Chương 71: Thiếu nữ mang thai
Tích Vân Khát Vũ
05/01/2022
Từ lúc nghe Tề Sở nói Mặc Dật đi tìm âm hồn Tô Khê giúp tôi xong, trong lòng tôi lúc đầu còn đang mưa buồn rả rích thì bây giờ lại như có ánh nắng đang sưởi ấm vậy.
Cảm giác này thật sự rất diệu kì, lí trí của tôi cũng không thể khống chế được.
Thừa dịp mẹ Tô Khê không ở đây, tôi định thử dùng hương dẫn đường để tìm kiếm âm hồn của Tô Khê, nhưng Tề Sở lại nói anh ta đã thử rồi, âm hồn cô ấy đã bị cái gì đó bắt giữ, hoàn toàn tìm không ra, chỉ có thể chờ tin tức của Mặc Dật.
Thi thể Tần Mạc đã có người xử lí, còn tại sao cơ thể anh ta tự bốc cháy thì có lẽ là do Lưu Nhược Thủy vì muốn cơ thể đó không bị phân hủy, đã cho Tần Mạc ăn thứ có mùi hương lạ lùng kia, cũng giống như Lục Tư Tề vậy.
Nhưng Tần Mạc đã ăn nửa năm, còn Lục Tư Tề mới có 7 ngày, những hương liệu kì lạ đó lâu ngày ở trong dạ dày Tần Mạc lên men, sau đó xâm chiếm ra toàn thể xác.
Tôi thuận tay cắm nén hương dẫn đường kia, là để tìm tung tích của Lưu Nhược Thủy, nhưng Lưu Nhược Thủy hơn một nửa đã ở trong bụng của Tần Mạc, có lẽ đây cũng là nhân quả luân hồi, cuối cùng anh ta cũng tự cháy mà chết.
"Có lẽ lúc đó ý thức của anh ta đã tỉnh, bằng không với thân thể không biết đau của anh ta làm sao có thể gào thét thống khổ như vậy? Chỉ sợ là nhớ ra bản thân đã ăn thịt Lưu Nhược Thủy, mới có kết cục như vậy."
Tề Sở kéo tay áo xuống che đi quỷ chú trên tay, trầm giọng nói:
"Cái rương gỗ kia cháy rụi rồi, đốt trụi Tần Mạc và phần thi thể còn lại của Lưu Nhược Thủy thành một đống tro tàn, phân không rõ ai là ai nữa, đây có lẽ cũng xem như là chôn cùng một chỗ đi..."
Nghe vậy, lòng tôi có chút thổn thức, cũng không muốn hỏi thêm điều gì.
Mùi hương lạ lùng kia đã không còn, mà Miêu bà bà ở Miêu trại kia không biết đang ở đâu, tôi chỉ có thể chờ tới giữa tháng 7 đi Ngọc Bình Miêu trại tìm Lục Tư Tề.
Đầu vẫn còn choáng, tôi cố ăn một chút gì đó rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ vẫn là khung cảnh bốn cây cột lớn kia, vẫn có một người ăn mặc loè loẹt, tay lắc lục lạc vừa đi vừa khe khẽ tụng niệm cái gì, tôi chậm rãi tiến vào khu vực giữa bốn cây cột nọ.
"Vân Thanh! Vân Thanh!"
Mơ hồ nghe thấy có ai đang gọi tôi, kéo theo vài trận đau đầu buốt óc, nhưng bản thân tôi lại chỉ thấy khung cảnh kì lạ kia.
Tiếng kêu lại càng ngày càng nhiều, tôi chuyển mắt xung quanh muốn tìm người gọi tôi, nhưng tiếng tụng niệm bên tai cũng càng ngày càng lớn, quanh quẩn xung quanh còn có một mùi hương mê người nồng nàn quấn quít, tôi mơ màng đi nhanh về phía giữa bốn cây cột kia.
Ngay lúc bước chân tôi chuẩn bị đạp vào khu giữa đó, đột nhiên bụng nhỏ liền đau đớn vô cùng, nặng nề kéo tôi xuống, trên vai cũng truyền tới cảm giác nóng cháy như thiêu đốt.
Tôi bị đau đớn bừng tỉnh, mở mắt ra liền thấy Mặc Dật đang ôm tôi vào lòng, hơn nữa cả hai đều đang lơ lửng giữa không trung.
Mặc Dật gắt gao ôm chặt tôi, sắc mặt căng thẳng, lông mày đều nhíu thành một nhúm, hai mắt mở hờ, đáy mắt hiện lên nét lo lắng.
Y ôm tôi xoay người, đặt tôi xuống bên mép giường.
Tề Sở mở to mắt, sắc mặt nghi ngờ nhìn tôi, sau đó liền nhếch môi cười khổ.
"Vừa rồi là chuyện gì?"
Tôi vẫn còn nhớ rõ giấc mơ đó, nhưng quả thật không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Tề Sở há miệng muốn đáp, Mặc Dật liền liếc anh ta một cái, nhìn tôi trầm giọng nói:
"Chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Nói xong từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy vẽ những họa tiết kì quái đưa cho tôi:
"Đây là câu điệp* của Tô Khê."
Vừa nghe tới hai chữ "câu điệp", tôi suýt chút bật thẳng dậy.
Câu điệp của địa phủ có một tác dụng, đó là câu hồn, tuy rằng bên trên viết chữ như "rồng rắn bò loạn", có xem cũng không hiểu, nhưng tính chất thì giống như mã QR hiện nay vậy, một khi đã phát hành thì tuyệt đối chính xác, trừ khi có người cố ý phá hỏng, hoặc là lén lút đổi đi, nếu không thì cũng chỉ có thể như Lục Tư Tề kia hiến tế quỷ để kéo dài thêm thời gian.
"Còn bao lâu nữa?"
Câu điệp đã có, vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
Mặc Dật phất phất tay, câu điệp liền biến mất, trầm giọng nói:
"Bây giờ anh không còn quản chuyện câu hồn dẫn phách nữa, danh sách luân hồi của địa phủ anh cũng không tiện hỏi tới. Nhưng anh có tra xem ngày sinh tháng đẻ của Tô Khê, đáng lý ra thọ mệnh của cô ấy cũng không ngắn như vậy. Anh đã sai quỷ câu hồn đi tìm thử, nhưng cũng giống như Lục Tư Tề âm hồn của Tô Khê hoàn toàn không có tung tích."
Tuy y không nói rõ ràng, nhưng ẩn ý đã tỏ, rất có thể âm hồn của Tô Khê đang ở trong tay Lục Tư Tề.
Vì không để thân xác của Tô Khê bị hoại tử, Mặc Dật đem theo một lọ âm tuyền tịnh thủy*, chỉ cần cách 3 ngày uống một ngụm thì sẽ bảo quản cỗ xác không hồn này. Còn về Lục Tư Tề, từ lúc gặp nhau ở hang cổ kia xong anh ta liền biến mất, Mặc Dật cũng không tìm được anh ta, chỉ có thể đợi tới 15 tháng 7 hội ngộ.
Editor: Hiing
Cảm giác này thật sự rất diệu kì, lí trí của tôi cũng không thể khống chế được.
Thừa dịp mẹ Tô Khê không ở đây, tôi định thử dùng hương dẫn đường để tìm kiếm âm hồn của Tô Khê, nhưng Tề Sở lại nói anh ta đã thử rồi, âm hồn cô ấy đã bị cái gì đó bắt giữ, hoàn toàn tìm không ra, chỉ có thể chờ tin tức của Mặc Dật.
Thi thể Tần Mạc đã có người xử lí, còn tại sao cơ thể anh ta tự bốc cháy thì có lẽ là do Lưu Nhược Thủy vì muốn cơ thể đó không bị phân hủy, đã cho Tần Mạc ăn thứ có mùi hương lạ lùng kia, cũng giống như Lục Tư Tề vậy.
Nhưng Tần Mạc đã ăn nửa năm, còn Lục Tư Tề mới có 7 ngày, những hương liệu kì lạ đó lâu ngày ở trong dạ dày Tần Mạc lên men, sau đó xâm chiếm ra toàn thể xác.
Tôi thuận tay cắm nén hương dẫn đường kia, là để tìm tung tích của Lưu Nhược Thủy, nhưng Lưu Nhược Thủy hơn một nửa đã ở trong bụng của Tần Mạc, có lẽ đây cũng là nhân quả luân hồi, cuối cùng anh ta cũng tự cháy mà chết.
"Có lẽ lúc đó ý thức của anh ta đã tỉnh, bằng không với thân thể không biết đau của anh ta làm sao có thể gào thét thống khổ như vậy? Chỉ sợ là nhớ ra bản thân đã ăn thịt Lưu Nhược Thủy, mới có kết cục như vậy."
Tề Sở kéo tay áo xuống che đi quỷ chú trên tay, trầm giọng nói:
"Cái rương gỗ kia cháy rụi rồi, đốt trụi Tần Mạc và phần thi thể còn lại của Lưu Nhược Thủy thành một đống tro tàn, phân không rõ ai là ai nữa, đây có lẽ cũng xem như là chôn cùng một chỗ đi..."
Nghe vậy, lòng tôi có chút thổn thức, cũng không muốn hỏi thêm điều gì.
Mùi hương lạ lùng kia đã không còn, mà Miêu bà bà ở Miêu trại kia không biết đang ở đâu, tôi chỉ có thể chờ tới giữa tháng 7 đi Ngọc Bình Miêu trại tìm Lục Tư Tề.
Đầu vẫn còn choáng, tôi cố ăn một chút gì đó rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ vẫn là khung cảnh bốn cây cột lớn kia, vẫn có một người ăn mặc loè loẹt, tay lắc lục lạc vừa đi vừa khe khẽ tụng niệm cái gì, tôi chậm rãi tiến vào khu vực giữa bốn cây cột nọ.
"Vân Thanh! Vân Thanh!"
Mơ hồ nghe thấy có ai đang gọi tôi, kéo theo vài trận đau đầu buốt óc, nhưng bản thân tôi lại chỉ thấy khung cảnh kì lạ kia.
Tiếng kêu lại càng ngày càng nhiều, tôi chuyển mắt xung quanh muốn tìm người gọi tôi, nhưng tiếng tụng niệm bên tai cũng càng ngày càng lớn, quanh quẩn xung quanh còn có một mùi hương mê người nồng nàn quấn quít, tôi mơ màng đi nhanh về phía giữa bốn cây cột kia.
Ngay lúc bước chân tôi chuẩn bị đạp vào khu giữa đó, đột nhiên bụng nhỏ liền đau đớn vô cùng, nặng nề kéo tôi xuống, trên vai cũng truyền tới cảm giác nóng cháy như thiêu đốt.
Tôi bị đau đớn bừng tỉnh, mở mắt ra liền thấy Mặc Dật đang ôm tôi vào lòng, hơn nữa cả hai đều đang lơ lửng giữa không trung.
Mặc Dật gắt gao ôm chặt tôi, sắc mặt căng thẳng, lông mày đều nhíu thành một nhúm, hai mắt mở hờ, đáy mắt hiện lên nét lo lắng.
Y ôm tôi xoay người, đặt tôi xuống bên mép giường.
Tề Sở mở to mắt, sắc mặt nghi ngờ nhìn tôi, sau đó liền nhếch môi cười khổ.
"Vừa rồi là chuyện gì?"
Tôi vẫn còn nhớ rõ giấc mơ đó, nhưng quả thật không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Tề Sở há miệng muốn đáp, Mặc Dật liền liếc anh ta một cái, nhìn tôi trầm giọng nói:
"Chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Nói xong từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy vẽ những họa tiết kì quái đưa cho tôi:
"Đây là câu điệp* của Tô Khê."
Vừa nghe tới hai chữ "câu điệp", tôi suýt chút bật thẳng dậy.
Câu điệp của địa phủ có một tác dụng, đó là câu hồn, tuy rằng bên trên viết chữ như "rồng rắn bò loạn", có xem cũng không hiểu, nhưng tính chất thì giống như mã QR hiện nay vậy, một khi đã phát hành thì tuyệt đối chính xác, trừ khi có người cố ý phá hỏng, hoặc là lén lút đổi đi, nếu không thì cũng chỉ có thể như Lục Tư Tề kia hiến tế quỷ để kéo dài thêm thời gian.
"Còn bao lâu nữa?"
Câu điệp đã có, vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
Mặc Dật phất phất tay, câu điệp liền biến mất, trầm giọng nói:
"Bây giờ anh không còn quản chuyện câu hồn dẫn phách nữa, danh sách luân hồi của địa phủ anh cũng không tiện hỏi tới. Nhưng anh có tra xem ngày sinh tháng đẻ của Tô Khê, đáng lý ra thọ mệnh của cô ấy cũng không ngắn như vậy. Anh đã sai quỷ câu hồn đi tìm thử, nhưng cũng giống như Lục Tư Tề âm hồn của Tô Khê hoàn toàn không có tung tích."
Tuy y không nói rõ ràng, nhưng ẩn ý đã tỏ, rất có thể âm hồn của Tô Khê đang ở trong tay Lục Tư Tề.
Vì không để thân xác của Tô Khê bị hoại tử, Mặc Dật đem theo một lọ âm tuyền tịnh thủy*, chỉ cần cách 3 ngày uống một ngụm thì sẽ bảo quản cỗ xác không hồn này. Còn về Lục Tư Tề, từ lúc gặp nhau ở hang cổ kia xong anh ta liền biến mất, Mặc Dật cũng không tìm được anh ta, chỉ có thể đợi tới 15 tháng 7 hội ngộ.
Editor: Hiing
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.