Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta!
Chương 64: Trừng phạt
Y Hinh
07/11/2013
Hoa Hồn khựng lại vì lời nói của cô, “Nàng phải đầu thai à?”
Tô Tiểu Thiến bị biểu tình giật mình của y chọc cười ha hả một lúc, “Không phải vậy, tôi không phải đầu thai, tôi trở lại Phàm Gian.”
“Tôi không tài nào giải thích nhiều như vậy với anh được, nhưng tôi chưa có chết, ngày mốt tôi sẽ trở lại Phàm Gian, có điều, anh cũng không cần cảm thấy cô đơn đâu, lần sau tôi chết đi, thì thật sự không thể trở lại được, đến lúc đó ngày nào tôi cũng đến thăm anh được không?” Đôi mắt to sóng sánh nước long lanh của cô nhìn y.
“Đồ ranh mãnh” Y gượng cười nói.
“Hoa Hồn tôi phải đi rồi, Cầm phi ngày mai sẽ trở lại, tôi phải trở về chuẩn bị một chút” Cô đứng lên nói.
Hoa Hồn nhìn cô khẽ gật đầu, “Cố gắng chăm sóc tốt cho mình”
Tô Tiểu Thiến cũng vội gật đầu, “Chờ tôi nha!” Dứt lời, cô vẫy tay rời khỏi nơi này.
********* Đường phân cách linh dị*********
Cẩn thận xuyên qua rừng trúc, vẫn còn chưa đến tấm bia cấm địa, cô liền khựng lại.
“Bên trong chơi vui vẻ chứ?” Lê Ngạo khoanh hai tay dựa vào bia đá của khu cấm địa nhàn nhã nhìn cô.
Ý, y, y không phải ở chỗ Mị Nhi sao, sao lại nhanh trở lại như vậy?
“Là ta nuông chiều ngươi quá rồi chăng?” Y lên trước bế bổng cô.
“Anh… anh muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ mắt mở to, tuy nói rằng cách lần hôn trước cũng đã mấy ngày rồi, nhưng, nhưng nhớ lại sự việc ngày hôm đó, vẫn như diễn ra trước mắt cô.
“Trừng phạt ngươi” Y nói không mang theo ngữ khí gì.
“Anh… anh mơ tưởng, tôi sẽ không phục tùng anh… tôi… tôi…”
“Vậy sao?” Y bỗng cười một cách tà ác, hai người nhanh chóng biến mất tăm.
Chờ đến khi cô một lần nữa mở mắt ra, không cầm được la hét thất thanh, cánh tay ôm lấy cổ y càng gia tăng lực đạo.
“Ngươi không ngoan ngoãn rồi, hôm nay, liền để cho ngươi nếm thử mùi vị xuống núi đao nhé?” Y tà ác nói bên tai cô, Tô Tiểu Thiến sớm đã bị dọa mặt trắng bệch, tiếp theo y nhè nhẹ thổi ra một ngụm khí, cả hai người bọn họ liền đáp xuống mặt đất.
Bọn họ vừa đáp xuống mặt đất, bọn quỷ sai liền phát hiện ra, toàn bộ vội quỳ xuống đồng thanh hô: “Nô tài tham kiến Minh Vương, Minh Vương vĩnh phúc.”
“Đứng lên đi”
“Nô tài tuân chỉ” Bọn quỷ sai vội đứng lên.
“Tiếp tục công việc, Bổn vương ‘đặc biệt’ đến giám thị” Y đem hai từ ‘đặc biệt’ nhấn mạnh rất nhiều, chúng quỷ sai thấy vậy đều vực đậy tinh thần làm việc, chính vào lúc này ba bốn hồn ma mới toàn thân loã thể được đưa đến đây.
Bọn quỷ sai khiêng bọn họ rồi sau đó đếm “Một hai ba, quăng” Một tiếng quăng, hồn ma toàn thân lõa thể này liền bị quăng lên ngọn núi đầy rẫy đao, nháy mắt, lưỡi đao xuyên qua lồng ngực bọn họ, bọn họ cũng ngừng giãy giụa.
Cứ như vậy, một hồn, hai hồn, ba hồn, bốn hồn, toàn bộ dưới con mắt của cô đều được quăng xuống phía dưới, từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết ấy, khiến cho cô kinh sợ nhắm chặt đôi mắt, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hu hu, đừng mà, đừng mà…” Tô Tiểu Thiến lệ rơi đầm đìa nhìn sự việc tàn nhẫn xảy ra trước mắt của cô.
Lê Ngạo lạnh lùng nhìn những việc này, “Bọn chúng sinh tiền (= lúc còn sống) làm nhiều chuyện ác, chết đi tất có báo ứng”
“Không… cho dù bọn họ có tàn nhẫn, nhưng, nhưng dù sao đi nữa bọn họ cũng đã chết rồi, các người làm như vậy, tàn nhẫn quá đi” Tô Tiểu Thiến không khống chế đươc khóc nấc lên.
“Đây mà gọi là tàn nhẫn sao? Ngươi có biết đây là tầng thứ mấy không? Ngươi mới đến tầng thứ bảy, tàn nhẫn còn ở phía sau” Khoé miệng y nhếch lên một nụ cười tà ác, khinh bỉ nói.
“Không…” Tô Tiểu Thiến chịu không nổi ôm đầu quỳ xuống khóc nức nở.
Lê Ngạo trong khoảng khắc có chút đau lòng, y có phải chăng làm thái quá?
“Đi thôi” Không đợi y lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, lòng y đã có hành động.
“Hu hu, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cái tên ác ma này” Tô Tiểu Thiến nằm trên giường y nước mắt nước mũi toàn bộ dính lên khăn trải giường, vừa khóc tức tưởi, vừa kêu la.
“Đây là giường của ta?” Y nhắc nhở.
“Hu hu, tôi mặc kệ, mặc kệ” Y hù doạ cô như vậy, nằm một chút y cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Lê Ngạo cũng không nói thêm gì nữa, mà cũng nằm lên giường.
Tô Tiểu Thiến lập tức cảm giác bên cạnh có nhiều thêm một người, vội ngẩng khuôn mặt khóc như mèo mướp, thấy y nhắm mắt nằm phía bên ngoài, còn cô muốn đi cũng đi không được,mà nằm cũng chẳng xong.
Sau một hồi.
“Nè, anh… anh có thể để tôi đi xuống được không?”
“Nè, anh tránh ra đi, anh như vầy làm sao tôi xuống được chứ”
“Nè, anh mà không tránh ra tôi tự mình nhảy qua người anh đó nha?”
“Câm miệng” Y phiền chán gầm lên.
“Gì vậy chứ, anh nằm như vậy tôi làm sao đi ra được…” Tô Tiểu Thiến nhỏ giọng lầm bầm.
“Nếu mà người lại làm ồn, ta sẽ bít cái miệng của ngươi” Y đột nhiên mỉm cười tà ác, sau đó liếm môi một hồi.
Tô Tiểu Thiến thấy vậy doạ đến vội vàng ngậm miệng lại, không tự chủ giơ ống tay áo đưa lên miệng chà dữ dội, trời ơi, lần trước bị tên quỷ này hôn dương khí của cô có phải đã bị hút sạch hay không?
“Ngươi… ngươi biểu tình như vậy là sao?” Lê Ngạo nhíu mày không vui nhìn cô, được y hôn là chuyện ao ước của biết bao nữ nhân, cô thì hay rồi, cứ không ngừng chùi môi, đồng thời còn kèm theo biểu tình ghê tởm.
Tô Tiểu Thiến nằm ở bên cạnh, nhỏ giọng làu bàu, “Bị heo cắn lẽ nào còn phải vui mừng? Lỡ mà miệng anh có Sars (1) vậy thì tôi chịu thiệt to rồi” Nói xong lại tiếp tục chùi.
( (1) Sars: Bệnh Sars, viết tắt của Severe Acute Respiratory Syndrome của hội chứng viêm đưởng hô hấp cấp tính nặng do vi rút. Muốn tìm hiểu thêm google thẳng tiến.)
“Cái gì?” Y nghe xong nổi trận lôi đình.
“Tôi… tôi muốn đi ra” Cô hoàn toàn phớt lờ cơn thịnh nộ của y, lòng nghĩ, cô phải nhanh chóng tìm chỗ rửa sach sẽ miệng, lỡ mà nhiễm vi-rút vậy thì kinh khủng quá, cô trẻ như vậy, không muốn chết đâu!
“Cút” Lê Ngạo cũng không chịu được nữa rống lên, lòng tự tôn bị tổn thương quá lắm rồi, cái ả nữ nhân ngu ngốc này!
*****************
Sớm tinh mơ, bên ngoài trở nên bận rộn, hôm nay là một ngày trọng đại, Cầm phi trở về rồi.
Tô Tiểu Thiến nghe thấy liền vui ngừng không thôi, thứ nhất là Cầm phi trở về rồi, cô sẽ không bị cái tên biến thái kia ức hiếp nữa, còn có một điều nữa là ngày mai cô có thể rời đi, ha ha, Tĩnh Nghi, Minh Diệm, ba mẹ, mọi người có nhớ con không? Hu hu, con thì rất nhớ mọi người đó!
Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông (2) thôi.
( (2) Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông: Ý chỉ mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi thời cơ đến. Câu này của Khổng Minh (tức Gia Cát Lượng), trong trận đánh Xích Bích, Chu Du muốn đánh hỏa công nhưng mùa đông chỉ có gió Tây Bắc thổi ngược về phía quân Ngô mà không có gió Đông Nam thổi về phía quân Tào nên lo lắng thành bệnh. Khổng Minh xin đi cầu gió Đông cho Chu Du nổi lửa đốt trại Tào. Muốn biết thêm google ca ca hen.)
Khoảng 11 giờ trưa, đây là thời gian cô đoán, một đội ngũ hùng hậu tiến vào cung điện.
Cái này cũng là nghe người khác nói, vì sao cô không biết? Là bởi vì cô đang ở trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay Cầm phi trở về, Minh Vương yêu cầu mấy vị thị phụng đắc sủng kia toàn bộ tề tụ, mà cô đương nhiên phải đi phụ giúp việc rồi.
Chờ cho mọi thứ chuẩn bị xong hết, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc có thể ngồi lên ghế nghỉ ngơi một chút, vừa mới chợp mắt, Xuân Nhi đã đi đến.
“Mau dâng món ăn, còn ngươi nữa, ai cho ngươi ngồi ở đây? Ngươi làm ơn sáng suốt dùm ta một cái, ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hầu hạ Cầm phi cho thật tốt đó, nếu không, cho dù ngươi có mười cái hồn phách cũng không đủ cho người mất đâu” Xuân Nhi nói một cách hung hăng.
Người trong nhà bếp nghe xong vội vàng bưng món ăn, các thị nữ cũng đi đến bưng món ăn lên bàn ăn, Tô Tiểu Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ, Cầm phi này rốt cuộc là người thế nào có đáng sợ như vậy không? Tô Tiểu Thiến đang bưng vừa nghĩ vừa đi theo đội ngũ.
Tô Tiểu Thiến bị biểu tình giật mình của y chọc cười ha hả một lúc, “Không phải vậy, tôi không phải đầu thai, tôi trở lại Phàm Gian.”
“Tôi không tài nào giải thích nhiều như vậy với anh được, nhưng tôi chưa có chết, ngày mốt tôi sẽ trở lại Phàm Gian, có điều, anh cũng không cần cảm thấy cô đơn đâu, lần sau tôi chết đi, thì thật sự không thể trở lại được, đến lúc đó ngày nào tôi cũng đến thăm anh được không?” Đôi mắt to sóng sánh nước long lanh của cô nhìn y.
“Đồ ranh mãnh” Y gượng cười nói.
“Hoa Hồn tôi phải đi rồi, Cầm phi ngày mai sẽ trở lại, tôi phải trở về chuẩn bị một chút” Cô đứng lên nói.
Hoa Hồn nhìn cô khẽ gật đầu, “Cố gắng chăm sóc tốt cho mình”
Tô Tiểu Thiến cũng vội gật đầu, “Chờ tôi nha!” Dứt lời, cô vẫy tay rời khỏi nơi này.
********* Đường phân cách linh dị*********
Cẩn thận xuyên qua rừng trúc, vẫn còn chưa đến tấm bia cấm địa, cô liền khựng lại.
“Bên trong chơi vui vẻ chứ?” Lê Ngạo khoanh hai tay dựa vào bia đá của khu cấm địa nhàn nhã nhìn cô.
Ý, y, y không phải ở chỗ Mị Nhi sao, sao lại nhanh trở lại như vậy?
“Là ta nuông chiều ngươi quá rồi chăng?” Y lên trước bế bổng cô.
“Anh… anh muốn làm cái gì?” Tô Tiểu Thiến kinh sợ mắt mở to, tuy nói rằng cách lần hôn trước cũng đã mấy ngày rồi, nhưng, nhưng nhớ lại sự việc ngày hôm đó, vẫn như diễn ra trước mắt cô.
“Trừng phạt ngươi” Y nói không mang theo ngữ khí gì.
“Anh… anh mơ tưởng, tôi sẽ không phục tùng anh… tôi… tôi…”
“Vậy sao?” Y bỗng cười một cách tà ác, hai người nhanh chóng biến mất tăm.
Chờ đến khi cô một lần nữa mở mắt ra, không cầm được la hét thất thanh, cánh tay ôm lấy cổ y càng gia tăng lực đạo.
“Ngươi không ngoan ngoãn rồi, hôm nay, liền để cho ngươi nếm thử mùi vị xuống núi đao nhé?” Y tà ác nói bên tai cô, Tô Tiểu Thiến sớm đã bị dọa mặt trắng bệch, tiếp theo y nhè nhẹ thổi ra một ngụm khí, cả hai người bọn họ liền đáp xuống mặt đất.
Bọn họ vừa đáp xuống mặt đất, bọn quỷ sai liền phát hiện ra, toàn bộ vội quỳ xuống đồng thanh hô: “Nô tài tham kiến Minh Vương, Minh Vương vĩnh phúc.”
“Đứng lên đi”
“Nô tài tuân chỉ” Bọn quỷ sai vội đứng lên.
“Tiếp tục công việc, Bổn vương ‘đặc biệt’ đến giám thị” Y đem hai từ ‘đặc biệt’ nhấn mạnh rất nhiều, chúng quỷ sai thấy vậy đều vực đậy tinh thần làm việc, chính vào lúc này ba bốn hồn ma mới toàn thân loã thể được đưa đến đây.
Bọn quỷ sai khiêng bọn họ rồi sau đó đếm “Một hai ba, quăng” Một tiếng quăng, hồn ma toàn thân lõa thể này liền bị quăng lên ngọn núi đầy rẫy đao, nháy mắt, lưỡi đao xuyên qua lồng ngực bọn họ, bọn họ cũng ngừng giãy giụa.
Cứ như vậy, một hồn, hai hồn, ba hồn, bốn hồn, toàn bộ dưới con mắt của cô đều được quăng xuống phía dưới, từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết ấy, khiến cho cô kinh sợ nhắm chặt đôi mắt, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hu hu, đừng mà, đừng mà…” Tô Tiểu Thiến lệ rơi đầm đìa nhìn sự việc tàn nhẫn xảy ra trước mắt của cô.
Lê Ngạo lạnh lùng nhìn những việc này, “Bọn chúng sinh tiền (= lúc còn sống) làm nhiều chuyện ác, chết đi tất có báo ứng”
“Không… cho dù bọn họ có tàn nhẫn, nhưng, nhưng dù sao đi nữa bọn họ cũng đã chết rồi, các người làm như vậy, tàn nhẫn quá đi” Tô Tiểu Thiến không khống chế đươc khóc nấc lên.
“Đây mà gọi là tàn nhẫn sao? Ngươi có biết đây là tầng thứ mấy không? Ngươi mới đến tầng thứ bảy, tàn nhẫn còn ở phía sau” Khoé miệng y nhếch lên một nụ cười tà ác, khinh bỉ nói.
“Không…” Tô Tiểu Thiến chịu không nổi ôm đầu quỳ xuống khóc nức nở.
Lê Ngạo trong khoảng khắc có chút đau lòng, y có phải chăng làm thái quá?
“Đi thôi” Không đợi y lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, lòng y đã có hành động.
“Hu hu, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cái tên ác ma này” Tô Tiểu Thiến nằm trên giường y nước mắt nước mũi toàn bộ dính lên khăn trải giường, vừa khóc tức tưởi, vừa kêu la.
“Đây là giường của ta?” Y nhắc nhở.
“Hu hu, tôi mặc kệ, mặc kệ” Y hù doạ cô như vậy, nằm một chút y cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Lê Ngạo cũng không nói thêm gì nữa, mà cũng nằm lên giường.
Tô Tiểu Thiến lập tức cảm giác bên cạnh có nhiều thêm một người, vội ngẩng khuôn mặt khóc như mèo mướp, thấy y nhắm mắt nằm phía bên ngoài, còn cô muốn đi cũng đi không được,mà nằm cũng chẳng xong.
Sau một hồi.
“Nè, anh… anh có thể để tôi đi xuống được không?”
“Nè, anh tránh ra đi, anh như vầy làm sao tôi xuống được chứ”
“Nè, anh mà không tránh ra tôi tự mình nhảy qua người anh đó nha?”
“Câm miệng” Y phiền chán gầm lên.
“Gì vậy chứ, anh nằm như vậy tôi làm sao đi ra được…” Tô Tiểu Thiến nhỏ giọng lầm bầm.
“Nếu mà người lại làm ồn, ta sẽ bít cái miệng của ngươi” Y đột nhiên mỉm cười tà ác, sau đó liếm môi một hồi.
Tô Tiểu Thiến thấy vậy doạ đến vội vàng ngậm miệng lại, không tự chủ giơ ống tay áo đưa lên miệng chà dữ dội, trời ơi, lần trước bị tên quỷ này hôn dương khí của cô có phải đã bị hút sạch hay không?
“Ngươi… ngươi biểu tình như vậy là sao?” Lê Ngạo nhíu mày không vui nhìn cô, được y hôn là chuyện ao ước của biết bao nữ nhân, cô thì hay rồi, cứ không ngừng chùi môi, đồng thời còn kèm theo biểu tình ghê tởm.
Tô Tiểu Thiến nằm ở bên cạnh, nhỏ giọng làu bàu, “Bị heo cắn lẽ nào còn phải vui mừng? Lỡ mà miệng anh có Sars (1) vậy thì tôi chịu thiệt to rồi” Nói xong lại tiếp tục chùi.
( (1) Sars: Bệnh Sars, viết tắt của Severe Acute Respiratory Syndrome của hội chứng viêm đưởng hô hấp cấp tính nặng do vi rút. Muốn tìm hiểu thêm google thẳng tiến.)
“Cái gì?” Y nghe xong nổi trận lôi đình.
“Tôi… tôi muốn đi ra” Cô hoàn toàn phớt lờ cơn thịnh nộ của y, lòng nghĩ, cô phải nhanh chóng tìm chỗ rửa sach sẽ miệng, lỡ mà nhiễm vi-rút vậy thì kinh khủng quá, cô trẻ như vậy, không muốn chết đâu!
“Cút” Lê Ngạo cũng không chịu được nữa rống lên, lòng tự tôn bị tổn thương quá lắm rồi, cái ả nữ nhân ngu ngốc này!
*****************
Sớm tinh mơ, bên ngoài trở nên bận rộn, hôm nay là một ngày trọng đại, Cầm phi trở về rồi.
Tô Tiểu Thiến nghe thấy liền vui ngừng không thôi, thứ nhất là Cầm phi trở về rồi, cô sẽ không bị cái tên biến thái kia ức hiếp nữa, còn có một điều nữa là ngày mai cô có thể rời đi, ha ha, Tĩnh Nghi, Minh Diệm, ba mẹ, mọi người có nhớ con không? Hu hu, con thì rất nhớ mọi người đó!
Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông (2) thôi.
( (2) Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn thiếu gió Đông: Ý chỉ mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn đợi thời cơ đến. Câu này của Khổng Minh (tức Gia Cát Lượng), trong trận đánh Xích Bích, Chu Du muốn đánh hỏa công nhưng mùa đông chỉ có gió Tây Bắc thổi ngược về phía quân Ngô mà không có gió Đông Nam thổi về phía quân Tào nên lo lắng thành bệnh. Khổng Minh xin đi cầu gió Đông cho Chu Du nổi lửa đốt trại Tào. Muốn biết thêm google ca ca hen.)
Khoảng 11 giờ trưa, đây là thời gian cô đoán, một đội ngũ hùng hậu tiến vào cung điện.
Cái này cũng là nghe người khác nói, vì sao cô không biết? Là bởi vì cô đang ở trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay Cầm phi trở về, Minh Vương yêu cầu mấy vị thị phụng đắc sủng kia toàn bộ tề tụ, mà cô đương nhiên phải đi phụ giúp việc rồi.
Chờ cho mọi thứ chuẩn bị xong hết, Tô Tiểu Thiến rốt cuộc có thể ngồi lên ghế nghỉ ngơi một chút, vừa mới chợp mắt, Xuân Nhi đã đi đến.
“Mau dâng món ăn, còn ngươi nữa, ai cho ngươi ngồi ở đây? Ngươi làm ơn sáng suốt dùm ta một cái, ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hầu hạ Cầm phi cho thật tốt đó, nếu không, cho dù ngươi có mười cái hồn phách cũng không đủ cho người mất đâu” Xuân Nhi nói một cách hung hăng.
Người trong nhà bếp nghe xong vội vàng bưng món ăn, các thị nữ cũng đi đến bưng món ăn lên bàn ăn, Tô Tiểu Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ, Cầm phi này rốt cuộc là người thế nào có đáng sợ như vậy không? Tô Tiểu Thiến đang bưng vừa nghĩ vừa đi theo đội ngũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.