Chương 93: Phá bỏ con của cô
Túy Nhiễm Lưu Ly
06/02/2023
"Sao lại thành ra như thế chứ?" Tôi theo bản năng dùng tay phủ lên bụng, vậy đứa nhỏ kia không phải còn đáng thương hơn Ngoan Mậu sao?
Nhắc tới đứa nhỏ kia, ngay cả Lãnh Thiên Ngạo cũng không khỏi nhíu mày, "Đứa nhỏ đang sống sờ sờ bị làm thí nghiệm, không biết nó đã trải qua bao nhiêu lần thí nghiệm cải tạo, vì ý thức vẫn tỉnh táo cho nên làm cho nó nhớ kỹ tất cả những thống khổ, lúc tôi đến nó đang phát cuồng, giết hơn phân nửa nhà nghiên cứu trong phòng nghiên cứu của căn cứ.”
"Vậy vết thương trên người anh, cũng là do đứa nhỏ kia gây ra sao?"
"Không phải là tất cả, miệng vết thương bên ngoài là do lúc dẫn nó đi, còn nội thương là bị pháp sư đả thương, chỉ sợ thây ma đã đoán được từ trước là anh sẽ đến đó, nên mới triệu tập không ít đạo sĩ có pháp lực cao cường canh giữ ở đó, nếu có lần sau đến đó chúng ta cần cẩn thận hơn ngàn lần."
"Đạo sĩ vô dụng khi đối mặt với thi quỷ, tôi không lo lắng, nhưng anh phải cẩn thận hơn."
Lãnh Thiên Ngạo định đi ra khỏi cửa, nhưng khi nghe thấy tôi nói như vậy thì quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn tôi, “Những người đó nếu đã gia nhập đội ngũ thi quỷ, vì tiền hay vì tài cùng lợi ích trước mắt, thì chúng cũng sẽ không nương tay, mặc kệ em là người hay là thứ gì khác."
Trái tim tôi rơi xuống lộp bộp, đúng là có một số người trong xã hội này còn đáng sợ hơn quỷ.
"Tôi biết rồi!"
Tôi xuống giường, cầm lấy bí tịch (bí tịch: sách vở thư tịch hiếm quý) cơ bản liền đuổi theo Lãnh Thiên Ngạo, "Anh đi xem đứa nhỏ kia trước đi, còn tôi sẽ đi bày trận xung quanh biệt thự, nếu như bị đánh lén, sẽ không liên lụy đến người trong này.”
"Tạm thời cứ như vậy qua hai ngày nữa đã, rồi tôi sẽ tiếp quản toàn bộ tập đoàn Hành Vũ, đến lúc đó sẽ đưa Lãnh Thiên Dực ra nước ngoài."
Nếu như là trước kia tôi nhất định sẽ cho rằng anh ta đang trả thù, nhưng hiện tại, Lãnh Thiên Dực không ở cùng một chỗ với chúng tôi mới là an toàn nhất.
"Người phụ cùng đứa nhỏ con đưa về vào hôm nay, không phải là con riêng của con chứ?" Người nói chuyện là Lãnh Thiên Dực.
"Đúng vậy, sau này hai người bọn họ sẽ ở lại chỗ này."
"Tốt quá, không hổ là con trai của cha, vừa rồi cha có nhìn xem đứa nhỏ đó, ánh mắt của nó hơi lạnh, sau này, khi lớn lên khẳng định có thể ở trên thương trường hô mưa gọi gió, đem tập đoàn Hành Vũ chúng ta phát triển lớn mạnh." Tiếng cười của Lãnh Thiên Dực rất sảng khoái, nghe ra là biết trong lòng ông rất thích.
Nhưng không ngờ được ông ta trầm giọng nói tiếp câu sau "Có một đứa con là đủ rồi, con cũng nên nghĩ biện pháp xử lý sạch đứa nhỏ trong bụng Lưu Mộng Mộng đi, miễn cho sau này hai đứa nhỏ sẽ sinh ra nhiều mầm hoạ.”
