Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 95: Quá âm (Gọi hồn)

Tích Vân Khát Vũ

05/01/2022

Xem hương và quá âm vốn là một thể, chẳng qua xem hương không có thu nhập lớn nên dần dần mai một đi, nhưng nó cũng là một nghề cung phụng quỷ thần cho nên cũng có người kế thừa.

Mà từ trước đến nay tôi chưa từng làm quá âm, nghe Mặc Dật nói đến, mắt tôi liền giật giật.

Quay đầu lại nhìn y nói: "Anh cho rằng không phải là thỉnh không được hồn sao?"

"Em thử một lần rồi biết." Sắc mặt Mặc Dật càng thêm u ám, y lại quay qua cắn hai cái lên môi tôi: "Vân Thanh, cảm ơn em."

Má ơi, suýt nữa hù chết tôi rồi, tôi khiếp sợ nhìn Mặc Dật, vị đại lão này lại nói cảm ơn với tôi ư mà tôi đâu có làm cái gì đâu.

Dường như y cũng rất xấu hổ khi nói ra lời này, thế là Mặc Dật vòng tay ôm lấy tôi rồi đè xuống giường, tay y vỗ về mảnh đất giữa hai chân tôi, nói: "Còn đau không?"

Không hỏi còn tốt vừa hỏi tôi lập tức nghĩ đến cái đêm điên cuồng trong suối nước lạnh, mặt vì thế mà nóng rát lên.

Tôi biết trả lời điều này như thế nào đây?

May mắn Mặc Dật cũng không ngốc đến nông nỗi bức ép tôi phải trả lời lại, y từ từ trút bỏ quần áo ra, nhẹ nhàng vuốt ve người tôi.

So với sự điên cuồng ở suối nước lạnh thì bây giờ rất ấm áp và mang theo chút ngọt ngào, tuy rằng không nồng nàn nhưng luôn khiến lòng tôi nóng bừng, tổng cảm giác rất hạnh phúc.

Buổi sáng thức dậy, tôi cảm thấy sảng khoái và thư thái, cả người nhẹ bẫng, vậy mà Mặc Dật vẫn nằm ở gối bên cạnh tôi còn hướng tôi cười khẽ.

Tôi lại nghĩ ở bên ngoài có đông người như vậy cho nên không dám ngủ nhiều thêm, vội vàng bò dậy, đi tắm rửa và thay quần áo.



Tề Sở đáng thương đang làm bữa sáng, Tề Cường thì ngồi ở ngạnh cửa nhìn Đại Bạch rượt đuổi Hà Thi Di, trên mặt anh ta mang theo nụ cười nhẹ, nghe thấy tôi đến gần mới nhẹ giọng nói: "Trước kia tôi với A Hạnh cũng chơi như vậy, ngày đó di động chưa được dùng phổ biến, chúng tôi cũng không có tiền để đi xem phim hay dạo phố linh tinh, thường thì chúng tôi sẽ mang theo con diều cùng chút thức ăn đi vào núi hoặc bờ sông để thả, chơi mệt rồi thì chúng tôi ngồi dựa vào nhau ăn một chút bánh quy, cái cảm giác đó..."

Tôi nhìn Đại Bạch cùng Hà Thi Di chạy đùa giỡn rất vui vẻ, Đại Bạch chạy nhanh làm cái đuôi vểnh như bay lên, bọn trẻ ngày nay chắc gì hiểu được cảm giác này vì bọn nó càng ngày càng chơi điện thoại nhiều hơn.

Tôi từ vết xe đỗ trong quá khứ của Lưu Nhược Thủy nên đối với chuyện tình cảm đã không còn dám sa đà vào.

Mắt thấy Tề Sở đã làm xong bữa sáng, tôi nói với Tề Cường: "Sau khi ăn sáng xong, anh đưa cho tôi ngày sinh bát tự của ba mẹ con họ."

Tôi còn chưa biết là sẽ xem hương hay quá âm nhưng Tề Cường lại lập tức kích động lôi chiếc ví từ trong ngực ra, rồi lấy từ ví ra một tờ giấy đã bị sờ nhiều lần, cũng gấp đến nổi xuất hiện những đường gân rõ rệt, anh ta đưa cho tôi và nói: "Ở trong đó, còn có cả sở thích của bọn nó, tôi đều nhớ kỹ."

