Chương 181: Hoàn thành
Túy Nhiễm Lưu Ly
06/02/2023
"Đương nhiên là có, đám Ngoan Mậu đã tới khách sạn bố trí trước rồi, còn nói không chừng có một kinh hỉ cho em!"
"Kinh hỉ?"
[Kinh hỉ bao gồm vui vẻ và ngạc nhiên, bất ngờ]
Tôi buồn bực cau mày, hai đứa nhỏ này về mà không tới gặp tôi, còn thần thần bí bí có bí mật gì vậy?
Nhiếp Tranh và Vưu Tích vô tội nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết, Nhiếp Tranh cau mày, như thể nhớ ra điều gì đó.
"Chắc hai đứa nhỏ này đã bắt đầu chuẩn ngay trên đường về, vì anh thấy bọn nó cứ cười không ngậm được mồm suốt đường về, anh hỏi bọn nó cũng không chịu nói lời nào.."
"Thật sao? Vậy thì chút nữa tôi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, kinh hỉ về cơ bản đều có bất ngờ mà không có vui mừng đó."
Sau khi ở trong bệnh viện vài ngày, sau khi ra ngoài thì cuối cùng tôi đã có thể đối mặt với thế giới với một con người hoàn toàn mới, hít sâu một hơi, không khỏi nhớ đến Thiên Ngạo như lần bước ra khỏi ngục giam, chúng tôi cùng làm tiệc tẩy trần cho anh ấy.
Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, Thiên Ngạo chưa về, tôi thuận miệng hỏi:
"Tần Hách và Đặng Khải có đi không? Mấy ngày nay họ cũng vất vả tìm kiếm Thiên Ngạo, tôi muốn giáp mặt nói một tiếng cảm ơn với bọn họ."
"Em không cần nói cám ơn với bọn họ đâu. Về sau, có anh cùng Vưu Tích chiều chuộng em, để em có thể an tâm làm nữ vương, nếu em muốn, thiên hạ cũng có thể là của em."
Nhiếp Tranh khoác lên bả vai tôi nói một cách tự hào.
Vưu Tích lần đầu tiên không phản bác lời nói của anh ta, còn vô tình liếc mắt nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đó lộ ra vẻ vô cùng tán thành.
Tôi phát điên lên rồi, hai người này có vẻ còn chưa khôi phục lại bình thường, tôi nhanh chóng cảnh cáo cả hai:
"Anh bây giờ đã là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, còn người kia là tài phiệt số một trong nước, nhưng đừng quên thân phận hiện tại của các anh nha, nếu muốn lấy danh con người để sống trên thế giới, thì đằng có làm xằng làm bậy nha."
"Khó mà làm được, nếu không, danh phận thi quỷ này của anh không có đất dụng võ à, ít nhất phòng em phải để một cửa sổ cho anh, trong đêm khuya tĩnh lặng anh sẽ.."
Nhiếp Tranh còn chưa kịp nói xong, anh đã bị cánh tay dài của Vưu Tích kẹp lấy cổ anh ta và ném vào trong xe.
"Anh nói nhiều quá, lái xe của anh đi!"
"Không thú vị, lên nhanh đi Mộng Mộng!"
Nhiếp Tranh duỗi người ra mở cửa ghế phụ ra, không ngờ Vưu Tích lại mỉm cười vô hại cúi xuống, dùng một cú đá vào cửa xe làm cửa xe đóng lại.
"Lên đường suôn sẻ không tiễn, Mộng Mộng ngồi xe của tôi."
Nói xong Vưu Tích nắm tay tôi, đẩy tôi vào ghế sau chiếc Cayenne, anh ta cũng ngồi vào ghế sau, lạnh lùng nói:
"Lái xe đi!"
"Vưu Tích, anh chờ đấy!"
Tiếng gầm phẫn nộ của Nhiếp Tranh truyền đến từ phía sau, tôi lắc lắc đầu bất lực trước hai người này.
Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại khách sạn Vương Miện sang trọng bậc nhất ở thành phố Hải Thông, cả khách sạn đều được bao, khi hai bóng dáng nhỏ bé nôn nóng ở cửa nhìn thấy tôi, thì liền lao về phía tôi:
"Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, chúng con đã chuẩn bị lễ vật cho mẹ đó."
