Chương 145
Y Phỷ Cô Cô
22/09/2023
“Khúc, con về nhà chưa bao lâu lại muốn đi nữa sao?”
Người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, trên mặt lộ nét buồn bã. Bà nhìn cậu con trai bất đắc dĩ đang thu dọn hành lí trên giường, phút chốc đã rưng rưng muốn khóc.
Nhan Khúc xếp xong bộ quần áo cuối cùng, cậu quay sang đi đến trước mặt người phụ nữ. Đưa tay lau khô khoé mắt ướt đẫm của bà, cậu mỉm cười.
“Con có việc quan trọng cần phải đến Bắc Kinh. Sẽ không lâu đâu, con sẽ về mà!”
“Khúc à…”
Người phụ nữ giọng nức nở, nhưng Nhan Khúc đã kịp thời ngăn lại.
“Được rồi! Con phải ra sân bay, nếu không sẽ muộn mất. Đến nơi con sẽ gọi cho mẹ ngay.”
Nói rồi Nhan Khúc kéo vali, chậm rãi rời khỏi phòng. Người phụ nữ nhất thời không muốn thấy cảnh đứa con này rời đi, cho nên mới nán lại mà không đi theo.
Bà đưa mắt nhìn khắp phòng, trên tường treo đầy những bức ảnh chụp giữa bà và Nhan Khúc. Đâu đó trong kí ức của bà, những hình ảnh đầu tiên về đứa con này lại bất chợt hiện lên.
Nhan Khúc vốn không phải con ruột của vợ chồng bà, cho nên nếu một ngày nào đó, Nhan Khúc thực sự muốn rời đi thì bà cũng không bao giờ oán trách nó.
Người phụ nữ nuốt nước mắt vào trong, sau đó đi đến chiếc tủ đầu giường muốn giúp Nhan Khúc thu dọn chút ít đồ đạc còn sót lại trên đó.
Nhưng khi bà cầm quyển sổ lên, lại bất cẩn làm rơi nó xuống sàn. Bà tự trách bản thân có chút vụng về, bèn ngồi xuống nhặt nó lên. Đột nhiên, bà nhìn thấy có một vài tấm ảnh hình như vừa rơi ra từ quyển sổ ấy.
Cầm số ảnh lên tay, sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên khó coi. Cả môi cũng run lên, không nói nên lời.
“Cái gì đây? Những thứ này là sao chứ?”
“Khúc à! Đợi…đợi đã!”
Người phụ nữ cầm số ảnh trong tay, vội mở cửa chạy nhanh xuống dưới. Nhưng đã chậm một bước, bà vừa ra đến cửa thì Nhan Khúc đã lên xe đi mất.
Nhìn thấy vợ thở hổn hển, người đàn ông đứng cạnh mới lo lắng hỏi.
“Bà làm sao vậy? Không khoẻ à?”
Nghỉ ngơi tầm vài giây, người phụ nữ mới dần lấy lại sức rồi đưa thứ trong tay mình cho người chồng xem.
Không chỉ mỗi mình bà, mà đến cả người chồng khi nhìn thấy thứ này cũng phải nhất thời kinh ngạc.
Ông nhíu mày: “Mấy thứ này bà tìm ở đâu?”
“Trong sổ tay của Khúc, tôi vừa vô tình phát hiện ở trong phòng nó! Ông à, ông nghĩ chúng ta có nên gọi cho nó để hỏi rõ…”
“Không!”
Người đàn ông ngắt lời vợ, bàn tay cơ hồ siết chặt số ảnh kia.
Bình tĩnh nói: “Tạm thời đừng để Khúc nó biết chúng ta phát hiện ra thứ này. Ngày mai tôi sẽ đi tìm bác sĩ Hà, việc này có lẽ ông ấy biết rõ hơn chúng ta.”
Người phụ nữ sau khi nghe chồng nói cũng trấn tĩnh đôi chút. Bà nhìn chồng, sau đó mới nhìn vào số ảnh khó hiểu kia mà thở dài.
Rốt cuộc người trong ảnh ấy là ai, và giữa họ đã có mối thâm thù nào đến mức phải khiến Nhan Khúc tự tay rạch nát gương mặt.
Bốn tấm ảnh, không tấm nào là gương mặt của người đàn ông trong ảnh không bị rạch nát. Bà không hiểu, Nhan Khúc - đứa con hiền ngoan lễ phép này của bà không phải đã gặp chuyện gì rồi chứ?
[…]
“Đình Đình, nói mau! Rốt cuộc con đang làm cái quái gì vậy hả?”
Ông Lý giận dữ quát mắng, còn bà Lý thấy con gái đứng im như trời trồng cũng nóng ruột mà giục.
“Đình Đình, có chuyện gì con mau nói đi để bố mẹ giúp con!”
“Giúp? Chuyện xấu hổ như vậy mà bà còn muốn giúp nó ư?”
Ông Lý quay sang vợ, giọng gắt gỏng mà đập bàn vài lần. Ông nhìn Lý Dịch Đình, thực sự không hiểu nổi vì sao cô lại đột ngột nói đã chia tay với Triều Nhiệm khi cả hai chỉ còn vỏn vẹn một tháng nữa đã đến ngày cưới.
Thiệp mời cũng đã được phát đi cả rồi, chuyện đến nước này Lý Dịch Đình bảo hai ông bà già này phải sống ra sao để nhìn mặt người khác đây?
“Đình Đình, nếu hôm nay con không nói rõ mọi chuyện thì đừng trách bố!”
Vừa nói, ông Lý vừa muốn vung gậy lên nhưng đã bị bà Lý cản lại.
Giọng như sắp khóc: “Đừng, đừng mà ông! Bình tĩnh, để cho nó nói đã!”
Sau đó liền quay sang nhìn Lý Dịch Đình rồi rơi nước mắt.
“Đình Đình, nói đi, hãy mau nói rõ cho bố con biết đi!”
Nhìn thấy mẹ vì mình mà khóc, lòng dạ Lý Dịch Đình chợt thắt lại. Suốt bao nhiêu năm qua, kể từ lúc biết bản thân đã trưởng thành, Lý Dịch Đình luôn là một đứa con ngoan, chuẩn mực của bố mẹ.
Đến cả bản thân cô cũng không ngờ, có một ngày cô lại làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này cho gia đình mình.
Cô thực sự không muốn giấu, nhưng chuyện này cô rất khó một lời mà mở miệng. Làm sao cô có thể mạnh dạn nói với bố mẹ rằng, người cô sắp kết hôn là Triều Nhiệm, nhưng cô lại mang trong mình đứa con không phải của anh ta.
Hai tay Lý Dịch Đình cơ hồ siết chặt nhau, cả cánh môi thoáng chốc cũng run lên. Cô hoảng loạn nhớ lại sáng thứ hai tuần trước, sau khi ngủ dậy thì cô đã vội chạy vào phòng tắm mà nôn không ngừng.
Giây phút ấy Lý Dịch Đình đã hoài nghi chuyện mình có thai, nhưng cô vẫn tự an ủi bản thân không thể có chuyện đó. Cuối cùng Lý Dịch Đình lấy hết can đảm mua que về thử.
Kết quả xác định, cô đã thực sự mang thai!
“Con…con xin lỗi! Con không thể kết hôn cùng Triều Nhiệm được. Bởi vì…vì con đã…có thai rồi!”
“Cái…cái gì?”
Ông Lý dường như không tin nổi vào tai mình, ông đứng dậy khỏi ghế, giận đến mức tay chân run rẫy.
Bà Lý cũng không khác gì chồng, trố mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của Lý Dịch Đình.
Hoang mang hỏi: “Đình Đình, con nói con có thai sao chứ?”
Lý Dịch Đình không hề dám ngẩng mặt lên, chỉ biết ngậm ngùi gật đầu hai cái. Hai vai cô run lên không ngừng, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự giận dữ lẫn thất vọng tràn trề mà bố mẹ đang dành cho mình.
Tất cả chỉ có thể trách cô đã quá dại dột mà thôi!
Nhưng có lẽ riêng bà Lý vẫn đang cố giữ lại một chút hi vọng cuối cùng cho cả gia đình. Bà tiến đến nắm lấy tay Lý Dịch Đình, gượng cười nói.
“Đình Đình, chuyện có thai sớm hay muộn con và Triều Nhiệm kết hôn xong cũng phải có. Có thai sớm một chút cũng không sao, bụng vẫn còn nhỏ, mặc áo cưới sẽ không lộ, không ai phát hiện. Đâu cần phải chia tay làm gì! Ngoan, gọi điện thoại cho Triều Nhiệm đi.”
“Nhưng mà mẹ…”
Lý Dịch Đình khẽ nói, giọng run run ngắt quãng.
“Cái thai này không phải của Triều Nhiệm!”
“Đình Đình! Con đang nói linh tinh cái gì vậy hả? Con nói…cái thai không phải của Triều Nhiệm, vậy thì của ai? Là của ai?”
Ông Lý giận dữ quát, suýt không kiềm được muốn vung gậy gỗ lên mà dạy dỗ Lý Dịch Đình. Chợt, từ phía cửa truyền đến giọng nói, khiến ai nấy cũng đều ngỡ ngàng nhìn sang.
“Là của tôi!”
Lý Dịch Đình rơi nước mắt, nhìn về phía người đàn ông vừa xuất hiện đúng lúc. Cánh môi cũng đồng thời vô thức cong lên.
Khẽ gọi: “Bách Thâm!”
[…]
Mười giờ đêm, bữa tiệc sinh nhật của Hiểu Tình kết thúc, ngoại trừ việc Giang Cẩn Quỳ xuất hiện bất ngờ, còn lại tất cả đều ổn.
Giang Triết Hàn lúc này bế Hiểu Tình về phòng, đặt con bé nằm xuống giường sau đó mới kéo chăn bông đắp lên.
