Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 108: Mặc Dật ghen

Tích Vân Khát Vũ

05/01/2022

Bởi vì ông chủ quán bar chết thảm cho nên toàn bộ quán bar đều bị niêm phong.

Dưới nền quán bar, dưới lồng đất là một hầm rượu lớn, cho nên trước quán bar là bãi đỗ xe lộ thiên(1).

(1)Ở ngoài trời không có cái gì che đậy.

Trước kia chị Dương và mọi người từng kiểm tra ra qua nhưng họ không tìm thấy gian phòng nào khác.

Vẫn là sau vụ án ngày hôm qua mới tới tra lại một lần nữa.

"Biết gian mật thất(2) kia ở nơi nào không?" Tề Sở để chúng tôi xuống xe ở bên ngoài quán bar, rồi cong môi nói: "Không ai có thể nghĩ ra được, ở một nơi có tiếng người ồn ào như vầy lại có một căn phòng mổ tối tăm."

(2) Một căn phòng bí mật.

Tôi nghĩ Lục Linh có khả năng liên quan tới chuyện này, nhưng tôi lại không đoán ra được một chút nào, cứ cho rằng việc của bệnh viện là bởi vì tôi đi, ấy thế, việc của nội tạng, chắc là bà ta sẽ không cố ý tới tìm tôi nữa chứ?

Hơn nữa nếu đây là đường dây của bà ta thì tại sao còn giết người của mình? Rốt cuộc là ai giết người lấy nội tạng?

Tôi lo suy nghĩ nên không để ý tới Tề Sở đang nói gì, tôi đi thẳng tới chỗ Mặc Dật rồi liền muốn đi ra ngoài bãi đỗ.

Nhưng Mặc Dật lại kéo tôi lại, híp mắt nhìn Tề Sở, nói: "Ở phía dưới?"

"Ừ!" Tề Sở thở dài nặng nề, dẫn chúng tôi quay người vào nhà vệ sinh công cộng tại bãi đỗ xe, bởi vì việc làm ăn của quán bar khá tốt, sợ nhà vệ sinh bên trong không dùng đủ, hoặc là sau khi uống rượu đi vệ sinh mà chờ thì không ổn cho nên cố ý xây một cái ở bên cạnh bãi đỗ xe.

Nhà vệ sinh này không lớn lắm, hình như rộng gần chục mét vuông thôi.

Tề Sở dẫn đường phía trước, trực tiếp đến buồng vệ sinh nam.



Tôi định nhất chân theo sau thì Mặc Dật lại kéo tôi lại, ánh mắt chùng xuống.

"Bên trong khẳng định không có ai đâu." Tôi rất nhanh hiểu rõ ý của vị đại lão này, vội nói: "Nếu không, em phải chờ ở bên ngoài à?"

Phía trước, Tề Sở đứng ở cửa buồng vệ sinh nhìn chúng tôi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Mặc Dật chần chờ một chút mới lôi kéo tôi đi vào.

Đây là lần đầu tôi vào buồng vệ sinh nam, trong lòng có chút thích thú, kết quả vừa vào đã thấy có người dọn vệ sinh đẩy xe ra tới, mà vách ngăn trong cùng đã được dọn ra và bên trong đó vậy mà lại có một cầu thang đi xuống.

"Chị Dương và mọi người đang ở bên dưới." Tề Sở dẫn đầu đi xuống.

Tôi nhìn cái cầu thang rồi lại nhìn buồng vệ sinh, ai có thể nghĩ rằng, một việc quan trọng lại được làm ở nhà vệ sinh công cộng nơi người đến người đi chứ.

Đi theo Tề Sở xuống dưới, đèn ở đây đã được bật, vừa vào đã có một mùi hôi thối nồng nặc xen lẫn mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.

Chị Dương thấy tôi tới đây, ban đầu còn cười nhưng nhìn đến Mặc Dât thì lập tức cứng đờ.

Tôi cười với chị ấy và giới thiệu qua Mặc Dật một chút, y gật đầu với chị ấy, lúc này nét mặt của chị ấy mới giãn ra.

Có điều ánh mắt của Mặc Dật vẫn cố định nhìn khối thi thể trên bàn mổ, y đi qua, nhìn nhìn: "Hôm nay mới phát hiện sao?"

