Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta!
Chương 94
Y Hinh
07/11/2013
Trăng non đang treo lơ lửng trên không, Lê Ngạo cười một cách quỷ dị, sau đó nói với cô “Chờ lát nữa có kịch hay để xem, ngươi chờ ở đây đừng đi lung tung.”
Y dặn dò xong, loé một cái thân hình đã nhảy xuống ban công, Tô Tiểu Thiến vội chạy đến ban công, nhưng y đã sớm không thấy tông tích.
Nửa canh giờ sau (= 1 tiếng), Hoàng cung truyền ra âm thanh hỗn loạn, Tô Tiểu Thiến chạy đến ban công vừa đúng lúc gặp được Lê Ngạo từ dưới đất ‘chạy bay’ lên.
“Đây là Minh Diệm đúng không?” Lê Ngạo mở lòng bàn tay ra, con trùng đen có vết thương trên lưng kia vô cùng mệt mỏi mở đôi mắt ra.
Tô Tiểu Thiến vộ đặt nó trong lòng bàn tay mình nỉ non “Minh Diệm, con là Minh Diệm đúng không? Hu hu, mẹ là mẹ già của con đây, con trả lời mẹ đi…” Tô Tiểu Thiến không khống chế được bắt đầu rơi nước mắt, “Minh Vương, anh hãy cứu nó đi, anh xem nó càng lúc càng không cầm cự được rồi” Cảm nhận được nhiệt độ thân thể của nó giảm xuống, Tô Tiểu Thiến vội vã nói.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, nháy mắt tụ tập rất nhiều binh sĩ, Ma Tâm Ái lạnh lùng từ trong đội ngũ đi vào, ngọn đèn trong phòng lập tức được châm lên.
“Đem đồ đưa ra đây” Ma Tâm Ái nói với Lê Ngạo một cách lạnh lẽo.
Lê Ngạo mỉm cười một cách quỷ dị, đem chiếc hộp gấm nhỏ bé giấu ở phía sau đem ra, “Cái ngươi muốn là cái này sao?”
“Mau đưa cho ta” Ma Tâm Ái thấy vậy liền muốn chạy qua, nhưng lại bị đội trưởng binh sĩ kia kéo lại, “Nữ vương cẩn thận coi chừng có mai phục” Nàng ta nhắc nhở.
“Hu hu, làm sao đây, anh mau cứu nó đi, nó sắp không thở được rồi” Tô Tiểu Thiến níu lấy tay y khẩn trương nói.
Ma Tâm Ái lúc này không thể không chú ý đến cái ả A Xú này, ả dường như có quan hệ với y, trừ khi…
“Lẽ nào cái ả xấu xí này là muội muội của chàng?” Ma Tâm Ái không thể tin được hỏi.
Tô Tiểu Thiến sửng sốt một lát, em gái của y? Ai là em gái?
Lê Ngạo mỉm cười không nói, nàng ta thích đoán thế nào thì cứ đoán thế ấy đi.
Bỗng dưng, Ma Tâm Ái ha ha cười lớn, “Thì ra, chàng thích cái ả xấu xí này.”
Tô Tiểu Thiến trợn trừng đôi mắt nhìn về phía Lê Ngạo, trong ánh mắt đó viết đầy, không phải chứ, cô không phải xúi quẩy đến thế trêu chọc phải cái tên biến thái này chứ?
Nhìn thấy rõ sự chán ghét cũng như kinh hoảng trong ánh mắt của cô, Lê Ngạo không vui nhíu mày, “Ma Tâm Ái ngươi hiểu sai rồi, ta cho dù có thành heo cũng sẽ không thích nàng ta, có điều, ta là thượng cấp của nàng ta, nàng ta là thuộc hạ của ta, tất nhiên ta phải quan tâm đến nàng ta rồi.”
“Vậy thì… vậy thì ý của chàng là chàng sẽ… thích ta?” Lúc này Ma Tâm Ái vẫn còn đang mơ mộng hão huyền đến thứ tình yêu không thực tế này.
Lê Ngạo nhìn thấy bộ dáng chấp mê bất ngộ của nàng ta liền tức cười, “Cho xin, ngươi ngu y như heo vậy, ngươi cho rằng ta sẽ thích ngươi sao?”
“Chàng…” Ma Tâm Ái bị y làm cho tức giận toàn thân run rẩy, sau đó run run nói: “Lời tỏ tình của chàng với ta, chàng quên rồi sao?”
Lê Ngạo nghe xong, đột nhiên xoay người lại nhìn Tô Tiểu Thiến một cách thâm tình, y nắm lấy tay cô nói một cách dịu dàng: “Nàng có tin? Sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp! (Bao giờ sông cạn núi mòn, mùa đông sấm dậy, hạ còn tuyết thôi. Bao giờ trời đất hợp rồi, thì ta mới chịu cùng ngươi biệt ly)”
Tô Tiểu Thiến ngây ngốc một lát, vội rút ray mình ra làu bàu: “Anh có bị bệnh không đó, đầu anh bị vô nước hả?”
Lê Ngạo đột nhiên không nhịn được bật cười, y xoay người lại nhìn về phía Ma Tâm Ái, nụ cười nơi khoé miệng vẫn chưa mất đi, “Ngươi cũng thấy rồi đó, cái đồ ngu ngốc này cũng không thèm tin chuyện này, cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn như heo là ngươi mới đi tin” Nghĩ đến đây y vẫn nhịn không được bật cười.
“Chàng… chàng thật quá đáng” Ma Tâm Ái hét lên một tiếng, nháy mắt bên ngoài sấm chớp ầm ầm, cuồng phong tứ phía.
Tô Tiểu Thiến bây giờ mới hiểu rõ, trừ khi, câu nói này Minh Vương đã từng nói với nữ vương, hơn nữa, nữ vương còn tưởng thật?
“Không phải là ta quá đáng, mà là ngươi quá ngu ngốc” Y cười một cách khinh thường, sau đó xoay người cười một cách tà ác với Tô Tiểu Thiến, nói: “Ta vẫn cứ tưởng toàn thế giới chỉ có ngươi là ngu ngốc nhất, khờ khạo nhất, không ngờ, nữ vương của Ma Huyễn Giới này còn ngu ngốc hơn ngươi gấp ngàn lần”
“Minh Vương…” Tô Tiểu Thiến không nén được khẽ kêu lên, cái người này sao lại như vậy chứ, y có biết là bây giờ bọn họ đang ở trên địa bàn của người ta hay không, y còn ngạo mạn như vậy nữa?
“Ta sẽ không tha cho các ngươi, phàm là kẻ ức hiếp ta, vứt bỏ ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi toàn bộ chết hết” Ma Tâm Ái giống như phát điên lớn tiếng hét lên, giọng nói của nàng ta vừa vang lên, bên ngoài một tiếng sét “Ầm” vang lên phá tan bầu trời đêm đen, Ma Huyễn Giới lúc này bị bao phủ bởi màn đen quỷ dị.
“Bắt hết bọn chúng ném vào Thi Ma Uyên cho ta” Ma Tâm Ái hét lớn lên.
“Dạ” Chúng nữ binh vội cầm lấy những thanh đao thương dài trong tay xông về phía bọn họ.
Lê Ngạo kéo Tô Tiểu Thiến che chở cô ở phía sau lưng, y cười khinh thường, chỉ dựa vào mấy kẻ này mà muốn khống chế y? Nực cười.
“Lên” Đội nữ binh sĩ hô to một tiếng, mấy mươi nữ binh xông lên, Tô Tiểu Thiến căng thẳng nhắm đôi mắt lại, cô không muốn nhìn thấy y bị đâm thành tổ ong.
Từng tiếng “Binh bốp bốp” vang lên, Tô Tiểu Thiến vội mở đôi mắt, chỉ thấy động tác của Lê Ngạo nhanh chóng như ma quỷ khiến người ta không thể nhìn rõ, còn chúng nữ binh đang nằm trên mặt đất kia dường như đã nói lên tất cả.
Chỉ vẻn vẹn mấy phút ngắn ngủi, y phủi phủi tay đến trước mặt Ma Tâm Ái, “Tinh anh của ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao?”
“Chàng…” Ma Tâm Ái từng nghĩ y không đơn giản, nhưng không ngờ được, động tác của y lại nhanh gọn đến vậy, lưu loát đến vậy, y, rốt cuộc là nhân vật gì?
“Nó là bà ngoại của ngươi đi?” Lê Ngạo mở chiếc hộp gấm ra, con trùng đen kia vội mở to đôi mắt nhìn về phía Lê Ngạo.
Chúng nữ binh trên mặt đất khó khăn ngồi dậy, người nam nhân này quá khủng bố rồi… bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ chiêu thức của y, thì bọn họ đã bị đánh ngã xuống, trên người nhìn không ra có bất kỳ thương tích nào nhưng lại đau đớn vô cùng.
“Trả lại cho ta” Ma Tâm Ái muốn giơ tay đoạt lại, nhưng chiều cao của nàng ta là sao bì được với y, y chỉ cần giơ cao đôi tay, nàng ta liền không thể làm gì được.
“Nữ vương Bệ hạ, ngươi ngoài việc có thể khiến cho thời tiết mưa nắng thất thường ra, ngươi còn có thể làm được cái gì? Ờ, đúng rồi, ngươi còn có thể làm cho người thân của ngươi biến thành những con trùng xấu xí như vầy đúng chứ?”
Ma Tâm Ái bị y nụ cười quỷ dị cả y làm cho cảm thấy khó chịu bất an, nàng ta phất tay mất khống chết rống lên: “Đó là bọn họ xứng đáng, bọn họ đáng đời, bọn họ đáng đời”
“Đáng đời? Là bởi vì bà ngoại ngươi không tin ngươi mới khiến ngươi nóng vội như vậy sao?” Lê Ngạo gãi đúng chỗ ngứa nói.
“Ầm” bên ngoài mưa gió đan xen, bầu trời đen kịt như đè ép khiến người ta không thể thở nổi, một tiếng sấm chớp vang lên trong màn đêm chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của Ma Tâm Ái.
“Phải, là bà không tin tưởng ta, là bà sai lầm, bà không nên nhặt cái tai hoạ kia trở về, chàng có biết không, bà đối xử tốt với tỷ ấy làm người ta phải đố kỵ… Thiên sứ được nâng niu trong lòng bàn tay kia kỳ thực là một tên ác ma, tỷ ấy mỗi ngày đều đến hại ta, mỗi tối đều đến giày vò ta, tỷ ấy là một kẻ điên, kẻ điên…” Thời tiết càng thêm âm u đáng sợ thay đổi quỷ dị theo lời kể của nàng ta.
Chúng binh sĩ đều kinh ngạc trợn trừng đôi mắt, thì ra, thì ra truyền thuyết kia là thật, chỉ là trong cái truyền thuyết đó dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn để người ta biết.
Y dặn dò xong, loé một cái thân hình đã nhảy xuống ban công, Tô Tiểu Thiến vội chạy đến ban công, nhưng y đã sớm không thấy tông tích.
Nửa canh giờ sau (= 1 tiếng), Hoàng cung truyền ra âm thanh hỗn loạn, Tô Tiểu Thiến chạy đến ban công vừa đúng lúc gặp được Lê Ngạo từ dưới đất ‘chạy bay’ lên.
“Đây là Minh Diệm đúng không?” Lê Ngạo mở lòng bàn tay ra, con trùng đen có vết thương trên lưng kia vô cùng mệt mỏi mở đôi mắt ra.
Tô Tiểu Thiến vộ đặt nó trong lòng bàn tay mình nỉ non “Minh Diệm, con là Minh Diệm đúng không? Hu hu, mẹ là mẹ già của con đây, con trả lời mẹ đi…” Tô Tiểu Thiến không khống chế được bắt đầu rơi nước mắt, “Minh Vương, anh hãy cứu nó đi, anh xem nó càng lúc càng không cầm cự được rồi” Cảm nhận được nhiệt độ thân thể của nó giảm xuống, Tô Tiểu Thiến vội vã nói.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, nháy mắt tụ tập rất nhiều binh sĩ, Ma Tâm Ái lạnh lùng từ trong đội ngũ đi vào, ngọn đèn trong phòng lập tức được châm lên.
“Đem đồ đưa ra đây” Ma Tâm Ái nói với Lê Ngạo một cách lạnh lẽo.
Lê Ngạo mỉm cười một cách quỷ dị, đem chiếc hộp gấm nhỏ bé giấu ở phía sau đem ra, “Cái ngươi muốn là cái này sao?”
“Mau đưa cho ta” Ma Tâm Ái thấy vậy liền muốn chạy qua, nhưng lại bị đội trưởng binh sĩ kia kéo lại, “Nữ vương cẩn thận coi chừng có mai phục” Nàng ta nhắc nhở.
“Hu hu, làm sao đây, anh mau cứu nó đi, nó sắp không thở được rồi” Tô Tiểu Thiến níu lấy tay y khẩn trương nói.
Ma Tâm Ái lúc này không thể không chú ý đến cái ả A Xú này, ả dường như có quan hệ với y, trừ khi…
“Lẽ nào cái ả xấu xí này là muội muội của chàng?” Ma Tâm Ái không thể tin được hỏi.
Tô Tiểu Thiến sửng sốt một lát, em gái của y? Ai là em gái?
Lê Ngạo mỉm cười không nói, nàng ta thích đoán thế nào thì cứ đoán thế ấy đi.
Bỗng dưng, Ma Tâm Ái ha ha cười lớn, “Thì ra, chàng thích cái ả xấu xí này.”
Tô Tiểu Thiến trợn trừng đôi mắt nhìn về phía Lê Ngạo, trong ánh mắt đó viết đầy, không phải chứ, cô không phải xúi quẩy đến thế trêu chọc phải cái tên biến thái này chứ?
Nhìn thấy rõ sự chán ghét cũng như kinh hoảng trong ánh mắt của cô, Lê Ngạo không vui nhíu mày, “Ma Tâm Ái ngươi hiểu sai rồi, ta cho dù có thành heo cũng sẽ không thích nàng ta, có điều, ta là thượng cấp của nàng ta, nàng ta là thuộc hạ của ta, tất nhiên ta phải quan tâm đến nàng ta rồi.”
“Vậy thì… vậy thì ý của chàng là chàng sẽ… thích ta?” Lúc này Ma Tâm Ái vẫn còn đang mơ mộng hão huyền đến thứ tình yêu không thực tế này.
Lê Ngạo nhìn thấy bộ dáng chấp mê bất ngộ của nàng ta liền tức cười, “Cho xin, ngươi ngu y như heo vậy, ngươi cho rằng ta sẽ thích ngươi sao?”
“Chàng…” Ma Tâm Ái bị y làm cho tức giận toàn thân run rẩy, sau đó run run nói: “Lời tỏ tình của chàng với ta, chàng quên rồi sao?”
Lê Ngạo nghe xong, đột nhiên xoay người lại nhìn Tô Tiểu Thiến một cách thâm tình, y nắm lấy tay cô nói một cách dịu dàng: “Nàng có tin? Sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp! (Bao giờ sông cạn núi mòn, mùa đông sấm dậy, hạ còn tuyết thôi. Bao giờ trời đất hợp rồi, thì ta mới chịu cùng ngươi biệt ly)”
Tô Tiểu Thiến ngây ngốc một lát, vội rút ray mình ra làu bàu: “Anh có bị bệnh không đó, đầu anh bị vô nước hả?”
Lê Ngạo đột nhiên không nhịn được bật cười, y xoay người lại nhìn về phía Ma Tâm Ái, nụ cười nơi khoé miệng vẫn chưa mất đi, “Ngươi cũng thấy rồi đó, cái đồ ngu ngốc này cũng không thèm tin chuyện này, cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn như heo là ngươi mới đi tin” Nghĩ đến đây y vẫn nhịn không được bật cười.
“Chàng… chàng thật quá đáng” Ma Tâm Ái hét lên một tiếng, nháy mắt bên ngoài sấm chớp ầm ầm, cuồng phong tứ phía.
Tô Tiểu Thiến bây giờ mới hiểu rõ, trừ khi, câu nói này Minh Vương đã từng nói với nữ vương, hơn nữa, nữ vương còn tưởng thật?
“Không phải là ta quá đáng, mà là ngươi quá ngu ngốc” Y cười một cách khinh thường, sau đó xoay người cười một cách tà ác với Tô Tiểu Thiến, nói: “Ta vẫn cứ tưởng toàn thế giới chỉ có ngươi là ngu ngốc nhất, khờ khạo nhất, không ngờ, nữ vương của Ma Huyễn Giới này còn ngu ngốc hơn ngươi gấp ngàn lần”
“Minh Vương…” Tô Tiểu Thiến không nén được khẽ kêu lên, cái người này sao lại như vậy chứ, y có biết là bây giờ bọn họ đang ở trên địa bàn của người ta hay không, y còn ngạo mạn như vậy nữa?
“Ta sẽ không tha cho các ngươi, phàm là kẻ ức hiếp ta, vứt bỏ ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi toàn bộ chết hết” Ma Tâm Ái giống như phát điên lớn tiếng hét lên, giọng nói của nàng ta vừa vang lên, bên ngoài một tiếng sét “Ầm” vang lên phá tan bầu trời đêm đen, Ma Huyễn Giới lúc này bị bao phủ bởi màn đen quỷ dị.
“Bắt hết bọn chúng ném vào Thi Ma Uyên cho ta” Ma Tâm Ái hét lớn lên.
“Dạ” Chúng nữ binh vội cầm lấy những thanh đao thương dài trong tay xông về phía bọn họ.
Lê Ngạo kéo Tô Tiểu Thiến che chở cô ở phía sau lưng, y cười khinh thường, chỉ dựa vào mấy kẻ này mà muốn khống chế y? Nực cười.
“Lên” Đội nữ binh sĩ hô to một tiếng, mấy mươi nữ binh xông lên, Tô Tiểu Thiến căng thẳng nhắm đôi mắt lại, cô không muốn nhìn thấy y bị đâm thành tổ ong.
Từng tiếng “Binh bốp bốp” vang lên, Tô Tiểu Thiến vội mở đôi mắt, chỉ thấy động tác của Lê Ngạo nhanh chóng như ma quỷ khiến người ta không thể nhìn rõ, còn chúng nữ binh đang nằm trên mặt đất kia dường như đã nói lên tất cả.
Chỉ vẻn vẹn mấy phút ngắn ngủi, y phủi phủi tay đến trước mặt Ma Tâm Ái, “Tinh anh của ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao?”
“Chàng…” Ma Tâm Ái từng nghĩ y không đơn giản, nhưng không ngờ được, động tác của y lại nhanh gọn đến vậy, lưu loát đến vậy, y, rốt cuộc là nhân vật gì?
“Nó là bà ngoại của ngươi đi?” Lê Ngạo mở chiếc hộp gấm ra, con trùng đen kia vội mở to đôi mắt nhìn về phía Lê Ngạo.
Chúng nữ binh trên mặt đất khó khăn ngồi dậy, người nam nhân này quá khủng bố rồi… bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ chiêu thức của y, thì bọn họ đã bị đánh ngã xuống, trên người nhìn không ra có bất kỳ thương tích nào nhưng lại đau đớn vô cùng.
“Trả lại cho ta” Ma Tâm Ái muốn giơ tay đoạt lại, nhưng chiều cao của nàng ta là sao bì được với y, y chỉ cần giơ cao đôi tay, nàng ta liền không thể làm gì được.
“Nữ vương Bệ hạ, ngươi ngoài việc có thể khiến cho thời tiết mưa nắng thất thường ra, ngươi còn có thể làm được cái gì? Ờ, đúng rồi, ngươi còn có thể làm cho người thân của ngươi biến thành những con trùng xấu xí như vầy đúng chứ?”
Ma Tâm Ái bị y nụ cười quỷ dị cả y làm cho cảm thấy khó chịu bất an, nàng ta phất tay mất khống chết rống lên: “Đó là bọn họ xứng đáng, bọn họ đáng đời, bọn họ đáng đời”
“Đáng đời? Là bởi vì bà ngoại ngươi không tin ngươi mới khiến ngươi nóng vội như vậy sao?” Lê Ngạo gãi đúng chỗ ngứa nói.
“Ầm” bên ngoài mưa gió đan xen, bầu trời đen kịt như đè ép khiến người ta không thể thở nổi, một tiếng sấm chớp vang lên trong màn đêm chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của Ma Tâm Ái.
“Phải, là bà không tin tưởng ta, là bà sai lầm, bà không nên nhặt cái tai hoạ kia trở về, chàng có biết không, bà đối xử tốt với tỷ ấy làm người ta phải đố kỵ… Thiên sứ được nâng niu trong lòng bàn tay kia kỳ thực là một tên ác ma, tỷ ấy mỗi ngày đều đến hại ta, mỗi tối đều đến giày vò ta, tỷ ấy là một kẻ điên, kẻ điên…” Thời tiết càng thêm âm u đáng sợ thay đổi quỷ dị theo lời kể của nàng ta.
Chúng binh sĩ đều kinh ngạc trợn trừng đôi mắt, thì ra, thì ra truyền thuyết kia là thật, chỉ là trong cái truyền thuyết đó dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn để người ta biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.