Chương 67: Nàng là thê tử của ta
Mộ Hi Ngôn
21/05/2020
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lãnh Mặc Hàn ôm lấy tôi đi qua giữa hai người bọn họ, đi ngang qua hai bọn họ, ta không nhịn được thuận tiện dẫm lên tay của Hàn Đông.
Ninh Ninh đi theo phía sau tôi hiểu ý cười, cũng đạp Lục Linh Vũ một chân.
Tôi và Lãnh Mặc Hàn đi ra ngoài trường học, đang cầm một bó hoa hồng xanh kia, mặt của tôi càng thêm nóng.
“Lãnh Mặc Hàn… Thật xin lỗi… Buổi sáng… Lòng của tôi quá rối loạn…” Mấy ngày này sớm chiều ở chung, tôi biết Lãnh Mặc Hàn ở trong lòng tôi, đã không phải là lệ quỷ muốn tránh còn không kịp ngay từ đầu kia.
Cho nên, mơ thấy bị hắn giết chết, tôi mới có thể tâm loạn như ma.
“Tôi mơ một giấc mơ thật sự không tốt…” Tôi có chút không dám nhìn hắn: “Lãnh Mặc Hàn… Anh có thể nói cho tôi, vì sao anh muốn đi theo tôi không? Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“Nàng là thê tử của ta.” Hắn đã thành không biến trả lời, mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin.
“Anh là minh vương, tôi chỉ là một người thường, anh có thể nói thật với tôi, tôi không phản kháng được…”
Cổ tay đột nhiên bị hắn nắm thật chặt: “Ta không có lừa nàng, cũng sẽ không tổn thương nàng.”
Hắn chống lại ánh mắt của tôi, nhìn tôi, trong mắt mơ hồ có cô tịch và hoảng loạn bị hắn che dấu đi: “Tin tưởng ta.”
Mùi hoa hồng như có như không truyền vào mũi, hình ảnh hắn lần lượt xả thân cứu tôi như phim điện ảnh chạy ở trong đầu, tôi nhìn vẻ mặt cô đơn của hắn, ngực trái nghẹn muốn chết.
“…… Được.”
Cô đơn trong mắt hắn rút hết đi, giây tiếp theo, đã hôn lên tôi.
Ngày mai chính là ngày thi bảo nghiên, buổi tối ăn qua bữa cơm, Lãnh Mặc Hàn lại tới ôn tập một tối cho tôi, còn dạy có bài bản hẳn hoi.
Sáng sớm hôm sau, trên trường thi, tôi nhìn bài thi trên tay, ở trong lòng cười vô sỉ.
Đề mục bài thi lại giống bài tối hôm qua Lãnh Mặc Hàn ôn tập cho tôi như đúc!
Khẳng định là con quỷ này đi phòng bộ môn xem qua bài thi!
Thi xong tôi và Ninh Ninh ra ngoài chúc mừng một phen, trở lại biệt thự một thân đầy mồ hôi, tôi lại vội vàng đi tắm.
Lúc từ phòng tắm đi ra ngoài, thấy Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ như suy tư gì đó.
“Mười lăm tháng tám.” Hắn nhàn nhạt nói.
Lúc này tôi mới nhớ tới hôm nay là trung thu.
“Minh Giới cũng có Tết Trung Thu sao?” Tôi hỏi.
Hắn lắc đầu: “Nhưng...” Duỗi tay ôm tôi vào trong lòng: “Mười lăm tháng tám, không ít tinh quái đều đi ra hấp thụ Nguyệt Hoa, tối nay là ngày tốt giúp nàng cố hồn.”
Hắn nói xong kéo khối ngọc Lam Cảnh Nhuận đưa kia trên cổ tôi xuống: “Khoảng thời gian trước thương thế của ta chưa lành, không thể kịp thời cố hồn cho nàng. Sau tối nay, không cần mang loại đồ vật này.”
Thấy hắn tùy tay muốn vứt bỏ ngọc, tôi vội vàng từ trong tay hắn đoạt lại.
Hắn khẽ nhíu mày, tôi giải thích nói: “Cái này là Cảnh Nhuận đạo trưởng cho tôi mượn, tôi còn phải cho hắn, anh đừng đập.”
Hắn vung tay lên, một trận gió thổi qua, bạch ngọc từ trong tay tôi bay về phía trên bàn trang điểm.
Ngay cả chạm cũng đều không cho chạm vào một chút, quả nhiên là cách làm của minh vương lòng dạ hẹp hòi này.
Hắn bế ngang tôi lên, dẫn tôi ra ban công trên mái nhà của biệt thự ngắm cảnh, cúi đầu hôn tôi, hàn ý nhàn nhạt theo nụ hôn nhiệt độ giao hòa ở bên môi.
Hai tay của hắn theo thứ tự xoa mấy chỗ ở phía sau tôi, tôi nhận thấy được nơi đó đều có một cổ hàn ý chảy vào trong cơ thể, hẳn là hắn chuyển pháp lực của mình cho tôi.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi đều có chút ý loạn tình mê, hắn mới lưu luyến thả lỏng tôi ra.
“Có còn cảm giác choáng váng không?” Hắn hỏi.
Tôi lắc đầu, tôi chỉ là bị hắn mê hoặc có chút choáng…
Hắn khẽ xoa đầu của tôi, lại ôm tôi vào trong lòng lần nữa: “Cố hồn kết thúc, mấy ngày nay chú ý không được bị thương mới cố hồn tốt được, hồn phách không thể rời khỏi thân thể. Thân thể có bất kì tổn thất gì, hồn phách cũng sẽ có tổn thương, vết thương trên người ta có thể trị khỏi, hồn phách còn hơn miệng vết thương, không chỉ có trị không hết, còn đặc biệt đau đớn.”
Tôi gật đầu, dù sao có hắn ở đây, tôi cũng sẽ không có chuyện gì.
Lãnh Mặc Hàn ôm lấy tôi đi qua giữa hai người bọn họ, đi ngang qua hai bọn họ, ta không nhịn được thuận tiện dẫm lên tay của Hàn Đông.
Ninh Ninh đi theo phía sau tôi hiểu ý cười, cũng đạp Lục Linh Vũ một chân.
Tôi và Lãnh Mặc Hàn đi ra ngoài trường học, đang cầm một bó hoa hồng xanh kia, mặt của tôi càng thêm nóng.
“Lãnh Mặc Hàn… Thật xin lỗi… Buổi sáng… Lòng của tôi quá rối loạn…” Mấy ngày này sớm chiều ở chung, tôi biết Lãnh Mặc Hàn ở trong lòng tôi, đã không phải là lệ quỷ muốn tránh còn không kịp ngay từ đầu kia.
Cho nên, mơ thấy bị hắn giết chết, tôi mới có thể tâm loạn như ma.
“Tôi mơ một giấc mơ thật sự không tốt…” Tôi có chút không dám nhìn hắn: “Lãnh Mặc Hàn… Anh có thể nói cho tôi, vì sao anh muốn đi theo tôi không? Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“Nàng là thê tử của ta.” Hắn đã thành không biến trả lời, mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin.
“Anh là minh vương, tôi chỉ là một người thường, anh có thể nói thật với tôi, tôi không phản kháng được…”
Cổ tay đột nhiên bị hắn nắm thật chặt: “Ta không có lừa nàng, cũng sẽ không tổn thương nàng.”
Hắn chống lại ánh mắt của tôi, nhìn tôi, trong mắt mơ hồ có cô tịch và hoảng loạn bị hắn che dấu đi: “Tin tưởng ta.”
Mùi hoa hồng như có như không truyền vào mũi, hình ảnh hắn lần lượt xả thân cứu tôi như phim điện ảnh chạy ở trong đầu, tôi nhìn vẻ mặt cô đơn của hắn, ngực trái nghẹn muốn chết.
“…… Được.”
Cô đơn trong mắt hắn rút hết đi, giây tiếp theo, đã hôn lên tôi.
Ngày mai chính là ngày thi bảo nghiên, buổi tối ăn qua bữa cơm, Lãnh Mặc Hàn lại tới ôn tập một tối cho tôi, còn dạy có bài bản hẳn hoi.
Sáng sớm hôm sau, trên trường thi, tôi nhìn bài thi trên tay, ở trong lòng cười vô sỉ.
Đề mục bài thi lại giống bài tối hôm qua Lãnh Mặc Hàn ôn tập cho tôi như đúc!
Khẳng định là con quỷ này đi phòng bộ môn xem qua bài thi!
Thi xong tôi và Ninh Ninh ra ngoài chúc mừng một phen, trở lại biệt thự một thân đầy mồ hôi, tôi lại vội vàng đi tắm.
Lúc từ phòng tắm đi ra ngoài, thấy Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ như suy tư gì đó.
“Mười lăm tháng tám.” Hắn nhàn nhạt nói.
Lúc này tôi mới nhớ tới hôm nay là trung thu.
“Minh Giới cũng có Tết Trung Thu sao?” Tôi hỏi.
Hắn lắc đầu: “Nhưng...” Duỗi tay ôm tôi vào trong lòng: “Mười lăm tháng tám, không ít tinh quái đều đi ra hấp thụ Nguyệt Hoa, tối nay là ngày tốt giúp nàng cố hồn.”
Hắn nói xong kéo khối ngọc Lam Cảnh Nhuận đưa kia trên cổ tôi xuống: “Khoảng thời gian trước thương thế của ta chưa lành, không thể kịp thời cố hồn cho nàng. Sau tối nay, không cần mang loại đồ vật này.”
Thấy hắn tùy tay muốn vứt bỏ ngọc, tôi vội vàng từ trong tay hắn đoạt lại.
Hắn khẽ nhíu mày, tôi giải thích nói: “Cái này là Cảnh Nhuận đạo trưởng cho tôi mượn, tôi còn phải cho hắn, anh đừng đập.”
Hắn vung tay lên, một trận gió thổi qua, bạch ngọc từ trong tay tôi bay về phía trên bàn trang điểm.
Ngay cả chạm cũng đều không cho chạm vào một chút, quả nhiên là cách làm của minh vương lòng dạ hẹp hòi này.
Hắn bế ngang tôi lên, dẫn tôi ra ban công trên mái nhà của biệt thự ngắm cảnh, cúi đầu hôn tôi, hàn ý nhàn nhạt theo nụ hôn nhiệt độ giao hòa ở bên môi.
Hai tay của hắn theo thứ tự xoa mấy chỗ ở phía sau tôi, tôi nhận thấy được nơi đó đều có một cổ hàn ý chảy vào trong cơ thể, hẳn là hắn chuyển pháp lực của mình cho tôi.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi đều có chút ý loạn tình mê, hắn mới lưu luyến thả lỏng tôi ra.
“Có còn cảm giác choáng váng không?” Hắn hỏi.
Tôi lắc đầu, tôi chỉ là bị hắn mê hoặc có chút choáng…
Hắn khẽ xoa đầu của tôi, lại ôm tôi vào trong lòng lần nữa: “Cố hồn kết thúc, mấy ngày nay chú ý không được bị thương mới cố hồn tốt được, hồn phách không thể rời khỏi thân thể. Thân thể có bất kì tổn thất gì, hồn phách cũng sẽ có tổn thương, vết thương trên người ta có thể trị khỏi, hồn phách còn hơn miệng vết thương, không chỉ có trị không hết, còn đặc biệt đau đớn.”
Tôi gật đầu, dù sao có hắn ở đây, tôi cũng sẽ không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.