Chương 2:
Dạ Vô Thanh
12/11/2024
Ông Lưu vừa đi, trong phòng bệnh liền xuất hiện năm sáu tên vệ sĩ mặc đồ đen. Tôi và sư phụ bị cưỡng chế đưa đến một vùng ngoại ô Bắc Kinh, bị họng súng đen ngòm dí vào đầu ép buộc hoàn thành nghi lễ.
Nhưng trong suốt buổi lễ, sư phụ tôi không hề để tôi nhúng tay vào. Sau này tôi mới biết, sư phụ sợ tôi cũng gánh nghiệp nên đã một mình gánh chịu toàn bộ quả báo.
Sau khi sư phụ làm âm hôn người sống cho con trai ông Lưu, năm sau ông ta lại có thêm con trai, lại còn được xã hội công nhận là nhà từ thiện hàng đầu. Nhờ hình ảnh tích cực trong xã hội, sự nghiệp của ông ta càng ngày càng phát triển, mở rộng ra cả nước ngoài.
Từ khi trở về, sư phụ luôn u sầu, mỗi lần thấy tin tức về ông Lưu trên tivi hay báo chí đều thở dài.
Vì vậy, sức khỏe của sư phụ ngày càng yếu, có vài lần tôi thấy ông ho ra máu. Cuối cùng, chưa đầy một năm sau, ông đã qua đời.
Nhưng trước khi chết, sư phụ đưa cho tôi một lọ tinh huyết, không nói đó là máu gì, chỉ bảo tôi đổ lên mộ con trai ông Lưu là được.
Ban đầu tôi không muốn đi, dù sao Bắc Kinh cũng xa. Nhưng đó là di nguyện của sư phụ, mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa của việc này, nhưng sư mệnh khó cãi, nên tôi vẫn làm.
Tôi lén quay lại Bắc Kinh, lặng lẽ đổ tinh huyết lên mộ. Trên bia mộ của ngôi mộ hoang vắng này bất ngờ rỉ ra những đốm đỏ kỳ lạ, đồng thời từ trong đất bốc lên một luồng khí đen.
Tôi không dám nán lại, lập tức quay đầu bỏ chạy. Sát khí mạnh như vậy, trời mới biết ngôi mộ này sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao tôi đã làm những gì sư phụ dặn.
Còn ông Lưu đang trên đà phát triển, cả gia đình lẫn sự nghiệp đều liên tiếp gặp thất bại trong năm tiếp theo. Đầu tiên là chỗ dựa trong quan trường bị điều tra, khiến sự nghiệp lao dốc, các bê bối kinh doanh lần lượt bị phanh phui một cách bí ẩn. Cổ phiếu cũng liên tục giảm, toàn bộ tập đoàn Lưu Thị đứng bên bờ vực phá sản.
Gia đình ông Lưu cũng gặp tai nạn, đầu tiên là con trai ông ta chết một cách bí ẩn, sau đó vợ ông ta phát điên vô cớ, cha mẹ và cả anh chị em đều không thoát khỏi kiếp nạn, người thì chết thảm, người thì hóa điên...
Tôi tên là Lý Viêm, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được sư phụ nuôi nấng. Sau khi sư phụ mất, tôi kế thừa di sản của ông, quầy bói toán của sư phụ trở thành kế sinh nhai của tôi, từ đó tôi trở thành một thầy phong thủy bình thường ở thành phố An Khang.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống một cuộc đời bình lặng như vậy, nhưng số phận lại không buông tha tôi. Không lâu sau khi sư phụ mất, có người tìm đến. Đó là một người phụ nữ trung niên, trông rất sang trọng nhưng lại mang vẻ mặt u sầu.
Thấy có khách vào cửa, tôi liền đứng dậy chào đón: "Xin chào! Mời ngồi."
Người phụ nữ trung niên cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống ghế sô pha đối diện tôi, rồi hỏi tôi với vẻ mặt vừa lo lắng vừa nghi ngờ: "Cậu, cậu là thầy ở đây à?"
Thấy bà ấy hỏi vậy, rõ ràng là thấy tôi còn trẻ, nhưng tôi cũng không để ý, chỉ bắt chước sư phụ, gượng cười nói: "Thưa bà, tôi là chủ ở đây! Bà cần gì cứ nói!"
Người phụ nữ trung niên thấy tôi nói vậy, lại nhìn quanh, thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói với vẻ mặt đau buồn: "Tôi, con trai tôi mất rồi!"
Nghe bà ấy nói vậy, trong lòng tôi thầm mừng. Con trai chết là tốt rồi! Trước đây sư phụ làm một đám tang lấy tám trăm tệ, tôi lấy bà ấy năm trăm tệ chắc là được nhỉ!
Đang lúc tôi suy nghĩ xem nên lấy bà ấy bao nhiêu tiền thì người phụ nữ trung niên lại nói với tôi: "Thầy ơi, con trai tôi mất rồi. Tôi, tôi muốn tìm cho nó một người vợ! Làm âm hôn."
"Hả? Tìm vợ? Làm âm hôn." Tôi không khỏi hét lên, vì sư phụ mới mất, mà nguyên nhân cái chết rất có thể là do âm hôn gây ra. Vì vậy, bây giờ tôi rất nhạy cảm với từ này.
Người phụ nữ trung niên thấy tôi phản ứng mạnh như vậy, lại còn vẻ mặt do dự, tưởng tôi không đồng ý. Mà trước khi đến, bà ấy đã tìm hiểu kỹ, mấy thành phố quanh đây, chỉ có cửa hàng của chúng tôi mới làm âm hôn, những chỗ khác đều là lừa đảo. Lúc này thấy tôi phản ứng như vậy, sợ tôi không đồng ý, trong lúc cuống quýt liền nói: "Tôi trả, tôi trả năm nghìn!"
"Năm nghìn?" Khi nghe thấy hai chữ này, tôi lại sững sờ, đây không phải là con số nhỏ.
Tuy sư phụ trước khi mất có dặn tôi sau này ít dính vào âm hôn, tránh gặp quả báo. Nhưng lúc đó nghe người phụ nữ trung niên trả giá cao như vậy, tôi nào còn quản được những điều đó nữa, nuốt nước bọt. Tuy trong lòng kích động, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, rồi học theo giọng điệu của sư phụ chậm rãi nói: "Nếu bà đã có lòng thành như vậy, thì tôi xin nhận mối duyên lành này!"
Nhưng trong suốt buổi lễ, sư phụ tôi không hề để tôi nhúng tay vào. Sau này tôi mới biết, sư phụ sợ tôi cũng gánh nghiệp nên đã một mình gánh chịu toàn bộ quả báo.
Sau khi sư phụ làm âm hôn người sống cho con trai ông Lưu, năm sau ông ta lại có thêm con trai, lại còn được xã hội công nhận là nhà từ thiện hàng đầu. Nhờ hình ảnh tích cực trong xã hội, sự nghiệp của ông ta càng ngày càng phát triển, mở rộng ra cả nước ngoài.
Từ khi trở về, sư phụ luôn u sầu, mỗi lần thấy tin tức về ông Lưu trên tivi hay báo chí đều thở dài.
Vì vậy, sức khỏe của sư phụ ngày càng yếu, có vài lần tôi thấy ông ho ra máu. Cuối cùng, chưa đầy một năm sau, ông đã qua đời.
Nhưng trước khi chết, sư phụ đưa cho tôi một lọ tinh huyết, không nói đó là máu gì, chỉ bảo tôi đổ lên mộ con trai ông Lưu là được.
Ban đầu tôi không muốn đi, dù sao Bắc Kinh cũng xa. Nhưng đó là di nguyện của sư phụ, mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa của việc này, nhưng sư mệnh khó cãi, nên tôi vẫn làm.
Tôi lén quay lại Bắc Kinh, lặng lẽ đổ tinh huyết lên mộ. Trên bia mộ của ngôi mộ hoang vắng này bất ngờ rỉ ra những đốm đỏ kỳ lạ, đồng thời từ trong đất bốc lên một luồng khí đen.
Tôi không dám nán lại, lập tức quay đầu bỏ chạy. Sát khí mạnh như vậy, trời mới biết ngôi mộ này sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao tôi đã làm những gì sư phụ dặn.
