Chương 128: Mỗi người đều có một câu chuyện xưa
Túy Nhiễm Lưu Ly
06/02/2023
Động tác của tôi chọc cười nữ nhà nghiên cứu kia, cô ta giơ đồng hồ đeo trên tay lên, "Dùng mũi ngửi sẽ không biết được, bên trong này có thiết bị kiểm tra, có thể phát hiện ra mùi thi quỷ trong vòng năm mét.”
"Khoa học thật sự là quá thần kỳ, nếu có thể dò xét ra, vậy tại sao vừa rồi cô không thể xác định chắc chắn về tôi, chẳng lẽ mùi hương trên người tôi có gì đó không giống hả?"
"Mùi trên người cô rất nhạt, không giống thi quỷ, nhưng dụng cụ này vẫn có phản ứng rất nhỏ."
"Mộng Mộng, cô cũng đừng úp úp mở mở!" Nói xong Nhiếp Tranh quay đầu nhìn nữ nhà nghiên cứu kia, "Nhạc Đình, cơ hội của cô tới rồi, Mộng Mộng không chỉ là thi quỷ, hơn nữa còn là một người sống, nhất định có thể trợ giúp cho nghiên cứu của cô."
Vừa nghe nói tôi vừa là thi quỷ vừa là người, tất cả mọi người trong phòng đều buông công việc trong tay và thẳng người lên nhìn tôi, đôi mắt mang theo hưng phấn cùng nghiên cứu, lại mang theo chờ mong được cứu vớt, Nhạc Đình nước mắt đã lưng tròng nhìn tôi, "Mộng Mộng tiểu thư, làm sao cô làm được?”
Sắc mặt lúc này của tôi liền trầm xuống, "Nhiếp Tranh, anh dẫn tôi tới nơi này là bắt tôi làm thí nghiệm đúng không?"
"Làm sao có thể, chỉ là muốn thay máu cho cô, nhưng nghiên cứu cũng là cần thiết, không thể thiếu được, Nhạc Đình, cô triệu tập những người có liên quan đến, chúng ta lập tức họp, đợi lát nữa sẽ nói kỹ cho các người nghe." Nhiếp Tranh nói xong nắm lấy tay tôi, "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương cô.”
Lúc trước nếu không phải là do tôi để cho Thiên Ngạo đi tìm Nhiếp Tranh thì anh ấy cũng sẽ ở bên cạnh tôi mãi chứ?
"Lại nhớ tới Lãnh Thiên Ngạo của cô à? Khi ở bên tôi, đừng nghĩ về anh ta, đi với tôi, chúng ta sẽ đi đến phòng hội nghị." Nhiếp Tranh nói xong, lôi kéo tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Phòng họp cũng đặt ở tầng này, lúc chúng tôi đi vào, mọi người đều đã vào vị trí, ngoại trừ những người mặc áo blouse trắng ở trong phòng thí nghiệm mà tôi từng gặp qua trước đó, còn có mấy người đàn ông lớn tuổi khác, tất cả đều đeo kính, xem ra giống như chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó.
Sau khi Nhiếp Tranh ngồi xuống, đem tình huống cơ bản của tôi kể cho mọi người nghe một lần, mọi người nghe xong đều khiếp sợ không thôi, một đám cầm bút không ngừng viết vào sổ tay.
Nhưng anh ta cũng không có nói ra hết tất cả, tôi do dự có nên khui ra chuyện hàng đầu và thai quỷ hay không, cân nhắc nhiều lần, vì làm thế thì lúc thay máu sẽ an toàn hơn, sau đó tôi đem tình huống toàn bộ của mình thành thật báo cáo.
Lúc này đây tất cả mọi người cũng không phải khiếp sợ mà là hoảng sợ, cả đám nhìn tôi giống như là nhìn quái vật.
Ngồi gần trước mặt tôi là một người đàn ông trung niên với mái tóc thưa thớt, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi lạnh chảy trên trán ông ta.
Nhiếp Tranh nắm lấy tay tôi, hung hăng siết chặt, tầm mắt phức tạp nhìn tôi, "Mộng Mộng, lúc trước sao cô không nói với tôi, thật không thể tin được một người phụ nữ như cô lại yên lặng chịu đựng nhiều điều như vậy."
"Các người đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, có được không? Làm cho tôi cảm thấy mình rất đáng thương, trên thực tế cũng không có gì cả, có một số đau đớn chỉ cần trải qua một lần, sẽ không đau đớn như thế nữa.”
Không nghĩ tới tôi vừa nói như vậy, những người đó đều yên lặng cúi đầu, chỉ có Nhạc Đình đau lòng nhìn tôi nói, "Mộng Mộng, cô yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực biến cô trở về người thường.”
"Cũng đúng, các nhà nghiên cứu tụ tập ở đây đều là những nhà nghiên cứu hàng đầu trong nước, vừa rồi tôi đã nói qua nhu cầu cho các người rồi, Trương Vũ anh tra bên kia chưa, lượng máu trong kho của chúng ta còn nhiều hay ít?"
Trương Vũ nhìn máy tính bảng sau đó ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tranh, "Đại khái là lượng máu của mười lăm người.”
Nhiếp Tranh gật gật đầu, lại nhìn về phía một bác sĩ bên trái bàn hội nghị, "Nếu như muốn thay thế máu toàn thân, sẽ mất bao lâu?”
"Thay máu bình thường chỉ cần một ngày là đủ rồi, nhưng máu toàn thân của cô Mộng Mộng rất đặc biệt, nhất định phải làm chậm tốc độ để cho máu mới được cơ thể của cô ấy tiếp thu, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì ngắn nhất cũng phải mất ba ngày."
"Được rồi, tối nay các người làm tốt tất cả công tác chuẩn bị đi, ngày mai mười giờ bắt đầu tiến hành, phải đảm bảo quá trình không có bất kỳ sai sót gì, bằng không ---- "Nhiếp Tranh không nói tiếp, chỉ là một cây bút ở tay khác của anh ta đã bị bóp nát thành bột phấn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu tình khủng bố của anh ta như vậy, nhìn tất cả mọi người sợ hãi không nhẹ, nên tôi vội vàng xoa dịu để cho tất cả mọi người tản đi.
Nhạc Đình đi tới trước mặt tôi, "Mộng Mộng tiểu thư đi theo tôi một chút, tôi cần rút một ít máu của cô để làm thí nghiệm.”
Tôi gật đầu đứng dậy, không nghĩ tới Nhiếp Tranh cũng đi theo đến, từ lúc tiến vào bệnh viện này anh ta giống như hình bóng của tôi vậy, làm cho tôi nhịn không được tò mò hỏi, "Anh không bận chuyện gì khác sao?”
Anh ta lại vô tội nhún nhún vai, "Bản thân tôi không có vướng víu chuyện gì, không giống Lãnh Thiên Ngạo của cô còn suy xét, không biết cô bị xếp ở vị trí thứ mấy nhỉ?”
"Không cần hở một tý là anh liền nhắc đến người kia, được không? Tại sao anh lại thích so sánh với anh ta vậy?"
"Đương nhiên là phải so sánh, bởi vì tôi không rõ sao cô bỏ một người đàn ông tốt như tôi, lại cứ muốn thích anh ta."
"Tôi quả thực không có cách nào có thể nói chuyện suôn sẻ với anh!" Tôi bất lực lắc đầu, rồi tôi kéo tay Nhạc Đình đi vào phòng nghiên cứu, "Chúng ta không cần để ý tới anh ta.”
Nhạc Đình bị chọc cười bởi tôi và Nhiếp Tranh, đợi đến khi lấy máu cho tôi, cô ấy mới lặng lẽ nói với tôi, "Ngày thường Nhiếp tổng cũng không phải như vậy, ở trước mặt cô, anh ta giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.”
"Vậy trước kia anh ta thế nào?"
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc trước Nhiếp Tranh từng nói qua, người ở đây đều có người nhà bị bệnh nặng, tôi nhịn không được hỏi, "Trong nhà cô có ai bệnh sao?"
Vừa nhắc tới chuyện đau lòng, sắc mặt của Nhạc Đình ảm đạm xuống, "Chồng tôi bị ung thư máu giai đoạn cuối, cho dù là thay máu cũng không thể cứu anh ấy, anh ấy đã chết.”
"Vậy ----."
"Người chết không phải có thể sống lại sao? Biến thành thi quỷ là được rồi, tôi không quan tâm anh ấy là người hay là thi quỷ." Nhạc Đình không đợi tôi nói chuyện liền vội vàng nói.
Mặc dù khuôn mặt của cô ấy miễn cưỡng cười, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy nỗi buồn ẩn sâu trong đáy mắt của cô ấy, một người phụ nữ dành tình cảm cho người đàn ông của mình.
Đến lúc này, tôi cũng không thể nói ra lời tổn thương cô ấy, tôi cũng là thi quỷ mà nên cũng không thể nói là thi quỷ vốn không nên tồn tại trên đời này.
Nhạc Đình rất nhanh cầm máu của tôi đi làm thí nghiệm, vừa làm thí nghiệm vừa kể cho tôi nghe chuyện xưa trên người những người khác ở trong phòng nghiên cứu này, mỗi người bọn họ đều chờ đợi được cứu vớt, mà những người sắp chết đó chỉ có biến thành thi quỷ mới là lối thoát duy nhất.
Tôi đi tới trước mặt Nhiếp Tranh ngồi xuống, nhìn lướt qua tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc, rồi thở dài.
"Anh thật sự định biến những người đó thành thi quỷ sao? Anh hẳn là biết, trên đời này người như bọn họ là còn rất nhiều, chẳng lẽ anh muốn biến tất cả mọi người thành thi quỷ sao?”
"Khoa học thật sự là quá thần kỳ, nếu có thể dò xét ra, vậy tại sao vừa rồi cô không thể xác định chắc chắn về tôi, chẳng lẽ mùi hương trên người tôi có gì đó không giống hả?"
"Mùi trên người cô rất nhạt, không giống thi quỷ, nhưng dụng cụ này vẫn có phản ứng rất nhỏ."
"Mộng Mộng, cô cũng đừng úp úp mở mở!" Nói xong Nhiếp Tranh quay đầu nhìn nữ nhà nghiên cứu kia, "Nhạc Đình, cơ hội của cô tới rồi, Mộng Mộng không chỉ là thi quỷ, hơn nữa còn là một người sống, nhất định có thể trợ giúp cho nghiên cứu của cô."
Vừa nghe nói tôi vừa là thi quỷ vừa là người, tất cả mọi người trong phòng đều buông công việc trong tay và thẳng người lên nhìn tôi, đôi mắt mang theo hưng phấn cùng nghiên cứu, lại mang theo chờ mong được cứu vớt, Nhạc Đình nước mắt đã lưng tròng nhìn tôi, "Mộng Mộng tiểu thư, làm sao cô làm được?”
Sắc mặt lúc này của tôi liền trầm xuống, "Nhiếp Tranh, anh dẫn tôi tới nơi này là bắt tôi làm thí nghiệm đúng không?"
"Làm sao có thể, chỉ là muốn thay máu cho cô, nhưng nghiên cứu cũng là cần thiết, không thể thiếu được, Nhạc Đình, cô triệu tập những người có liên quan đến, chúng ta lập tức họp, đợi lát nữa sẽ nói kỹ cho các người nghe." Nhiếp Tranh nói xong nắm lấy tay tôi, "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương cô.”
Lúc trước nếu không phải là do tôi để cho Thiên Ngạo đi tìm Nhiếp Tranh thì anh ấy cũng sẽ ở bên cạnh tôi mãi chứ?
"Lại nhớ tới Lãnh Thiên Ngạo của cô à? Khi ở bên tôi, đừng nghĩ về anh ta, đi với tôi, chúng ta sẽ đi đến phòng hội nghị." Nhiếp Tranh nói xong, lôi kéo tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Phòng họp cũng đặt ở tầng này, lúc chúng tôi đi vào, mọi người đều đã vào vị trí, ngoại trừ những người mặc áo blouse trắng ở trong phòng thí nghiệm mà tôi từng gặp qua trước đó, còn có mấy người đàn ông lớn tuổi khác, tất cả đều đeo kính, xem ra giống như chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó.
Sau khi Nhiếp Tranh ngồi xuống, đem tình huống cơ bản của tôi kể cho mọi người nghe một lần, mọi người nghe xong đều khiếp sợ không thôi, một đám cầm bút không ngừng viết vào sổ tay.
Nhưng anh ta cũng không có nói ra hết tất cả, tôi do dự có nên khui ra chuyện hàng đầu và thai quỷ hay không, cân nhắc nhiều lần, vì làm thế thì lúc thay máu sẽ an toàn hơn, sau đó tôi đem tình huống toàn bộ của mình thành thật báo cáo.
Lúc này đây tất cả mọi người cũng không phải khiếp sợ mà là hoảng sợ, cả đám nhìn tôi giống như là nhìn quái vật.
Ngồi gần trước mặt tôi là một người đàn ông trung niên với mái tóc thưa thớt, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi lạnh chảy trên trán ông ta.
Nhiếp Tranh nắm lấy tay tôi, hung hăng siết chặt, tầm mắt phức tạp nhìn tôi, "Mộng Mộng, lúc trước sao cô không nói với tôi, thật không thể tin được một người phụ nữ như cô lại yên lặng chịu đựng nhiều điều như vậy."
"Các người đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, có được không? Làm cho tôi cảm thấy mình rất đáng thương, trên thực tế cũng không có gì cả, có một số đau đớn chỉ cần trải qua một lần, sẽ không đau đớn như thế nữa.”
Không nghĩ tới tôi vừa nói như vậy, những người đó đều yên lặng cúi đầu, chỉ có Nhạc Đình đau lòng nhìn tôi nói, "Mộng Mộng, cô yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực biến cô trở về người thường.”
"Cũng đúng, các nhà nghiên cứu tụ tập ở đây đều là những nhà nghiên cứu hàng đầu trong nước, vừa rồi tôi đã nói qua nhu cầu cho các người rồi, Trương Vũ anh tra bên kia chưa, lượng máu trong kho của chúng ta còn nhiều hay ít?"
Trương Vũ nhìn máy tính bảng sau đó ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tranh, "Đại khái là lượng máu của mười lăm người.”
Nhiếp Tranh gật gật đầu, lại nhìn về phía một bác sĩ bên trái bàn hội nghị, "Nếu như muốn thay thế máu toàn thân, sẽ mất bao lâu?”
"Thay máu bình thường chỉ cần một ngày là đủ rồi, nhưng máu toàn thân của cô Mộng Mộng rất đặc biệt, nhất định phải làm chậm tốc độ để cho máu mới được cơ thể của cô ấy tiếp thu, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì ngắn nhất cũng phải mất ba ngày."
"Được rồi, tối nay các người làm tốt tất cả công tác chuẩn bị đi, ngày mai mười giờ bắt đầu tiến hành, phải đảm bảo quá trình không có bất kỳ sai sót gì, bằng không ---- "Nhiếp Tranh không nói tiếp, chỉ là một cây bút ở tay khác của anh ta đã bị bóp nát thành bột phấn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu tình khủng bố của anh ta như vậy, nhìn tất cả mọi người sợ hãi không nhẹ, nên tôi vội vàng xoa dịu để cho tất cả mọi người tản đi.
Nhạc Đình đi tới trước mặt tôi, "Mộng Mộng tiểu thư đi theo tôi một chút, tôi cần rút một ít máu của cô để làm thí nghiệm.”
Tôi gật đầu đứng dậy, không nghĩ tới Nhiếp Tranh cũng đi theo đến, từ lúc tiến vào bệnh viện này anh ta giống như hình bóng của tôi vậy, làm cho tôi nhịn không được tò mò hỏi, "Anh không bận chuyện gì khác sao?”
Anh ta lại vô tội nhún nhún vai, "Bản thân tôi không có vướng víu chuyện gì, không giống Lãnh Thiên Ngạo của cô còn suy xét, không biết cô bị xếp ở vị trí thứ mấy nhỉ?”
"Không cần hở một tý là anh liền nhắc đến người kia, được không? Tại sao anh lại thích so sánh với anh ta vậy?"
"Đương nhiên là phải so sánh, bởi vì tôi không rõ sao cô bỏ một người đàn ông tốt như tôi, lại cứ muốn thích anh ta."
"Tôi quả thực không có cách nào có thể nói chuyện suôn sẻ với anh!" Tôi bất lực lắc đầu, rồi tôi kéo tay Nhạc Đình đi vào phòng nghiên cứu, "Chúng ta không cần để ý tới anh ta.”
Nhạc Đình bị chọc cười bởi tôi và Nhiếp Tranh, đợi đến khi lấy máu cho tôi, cô ấy mới lặng lẽ nói với tôi, "Ngày thường Nhiếp tổng cũng không phải như vậy, ở trước mặt cô, anh ta giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.”
"Vậy trước kia anh ta thế nào?"
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc trước Nhiếp Tranh từng nói qua, người ở đây đều có người nhà bị bệnh nặng, tôi nhịn không được hỏi, "Trong nhà cô có ai bệnh sao?"
Vừa nhắc tới chuyện đau lòng, sắc mặt của Nhạc Đình ảm đạm xuống, "Chồng tôi bị ung thư máu giai đoạn cuối, cho dù là thay máu cũng không thể cứu anh ấy, anh ấy đã chết.”
"Vậy ----."
"Người chết không phải có thể sống lại sao? Biến thành thi quỷ là được rồi, tôi không quan tâm anh ấy là người hay là thi quỷ." Nhạc Đình không đợi tôi nói chuyện liền vội vàng nói.
Mặc dù khuôn mặt của cô ấy miễn cưỡng cười, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy nỗi buồn ẩn sâu trong đáy mắt của cô ấy, một người phụ nữ dành tình cảm cho người đàn ông của mình.
Đến lúc này, tôi cũng không thể nói ra lời tổn thương cô ấy, tôi cũng là thi quỷ mà nên cũng không thể nói là thi quỷ vốn không nên tồn tại trên đời này.
Nhạc Đình rất nhanh cầm máu của tôi đi làm thí nghiệm, vừa làm thí nghiệm vừa kể cho tôi nghe chuyện xưa trên người những người khác ở trong phòng nghiên cứu này, mỗi người bọn họ đều chờ đợi được cứu vớt, mà những người sắp chết đó chỉ có biến thành thi quỷ mới là lối thoát duy nhất.
Tôi đi tới trước mặt Nhiếp Tranh ngồi xuống, nhìn lướt qua tất cả mọi người đang vùi đầu làm việc, rồi thở dài.
"Anh thật sự định biến những người đó thành thi quỷ sao? Anh hẳn là biết, trên đời này người như bọn họ là còn rất nhiều, chẳng lẽ anh muốn biến tất cả mọi người thành thi quỷ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.