Chương 29: Liễu sương sương của hiện tại
Túy Nhiễm Lưu Ly
06/02/2023
"Cô bé ngốc, cha của anh đã tìm bác sĩ nổi tiếng trên khắp thế giới, nhưng họ đều nói anh không thể cứu được nữa, mà anh, cũng đã từ bỏ."
"Anh không được từ bỏ!!" Làm sao anh có thể từ bỏ nhanh vậy hả?
"Mộng Mộng em đừng như vậy, em như vậy chỉ khiến anh khổ sở thêm, có trời mới biết anh có bao nhiêu mong muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Lãnh Triết Lăng vừa nói vừa giơ hai bàn tay áp lên má tôi, có lẽ là do máu không cung cấp đủ cho các dây thần kinh ở tay nên tay của anh ta lạnh như băng, trong nháy mắt đó tôi thực sự đã nhìn nhầm anh ta thành Lãnh Thiên Ngạo, nên tôi sợ đến mức lui người về sau.
"Mộng Mộng…"
"Lưu Mộng Mộng, sao cô lại ở chỗ này?"
Lúc tôi đang xấu hổ thì một tiếng hô chói tai vang lên, tôi quay đầu lại thì thấy Liễu Sương Sương đang mặc trên người một bộ đồ màu đỏ tay xách theo lẵng hoa bước vào, trên người tôi nổi da gà ngay lập tức.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Liễu Sương Sương không phải đã chết ở Thái Lan hay sao?
"Câu này là tôi nên hỏi cô mới đúng, tin tức của cô cũng nhạy gớm, Triết Lăng vừa mới tỉnh cô đã chạy ngay đến để xum xoe!?" Liễu Sương Sương lắc mông vểnh đi đến bên cạnh Lãnh Triết Lăng, rồi đem lẵng hoa đặt lên tủ đầu giường, sau đó mới ân cần hỏi thăm Lãnh Triết Lăng.
"Anh có thể nhìn thấy cô ta hả?"
Lãnh Triết Lăng nghe tôi hỏi vậy, nhăn mày lại nhìn Liễu Sương Sương lại nhìn sang tôi, không khỏi lắc đầu, cười khổ, "Hai người vẫn giống hồi còn đi học, mỗi lần gặp nhau lại đối chọi gay gắt, người ngoài không biết còn nghĩ rằng vì anh mà tranh giành tình cảm."
"Em cần thiết phải ghen với cô ta hả? Chú với cha em đã định ngày cưới cho hai chúng ta rồi, hẳn là vào hai ngày sau." Liễu Sương Sương đắc ý dào dạt nói, rất hài lòng nhìn sắc mặt trắng xanh của tôi.
Lãnh Triết Lăng là một người tốt, xứng đáng có một cô gái tốt hơn tôi, tôi nên mừng cho anh ta mới phải.
Nhưng lần này quá trùng hợp rồi, bên Liễu Sương Sương chắc chắn biết Lãnh Triết Lăng sống chẳng được bao lâu nữa, bây giờ mà kết hôn, là có mục đích gì?
"Cô nói cái gì? Sao cha tôi lại tự tiện làm chủ thay tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý với cuộc hôn nhân này!" Lãnh Triết Lăng còn kinh ngạc hơn cả tôi, lập tức muốn rời giường đi tìm cha của mình để lý luận, Liễu Sương Sương ấn anh ta lại, "Anh không đồng ý cũng phải đồng ý, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại (1), cha của anh không thể chờ nổi còn muốn chúng ta kết hôn ngay vào ngày mai."
(1) Theo quan niệm xưa người con trai không sinh ra được con trai nối dõi tông đường là tội lớn nhất (hơn cả tội cha mẹ còn sống mà không phụng dưỡng, cha mẹ qua đời còn bị làm nhục vong linh).
"Cô buông tôi ra, tôi phải đi tìm ông ấy!"
Lãnh Triết Lăng kéo xuống hết kim tiêm ở trên tay xuống, và vùng vẫy giống như một người điên. Đọc t????????yện tại ﹟ ????R????????????RU???? eN﹒????N ﹟
"Cô còn sững sờ ở đó làm gì hả? Còn không mau đi gọi bác sĩ!!!"
Liễu Sương Sương đột nhiên quay đầu nhìn tôi với đáy mắt đầy máu, tôi cũng chạy nhanh đi tìm bác sĩ.
Mà lúc tôi dẫn bác sĩ đến thì Lãnh Triết Lăng đã an tỉnh ngủ rồi, Liễu Sương Sương ngồi bắt chéo chân ở mép giường mà gọt táo, đợi bác sĩ kiểm tra xong, cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt của cô ta không còn đầy thù hận như trong quá khứ, ngược lại có sự khinh thường và mỉa mai, ánh nhìn cao cao tại thượng, bộ dáng như nắm chắc phần thắng, vô cùng giống với Lãnh Thiên Ngạo.
Cảm giác Liễu Sương Sương cho tôi rất không tốt, khi tôi đến gần cô ta, có thể ngửi thấy một mùi thối rữa dưới mùi nước hoa nồng nặc...
"Khi chúng tôi gặp tai nạn xe ở Thái Lan, cô có ở đó không?"
“Không có.”
"Vậy lúc ở trên máy bay trở về, có không?"
"Rốt cuộc là cô muốn hỏi gì? Có phải muốn hỏi tôi có phải đã chết rồi hay không?"
Liễu Sương Sương của hiện tại cho tôi một loại cảm giác bức bách, cô ta với cô gái ngực to mà ngốc nghếch lúc trước như là hai người khác nhau, đặc biệt là đôi mắt của cô ta, nhìn tôi khiến tôi muốn trốn chạy, chẳng lẽ cô ta cũng đã gặp phải chuyện gì đó ở Thái Lan ư?
"Anh không được từ bỏ!!" Làm sao anh có thể từ bỏ nhanh vậy hả?
"Mộng Mộng em đừng như vậy, em như vậy chỉ khiến anh khổ sở thêm, có trời mới biết anh có bao nhiêu mong muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Lãnh Triết Lăng vừa nói vừa giơ hai bàn tay áp lên má tôi, có lẽ là do máu không cung cấp đủ cho các dây thần kinh ở tay nên tay của anh ta lạnh như băng, trong nháy mắt đó tôi thực sự đã nhìn nhầm anh ta thành Lãnh Thiên Ngạo, nên tôi sợ đến mức lui người về sau.
"Mộng Mộng…"
"Lưu Mộng Mộng, sao cô lại ở chỗ này?"
Lúc tôi đang xấu hổ thì một tiếng hô chói tai vang lên, tôi quay đầu lại thì thấy Liễu Sương Sương đang mặc trên người một bộ đồ màu đỏ tay xách theo lẵng hoa bước vào, trên người tôi nổi da gà ngay lập tức.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Liễu Sương Sương không phải đã chết ở Thái Lan hay sao?
"Câu này là tôi nên hỏi cô mới đúng, tin tức của cô cũng nhạy gớm, Triết Lăng vừa mới tỉnh cô đã chạy ngay đến để xum xoe!?" Liễu Sương Sương lắc mông vểnh đi đến bên cạnh Lãnh Triết Lăng, rồi đem lẵng hoa đặt lên tủ đầu giường, sau đó mới ân cần hỏi thăm Lãnh Triết Lăng.
"Anh có thể nhìn thấy cô ta hả?"
Lãnh Triết Lăng nghe tôi hỏi vậy, nhăn mày lại nhìn Liễu Sương Sương lại nhìn sang tôi, không khỏi lắc đầu, cười khổ, "Hai người vẫn giống hồi còn đi học, mỗi lần gặp nhau lại đối chọi gay gắt, người ngoài không biết còn nghĩ rằng vì anh mà tranh giành tình cảm."
"Em cần thiết phải ghen với cô ta hả? Chú với cha em đã định ngày cưới cho hai chúng ta rồi, hẳn là vào hai ngày sau." Liễu Sương Sương đắc ý dào dạt nói, rất hài lòng nhìn sắc mặt trắng xanh của tôi.
Lãnh Triết Lăng là một người tốt, xứng đáng có một cô gái tốt hơn tôi, tôi nên mừng cho anh ta mới phải.
Nhưng lần này quá trùng hợp rồi, bên Liễu Sương Sương chắc chắn biết Lãnh Triết Lăng sống chẳng được bao lâu nữa, bây giờ mà kết hôn, là có mục đích gì?
"Cô nói cái gì? Sao cha tôi lại tự tiện làm chủ thay tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý với cuộc hôn nhân này!" Lãnh Triết Lăng còn kinh ngạc hơn cả tôi, lập tức muốn rời giường đi tìm cha của mình để lý luận, Liễu Sương Sương ấn anh ta lại, "Anh không đồng ý cũng phải đồng ý, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại (1), cha của anh không thể chờ nổi còn muốn chúng ta kết hôn ngay vào ngày mai."
(1) Theo quan niệm xưa người con trai không sinh ra được con trai nối dõi tông đường là tội lớn nhất (hơn cả tội cha mẹ còn sống mà không phụng dưỡng, cha mẹ qua đời còn bị làm nhục vong linh).
"Cô buông tôi ra, tôi phải đi tìm ông ấy!"
Lãnh Triết Lăng kéo xuống hết kim tiêm ở trên tay xuống, và vùng vẫy giống như một người điên. Đọc t????????yện tại ﹟ ????R????????????RU???? eN﹒????N ﹟
"Cô còn sững sờ ở đó làm gì hả? Còn không mau đi gọi bác sĩ!!!"
Liễu Sương Sương đột nhiên quay đầu nhìn tôi với đáy mắt đầy máu, tôi cũng chạy nhanh đi tìm bác sĩ.
Mà lúc tôi dẫn bác sĩ đến thì Lãnh Triết Lăng đã an tỉnh ngủ rồi, Liễu Sương Sương ngồi bắt chéo chân ở mép giường mà gọt táo, đợi bác sĩ kiểm tra xong, cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt của cô ta không còn đầy thù hận như trong quá khứ, ngược lại có sự khinh thường và mỉa mai, ánh nhìn cao cao tại thượng, bộ dáng như nắm chắc phần thắng, vô cùng giống với Lãnh Thiên Ngạo.
Cảm giác Liễu Sương Sương cho tôi rất không tốt, khi tôi đến gần cô ta, có thể ngửi thấy một mùi thối rữa dưới mùi nước hoa nồng nặc...
"Khi chúng tôi gặp tai nạn xe ở Thái Lan, cô có ở đó không?"
“Không có.”
"Vậy lúc ở trên máy bay trở về, có không?"
"Rốt cuộc là cô muốn hỏi gì? Có phải muốn hỏi tôi có phải đã chết rồi hay không?"
Liễu Sương Sương của hiện tại cho tôi một loại cảm giác bức bách, cô ta với cô gái ngực to mà ngốc nghếch lúc trước như là hai người khác nhau, đặc biệt là đôi mắt của cô ta, nhìn tôi khiến tôi muốn trốn chạy, chẳng lẽ cô ta cũng đã gặp phải chuyện gì đó ở Thái Lan ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.