Chương 90: Gặp lại Lục Linh
Tích Vân Khát Vũ
05/01/2022
"Còn Tề Sở!" Cửa vừa mở cái tên kia đã dẫn theo Nam Nhã chạy trốn, tới bây giờ vẫn chưa thấy đâu.
Mặt Dật lạnh lùng, duỗi tay bế tôi lên, tay còn lại tiện thể xách lấy cái ba lô theo.
Y đi theo chỉ dẫn của tôi, cuối cùng cũng ra khỏi nhà xác nhưng vẫn như cũ không thấy Nam Nhã cùng Tề Sở.
Ngay lúc tôi cho rằng anh ta đã xảy ra chuyện thì Mặc Dật dùng một chân đá văng trụ nước chữa cháy, lạnh lùng nói: "Trốn khá tốt."
Tôi thấy Tề Sở và Nam Nhã đang núp ở bên trong cái trụ nước chữa cháy khá nhỏ, có điều Nam Nhã đã hôn mê.
Tề Sở cười hì hì ôm Nam Nhã đi ra ngoài, nhìn tôi xấu hổ nói: "Vừa ra khỏi cánh cửa đó đã gặp quỷ quấn chân, nơi này âm khí quá nặng, quỷ hồn nhiều, đánh được một con một con khác lại tới, chúng tôi suýt nữa là bị mấy anh linh đó cắn, không còn cách nào, chỉ có thể trốn ở trong đây. Cô đừng xem thường cái trụ nước chữa cháy này, bên trong có đường thông nước hướng ra bên ngoài cho nên nơi này là nơi duy nhất thông ra bên ngoài có thể phá vỡ âm khí nơi này."
Anh ta nói nhiều như vậy rõ ràng chính là bị cắn rứt lương tâm, tôi chợt nhớ đến đứa nhỏ trong ba lô nên hướng Mặc Dật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Từ bên ngoài nhìn vào thì toà nhà lớn này chỉ bị rơi xuống một cánh cửa sổ nhưng không ai ngờ được bên trong hiện đang có vô số quỷ sai đang câu hồn.
Có Mặc Dật ở đây những cánh cửa đó hoặc bảo an đều không phải vấn đề gì đáng ngại, chờ khi chúng tôi ra cửa, Tề Sở mới véo Nam Nhã làm cô ấy tỉnh dậy.
Trước tiên họ đi tìm một bệnh viện chính quy, đưa đứa bé vào đó, bác sĩ vừa nhìn thấy đã biết nó xảy ra chuyện gì, ông ấy thở dài rồi vội vàng đưa nó vào lồng ấp, còn việc nó có sống được hay không thì chỉ phụ thuộc vào số mạng của nó thôi.
Thừa dịp Nam Nhã đưa đứa nhỏ đi làm thủ tục nhập viện, tôi tranh thủ thời gian nói với Tề Sở về toà nhà kia.
Phong thủy đã bị phá nhưng cảnh sát có vào cũng không tìm được đường, mà tôi đã vào một lần nên có thể giúp chỉ đường cho họ.
Tề Sở có dương khí rất nặng, tinh thần trọng nghĩa cũng rất cao, lập tức gọi điện thoại đi.
"Điều tra về răng." Mặc Dật ở một bên đột nhiên lên tiếng, y nhìn Tề Sở nói tiếp: "Chủ của răng, những cái kia... Những chiếc răng đó không thể tự nhiên mà có, cứ bắt đầu tra từ đây. Sợ rằng phía sau Lục Linh có một thế lực không nhỏ đang chống lưng cho, cũng đang chống đối lại địa phủ, trốn tránh đi vòng luân hồi sống chết."
Vẻ mặt của Mặc Dật rất nghiêm túc, Tề Sở nghe xong lập tức trở nên kính nể y, rồi anh ta móc từ trong túi ra một cái điện thoại bấm số kiểu cũ, đi sang một bên gọi.
Tôi không biết anh ta gọi cho ai chỉ là khi anh ta nói chuyện có vẻ như rất cung kính.
Khác hoàn toàn khi đối với Mặc Dật là do anh ta sợ hãi, còn đối với người kia là sự tôn kính phát ra từ nội tâm.