"Là lễ vật gì thế?"
"Mẹ mau lên lầu hai đi, mẹ nhất định sẽ thích!"
Ngoan Mậu nói rồi kéo tôi lên lầu hai, tôi thậm chí còn không có thời gian để xem qua trang trí sang trọng trong đại sảnh này.
"Vào đi mẹ, mẹ đừng kích động đến khóc nha!"
Tề Quân nói xong liền đẩy tôi vào, đóng sập cửa lại, ngay lập tức đèn trong phòng bật sáng lên, không khí rất ẩm ướt, có cảm giác như sương mù.
Đi dọc theo làn hơi nước, tôi thấy đó là một bồn tắm lộ thiên, nước nóng trong bồn tắm còn bốc hơi nghi ngút, bên cạnh có một chiếc váy dài màu trắng, thân váy đính đầy ngọc trai, thoạt nhìn trông thật sang trọng.
Tôi cười khổ lắc đầu, nhìn quần jean áo sơ mi trên người mình, tôi vẫn luôn ở trong tạo hình này, cảm thấy rất thoải mái, nhưng hiện tại xem ra tôi bị ghét bỏ rồi.
"Tưởng bất ngờ gì hóa ra lại là một chiếc váy dài."
Nhưng chiếc váy này thực sự rất đẹp, vì hôm nay sẽ bắt đầu cuộc sống mới, cho nên tôi cũng muốn thử một tạo hình mới.
Tôi cởi quần áo trên người vứt sang một bên, rồi bước vào trong cái bồn tắm rất lớn, bồn tắm rất là kỳ lạ, từ bên dưới bốc hơi nóng như suối nước nóng, hơn nữa nước trong bồn hơi dao động, làm người ta cảm giác như được massage vậy.
"Rất thoải mái!"
Tôi thở ra một hơi, dựa người vào bồn tắm, chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhưng mà, tôi cảm giác có một bàn tay to ở trên người mình, như là vuốt ve, tôi kinh ngạc lập tức mở mắt ra, nhưng trước mắt không có gì cả, chỉ có nước trong bồn xao động.
Chết tiệt, có vẻ như thần kinh của tôi vẫn còn căng thẳng.
Tôi nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt, nhưng chưa được một lúc cảm giác đó lại ập đến, tôi kinh ngạc ngồi dậy:
"Ai đấy, nếu còn không ra tôi không khách khí đâu!"
Lần này tôi tin cảm giác của mình không sai, nước này có chỗ cổ quái.
Quỷ khí càng ngày càng mạnh, lẽ nào là ác quỷ đột kích?. Ngôn Tình Sắc
Tôi vươn tay định lấy áo choàng tắm, nhưng nước trong bồn tắm đột nhiên trào lên quấn lấy cổ tay tôi, sau đó huyễn hóa ra một bàn tay to lớn vuốt ve dọc cổ tay tôi đi xuống rồi nắm lấy tay tôi.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc nhào tới ôm lấy tôi, tim tôi tức khắc đập lệch một nhịp.
"Thiên.. Ngạo.."
"Là anh, nhớ anh không?"
Hàm dưới của anh ấy để ở trên vai tôi, giọng nói từ tính của anh ấy nhẹ nhàng đáp lại ở bên tai tôi, nước mắt của tôi lập tức lăn xuống, tôi nhanh chóng nâng mặt anh ấy lên cẩn thận nhìn, sau khi xác định thực sự là anh ấy, tôi không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, chôn mặt vào trong lồng ngực anh ấy mà oa oa khóc lớn.
"Thực sự là anh rồi, anh đã đi đâu vậy hả, em cho rằng anh đã.."
"Không phải anh đã trở về rồi sao, em đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa."
Thiên Ngạo nâng mặt tôi lên, cẩn thận nhìn tôi, trong con ngươi sâu thẳm của anh ấy hiện lên ánh nước chưa từng có.
"Thiên Ngạo.."
Lời tôi vừa nói ra khỏi miệng đã bị anh ấy mạnh mẽ chặn lại, ôn nhu mà triền miên, tôi ôm chặt lấy eo của anh ấy, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh ấy, trên người anh có nhiệt độ.
"Mộng Mộng, anh rất nhớ em.."
Nụ hôn dịu dàng ban đầu của anh ấy dần dần biến thành cực nóng, bàn tay to lớn của anh ấy di chuyển không an phận từ eo tôi đến trước ngực tôi, thuận thế ôm tôi vào vòng tay anh ấy rồi nhẹ nhàng đặt tôi vào trong bồn tắm, dùng đầu gối tách hai chân của tôi ra.
Mặc kệ là thể xác hay trái tim của tôi, tôi rất rất nhớ anh ấy, tôi nóng lòng không chờ nổi dùng chân câu lấy anh ấy.
Vòng eo, cảm nhận được anh ấy đang tiến vào cơ thể tôi..
Mây bay mưa rơi, nóng bỏng triền miên cực lâu, chúng tôi quên mình mà dây dưa.
Sau khi giao hòa, tôi nằm nghiêng trên ngực anh ấy và dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên ngực anh ấy:
"Thiên Ngạo, nói cho em biết, làm thế nào mà anh lại đến được đây? Có phải Ngoan Mậu và Tề Quân đã biết anh vẫn còn sống, phải không?"
Thiên Ngạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của của tôi:
"Là anh đã bảo hai đứa không được nói cho em biết, muốn cho em một kinh hỉ."
"Anh thật là xấu, anh không biết em đau khổ thế nào à, còn có Vưu Tích và Nhiếp Tranh, họ vì tìm anh mà luôn bôn ba trên biển."
"Anh biết cả, chính nhờ họ mà anh mới có thể đứng ở đây vào ngày hôm nay, thật ra sau khi anh đồng quy vu tận với Hàng Thi, thì quỷ khí của anh đã tiêu tan, lúc anh sắp dung nhập vào nước biển tan thành mây khói, chính sự tìm kiếm của họ đã cho anh sức mạnh sống lại, chính cỗ khí đó đã giúp anh biến thành quỷ nước!"
Thiên Ngạo nói, xoay người hóa thành nước, sau đó lại ngưng tụ lại:
"Chỉ cần có nước, anh vĩnh viễn có thể tồn tại, giống như trước đây."
Tôi kích động nắm lấy tay anh ấy, sợ hãi anh lại biến mất:
"Chỉ cần anh trở về, cho dù anh có biến thành gì đi nữa, trước sau như một em vẫn sẽ yêu anh."
Ngay khi chúng tôi đang nhìn nhau đầy tình tứ thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa dồn dập.
"Mộng Mộng, sao em còn chưa đi ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đó là giọng của Nhiếp Tranh.
"Mộng Mộng, nghe được thì trả lời đi, nếu không anh sẽ trực tiếp đi vào."
Là Vưu Tích, người này đã lo lắng cho tôi còn muốn trực tiếp phá cửa xông vào.
Hai má của tôi bỗng chốc đỏ lên, tôi nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay của Thiên Ngạo, bắt đầu mặc quần áo:
"Tôi không sao, hai người đừng vào!"
Sau khi nói xong, tôi hạ giọng, quay người lại:
"Nhiếp Tranh và Vưu Tích có biết rằng anh vẫn còn sống không?"
Thiên Ngạo đã ăn mặc chỉnh tề, bộ vest thủ công tinh xảo càng tôn lên vẻ đẹp trai bức người của anh ấy, anh ấy không nhanh không chậm bước đến trước mặt tôi, giúp tôi sửa sang lại mái tóc dài cùng váy:
"Không biết."
"Anh nói cái gì? Bọn họ không biết á?"
"Đúng vậy, đây không chỉ là một bất ngờ cho em, mà còn là một bất ngờ cho cả hai người họ!"
Thiên Ngạo nói xong, dùng chưởng gió mở cửa.
