Chương 164: Dù sao cũng tan thành tro bụi
Túy Nhiễm Lưu Ly
06/02/2023
Liệt Phong nói xong lại dời tầm mắt hung tợn nhìn về phía Mạc Trát Tà đang gian nan đứng dậy ở bên kia, "Còn cả mày nữa, ngay cả mày cũng phản bội!”
Mạc Trát tà phun ra một ngụm máu và cười một cách cực kỳ quyến rũ, "Thời gian sống của bà đây còn lâu hơi tên khốn kiếp mày đó, tao đã chán sống từ lâu rồi, đời này có thể theo hai người em điên cuồng một lần thì có sao!”
Anh ta nói xong, trên một tay liền huyễn hóa ra một thanh thương dài, trực tiếp nén mạnh về phía lồng ngực của Liệt Phong.
Nhưng Liệt Phong là ác quỷ rất mạnh, chút vết thương này là không đủ để đưa anh ta vào chỗ chết, tôi vội vàng lấy kiếm thất tinh ra khỏi túi. Tôi niệm khẩu quyết đem toàn bộ pháp thuật dồn vào trên thân kiếm thất tinh và hét lớn một tiếng, "Đao thảo!”
Một giây sau, một thanh kiếm khổng lồ màu vàng đột nhiên xuất hiện, sức lực nặng ngàn cân chém mạnh lên vai Liệt Phong, cú chém khiến anh ta bị thương và quỳ một gối xuống đất.
Tôi muốn dùng lại chiêu lúc trước đối phó với chị tư của Thiên Ngạo để đối phó Liệt Phong, nhưng người đàn ông này có sức lực rất mạnh. Vì để bảo đảm an toàn nên tôi lập tức sử dụng tơ tằm ngân châm, để tam lăng toa vô hình mang theo sợi tơ xuyên qua thân thể Liệt Phong, rồi lại chui vào đất ở dưới chân anh ta. Đóng đinh anh ta trên mặt đất.
"Ngũ Lôi Chú!"
Xong xuôi, tôi lại hét lớn một tiếng, lúc trước Vưu Tích đã từng thấy tôi dùng chiêu này, pháp thuật mà tôi sử dụng đều là Mao Sơn chính tông, có lực sát thương rất lớn lên quỷ hồn, nếu mà bị Ngũ Lôi Chú bổ trúng không hồn phi phách tán cũng sẽ bị thương nặng ngã xuống đất.
Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, năm tia sáng chói mắt giống như rồng gầm thét, lao xuống kèm theo âm thanh xuyên thủng không khí.
Lúc trước, Liệt Phong từng giao đấu với tôi, nên biết tôi ghê gớm cỡ nào, lúc này anh ta đang hoảng hốt. Anh ta dùng lực muốn tránh thoát, không may cho anh ta là bị Vưu Tích cùng Mạc Trát Tà mạnh mẽ trói buộc lại, dưới tình thế cấp bách anh ta buông hai tay đang nắm lấy sợi dây lệ khí của hai người đó ra và đột ngột làm bàn tay mình duỗi dài ra đánh một chưởng lên người Vưu Tích và Mạc Trát Tà.
Vưu Tích hoàn toàn không nghĩ tới anh ta đã bị đẩy vào ngõ cụt chết chóc mà vẫn tìm ra đường lui, chờ đến lúc anh đứng dậy thì Liệt Phong đã hóa thành một làn khói đen và tiêu tán, rất nhanh đã chạy trốn xuống chân núi.
Thương thế của Mạc Trát Tà tương đối nhẹ, anh ấy bay người lên liền muốn đi bắt Liệt Phong định đồng quy vu tận với anh ta. Tôi vội vàng dùng tơ tằm ngân châm quấn lấy chân anh ấy và kéo anh trở về.
"Cô làm gì vậy!!" Mạc Trát Tà nổi giận gầm lên một tiếng.
"Anh hai, anh không thể đi, anh ta chạy đi, nhưng mà Ngũ Lôi Chú của tôi vẫn truy đuổi dài dài!"
Tôi vừa dứt lời, Ngũ Lôi Chú ầm ầm xuyên qua tầng mây liền bổ xuống, ngay cả khi Liệt Phong đã chạy xa mấy chục mét, Ngũ Lôi Chú cũng bổ chính xác vào trên người anh ta, ở giữa núi rừng tối đen liền vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng.
"A---"
"Nhiếp Tranh, chúng ta lên."
Tôi bay người đi, Nhiếp Tranh đã dùng kiếm mềm quấn lấy Liệt Phong trước một bước, tia điện từ tia sét vẫn còn hiệu lực, Liệt Phong đã ngẩng người, tôi liền bay người tới cắm kiếm thất tinh vào ngực của anh ta.
"Aaaa a ----"
Lúc này đây, tiếng kêu thảm thiết của Liệt Phong càng lúc thêm thê lương, ngay cả âm thanh cũng giống như là từ trong bình phát ra, mang theo tiếng kêu rên khàn khàn trầm thấp.
Vì muốn dồn anh ta vào chỗ chết, tôi rút chủy thủ ra lại cắm một dao vào tim anh ta, có thể vì đau đớn nên anh ta không được tỉnh táo, đột nhiên quay mặt lại nhìn tôi, trong đồng tử đỏ tươi chảy ra huyết lệ, "Con điếm thúi, tao phải giết mày!”
Chết đến nơi mà còn hung ác, ánh mắt tôi liền ngưng tụ, rồi tôi hét lớn một tiếng, "Đao thảo!"
Một giây sau, kiếm thất tinh trở nên lớn hơn, tôi gần như đã dùng hết khí lực toàn thân đem kiếm thất tinh biến lớn từ trong lồng ngực anh ta bổ xuống, trong nháy mắt Liệt Phong đã bị chém thành hai nửa.
Cùng lúc đó, tôi cảm giác dưới mí mắt của anh ta có một bóng đen bay thẳng về phía mặt tôi, tôi vội vàng né tránh đi, không ngờ cái đó trực tiếp xuyên qua bả vai của tôi, sức mạnh ấy đẩy tôi ngã xuống đất, ngay cả kiếm thất tinh trong tay cũng bị rớt xuống.
"Mộng mộng!!"
Nhiếp Tranh hét lớn một tiếng, giơ tay lên liền dùng kiếm mềm trói lấy Liệt Phong vặn người anh ta nát ra thành từng mảnh nhỏ, mảnh vụn màu đen của cơ thể bay lả tả khắp trời, giống như là đánh đổ một chậu tuyết đen, tôi nhìn những mảnh vụn màu đen kia chậm rãi nhạt dần rồi tiêu tán, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Mộng Mộng, em thế nào rồi!"
Nhiếp Tranh lập tức bay người đến ôm tôi vào trong lòng và cởi áo để che lại chỗ miệng vết thương của tôi, áo khoác màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ trong tức khắc.
Nhưng sau khi trút được gánh nặng, tôi mới phát hiện trong thời gian ngắn mình đã dùng hai lần Đao Thảo cùng Ngũ Lôi Chú, lúc trước khi đối phó chị tư của Thiên Ngạo thì pháp lực vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, lần này tiêu hao càng nhiều đến mức không còn chút nào, cả người giống như là một quả bóng da đã xì hơi, hoàn toàn không còn lực.
"Không sao cả, tôi là thi quỷ mà, không bị thương đến đầu thì không chết được, nhưng tôi tiêu hao thể lực quá mức nên anh ôm ta trở về đi."
"Được!"
Nhiếp Tranh chớp mắt dồn nén nước mắt tại mí mắt trở vào, sau đó anh ta ôm tôi bay người dẫm lên ngọn cây trở lại chỗ Vưu Tích cùng Mạc Trát Tà vừa chiến đấu, chúng tôi vừa rời một lát thì bọn họ đã hồi phục lại như cũ, nên đến khi chúng tôi trở về thì cả hai người đều có thể đứng lên rồi.
Mạc Trát Tà vừa thấy tôi được Nhiếp Tranh ôm thì dưới đáy mắt thoáng hiện lên một tia không vui, sau đó, có thể là nghĩ đến tôi bị hao tổn nghiêm trọng cho nên tia không vui ấy đã tan biến đi rất nhanh.
"Liệt Phong thế nào rồi."
"Có lẽ là đã bị hồn phi phách tán, kiếm thất tinh của tôi cũng không phải thứ ăn chay!" Tôi cố gắng nở một nụ cười chiến thắng nhưng tôi nghĩ nụ cười của tôi bây giờ trở thành cười như khóc.
Vưu Tích đi tới trước mặt tôi, gạt tóc trên trán cho tôi, rồi anh ta nói ra lời cảm tạ xuất phát từ đáy lòng, "Mộng Mộng, cám ơn cô, hôm nay nếu không có cô, thì không biết tôi và anh hai sẽ giằng co với Liệt Phong qua bao lâu nữa."
"Trước kia, tôi không rõ vì sao Thiên Ngạo lại thích một đạo sĩ, hiện tại xem như đã hiểu, chú ấy khẳng định biết chỉ có cô mới có thể cứu được chúng tôi, nên thuật ngự quỷ trên người tôi cũng cần làm phiền đến cô rồi." Mạc Trát Tà nói xong đi về phía tôi.
Thuật ngự quỷ là tác động lẫn nhau, nên tôi e là chuyện xảy ra hôm nay đã bị Hàng Thi biết được, cho nên đương nhiên tôi phải giải thuật đó càng nhanh càng tốt, chỉ là cơ thể của tôi...
"Trước tiên cứ về căn cứ trước đã, sau đó tôi sẽ mau chóng giải thuật cho anh hai."
"Không cần vội, chờ cô khôi phục như cũ đã." Mặc dù ngoài miệng Mạc Trát Tà nói như vậy, nhưng trên mặt lại hiện lên một biểu cảm mất tự nhiên.
Chẳng lẽ là Hàng Thi bên kia đang ra lệnh cho anh ta?
Thật vất vả mới đem anh hai từ doanh trại của Hàng Thi về, tuyệt đối không thể để nhị ca lại biến thành địch của chúng tôi.
"Nhiếp Tranh, anh lập tức đến ngân hàng máu của bệnh viện tìm chút máu cho tôi đi, sau khi trở về căn cứ tôi phải lập tức giải trừ cho anh hai."
Nói xong tôi dời tầm mắt, dừng ở trên người Vưu Tích, "Anh ba, làm phiền anh đưa tôi về căn cứ."
Đáy mắt Vưu Tích thoáng hiện lên một tia đau lòng, anh ta sẽ không biết dụng ý của tôi, nên cũng không nói gì, chỉ tiếp nhận tôi từ trong ngực Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh dặn dò tôi một phen rồi liền biến mất, Vưu Tích cũng nhanh chóng mang theo tôi trở về căn cứ, tôi nằm thẳng ở ghế sau xe, Vưu Tích thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại quan tâm tôi, còn Mạc Trát tà nhưng vẫn không quay đầu lại.
Tôi xê dịch người, từ trong gương chiếu hậu nhìn vào anh ta, mới phát hiện gò má Mạc Trát Tà vốn quyến rũ đã có gân xanh nổi lên, con mắt hẹp dài, rực rỡ như ánh sao thì vào lúc này lại bị thay thế bằng một đôi mắt đầy máu đỏ, còn tay anh ta nắm chặt lại để ở trên đùi, gân xanh trên mu bàn tay giật mạnh trở nên trắng bệch, giống như là anh đang chịu đựng đau đớn dữ dội.
"Anh hai, Hàng Thi đã ra mệnh cho anh sao?"
Mạc Trát Tà không nói gì, Vưu Tích biết tôi đã phát hiện, thở dài nói, "Mộng Mộng cô không cần lo lắng, không có việc gì.”
"Sao lại không có việc gì, lúc trước tôi đã từng thấy Nhiếp Tranh bị khống chế, cái loại đau khổ này đến cả anh ta cũng không chịu nổi, thì anh hai làm sao có thể chịu đựng được..." Ở trong mắt tôi anh hai căn bản không phải là anh hai gì, mà là chị hai đó!
Không, tôi phải nhanh chóng hồi phục mới được.
Tôi gian nan chống đỡ người dậy để ngồi thiền, lúc trước khôi phục chậm là bởi vì tôi không có để ý đến việc này vì đạo sĩ có thể thông qua thiền định để chữa trị hao tổn, còn thi quỷ có thể thông qua uống máu để bổ sung thể lực, bây giờ có mục tiêu cấp bách, tôi rất nhanh liền tiến vào trạng thái trống rỗng, cả người chậm rãi thả lỏng.
Chờ tôi mở mắt ra lần nữa thì chỉ có Tiểu Bạch ở bên cạnh, trong tay em ấy cầm không ít huyết tương.
"Anh hai và anh ba của chị đâu!" Làm sao tôi có thể ngồi thiền lâu như vậy, trời sắp sáng rồi.
"Anh Mạc Trát Tà phát cuồng, Vưu Tích cùng Nhiếp Tranh đang liên thủ chế phục anh ấy, giờ đã không còn thanh âm đánh nhau, nên chắc là đã chế phục được rồi."
Tôi vội vàng từ trong xe chui ra tiếp nhận huyết tương trong tay Tiểu Bạch, nuốt vào từng ngụm từng ngụm, một bên ra mệnh lệnh, "Nhanh chóng chuẩn bị lập đàn, chị phải khai đàn làm pháp!”
"Chị Mộng Mộng, nhưng em thấy sắc mặt chị tái nhợt rất dọa người, hay là chị nghỉ ngơi thêm một ngày nữa..."
"Không kịp rồi, em mau đi đi!"
Giọng nói của tôi đột nhiên đề cao lên, khiến Tiểu Bạch hoảng sợ, vội vàng xoay người đi lấy đồ dùng, chúng tôi tìm thấy bọn Mạc Trát Tà ở trên núi.
Nhưng bây giờ tôi đang ở ngoài trời, đã không còn cách nào đem dụng cụ phẫu thuật ra dùng cho anh hai, khí thế của tôi vốn như cầu vồng thế rồi lại teo tóp lại như quả cà tím ngoài sương giá.
"Anh ba, gai xương của thuật ngự quỷ đã hoàn toàn hợp với đỉnh đầu của anh ấy, giống như anh của lúc trước vậy, nhưng hiện tại không có cách nào phối hợp với phẫu thuật laze, nếu mà tôi mạnh mẽ nhổ gai xương ra, thì anh hai có thể sẽ chết đó!"
Đồng tử Vưu Tích liền căng thẳng, nhưng không có trả lời tôi ngay, có thể là nói không nên lời, cũng có thể là vì khó lựa chọn.
Ngay khi tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, Mạc Trát Tà vẫn liên tục giãy dụa rồi anh ta đột nhiên hét lên, "Làm nhanh đi, dù sao cũng sẽ là tan thành tro bụi, tôi không sợ!”
Mạc Trát tà phun ra một ngụm máu và cười một cách cực kỳ quyến rũ, "Thời gian sống của bà đây còn lâu hơi tên khốn kiếp mày đó, tao đã chán sống từ lâu rồi, đời này có thể theo hai người em điên cuồng một lần thì có sao!”
Anh ta nói xong, trên một tay liền huyễn hóa ra một thanh thương dài, trực tiếp nén mạnh về phía lồng ngực của Liệt Phong.
Nhưng Liệt Phong là ác quỷ rất mạnh, chút vết thương này là không đủ để đưa anh ta vào chỗ chết, tôi vội vàng lấy kiếm thất tinh ra khỏi túi. Tôi niệm khẩu quyết đem toàn bộ pháp thuật dồn vào trên thân kiếm thất tinh và hét lớn một tiếng, "Đao thảo!”
Một giây sau, một thanh kiếm khổng lồ màu vàng đột nhiên xuất hiện, sức lực nặng ngàn cân chém mạnh lên vai Liệt Phong, cú chém khiến anh ta bị thương và quỳ một gối xuống đất.
Tôi muốn dùng lại chiêu lúc trước đối phó với chị tư của Thiên Ngạo để đối phó Liệt Phong, nhưng người đàn ông này có sức lực rất mạnh. Vì để bảo đảm an toàn nên tôi lập tức sử dụng tơ tằm ngân châm, để tam lăng toa vô hình mang theo sợi tơ xuyên qua thân thể Liệt Phong, rồi lại chui vào đất ở dưới chân anh ta. Đóng đinh anh ta trên mặt đất.
"Ngũ Lôi Chú!"
Xong xuôi, tôi lại hét lớn một tiếng, lúc trước Vưu Tích đã từng thấy tôi dùng chiêu này, pháp thuật mà tôi sử dụng đều là Mao Sơn chính tông, có lực sát thương rất lớn lên quỷ hồn, nếu mà bị Ngũ Lôi Chú bổ trúng không hồn phi phách tán cũng sẽ bị thương nặng ngã xuống đất.
Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, năm tia sáng chói mắt giống như rồng gầm thét, lao xuống kèm theo âm thanh xuyên thủng không khí.
Lúc trước, Liệt Phong từng giao đấu với tôi, nên biết tôi ghê gớm cỡ nào, lúc này anh ta đang hoảng hốt. Anh ta dùng lực muốn tránh thoát, không may cho anh ta là bị Vưu Tích cùng Mạc Trát Tà mạnh mẽ trói buộc lại, dưới tình thế cấp bách anh ta buông hai tay đang nắm lấy sợi dây lệ khí của hai người đó ra và đột ngột làm bàn tay mình duỗi dài ra đánh một chưởng lên người Vưu Tích và Mạc Trát Tà.
Vưu Tích hoàn toàn không nghĩ tới anh ta đã bị đẩy vào ngõ cụt chết chóc mà vẫn tìm ra đường lui, chờ đến lúc anh đứng dậy thì Liệt Phong đã hóa thành một làn khói đen và tiêu tán, rất nhanh đã chạy trốn xuống chân núi.
Thương thế của Mạc Trát Tà tương đối nhẹ, anh ấy bay người lên liền muốn đi bắt Liệt Phong định đồng quy vu tận với anh ta. Tôi vội vàng dùng tơ tằm ngân châm quấn lấy chân anh ấy và kéo anh trở về.
"Cô làm gì vậy!!" Mạc Trát Tà nổi giận gầm lên một tiếng.
"Anh hai, anh không thể đi, anh ta chạy đi, nhưng mà Ngũ Lôi Chú của tôi vẫn truy đuổi dài dài!"
Tôi vừa dứt lời, Ngũ Lôi Chú ầm ầm xuyên qua tầng mây liền bổ xuống, ngay cả khi Liệt Phong đã chạy xa mấy chục mét, Ngũ Lôi Chú cũng bổ chính xác vào trên người anh ta, ở giữa núi rừng tối đen liền vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng.
"A---"
"Nhiếp Tranh, chúng ta lên."
Tôi bay người đi, Nhiếp Tranh đã dùng kiếm mềm quấn lấy Liệt Phong trước một bước, tia điện từ tia sét vẫn còn hiệu lực, Liệt Phong đã ngẩng người, tôi liền bay người tới cắm kiếm thất tinh vào ngực của anh ta.
"Aaaa a ----"
Lúc này đây, tiếng kêu thảm thiết của Liệt Phong càng lúc thêm thê lương, ngay cả âm thanh cũng giống như là từ trong bình phát ra, mang theo tiếng kêu rên khàn khàn trầm thấp.
Vì muốn dồn anh ta vào chỗ chết, tôi rút chủy thủ ra lại cắm một dao vào tim anh ta, có thể vì đau đớn nên anh ta không được tỉnh táo, đột nhiên quay mặt lại nhìn tôi, trong đồng tử đỏ tươi chảy ra huyết lệ, "Con điếm thúi, tao phải giết mày!”
Chết đến nơi mà còn hung ác, ánh mắt tôi liền ngưng tụ, rồi tôi hét lớn một tiếng, "Đao thảo!"
Một giây sau, kiếm thất tinh trở nên lớn hơn, tôi gần như đã dùng hết khí lực toàn thân đem kiếm thất tinh biến lớn từ trong lồng ngực anh ta bổ xuống, trong nháy mắt Liệt Phong đã bị chém thành hai nửa.
Cùng lúc đó, tôi cảm giác dưới mí mắt của anh ta có một bóng đen bay thẳng về phía mặt tôi, tôi vội vàng né tránh đi, không ngờ cái đó trực tiếp xuyên qua bả vai của tôi, sức mạnh ấy đẩy tôi ngã xuống đất, ngay cả kiếm thất tinh trong tay cũng bị rớt xuống.
"Mộng mộng!!"
Nhiếp Tranh hét lớn một tiếng, giơ tay lên liền dùng kiếm mềm trói lấy Liệt Phong vặn người anh ta nát ra thành từng mảnh nhỏ, mảnh vụn màu đen của cơ thể bay lả tả khắp trời, giống như là đánh đổ một chậu tuyết đen, tôi nhìn những mảnh vụn màu đen kia chậm rãi nhạt dần rồi tiêu tán, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Mộng Mộng, em thế nào rồi!"
Nhiếp Tranh lập tức bay người đến ôm tôi vào trong lòng và cởi áo để che lại chỗ miệng vết thương của tôi, áo khoác màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ trong tức khắc.
Nhưng sau khi trút được gánh nặng, tôi mới phát hiện trong thời gian ngắn mình đã dùng hai lần Đao Thảo cùng Ngũ Lôi Chú, lúc trước khi đối phó chị tư của Thiên Ngạo thì pháp lực vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, lần này tiêu hao càng nhiều đến mức không còn chút nào, cả người giống như là một quả bóng da đã xì hơi, hoàn toàn không còn lực.
"Không sao cả, tôi là thi quỷ mà, không bị thương đến đầu thì không chết được, nhưng tôi tiêu hao thể lực quá mức nên anh ôm ta trở về đi."
"Được!"
Nhiếp Tranh chớp mắt dồn nén nước mắt tại mí mắt trở vào, sau đó anh ta ôm tôi bay người dẫm lên ngọn cây trở lại chỗ Vưu Tích cùng Mạc Trát Tà vừa chiến đấu, chúng tôi vừa rời một lát thì bọn họ đã hồi phục lại như cũ, nên đến khi chúng tôi trở về thì cả hai người đều có thể đứng lên rồi.
Mạc Trát Tà vừa thấy tôi được Nhiếp Tranh ôm thì dưới đáy mắt thoáng hiện lên một tia không vui, sau đó, có thể là nghĩ đến tôi bị hao tổn nghiêm trọng cho nên tia không vui ấy đã tan biến đi rất nhanh.
"Liệt Phong thế nào rồi."
"Có lẽ là đã bị hồn phi phách tán, kiếm thất tinh của tôi cũng không phải thứ ăn chay!" Tôi cố gắng nở một nụ cười chiến thắng nhưng tôi nghĩ nụ cười của tôi bây giờ trở thành cười như khóc.
Vưu Tích đi tới trước mặt tôi, gạt tóc trên trán cho tôi, rồi anh ta nói ra lời cảm tạ xuất phát từ đáy lòng, "Mộng Mộng, cám ơn cô, hôm nay nếu không có cô, thì không biết tôi và anh hai sẽ giằng co với Liệt Phong qua bao lâu nữa."
"Trước kia, tôi không rõ vì sao Thiên Ngạo lại thích một đạo sĩ, hiện tại xem như đã hiểu, chú ấy khẳng định biết chỉ có cô mới có thể cứu được chúng tôi, nên thuật ngự quỷ trên người tôi cũng cần làm phiền đến cô rồi." Mạc Trát Tà nói xong đi về phía tôi.
Thuật ngự quỷ là tác động lẫn nhau, nên tôi e là chuyện xảy ra hôm nay đã bị Hàng Thi biết được, cho nên đương nhiên tôi phải giải thuật đó càng nhanh càng tốt, chỉ là cơ thể của tôi...
"Trước tiên cứ về căn cứ trước đã, sau đó tôi sẽ mau chóng giải thuật cho anh hai."
"Không cần vội, chờ cô khôi phục như cũ đã." Mặc dù ngoài miệng Mạc Trát Tà nói như vậy, nhưng trên mặt lại hiện lên một biểu cảm mất tự nhiên.
Chẳng lẽ là Hàng Thi bên kia đang ra lệnh cho anh ta?
Thật vất vả mới đem anh hai từ doanh trại của Hàng Thi về, tuyệt đối không thể để nhị ca lại biến thành địch của chúng tôi.
"Nhiếp Tranh, anh lập tức đến ngân hàng máu của bệnh viện tìm chút máu cho tôi đi, sau khi trở về căn cứ tôi phải lập tức giải trừ cho anh hai."
Nói xong tôi dời tầm mắt, dừng ở trên người Vưu Tích, "Anh ba, làm phiền anh đưa tôi về căn cứ."
Đáy mắt Vưu Tích thoáng hiện lên một tia đau lòng, anh ta sẽ không biết dụng ý của tôi, nên cũng không nói gì, chỉ tiếp nhận tôi từ trong ngực Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh dặn dò tôi một phen rồi liền biến mất, Vưu Tích cũng nhanh chóng mang theo tôi trở về căn cứ, tôi nằm thẳng ở ghế sau xe, Vưu Tích thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại quan tâm tôi, còn Mạc Trát tà nhưng vẫn không quay đầu lại.
Tôi xê dịch người, từ trong gương chiếu hậu nhìn vào anh ta, mới phát hiện gò má Mạc Trát Tà vốn quyến rũ đã có gân xanh nổi lên, con mắt hẹp dài, rực rỡ như ánh sao thì vào lúc này lại bị thay thế bằng một đôi mắt đầy máu đỏ, còn tay anh ta nắm chặt lại để ở trên đùi, gân xanh trên mu bàn tay giật mạnh trở nên trắng bệch, giống như là anh đang chịu đựng đau đớn dữ dội.
"Anh hai, Hàng Thi đã ra mệnh cho anh sao?"
Mạc Trát Tà không nói gì, Vưu Tích biết tôi đã phát hiện, thở dài nói, "Mộng Mộng cô không cần lo lắng, không có việc gì.”
"Sao lại không có việc gì, lúc trước tôi đã từng thấy Nhiếp Tranh bị khống chế, cái loại đau khổ này đến cả anh ta cũng không chịu nổi, thì anh hai làm sao có thể chịu đựng được..." Ở trong mắt tôi anh hai căn bản không phải là anh hai gì, mà là chị hai đó!
Không, tôi phải nhanh chóng hồi phục mới được.
Tôi gian nan chống đỡ người dậy để ngồi thiền, lúc trước khôi phục chậm là bởi vì tôi không có để ý đến việc này vì đạo sĩ có thể thông qua thiền định để chữa trị hao tổn, còn thi quỷ có thể thông qua uống máu để bổ sung thể lực, bây giờ có mục tiêu cấp bách, tôi rất nhanh liền tiến vào trạng thái trống rỗng, cả người chậm rãi thả lỏng.
Chờ tôi mở mắt ra lần nữa thì chỉ có Tiểu Bạch ở bên cạnh, trong tay em ấy cầm không ít huyết tương.
"Anh hai và anh ba của chị đâu!" Làm sao tôi có thể ngồi thiền lâu như vậy, trời sắp sáng rồi.
"Anh Mạc Trát Tà phát cuồng, Vưu Tích cùng Nhiếp Tranh đang liên thủ chế phục anh ấy, giờ đã không còn thanh âm đánh nhau, nên chắc là đã chế phục được rồi."
Tôi vội vàng từ trong xe chui ra tiếp nhận huyết tương trong tay Tiểu Bạch, nuốt vào từng ngụm từng ngụm, một bên ra mệnh lệnh, "Nhanh chóng chuẩn bị lập đàn, chị phải khai đàn làm pháp!”
"Chị Mộng Mộng, nhưng em thấy sắc mặt chị tái nhợt rất dọa người, hay là chị nghỉ ngơi thêm một ngày nữa..."
"Không kịp rồi, em mau đi đi!"
Giọng nói của tôi đột nhiên đề cao lên, khiến Tiểu Bạch hoảng sợ, vội vàng xoay người đi lấy đồ dùng, chúng tôi tìm thấy bọn Mạc Trát Tà ở trên núi.
Nhưng bây giờ tôi đang ở ngoài trời, đã không còn cách nào đem dụng cụ phẫu thuật ra dùng cho anh hai, khí thế của tôi vốn như cầu vồng thế rồi lại teo tóp lại như quả cà tím ngoài sương giá.
"Anh ba, gai xương của thuật ngự quỷ đã hoàn toàn hợp với đỉnh đầu của anh ấy, giống như anh của lúc trước vậy, nhưng hiện tại không có cách nào phối hợp với phẫu thuật laze, nếu mà tôi mạnh mẽ nhổ gai xương ra, thì anh hai có thể sẽ chết đó!"
Đồng tử Vưu Tích liền căng thẳng, nhưng không có trả lời tôi ngay, có thể là nói không nên lời, cũng có thể là vì khó lựa chọn.
Ngay khi tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, Mạc Trát Tà vẫn liên tục giãy dụa rồi anh ta đột nhiên hét lên, "Làm nhanh đi, dù sao cũng sẽ là tan thành tro bụi, tôi không sợ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.