Chị Dương ngượng ngùng ừ một tiếng, tiếp theo đưa tư liệu nhưng không dám đưa thẳng cho y mà đưa cho tôi, nói: "Đây là một giáo sư đã về hưu của trường y, hình như chính ông ta là người giới thiệu Lưu Minh vào, lúc chúng tôi tìm ra gian phòng mổ này mới phát hiện thi thể."

Khối thi thể đó đã nằm trên bàn mổ như thế, cái bụng bị ghim căng ra bởi kẹp mổ, không thấy nội tạng đâu, tới mắt cũng bị lấy đi, lần này giống như là trực tiếp động dao cho nên máu tươi chảy đầm đìa.

Sắc mặt của chị Dương có chút không tốt, hướng tôi nói: "Chết vào tối hôm qua. Hàng hoá đưa đi hôm nay đã chặn lại và nội tạng chuyển đi chính là của ông ta, công ty thủy sản lại nói đó là do Tề Cường gọi điện kêu bọn họ đưa hàng tới một nơi chỉ định, hàng hoá cũng giống như mọi lần đều được đóng gói trước khi tới lấy cho nên họ không có để ý."

Tối hôm qua Tề Cường bị nhốt ở viện nghiên cứu của chị Dương, sao có thể gọi điện được chứ.



"Chúng tôi đã tra ra địa chỉ mà hàng cần giao tới, là ở khu vực trung tâm thành phố. Nghe nói là hàng về tới nơi, rồi gọi điện sẽ có người ra lấy." Chị Dương nói vừa đưa địa chỉ cho tôi: "Chính là nơi này."

Tôi nhận lấy nhìn qua liền nheo mắt lại cười khổ nói với chị Dương: "Tôi biết nơi này."

Mặc Dật cùng Tề Sở nhướn mày nhìn tôi, tôi chỉ chỉ vào chỗ đó nói: "Đây là phòng tân hôn mà tôi với Lục Tư Tề mua khi kết hôn nằm trong tiểu khu xa hoa, trang trí đẹp, check in là có thể vào ở. Với lại số này chính là số điện thoại của Lục Tư Tề!"

"Em có ý gì." Mặc Dật híp mắt nhìn tôi, lạnh giọng nói: "Để dụ em cắn câu cũng dụng tâm quá nhỉ."

"Tới đó không?" Sắc mặt Tề Sở có chút đơ nhìn tôi.

Cố ý giết một giáo sư già để dẫn chúng tôi tới phòng tân hôn của Lục Tư Tề?

Tôi cũng có chút tò mò, nhìn Tề Sở gật gật đầu: "Đi!"

Cái phòng đó tôi đã bán ra ngoài rồi nhưng vẫn không có người tới mua, tôi sớm đã báo với Cục cảnh sát việc kia, bây giờ nhờ vào thế lực của Tề Sở nên có thể trực tiếp công bố việc Lục Tư Tề đã chết.

Chúng tôi không mang hàng theo và dường như trong hành trình tới đó thì sắc mặt Mặc Dật không được tốt lắm.

Tề Sở lái chiếc xe đông lạnh của công ty Tề Cường, anh ta liên tục quay đầu nháy mắt với tôi như là bảo tôi nói chuyện đi.

Đến cửa tiểu khu rồi, Tề Sở tìm một nơi khuất để đỗ xe, rồi cầm di động của tài xế xuống xe gọi điện, trước khi đóng cửa xe còn cố tình nháy mắt với tôi kèm chỉ chỉ Mặc Dật.

Số đó đúng là của Lục Tư Tề nhưng kể từ khi việc kia xảy ra, sau này tôi không còn gọi cho anh ta nữa cho nên cũng không biết giờ ai đang dùng số đó nha.

"Nhớ số điện thoại rõ ràng quá nhỉ!" Trong khi Tề Sở đi gọi điện thoại, Mặc Dật đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi nói: "Lúc trước là em tự nguyện gả cho Lục Tư Tề nhỉ? Phòng tân hôn đó cũng là trước khi hai người kết hôn cùng nhau chọn?"

Editor: Alissa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Khó Chia Lìa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook