Chương 211: Giết con quỷ bên cạnh ngươi kia
Mộ Hi Ngôn
20/04/2021
Mặc Hàn nói xong đá một hòn đá xuống, đá hoàn toàn rơi vào trong dung nham, rất nhanh tan chảy.
“Đến tột cùng nơi này là nơi nào?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn đi đến chỗ cầu đá nối đến Phong Thực Ma Cô đứng sừng sững trong dung nham kia, cân nhắc một chút, sợ bên trên có nguy hiểm, nói với chúng tôi: “Các nàng ở lại nơi này, ta đi lên nhìn xem.”
“Anh cũng cẩn thận chút.” Tôi dặn dò nói.
“Ừ.” Hắn lên tiếng đi về phía trước, tôi bế Bạch Diễm lên, lo lắng nhìn theo Mặc Hàn đi về phía trước, thấy hắn bình an vượt qua cầu đá kia, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi rất lo lắng cho con quỷ kia?”
Đột nhiên, tôi nghe được bên tai truyền đến giọng nói của một người nam nhân.
Là ai!
Tôi nhìn lại khắp nơi, thấy Mặc Hàn vẫn chuyên chú dò xét cái gì trên bệ kia, ánh mắt Bạch Diễm vẫn luôn ở trên người hắn, cũng không giống như là nghe thấy được giọng nói kia.
Tôi không khỏi hoài nghi giọng nói vừa rồi kia chỉ có một mình tôi có thể nghe thấy.
Tôi ôm chặt Bạch Diễm hơn chút nữa, không dấu vết chậm rãi đi đến chỗ Mặc Hàn, lại bị giọng nói kia phát hiện: “Ngươi không phải sẽ không động tình yêu nam nữ sao? Vì sao lại yêu sâu sắc con quỷ tuổi nhỏ kia?”
Quỷ tuổi nhỏ…
Hắn xác định nói chính là Mặc Hàn, không phải là Bạch Diễm chứ?
Minh Vương đại nhân của nhà chúng tôi chính là một lão quỷ!
Không đúng, hắn nói như vậy, vậy chứng minh tuổi tác của hắn còn lớn hơn Mặc Hàn rất nhiều, ít nhất mấy ngàn năm.
Trời, chọc tới lão quỷ già hơn.
Tôi ép mình trấn định lại, làm bộ cái gì mình cũng không nghe được, tiếp tục đi về phía Mặc Hàn.
Khi còn nhỏ, bà nội đã nói với tôi, nếu thấy đồ vật gì không sạch sẽ, nhất định phải trấn định, làm bộ như không nhìn thấy, như vậy đồ vật kia sẽ không quấn lấy tôi.
Không nghĩ tới hiện tại tôi thân là Minh Hậu, lại còn sẽ đụng tới chuyện như vậy!
Mới muốn bước lên cầu đá kia, dung nham phía dưới bỗng nhiên phun trào ra, sử tôi không thể không lui về phía sau.
“Mộ Nhi, đừng tới đây!” Mặc Hàn nghe được động tĩnh lập tức xoay người lại, thấy tôi không có việc gì, hắn giải thích nói: “Bên trên này có trận pháp kỳ quái, nàng và Bạch Diễm trước đừng tới đây.”
“Trận pháp gì? Anh cũng nhìn không hiểu sao?” Tôi tò mò hỏi.
Mặc Hàn gật đầu: “Hẳn là đại trận phong ấn thượng cổ, nhưng ta không nhìn ra phong ấn của trận pháp này chính là cái gì.”
Chẳng lẽ bên trong phong ấn chính là gia hỏa nói chuyện với tôi kia?
Cái này làm cho tôi hạ quyết tâm không để ý tới giọng nói kia.
“Mộ Nhi là ai?” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, rất nghi hoặc.
Tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt đánh giá qua lại ở trên người tôi, rất không thoải mái, ôm Bạch Diễm đi hai bước, hy vọng có thể né tránh ánh mắt kia.
Bỗng nhiên, một hình ảnh trên vách tường đối diện hấp dẫn lực chú ý của tôi.
“Mẹ, rồng!” Bạch Diễm cũng thấy, chỉ vào nơi đó hưng phấn nói với tôi.
Không sai, là rồng, so với Chúc Long cường tráng và âm tình bất định, bức hình rồng đối diện có vẻ càng thêm uy nghiêm.
Phía trên vách tường to như vậy, cơ thể của con rồng này chiếm cứ hơn phân nửa. Mỗi một tấc vảy đều lập loè màu ánh sáng đỏ vàng, chỉ là không có đôi mắt, nhìn qua ẩn ẩn, làm người cảm thấy bên trong uy nghiêm, còn mang theo vài phần tàn bạo.
Tuy Mặc Hàn đang nghiên cứu trận pháp trên mặt đất, nhưng cũng thời khắc chú ý chỗ của chúng tôi. Hắn thấy tôi nhìn nơi đó cũng nhìn qua, hơi kinh ngạc một chút: “Tổ Long?”
“Đó là Tổ Long?” Tôi vội hỏi nói, trong lòng cũng có suy đoán đồng dạng ở trước khi Mặc Hàn nói ra.
“Hẳn là vậy.” Mặc Hàn nói rồi đi ra hai bước, đứng ở trước mặt bích hoạ, tinh tế đánh giá: “Ta chưa bao giờ gặp qua chân thân của Tổ Long, nhưng thân long trên bích hoạ này tỏa ra hơi thở thượng cổ, hẳn là không sai.”
“Ngạo Tình, ngẫm lại nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp lại, có phải ta còn uy vũ khí phách như năm đó hay không?”
Giọng nói kia cười nói, giọng nói mang theo vài phần thỏa mãn và cảm thán, nghe giọng nói của hắn cũng không già nua, thậm chí còn non nớt hơn Tề Thiên vài phần.
Tôi lại chấn kinh, không khỏi buột miệng thốt ra: “Ngươi là Tổ Long?”
“Mẹ?” Bạch Diễm khó hiểu.
Mặc Hàn cũng xoay người lại: “Mộ Nhi, nàng đang nói chuyện với ai?”
“Em…”
“Ngạo tình, cuối cùng ngươi cũng chịu để ý đến ta.” Giọng nói kia rất vui vẻ, tôi lại càng thêm chấn kinh.
Ngạo Tình… Hoàng Ngạo Tình…… Mẹ của Khổng Tuyên chính là Hoàng Ngạo Tình!
Tổ Long ngộ nhận tôi thành Hoàng Ngạo Tình!
Hơn nữa, Hoàng Ngạo Tình là lão đại tộc Bàn Phượng, Tổ Long này có thể sử dụng giọng nói như vậy nói chuyện với nàng, khẳng định cũng là nhân tài kiệt xuất trong tộc.
Mặc Hàn thấy tôi khiếp sợ sững sờ ở tại chỗ, không hề nghiên cứu trận pháp kia, lo lắng chạy về đến bên người tôi, nắm chặt tay của tôi: “Mộ Nhi, nàng đang nói chuyện với ai? Bạch Diễm, ở gần có người khác sao?”
Bạch Diễm lắc đầu: “Không có, chỉ có chúng ta, ba ba, mẹ làm sao vậy?”
“Mộ Nhi!” Mặc Hàn rót một đạo quỷ khí vào giữa mày tôi, làm tôi nháy mắt tỉnh táo lại.
Tôi vừa rồi không phải không muốn trả lời hắn, mà là không có biện pháp mở miệng. Thân thể của tôi như là bị thi pháp dừng ở tại chỗ sau khi tôi và Tổ Long nói câu đầu tiên.
Tôi biết kia không phải là Tổ Long động tay, bởi vì không có hơi thở ngoại giới xâm lấn thân thể của tôi. Mà là chính tôi, ở một khắc tôi trả lời Tổ Long kia, trái tim có thứ gì đó rung động một chút.
Cảm giác kia giống như đã từng quen biết, mỗi lần chỉ cần đề cập đến chuyện của tộc Bàn Phượng, nơi đó đều sẽ có cảm giác như vậy.
Là Hoàng Ngạo Tình sao…
“Em không có việc gì…” Tôi hít sâu một hơi phục hồi tinh thần lại, nắm lấy tay Mặc Hàn: “Tổ Long hắn ở đây! Anh mới vừa đi, hắn đã nói chuyện với em!”
Mặc Hàn ngạc nhiên một chút, thả quỷ khí ra tìm kiếm mọi nơi, nhưng cái gì cũng đều không phát hiện ra.
“Ngạo Tình, tiểu tử này có cái gì tốt?” Tổ Long rất bất mãn lải nhải ở bên tai tôi: “Chút quỷ khí kia còn chưa đủ để huyền xà ăn.”
Lại dám xem thường quỷ khí của Mặc Hàn chúng tôi!
Huyền xà, sẽ là con rắn nuốt chúng tôi vào đây sao?
Quỷ khí của Mặc Hàn càng ngày càng nồng đậm ở trong không gian, Tổ Long cười nhạo nói: “Đạo hạnh của tiểu quỷ này cũng không ít, đáng tiếc vẫn là không tìm thấy ta. Ngạo Tình, chúng ta không gặp bao nhiêu năm rồi? Để ta ngẫm lại… Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm…”
Không biết làm sao, nghe thấy hắn đếm đếm kia não,tôi bỗng nhiên hiện ra bộ dáng con rồng uy vũ khí phách trên tường đối diện kia đang đếm trên đầu ngón tay rất ngốc.
“Haiz…” Hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Suốt ngày thủ ở chỗ này, cũng không biết năm tháng bên ngoài… Ngạo Tình, đã bao nhiêu năm rồi? Ngươi nói cho ta đi.”
Ha ha, sao tôi biết lão quái vật các anh không gặp bao nhiêu vạn năm.
Tôi không để ý tới hắn, hắn lại quấn lấy tôi: “Ngạo Tình, ngươi để ý ta một chút! Lão bằng hữu! Ngươi đi rồi, Kỳ Lân thối kia cũng không còn nữa, ta một con rồng thủ tại chỗ này, thật sự rất nhàm chán rất nhàm chán! Ngươi đã trở lại, vậy trò chuyện với ta đi! Ngạo Tình, ta xin ngươi…”
Hắn nói xong lời cuối cùng lại còn mang theo vài phần ý vị làm nũng.
Trong lời nói kia của hắn đề cập đến tộc Bàn Phượng và tộc Kỳ Lân, nói không chừng hắn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cũng biết vì sao những thần thú hậu duệ bên ngoài đó đều biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Tôi dùng sức thuyên chuyển linh lực đình trệ trong kinh mạch mình, thật vất vả mới tìm ra một tia, dẫn linh lực vào chỗ trái tim, miễn cho trong chốc lát nơi đó lại làm yêu.
“Sau khi ta rời đi, nơi này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi, làm bộ mình là Hoàng Ngạo Tình.
Cổ chán ghét rung động trái tim kia lại xuất hiện lần nữa, bị tôi mạnh mẽ ép xuống. Mặc Hàn khó hiểu nhìn về phía tôi, ta đưa cho hắn một ánh mắt, hắn hiểu ý trầm mặc, nhân tiện cũng bảo Bạch Diễm không cần nói chuyện.
Qua một hồi lâu, tôi nghe được Tổ Long than thở một tiếng thật dài: “Ngạo Tình, ngươi nói không sai, lúc trước, nếu đi với ngươi thì tốt rồi… Ít nhất, không cần tận mắt nhìn thấy hài tử của mình biến thành quái vật…”
Tôi khiếp sợ.
“Ngạo Tình, ta nhớ rõ lúc ngươi đi cũng đã hoài trứng đi, hài tử thế nào? Ta cái kia…… Ngạo Tình, ngươi biết tự tay giết chết hài tử của mình thống khổ thế nào không…”
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra cái gì!
Tổ Long Này thoạt nhìn dễ tính, long phẩm đều không tồi, sao lạ bị ép đến nước này!
Hắn như là nghẹn ngào một chút: “hài tử kia, ta ấp hắn hai trăm năm, suốt hai trăm năm, cho dù là đi nơi nào đều mang theo như hình với bóng… Cuối cùng, cuối cùng… Ta lại không thể không tự tay giết hắn…”
Tôi như nghe được tiếng nước mắt rơi xuống: “Ngạo Tình, trước nay ta cũng không biết, khi ta đâm long trảo vào tim của long khác, lúc móc ra trái tim của long khác, tim ta cũng sẽ đau như vậy…”
“Thật xin lỗi…” Ta không nghĩ tới có thể làm hắn nhớ tới hồi ức thống khổ như vậy. Không thể không tự tay giết chết đứa con mình yêu thương, thống khổ như vậy, gần như đều có thể ép người đến điên.
Hắn còn là một con rồng cô độc thủ ở chỗ này không bao nhiêu vạn năm.
Đúng rồi, hắn đang thủ cái gì?
Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, hẳn là mũi hắn hít sâu, có chút ngoài ý muốn nói với tôi: “Ngạo Tình, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có lúc nói xin lỗi. Ngươi thay đổi rồi, tính tình trở nên tốt hơn trước kia.”
“Thế giới bên ngoài rất tốt đi?” Trong giọng nói của hắn là nói không nên lời.
Tôi không tự chủ được gật đầu: “Ừ…”
“Thật tốt…” Hắn thỏa mãn cảm khái: “Ngươi rời đi thật tốt, ba chúng ta, ít nhất ngươi còn sống.”
Ba người, ít nhất Hoàng Ngạo Tình còn sống? Đó là nói, hắn đã chết?
Vậy hiện tại ai đang nói chuyện với tôi!
Tôi lại bị khiếp sợ một lần nữa, Mặc Hàn ý bảo tôi nhìn về phía bích hoạ đối diện, truyền âm cho tôi: “Trên bích hoạ có một bộ phận nguyên thần, hẳn đó là Tổ Long.”
“Haiz, nhãn lực của tiểu quỷ này không tồi, lại có thể phát hiện ra ta để nguyên thần trên tường. Nhưng, kia mới không phải là bích hoạ gì đâu, đó là ảo ảnh nguyên thần của ta.” Tổ Long nói.
Hắn lại có thể nghe được tôi và Mặc Hàn truyền âm!
Tôi vội lôi kéo Mặc Hàn, nhắc nhở nói: “Hắn có thể nghe thấy chúng ta truyền âm.”
Mặc Hàn kinh ngạc một chút, tôi nghe thấy Tổ Long lại nói: “Tiểu quỷ kia, ta hỏi ngươi, ngươi có thể đoán được, nguyên thần khác của ta ở nơi nào sao?”
Mặc Hàn vẫn không nghe thấy hắn nói, tôi thuật lại, Mặc Hàn nhìn về phía một trận pháp trên đài cao kia.
Tổ Long cười nhạo: “Ngươi là nói, nguyên thần của ta bị trận pháp này phong ấn?”
Tôi thuật lại, Mặc Hàn lắc đầu: “Không, là ngươi phong ấn.”
Lần này, rốt cuộc đến phiên Tổ Long chấn kinh.
Tôi đưa cho Mặc Hàn một ánh mắt hắn đoán đúng, Mặc Hàn tiếp tục nói: “Ngươi lấy toàn bộ tu vi của mình, phong ấn cái gì đó ở đây. Mà nguyên thần của ngươi, thì gia cố phong ấn, từng năm tiêu vong, trên tường là bộ phận nguyên thần của ngươi, cũng là toàn bộ nguyên thần hiện tại của ngươi.”
Tổ Long bởi vì giật mình hít một hơi khí lạnh, không khỏi tán thưởng: “Không nghĩ tới, kẻ hèn tiểu quỷ, cũng có thể có tu vi này.”
Tôi bất mãn nói: “Mặc Hàn của nhà chúng ta là Minh Vương.”
“Minh Vương?” Tổ Long lẩm bẩm một câu: “Rốt cuộc Minh giới cũng có quỷ tới quản.”
Mặc Hàn không nghe được hắn nói, tiếp tục hỏi: “Ngươi phong ấn đến tột cùng là cái gì?”
Hắn nhíu chặt mày, mỗi một con thần thú thượng cổ đều có thực lực phi phàm, có thể làm Tổ Long không tiếc hôi phi yên diệt cũng muốn phong ấn, đến tột cùng là cái gì.
Tổ Long thở dài một tiếng, trầm mặc, tôi sợ bại lộ chuyện tôi không phải là Hoàng Ngạo Tình, không dám lắm miệng truy vấn.
Đang giằng co, bỗng nhiên, dung nham dưới cầu đá phun trào ra, từng hắc khí từ trong toát ra, lại ngưng tụ thành thật thể ở không trung, biến thành những quái vật chúng tôi gặp qua ở bên ngoài đó, công kích về phía chúng tôi.
“Mộ Nhi lui ra phía sau!” Mặc Hàn vung kiếm tiến lên, quỷ khí của hắn bị cấm chế trói buộc trong nháy mắt được tự do, không bao lâu đã thu thập toàn bộ quái vật bốn chân kia.
Quái vật ngã xuống mặt đất chết đi, hóa thành khói đen biến mất không thấy.
Giọng nói của Tổ Long lại rất vui vẻ: “Thực lực của Minh Vương vẫn là có thể. Không bằng, về sau ngươi bồi ta ngốc tại nơi này, thu thập những quái vật đó đi.”
“Không được!” Tôi lập tức từ chối thay Mặc Hàn.
Tổ Long bất mãn: “Ngạo Tình, ngươi vẫn là ích kỷ như vậy.”
Nói nhảm, tôi rất ích kỷ!
Nhưng, Tổ Long bất mãn thì bất mãn, hắn cũng không tức giận: “Vẫn là ích kỷ thì tốt hơn, không giống ta, mang lòng thương sinh thiên hạ, đã chết nhiều năm như vậy đều không được an bình, hiện tại còn muốn hôi phi yên diệt.”
Hắn nói rất bình tĩnh, dường như ở rất nhiều năm trước kia, biết sẽ như vậy.
Hắn phong ấn chẳng lẽ là những hắc khí đó? Những hơi thở biến dị hỗn độn đó?
Tôi và Mặc Hàn trao đổi ánh mắt, hỏi: “Hơi thở hỗn độn Cửu Châu, vì sao sẽ biến dị?”
“Đương nhiên là bởi vì chúng ta.” Hắn vô cùng tự giễu lại vô cùng bi ai: “Ngạo tình, ngươi đã quên sao, chiến tranh của chúng ta đã hủy diệt Cửu Châu rồi.”
Nhớ tới chiến trường cổ kia, tôi không khỏi rùng mình, lại nghe được hắn nói: “Đồng tộc chết đi sinh ra oán khí không đếm được, bởi vì là thần thú, oán khí không giống bình thường, cho dù là Minh giới đều không có biện pháp giải quyết. Sau khi oán khí hấp thu hơi thở hỗn độn Cửu Châu, dần biến thành ma khí hiện giờ… Ngạo Tình, chúng ta dùng máu đồng tộc, tự tay sáng tạo ra một quái vật, tự tay… Diệt vong nhất tộc của chúng ta.”
Tôi rất khó tưởng tượng đến tâm tình giờ phút này của hắn là cái gì, nguyên nhân chính là vì như thế, mấy năm nay hắn mới không màng bất kì đại giới gì, cam nguyện thủ tại chỗ này phong ấn những ma khí đó đi.
Nhưng, nếu ma khí đều bị phong ấn, những quái vật bên ngoài đó lại là sao thế này?
Tôi còn không kịp hỏi, lại nghe Tổ Long nói: “Ngạo Tình, tộc Bàn Phượng ở bên ngoài nhất định rất tốt đi. Nhất tộc Tổ Long ta, hiện giờ chỉ còn lại có ta một tia nguyên thần tàn phá này…”
Có lẽ là cô độc lâu lắm, hắn nói cũng không nên lời.
“Lúc ấy, cho dù ta không đi, cũng nên để long khác đi với các ngươi, đi rồi, bọn họ cũng không cần biến thành quái vật… Ngươi biết không… Ta tự tay giết chết thật nhiều đồng tộc… Những long đó… Những pháp thuật ta dạy đó, long từng cùng nhau sóng vai chiến đấu, giết thật nhiều thật nhiều…”
Có lẽ là nhớ tới hình ảnh lúc ấy, giọng nói của hắn đều không tự giác run rẩy: “Bọn họ đều biến thành quái vật… Chỉ biết giết chóc… Một tiểu long đồng tộc mới sinh ra, đã bị phụ mẫu hắn biến thành quái vật xé rách nuốt lấy… Sau đó phụ mẫu hắn lại giết chết tất cả long gần đó… Lúc ta đuổi tới, ngay cả thi long đều không lưu lại, chỉ còn lại hài cốt có không ít máu… Bọn họ ăn đồng tộc…”
“Ta giết đồng tộc biến thành quái vật, đồng tộc chiến đấu với ta, lại không ngừng biến thành quái vật, ta lại không thể không giết bọn họ…”
Tôi nghe mà khó chịu, hốc mắt không nhịn được đã ươn ướt, mà tiếng của Tổ Long nức nở thật lâu: “Cuối cùng, ngay cả Kỳ Lân thối kia cũng mắc mưu, chỉ còn lại có một mình ta…”
Đã từng là thân nhân, bằng hữu, ngay cả địch nhân đều biến thành quái vật. Trong trời đất, chỉ còn lại có một mình hắn còn có lý trí, kia nên là chuyện tuyệt vọng cỡ nào…
“Ta đã từng nghĩ, một khi đã như vậy, ta cũng biến thành quái vật thì tốt rồi… Nhưng nhìn Kỳ Lân thối kia trúng chiêu, tự tay giết chết thê tử tình cảm chân thành của hắn, ta lại hối hận. Ta một con rồng quanh quẩn ở trời đất này, suốt ngày du tẩu ở thế gian tĩnh mịch ma hóa, ta cho rằng ta sẽ điên mất, nhưng ta lại tỉnh táo hơn, có lẽ là trừng phạt với quá khứ hiếu chiến của ta. Rốt cuộc có một ngày, những ma khí đó xâm lấn vào trong cơ thể của ta…”
Lòng tôi trầm xuống.
Giọng nói của Tổ Long tiếp tục truyền đến: “Ta ra sức chống cự, ma khí mang theo oán khí tam tộc kia không ngừng xâm lấn ta, ta biết ta là tránh không khỏi. Lúc nghìn cân treo sợi tóc, nguyên thần của ta đào thoát khỏi thân thể, Ngạo Tình… Ngươi biết tận mắt nhìn thấy thân thể mình biến thành quái vật, là cảm nhận gì sao?”
Tôi không biết, nhưng tôi có thể rõ ràng cảm nhận được hắn đó là thống khổ, bàng hoàng và bất lực.
“Nếu không có huyền xà cho dù nuốt nguyên thần ta vào trong bụng, chỉ sợ, nguyên thần của ta cũng bị những ma khí đó ăn mòn.”
Xem ra, tôi đoán không sai, con rắn nuốt chúng tôi vào kia, chính là huyền xà.
“Ngạo Tình, nếu ngươi là lại không tới, chỉ sợ ta đều không gặp được ngươi một lần cuối cùng.” Tổ Long cảm khái, giọng nói lại có vài phần vui mừng: “Ba chúng ta tranh nhiều vạn năm như vậy, cuối cùng, tiễn ta rời khỏi thế gian, không nghĩ tới lại là ngươi. Ngươi cũng không cần đi gặp Kỳ Lân thối.”
“Vì sao?” Tôi buột miệng thốt ra.
Tổ Long trầm mặc một chút, nói: “Hắn đã biến thành quái vật… Hắn không quen biết ngươi… Ngạo Tình, nếu hắn còn thanh tỉnh, nhìn thấy ngươi, chỉ sợ cũng sẽ thật cao hứng.”
Tam tộc đánh nhau nhiều năm như vậy, hiện giờ gặp lại, cũng chỉ dư lại vật không phải người không khỏi than thở.
Trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết nên nói cái gì.
Tôi nói toàn bộ lời của Tổ Long cho Mặc Hàn, Mặc Hàn trầm giọng hỏi Tổ Long: “Quỷ khí Minh giới cũng từng có biến dị, hình thành quỷ binh không có ý thức chỉ biết giết chóc, có quan hệ với ma khí Cửu Châu hay không?”
“Đại khái đi, năm đó ta nhớ rõ Minh Hà chảy qua từ nơi này, chỉ sợ là lúc đó, đã mang oán khí đi Minh giới.” Tổ Long nói.
Hắn nói rất nghi hoặc: “Đúng rồi, huyền xà mang các ngươi tiến vào làm gì? Nguyên thần của ta sắp tiêu hao hầu như không còn, nguyên thần của các ngươi không đủ, cũng không thể phong ấn ma khí nơi này. Haiz, Ngạo Tình, nguyên thần của ngươi sao lại biến yếu?”
Bởi vì tôi không phải là Hoàng Ngạo Tình…
Tôi chột dạ nắm chặt tay Mặc Hàn, Bạch Diễm vẫn luôn không được nói chuyện rốt cuộc nhịn không được: “Mẹ, rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì…”
“Ngạo Tình, đây là hài tử của ngươi sao?” Tổ Long tò mò đánh giá Bạch Diễm: “Trên người lại có hơi thở của tộc Bàn Phượng, nhưng sao lại yếu như vậy? Huyết mạch truyền thừa là cường giả vi tôn, đứa nhỏ này quỷ tính pha trọng, chẳng lẽ con quỷ kia mạnh hơn ngươi?”
Đúng vậy…
“Sao còn có một hơi thở kỳ quái? Không phải quỷ cũng không phải hơi thở Bàn Phượng, có chút giống hơi thở linh khí khoảng thời gian trước vào nhầm nơi này?” Tổ Long càng thêm nghi hoặc, lúc hắn thủ tại chỗ này phong ấn ma khí, phàm nhân còn chưa xuất hiện.
Tôi kéo ống tay áo của Mặc Hàn, nói với Tổ Long: “Khó được gặp ngươi một lần, chút lễ vật đều không mang, không được lắm. Hiện tại ta đi ra ngoài trước một chút, giúp ngươi chuẩn bị tốt lễ vật lại mang qua đây thăm ngươi, được không?”
Tôi kéo Mặc Hàn muốn đi, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm của Tổ Long.
“Không đúng, ngươi không phải là Ngạo Tình!” Hắn cả giận nói.
Dung nham cuồn cuộn từ trong đất nứt phun trào ra, rồng ngâm của Tổ Long công kích về phía chúng tôi. Mặc Hàn căng ra một kết giới, bảo vệ chúng tôi, dùng quỷ khí của hắn bắn hết dung nham trở về.
Tôi thấy bại lộ, vội nói: “Ta là máu tim của Hoàng Ngạo Tình!”
Rồng ngâm bỗng nhiên ngừng lại, tôi cảm nhận được lại có ánh mắt dừng ở trên người tôi nhìn kỹ.
Hồi lâu sau, mới nghe được Tổ Long cảm thán một tiếng: “Ta nói sao, sao ta sẽ nhận sai Ngạo Tình. Thì ra là máu tim của nàng, trách không được hơi thở giống như vậy, Ngạo Tình thế nào?”
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, Mặc Hàn hơi gật đầu với tôi, tôi hiểu ý, thở dài một tiếng nói: “Nàng đã chết.”
Tổ Long sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”
“Nàng đã chết…” Tôi lại nói.
Lúc này Tổ Long mới xác định hắn không có nghe lầm, vội hỏi nói: “Ai làm? Ai có thể giết nàng?”
“Hồng Hoang Thiên Đạo.”
Tổ Long lập tức trầm mặc xuống.
Hồi lâu, hắn buồn bã nói: “Mấy năm nay thủ tại chỗ này, ta cũng suy nghĩ rất nhiều. Tam tộc chúng ta đánh nhau nhiều năm như vậy, Hồng Hoang Thiên Đạo cũng từ giữa quạt gió thêm củi. Sau khi Ngạo Tình mang theo tộc Bàn Phượng rời đi, Thiên Đạo cũng đi. Ta và Kỳ Lân thối đều cho rằng, Cửu Châu là của chúng ta, Hiện tại nghĩ đến, Hồng Hoang đi chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ.”
Hắn dừng một chút: “Chỉ là, ta không nghĩ tới, đối mặt với ma khí, ta cuối cùng và Kỳ Lân thối có thể hòa hảo trở lại. Thiên Đạo và Ngạo Tình lại vẫn là đối chọi gay gắt… Ngạo Tình, đến tột cùng là nàng chết như thế nào?”
Tôi phóng hình ảnh trước khi Hoàng Ngạo Tình chết ra, Tổ Long nhìn thật lâu trầm mặc.
“Tộc Bàn Phượng, cuối cùng cũng diệt sạch sao…” Giọng nói của hắn nặng nề.
Tôi gật đầu: “Ừ…”
“Hai đứa nhỏ khác của Ngạo Tình đâu?” Hắn lại hỏi Khổng Tuyên và Đại Bàng.
“Bọn họ rất tốt.” Tôi nói.
“Như vậy… Bọn họ tốt thì tốt rồi.” Tổ Long có vài phần vui mừng.
Hắn thoạt nhìn dễ nói chuyện ngoài ý muốn, nghĩ đến là nhiều năm như vậy, chết sư tẫn hữu, năm đó tính tình bạo cũng bị thời gian làm hao mòn không còn chút gì.
“Có thể hỏi ngươi một chút, nếu ma khí đều bị ngươi phong ấn ở nơi này, vì sao bên ngoài vẫn có thật nhiều quái vật?” Tôi hỏi.
“Ta không thể phong ấn ma khí toàn bộ, cách mỗi ngàn năm, có không ít ma khí tràn ra ngoài, bọn quái vật chính là hình thành như vậy. Nếu ngươi không phải Ngạo Tình, huyền xà bắt ngươi tiến vào, khẳng định cũng có chuyện muốn ngươi làm. Ta có thể giúp ngươi đi ra ngoài, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Giết ta.”
Tôi khiếp sợ, lại nghe Tổ Long nói: “Lại giết con quỷ bên cạnh ngươi kia.”
“Đến tột cùng nơi này là nơi nào?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn đi đến chỗ cầu đá nối đến Phong Thực Ma Cô đứng sừng sững trong dung nham kia, cân nhắc một chút, sợ bên trên có nguy hiểm, nói với chúng tôi: “Các nàng ở lại nơi này, ta đi lên nhìn xem.”
“Anh cũng cẩn thận chút.” Tôi dặn dò nói.
“Ừ.” Hắn lên tiếng đi về phía trước, tôi bế Bạch Diễm lên, lo lắng nhìn theo Mặc Hàn đi về phía trước, thấy hắn bình an vượt qua cầu đá kia, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi rất lo lắng cho con quỷ kia?”
Đột nhiên, tôi nghe được bên tai truyền đến giọng nói của một người nam nhân.
Là ai!
Tôi nhìn lại khắp nơi, thấy Mặc Hàn vẫn chuyên chú dò xét cái gì trên bệ kia, ánh mắt Bạch Diễm vẫn luôn ở trên người hắn, cũng không giống như là nghe thấy được giọng nói kia.
Tôi không khỏi hoài nghi giọng nói vừa rồi kia chỉ có một mình tôi có thể nghe thấy.
Tôi ôm chặt Bạch Diễm hơn chút nữa, không dấu vết chậm rãi đi đến chỗ Mặc Hàn, lại bị giọng nói kia phát hiện: “Ngươi không phải sẽ không động tình yêu nam nữ sao? Vì sao lại yêu sâu sắc con quỷ tuổi nhỏ kia?”
Quỷ tuổi nhỏ…
Hắn xác định nói chính là Mặc Hàn, không phải là Bạch Diễm chứ?
Minh Vương đại nhân của nhà chúng tôi chính là một lão quỷ!
Không đúng, hắn nói như vậy, vậy chứng minh tuổi tác của hắn còn lớn hơn Mặc Hàn rất nhiều, ít nhất mấy ngàn năm.
Trời, chọc tới lão quỷ già hơn.
Tôi ép mình trấn định lại, làm bộ cái gì mình cũng không nghe được, tiếp tục đi về phía Mặc Hàn.
Khi còn nhỏ, bà nội đã nói với tôi, nếu thấy đồ vật gì không sạch sẽ, nhất định phải trấn định, làm bộ như không nhìn thấy, như vậy đồ vật kia sẽ không quấn lấy tôi.
Không nghĩ tới hiện tại tôi thân là Minh Hậu, lại còn sẽ đụng tới chuyện như vậy!
Mới muốn bước lên cầu đá kia, dung nham phía dưới bỗng nhiên phun trào ra, sử tôi không thể không lui về phía sau.
“Mộ Nhi, đừng tới đây!” Mặc Hàn nghe được động tĩnh lập tức xoay người lại, thấy tôi không có việc gì, hắn giải thích nói: “Bên trên này có trận pháp kỳ quái, nàng và Bạch Diễm trước đừng tới đây.”
“Trận pháp gì? Anh cũng nhìn không hiểu sao?” Tôi tò mò hỏi.
Mặc Hàn gật đầu: “Hẳn là đại trận phong ấn thượng cổ, nhưng ta không nhìn ra phong ấn của trận pháp này chính là cái gì.”
Chẳng lẽ bên trong phong ấn chính là gia hỏa nói chuyện với tôi kia?
Cái này làm cho tôi hạ quyết tâm không để ý tới giọng nói kia.
“Mộ Nhi là ai?” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, rất nghi hoặc.
Tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt đánh giá qua lại ở trên người tôi, rất không thoải mái, ôm Bạch Diễm đi hai bước, hy vọng có thể né tránh ánh mắt kia.
Bỗng nhiên, một hình ảnh trên vách tường đối diện hấp dẫn lực chú ý của tôi.
“Mẹ, rồng!” Bạch Diễm cũng thấy, chỉ vào nơi đó hưng phấn nói với tôi.
Không sai, là rồng, so với Chúc Long cường tráng và âm tình bất định, bức hình rồng đối diện có vẻ càng thêm uy nghiêm.
Phía trên vách tường to như vậy, cơ thể của con rồng này chiếm cứ hơn phân nửa. Mỗi một tấc vảy đều lập loè màu ánh sáng đỏ vàng, chỉ là không có đôi mắt, nhìn qua ẩn ẩn, làm người cảm thấy bên trong uy nghiêm, còn mang theo vài phần tàn bạo.
Tuy Mặc Hàn đang nghiên cứu trận pháp trên mặt đất, nhưng cũng thời khắc chú ý chỗ của chúng tôi. Hắn thấy tôi nhìn nơi đó cũng nhìn qua, hơi kinh ngạc một chút: “Tổ Long?”
“Đó là Tổ Long?” Tôi vội hỏi nói, trong lòng cũng có suy đoán đồng dạng ở trước khi Mặc Hàn nói ra.
“Hẳn là vậy.” Mặc Hàn nói rồi đi ra hai bước, đứng ở trước mặt bích hoạ, tinh tế đánh giá: “Ta chưa bao giờ gặp qua chân thân của Tổ Long, nhưng thân long trên bích hoạ này tỏa ra hơi thở thượng cổ, hẳn là không sai.”
“Ngạo Tình, ngẫm lại nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp lại, có phải ta còn uy vũ khí phách như năm đó hay không?”
Giọng nói kia cười nói, giọng nói mang theo vài phần thỏa mãn và cảm thán, nghe giọng nói của hắn cũng không già nua, thậm chí còn non nớt hơn Tề Thiên vài phần.
Tôi lại chấn kinh, không khỏi buột miệng thốt ra: “Ngươi là Tổ Long?”
“Mẹ?” Bạch Diễm khó hiểu.
Mặc Hàn cũng xoay người lại: “Mộ Nhi, nàng đang nói chuyện với ai?”
“Em…”
“Ngạo tình, cuối cùng ngươi cũng chịu để ý đến ta.” Giọng nói kia rất vui vẻ, tôi lại càng thêm chấn kinh.
Ngạo Tình… Hoàng Ngạo Tình…… Mẹ của Khổng Tuyên chính là Hoàng Ngạo Tình!
Tổ Long ngộ nhận tôi thành Hoàng Ngạo Tình!
Hơn nữa, Hoàng Ngạo Tình là lão đại tộc Bàn Phượng, Tổ Long này có thể sử dụng giọng nói như vậy nói chuyện với nàng, khẳng định cũng là nhân tài kiệt xuất trong tộc.
Mặc Hàn thấy tôi khiếp sợ sững sờ ở tại chỗ, không hề nghiên cứu trận pháp kia, lo lắng chạy về đến bên người tôi, nắm chặt tay của tôi: “Mộ Nhi, nàng đang nói chuyện với ai? Bạch Diễm, ở gần có người khác sao?”
Bạch Diễm lắc đầu: “Không có, chỉ có chúng ta, ba ba, mẹ làm sao vậy?”
“Mộ Nhi!” Mặc Hàn rót một đạo quỷ khí vào giữa mày tôi, làm tôi nháy mắt tỉnh táo lại.
Tôi vừa rồi không phải không muốn trả lời hắn, mà là không có biện pháp mở miệng. Thân thể của tôi như là bị thi pháp dừng ở tại chỗ sau khi tôi và Tổ Long nói câu đầu tiên.
Tôi biết kia không phải là Tổ Long động tay, bởi vì không có hơi thở ngoại giới xâm lấn thân thể của tôi. Mà là chính tôi, ở một khắc tôi trả lời Tổ Long kia, trái tim có thứ gì đó rung động một chút.
Cảm giác kia giống như đã từng quen biết, mỗi lần chỉ cần đề cập đến chuyện của tộc Bàn Phượng, nơi đó đều sẽ có cảm giác như vậy.
Là Hoàng Ngạo Tình sao…
“Em không có việc gì…” Tôi hít sâu một hơi phục hồi tinh thần lại, nắm lấy tay Mặc Hàn: “Tổ Long hắn ở đây! Anh mới vừa đi, hắn đã nói chuyện với em!”
Mặc Hàn ngạc nhiên một chút, thả quỷ khí ra tìm kiếm mọi nơi, nhưng cái gì cũng đều không phát hiện ra.
“Ngạo Tình, tiểu tử này có cái gì tốt?” Tổ Long rất bất mãn lải nhải ở bên tai tôi: “Chút quỷ khí kia còn chưa đủ để huyền xà ăn.”
Lại dám xem thường quỷ khí của Mặc Hàn chúng tôi!
Huyền xà, sẽ là con rắn nuốt chúng tôi vào đây sao?
Quỷ khí của Mặc Hàn càng ngày càng nồng đậm ở trong không gian, Tổ Long cười nhạo nói: “Đạo hạnh của tiểu quỷ này cũng không ít, đáng tiếc vẫn là không tìm thấy ta. Ngạo Tình, chúng ta không gặp bao nhiêu năm rồi? Để ta ngẫm lại… Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm…”
Không biết làm sao, nghe thấy hắn đếm đếm kia não,tôi bỗng nhiên hiện ra bộ dáng con rồng uy vũ khí phách trên tường đối diện kia đang đếm trên đầu ngón tay rất ngốc.
“Haiz…” Hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Suốt ngày thủ ở chỗ này, cũng không biết năm tháng bên ngoài… Ngạo Tình, đã bao nhiêu năm rồi? Ngươi nói cho ta đi.”
Ha ha, sao tôi biết lão quái vật các anh không gặp bao nhiêu vạn năm.
Tôi không để ý tới hắn, hắn lại quấn lấy tôi: “Ngạo Tình, ngươi để ý ta một chút! Lão bằng hữu! Ngươi đi rồi, Kỳ Lân thối kia cũng không còn nữa, ta một con rồng thủ tại chỗ này, thật sự rất nhàm chán rất nhàm chán! Ngươi đã trở lại, vậy trò chuyện với ta đi! Ngạo Tình, ta xin ngươi…”
Hắn nói xong lời cuối cùng lại còn mang theo vài phần ý vị làm nũng.
Trong lời nói kia của hắn đề cập đến tộc Bàn Phượng và tộc Kỳ Lân, nói không chừng hắn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cũng biết vì sao những thần thú hậu duệ bên ngoài đó đều biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Tôi dùng sức thuyên chuyển linh lực đình trệ trong kinh mạch mình, thật vất vả mới tìm ra một tia, dẫn linh lực vào chỗ trái tim, miễn cho trong chốc lát nơi đó lại làm yêu.
“Sau khi ta rời đi, nơi này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi, làm bộ mình là Hoàng Ngạo Tình.
Cổ chán ghét rung động trái tim kia lại xuất hiện lần nữa, bị tôi mạnh mẽ ép xuống. Mặc Hàn khó hiểu nhìn về phía tôi, ta đưa cho hắn một ánh mắt, hắn hiểu ý trầm mặc, nhân tiện cũng bảo Bạch Diễm không cần nói chuyện.
Qua một hồi lâu, tôi nghe được Tổ Long than thở một tiếng thật dài: “Ngạo Tình, ngươi nói không sai, lúc trước, nếu đi với ngươi thì tốt rồi… Ít nhất, không cần tận mắt nhìn thấy hài tử của mình biến thành quái vật…”
Tôi khiếp sợ.
“Ngạo Tình, ta nhớ rõ lúc ngươi đi cũng đã hoài trứng đi, hài tử thế nào? Ta cái kia…… Ngạo Tình, ngươi biết tự tay giết chết hài tử của mình thống khổ thế nào không…”
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra cái gì!
Tổ Long Này thoạt nhìn dễ tính, long phẩm đều không tồi, sao lạ bị ép đến nước này!
Hắn như là nghẹn ngào một chút: “hài tử kia, ta ấp hắn hai trăm năm, suốt hai trăm năm, cho dù là đi nơi nào đều mang theo như hình với bóng… Cuối cùng, cuối cùng… Ta lại không thể không tự tay giết hắn…”
Tôi như nghe được tiếng nước mắt rơi xuống: “Ngạo Tình, trước nay ta cũng không biết, khi ta đâm long trảo vào tim của long khác, lúc móc ra trái tim của long khác, tim ta cũng sẽ đau như vậy…”
“Thật xin lỗi…” Ta không nghĩ tới có thể làm hắn nhớ tới hồi ức thống khổ như vậy. Không thể không tự tay giết chết đứa con mình yêu thương, thống khổ như vậy, gần như đều có thể ép người đến điên.
Hắn còn là một con rồng cô độc thủ ở chỗ này không bao nhiêu vạn năm.
Đúng rồi, hắn đang thủ cái gì?
Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, hẳn là mũi hắn hít sâu, có chút ngoài ý muốn nói với tôi: “Ngạo Tình, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có lúc nói xin lỗi. Ngươi thay đổi rồi, tính tình trở nên tốt hơn trước kia.”
“Thế giới bên ngoài rất tốt đi?” Trong giọng nói của hắn là nói không nên lời.
Tôi không tự chủ được gật đầu: “Ừ…”
“Thật tốt…” Hắn thỏa mãn cảm khái: “Ngươi rời đi thật tốt, ba chúng ta, ít nhất ngươi còn sống.”
Ba người, ít nhất Hoàng Ngạo Tình còn sống? Đó là nói, hắn đã chết?
Vậy hiện tại ai đang nói chuyện với tôi!
Tôi lại bị khiếp sợ một lần nữa, Mặc Hàn ý bảo tôi nhìn về phía bích hoạ đối diện, truyền âm cho tôi: “Trên bích hoạ có một bộ phận nguyên thần, hẳn đó là Tổ Long.”
“Haiz, nhãn lực của tiểu quỷ này không tồi, lại có thể phát hiện ra ta để nguyên thần trên tường. Nhưng, kia mới không phải là bích hoạ gì đâu, đó là ảo ảnh nguyên thần của ta.” Tổ Long nói.
Hắn lại có thể nghe được tôi và Mặc Hàn truyền âm!
Tôi vội lôi kéo Mặc Hàn, nhắc nhở nói: “Hắn có thể nghe thấy chúng ta truyền âm.”
Mặc Hàn kinh ngạc một chút, tôi nghe thấy Tổ Long lại nói: “Tiểu quỷ kia, ta hỏi ngươi, ngươi có thể đoán được, nguyên thần khác của ta ở nơi nào sao?”
Mặc Hàn vẫn không nghe thấy hắn nói, tôi thuật lại, Mặc Hàn nhìn về phía một trận pháp trên đài cao kia.
Tổ Long cười nhạo: “Ngươi là nói, nguyên thần của ta bị trận pháp này phong ấn?”
Tôi thuật lại, Mặc Hàn lắc đầu: “Không, là ngươi phong ấn.”
Lần này, rốt cuộc đến phiên Tổ Long chấn kinh.
Tôi đưa cho Mặc Hàn một ánh mắt hắn đoán đúng, Mặc Hàn tiếp tục nói: “Ngươi lấy toàn bộ tu vi của mình, phong ấn cái gì đó ở đây. Mà nguyên thần của ngươi, thì gia cố phong ấn, từng năm tiêu vong, trên tường là bộ phận nguyên thần của ngươi, cũng là toàn bộ nguyên thần hiện tại của ngươi.”
Tổ Long bởi vì giật mình hít một hơi khí lạnh, không khỏi tán thưởng: “Không nghĩ tới, kẻ hèn tiểu quỷ, cũng có thể có tu vi này.”
Tôi bất mãn nói: “Mặc Hàn của nhà chúng ta là Minh Vương.”
“Minh Vương?” Tổ Long lẩm bẩm một câu: “Rốt cuộc Minh giới cũng có quỷ tới quản.”
Mặc Hàn không nghe được hắn nói, tiếp tục hỏi: “Ngươi phong ấn đến tột cùng là cái gì?”
Hắn nhíu chặt mày, mỗi một con thần thú thượng cổ đều có thực lực phi phàm, có thể làm Tổ Long không tiếc hôi phi yên diệt cũng muốn phong ấn, đến tột cùng là cái gì.
Tổ Long thở dài một tiếng, trầm mặc, tôi sợ bại lộ chuyện tôi không phải là Hoàng Ngạo Tình, không dám lắm miệng truy vấn.
Đang giằng co, bỗng nhiên, dung nham dưới cầu đá phun trào ra, từng hắc khí từ trong toát ra, lại ngưng tụ thành thật thể ở không trung, biến thành những quái vật chúng tôi gặp qua ở bên ngoài đó, công kích về phía chúng tôi.
“Mộ Nhi lui ra phía sau!” Mặc Hàn vung kiếm tiến lên, quỷ khí của hắn bị cấm chế trói buộc trong nháy mắt được tự do, không bao lâu đã thu thập toàn bộ quái vật bốn chân kia.
Quái vật ngã xuống mặt đất chết đi, hóa thành khói đen biến mất không thấy.
Giọng nói của Tổ Long lại rất vui vẻ: “Thực lực của Minh Vương vẫn là có thể. Không bằng, về sau ngươi bồi ta ngốc tại nơi này, thu thập những quái vật đó đi.”
“Không được!” Tôi lập tức từ chối thay Mặc Hàn.
Tổ Long bất mãn: “Ngạo Tình, ngươi vẫn là ích kỷ như vậy.”
Nói nhảm, tôi rất ích kỷ!
Nhưng, Tổ Long bất mãn thì bất mãn, hắn cũng không tức giận: “Vẫn là ích kỷ thì tốt hơn, không giống ta, mang lòng thương sinh thiên hạ, đã chết nhiều năm như vậy đều không được an bình, hiện tại còn muốn hôi phi yên diệt.”
Hắn nói rất bình tĩnh, dường như ở rất nhiều năm trước kia, biết sẽ như vậy.
Hắn phong ấn chẳng lẽ là những hắc khí đó? Những hơi thở biến dị hỗn độn đó?
Tôi và Mặc Hàn trao đổi ánh mắt, hỏi: “Hơi thở hỗn độn Cửu Châu, vì sao sẽ biến dị?”
“Đương nhiên là bởi vì chúng ta.” Hắn vô cùng tự giễu lại vô cùng bi ai: “Ngạo tình, ngươi đã quên sao, chiến tranh của chúng ta đã hủy diệt Cửu Châu rồi.”
Nhớ tới chiến trường cổ kia, tôi không khỏi rùng mình, lại nghe được hắn nói: “Đồng tộc chết đi sinh ra oán khí không đếm được, bởi vì là thần thú, oán khí không giống bình thường, cho dù là Minh giới đều không có biện pháp giải quyết. Sau khi oán khí hấp thu hơi thở hỗn độn Cửu Châu, dần biến thành ma khí hiện giờ… Ngạo Tình, chúng ta dùng máu đồng tộc, tự tay sáng tạo ra một quái vật, tự tay… Diệt vong nhất tộc của chúng ta.”
Tôi rất khó tưởng tượng đến tâm tình giờ phút này của hắn là cái gì, nguyên nhân chính là vì như thế, mấy năm nay hắn mới không màng bất kì đại giới gì, cam nguyện thủ tại chỗ này phong ấn những ma khí đó đi.
Nhưng, nếu ma khí đều bị phong ấn, những quái vật bên ngoài đó lại là sao thế này?
Tôi còn không kịp hỏi, lại nghe Tổ Long nói: “Ngạo Tình, tộc Bàn Phượng ở bên ngoài nhất định rất tốt đi. Nhất tộc Tổ Long ta, hiện giờ chỉ còn lại có ta một tia nguyên thần tàn phá này…”
Có lẽ là cô độc lâu lắm, hắn nói cũng không nên lời.
“Lúc ấy, cho dù ta không đi, cũng nên để long khác đi với các ngươi, đi rồi, bọn họ cũng không cần biến thành quái vật… Ngươi biết không… Ta tự tay giết chết thật nhiều đồng tộc… Những long đó… Những pháp thuật ta dạy đó, long từng cùng nhau sóng vai chiến đấu, giết thật nhiều thật nhiều…”
Có lẽ là nhớ tới hình ảnh lúc ấy, giọng nói của hắn đều không tự giác run rẩy: “Bọn họ đều biến thành quái vật… Chỉ biết giết chóc… Một tiểu long đồng tộc mới sinh ra, đã bị phụ mẫu hắn biến thành quái vật xé rách nuốt lấy… Sau đó phụ mẫu hắn lại giết chết tất cả long gần đó… Lúc ta đuổi tới, ngay cả thi long đều không lưu lại, chỉ còn lại hài cốt có không ít máu… Bọn họ ăn đồng tộc…”
“Ta giết đồng tộc biến thành quái vật, đồng tộc chiến đấu với ta, lại không ngừng biến thành quái vật, ta lại không thể không giết bọn họ…”
Tôi nghe mà khó chịu, hốc mắt không nhịn được đã ươn ướt, mà tiếng của Tổ Long nức nở thật lâu: “Cuối cùng, ngay cả Kỳ Lân thối kia cũng mắc mưu, chỉ còn lại có một mình ta…”
Đã từng là thân nhân, bằng hữu, ngay cả địch nhân đều biến thành quái vật. Trong trời đất, chỉ còn lại có một mình hắn còn có lý trí, kia nên là chuyện tuyệt vọng cỡ nào…
“Ta đã từng nghĩ, một khi đã như vậy, ta cũng biến thành quái vật thì tốt rồi… Nhưng nhìn Kỳ Lân thối kia trúng chiêu, tự tay giết chết thê tử tình cảm chân thành của hắn, ta lại hối hận. Ta một con rồng quanh quẩn ở trời đất này, suốt ngày du tẩu ở thế gian tĩnh mịch ma hóa, ta cho rằng ta sẽ điên mất, nhưng ta lại tỉnh táo hơn, có lẽ là trừng phạt với quá khứ hiếu chiến của ta. Rốt cuộc có một ngày, những ma khí đó xâm lấn vào trong cơ thể của ta…”
Lòng tôi trầm xuống.
Giọng nói của Tổ Long tiếp tục truyền đến: “Ta ra sức chống cự, ma khí mang theo oán khí tam tộc kia không ngừng xâm lấn ta, ta biết ta là tránh không khỏi. Lúc nghìn cân treo sợi tóc, nguyên thần của ta đào thoát khỏi thân thể, Ngạo Tình… Ngươi biết tận mắt nhìn thấy thân thể mình biến thành quái vật, là cảm nhận gì sao?”
Tôi không biết, nhưng tôi có thể rõ ràng cảm nhận được hắn đó là thống khổ, bàng hoàng và bất lực.
“Nếu không có huyền xà cho dù nuốt nguyên thần ta vào trong bụng, chỉ sợ, nguyên thần của ta cũng bị những ma khí đó ăn mòn.”
Xem ra, tôi đoán không sai, con rắn nuốt chúng tôi vào kia, chính là huyền xà.
“Ngạo Tình, nếu ngươi là lại không tới, chỉ sợ ta đều không gặp được ngươi một lần cuối cùng.” Tổ Long cảm khái, giọng nói lại có vài phần vui mừng: “Ba chúng ta tranh nhiều vạn năm như vậy, cuối cùng, tiễn ta rời khỏi thế gian, không nghĩ tới lại là ngươi. Ngươi cũng không cần đi gặp Kỳ Lân thối.”
“Vì sao?” Tôi buột miệng thốt ra.
Tổ Long trầm mặc một chút, nói: “Hắn đã biến thành quái vật… Hắn không quen biết ngươi… Ngạo Tình, nếu hắn còn thanh tỉnh, nhìn thấy ngươi, chỉ sợ cũng sẽ thật cao hứng.”
Tam tộc đánh nhau nhiều năm như vậy, hiện giờ gặp lại, cũng chỉ dư lại vật không phải người không khỏi than thở.
Trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết nên nói cái gì.
Tôi nói toàn bộ lời của Tổ Long cho Mặc Hàn, Mặc Hàn trầm giọng hỏi Tổ Long: “Quỷ khí Minh giới cũng từng có biến dị, hình thành quỷ binh không có ý thức chỉ biết giết chóc, có quan hệ với ma khí Cửu Châu hay không?”
“Đại khái đi, năm đó ta nhớ rõ Minh Hà chảy qua từ nơi này, chỉ sợ là lúc đó, đã mang oán khí đi Minh giới.” Tổ Long nói.
Hắn nói rất nghi hoặc: “Đúng rồi, huyền xà mang các ngươi tiến vào làm gì? Nguyên thần của ta sắp tiêu hao hầu như không còn, nguyên thần của các ngươi không đủ, cũng không thể phong ấn ma khí nơi này. Haiz, Ngạo Tình, nguyên thần của ngươi sao lại biến yếu?”
Bởi vì tôi không phải là Hoàng Ngạo Tình…
Tôi chột dạ nắm chặt tay Mặc Hàn, Bạch Diễm vẫn luôn không được nói chuyện rốt cuộc nhịn không được: “Mẹ, rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì…”
“Ngạo Tình, đây là hài tử của ngươi sao?” Tổ Long tò mò đánh giá Bạch Diễm: “Trên người lại có hơi thở của tộc Bàn Phượng, nhưng sao lại yếu như vậy? Huyết mạch truyền thừa là cường giả vi tôn, đứa nhỏ này quỷ tính pha trọng, chẳng lẽ con quỷ kia mạnh hơn ngươi?”
Đúng vậy…
“Sao còn có một hơi thở kỳ quái? Không phải quỷ cũng không phải hơi thở Bàn Phượng, có chút giống hơi thở linh khí khoảng thời gian trước vào nhầm nơi này?” Tổ Long càng thêm nghi hoặc, lúc hắn thủ tại chỗ này phong ấn ma khí, phàm nhân còn chưa xuất hiện.
Tôi kéo ống tay áo của Mặc Hàn, nói với Tổ Long: “Khó được gặp ngươi một lần, chút lễ vật đều không mang, không được lắm. Hiện tại ta đi ra ngoài trước một chút, giúp ngươi chuẩn bị tốt lễ vật lại mang qua đây thăm ngươi, được không?”
Tôi kéo Mặc Hàn muốn đi, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm của Tổ Long.
“Không đúng, ngươi không phải là Ngạo Tình!” Hắn cả giận nói.
Dung nham cuồn cuộn từ trong đất nứt phun trào ra, rồng ngâm của Tổ Long công kích về phía chúng tôi. Mặc Hàn căng ra một kết giới, bảo vệ chúng tôi, dùng quỷ khí của hắn bắn hết dung nham trở về.
Tôi thấy bại lộ, vội nói: “Ta là máu tim của Hoàng Ngạo Tình!”
Rồng ngâm bỗng nhiên ngừng lại, tôi cảm nhận được lại có ánh mắt dừng ở trên người tôi nhìn kỹ.
Hồi lâu sau, mới nghe được Tổ Long cảm thán một tiếng: “Ta nói sao, sao ta sẽ nhận sai Ngạo Tình. Thì ra là máu tim của nàng, trách không được hơi thở giống như vậy, Ngạo Tình thế nào?”
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, Mặc Hàn hơi gật đầu với tôi, tôi hiểu ý, thở dài một tiếng nói: “Nàng đã chết.”
Tổ Long sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”
“Nàng đã chết…” Tôi lại nói.
Lúc này Tổ Long mới xác định hắn không có nghe lầm, vội hỏi nói: “Ai làm? Ai có thể giết nàng?”
“Hồng Hoang Thiên Đạo.”
Tổ Long lập tức trầm mặc xuống.
Hồi lâu, hắn buồn bã nói: “Mấy năm nay thủ tại chỗ này, ta cũng suy nghĩ rất nhiều. Tam tộc chúng ta đánh nhau nhiều năm như vậy, Hồng Hoang Thiên Đạo cũng từ giữa quạt gió thêm củi. Sau khi Ngạo Tình mang theo tộc Bàn Phượng rời đi, Thiên Đạo cũng đi. Ta và Kỳ Lân thối đều cho rằng, Cửu Châu là của chúng ta, Hiện tại nghĩ đến, Hồng Hoang đi chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ.”
Hắn dừng một chút: “Chỉ là, ta không nghĩ tới, đối mặt với ma khí, ta cuối cùng và Kỳ Lân thối có thể hòa hảo trở lại. Thiên Đạo và Ngạo Tình lại vẫn là đối chọi gay gắt… Ngạo Tình, đến tột cùng là nàng chết như thế nào?”
Tôi phóng hình ảnh trước khi Hoàng Ngạo Tình chết ra, Tổ Long nhìn thật lâu trầm mặc.
“Tộc Bàn Phượng, cuối cùng cũng diệt sạch sao…” Giọng nói của hắn nặng nề.
Tôi gật đầu: “Ừ…”
“Hai đứa nhỏ khác của Ngạo Tình đâu?” Hắn lại hỏi Khổng Tuyên và Đại Bàng.
“Bọn họ rất tốt.” Tôi nói.
“Như vậy… Bọn họ tốt thì tốt rồi.” Tổ Long có vài phần vui mừng.
Hắn thoạt nhìn dễ nói chuyện ngoài ý muốn, nghĩ đến là nhiều năm như vậy, chết sư tẫn hữu, năm đó tính tình bạo cũng bị thời gian làm hao mòn không còn chút gì.
“Có thể hỏi ngươi một chút, nếu ma khí đều bị ngươi phong ấn ở nơi này, vì sao bên ngoài vẫn có thật nhiều quái vật?” Tôi hỏi.
“Ta không thể phong ấn ma khí toàn bộ, cách mỗi ngàn năm, có không ít ma khí tràn ra ngoài, bọn quái vật chính là hình thành như vậy. Nếu ngươi không phải Ngạo Tình, huyền xà bắt ngươi tiến vào, khẳng định cũng có chuyện muốn ngươi làm. Ta có thể giúp ngươi đi ra ngoài, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Giết ta.”
Tôi khiếp sợ, lại nghe Tổ Long nói: “Lại giết con quỷ bên cạnh ngươi kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.