"Thiên Sư của Long Hổ Sơn." Mặc Dật kéo tay tôi qua, sờ sờ bụng nhỏ của tôi, trầm giọng nói: "Cho dù ông ta có đích thân ra tay cũng không giải quyết được huyết mạch của bổn quân. Có lẽ do nhiều năm rồi bổn quân không để ý tới nhiều việc, hiện tại cư nhiên lại có người muốn tránh thoát vòng luân hồi sống chết, thực nực cười."
Tôi không ngờ tới, Mặc Dật lại biết chuyện Tề Sở lén nói với tôi đi tới Long Hổ Sơn xoá bỏ cái thai quỷ, giờ thì hay rồi tôi chỉ có thể cười haha.
Đứa trẻ đã được đặt vào lồng ấp, Nam Nhã cũng làm xong xuôi thủ tục nhập viện, đứa nhỏ cũng được Nam Nhã nhận nuôi, có lẽ cô ấy nhận là do áy náy với việc mình từng phá thai trước đó.
Tề Sở gọi điện cho người cảnh sát chuyên môn giải quyết những vụ như thế này, tôi chỉ nói đại khái tuyến đường chung, không bao lâu sau, họ đã vớt tất cả thai nhi bỏ vào những cái túi đen và đem ra.
"Em nói xem cái bệnh viện này, rốt cuộc là vì phá thai nên có nhiều thai nhi hay chủ yếu thu thập anh linh, thai nhi?" Mặc Dật cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói mang theo tức giận: "Thai nhi sinh khí cực vượng, mặt ngoài Lục Linh lấy cớ chế tạo đồng tử nhưng lại nhốt nhiều anh linh như vậy trong toà nhà, kỳ thật là muốn hút lấy dương thọ của bọn chúng."
Tôi không ngờ Lục Linh biết làm ăn thế, tính ra không hề lỗ.
Bệnh viện tư nhân cao cấp lấy phí nằm viện cho việc phá thai không thấp, ít nhất là bệnh viện không lỗ; bà ta cũng nhận làm ăn từ việc chế tạo đồng tử; kết quả phía sau còn cưỡng chế lấy đi dương thọ của chúng nó.
Đây là vét sạch, lợi dụng triệt để không để lại chút cặn nào.
Nhìn một đống túi đen đựng xác thai nhi, sắc mặt của Tề Sở càng lạnh thêm, anh ta bảo chúng tôi ra ngoài trước còn mình ở lại bên trong làm siêu độ cho anh linh, tuy rằng xác và hồn của chúng bị mang đi rồi nhưng dù gì cũng cần phải lập tràng siêu độ vong linh, sau đó thì dỡ bỏ toàn bộ toà nhà này.
Hà Thi Di cùng Đại Bạch cũng đi theo suốt một đêm, Đại Bạch còn lập được công lao là phá phong thủy của toà nhà này, nó tự hào đến nỗi vểnh cái đuôi lên.
Nam Nhã muốn ở lại giải quyết tốt hậu quả, Mặc Dật đại lão thì đưa chúng tôi về trước.
Chờ khi xe dừng trước sân nhà, hai chân của tôi đã mềm nhũn, tay chân đều bủn rủn.
Đại Bạch vốn vểnh cái đuôi rất là tự hào với công lao lớn của mình thì giờ nó lại ôm cái đuôi vào trong lòng, nhìn qua râu của nó đều run lên rồi, Hà Thi Di còn thảm hơn, đẩy cửa xe chạy tới một bên nôn.
Hết lần này đến lần khác tất cả mọi người đều sợ chết, nhất là khi có một chiếc xe ngược chiều lao tới, y vẫn không đạp phanh mà tông thẳng vào, đây đúng là cảm giác khi đối diện với tử thần mà...
Đột nhiên cô hiểu rõ, vì sao Nam Nhã bị nôn dữ vậy vào ngày cái xe này được mua và đem về nhà.
Bây giờ tôi đến việc đi bộ cũng không đi được, Mặc Dật lại rất trực tiếp bế tôi lên, đi một mạch vào nhà đặt tôi lên giường, sau đó liền cởi hết quần áo của tôi ra.
Editor: Alissa
Mặt Dật lạnh lùng, duỗi tay bế tôi lên, tay còn lại tiện thể xách lấy cái ba lô theo.
Y đi theo chỉ dẫn của tôi, cuối cùng cũng ra khỏi nhà xác nhưng vẫn như cũ không thấy Nam Nhã cùng Tề Sở.
Ngay lúc tôi cho rằng anh ta đã xảy ra chuyện thì Mặc Dật dùng một chân đá văng trụ nước chữa cháy, lạnh lùng nói: "Trốn khá tốt."
Tôi thấy Tề Sở và Nam Nhã đang núp ở bên trong cái trụ nước chữa cháy khá nhỏ, có điều Nam Nhã đã hôn mê.
Tề Sở cười hì hì ôm Nam Nhã đi ra ngoài, nhìn tôi xấu hổ nói: "Vừa ra khỏi cánh cửa đó đã gặp quỷ quấn chân, nơi này âm khí quá nặng, quỷ hồn nhiều, đánh được một con một con khác lại tới, chúng tôi suýt nữa là bị mấy anh linh đó cắn, không còn cách nào, chỉ có thể trốn ở trong đây. Cô đừng xem thường cái trụ nước chữa cháy này, bên trong có đường thông nước hướng ra bên ngoài cho nên nơi này là nơi duy nhất thông ra bên ngoài có thể phá vỡ âm khí nơi này."
Anh ta nói nhiều như vậy rõ ràng chính là bị cắn rứt lương tâm, tôi chợt nhớ đến đứa nhỏ trong ba lô nên hướng Mặc Dật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Từ bên ngoài nhìn vào thì toà nhà lớn này chỉ bị rơi xuống một cánh cửa sổ nhưng không ai ngờ được bên trong hiện đang có vô số quỷ sai đang câu hồn.
Có Mặc Dật ở đây những cánh cửa đó hoặc bảo an đều không phải vấn đề gì đáng ngại, chờ khi chúng tôi ra cửa, Tề Sở mới véo Nam Nhã làm cô ấy tỉnh dậy.
Trước tiên họ đi tìm một bệnh viện chính quy, đưa đứa bé vào đó, bác sĩ vừa nhìn thấy đã biết nó xảy ra chuyện gì, ông ấy thở dài rồi vội vàng đưa nó vào lồng ấp, còn việc nó có sống được hay không thì chỉ phụ thuộc vào số mạng của nó thôi.
Thừa dịp Nam Nhã đưa đứa nhỏ đi làm thủ tục nhập viện, tôi tranh thủ thời gian nói với Tề Sở về toà nhà kia.
Phong thủy đã bị phá nhưng cảnh sát có vào cũng không tìm được đường, mà tôi đã vào một lần nên có thể giúp chỉ đường cho họ.
Tề Sở có dương khí rất nặng, tinh thần trọng nghĩa cũng rất cao, lập tức gọi điện thoại đi.
"Điều tra về răng." Mặc Dật ở một bên đột nhiên lên tiếng, y nhìn Tề Sở nói tiếp: "Chủ của răng, những cái kia... Những chiếc răng đó không thể tự nhiên mà có, cứ bắt đầu tra từ đây. Sợ rằng phía sau Lục Linh có một thế lực không nhỏ đang chống lưng cho, cũng đang chống đối lại địa phủ, trốn tránh đi vòng luân hồi sống chết."
Vẻ mặt của Mặc Dật rất nghiêm túc, Tề Sở nghe xong lập tức trở nên kính nể y, rồi anh ta móc từ trong túi ra một cái điện thoại bấm số kiểu cũ, đi sang một bên gọi.
Tôi không biết anh ta gọi cho ai chỉ là khi anh ta nói chuyện có vẻ như rất cung kính.
Khác hoàn toàn khi đối với Mặc Dật là do anh ta sợ hãi, còn đối với người kia là sự tôn kính phát ra từ nội tâm.