Tôi có thể thấy rõ Vưu Tích và Nhiếp Tranh kinh ngạc há hốc miệng, mặt họ từ xanh chuyển sang đen, đây đâu phải là kinh hỉ đâu là kinh hách mới đúng!
"Kinh hỉ?"
[Kinh hỉ bao gồm vui vẻ và ngạc nhiên, bất ngờ]
Tôi buồn bực cau mày, hai đứa nhỏ này về mà không tới gặp tôi, còn thần thần bí bí có bí mật gì vậy?
Nhiếp Tranh và Vưu Tích vô tội nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết, Nhiếp Tranh cau mày, như thể nhớ ra điều gì đó.
"Chắc hai đứa nhỏ này đã bắt đầu chuẩn ngay trên đường về, vì anh thấy bọn nó cứ cười không ngậm được mồm suốt đường về, anh hỏi bọn nó cũng không chịu nói lời nào.."
"Thật sao? Vậy thì chút nữa tôi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, kinh hỉ về cơ bản đều có bất ngờ mà không có vui mừng đó."
Sau khi ở trong bệnh viện vài ngày, sau khi ra ngoài thì cuối cùng tôi đã có thể đối mặt với thế giới với một con người hoàn toàn mới, hít sâu một hơi, không khỏi nhớ đến Thiên Ngạo như lần bước ra khỏi ngục giam, chúng tôi cùng làm tiệc tẩy trần cho anh ấy.
Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, Thiên Ngạo chưa về, tôi thuận miệng hỏi:
"Tần Hách và Đặng Khải có đi không? Mấy ngày nay họ cũng vất vả tìm kiếm Thiên Ngạo, tôi muốn giáp mặt nói một tiếng cảm ơn với bọn họ."
"Em không cần nói cám ơn với bọn họ đâu. Về sau, có anh cùng Vưu Tích chiều chuộng em, để em có thể an tâm làm nữ vương, nếu em muốn, thiên hạ cũng có thể là của em."
Nhiếp Tranh khoác lên bả vai tôi nói một cách tự hào.
Vưu Tích lần đầu tiên không phản bác lời nói của anh ta, còn vô tình liếc mắt nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đó lộ ra vẻ vô cùng tán thành.
Tôi phát điên lên rồi, hai người này có vẻ còn chưa khôi phục lại bình thường, tôi nhanh chóng cảnh cáo cả hai:
"Anh bây giờ đã là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, còn người kia là tài phiệt số một trong nước, nhưng đừng quên thân phận hiện tại của các anh nha, nếu muốn lấy danh con người để sống trên thế giới, thì đằng có làm xằng làm bậy nha."
"Khó mà làm được, nếu không, danh phận thi quỷ này của anh không có đất dụng võ à, ít nhất phòng em phải để một cửa sổ cho anh, trong đêm khuya tĩnh lặng anh sẽ.."
Nhiếp Tranh còn chưa kịp nói xong, anh đã bị cánh tay dài của Vưu Tích kẹp lấy cổ anh ta và ném vào trong xe.
"Anh nói nhiều quá, lái xe của anh đi!"
"Không thú vị, lên nhanh đi Mộng Mộng!"
Nhiếp Tranh duỗi người ra mở cửa ghế phụ ra, không ngờ Vưu Tích lại mỉm cười vô hại cúi xuống, dùng một cú đá vào cửa xe làm cửa xe đóng lại.
"Lên đường suôn sẻ không tiễn, Mộng Mộng ngồi xe của tôi."
Nói xong Vưu Tích nắm tay tôi, đẩy tôi vào ghế sau chiếc Cayenne, anh ta cũng ngồi vào ghế sau, lạnh lùng nói:
"Lái xe đi!"
"Vưu Tích, anh chờ đấy!"
Tiếng gầm phẫn nộ của Nhiếp Tranh truyền đến từ phía sau, tôi lắc lắc đầu bất lực trước hai người này.
Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại khách sạn Vương Miện sang trọng bậc nhất ở thành phố Hải Thông, cả khách sạn đều được bao, khi hai bóng dáng nhỏ bé nôn nóng ở cửa nhìn thấy tôi, thì liền lao về phía tôi:
"Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, chúng con đã chuẩn bị lễ vật cho mẹ đó."
"Là lễ vật gì thế?"
"Mẹ mau lên lầu hai đi, mẹ nhất định sẽ thích!"
Ngoan Mậu nói rồi kéo tôi lên lầu hai, tôi thậm chí còn không có thời gian để xem qua trang trí sang trọng trong đại sảnh này.
"Vào đi mẹ, mẹ đừng kích động đến khóc nha!"
Tề Quân nói xong liền đẩy tôi vào, đóng sập cửa lại, ngay lập tức đèn trong phòng bật sáng lên, không khí rất ẩm ướt, có cảm giác như sương mù.
Đi dọc theo làn hơi nước, tôi thấy đó là một bồn tắm lộ thiên, nước nóng trong bồn tắm còn bốc hơi nghi ngút, bên cạnh có một chiếc váy dài màu trắng, thân váy đính đầy ngọc trai, thoạt nhìn trông thật sang trọng.
Tôi cười khổ lắc đầu, nhìn quần jean áo sơ mi trên người mình, tôi vẫn luôn ở trong tạo hình này, cảm thấy rất thoải mái, nhưng hiện tại xem ra tôi bị ghét bỏ rồi.
"Tưởng bất ngờ gì hóa ra lại là một chiếc váy dài."
Nhưng chiếc váy này thực sự rất đẹp, vì hôm nay sẽ bắt đầu cuộc sống mới, cho nên tôi cũng muốn thử một tạo hình mới.
Tôi cởi quần áo trên người vứt sang một bên, rồi bước vào trong cái bồn tắm rất lớn, bồn tắm rất là kỳ lạ, từ bên dưới bốc hơi nóng như suối nước nóng, hơn nữa nước trong bồn hơi dao động, làm người ta cảm giác như được massage vậy.
"Rất thoải mái!"
Tôi thở ra một hơi, dựa người vào bồn tắm, chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhưng mà, tôi cảm giác có một bàn tay to ở trên người mình, như là vuốt ve, tôi kinh ngạc lập tức mở mắt ra, nhưng trước mắt không có gì cả, chỉ có nước trong bồn xao động.
Chết tiệt, có vẻ như thần kinh của tôi vẫn còn căng thẳng.
Tôi nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt, nhưng chưa được một lúc cảm giác đó lại ập đến, tôi kinh ngạc ngồi dậy:
"Ai đấy, nếu còn không ra tôi không khách khí đâu!"
Lần này tôi tin cảm giác của mình không sai, nước này có chỗ cổ quái.
Quỷ khí càng ngày càng mạnh, lẽ nào là ác quỷ đột kích?. Ngôn Tình Sắc
Tôi vươn tay định lấy áo choàng tắm, nhưng nước trong bồn tắm đột nhiên trào lên quấn lấy cổ tay tôi, sau đó huyễn hóa ra một bàn tay to lớn vuốt ve dọc cổ tay tôi đi xuống rồi nắm lấy tay tôi.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc nhào tới ôm lấy tôi, tim tôi tức khắc đập lệch một nhịp.
"Thiên.. Ngạo.."
"Là anh, nhớ anh không?"
Hàm dưới của anh ấy để ở trên vai tôi, giọng nói từ tính của anh ấy nhẹ nhàng đáp lại ở bên tai tôi, nước mắt của tôi lập tức lăn xuống, tôi nhanh chóng nâng mặt anh ấy lên cẩn thận nhìn, sau khi xác định thực sự là anh ấy, tôi không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, chôn mặt vào trong lồng ngực anh ấy mà oa oa khóc lớn.
"Thực sự là anh rồi, anh đã đi đâu vậy hả, em cho rằng anh đã.."
"Không phải anh đã trở về rồi sao, em đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa."
Thiên Ngạo nâng mặt tôi lên, cẩn thận nhìn tôi, trong con ngươi sâu thẳm của anh ấy hiện lên ánh nước chưa từng có.
"Thiên Ngạo.."
Lời tôi vừa nói ra khỏi miệng đã bị anh ấy mạnh mẽ chặn lại, ôn nhu mà triền miên, tôi ôm chặt lấy eo của anh ấy, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh ấy, trên người anh có nhiệt độ.
"Mộng Mộng, anh rất nhớ em.."
Nụ hôn dịu dàng ban đầu của anh ấy dần dần biến thành cực nóng, bàn tay to lớn của anh ấy di chuyển không an phận từ eo tôi đến trước ngực tôi, thuận thế ôm tôi vào vòng tay anh ấy rồi nhẹ nhàng đặt tôi vào trong bồn tắm, dùng đầu gối tách hai chân của tôi ra.
Mặc kệ là thể xác hay trái tim của tôi, tôi rất rất nhớ anh ấy, tôi nóng lòng không chờ nổi dùng chân câu lấy anh ấy.
Vòng eo, cảm nhận được anh ấy đang tiến vào cơ thể tôi..
Mây bay mưa rơi, nóng bỏng triền miên cực lâu, chúng tôi quên mình mà dây dưa.
Sau khi giao hòa, tôi nằm nghiêng trên ngực anh ấy và dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên ngực anh ấy:
"Thiên Ngạo, nói cho em biết, làm thế nào mà anh lại đến được đây? Có phải Ngoan Mậu và Tề Quân đã biết anh vẫn còn sống, phải không?"
Thiên Ngạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của của tôi:
"Là anh đã bảo hai đứa không được nói cho em biết, muốn cho em một kinh hỉ."
"Anh thật là xấu, anh không biết em đau khổ thế nào à, còn có Vưu Tích và Nhiếp Tranh, họ vì tìm anh mà luôn bôn ba trên biển."
"Anh biết cả, chính nhờ họ mà anh mới có thể đứng ở đây vào ngày hôm nay, thật ra sau khi anh đồng quy vu tận với Hàng Thi, thì quỷ khí của anh đã tiêu tan, lúc anh sắp dung nhập vào nước biển tan thành mây khói, chính sự tìm kiếm của họ đã cho anh sức mạnh sống lại, chính cỗ khí đó đã giúp anh biến thành quỷ nước!"
Thiên Ngạo nói, xoay người hóa thành nước, sau đó lại ngưng tụ lại:
"Chỉ cần có nước, anh vĩnh viễn có thể tồn tại, giống như trước đây."
Tôi kích động nắm lấy tay anh ấy, sợ hãi anh lại biến mất:
"Chỉ cần anh trở về, cho dù anh có biến thành gì đi nữa, trước sau như một em vẫn sẽ yêu anh."
Ngay khi chúng tôi đang nhìn nhau đầy tình tứ thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa dồn dập.
"Mộng Mộng, sao em còn chưa đi ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đó là giọng của Nhiếp Tranh.
"Mộng Mộng, nghe được thì trả lời đi, nếu không anh sẽ trực tiếp đi vào."
Là Vưu Tích, người này đã lo lắng cho tôi còn muốn trực tiếp phá cửa xông vào.
Hai má của tôi bỗng chốc đỏ lên, tôi nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay của Thiên Ngạo, bắt đầu mặc quần áo:
"Tôi không sao, hai người đừng vào!"
Sau khi nói xong, tôi hạ giọng, quay người lại:
"Nhiếp Tranh và Vưu Tích có biết rằng anh vẫn còn sống không?"
Thiên Ngạo đã ăn mặc chỉnh tề, bộ vest thủ công tinh xảo càng tôn lên vẻ đẹp trai bức người của anh ấy, anh ấy không nhanh không chậm bước đến trước mặt tôi, giúp tôi sửa sang lại mái tóc dài cùng váy:
"Không biết."
"Anh nói cái gì? Bọn họ không biết á?"
"Đúng vậy, đây không chỉ là một bất ngờ cho em, mà còn là một bất ngờ cho cả hai người họ!"
Thiên Ngạo nói xong, dùng chưởng gió mở cửa.
Tôi có thể thấy rõ Vưu Tích và Nhiếp Tranh kinh ngạc há hốc miệng, mặt họ từ xanh chuyển sang đen, đây đâu phải là kinh hỉ đâu là kinh hách mới đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.