Tôi biết Lãnh Thiên Ngạo là cố ý nói như vậy, nhưng nghe Lãnh Thiên Dực nói như vậy làm tôi suýt nữa thì xông vào.
"Nhiều con nhiều cháu không phải là phúc sao? Cha sợ cái gì? Cha sợ bọn nó vì gia sản mà tự giết lẫn nhau sao? Giống như chuyện mà cha đã làm lúc trước?" Giọng điệu Lãnh Thiên Ngạo có đủ mười phần mỉa mai, Lãnh Thiên Dực vừa nghe thấy liền nổi trận lôi đình.
"Con đang nói bậy cái gì vậy?"
Tôi ở bên ngoài đều vẫn có thể tưởng tượng ra được sắc mặt khó coi của ông ta, đáng đời!!
"Không phải sao? Cha không phải vì gia sản của nhà họ Lãnh mới tống con của nhà họ Lãnh ra nước ngoài sao? Thậm chí còn phái người đi ám sát người đó..."
"Thằng bất hiếu!! Mày có biết mày đang nói gì không? "Lãnh Thiên Dực thật sự bị chọc giận, đập mạnh lên bài cái bộp, sau đó là tiếng bàn bị lật.
"Tất nhiên con biết mình đang nói gì? Cha lúc trước vì gia sản mà hao tâm tổn trí, còn bây giờ con cũng được di truyền từ cha, vì sản nghiệp này có thể thể làm được tất cả, và sau này cha không cần nhọc lòng đến nhà họ Lãnh này nữa, con đã chuẩn bị vé máy bay, ngày mai cha đi Pháp đi. ”
"Mày nói cái gì?!!?" Lãnh Thiên Dực tưởng mình nghe lầm, không thể tin hỏi lại.
"Tôi nói ông nên nhường lại vị trí chủ nhà họ Lãnh rồi, ông nói thử xem là ra nước ngoài an hưởng tuổi già hay vào tù thì tốt hơn? Tôi biết lúc trước ông vì bịt miệng mọi người, nên sẵn sàng tự tay giết thư ký Trần Quốc Trung bên cạnh ông, người đã bày bày mưu tính kế giúp ông.”
"Mày..."
Lãnh Thiên Dực tức giận hoảng sợ ngã ngồi xuống ghế.
Nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng tôi lại vô cùng áp lực, những chuyện này được nói ra từ chính miệng con trai mình thì chắc chắn làm Lãnh Thiên Dực khó chịu hơn so với chết.
Tôi nghĩ tới khi xưa ông ta vì tài sản nhà họ Lãnh mà giết chết Lãnh Thiên Ngạo, bây giờ vẫn vì cái gia sản đó mà không chớp mắt nói muốn xử lý sạch con của tôi, sự đồng tình trước đó của tôi chỉ còn lại sự tức giận cùng căm phẫn mà thôi.
Loại người vì tiền tài làm chuyện xấu như ông ta, sự trừng phạt lớn nhất dành cho ông ta là cướp đi hết tất cả của ông ta!
Hơn nữa đưa ông ra ra nước ngoài, cũng không ảnh hưởng đến mạng của ông ta, tôi nghĩ như vậy cũng thấy hợp lý.
Hồi tưởng lại những lời Lãnh Thiên Dực vừa nói, tôi nghĩ đứa nhỏ đó cũng đã tỉnh lại rồi, nên tôi đi thẳng đến phòng của Trần Kha, lúc mở cửa phòng tiến vào tôi thấy có một đứa nhỏ ngồi trên sô pha, trên bàn trà trước mặt nó có một con trâu bị đặt trên đó, con trâu nọ đã chết, phần bụng thì bị người ta khoét ra.
Không phải ai khác, chính là đứa bé kia, hiện tại nó đang cầm trái tim của con trâu mà gặm nhấm, nó cắn xuống một ngụm máu tươi liền phun ra.
"Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Suỵt, đừng dọa thằng bé!"
Trần Kha nhìn tôi làm động tác hãy giữ im lặng, rồi lặng lẽ dẫn tôi vào cửa, "Cũng may là thằng bé còn nhận ra tôi là mẹ nó, vừa rồi mới bình tĩnh lại, nhưng mà nó đói bụng, thức ăn mà Thiên Ngạo bưng tới cho nó nó nhìn cũng không thèm nhìn, còn cắn tôi, tôi đành phải đi ra ngoài..."
"Cô liền bắt một con trâu cho nó ăn sao? Nhưng thằng bé không thể tiếp tục như vậy?”
Đứa nhỏ kia chắc là rất đói, mà sức lực nó cũng lớn hơn người, xé một cái đã xé ra được một cái chân con trâu và gặm lấy, cảnh tượng đẫm máu làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, trong dạ dày tôi bắt đầu sông cuộn biển gầm, chỉ có thể rời tầm mắt mới cảm thấy ổn lại.
Tôi nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên môn của cô ta, nhưng câu cuối cùng tôi nghe hiểu, mà lúc đứa trẻ này phát cuồng nó có thể làm bị thương Lãnh Thiên Ngạo, tôi dẫn theo nó ở bên cạnh chẳng phải giống như giữ một quả bom hẹn giờ ư?
Thế là tôi vội vàng xua tay, "Không được không được, tôi không thể khiến nó khuất phục tôi.”
"Cô cũng là thi quỷ, mà mâu thuẫn giữa thằng bé với thi quỷ không có lớn, cô thử ở chung với nó xem sao, Tề Quân trước kia là một đứa trẻ rất ngoan, tất cả mọi người đều thích nó..." Trần Kha nắm tay tôi, vừa nói chuyện vừa nghẹn ngào, nước mắt lăn dài.
Lần đầu tiên gặp mặt cô ta, cô ta còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang, mà hiện tại trông cô ta tóc tai bù xù giống như một người điên, còn rơi nước mắt đau lòng làm người ta cũng phải mềm lòng, nên tôi không đành lòng từ chối cô ta, ấy thế là tôi đành đi chậm về phía Tề Quân.
"Tề Quân à, đây là dì Lưu, sau này để dì ấy chăm sóc con vài ngày nha, được không con?"
Trần Kha vừa dứt lời, đứa nhỏ kia liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, một cái miệng toàn là máu, trong miệng còn đang nhai nhai miếng thịt…
Nhắc tới đứa nhỏ kia, ngay cả Lãnh Thiên Ngạo cũng không khỏi nhíu mày, "Đứa nhỏ đang sống sờ sờ bị làm thí nghiệm, không biết nó đã trải qua bao nhiêu lần thí nghiệm cải tạo, vì ý thức vẫn tỉnh táo cho nên làm cho nó nhớ kỹ tất cả những thống khổ, lúc tôi đến nó đang phát cuồng, giết hơn phân nửa nhà nghiên cứu trong phòng nghiên cứu của căn cứ.”
"Vậy vết thương trên người anh, cũng là do đứa nhỏ kia gây ra sao?"
"Không phải là tất cả, miệng vết thương bên ngoài là do lúc dẫn nó đi, còn nội thương là bị pháp sư đả thương, chỉ sợ thây ma đã đoán được từ trước là anh sẽ đến đó, nên mới triệu tập không ít đạo sĩ có pháp lực cao cường canh giữ ở đó, nếu có lần sau đến đó chúng ta cần cẩn thận hơn ngàn lần."
"Đạo sĩ vô dụng khi đối mặt với thi quỷ, tôi không lo lắng, nhưng anh phải cẩn thận hơn."
Lãnh Thiên Ngạo định đi ra khỏi cửa, nhưng khi nghe thấy tôi nói như vậy thì quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn tôi, “Những người đó nếu đã gia nhập đội ngũ thi quỷ, vì tiền hay vì tài cùng lợi ích trước mắt, thì chúng cũng sẽ không nương tay, mặc kệ em là người hay là thứ gì khác."
Trái tim tôi rơi xuống lộp bộp, đúng là có một số người trong xã hội này còn đáng sợ hơn quỷ.
"Tôi biết rồi!"
Tôi xuống giường, cầm lấy bí tịch (bí tịch: sách vở thư tịch hiếm quý) cơ bản liền đuổi theo Lãnh Thiên Ngạo, "Anh đi xem đứa nhỏ kia trước đi, còn tôi sẽ đi bày trận xung quanh biệt thự, nếu như bị đánh lén, sẽ không liên lụy đến người trong này.”
"Tạm thời cứ như vậy qua hai ngày nữa đã, rồi tôi sẽ tiếp quản toàn bộ tập đoàn Hành Vũ, đến lúc đó sẽ đưa Lãnh Thiên Dực ra nước ngoài."
Nếu như là trước kia tôi nhất định sẽ cho rằng anh ta đang trả thù, nhưng hiện tại, Lãnh Thiên Dực không ở cùng một chỗ với chúng tôi mới là an toàn nhất.
"Người phụ cùng đứa nhỏ con đưa về vào hôm nay, không phải là con riêng của con chứ?" Người nói chuyện là Lãnh Thiên Dực.
"Đúng vậy, sau này hai người bọn họ sẽ ở lại chỗ này."
"Tốt quá, không hổ là con trai của cha, vừa rồi cha có nhìn xem đứa nhỏ đó, ánh mắt của nó hơi lạnh, sau này, khi lớn lên khẳng định có thể ở trên thương trường hô mưa gọi gió, đem tập đoàn Hành Vũ chúng ta phát triển lớn mạnh." Tiếng cười của Lãnh Thiên Dực rất sảng khoái, nghe ra là biết trong lòng ông rất thích.
Nhưng không ngờ được ông ta trầm giọng nói tiếp câu sau "Có một đứa con là đủ rồi, con cũng nên nghĩ biện pháp xử lý sạch đứa nhỏ trong bụng Lưu Mộng Mộng đi, miễn cho sau này hai đứa nhỏ sẽ sinh ra nhiều mầm hoạ.”
Tôi biết Lãnh Thiên Ngạo là cố ý nói như vậy, nhưng nghe Lãnh Thiên Dực nói như vậy làm tôi suýt nữa thì xông vào.
"Nhiều con nhiều cháu không phải là phúc sao? Cha sợ cái gì? Cha sợ bọn nó vì gia sản mà tự giết lẫn nhau sao? Giống như chuyện mà cha đã làm lúc trước?" Giọng điệu Lãnh Thiên Ngạo có đủ mười phần mỉa mai, Lãnh Thiên Dực vừa nghe thấy liền nổi trận lôi đình.
"Con đang nói bậy cái gì vậy?"
Tôi ở bên ngoài đều vẫn có thể tưởng tượng ra được sắc mặt khó coi của ông ta, đáng đời!!
"Không phải sao? Cha không phải vì gia sản của nhà họ Lãnh mới tống con của nhà họ Lãnh ra nước ngoài sao? Thậm chí còn phái người đi ám sát người đó..."
"Thằng bất hiếu!! Mày có biết mày đang nói gì không? "Lãnh Thiên Dực thật sự bị chọc giận, đập mạnh lên bài cái bộp, sau đó là tiếng bàn bị lật.
"Tất nhiên con biết mình đang nói gì? Cha lúc trước vì gia sản mà hao tâm tổn trí, còn bây giờ con cũng được di truyền từ cha, vì sản nghiệp này có thể thể làm được tất cả, và sau này cha không cần nhọc lòng đến nhà họ Lãnh này nữa, con đã chuẩn bị vé máy bay, ngày mai cha đi Pháp đi. ”
"Mày nói cái gì?!!?" Lãnh Thiên Dực tưởng mình nghe lầm, không thể tin hỏi lại.
"Tôi nói ông nên nhường lại vị trí chủ nhà họ Lãnh rồi, ông nói thử xem là ra nước ngoài an hưởng tuổi già hay vào tù thì tốt hơn? Tôi biết lúc trước ông vì bịt miệng mọi người, nên sẵn sàng tự tay giết thư ký Trần Quốc Trung bên cạnh ông, người đã bày bày mưu tính kế giúp ông.”
"Mày..."
Lãnh Thiên Dực tức giận hoảng sợ ngã ngồi xuống ghế.
Nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng tôi lại vô cùng áp lực, những chuyện này được nói ra từ chính miệng con trai mình thì chắc chắn làm Lãnh Thiên Dực khó chịu hơn so với chết.
Tôi nghĩ tới khi xưa ông ta vì tài sản nhà họ Lãnh mà giết chết Lãnh Thiên Ngạo, bây giờ vẫn vì cái gia sản đó mà không chớp mắt nói muốn xử lý sạch con của tôi, sự đồng tình trước đó của tôi chỉ còn lại sự tức giận cùng căm phẫn mà thôi.
Loại người vì tiền tài làm chuyện xấu như ông ta, sự trừng phạt lớn nhất dành cho ông ta là cướp đi hết tất cả của ông ta!
Hơn nữa đưa ông ra ra nước ngoài, cũng không ảnh hưởng đến mạng của ông ta, tôi nghĩ như vậy cũng thấy hợp lý.
Hồi tưởng lại những lời Lãnh Thiên Dực vừa nói, tôi nghĩ đứa nhỏ đó cũng đã tỉnh lại rồi, nên tôi đi thẳng đến phòng của Trần Kha, lúc mở cửa phòng tiến vào tôi thấy có một đứa nhỏ ngồi trên sô pha, trên bàn trà trước mặt nó có một con trâu bị đặt trên đó, con trâu nọ đã chết, phần bụng thì bị người ta khoét ra.
Không phải ai khác, chính là đứa bé kia, hiện tại nó đang cầm trái tim của con trâu mà gặm nhấm, nó cắn xuống một ngụm máu tươi liền phun ra.
"Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Suỵt, đừng dọa thằng bé!"
Trần Kha nhìn tôi làm động tác hãy giữ im lặng, rồi lặng lẽ dẫn tôi vào cửa, "Cũng may là thằng bé còn nhận ra tôi là mẹ nó, vừa rồi mới bình tĩnh lại, nhưng mà nó đói bụng, thức ăn mà Thiên Ngạo bưng tới cho nó nó nhìn cũng không thèm nhìn, còn cắn tôi, tôi đành phải đi ra ngoài..."
"Cô liền bắt một con trâu cho nó ăn sao? Nhưng thằng bé không thể tiếp tục như vậy?”
Đứa nhỏ kia chắc là rất đói, mà sức lực nó cũng lớn hơn người, xé một cái đã xé ra được một cái chân con trâu và gặm lấy, cảnh tượng đẫm máu làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, trong dạ dày tôi bắt đầu sông cuộn biển gầm, chỉ có thể rời tầm mắt mới cảm thấy ổn lại.
Tôi nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên môn của cô ta, nhưng câu cuối cùng tôi nghe hiểu, mà lúc đứa trẻ này phát cuồng nó có thể làm bị thương Lãnh Thiên Ngạo, tôi dẫn theo nó ở bên cạnh chẳng phải giống như giữ một quả bom hẹn giờ ư?
Thế là tôi vội vàng xua tay, "Không được không được, tôi không thể khiến nó khuất phục tôi.”
"Cô cũng là thi quỷ, mà mâu thuẫn giữa thằng bé với thi quỷ không có lớn, cô thử ở chung với nó xem sao, Tề Quân trước kia là một đứa trẻ rất ngoan, tất cả mọi người đều thích nó..." Trần Kha nắm tay tôi, vừa nói chuyện vừa nghẹn ngào, nước mắt lăn dài.
Lần đầu tiên gặp mặt cô ta, cô ta còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang, mà hiện tại trông cô ta tóc tai bù xù giống như một người điên, còn rơi nước mắt đau lòng làm người ta cũng phải mềm lòng, nên tôi không đành lòng từ chối cô ta, ấy thế là tôi đành đi chậm về phía Tề Quân.
"Tề Quân à, đây là dì Lưu, sau này để dì ấy chăm sóc con vài ngày nha, được không con?"
Trần Kha vừa dứt lời, đứa nhỏ kia liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, một cái miệng toàn là máu, trong miệng còn đang nhai nhai miếng thịt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.