Chương 51: Quỷ kế của lớp trưởng
Mộ Hi Ngôn
14/05/2020
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tiêu Văn Đức nói đến trọng điểm, tôi vội hỏi: “Ở trước khi chúng tôi tới, anh không thấy được nơi này có người chơi trò chơi triệu hoán Bút Tiên sao?”
“Không có, các cô là người sống đầu tiên tôi thấy mười bốn năm này, tôi nhìn ra được nam sinh kia hắn là đạo sĩ, vốn cho rằng cô dễ đối phó một chút, ai ngờ đến bên người đi theo quỷ lợi hại như vậy……” Hắn nói một cách tiếc nuối.
Tôi lập tức thả Lâm Diệp từ ngọc giản ra, giận dữ hỏi: “Anh nói thật cho tôi! Đưa tôi và Lam Cảnh Nhuận tới nơi này làm gì!”
Vẻ mặt của Lâm Diệp mờ mịt: “Cái gì làm gì? Không phải tới nơi này vì tìm Bút Tiên kia, cứu Tiểu Như sao?”
“Lớp trưởng các nàng căn bản không tới nơi này! Anh nói thật cho tôi! Đến tột cùng có mục đích gì!” Dưới sự giận dữ, tôi hóa ngọc giản thành trường kiếm để ở trên cổ hắn.
Tuy Lâm Diệp sợ hãi kiếm của tôi, nhưng cũng có kiên định của mình: “Tôi thật sự chỉ là vì cứu Tiểu Như!”
“Vậy anh nói, sao anh biết các nàng chơi Bút Tiên xảy ra chuyện?” Bởi vì lớp trưởng các nàng tìm đường chết, tôi đều quên mất hỏi Lâm Diệp một vụ này.
“Tiểu Như tự mình nói, nàng còn nói nàng cũng lập tức muốn chết, tôi lo lắng cho nàng, nên cho nàng bùa hộ mệnh của mình, tôi mới…… Đã chết…… Mộ Tử Đồng, cô có ý gì? Không tin tôi sao?” Lâm Diệp nói có chút bực bội.
Tôi chỉ về phía Tiêu Văn Đức: “Hắn ở chỗ này mười bốn năm, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người sống, vậy đã nói, lớp trưởng các nàng căn bản không tới nơi này!”
“Này…… Này…… Tiểu Như sẽ không gạt tôi! Nhất định là con quỷ này đang lừa cô!” Lâm Diệp cả giận nói, trên mặt chợt hiện ra luồng màu đen.
Tôi chỉ cho rằng hắn đây là bởi vì tức giận mà xuất hiện giống quỷ, không để ý, nói với Tiêu Văn Đức: “Hiện tại dẫn chúng tôi trở về tìm Lam Cảnh Nhuận!”
Tiêu Văn Đức nhắm mắt vận dụng pháp lực, thấy hoa mắt, tôi đã thấy được Lam Cảnh Nhuận cầm kiếm chỉ về phía chúng tôi.
Nhìn thấy là tôi, hắn vội thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cô không có việc gì thì tốt!” Lại đề phòng nhìn về phía Tiêu Văn Đức: “Hắn là ai?”
Tôi nói quá trình với hắn một lần, trên mặt hắn cũng nổi lên hàn ý: “Lâm Diệp, anh phát tâm ma thề không lừa gạt tôi và Tử Đồng! Tiêu văn đức, anh cũng như vậy. Thiên Đạo có năng lực chế ước rất mạnh với quỷ thần, thề trước tâm ma, không có quỷ thần dám làm bộ.”
Tiêu Văn Đức và Lâm Diệp đều thề, Thiên Đạo không trừng phạt bọn họ.
Lam Cảnh Nhuận nghĩ không ra, trên vai trái của tôi bỗng nhiên truyền đến tiếng khinh thường của Lãnh Mặc Hàn.
“Ngu xuẩn, chút chuyện này đều không nghĩ ra.” Hắn biểu đạt mười phần miệt thị với Lam Cảnh Nhuận.
Lam Cảnh Nhuận ngược lại không tức giận, thấy Lãnh Mặc Hàn mở miệng, biết chuyện có chuyển cơ, nói với Lãnh Mặc Hàn: “Còn xin Minh Vương chỉ giáo.”
“Hừ.” Lãnh Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Một phàm nhân, sao có thể biết được mình sẽ chết khi nào.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Ninh, lại phát hiện không ai nghe. Lại gọi điện thoại cho bạn cùng phòng khác trong ký túc xá, không ai tiếp điện thoại.
“Mau trở về! Ninh Ninh các nàng nguy hiểm!”
Đi chưa được hai bước, tôi lại bị Tiêu Văn Đức gọi lại: “Đợi tôi! Cô nói phải siêu độ cho tôi!”
Tôi vung bàn tay lên, cất hắn và Lâm Diệp vào ngọc giản với nhau, chạy như điên ra ký túc xá cũ với Lam Cảnh Nhuận.
Lúc này cũng không rảnh lo phòng nữ không cho nam sinh vào, tôi dẫn theo Lam Cảnh Nhuận ngựa quen đường cũ tránh thoát đôi mắt của dì quản túc, trèo tường vào ký túc xá.
Nhưng mà, sau khi mở cửa ký túc xá ra, bên trong lại không có lớp trưởng và Ninh Ninh.
Tiêu Văn Đức nói đến trọng điểm, tôi vội hỏi: “Ở trước khi chúng tôi tới, anh không thấy được nơi này có người chơi trò chơi triệu hoán Bút Tiên sao?”
“Không có, các cô là người sống đầu tiên tôi thấy mười bốn năm này, tôi nhìn ra được nam sinh kia hắn là đạo sĩ, vốn cho rằng cô dễ đối phó một chút, ai ngờ đến bên người đi theo quỷ lợi hại như vậy……” Hắn nói một cách tiếc nuối.
Tôi lập tức thả Lâm Diệp từ ngọc giản ra, giận dữ hỏi: “Anh nói thật cho tôi! Đưa tôi và Lam Cảnh Nhuận tới nơi này làm gì!”
Vẻ mặt của Lâm Diệp mờ mịt: “Cái gì làm gì? Không phải tới nơi này vì tìm Bút Tiên kia, cứu Tiểu Như sao?”
“Lớp trưởng các nàng căn bản không tới nơi này! Anh nói thật cho tôi! Đến tột cùng có mục đích gì!” Dưới sự giận dữ, tôi hóa ngọc giản thành trường kiếm để ở trên cổ hắn.
Tuy Lâm Diệp sợ hãi kiếm của tôi, nhưng cũng có kiên định của mình: “Tôi thật sự chỉ là vì cứu Tiểu Như!”
“Vậy anh nói, sao anh biết các nàng chơi Bút Tiên xảy ra chuyện?” Bởi vì lớp trưởng các nàng tìm đường chết, tôi đều quên mất hỏi Lâm Diệp một vụ này.
“Tiểu Như tự mình nói, nàng còn nói nàng cũng lập tức muốn chết, tôi lo lắng cho nàng, nên cho nàng bùa hộ mệnh của mình, tôi mới…… Đã chết…… Mộ Tử Đồng, cô có ý gì? Không tin tôi sao?” Lâm Diệp nói có chút bực bội.
Tôi chỉ về phía Tiêu Văn Đức: “Hắn ở chỗ này mười bốn năm, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người sống, vậy đã nói, lớp trưởng các nàng căn bản không tới nơi này!”
“Này…… Này…… Tiểu Như sẽ không gạt tôi! Nhất định là con quỷ này đang lừa cô!” Lâm Diệp cả giận nói, trên mặt chợt hiện ra luồng màu đen.
Tôi chỉ cho rằng hắn đây là bởi vì tức giận mà xuất hiện giống quỷ, không để ý, nói với Tiêu Văn Đức: “Hiện tại dẫn chúng tôi trở về tìm Lam Cảnh Nhuận!”
Tiêu Văn Đức nhắm mắt vận dụng pháp lực, thấy hoa mắt, tôi đã thấy được Lam Cảnh Nhuận cầm kiếm chỉ về phía chúng tôi.
Nhìn thấy là tôi, hắn vội thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cô không có việc gì thì tốt!” Lại đề phòng nhìn về phía Tiêu Văn Đức: “Hắn là ai?”
Tôi nói quá trình với hắn một lần, trên mặt hắn cũng nổi lên hàn ý: “Lâm Diệp, anh phát tâm ma thề không lừa gạt tôi và Tử Đồng! Tiêu văn đức, anh cũng như vậy. Thiên Đạo có năng lực chế ước rất mạnh với quỷ thần, thề trước tâm ma, không có quỷ thần dám làm bộ.”
Tiêu Văn Đức và Lâm Diệp đều thề, Thiên Đạo không trừng phạt bọn họ.
Lam Cảnh Nhuận nghĩ không ra, trên vai trái của tôi bỗng nhiên truyền đến tiếng khinh thường của Lãnh Mặc Hàn.
“Ngu xuẩn, chút chuyện này đều không nghĩ ra.” Hắn biểu đạt mười phần miệt thị với Lam Cảnh Nhuận.
Lam Cảnh Nhuận ngược lại không tức giận, thấy Lãnh Mặc Hàn mở miệng, biết chuyện có chuyển cơ, nói với Lãnh Mặc Hàn: “Còn xin Minh Vương chỉ giáo.”
“Hừ.” Lãnh Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Một phàm nhân, sao có thể biết được mình sẽ chết khi nào.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Ninh, lại phát hiện không ai nghe. Lại gọi điện thoại cho bạn cùng phòng khác trong ký túc xá, không ai tiếp điện thoại.
“Mau trở về! Ninh Ninh các nàng nguy hiểm!”
Đi chưa được hai bước, tôi lại bị Tiêu Văn Đức gọi lại: “Đợi tôi! Cô nói phải siêu độ cho tôi!”
Tôi vung bàn tay lên, cất hắn và Lâm Diệp vào ngọc giản với nhau, chạy như điên ra ký túc xá cũ với Lam Cảnh Nhuận.
Lúc này cũng không rảnh lo phòng nữ không cho nam sinh vào, tôi dẫn theo Lam Cảnh Nhuận ngựa quen đường cũ tránh thoát đôi mắt của dì quản túc, trèo tường vào ký túc xá.
Nhưng mà, sau khi mở cửa ký túc xá ra, bên trong lại không có lớp trưởng và Ninh Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.