Chương 120: Hà Thúy Miêu
Tích Vân Khát Vũ
05/01/2022
Tình huống này hơi kỳ lạ, tôi hơi hoảng, tôi biết mình nên bỏ đi, nhưng nhìn thấy Hà Thúy Miêu cầm gậy gỗ đi qua đó thì tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Có người xem náo nhiệt hỏi tôi có quen biết gì Hà Thúy Miêu không, sau đó thì người đó tự giới thiệu.
Hà Thúy Miêu này là một bà cốt nổi tiếng nhất ở thôn này, trẻ con bị giật mình kinh hồn, trong nhà có quỷ ám, ra ngoài gặp chuyện lạ, bắt rắn, đánh chó... việc linh tinh nào bà ta cũng làm được, cũng được coi như người toàn năng.
"Nhưng là một người thất đức." Một ông lão kéo dài giọng nói, nói pha giọng khinh bỉ: "Có hai đứa nhỏ bị thiêu đến bất tỉnh nhân sự, bà ta nói với người nhà sẽ thu hồn, nhưng sau đó hai đứa bị thiêu đến chết, người nhà nọ liền làm loạn lên thì bà ta nói nhà họ đoản mệnh. Có một bà cụ bị bệnh ung thư, bệnh viện chữa không được, bà ta lại chạy đến nhà người ta kêu thắp hương lên bảy bảy bốn mươi chín ngày thì bà cụ sẽ sống, bà cụ đem quan tài đều giao cho bà ta, kết quả đốt được mấy ngày hương thì người đã không còn, tiền cũng không trả lại, còn nói là do bà cụ không cầm cự được đến khi đốt hương thôi."
Nghe ra đây là một người hám tài, bên cạnh có người thở dài, có người lại hoài nghi, cũng có một số người đổ lỗi cho sự mê tín phong kiến đã làm hại người.
Tôi ở một bên vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào Hà Thúy Miêu đang bước đến cạnh hố mộ, bà ta nhỏ nước bọt vào lòng bàn tay, rút ống trúc từ cái túi bên hông ra và rót rượu hùng hoàng, bà đem phần rượu dư lại tưới lên người bản thân, lúc này bà ta mới cầm lấy cái gậy gỗ đi bắt rắn.
Gậy của bà ta có bôi bột lưu huỳnh, những con rắn bò lên gậy gỗ một lát sau liền không động đậy gì nữa, nó nằm bất động trên cây gậy.
Hà Thúy Miêu cười lớn và bảo mọi người bỏ mấy con rắn vào lồng sắt đã chuẩn bị trước đó.
Bà còn nói, cách này của mình không tệ lắm, dù có nhiều rắn hơn nữa thì cứ từ từ mà bắt là xong.
Mọi người hồi hộp xem bà bắt rắn, còn giúp bà ta đếm rắn.
Chỉ là khi con số chậm rãi tăng lên, sắc mặt của vị hoà thượng chân trần cùng Tần địa sư càng thêm không tốt.
Dù sao thì tôi cũng đến đây để xem náo nhiệt, nghĩ cho dù bà ta có bị rắn cắn thật thì ở đây có nhiều người như vậy, đưa bà đi bệnh viện cũng không sao cả.
Tôi nghiêng người qua hỏi Tần địa sư: "Chú Tần à, sau khi bắt xong đám rắn này chắc không có việc gì đâu ạ?"
"Nếu có thể bắt hết thì tốt rồi." Sắc mặt Tần địa sư tái nhợt, liếc nhìn Hà Thúy Miêu một cái rồi nói tiếp: "Đó là rắn quấn quan tài, sợ là bởi vì trong quan tài có đồ vật mang oán khí nặng nên mới kéo tới."
"Này không phải do chú chọn mộ không tốt, mà sợ là người an táng trong quan tài không phải ông cụ vệ." Tần địa sư bất lực nhìn tôi, cười khổ nói: "Chú không phải là thoái thác cho bản thân, chờ quan tài đưa lên là biết."
Bảo sao sau khi xảy ra chuyện ông ấy đứng yên bên cạnh mà không nhúc nhích, hoá ra là chờ quan tài đưa lên để rửa sạch thanh danh của mình.
Hà Thúy Miêu bắt gần hết, chỉ còn một số con lớn vẫn trườn trong hố, dường như chúng cảm nhận được sự trống trải trong hố nên không ngừng lao về phía thành hố, muốn lao ra ngoài.
Hà Thúy Miêu hoàn toàn hưng phấn vì điều này, bà cầm gậy ấn vào đầu con rắn.