Tờ giấy này rõ ràng là bị sờ thường xuyên, nên sờ vào tay có cảm giác trơn bóng, tôi gật đầu với Tề Cường sau đó nhận lấy tờ giấy rồi đi vào ăn sáng.

Mặc Dật không cần ăn cơm nhưng y vẫn như cũ, ngồi một bên gắp đồ ăn và múc canh cho tôi ăn.

Có y ở đây, không khí trên bàn ăn liền khác hẳn, Hà Thi Di rất thành thật, Đại Bạch Bạch không dám ngồi lên bàn ăn chung, Nam Nhã cùng Tề Sở cầm bát ăn một cách khó nhọc, Tề Cường mới đến mà so với hôm qua thì hôm nay câu nệ hơn rất nhiều.

Tôi ăn cơm xong trước, tôi thấy mọi người ở trên bàn ăn thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tôi nhìn Mặc Dật mà bất lực nhưng y không quan tâm chút nào, sau đó y liền đưa tôi đi vào phòng hương.

Tôi mở ra ngày sinh bát tự do Tề Cường đưa, vì tôi không giỏi xem bát tự (tử vi) cho nên phải mở sách ra đối chiếu, nhưng khi đối chiếu tôi lại phát hiện ra mẹ con La Hạnh Hoa có mệnh Hoa Cái.

Người mang mệnh Hoa Cái thông đạo Phật, có khả năng xuất gia nhưng không có ai chết non hay đoản mệnh mà?



Đặc biệt là hai đứa con của Tề Cường, mang mệnh chủ là phú quý, theo lý mà nói thì nên bình bình an an lớn lên, là đứa trẻ vô cùng hạnh phúc nhưng hiện tại lại ngồi ngốc trong tủ đông.

Hoa Cái (华盖): Đề cập đến tên của ngôi sao cổ đại. Người xưa mê tín dị đoan, cho rằng số phận con người là do sao tán, xui xẻo nên xuất gia. (Theo baidu)

Mặc Dật nhìn thoáng qua, hừ lạnh nói: "Em thả Lạc Lạc ra để nó giúp em đi tìm hai đứa nhỏ kia."

Tôi chợt nhớ ra mệnh của Lạc Lạc cũng cực phú quý, áp chế không được nên mới chết non, nhưng hai đứa con của Tề Cường có mệnh không phú quý bằng Lạc Lạc nên không thể nào là áp chế không được.

Hơn nữa thi thể của bọn nó đều hoàn toàn nguyên vẹn cũng không bị cắt một ngón tay để làm con rối, tóm lại điều này thật kỳ quái.

Có điều việc dò đường hay tìm tiểu quỷ này thì Lạc Lạc có thể làm được, tôi lấy ra lá huyết phù và thả Lạc Lạc ra, nói với bé mấy câu, con bé liền rất vui vẻ, chắc là do tính cách của tiểu quỷ thích ra ngoài chơi.

Nhìn bóng dáng con bé chạy đi mất tôi lại nghĩ cái tủ đông kia rất lạnh không biết quỷ có sợ lạnh hay không.

Lạc Lạc theo tôi cũng được một khoảng thời gian rồi nhưng tôi vẫn chưa mua cho nó cái gì, tôi tính chờ sau vụ này của Tề Cường sẽ đi mua quần áo đốt cho con bé và đưa nó ra ngoài chơi.

Có Mặc Dật ngồi trấn giữ ở bên cạnh, tôi nhìn bát tự của họ, nhìn tới cái của hai đứa nhỏ nhưng rồi vẫn từ bỏ, trước tiên cứ bắt tay từ chỗ La Hạnh Hoa, dù gì việc này cũng là do chính cô ấy mà ra, tìm được âm hồn của cô ấy thì sẽ rõ ràng thôi.

Còn tìm được hai đứa nhỏ thì cũng không nói rõ lên điều gì.

am-hon-kho-chia-lia-95-0

Editor: Alissa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Khó Chia Lìa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook