Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 144: Người đàn ông còn đáng sợ hơn ác ma

Mộ Hi Ngôn

09/08/2020

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ngoài sơn động chỉ có một ban công to bằng sân thượng, đi về phía trước chính là một sơn cốc.

Tôi kéo chặt Mặc Hàn, thật cẩn thận dịch đến bên cạnh cái sân không có rào chắn này, đi lên nhìn xuống, chỉ nhìn thấy một mảnh tường đổ vỡ.

Lam Cảnh Nhuận và Quân Chi cũng đi theo ra, trông thấy tình hình bên trong sơn cốc đều ngây ra một lúc.

“Nơi này, chẳng lẽ là một chiến trường cổ?” Lam Cảnh Nhuận hỏi.

Mặc Hàn khó có khi đáp hắn một tiếng: “Ừ.”

“Nơi Mặc Uyên phong ấn Lăng Trọng kia?” Quân Chi lại hỏi.

Mặc Hàn trầm giọng đáp, nhìn ra được, sắc mặt của hắn không phải quá tốt.

Chính là, tôi nhớ rõ nơi phong ấn quỷ binh, đều là có pho tượng của quỷ binh, quỷ binh nơi này, cho dù là không thể phá tan toàn bộ phong ấn nhưng vẫn còn chôn ở dưới, lấy tu vi của tôi sao có thể cảm nhận ra quỷ khí.

Nhưng mà hiện tại, tôi lại cái gì cũng không cảm thụ được.

“Mặc Hàn, vì sao em không cảm thụ đến quỷ khí quỷ binh nơi này?” Tôi hỏi Mặc Hàn, trong lòng có một phỏng đoán lớn mật.

“Nơi này đã không có quỷ binh.” Giọng nói của Mặc Hàn vẫn nặng nề.

Quả nhiên! Tôi cũng đoán như vậy!

“Sao lại thế?”

“Bị triệu hoán đi rồi.” Dừng một chút, Mặc Hàn lại nói: “Quỷ binh Đồng gia triệu hoán, đều là quỷ binh phong ấn ở nơi này.”

“Phong ấn nhiều quỷ binh như vậy, đều bị Đồng gia triệu hoán đi rồi?” Tôi nhớ rõ số lượng không đúng.

Mặc Hàn lắc đầu: “Thuật triệu hoán chỉ là một phương pháp dời đi, Đồng gia chỉ lấy ra Triệu Hoán Trận rồi triệu hoán quỷ binh cấp thấp. Quỷ binh cao cấp nơi này, toàn bộ bị dời đi rồi.”

“Ai dời đi?” Lam Cảnh Nhuận kinh ngạc.

Mặc Hàn không trả lời, chỉ là nhìn về phía một chỗ, tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại, nơi đó như phiêu đãng một tàn hồn.

Đó là một cô gái mặc bạch y cổ đại, có chút giống phục sức của miêu trại, trên người nàng tràn đầy vết thương, chỉ sợ bộ dáng khi chết chính là như vậy.

Tôi nhớ rõ nơi phong ấn quỷ binh hình như là không có khả năng có vong hồn, hồn phách pháp lực thấp kém như vậy, sẽ bị quỷ khí của phong ấn quỷ binh ăn mòn, hoặc là bị quỷ binh hấp thu, hoặc là trở thành âm linh bị quỷ khí chi phối.

Nhưng nhìn trạng thái của tàn hồn kia, hình như cũng không bị chi phối.

“Sao nơi này lại có tàn hồn?” Quân Chi cũng thấy được, khó hiểu hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, Mặc Hàn bế ngang tôi lên, từ chỗ ban công sườn núi bay về phía tàn hồn kia, dừng ở bên người tàn hồn.

Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận cũng vội vàng lấy đạo cụ phi hành ra, đi theo chúng tôi dừng ở trên mặt đất.

Tàn hồn kia nhìn thấy chúng tôi rất giật mình: “Không nghĩ tới, lại còn có người có thể tiến vào đây…”

Nàng đánh giá chúng tôi, lúc nhìn thấy Mặc Hàn, càng thêm giật mình: “Quỷ?”

“Sửa đúng một chút, là Quỷ Vương!” Quân Chi xụ mặt cáo mượn oai hùm.

Tàn hồn càng thêm giật mình, Mặc Hàn phối hợp tỏa ra một chút uy áp độc hữu của minh vương, rốt cuộc tàn hồn kia cũng tin.

“Phổ Thủy Vi bái kiến Quỷ Vương!” Nàng hành một đại lễ với Mặc Hàn.

Quân Chi thiếu đánh lại chỉ tôi: “Đây là thê tử của Quỷ Vương.”

Phổ Thủy Vi kinh ngạc một chút, thấy Mặc Hàn không phản bác nên tin, cũng hành đại lễ với tôi: “Bái kiến quỷ mẫu nương nương!”

Còn có xưng hô này nha!

Tôi ý bảo nàng đứng lên: “Ngươi đứng lên đi.”

Quân chi còn chưa chơi đủ, lại chỉ vào mình nói: “Đây là cậu em vợ của Quỷ Vương.”

Phổ Thủy Vi ngây ngốc, tôi lườm Quân Chi: “Được rồi, em đừng náo loạn.” Tôi lại nhìn về phía Phổ Thủy Vi: “Cô là ai? Sao lại ở chỗ này?”

“Ta…” Nàng có chút khiếp đảm nhìn Mặc Hàn, trong lòng như lại giãy giụa cái gì đó, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là nói đúng sự thật: “Ta là vu nữ bảo hộ Bất Động Miêu Trại.”

“Cô không phải là vu nữ tự sát kia đi?” Quân Chi lập tức hỏi.

Phổ Thủy Vi xấu hổ gật gật đầu.

Lam Cảnh Nhuận lập tức hỏi: “Vậy đến tột cùng bí mật cô bảo hộ là cái gì? Là quỷ binh nơi này sao?”

Phổ Thủy Vi thử nhìn về phía Mặc Hàn, như đang trưng cầu hắn đồng ý.

Mặc Hàn lạnh lùng nói: “Nói.”

Phổ Thủy Vi gật đầu, nói với Lam Cảnh Nhuận: “Bất Động Miêu Trại chúng ta, nhiều thế hệ bảo hộ phong ấn quỷ binh nơi này, mà vu nữ bảo hộ bảo vệ là địa điểm cụ thể phong ấn quỷ binh, và phong ấn quỷ binh và thuật triệu hoán.”

“Thực lực của quỷ binh ngang ngược, chuyện lớn quan trọng, những việc này, chỉ có lịch đại vu nữ bảo hộ đại đại tương truyền.”

“Cô sẽ không nói thuật triệu hoán và thuật phong ấn cho người khác chứ?” Tôi cảm thấy tôi như đã có thể đoán được tình huống chuyện phát triển.

Nàng nhìn tôi, càng thêm xấu hổ gật đầu, cũng vươn tay về phía tôi.

Tôi thấy Mặc Hàn không ngăn cản, biết sẽ không có việc, kéo tay nàng lên, một đạo ký ức truyền vào trong óc tôi.

Đập vào mắt trước tiên chính là một đôi tay, tôi đang kéo đôi tay kia, không đúng, đây là tay của Phổ Thủy Vi, là chính nàng kéo tay người khác.

Đôi tay kia rất lớn, vừa thấy chính là tay đàn ông.

Hai người đang nói cái gì đó, giọng nói của người đàn ông có chút quen tai.

Hắn nói: “Thủy Vi, chờ ta giúp nàng giải quyết quỷ binh phong ấn ở đây, nơi này sẽ không hề cần vu nữ bảo hộ nữa, nàng cũng được tự do. Đến lúc đó, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”

Trong lòng Phổ Thủy Vi đều tràn đầy hạnh phúc, tôi hiểu được, nàng là thích người này, vô cùng vô cùng thích, thích đến không màng tổ huấn, cũng muốn ở bên hắn.

Tôi rất muốn nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, nhưng Phổ Thủy Vi dựa vào đầu vai hắn mà không quay đầu, tôi cũng không nhìn ra.

Như thế, bọn họ hẹn ngày hôm sau gặp mặt.

Ngày hôm sau, Phổ Thủy Vi ở cửa sơn động chờ người đàn ông kia, vừa nghĩ đến lập tức có thể vĩnh viễn giải trừ tai hoạ ngầm nơi này, trong lòng Phổ Thủy Vi nhảy nhót không thôi, đã sớm chờ ở sơn động.

Người đàn ông kia cũng rất nhanh tới, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, tôi lại cũng không thể không kinh ngạc.

—— là Lam Thiên Hữu.

Hắn lộ ra chiêu bài tươi cười với Phổ Thủy Vi, rực rỡ và sáng lạn như vậy, thật sự như xua tan tất cả khói mù trên thế gian.

“Hữu ca.” Phổ Thủy Vi vui mừng lại có chút xấu hổ tiến lên kéo tay Lam Thiên Hữu lại: “Chính là nơi này, chúng ta đi vào thôi.”

Nàng đưa Lam Thiên Hữu tới chỗ ban công sơn cốc, chỉ xuống phía dưới sơn cốc còn có pho tượng dữ tợn của quỷ binh, chờ đợi nhìn về phía Lam Thiên Hữu: “Hữu ca, quỷ binh phía dưới, ngươi mau tinh lọc đi, ta giúp ngươi hộ pháp.”

Khóe miệng Lam Thiên Hữu hiện ra một ý cười thâm thúy, đi đến cạnh ban công, niệm lên một đoạn chú ngữ. Thoáng chốc, một con quỷ binh đã bị đánh thức.

Lam Thiên Hữu thử sai sử quỷ binh làm một chút động tác, lại đánh thức con thứ hai, làm cho bọn họ tàn sát lẫn nhau.

Phổ Thủy Vi còn ngây thơ cho rằng đây là phương pháp Lam Thiên Hữu nghĩ ra được giải quyết, vỗ tay tán dương hắn: “Hữu ca, ngươi thật thông minh! Không nghĩ tới còn có phương pháp như vậy! Nếu ta cũng nghĩ đến thì tốt rồi! Để chúng nó giết hại lẫn nhau sạch sẽ là được!”

Chỉ có tôi nhìn ra Lam Cảnh Nhuận chỉ là đang thí nghiệm năng lực khống chế của mình với quỷ binh sao?

Hai con quỷ binh làm trọng thương nhau, Lam Cảnh Nhuận và Phổ Thủy Vi mỗi người thu thập một con.



Pháp lực của Phổ Thủy Vi không bằng Lam Thiên Hữu, thu thập có chút chậm. Nàng đang cố gắng thu thập con làm quỷ binh đang chiến đấu kia, đột nhiên trên lưng bị người đột nhiên đánh một chưởng, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Phổ Thủy Vi không thể tin tưởng quay đầu lại, thấy là Lam Thiên Hữu ra tay, mặt vẫn mỉm cười.

“Hữu…… Hữu ca?” Phổ Thủy Vi vẫn không thể tin được là Lam Thiên Hữu tổn thương nàng.

“Triệu Hoán Thuật và Phong ấn Thuật ta đều lấy được, nơi phong ấn cũng tìm được rồi, cảm ơn.” Lam Thiên Hữu chân thành nói lời cảm ơn với Phổ Thủy Vi.

Phổ Thủy Vi ngạc nhiên, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, khiếp sợ chất vấn hắn: “Ngươi lừa ta?”

“Không.” Lam Thiên Hữu cười ôn nhuận như ngọc.

Trong lòng Phổ Thủy Vi bốc cháy lên một tia hy vọng, lại rất nhanh bị Lam Thiên Hữu tự tay bóp chết: “Quỷ binh vĩnh viễn cũng không thể giải quyết vĩnh cửu, cho nên chúng ta cũng vĩnh viễn sẽ không ở bên nhau.”

Lòng của Phổ Thủy Vi lập tức trầm xuống, làm vu nữ bảo hộ đầu óc lại tỉnh táo lần nữa: “Ngươi hao tổn tâm cơ tiếp cận ta, chỉ là vì mấy thứ này?”

Lam Thiên Hữu gật đầu.

Tôi phát hiện mục đích của hắn một khi đạt tới, sẽ trở thành một người xấu thẳng thắn. Giống như là ở thôn Âm Dương, hắn vốn tưởng rằng có thể thuận lợi dẫn tôi đi, cho nên tôi hỏi cái gì, hắn cũng đều nói.

Hiện tại, đối mặt Phổ Thủy Vi bị thương, hắn biết nàng trốn không thoát, cũng nói đúng sự thật.

“Khốn kiếp!”

Phổ Thủy Vi thẹn quá thành giận mắng to một tiếng, đôi tay kết ấn tấn công về phía Lam Thiên Hữu.

Lam Thiên Hữu né tránh dễ như trở bàn tay, tiến vào trong sơn động, Phổ Thủy Vi đánh vào.

Hai người giao thủ thật lâu, dấu vết khắp sơn động đều là bọn họ đánh ra.

Cuối cùng, Lam Thiên Hữu đánh bại Phổ Thủy Vi, xua tan hồn phách của nàng.

“Xin lỗi, vốn dĩ cũng không muốn khiến ngươi hồn phi phách tán, nhưng một khi hồn phách của ngươi tiến vào âm phủ, Lãnh Mặc Uyên sẽ biết ta còn sống, Lãnh Mặc Hàn bị phong ấn đã không đáng sợ, nhưng tuyệt đối không thể bị Lãnh Mặc Uyên biết ta tồn tại.”

Cho dù là giơ kiếm, hắn cũng vẫn mỉm cười.

Thật sự là một người đàn ông còn đáng sợ hơn ác ma!

Chỉ là, hắn lại có thể biết được chuyện Mặc Hàn bị phong ấn!!

Hắn đến tột cùng là người nào?!

Hồi ức đã về nơi này, hiện tại Phổ Thủy Vi này một tàn hồn, là nàng thừa dịp Lam Thiên Hữu không chú ý, dùng hết toàn bộ linh lực giấu diếm được hắn bảo lưu lại.

Vì, nếu tương lai có ai có thể đi vào nơi này, sẽ nói tất cả cho người đó.

Tâm nguyện đã hoàn thành, nàng áy náy cúi đầu với Mặc Hàn, cơ thể chậm rãi trong suốt, biến mất ở tại chỗ.

Tôi nhìn thấy tất cả đều nói cho những người khác, thấy sắc mặt Lam Cảnh Nhuận càng thêm kém.

“Hắn đến tột cùng là người nào? Có thể biết được chuyện anh bị phong ấn?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn nghĩ một chút, lại lắc đầu.

Quân Chi trấn an Lam Cảnh Nhuận vài câu, nơi này không còn manh mối,

chúng tôi trở về.

Trên đường, tôi vẫn suy đoán thân phận thật sự của Lam Thiên Hữu.

Mặc Hàn là bị phong ấn ba ngàn năm trước, trong trí nhớ của Phổ trong giọng nói có một tia nhẹ nhàng, hiển nhiên hắn rất may mắn Mặc Hàn bị phong ấn.

Hơn nữa hắn nói không thể bị Mặc Uyên biết chuyện hắn còn sống, Lam Thiên Hữu hẳn là quen biết Mặc Uyên, hơn nữa hai người còn có thù oán.

“Mặc Uyên có nhiều kẻ thù không?” Tôi hỏi Mặc Hàn, muốn nhìn một chút có thể dùng pháp bài trừ hay không.

“Rất nhiều.”

…… Quả thật không thể tiếp tục điều tra.

Mặc Hàn dừng một chút lại nói: “Nhưng phần lớn đều kiêng kị thực lực của hắn, nén giận.”

“Có thể là kẻ thù nào đang âm thầm kế hoạch gì hay không?” Tôi lại hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Không biết.”

“Kẻ thù của Mặc Uyên đều là người nào?”

“Phần lớn là quỷ.” Mặc Hàn nói.

“Có người sống không?” Tôi vội hỏi.

“Người sống đoản thọ, vận mệnh lại đều nắm giữ ở trong tay âm ty, trừ phi có thể chạy thoát quản hạt của âm ty, nếu không không dám đối nghịch với âm phủ.” Mặc Hàn nói.

Tôi nghĩ một chút, cảm thấy có chuyện rất kỳ quái, hỏi: “Vậy Lam Thiên Hữu là người sống, hay là quỷ bám vào trên người của người sống?”

Mặc Hàn cũng tự hỏi một chút, nói: “Hắn hẳn là người sống.”

“Nhưng không phải anh nói linh hồn của hắn rất già rồi sao? Người sống nhiều lắm chỉ sống hơn một trăm tuổi mà?” Tôi vội nói.

Mặc Hàn không để bụng: “Kẻ hèn ngàn năm mà thôi.”

Lão quỷ Mặc Hàn!

Hắn giữ chặt tay của tôi, ý bảo tôi ngừng ở trước thềm đá kia, đi đến trước mặt tôi cõng tôi lên, tiếp tục nói: “Hắn dùng một loại thủ đoạn rút hồn đặc thù, rút hồn phách của mình từ trong thân thể ra, lại có thể bảo trì hồn phách không tiêu tan, mang theo ký ức và pháp lực bản thân, tiếp tục tìm kiếm ký chủ.”

Đây là treo máy…

Đi được hai bước, Quân Chi đuổi theo hỏi: “Anh rể, hắn sống lâu như vậy, trên Sổ Sinh Tử âm phủ không tra ra sao?”

“Mỗi năm đều có người hồn phi phách tán, những tên này sẽ tự động biến mất ở trên Sổ Sinh Tử. Nhưng nếu hồn phách tản ra ngưng tụ một lần nữa, trên Sổ Sinh Tử sẽ không có tên của hắn nữa.”

Ánh mắt Mặc Hàn u ám ba phần; “Lúc trước hắn vẫn luôn cất dấu linh hồn, nếu không phải động thủ với hắn, ta cũng chưa bao giờ chú ý. Chỉ là, từ trên pháp lực của hắn, hồn phách của hắn khẳng định đã bị tan ra, gần đây mới hoàn thành ngưng tụ một lần nữa, nếu không, linh hồn còn sẽ sinh trưởng.”

Vậy nói cách khác, kỳ thật Lam Thiên Hữu đã tồn tại từ rất sớm phía trước. Sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó mà hồn phi phách tán. Sau lại ngưng tụ hồn phách đã tản mất lần nữa, tiếp theo mới có Lam Thiên Hữu chúng tôi nhìn thấy hiện tại.

Lúc buổi tối, Mặc Uyên lại tới nữa, còn mang đến cho bảo bảo không ít món đồ chơi độc hữu ở Minh giới.

Như là cái gì mà người gỗ nhỏ tự mình đánh nhau, đầu bị đánh rơi còn sẽ nhảy nhảy lộc cộc đi nhặt đầu về.

Còn có các loại thú bông quỷ chết nguyên bộ, món đồ chơi quỷ phun lưỡi dài đầu thắt cổ sẽ tưh mình tìm loại xà nhà treo mình lên.

Quỷ bị áp chết, đi tới giữa đường chờ xe đi qua nghiền, nếu không có xe, hắn sẽ ép mình thành một đống bùn máu, sau đó lại lắp ráp mình lên…

Món đồ chơi của quỷ, tôi không nên có chờ mong gì…

Nhìn hơn ba mươi loại cách chết huyết tinh lại bạo lực, tôi thiếu chút nữa không nhịn được nôn cơm tất niên năm kia ra!

Nhưng bảo bảo lại thích…

Nhưng mà Mặc Hàn vẫn đen mặt đốt toàn bộ thú bông kia.

Tôi ở toilet phun ra một hồi lâu mới ngừng lại, dọn dẹp sạch sẽ một lần nữa về tới phòng khách.

Ngày hôm qua có chuyện đều quên hỏi Mặc Uyên, hiện tại vừa lúc.

“Mặc Uyên, có biện pháp nào có thể giấu diếm linh hồn mình được anh và Mặc Hàn?” Tôi hỏi.

Mặc Uyên còn đang đau lòng thú bông quỷ kia của mình bị thiêu hủy: “Ngươi muốn dấu diếm hồn linh, sợ ca ta chê ngươi già?”

“Anh mới già!” Tôi tức giận trừng hắn một cái, đã nghe thấy Mặc Uyên đang chọn phá ly gián.



“Ca, chúng ta sinh ra cùng một ngày, Mộ Tử Đồng ghét bỏ ta già, cũng chính là ghét bỏ ngươi già!”

“Nói chính sự.” Mặc Hàn lạnh mặt.

Tôi may mắn Mặc Hàn không bị Mặc Uyên nói động, đã nhìn thấy ánh mắt lập loè ánh sáng nguy hiểm kia của Mặc Hàn dừng ở trên người tôi.

“Đợi chút nữa nàng sẽ biết ta già hay không già, hả?”

Lỗ tai mạc danh vang lên một câu như vậy, là Mặc Hàn truyền âm lại.

Tôi khóc không ra nước mắt, tôi thật sự không phải ý tứ kia…

Nhưng có tiền án, Mặc Hàn đưa qua một ánh mắt rửa sạch sẽ chờ, rồi nhìn về phía Mặc Uyên.

Mặc Uyên ôm một chén cà chua nhỏ, không để bụng nói: “Có thể giấu diếm được chúng ta, pháp lực nhất định không yếu hơn chúng ta mới được. Nhưng, người sống kia khẳng định không phải là đối thủ của ca ta, bằng không hắn sẽ không hạ độc biện pháp dự phòng với Mộ Tử Đồng ngươi.”

Hắn nói xong thoải mái dựa vào phía sau, chân gác ở trên bàn trà, nói: “Cho nên ta đoán, sau lưng hắn có người đang giúp hắn.”

Quân Chi vội hỏi: “Là ai?”

Mặc Uyên giơ tay chỉ lên trần nhà, Quân Chi ngẩng đầu nhìn, cũng không có nhìn ra cái gì: “Trên lầu có người sao?”

Mặc Uyên đưa cho hắn một ánh mắt ngu ngốc.

Tôi lại là đoán được hai ba phân, thử nói: “Anh là nói, Thiên Đạo đang giúp hắn?”

Mặc Uyên gật đầu.

Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, chuyện Thiên Đạo tương trợ, Mặc Hàn cũng đề qua. Chỉ là, hắn nói người mấy ngàn năm trước Thiên Đạo tương trợ kia đã bị giết, hẳn là sẽ không lại nhàm chán như vậy.

“Mặc Uyên, cái thiên chi kiêu tử lúc trước kia là ai?” Tôi hỏi Mặc Uyên: “Hắn thật sự đã chết sao?”

Mặc Uyên có chút kinh ngạc nhìn tôi một cái, không nghĩ tới tôi sẽ biết chuyện này. Lại thoáng nhìn Mặc Hàn, biết nhất định là Mặc Hàn nói, nghĩ một chút, hắn vẫn là nói với tôi.

“Súc sinh lúc trước kia, tên là Lam Khải Minh.” Mặc Uyên vừa quan sát vẻ mặt của tôi và Mặc Hàn vừa nói.

Tôi lại giật mình trong lòng: “Hắn tên là Khải Minh?”

“Lam Khải Minh!” Mặc Uyên không vui cường điệu một câu, còn sặc tôi một câu: “Ngươi gọi thân thiết như vậy làm gì!”

“Mặc Uyên!” Mặc Hàn không vui chặn ngang hắn, Mặc Uyên có chút giận dỗi quay đầu đi, không hề nhìn chúng tôi.

Tôi lại vô tâm đi so đo với con hàng Mặc Uyên này, vội vàng hỏi Mặc Hàn: “Mặc Hàn, anh còn nhớ rõ tầng mười bốn ở khách sạn lần trước, có thật nhiều cương thi kia không?”

Mặc Hàn gật đầu: “Làm sao vậy?”

“Ở bên trong em gặp được một người nói mình tên là Khải Minh!” Tôi có chút kích động, cảm giác mình như bắt được đầu sợi gì đó.

Mặc Hàn có chút kinh ngạc.

Mặc Uyên lập tức chất vấn: “Sao ngươi không nói sớm!”

“Lúc ấy tôi cho rằng chính là một ảo cảnh nhàm chán!”

Tôi sặc Mặc Uyên một câu, nói ra toàn bộ mọi chuyện lúc ở bên trong ảo cảnh gặp được Lam Thiên Hữu, chỉ bỏ bớt chuyện thế thân kia là nói tôi ra, chỉ sợ chính mình thiếu sót gì đó.

Mặc Hàn nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống.

Mặc Uyên lại tức giận từ trên sô pha nhảy dựng lên, nổi giận mắng: “Súc sinh đáng chết! Nhất định là hắn! Súc sinh kia lại giả chết giấu diếm được ta! Ca, hiện tại ta sẽ đi giết hắn! Lại khiến hắn hồn phi phách tán một lần nữa! Lúc này trời cũng đừng nghĩ lại từ trong làm khó dễ!”

Tôi và Quân Chi đều là vẻ mờ mịt.

Mặc Uyên xoay người mang theo một thân lệ khí muốn rời đi, bị Mặc Hàn gọi lại: “Mặc Uyên.”

Mặc Uyên quay đầu, Mặc Hàn nhìn về phía hắn, hỏi: “Lam Khải Minh là ai?”

Mặc Uyên nhìn Mặc Hàn nhíu mày trầm tư ba giây, thấy ánh mắt kiên định của Mặc Hàn, hắn ngồi xuống sô pha: “Ca, nếu ngươi không nhớ rõ cũng đừng để ý, lúc này ta nhất định sẽ không để hắn chuồn mất!”

“Mặc Uyên, ta muốn biết.” Mặc Hàn kiên trì nói.

Mặc Uyên nhìn tôi, dưới tình huống thông thường như vậy, đều là có quan hệ với cô gái kia.

Tôi lựa chọn không muốn biết.

“Quân Chi, bồi chị đi ra ngoài mua điểm chút ăn vặt đi.” Tôi đứng dậy, Quân Chi rất muốn nghe bát quái, nhưng không khí giằng co giữa anh em Mặc Hàn và Mặc Uyên kia, hắn cũng đi theo đứng lên.

Đang lúc tôi muốn xoay người rời đi, chỗ cổ tay bỗng nhiên truyền đến một cổ lạnh băng, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, kéo tôi về đến bên người hắn ngồi xuống.

Nhìn tôi, Mặc Hàn rất nghiêm túc nói: “Hắn muốn tổn thương nàng và hài tử, cho nên ta nhất định phải biết hắn là ai. Chẳng sợ quên mất, cũng phải nhớ lại. Nàng cũng có quyền biết người tổn thương nàng đến tột cùng là ai.”

Quân Chi vốn dĩ cũng có chút lo lắng Mặc Hàn muốn giấu tôi, hiện tại nghe được hắn nói như vậy cũng yên tâm. Hắn tùy tiện dựa trên sô pha, nói với Mặc Uyên: “Anh mau nói đi, bằng không trong chốc lát hai chúng ta lại phải bị cho ăn cẩu lương.”

“Bổn tọa cũng không phải là cẩu độc thân!” Mặc Uyên rắm thối cường điệu một câu, nhận được một đôi mắt xem thường của Quân Chi.

“Đúng, anh không phải là cẩu độc thân, trong nhà cờ đỏ không đổ, ngoài nhà cờ màu tung bay!”

“Mặc Uyên, nói đi.” Mặc Hàn chặn ngang Mặc Uyên và Quân Chi sặc lẫn nhau, thúc giục một câu.

Mặc Uyên đứng ở trên sô pha ngồi xuống một lần nữa, cầm lên trái táo trên bàn trà vừa ăn vừa nói: “Năm đó súc sinh kia là đại vu Tây Kỳ, hơn ba nghìn năm trước, Thiên Đạo mắt mù nhìn trúng chính là hắn!”

Với thiên đạo tỏ vẻ ghét bỏ rõ ràng như vậy, thật sự không quan trọng sao?

“Về sau thì sao?” Mặc Hàn hỏi.

Mặc Uyên trộm nhìn tôi, thấy vẻ mặt tôi vẫn như cũ, hắn mới tiếp tục nói tiếp: “Lúc sau hắn theo đuổi lực lượng trường sinh, đm đánh chủ ý tới trên đầu minh vương, và tự chịu diệt vong.”

Mặc Uyên khẳng định lược bớt một ít nội dung quan trọng!

Mặc Hàn cũng vậy, bắt được sai từ trong giọng nói của Mặc Uyên: “Thiên Đạo nhìn trúng hắn, tự nhiên sẽ cho hắn dư cơ duyên tu luyện tương ứng, hắn không cần đánh chủ ý tới âm phủ.”

“Lòng tham không đủ.” Mặc Uyên khinh thường nói.

Sắc mặt của Mặc Hàn nặng nề nhìn hắn, Mặc Uyên chịu không nổi ánh mắt lạnh băng này của ca hắn, không vui nói: “Được! Ta nói còn không được sao!”

Hắn nhìn tôi, trên tay là một đạo chú hôn mê, cuối cùng vẫn là ném cho Quân Chi.

Quân Chi không tránh được ngáp, mắng Mặc Uyên một câu tiểu nhân, cuối cùng vẫn là không thể kháng cự ngủ say.

Mặc Uyên quan sát đến sắc mặt của tôi, thử chậm rãi mở miệng nói: “Nữ nhân kia…” Hắn nhìn Mặc Hàn lại nhìn tôi: “Hắn vì nữ nhân kia, mới đánh chủ ý tới âm phủ.”

Hắn càng nói càng tức giận: “Huống chi, Thiên Đạo là cái đức hạnh gì, ca ngươi lại không phải không biết. Cho dù là nhìn trúng súc sinh kia, cho hắn cơ duyên, cho hắn bảo bối, giúp hắn tu hành, ít thì cũng đến mấy ngàn năm mới có thể đắc đạo! Nào có trực tiếp từ âm phủ nghĩ cách tăng nhanh!”

Cho nên nói, Lam Thiên Hữu và Mặc Hàn, ở mấy ngàn năm trước còn có khả năng là tình địch?

Tôi lập tức không được tốt, nghĩ đến Mặc Hàn có thể vì cô gái kia mà ăn qua dấm, đã nhịn không được ghen ghét và chán ghét cô gái kia!

Chỗ cổ tay bỗng nhiên thả lỏng, trong nháy mắt lòng tôi có chút hoảng, muốn cúi đầu nắm tay cổ Mặc Hàn, hắn cũng đã cầm tay của tôi trước một bước, tiện thể đan mười ngón tay vào nhau với tôi.

“Đừng sợ.” Hắn khẽ nói, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu: “Buông tay nàng ra, chỉ là vì muốn nắm chặt nàng.”

Tôi ngẩng đầu, trông thấy thâm tình và chân thành tha thiết ở đáy mắt hắn, gật đầu, càng thêm dùng sức cầm chặt lại hắn.

Chỉ cần Mặc Hàn vẫn yêu tôi, vẫn đứng ở bên tôi, cái gì tôi cũng không sợ.

Nắm chặt tay của tôi, Mặc Hàn nhìn về phía Mặc Uyên, hỏi: “Hắn đánh chủ ý gì?”

“Có cái gì có thể tăng tu vi lên nhanh làm tiên hơn một bước ngoài nuốt minh vương?” Mặc Uyên ghét bỏ nói, đoán chừng nhớ tới Lăng Trọng.

Tôi đột nhiên có chút cân bằng, thì ra không chỉ là một tôi bị người khác đuổi theo muốn hút khô, Mặc Hàn và Mặc Uyên cũng vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook