Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta!
Chương 139: Sao Ngưu Lang - Chức Nữ
Y Hinh
17/10/2015
Tô Tiểu Thiến đem cha mẹ thật là tốt an táng tại đây xinh đẹp yên bình,nhưng trong lòng cô
đã không thể yên lặng như trước, đây hết thảy đều là phát sinh quá mức
đột nhiên, đột nhiên đến cô không thể tiếp thu, cô thế nào cũng không
nghĩ tới bạn tốt của mình cư nhiên là quái vật ác độc như thế, mà cô lại ngu ngốc tin tưởng nàng ta.
Trên một sườn núi bây giờ gồm có Đại Bảo , Tiểu Bảo, Lê Ngạo, Hoa Hồn, còn có cô, năm người ngồi xuống bãi cỏ xanh nhìn về phía ánh sáng ngọc tinh khôi, mỗi người tự ôm một tâm sự, mà Minh Huyền trưởng lão đã trở về, hắn đã đáp ứng cô muốn cho cha mẹ của cô đi lên thế giới cực lạc.
Đêm trăng non, không có ánh đèn quấy rầy, không có ô nhiễm không khí, không có huyết sắc Minh Giới, sao rơi đầy trời trong bầu trời đêm, là đẹp lóa mắt như vậy, Tô Tiểu Thiến lâng lâng nhìn về phía bầu trời, mọi người nói, người sau khi chết sẽ hóa thành sao, như vậy, ngôi sao nào là cha mẹ mình đâu?
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hoa Hồn nhẹ giọng hỏi.
Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại tỏ vẻ tươi cười, "Không muốn cái gì, ách, Hoa Hồn, ngươi thân thể tốt rồi sao?"
Hoa Hồn đối với cô ôn nhu cười, "Ta rất tốt, Tiểu Thiến, ngươi... Phải kiên cường" Hoa Hồn thiên ngôn vạn ngữ không biết nên thế nào đi an ủi cô, cứ việc ban ngày mọi người đều thay phiên đi an ủi cô, thế nhưng không nghĩ tới cô lại kiên cường báo bọn họ cho biết, cô không có việc gì, kỳ thực hắn biết đáy lòng cô rất đau, hôm nay hắn gặp qua một mặt điên cuồng của cô,là bi thương như vậy, đau lòng như vậy, bất lực như vậy.
"Ta nhất định sẽ tốt lên " cô còn có sứ mệnh vẫn chưa xong nhất định sẽ kiên trì đến cuối cùng .
"Có ta ở đây, nàng tự nhiên sẽ thật tốt " Lê Ngạo nhìn hai người chít chít méo mó tự nhiên không vui đứng lên, hai người này đem hắn cho rằng không khí sao?
Tô Tiểu Thiến cười cười không rảnh mà để ý đến hắn sẽ ghen.
"Mẹ, bầu trời có tảng đá đẹp quá nga" Tiểu Bảo ngồi ở trên bả vai của cô nhẹ giọng nói nói.
Tảng đá? Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc, hỏi vội: "Ai nói cho con biết đó là tảng đá ?"
"Không ai nói cho ta biết, chính tatự đoán " Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn về phía cô, ách? Không đúng sao?
"Ngu ngốc, đó là sao" Đại Bảo đột nhiên khinh bỉ nói, muội muội này thực sự làm cho hắn mất mặt!
"Đại bảo, không thể nói muội muội như vậy " Tô Tiểu Thiến vội xoay người nói.
Đại Bảo nghe vậy nhếch miệng không nói chuyện.
"Tiểu Bảo, những thứ kia là sao, ngươi xem, kia là sao Ngưu Lang, cách một khoảng ngân hà đó là sao Chức Nữ" Tô Tiểu Thiến chỉ ngón tay lên bầu trời đối bọn họ nói.
"Ngưu Lang Chức Nữ?" Trên vai Tiểu Bảo trong giọng nói hàm một tia hiếu kỳ.
"Đúng vậy, truyền thuyết bầu trời ở một đám chức nữ..." .
Tô Tiểu Thiến kể về chuyện tình giữa hai người bọn họ, bọn họ bên cạnh đều mỉm cười nghe, gió nhẹ từ từ thổi, đêm rất dài, nhưng bọn họ lại không cảm thấy cô đơn.
"Mẹ, tình yêu này rất thương cảm nga, vì sao người trong lòng không thể ở cùng một chỗ? Tại sao muốn tách ra, bọn họ rõ ràng đều thích đối phương không phải sao?" Tiểu Bảo xoa một chút lệ trong mắt chảy ra không khỏi hỏi.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, "Tình yêu cũng không phải là theo ý có thể cùng một chỗ , thế giới rất lớn, việc ngoài ý muốn rất nhiều, có rất nhiều chuyện, đều không phải chúng ta có thể nghĩ đến " Tô Tiểu Thiến nói xong không khỏi nhìn về phía Lê Ngạo, trong lòng như kim đâm mà đau đớn, Lê Ngạo, chúng ta sẽ một đường đi cùng nhau chứ?
Cảm giác được bị người nhìn lén, Lê Ngạo quay đầu nhìn sang vừa vặn chống lại ánh mắt lóe sáng của cô.
Hoa Hồn nhàn nhạt nhìn về phía khoảng không, hắn cũng không khẩn cầu có tình yêu, hắn chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh cô bảo hộ cô, chiếu cố cô cũng đã đủ.
"Được rồi Hoa Hồn, ngươi được trưởng lão mang ra khỏi nơi đó , sau này liền ở quý phủ hắn đi" Lê Ngạo vội vàng nói.
"Xin lỗi Minh Vương, Hoa Hồn ly khai vùng cấm chỉ có một tâm nguyện, đó chính là ở lại bên cạnh nàng bảo hộ nàng, chiếu cố nàng" Hoa Hồn hoàn toàn không để ý mặt mũi của hắn nói.
"Có ta còn cần ngươi sao?" vị chua bắt đầu thăng cấp.
"Đó là suy nghĩ của ngươi" Hoa Hồn như trước không mua sổ sách.
"Ngươi muốn lần thứ hai tiến vào vùng cấm sao?" Hắn bắt đầu lấy chức quyền uy hiếp.
Hai mỹ nam ánh mắt trên không trung chạm vào nhau, bùm bùm ánh lửa bắn ra bốn phía, tràn đầy mùi chiến tranh nhưng vào lúc này bị Tô Tiểu Thiến cắt ngang .
"Được rồi, các ngươi đều là người thân nhất của ta, ta sẽ không để cho các ngươi ly khai khỏi ta" Tô Tiểu Thiến nghiêm túc nói, cô kéo qua tay Hoa Hồn, cũng kéo qua tay Lê Ngạo, ba bàn tay cứ như vậy cùng nắm lại một chỗ.
"Hừ" Lê Ngạo cánh mũi hừ một tiếng, rút tay mình về, Tô Tiểu Thiến không để ý cười cười, Hoa Hồn cũng theo cô cười cười.
Ngày hôm sau
Bọn họ tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Tô Tiểu Thiến lần thứ hai hôn một chút ngón cái Tiểu Bảo.
"Đại Bảo, hảo hảo chiếu Cố muội muội" Tô Tiểu Thiến đối với hắn ngửa đầu dặn dò.
Đại Bảo hừ một tiếng.
"Mẹ ngươi đi sau này nhất định phải nhớ về thăm Tiểu Bảo..." Tiểu Bảo biết rõ hôm nay cô sẽ rời đi, nàng như trước che giấu không được trong lòng thương cảm.
"Ai nghĩ rời đi?" Trong lúc bất chợt nam nhân thần bí từ trên trời giáng xuống mặt đất.
"Ba ba?" Hai bảo bảo đồng thời la lên.
"Ha ha, nghĩ không ra các ngươi có thể tìm được đếm đây?" Hắc Sơn lớn tiếng cười nói.
"Là ngươi mang nàng đi?" Lê Ngạo nhíu mày giọng điệu rất là bất mãn.
"Là ta thì như thế nào? Các ngươi thế nhưng tới cũng đừng nghĩ đi" Hắc Sơn cuồng vọng cười cười.
"Chỉ bằng ngươi?" Lê Ngạo hừ lạnh một tiếng.
Ta cho ngươi biết, cái chỗ này, ta chính là thần, ta không cho các ngươi đi, ai cũng đi không được" Hắc Sơn phi thường nói, trong tay lại đột nhiên nhiều ra một lợi khí phiếm quang.
Lê Ngạo thấy thế tròng mắt lập tức thả ra một tia quang mang hung ác.
"Ba ba, để cho mẹ đi thôi" trong lúc bất chợt, Đại Bảo mở miệng nói , hắn nói những lời này làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả ra, bao gồm Hắc Sơn.
"Đại Bảo?" Tô Tiểu Thiến vạn lần không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ gọi mình là mẹ?
"Đại Bảo ngươi đây là?" Hắc Sơn cũng ngây ngẩn cả người.
"Mẹ đối với ta cùng muội muội rất tốt, mẹ có rất nhiều chuyện muốn làm, không thể ở tại chỗ này, ba ba ngươi để cho bọn họ đi thôi" Đại Bảo thản nhiên nói.
"Nhưng là các ngươi..." Không là thích nàng sao?
"Ba ba, không để cho ta chán ghét ngươi" Đại Bảo lạnh lùng nói.
Hắc Sơn nghe vậy nhất thời nghẹn lời, hắn không biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào? Chẳng lẽ thực sự cứ như vậy buông tha bọn họ?
"Mẹ ngươi đi đi, Tiểu Bảo ta sẽ chiếu cố " Đại Bảo không để ý tới Hắc Sơn tiếp tục nói.
Tô Tiểu Thiến hút hút mũi, sờ sờ chân to của Đại Bảo rưng rưng nói: "Xin lỗi, ta không thể lưu lại cùng các ngươi "
"Mẹ, nếu như ngươi gặp vấn đề không thể giải quyết hãy tới tới tìm Đại Bảo" trong lúc bất chợt, Đại Bảo dường như trưởng thành rất nhiều, điều này làm cho Tô Tiểu Thiến cảm động không ngớt.
"Uh, Đại Bảo phải ngoan ngoãn " Tô Tiểu Thiến rơi lệ dặn dò.
Lê Ngạo chân mày không tự chủ nhíu lại, đứa bé này rốt cuộc thân phận gì? Vì sao phụ thân hắn sợ hắn như vậy? Bất quá, hắn không quản được , hiện tại hắn sẽ mang cô trở lại, cột vào bên cạnh mình, Tô Tiểu Thiến cáo biệt xong, ba người cùng nhau biến mất.
Trên một sườn núi bây giờ gồm có Đại Bảo , Tiểu Bảo, Lê Ngạo, Hoa Hồn, còn có cô, năm người ngồi xuống bãi cỏ xanh nhìn về phía ánh sáng ngọc tinh khôi, mỗi người tự ôm một tâm sự, mà Minh Huyền trưởng lão đã trở về, hắn đã đáp ứng cô muốn cho cha mẹ của cô đi lên thế giới cực lạc.
Đêm trăng non, không có ánh đèn quấy rầy, không có ô nhiễm không khí, không có huyết sắc Minh Giới, sao rơi đầy trời trong bầu trời đêm, là đẹp lóa mắt như vậy, Tô Tiểu Thiến lâng lâng nhìn về phía bầu trời, mọi người nói, người sau khi chết sẽ hóa thành sao, như vậy, ngôi sao nào là cha mẹ mình đâu?
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hoa Hồn nhẹ giọng hỏi.
Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại tỏ vẻ tươi cười, "Không muốn cái gì, ách, Hoa Hồn, ngươi thân thể tốt rồi sao?"
Hoa Hồn đối với cô ôn nhu cười, "Ta rất tốt, Tiểu Thiến, ngươi... Phải kiên cường" Hoa Hồn thiên ngôn vạn ngữ không biết nên thế nào đi an ủi cô, cứ việc ban ngày mọi người đều thay phiên đi an ủi cô, thế nhưng không nghĩ tới cô lại kiên cường báo bọn họ cho biết, cô không có việc gì, kỳ thực hắn biết đáy lòng cô rất đau, hôm nay hắn gặp qua một mặt điên cuồng của cô,là bi thương như vậy, đau lòng như vậy, bất lực như vậy.
"Ta nhất định sẽ tốt lên " cô còn có sứ mệnh vẫn chưa xong nhất định sẽ kiên trì đến cuối cùng .
"Có ta ở đây, nàng tự nhiên sẽ thật tốt " Lê Ngạo nhìn hai người chít chít méo mó tự nhiên không vui đứng lên, hai người này đem hắn cho rằng không khí sao?
Tô Tiểu Thiến cười cười không rảnh mà để ý đến hắn sẽ ghen.
"Mẹ, bầu trời có tảng đá đẹp quá nga" Tiểu Bảo ngồi ở trên bả vai của cô nhẹ giọng nói nói.
Tảng đá? Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc, hỏi vội: "Ai nói cho con biết đó là tảng đá ?"
"Không ai nói cho ta biết, chính tatự đoán " Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn về phía cô, ách? Không đúng sao?
"Ngu ngốc, đó là sao" Đại Bảo đột nhiên khinh bỉ nói, muội muội này thực sự làm cho hắn mất mặt!
"Đại bảo, không thể nói muội muội như vậy " Tô Tiểu Thiến vội xoay người nói.
Đại Bảo nghe vậy nhếch miệng không nói chuyện.
"Tiểu Bảo, những thứ kia là sao, ngươi xem, kia là sao Ngưu Lang, cách một khoảng ngân hà đó là sao Chức Nữ" Tô Tiểu Thiến chỉ ngón tay lên bầu trời đối bọn họ nói.
"Ngưu Lang Chức Nữ?" Trên vai Tiểu Bảo trong giọng nói hàm một tia hiếu kỳ.
"Đúng vậy, truyền thuyết bầu trời ở một đám chức nữ..." .
Tô Tiểu Thiến kể về chuyện tình giữa hai người bọn họ, bọn họ bên cạnh đều mỉm cười nghe, gió nhẹ từ từ thổi, đêm rất dài, nhưng bọn họ lại không cảm thấy cô đơn.
"Mẹ, tình yêu này rất thương cảm nga, vì sao người trong lòng không thể ở cùng một chỗ? Tại sao muốn tách ra, bọn họ rõ ràng đều thích đối phương không phải sao?" Tiểu Bảo xoa một chút lệ trong mắt chảy ra không khỏi hỏi.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, "Tình yêu cũng không phải là theo ý có thể cùng một chỗ , thế giới rất lớn, việc ngoài ý muốn rất nhiều, có rất nhiều chuyện, đều không phải chúng ta có thể nghĩ đến " Tô Tiểu Thiến nói xong không khỏi nhìn về phía Lê Ngạo, trong lòng như kim đâm mà đau đớn, Lê Ngạo, chúng ta sẽ một đường đi cùng nhau chứ?
Cảm giác được bị người nhìn lén, Lê Ngạo quay đầu nhìn sang vừa vặn chống lại ánh mắt lóe sáng của cô.
Hoa Hồn nhàn nhạt nhìn về phía khoảng không, hắn cũng không khẩn cầu có tình yêu, hắn chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh cô bảo hộ cô, chiếu cố cô cũng đã đủ.
"Được rồi Hoa Hồn, ngươi được trưởng lão mang ra khỏi nơi đó , sau này liền ở quý phủ hắn đi" Lê Ngạo vội vàng nói.
"Xin lỗi Minh Vương, Hoa Hồn ly khai vùng cấm chỉ có một tâm nguyện, đó chính là ở lại bên cạnh nàng bảo hộ nàng, chiếu cố nàng" Hoa Hồn hoàn toàn không để ý mặt mũi của hắn nói.
"Có ta còn cần ngươi sao?" vị chua bắt đầu thăng cấp.
"Đó là suy nghĩ của ngươi" Hoa Hồn như trước không mua sổ sách.
"Ngươi muốn lần thứ hai tiến vào vùng cấm sao?" Hắn bắt đầu lấy chức quyền uy hiếp.
Hai mỹ nam ánh mắt trên không trung chạm vào nhau, bùm bùm ánh lửa bắn ra bốn phía, tràn đầy mùi chiến tranh nhưng vào lúc này bị Tô Tiểu Thiến cắt ngang .
"Được rồi, các ngươi đều là người thân nhất của ta, ta sẽ không để cho các ngươi ly khai khỏi ta" Tô Tiểu Thiến nghiêm túc nói, cô kéo qua tay Hoa Hồn, cũng kéo qua tay Lê Ngạo, ba bàn tay cứ như vậy cùng nắm lại một chỗ.
"Hừ" Lê Ngạo cánh mũi hừ một tiếng, rút tay mình về, Tô Tiểu Thiến không để ý cười cười, Hoa Hồn cũng theo cô cười cười.
Ngày hôm sau
Bọn họ tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Tô Tiểu Thiến lần thứ hai hôn một chút ngón cái Tiểu Bảo.
"Đại Bảo, hảo hảo chiếu Cố muội muội" Tô Tiểu Thiến đối với hắn ngửa đầu dặn dò.
Đại Bảo hừ một tiếng.
"Mẹ ngươi đi sau này nhất định phải nhớ về thăm Tiểu Bảo..." Tiểu Bảo biết rõ hôm nay cô sẽ rời đi, nàng như trước che giấu không được trong lòng thương cảm.
"Ai nghĩ rời đi?" Trong lúc bất chợt nam nhân thần bí từ trên trời giáng xuống mặt đất.
"Ba ba?" Hai bảo bảo đồng thời la lên.
"Ha ha, nghĩ không ra các ngươi có thể tìm được đếm đây?" Hắc Sơn lớn tiếng cười nói.
"Là ngươi mang nàng đi?" Lê Ngạo nhíu mày giọng điệu rất là bất mãn.
"Là ta thì như thế nào? Các ngươi thế nhưng tới cũng đừng nghĩ đi" Hắc Sơn cuồng vọng cười cười.
"Chỉ bằng ngươi?" Lê Ngạo hừ lạnh một tiếng.
Ta cho ngươi biết, cái chỗ này, ta chính là thần, ta không cho các ngươi đi, ai cũng đi không được" Hắc Sơn phi thường nói, trong tay lại đột nhiên nhiều ra một lợi khí phiếm quang.
Lê Ngạo thấy thế tròng mắt lập tức thả ra một tia quang mang hung ác.
"Ba ba, để cho mẹ đi thôi" trong lúc bất chợt, Đại Bảo mở miệng nói , hắn nói những lời này làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả ra, bao gồm Hắc Sơn.
"Đại Bảo?" Tô Tiểu Thiến vạn lần không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ gọi mình là mẹ?
"Đại Bảo ngươi đây là?" Hắc Sơn cũng ngây ngẩn cả người.
"Mẹ đối với ta cùng muội muội rất tốt, mẹ có rất nhiều chuyện muốn làm, không thể ở tại chỗ này, ba ba ngươi để cho bọn họ đi thôi" Đại Bảo thản nhiên nói.
"Nhưng là các ngươi..." Không là thích nàng sao?
"Ba ba, không để cho ta chán ghét ngươi" Đại Bảo lạnh lùng nói.
Hắc Sơn nghe vậy nhất thời nghẹn lời, hắn không biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào? Chẳng lẽ thực sự cứ như vậy buông tha bọn họ?
"Mẹ ngươi đi đi, Tiểu Bảo ta sẽ chiếu cố " Đại Bảo không để ý tới Hắc Sơn tiếp tục nói.
Tô Tiểu Thiến hút hút mũi, sờ sờ chân to của Đại Bảo rưng rưng nói: "Xin lỗi, ta không thể lưu lại cùng các ngươi "
"Mẹ, nếu như ngươi gặp vấn đề không thể giải quyết hãy tới tới tìm Đại Bảo" trong lúc bất chợt, Đại Bảo dường như trưởng thành rất nhiều, điều này làm cho Tô Tiểu Thiến cảm động không ngớt.
"Uh, Đại Bảo phải ngoan ngoãn " Tô Tiểu Thiến rơi lệ dặn dò.
Lê Ngạo chân mày không tự chủ nhíu lại, đứa bé này rốt cuộc thân phận gì? Vì sao phụ thân hắn sợ hắn như vậy? Bất quá, hắn không quản được , hiện tại hắn sẽ mang cô trở lại, cột vào bên cạnh mình, Tô Tiểu Thiến cáo biệt xong, ba người cùng nhau biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.