Chương 73: Người cùng hồ Ly
Tích Vân Khát Vũ
05/01/2022
Cô gái nhỏ này gọi là Hà Thi Di, mới mười sáu tuổi, từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn, không hay ra ngoài chơi, dành thời gian nhiều nhất là ở nhà xem tiểu thuyết truyện tranh gì đó.
Kết quả là hơn nửa năm trước, không biết cô bé đã tìm đọc tiểu thuyết hay là mangan anime gì gì đó mà đột nhiên trở nên rất thích hồ ly, trong nhà nào là hồ ly thú bông, gối ôm, poster, khắp nơi đều có.
Nhưng điều kỳ lạ xảy ra cách đây vào bốn, năm tháng, mẹ Hà ngửi thấy một mùi khai nhẹ, ban đầu bà cũng không để ý tới, chỉ vẩy ít nước hoa hoặc đốt hương thơm là xong.
Nhưng cái mùi hương kia ngày càng nồng đậm, hơn nữa trên người Hà Thi Di cũng có mùi này, bà còn cho rằng con gái mình bị hôi nách, mà tuổi nó còn nhỏ nên có điểm lo lắng, nhưng vì không muốn đả kích con gái nên bà cũng không dám để lộ ra quá.
Kết quả là một đêm nọ, bà thức dậy đi vệ sinh thì nghe thấy trong phòng con gái có âm thanh không tốt.
Đầu năm nay, sinh con gái phải đề phòng bầy sói mà, bà tức giận đạp tung cửa xông vào.
Trong tiếng phá cửa, bà thấy con gái đang ôm trong ngực một con hồ ly thú bông, hai chân còn quấn lấy nó, híp mắt lại thấp giọng rên rỉ.
Thói quen kẹp chân như thế này không thể chấp nhận được, bà tức giận xông tới, duỗi tay muốn kéo con thú bông ra thì phát hiện hồ ly thú bông kia vậy mà lại là vật sống, nó còn hướng bà nhe răng kêu to, hơn nữa nửa người dưới của nó còn giấu ở dưới váy của Hà Thi Di.
Mẹ Hà lúc đó cũng hoang mang, ở Phương Nam có truyền thuyết ngũ đại tiên, thời buổi công nghệ thông tin truyền nhanh thì mọi người cũng từng nghe qua nhiều hoặc ít, bà mơ hồ biết con gái mình bị thứ gì tìm tới.
Là một người mẹ kiên cường, mẹ Hà tất nhiên không sợ con hồ ly kia, bà cầm lấy cuốn sách trên bàn ném vào con hồ ly.
Còn chưa trúng thì con hồ ly đã giật mình chui từ trong ngực Hà Thi Di ra rồi theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Vì chuyện này nên mẹ Hà đem toàn bộ đồ vật liên quan tới hồ ly của Hà Thi Di ném đi, nhưng mỗi đêm vẫn như cũ sẽ nghe thấy loại âm thanh không trong sáng đó phát ra từ Hà Thi Di, bà muốn mở cửa đuổi nó đi nhưng mở thế nào cũng không ra.
Bà mắng Hà Thi Di, nhưng cô bé mỗi lần đều là nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy thoải mái, nào biết con hồ ly kia vào bằng cách nào, càng đáng giận hơn là cô bé không kháng cự lại con hồ ly kia, làm cho mẹ Hà tức chết đi được.
Bà còn tìm tới vài miếu đạo sĩ, cầu bùa nhưng vô dụng; lén lúc tìm đại tiên trừ tà, làm pháp sự thế mà cũng không có hiệu quả gì.
Rồi khoảng hai tháng trước, bà đột nhiên phát hiện Hà Thi Di ăn cơm rất nhiều, hơn nữa lại thích ăn thịt, có khi còn lẻn vào phòng bếp ăn vụng thịt sống, lúc này mới nhận ra bụng cô bé đã to.
Mẹ Hà hoàn toàn muốn nổ tung, liền tìm người thu yêu, nhưng người ta nói trên người con bé không có yêu khí. Đi đến bệnh viện phá thai thì bác sĩ lại bảo trong bụng Hà Thi Di không có cái gì hết, đây có thể là đầy hơi thôi.
