Chương 121: Nghi ngờ có tiểu tam
Túy Nhiễm Lưu Ly
06/02/2023
"Chúc mừng cô!"
"Cảm ơn anh, Thiên Ngạo, cũng cảm ơn cục cưng ngoan của mẹ vẫn luôn ở bên cạnh mẹ!" Trần Kha hưng phấn ôm Thiên Ngạo một cái, sau đó lại hôn lên mặt Tề Quân một cái, loại cảnh tượng vui vẻ hòa thuận này giống như là một nhà ba người vậy.
Trong lòng tôi tức thì nghẹn đi, có hơi hoảng hốt, cảm giác mình đứng ở chỗ này giống như là một người dư thừa.
Lúc trước cô ta vẫn luôn gọi Thiên Ngạo Thiên Ngạo, tôi thấy cũng không có gì, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt của cô ta, hình như không phải loại ánh mắt giữa bạn bè bình thường, cũng không phải ngưỡng mộ.
Mà đó là ánh mắt có nồng đậm sự khâm phục cùng mập mờ.
"Mộng mộng, em đến rồi à? Trần Kha vừa mới nghiên cứu thứ có thể pha loãng gen biến đổi người của tiến sĩ Lục, em cũng đến đây xem đi.”
Anh ta đi tới ôm tôi đi về phía Trần Kha, Tề Quân vẫn không thích tôi, trực tiếp nhảy lên quầy dựng duy trì khoảng cách với tôi, đáy mắt sắc bén giống như gặp địch mạnh.
Sắc mặt của Trần Kha hiện lên một tia mất tự nhiên, sau đó giật khóe miệng mỉm cười, đem thứ vừa mới đặt ở trong đĩa thử nghiệm bưng tới, cẩn thận giảng giải cho chúng tôi.
"Thật ra việc cải tạo thi quỷ của tiến sĩ Lục chủ yếu là tăng tốc sức sống tế bào của bọn họ, sau đó tăng cường lực hoạt động của cơ bắp, do đó làm cho một thi thể có chức năng cơ thể không thể thích ứng, bắt buộc phải biến dị."
Nghe thì như là đang giải thích nghi hoặc cho tôi, nhưng ánh mắt của Trần Kha vẫn nhìn Thiên Ngạo, giống như là đang tìm sự khen ngợi, đợi đến khi Thiên Ngạo gật đầu, cô ta mới tiếp tục nói tiếp.
"Rất tốt, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi."
"Không vất vả, một chút cũng không vất vả, là anh cho tôi sinh mệnh mới, chỉ cần là nguyện vọng của Thiên Ngạo anh, tôi đều cố gắng hết sức mình!" Tầm mắt của Trần Kha chưa từng rời khỏi ánh mắt Thiên Ngạo.
Lời nói rất tình rất cảm thẳng thắn như thế, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe ra tình cảm trong đó.
Còn nói cái gì là Thiên Ngạo cho cô ta sinh mệnh mới, lúc trước rõ ràng là tôi cố gắng khuyên cô ta đi theo chúng tôi, xem ra cô ta đều quên mất rồi.
Đối với những chuyện khác tôi đều có thể cho qua hoặc là xem nhẹ, nhưng động đến Thiên Ngạo là không được, anh ta chính là người đàn ông của tôi, chúng tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện mới đi tới bước này, nếu ai muốn cướp đi anh ta từ chỗ tôi, vậy cho dù tôi có hóa thành xà cũng không tha cho đối phương.
"Trần Kha, cô vất vả quá rồi, tôi nhớ rõ lần trước cô từng nói muốn gặp chồng cô một lần đúng không, có muốn đêm nay đến chỗ tôi hay không, tôi sẽ sắp xếp giúp cho cô."
Quả nhiên, nghe tôi nhắc tới chồng của cô ta, trên mặt Trần Kha hiện lên một tia xấu hổ, lập tức lắc đầu, "Hay là quên đi, tôi không muốn để cho anh ta nhìn thấy tôi biến thành như vậy, hơn nữa nếu để cho anh ta biết Tề Quân cũng biến thành thi quỷ, sợ là anh ta làm quỷ rồi cũng không buông tha cho tôi.”
"Cô nói cũng đúng, là tôi suy nghĩ không chu đáo." Tôi thở dài trong lòng, cô ta nói cũng có đạo lý.
Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ta đã thay đổi tình cảm, lúc trước Thiên Ngạo áp đảo thu phục cô ta, sau lại cứu con trai của cô ta, hơn nữa anh ta là người đẹp trai còn là tổng giám đốc công ty, bệnh viện Mary cũng của anh ta có thể để cho cô ta tùy ý nghiên cứu, đó đúng là điều thoả mãn ảo tưởng của phụ nữ.
Quan trọng hơn là Tề Quân thích Thiên Ngạo, nếu như tôi là Trần Kha chỉ sợ tôi cũng sẽ động lòng.
"Mộng Mộng, em đang suy nghĩ gì vậy?" Thiên Ngạo hình như phát hiện ra tôi có điểm khác lạ, vòng tay ôm tôi thật chặt.
Tôi vội vàng lắc đầu, "Không có gì, chỉ là có hơi mệt mỏi, nguyên đêm qua em không có ngủ."
"Một đêm không ngủ? Em làm gì mà nguyên đêm không ngủ? Chỗ này có phòng nghỉ của anh, anh bồi em ngủ!" Lãnh Thiên Ngạo nói xong không nói gì liền đỡ tôi đi ra ngoài, tôi vội nói xin lỗi với Trần Kha.
Tôi cố ý chú ý đến ánh mắt của cô ta, không ngờ là nhìn không ra gì ở dưới đáy mắt đó, là cô ta ngụy trang giỏi hay là hết thảy đều là tôi lo lắng nhiều?
Chờ ra khỏi phòng nghiên cứu, tôi đưa tay bắt lấy bàn tay Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, nếu có một người phụ nữ có năng lực có thể giúp được anh rồi thích anh, anh sẽ làm gì?"
"Sao em lại đột ngột hỏi loại chuyện này, tối hôm qua em không ngủ lẽ nào là đang suy nghĩ đến loại chuyện này?"
Thiên Ngạo nói xong dứt khoát chặn ngang bế tôi lên, tôi hét lên một tiếng vội vàng ôm lấy cổ anh, cảm giác được ánh mắt khác thường ở đâu đó nhìn lại đây, tôi dứt khoát vùi đầu vào lồng ngực anh hờn dỗi nói, "Thiên Ngạo, anh làm gì vậy, đang ở bệnh viện đó!”
"Sợ cái gì? Nơi này ai không biết em là bà xã của Lãnh Thiên Ngạo anh, anh muốn cho bọn họ nhìn thấy anh thương em bao nhiêu, cưng chiều em nhiều như thế nào, như vậy những người phụ nữ kia tự nhiên cũng sẽ chùn bước.”
"Có một số loại phụ nữ thích anh cũng sẽ không bởi vì anh làm như vậy mà lùi bước đâu, nếu như có thể dễ dàng chùn bước, vậy từ lúc biết anh đã kết hôn thì cũng biết khống chế tình cảm của mình rồi." Trần Kha rõ ràng đã biết tôi đã kết hôn.
"Vậy thì anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo chồng em phong lưu phóng khoáng điển trai làm chi, nếu ai muốn thích anh, vậy anh cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người ta, để cho họ thích là được rồi, dù sao trong lòng anh cũng chỉ có mình em!"
Nói xong anh ta đã ôm anh vào phòng nghỉ chuyên dụng ở tầng cao nhất, rồi lập tức đè lên người tôi.
Anh nói rất đúng, chúng tôi không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, cho nên chỉ cần trong lòng người đàn ông của tôi chỉ có một mình tôi là được.
Tôi giơ tay ôm lấy cổ Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, anh phải vĩnh viễn yêu em nha, nếu như không có anh, em sợ mình không tìm thấy chính mình nữa.”
"Đương nhiên là anh yêu em, đến đây, để chồng em thương em nào!"
Khóe miệng của anh ta nhếch lên nụ cười gian, vừa dứt lời liền vùi đầu hôn lên môi tôi, chiếc lưỡi trơn trượt ấy chui vào khoang miệng tôi mà quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn trơn trượt của tôi, hai cái lưỡi quấn chặt lấy nhau cùng múa, bàn tay to cũng không an phận vuốt ve ở trên người tôi rồi thò vào trong quần tôi.
"Thiên Ngạo..."
"Anh ở đây, Mộng Mộng, anh rất nhớ em."
"Em cũng nhớ anh."
Người ta nói xa cách còn thắng tân hôn, mới qua có một ngày không gặp, Thiên Ngạo đã cuồng nhiệt như lửa đốt, ăn tôi, tối hôm qua tôi không ngủ, nên sau khi làm chuyện ấy xong thì tôi ngủ thiếp đi, chờ tôi tỉnh lại.
Anh ta vẫn ngồi bên giường tôi, nắm tay tôi và nhìn tôi.
"Thiên Ngạo..." Lông mày của tôi hơi nhíu lại, hình như anh có tâm sự gì đó.
"Em tỉnh rồi?"
"Thiên Ngạo, có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không?" Tôi vội vàng ngồi dậy, trực giác của phụ nữ đều rất chuẩn, anh ta không phải là muốn nói với tôi chuyện của Trần Kha chứ.
Thiên Ngạo đưa tay phủ lên khuôn mặt của tôi, dùng ngón cái vuốt ve gò má tôi, nhìn thật lâu vào ánh mắt của tôi, sau đó mới mở miệng nói, "Vừa rồi nhân lúc em ngủ, anh có lấy một ít máu của em đem đi xét nghiệm, khó khăn lắm mới phân tích máu của em."
"Máu của em á?" Cuối cùng là anh ta muốn nói cái gì vậy, làm người ta lo lắng muốn chết à.
"Máu của em là máu rh âm tính, loại máu này trong dân số cả nước chỉ chiếm một phần trăm." Sắc mặt Thiên Ngạo nghiêm trọng, với cái vẻ trước nay chưa từng có.
"Cảm ơn anh, Thiên Ngạo, cũng cảm ơn cục cưng ngoan của mẹ vẫn luôn ở bên cạnh mẹ!" Trần Kha hưng phấn ôm Thiên Ngạo một cái, sau đó lại hôn lên mặt Tề Quân một cái, loại cảnh tượng vui vẻ hòa thuận này giống như là một nhà ba người vậy.
Trong lòng tôi tức thì nghẹn đi, có hơi hoảng hốt, cảm giác mình đứng ở chỗ này giống như là một người dư thừa.
Lúc trước cô ta vẫn luôn gọi Thiên Ngạo Thiên Ngạo, tôi thấy cũng không có gì, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt của cô ta, hình như không phải loại ánh mắt giữa bạn bè bình thường, cũng không phải ngưỡng mộ.
Mà đó là ánh mắt có nồng đậm sự khâm phục cùng mập mờ.
"Mộng mộng, em đến rồi à? Trần Kha vừa mới nghiên cứu thứ có thể pha loãng gen biến đổi người của tiến sĩ Lục, em cũng đến đây xem đi.”
Anh ta đi tới ôm tôi đi về phía Trần Kha, Tề Quân vẫn không thích tôi, trực tiếp nhảy lên quầy dựng duy trì khoảng cách với tôi, đáy mắt sắc bén giống như gặp địch mạnh.
Sắc mặt của Trần Kha hiện lên một tia mất tự nhiên, sau đó giật khóe miệng mỉm cười, đem thứ vừa mới đặt ở trong đĩa thử nghiệm bưng tới, cẩn thận giảng giải cho chúng tôi.
"Thật ra việc cải tạo thi quỷ của tiến sĩ Lục chủ yếu là tăng tốc sức sống tế bào của bọn họ, sau đó tăng cường lực hoạt động của cơ bắp, do đó làm cho một thi thể có chức năng cơ thể không thể thích ứng, bắt buộc phải biến dị."
Nghe thì như là đang giải thích nghi hoặc cho tôi, nhưng ánh mắt của Trần Kha vẫn nhìn Thiên Ngạo, giống như là đang tìm sự khen ngợi, đợi đến khi Thiên Ngạo gật đầu, cô ta mới tiếp tục nói tiếp.
"Rất tốt, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi."
"Không vất vả, một chút cũng không vất vả, là anh cho tôi sinh mệnh mới, chỉ cần là nguyện vọng của Thiên Ngạo anh, tôi đều cố gắng hết sức mình!" Tầm mắt của Trần Kha chưa từng rời khỏi ánh mắt Thiên Ngạo.
Lời nói rất tình rất cảm thẳng thắn như thế, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe ra tình cảm trong đó.
Còn nói cái gì là Thiên Ngạo cho cô ta sinh mệnh mới, lúc trước rõ ràng là tôi cố gắng khuyên cô ta đi theo chúng tôi, xem ra cô ta đều quên mất rồi.
Đối với những chuyện khác tôi đều có thể cho qua hoặc là xem nhẹ, nhưng động đến Thiên Ngạo là không được, anh ta chính là người đàn ông của tôi, chúng tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện mới đi tới bước này, nếu ai muốn cướp đi anh ta từ chỗ tôi, vậy cho dù tôi có hóa thành xà cũng không tha cho đối phương.
"Trần Kha, cô vất vả quá rồi, tôi nhớ rõ lần trước cô từng nói muốn gặp chồng cô một lần đúng không, có muốn đêm nay đến chỗ tôi hay không, tôi sẽ sắp xếp giúp cho cô."
Quả nhiên, nghe tôi nhắc tới chồng của cô ta, trên mặt Trần Kha hiện lên một tia xấu hổ, lập tức lắc đầu, "Hay là quên đi, tôi không muốn để cho anh ta nhìn thấy tôi biến thành như vậy, hơn nữa nếu để cho anh ta biết Tề Quân cũng biến thành thi quỷ, sợ là anh ta làm quỷ rồi cũng không buông tha cho tôi.”
"Cô nói cũng đúng, là tôi suy nghĩ không chu đáo." Tôi thở dài trong lòng, cô ta nói cũng có đạo lý.
Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ta đã thay đổi tình cảm, lúc trước Thiên Ngạo áp đảo thu phục cô ta, sau lại cứu con trai của cô ta, hơn nữa anh ta là người đẹp trai còn là tổng giám đốc công ty, bệnh viện Mary cũng của anh ta có thể để cho cô ta tùy ý nghiên cứu, đó đúng là điều thoả mãn ảo tưởng của phụ nữ.
Quan trọng hơn là Tề Quân thích Thiên Ngạo, nếu như tôi là Trần Kha chỉ sợ tôi cũng sẽ động lòng.
"Mộng Mộng, em đang suy nghĩ gì vậy?" Thiên Ngạo hình như phát hiện ra tôi có điểm khác lạ, vòng tay ôm tôi thật chặt.
Tôi vội vàng lắc đầu, "Không có gì, chỉ là có hơi mệt mỏi, nguyên đêm qua em không có ngủ."
"Một đêm không ngủ? Em làm gì mà nguyên đêm không ngủ? Chỗ này có phòng nghỉ của anh, anh bồi em ngủ!" Lãnh Thiên Ngạo nói xong không nói gì liền đỡ tôi đi ra ngoài, tôi vội nói xin lỗi với Trần Kha.
Tôi cố ý chú ý đến ánh mắt của cô ta, không ngờ là nhìn không ra gì ở dưới đáy mắt đó, là cô ta ngụy trang giỏi hay là hết thảy đều là tôi lo lắng nhiều?
Chờ ra khỏi phòng nghiên cứu, tôi đưa tay bắt lấy bàn tay Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, nếu có một người phụ nữ có năng lực có thể giúp được anh rồi thích anh, anh sẽ làm gì?"
"Sao em lại đột ngột hỏi loại chuyện này, tối hôm qua em không ngủ lẽ nào là đang suy nghĩ đến loại chuyện này?"
Thiên Ngạo nói xong dứt khoát chặn ngang bế tôi lên, tôi hét lên một tiếng vội vàng ôm lấy cổ anh, cảm giác được ánh mắt khác thường ở đâu đó nhìn lại đây, tôi dứt khoát vùi đầu vào lồng ngực anh hờn dỗi nói, "Thiên Ngạo, anh làm gì vậy, đang ở bệnh viện đó!”
"Sợ cái gì? Nơi này ai không biết em là bà xã của Lãnh Thiên Ngạo anh, anh muốn cho bọn họ nhìn thấy anh thương em bao nhiêu, cưng chiều em nhiều như thế nào, như vậy những người phụ nữ kia tự nhiên cũng sẽ chùn bước.”
"Có một số loại phụ nữ thích anh cũng sẽ không bởi vì anh làm như vậy mà lùi bước đâu, nếu như có thể dễ dàng chùn bước, vậy từ lúc biết anh đã kết hôn thì cũng biết khống chế tình cảm của mình rồi." Trần Kha rõ ràng đã biết tôi đã kết hôn.
"Vậy thì anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo chồng em phong lưu phóng khoáng điển trai làm chi, nếu ai muốn thích anh, vậy anh cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người ta, để cho họ thích là được rồi, dù sao trong lòng anh cũng chỉ có mình em!"
Nói xong anh ta đã ôm anh vào phòng nghỉ chuyên dụng ở tầng cao nhất, rồi lập tức đè lên người tôi.
Anh nói rất đúng, chúng tôi không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, cho nên chỉ cần trong lòng người đàn ông của tôi chỉ có một mình tôi là được.
Tôi giơ tay ôm lấy cổ Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, anh phải vĩnh viễn yêu em nha, nếu như không có anh, em sợ mình không tìm thấy chính mình nữa.”
"Đương nhiên là anh yêu em, đến đây, để chồng em thương em nào!"
Khóe miệng của anh ta nhếch lên nụ cười gian, vừa dứt lời liền vùi đầu hôn lên môi tôi, chiếc lưỡi trơn trượt ấy chui vào khoang miệng tôi mà quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn trơn trượt của tôi, hai cái lưỡi quấn chặt lấy nhau cùng múa, bàn tay to cũng không an phận vuốt ve ở trên người tôi rồi thò vào trong quần tôi.
"Thiên Ngạo..."
"Anh ở đây, Mộng Mộng, anh rất nhớ em."
"Em cũng nhớ anh."
Người ta nói xa cách còn thắng tân hôn, mới qua có một ngày không gặp, Thiên Ngạo đã cuồng nhiệt như lửa đốt, ăn tôi, tối hôm qua tôi không ngủ, nên sau khi làm chuyện ấy xong thì tôi ngủ thiếp đi, chờ tôi tỉnh lại.
Anh ta vẫn ngồi bên giường tôi, nắm tay tôi và nhìn tôi.
"Thiên Ngạo..." Lông mày của tôi hơi nhíu lại, hình như anh có tâm sự gì đó.
"Em tỉnh rồi?"
"Thiên Ngạo, có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không?" Tôi vội vàng ngồi dậy, trực giác của phụ nữ đều rất chuẩn, anh ta không phải là muốn nói với tôi chuyện của Trần Kha chứ.
Thiên Ngạo đưa tay phủ lên khuôn mặt của tôi, dùng ngón cái vuốt ve gò má tôi, nhìn thật lâu vào ánh mắt của tôi, sau đó mới mở miệng nói, "Vừa rồi nhân lúc em ngủ, anh có lấy một ít máu của em đem đi xét nghiệm, khó khăn lắm mới phân tích máu của em."
"Máu của em á?" Cuối cùng là anh ta muốn nói cái gì vậy, làm người ta lo lắng muốn chết à.
"Máu của em là máu rh âm tính, loại máu này trong dân số cả nước chỉ chiếm một phần trăm." Sắc mặt Thiên Ngạo nghiêm trọng, với cái vẻ trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.