Tôi xem đến mí mắt có chút giật lên, trong lòng có hơi hoảng, tôi trở tay lấy từ trong ba lô ra một cây trầm hương rồi châm lửa và cằm trên tay, coi như làm cho bản thân an thần.
Chỉ là khi tôi châm lửa thì vị hoà thượng chân trần đang cúi đầu lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trên mặt ông hiện lên chút nghi hoặc, rồi ông ta nhíu nhíu mày lại không nói.
Tôi lo lắng cho Hà Thúy Miêu, cũng không quan tâm lắm bên này.
Cuối cùng, hố mộ chỉ còn mấy con rắn lớn, Hà Thúy Miêu dùng gậy gỗ chặn lại đầu rắn nhưng con rắn kia không quấn lên thanh gỗ, thế là gan bà ta càng lớn hơn.
Dùng gậy ấn đầu, bước tới và nhanh chóng dùng tay tóm lấy con rắn bảy tấc.
Kỹ thuật của bà không tồi, một tay liền bắt được.
Nhưng khi bà chuẩn bị lôi con rắn ra khỏi mộ thì con rắn đột nhiên kêu tê tê, đuôi rắn cũng quay ngoắt lại quấn lấy cánh tay của bà, số ít con còn dư lại trong mộ cũng đột nhiên chạy ra tới và bò lên người Hà Thúy Miêu.
Lực của con rắn rất mạnh, mấy con đồng thời dùng sức liền kéo Hà Thúy Miêu xuống hố mộ.
Chung quang sợ hãi kêu lên không ngừng, Tần địa sư lui về sau một bước, trong miệng lại lẩm bẩm cái gì đó.
Hà Thúy Miêu la hét thảm thiết ở trong mộ, bị những con rắn lớn quấn trên người, bà giãy giụa không ngừng, người chung quanh đang muốn lấy gậy gộc tiến lên giúp.
Lại không ngờ đến lúc Hà Thúy Miêu giãy giụa không để ý lại đá trúng quan tài trong hố.
Tôi nghe thấy một tiếng lạch cạch, chiếc quan tan vốn mục nát liền nứt ra rồi, từ trong quan tài lại có vô số con rắn sặc sỡ giống như trước chui ra.
Mắt thấy Hà Thúy Miêu sắp bị đàn rắn bao phủ, lòng tôi có chút thắt lại, liền rút hương có trong ba lô ra và nhanh chóng vọt qua.
Editor: Alissa
Cập nhật 2/1/22.
Có người xem náo nhiệt hỏi tôi có quen biết gì Hà Thúy Miêu không, sau đó thì người đó tự giới thiệu.
Hà Thúy Miêu này là một bà cốt nổi tiếng nhất ở thôn này, trẻ con bị giật mình kinh hồn, trong nhà có quỷ ám, ra ngoài gặp chuyện lạ, bắt rắn, đánh chó... việc linh tinh nào bà ta cũng làm được, cũng được coi như người toàn năng.
"Nhưng là một người thất đức." Một ông lão kéo dài giọng nói, nói pha giọng khinh bỉ: "Có hai đứa nhỏ bị thiêu đến bất tỉnh nhân sự, bà ta nói với người nhà sẽ thu hồn, nhưng sau đó hai đứa bị thiêu đến chết, người nhà nọ liền làm loạn lên thì bà ta nói nhà họ đoản mệnh. Có một bà cụ bị bệnh ung thư, bệnh viện chữa không được, bà ta lại chạy đến nhà người ta kêu thắp hương lên bảy bảy bốn mươi chín ngày thì bà cụ sẽ sống, bà cụ đem quan tài đều giao cho bà ta, kết quả đốt được mấy ngày hương thì người đã không còn, tiền cũng không trả lại, còn nói là do bà cụ không cầm cự được đến khi đốt hương thôi."
Nghe ra đây là một người hám tài, bên cạnh có người thở dài, có người lại hoài nghi, cũng có một số người đổ lỗi cho sự mê tín phong kiến đã làm hại người.
Tôi ở một bên vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào Hà Thúy Miêu đang bước đến cạnh hố mộ, bà ta nhỏ nước bọt vào lòng bàn tay, rút ống trúc từ cái túi bên hông ra và rót rượu hùng hoàng, bà đem phần rượu dư lại tưới lên người bản thân, lúc này bà ta mới cầm lấy cái gậy gỗ đi bắt rắn.
Gậy của bà ta có bôi bột lưu huỳnh, những con rắn bò lên gậy gỗ một lát sau liền không động đậy gì nữa, nó nằm bất động trên cây gậy.
Hà Thúy Miêu cười lớn và bảo mọi người bỏ mấy con rắn vào lồng sắt đã chuẩn bị trước đó.
Bà còn nói, cách này của mình không tệ lắm, dù có nhiều rắn hơn nữa thì cứ từ từ mà bắt là xong.
Mọi người hồi hộp xem bà bắt rắn, còn giúp bà ta đếm rắn.
Chỉ là khi con số chậm rãi tăng lên, sắc mặt của vị hoà thượng chân trần cùng Tần địa sư càng thêm không tốt.
Dù sao thì tôi cũng đến đây để xem náo nhiệt, nghĩ cho dù bà ta có bị rắn cắn thật thì ở đây có nhiều người như vậy, đưa bà đi bệnh viện cũng không sao cả.
Tôi nghiêng người qua hỏi Tần địa sư: "Chú Tần à, sau khi bắt xong đám rắn này chắc không có việc gì đâu ạ?"
"Nếu có thể bắt hết thì tốt rồi." Sắc mặt Tần địa sư tái nhợt, liếc nhìn Hà Thúy Miêu một cái rồi nói tiếp: "Đó là rắn quấn quan tài, sợ là bởi vì trong quan tài có đồ vật mang oán khí nặng nên mới kéo tới."
"Này không phải do chú chọn mộ không tốt, mà sợ là người an táng trong quan tài không phải ông cụ vệ." Tần địa sư bất lực nhìn tôi, cười khổ nói: "Chú không phải là thoái thác cho bản thân, chờ quan tài đưa lên là biết."
Bảo sao sau khi xảy ra chuyện ông ấy đứng yên bên cạnh mà không nhúc nhích, hoá ra là chờ quan tài đưa lên để rửa sạch thanh danh của mình.
Hà Thúy Miêu bắt gần hết, chỉ còn một số con lớn vẫn trườn trong hố, dường như chúng cảm nhận được sự trống trải trong hố nên không ngừng lao về phía thành hố, muốn lao ra ngoài.
Hà Thúy Miêu hoàn toàn hưng phấn vì điều này, bà cầm gậy ấn vào đầu con rắn.
Tôi xem đến mí mắt có chút giật lên, trong lòng có hơi hoảng, tôi trở tay lấy từ trong ba lô ra một cây trầm hương rồi châm lửa và cằm trên tay, coi như làm cho bản thân an thần.
Chỉ là khi tôi châm lửa thì vị hoà thượng chân trần đang cúi đầu lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trên mặt ông hiện lên chút nghi hoặc, rồi ông ta nhíu nhíu mày lại không nói.
Tôi lo lắng cho Hà Thúy Miêu, cũng không quan tâm lắm bên này.
Cuối cùng, hố mộ chỉ còn mấy con rắn lớn, Hà Thúy Miêu dùng gậy gỗ chặn lại đầu rắn nhưng con rắn kia không quấn lên thanh gỗ, thế là gan bà ta càng lớn hơn.
Dùng gậy ấn đầu, bước tới và nhanh chóng dùng tay tóm lấy con rắn bảy tấc.
Kỹ thuật của bà không tồi, một tay liền bắt được.
Nhưng khi bà chuẩn bị lôi con rắn ra khỏi mộ thì con rắn đột nhiên kêu tê tê, đuôi rắn cũng quay ngoắt lại quấn lấy cánh tay của bà, số ít con còn dư lại trong mộ cũng đột nhiên chạy ra tới và bò lên người Hà Thúy Miêu.
Lực của con rắn rất mạnh, mấy con đồng thời dùng sức liền kéo Hà Thúy Miêu xuống hố mộ.
Chung quang sợ hãi kêu lên không ngừng, Tần địa sư lui về sau một bước, trong miệng lại lẩm bẩm cái gì đó.
Hà Thúy Miêu la hét thảm thiết ở trong mộ, bị những con rắn lớn quấn trên người, bà giãy giụa không ngừng, người chung quanh đang muốn lấy gậy gộc tiến lên giúp.
Lại không ngờ đến lúc Hà Thúy Miêu giãy giụa không để ý lại đá trúng quan tài trong hố.
Tôi nghe thấy một tiếng lạch cạch, chiếc quan tan vốn mục nát liền nứt ra rồi, từ trong quan tài lại có vô số con rắn sặc sỡ giống như trước chui ra.
Mắt thấy Hà Thúy Miêu sắp bị đàn rắn bao phủ, lòng tôi có chút thắt lại, liền rút hương có trong ba lô ra và nhanh chóng vọt qua.
Editor: Alissa
Cập nhật 2/1/22.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.