồi đá Tề Sở một cái.
Mấy thứ mồi nhử đều ném xuống cả rồi, chúng tôi tuy rằng nghe được tiếng nước chảy, nhưng cũng đã đi rất lâu rồi, thật sự không biết hang này sâu bao nhiêu, đi hơn trăm mét rồi vẫn không thấy con lươn nào, chẳng lẽ phía dưới còn lớn hơn?
Lạ hơn nữa là khi vào tới đây, không khí vẫn lưu thông, không hề có mùi hôi thối bốc ra, tôi đưa tay nắm một chút bùn, bùn sâu trong hang vẫn là bùn từ tro hương, giống như bốn phía hang này đều dày lớp lớp bùn tro hương.
Một cái hang như thế này tạo thành thì lúc đầu rốt cuộc phải đốt hết bao nhiêu hương mới có thể toàn là bùn tro hương.
Tôi không dám tưởng tượng cái hang này hình thành như thế nào nhưng tôi đoán chắc chắn việc này không hề đơn giản.
"Đi tiếp không?" Tề Sở dừng lại, quay đầu hướng hỏi tôi: "Đây đều là bùn từ tro hương, bên dưới còn nuôi lươn, chẳng lẽ ngày trước nơi đây là nơi hiến tế với quy mô lớn?"
Trước kia bà ngoại cũng hay kể cho tôi nghe không ít những chuyện ma quỷ xưa, mà việc hiến tế với quy mô lớn chỉ có ở xã hội nô lệ, sau thời Thương Chu loại hiến tế này dần ít đi.
Tề Sở nói loại hình hiến tế quy mô lớn này là loại hiến tế thiên địa, dùng toàn bộ là người sống để hiến bằng cách thiêu đốt hoặc là thủy táng gì đó.
Editor: Alissa
Cập nhật 2.10.2021
Là nếu toàn bộ người dân trong thôn bởi vì ăn thịt lươn mà trúng huyết trùng cổ, thì việc giải cổ chắc chắn rất rắc rối.
Cổ này hạ khác một chút thì chúng sẽ hoàn toàn khác nhau, tỷ như cách hạ cổ và dưỡng cổ khác nhau, thì kéo theo cách giải cổ cũng khác nốt, nếu bệnh tình không biểu hiện ra ngoài thì không ai biết được cổ kia sẽ biến thành cái dạng gì cả.
Chúng tôi hoàn toàn không biết huyết trùng cổ xâm nhập vào cơ thể ông Thanh Hà từ khi nào, chúng tôi có thể giải nó được là bởi vì khi xem hương tôi thấy được Lục Linh cho con rắn đen ăn tóc, hơn nữa con rắn đó còn ở trong cơ thể của ông ấy, lại được Mặc Dật chỉ điểm cho nên mới giải thành công.
Nhưng trong thôn có nhiều người như vậy, trùng cổ vẫn là tự hình thành và sống vô chủ nên việc giải nó sẽ rất rắc rối.
Tề Sở thở dài thườn thượt, vẫy vẫy tay ra hiệu với cảnh sát bên ngoài: "Đem toàn bộ tới lò hoả táng đốt đi, đốt bên ngoài sợ sẽ ô nhiễm không khí, nơi sau khi đốt chắc chắn trùng cổ vẫn sống."
Viên cảnh sát nhìn thấy ngón tay tiêu hoá được phân nửa kia thì mím chặt miệng, cố gắng không nôn ra, vội vàng gật đầu.
"Cô có chắc là muốn đi xuống dưới đó không?" Tề Sở chủ động đeo đôi ủng, hướng tôi nói: "Lúc này cô có nhớ anh chồng quỷ nhà cô không thế?"
Tôi nghe thế xoay người nhìn quanh một cái, xác định Mặc Dật không có ở đây, nhưng tay vẫn không tự giác được mà xoa xoa bụng nhỏ, thật ra y không ở bên cạnh, đúng là khiến tôi cảm thấy không an toàn.
Tôi trừng mắt liếc Tề Sở một cái: "Nếu tôi không xuống thì anh sẽ xuống không?"
Không phải là tự tôi đa tình, nếu việc này không liên quan tới bà ngoại tôi hoặc không phát sinh ở trong thôn này thì khẳng định Tề Sở sẽ không tới.
Tề Sở nghe thế liền cười ha hả: "Anh đây là quan tâm cô đấy."
Nói xong anh ta còn không yên tâm ngó phía sau tôi, xác nhận không thấy Mặc Dật mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai đều đã mang đủ trang bị, ba lô đeo cũng là loại không thấm nước, trong khi đó cảnh sát giúp chúng tôi cố định khoá dây, trông họ có vẻ vẫn lo lắng.
"Nếu chúng tôi xảy ra chuyện, mấy người gọi thẳng cho Thiên Sơn Phủ, bảo họ trực tiếp niêm phong hang này đừng để bất kì kẻ nào vào." Tề Sở kiểm tra dây thừng bên hông, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói với cảnh sát, "Còn nữa, nhất định phải nói cho bọn họ biết, Vân Thanh của Xem Hương Môn đi cùng tôi xuống. Nhớ kỹ là Vân Thanh của Xem Hương Môn!"
Viên cảnh sát kia dường như không biết "Vân Thanh" là ai, nên chỉ chỉ vào tôi, thấy Tề Sở gật đầu thì mặt anh ta có chút khó coi nhưng vẫn đáp ứng.
Tôi lo lắng cho bà ngoại nên không quan tâm việc Tề Sở cố ý nhấn mạnh tên mình, tôi chỉnh đèn pha lại, tự mình đi xuống hang bùn, Tề Sở thấy thế cuống quít đi theo.
Lúc đi xuống, bên ngoài có ánh đèn chiếu vào, chỉ là hang bùn hơi tối ngoài ra cũng không có gì đáng sợ, ấy mà vẫn không thấy mấy con lươn đâu.
Vào tới nơi ánh đèn không chiếu tới, Tề Sở nói qua bộ đàm bảo quăng mồi xuống dưới.
Những con lươn đó chính là ăn thịt người mà sống, năm người gát đêm làm sao mất tích rồi lại làm sao vào bụng mấy con lươn, không một ai biết cả, nhưng nếu như một đàn lươn dài bằng sải tay xông tới thì tôi với Tề Sở, hai con người trưởng thành cũng có khả năng khó có thể chống lại.
Sau khi mồi được quăng xuống, một cổ mùi tanh liền tản ra, tôi với Tề Sở ngửi đủ luôn, nhưng may là qua một lúc chúng tôi đã nghe thấy tiếng vọng, có thể xác định được hướng của hang, lúc này mới từng bước tiến sâu vào.
Cửa động của hang chỉ to bằng bàn bát tiên, tôi với Tề Sở cùng đi vào thì có vẻ chật chội, ba lô còn cọ vào nhau, nhưng khi đi sâu vào trăm mét thì cửa hang hình như biến lớn hơn, tôi với anh ta cũng không bị cọ nhau nữa.
Tôi nhìn dây thừng bên hông mình, rồi đá Tề Sở một cái.
Mấy thứ mồi nhử đều ném xuống cả rồi, chúng tôi tuy rằng nghe được tiếng nước chảy, nhưng cũng đã đi rất lâu rồi, thật sự không biết hang này sâu bao nhiêu, đi hơn trăm mét rồi vẫn không thấy con lươn nào, chẳng lẽ phía dưới còn lớn hơn?
Lạ hơn nữa là khi vào tới đây, không khí vẫn lưu thông, không hề có mùi hôi thối bốc ra, tôi đưa tay nắm một chút bùn, bùn sâu trong hang vẫn là bùn từ tro hương, giống như bốn phía hang này đều dày lớp lớp bùn tro hương.
Một cái hang như thế này tạo thành thì lúc đầu rốt cuộc phải đốt hết bao nhiêu hương mới có thể toàn là bùn tro hương.
Tôi không dám tưởng tượng cái hang này hình thành như thế nào nhưng tôi đoán chắc chắn việc này không hề đơn giản.
"Đi tiếp không?" Tề Sở dừng lại, quay đầu hướng hỏi tôi: "Đây đều là bùn từ tro hương, bên dưới còn nuôi lươn, chẳng lẽ ngày trước nơi đây là nơi hiến tế với quy mô lớn?"
Trước kia bà ngoại cũng hay kể cho tôi nghe không ít những chuyện ma quỷ xưa, mà việc hiến tế với quy mô lớn chỉ có ở xã hội nô lệ, sau thời Thương Chu loại hiến tế này dần ít đi.
Tề Sở nói loại hình hiến tế quy mô lớn này là loại hiến tế thiên địa, dùng toàn bộ là người sống để hiến bằng cách thiêu đốt hoặc là thủy táng gì đó.
Editor: Alissa
Cập nhật 2.10.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.