"Thiên Sư của Long Hổ Sơn." Mặc Dật kéo tay tôi qua, sờ sờ bụng nhỏ của tôi, trầm giọng nói: "Cho dù ông ta có đích thân ra tay cũng không giải quyết được huyết mạch của bổn quân. Có lẽ do nhiều năm rồi bổn quân không để ý tới nhiều việc, hiện tại cư nhiên lại có người muốn tránh thoát vòng luân hồi sống chết, thực nực cười."
Tôi không ngờ tới, Mặc Dật lại biết chuyện Tề Sở lén nói với tôi đi tới Long Hổ Sơn xoá bỏ cái thai quỷ, giờ thì hay rồi tôi chỉ có thể cười haha.
Đứa trẻ đã được đặt vào lồng ấp, Nam Nhã cũng làm xong xuôi thủ tục nhập viện, đứa nhỏ cũng được Nam Nhã nhận nuôi, có lẽ cô ấy nhận là do áy náy với việc mình từng phá thai trước đó.
Tề Sở gọi điện cho người cảnh sát chuyên môn giải quyết những vụ như thế này, tôi chỉ nói đại khái tuyến đường chung, không bao lâu sau, họ đã vớt tất cả thai nhi bỏ vào những cái túi đen và đem ra.
"Em nói xem cái bệnh viện này, rốt cuộc là vì phá thai nên có nhiều thai nhi hay chủ yếu thu thập anh linh, thai nhi?" Mặc Dật cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói mang theo tức giận: "Thai nhi sinh khí cực vượng, mặt ngoài Lục Linh lấy cớ chế tạo đồng tử nhưng lại nhốt nhiều anh linh như vậy trong toà nhà, kỳ thật là muốn hút lấy dương thọ của bọn chúng."
Tôi không ngờ Lục Linh biết làm ăn thế, tính ra không hề lỗ.
Bệnh viện tư nhân cao cấp lấy phí nằm viện cho việc phá thai không thấp, ít nhất là bệnh viện không lỗ; bà ta cũng nhận làm ăn từ việc chế tạo đồng tử; kết quả phía sau còn cưỡng chế lấy đi dương thọ của chúng nó.
Đây là vét sạch, lợi dụng triệt để không để lại chút cặn nào.
Nhìn một đống túi đen đựng xác thai nhi, sắc mặt của Tề Sở càng lạnh thêm, anh ta bảo chúng tôi ra ngoài trước còn mình ở lại bên trong làm siêu độ cho anh linh, tuy rằng xác và hồn của chúng bị mang đi rồi nhưng dù gì cũng cần phải lập tràng siêu độ vong linh, sau đó thì dỡ bỏ toàn bộ toà nhà này.
Hà Thi Di cùng Đại Bạch cũng đi theo suốt một đêm, Đại Bạch còn lập được công lao là phá phong thủy của toà nhà này, nó tự hào đến nỗi vểnh cái đuôi lên.
Nam Nhã muốn ở lại giải quyết tốt hậu quả, Mặc Dật đại lão thì đưa chúng tôi về trước.
Chờ khi xe dừng trước sân nhà, hai chân của tôi đã mềm nhũn, tay chân đều bủn rủn.
Đại Bạch vốn vểnh cái đuôi rất là tự hào với công lao lớn của mình thì giờ nó lại ôm cái đuôi vào trong lòng, nhìn qua râu của nó đều run lên rồi, Hà Thi Di còn thảm hơn, đẩy cửa xe chạy tới một bên nôn.
Hết lần này đến lần khác tất cả mọi người đều sợ chết, nhất là khi có một chiếc xe ngược chiều lao tới, y vẫn không đạp phanh mà tông thẳng vào, đây đúng là cảm giác khi đối diện với tử thần mà...
Đột nhiên cô hiểu rõ, vì sao Nam Nhã bị nôn dữ vậy vào ngày cái xe này được mua và đem về nhà.
Bây giờ tôi đến việc đi bộ cũng không đi được, Mặc Dật lại rất trực tiếp bế tôi lên, đi một mạch vào nhà đặt tôi lên giường, sau đó liền cởi hết quần áo của tôi ra.
Editor: Alissa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.