Còn ông Lưu đang trên đà phát triển, cả gia đình lẫn sự nghiệp đều liên tiếp gặp thất bại trong năm tiếp theo. Đầu tiên là chỗ dựa trong quan trường bị điều tra, khiến sự nghiệp lao dốc, các bê bối kinh doanh lần lượt bị phanh phui một cách bí ẩn. Cổ phiếu cũng liên tục giảm, toàn bộ tập đoàn Lưu Thị đứng bên bờ vực phá sản.
Gia đình ông Lưu cũng gặp tai nạn, đầu tiên là con trai ông ta chết một cách bí ẩn, sau đó vợ ông ta phát điên vô cớ, cha mẹ và cả anh chị em đều không thoát khỏi kiếp nạn, người thì chết thảm, người thì hóa điên...
Tôi tên là Lý Viêm, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được sư phụ nuôi nấng. Sau khi sư phụ mất, tôi kế thừa di sản của ông, quầy bói toán của sư phụ trở thành kế sinh nhai của tôi, từ đó tôi trở thành một thầy phong thủy bình thường ở thành phố An Khang.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống một cuộc đời bình lặng như vậy, nhưng số phận lại không buông tha tôi. Không lâu sau khi sư phụ mất, có người tìm đến. Đó là một người phụ nữ trung niên, trông rất sang trọng nhưng lại mang vẻ mặt u sầu.
Thấy có khách vào cửa, tôi liền đứng dậy chào đón: "Xin chào! Mời ngồi."
Người phụ nữ trung niên cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống ghế sô pha đối diện tôi, rồi hỏi tôi với vẻ mặt vừa lo lắng vừa nghi ngờ: "Cậu, cậu là thầy ở đây à?"
Thấy bà ấy hỏi vậy, rõ ràng là thấy tôi còn trẻ, nhưng tôi cũng không để ý, chỉ bắt chước sư phụ, gượng cười nói: "Thưa bà, tôi là chủ ở đây! Bà cần gì cứ nói!"
Người phụ nữ trung niên thấy tôi nói vậy, lại nhìn quanh, thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói với vẻ mặt đau buồn: "Tôi, con trai tôi mất rồi!"
Nghe bà ấy nói vậy, trong lòng tôi thầm mừng. Con trai chết là tốt rồi! Trước đây sư phụ làm một đám tang lấy tám trăm tệ, tôi lấy bà ấy năm trăm tệ chắc là được nhỉ!
Đang lúc tôi suy nghĩ xem nên lấy bà ấy bao nhiêu tiền thì người phụ nữ trung niên lại nói với tôi: "Thầy ơi, con trai tôi mất rồi. Tôi, tôi muốn tìm cho nó một người vợ! Làm âm hôn."
"Hả? Tìm vợ? Làm âm hôn." Tôi không khỏi hét lên, vì sư phụ mới mất, mà nguyên nhân cái chết rất có thể là do âm hôn gây ra. Vì vậy, bây giờ tôi rất nhạy cảm với từ này.
Người phụ nữ trung niên thấy tôi phản ứng mạnh như vậy, lại còn vẻ mặt do dự, tưởng tôi không đồng ý. Mà trước khi đến, bà ấy đã tìm hiểu kỹ, mấy thành phố quanh đây, chỉ có cửa hàng của chúng tôi mới làm âm hôn, những chỗ khác đều là lừa đảo. Lúc này thấy tôi phản ứng như vậy, sợ tôi không đồng ý, trong lúc cuống quýt liền nói: "Tôi trả, tôi trả năm nghìn!"
"Năm nghìn?" Khi nghe thấy hai chữ này, tôi lại sững sờ, đây không phải là con số nhỏ.
Tuy sư phụ trước khi mất có dặn tôi sau này ít dính vào âm hôn, tránh gặp quả báo. Nhưng lúc đó nghe người phụ nữ trung niên trả giá cao như vậy, tôi nào còn quản được những điều đó nữa, nuốt nước bọt. Tuy trong lòng kích động, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, rồi học theo giọng điệu của sư phụ chậm rãi nói: "Nếu bà đã có lòng thành như vậy, thì tôi xin nhận mối duyên lành này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.