Bà cũng tìm tới mấy đại tiên bà đồng xem thử nhưng đều không xem ra cái gì cả.
Rồi bà nghe tới sự kiện lươn ở thôn chúng tôi, cho nên ôm hy vọng tới xem, nào biết được tôi vừa sờ thử thì con hồ ly con chết bầm liền hiện nguyên hình.
Tôi nghe vậy tự nhủ trong lòng là mình may mắn, cũng không biết là do thai quỷ hay vẫn là do Mặc Dật mà cơ thể tôi có thể thông linh.
Còn ý tứ của mẹ Hà là nhờ tôi xoá bỏ con hồ ly con chết bầm trong bụng Hà Thi Di, sau đó giúp hai người đuổi con hồ ly tinh trong nhà kia đi.
"Lúc trước tôi còn tưởng chỉ có hồ ly cái, ai mà ngờ con hồ ly đực này càng đáng giận hơn. Nữ hồ ly đều để mấy tên đàn ông thúi xàm sở, nhưng con hồ ly đực này thì sao chứ? Nó xơi sạch Thi Di nhà tôi! Thật sự làm người ta tức chết mà, cái con ngốc chết tiệt này còn che chở cho nó!" Mẹ Hà càng nói càng giận, duỗi tay chọc chọc vào đầu Hà Thi Di, vẻ mặt của bà kiểu hận rèn sắt không thành thép.
Hà Thi Di nghiêng đầu tỏ vẻ khó chịu nhưng tự lẩm bấm mà không nói gì.
Tôi duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ, đột nhiên có chút hâm mộ nhìn Hà Thi Di, lúc bà ngoại biết tôi mang thai quỷ bà cũng chạy khắp nơi giúp tôi nghĩ cách giống như mẹ Hà vậy.
Nhưng hiện tại bà ngoài bị Lục Tư Tề bắt đi rồi, còn tôi vẫn ở cùng một chỗ với Mặc Dật.
Tôi đưa tay lấy một nén hương giả vờ muốn xem hương kêu mẹ Hà ra ngoài trước.
Ánh mắt bà mang vẻ khẩn cầu nhìn tôi, nhờ cậy tôi nhất định phải tống khứ con hồ ly con chết bầm trong bụng Hà Thi Di đi, bằng không cả đời của con bé sẽ bị hủy hoại.
Editor: Alissa
Kết quả là hơn nửa năm trước, không biết cô bé đã tìm đọc tiểu thuyết hay là mangan anime gì gì đó mà đột nhiên trở nên rất thích hồ ly, trong nhà nào là hồ ly thú bông, gối ôm, poster, khắp nơi đều có.
Nhưng điều kỳ lạ xảy ra cách đây vào bốn, năm tháng, mẹ Hà ngửi thấy một mùi khai nhẹ, ban đầu bà cũng không để ý tới, chỉ vẩy ít nước hoa hoặc đốt hương thơm là xong.
Nhưng cái mùi hương kia ngày càng nồng đậm, hơn nữa trên người Hà Thi Di cũng có mùi này, bà còn cho rằng con gái mình bị hôi nách, mà tuổi nó còn nhỏ nên có điểm lo lắng, nhưng vì không muốn đả kích con gái nên bà cũng không dám để lộ ra quá.
Kết quả là một đêm nọ, bà thức dậy đi vệ sinh thì nghe thấy trong phòng con gái có âm thanh không tốt.
Đầu năm nay, sinh con gái phải đề phòng bầy sói mà, bà tức giận đạp tung cửa xông vào.
Trong tiếng phá cửa, bà thấy con gái đang ôm trong ngực một con hồ ly thú bông, hai chân còn quấn lấy nó, híp mắt lại thấp giọng rên rỉ.
Thói quen kẹp chân như thế này không thể chấp nhận được, bà tức giận xông tới, duỗi tay muốn kéo con thú bông ra thì phát hiện hồ ly thú bông kia vậy mà lại là vật sống, nó còn hướng bà nhe răng kêu to, hơn nữa nửa người dưới của nó còn giấu ở dưới váy của Hà Thi Di.
Mẹ Hà lúc đó cũng hoang mang, ở Phương Nam có truyền thuyết ngũ đại tiên, thời buổi công nghệ thông tin truyền nhanh thì mọi người cũng từng nghe qua nhiều hoặc ít, bà mơ hồ biết con gái mình bị thứ gì tìm tới.
Là một người mẹ kiên cường, mẹ Hà tất nhiên không sợ con hồ ly kia, bà cầm lấy cuốn sách trên bàn ném vào con hồ ly.
Còn chưa trúng thì con hồ ly đã giật mình chui từ trong ngực Hà Thi Di ra rồi theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Vì chuyện này nên mẹ Hà đem toàn bộ đồ vật liên quan tới hồ ly của Hà Thi Di ném đi, nhưng mỗi đêm vẫn như cũ sẽ nghe thấy loại âm thanh không trong sáng đó phát ra từ Hà Thi Di, bà muốn mở cửa đuổi nó đi nhưng mở thế nào cũng không ra.
Bà mắng Hà Thi Di, nhưng cô bé mỗi lần đều là nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy thoải mái, nào biết con hồ ly kia vào bằng cách nào, càng đáng giận hơn là cô bé không kháng cự lại con hồ ly kia, làm cho mẹ Hà tức chết đi được.
Bà còn tìm tới vài miếu đạo sĩ, cầu bùa nhưng vô dụng; lén lúc tìm đại tiên trừ tà, làm pháp sự thế mà cũng không có hiệu quả gì.
Rồi khoảng hai tháng trước, bà đột nhiên phát hiện Hà Thi Di ăn cơm rất nhiều, hơn nữa lại thích ăn thịt, có khi còn lẻn vào phòng bếp ăn vụng thịt sống, lúc này mới nhận ra bụng cô bé đã to.
Mẹ Hà hoàn toàn muốn nổ tung, liền tìm người thu yêu, nhưng người ta nói trên người con bé không có yêu khí. Đi đến bệnh viện phá thai thì bác sĩ lại bảo trong bụng Hà Thi Di không có cái gì hết, đây có thể là đầy hơi thôi.
Bà cũng tìm tới mấy đại tiên bà đồng xem thử nhưng đều không xem ra cái gì cả.
Rồi bà nghe tới sự kiện lươn ở thôn chúng tôi, cho nên ôm hy vọng tới xem, nào biết được tôi vừa sờ thử thì con hồ ly con chết bầm liền hiện nguyên hình.
Tôi nghe vậy tự nhủ trong lòng là mình may mắn, cũng không biết là do thai quỷ hay vẫn là do Mặc Dật mà cơ thể tôi có thể thông linh.
Còn ý tứ của mẹ Hà là nhờ tôi xoá bỏ con hồ ly con chết bầm trong bụng Hà Thi Di, sau đó giúp hai người đuổi con hồ ly tinh trong nhà kia đi.
"Lúc trước tôi còn tưởng chỉ có hồ ly cái, ai mà ngờ con hồ ly đực này càng đáng giận hơn. Nữ hồ ly đều để mấy tên đàn ông thúi xàm sở, nhưng con hồ ly đực này thì sao chứ? Nó xơi sạch Thi Di nhà tôi! Thật sự làm người ta tức chết mà, cái con ngốc chết tiệt này còn che chở cho nó!" Mẹ Hà càng nói càng giận, duỗi tay chọc chọc vào đầu Hà Thi Di, vẻ mặt của bà kiểu hận rèn sắt không thành thép.
Hà Thi Di nghiêng đầu tỏ vẻ khó chịu nhưng tự lẩm bấm mà không nói gì.
Tôi duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ, đột nhiên có chút hâm mộ nhìn Hà Thi Di, lúc bà ngoại biết tôi mang thai quỷ bà cũng chạy khắp nơi giúp tôi nghĩ cách giống như mẹ Hà vậy.
Nhưng hiện tại bà ngoài bị Lục Tư Tề bắt đi rồi, còn tôi vẫn ở cùng một chỗ với Mặc Dật.
Tôi đưa tay lấy một nén hương giả vờ muốn xem hương kêu mẹ Hà ra ngoài trước.
Ánh mắt bà mang vẻ khẩn cầu nhìn tôi, nhờ cậy tôi nhất định phải tống khứ con hồ ly con chết bầm trong bụng Hà Thi Di đi, bằng không cả đời của con bé sẽ bị hủy hoại.
Editor: Alissa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.