Trạch Lam nhìn hai bố con một lúc, sau đó mới cúi xuống hôn lên trán Hiểu Tình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con bé vài lần.
“Tình Tình ngủ ngon!”
Hiểu Tình không nghe được lời của Trạch Lam, trước khi bữa tiệc kết thúc thì con bé đã ngủ gục rồi.
“Con bé ngủ rồi, chúng ta về phòng thôi.”
Giang Triết Hàn đứng cạnh, dịu dàng nhìn Hiểu Tình rồi nói. Sau đó hắn mới tắt đèn, cùng Trạch Lam rời khỏi phòng con bé.
Trở về phòng, nhân lúc Trạch Lam đang bận rộn tháo số trang sức trên người, hắn từ phía sau ôm tới, lưu luyến ngửi nhẹ hương nước hoa trên cổ cô.
Giang Triết Hàn đến nay vẫn không bao giờ nhầm lẫn giữa những hương liệu này với mùi hương đặc trưng trên người Trạch Lam. Hắn chưa bao giờ ngừng say mê loại hương vị này, đến mức chỉ cần ngửi qua thế này đã khiến tay hắn cơ hồ siết chặt lại rồi.
Trạch Lam nhìn Giang Triết Hàn trong gương, thấy hắn đang vùi mặt vào cổ mình, cô khẽ cười.
“Này, anh không định cho em đi tắm sao?”
Giang Triết Hàn vẫn không có ý buông Trạch Lam ra, hắn mở mắt nhìn cô, trong phút chốc rất tinh ý đã nhận ra chút ít hỗn loạn trong đôi mắt ấy.
“Em đang lo lắm đúng không?”
Trạch Lam hiểu Giang Triết Hàn muốn nói điều gì. Ngày hôm nay Giang Cẩn Quỳ bất ngờ xuất hiện như vậy, không chỉ cô mà ngay cả Giang Triết Hàn cũng không tránh khỏi lo lắng.
Năm đó Giang Cẩn Quỳ đã làm ra những gì với cô, đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào quên được. Nhưng hiện tại, sự đe doạ của Giang Cẩn Quỳ không chỉ dành riêng cho cô và Giang Triết Hàn, mà còn có Hiểu Tình.
Đứa con bé bỏng này, cô thực sự không an tâm!
“Triết Hàn…”
Trạch Lam nhỏ giọng gọi, trong ngập ngừng dường như không giấu được căng thẳng.
“Em rất sợ!”
Ba từ vô cùng ngắn gọn ấy truyền đến tai Giang Triết Hàn, lại kéo dài đến mức đâm tận vào tim. Vòng tay hắn cơ hồ siết lấy cơ thể Trạch Lam, như thể hắn muốn dùng tất cả những gì mà hắn có để che chở cho cô.
“Bằng cả sinh mạng của anh, anh sẽ bảo vệ em và Tình Tình! Anh hứa!”
Trạch Lam nghe câu nói này của Giang Triết Hàn, trong lòng vừa rung động vừa khẩn trương. Cô quay lại ôm lấy mặt hắn, ánh mắt tràn ngập tình ý.
“Triết Hàn, anh lại nói linh tinh rồi! Sinh mạng của em và Tình Tình quan trọng, sinh mạng của anh cũng vậy! Cả nhà ba người chúng ta chắc chắn sẽ bình an, cho nên anh đừng mang sinh mạng của mình ra để hứa nữa. Có được không?”
Giang Triết Hàn im lặng nhìn Trạch Lam hồi lâu, không nói gì liền bất ngờ bế cô lên, chậm rãi đi về phía phòng tắm.
“Được! Anh hứa! Anh hứa đêm nay anh sẽ không làm gì cả!”
Người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, trên mặt lộ nét buồn bã. Bà nhìn cậu con trai bất đắc dĩ đang thu dọn hành lí trên giường, phút chốc đã rưng rưng muốn khóc.
Nhan Khúc xếp xong bộ quần áo cuối cùng, cậu quay sang đi đến trước mặt người phụ nữ. Đưa tay lau khô khoé mắt ướt đẫm của bà, cậu mỉm cười.
“Con có việc quan trọng cần phải đến Bắc Kinh. Sẽ không lâu đâu, con sẽ về mà!”
“Khúc à…”
Người phụ nữ giọng nức nở, nhưng Nhan Khúc đã kịp thời ngăn lại.
“Được rồi! Con phải ra sân bay, nếu không sẽ muộn mất. Đến nơi con sẽ gọi cho mẹ ngay.”
Nói rồi Nhan Khúc kéo vali, chậm rãi rời khỏi phòng. Người phụ nữ nhất thời không muốn thấy cảnh đứa con này rời đi, cho nên mới nán lại mà không đi theo.
Bà đưa mắt nhìn khắp phòng, trên tường treo đầy những bức ảnh chụp giữa bà và Nhan Khúc. Đâu đó trong kí ức của bà, những hình ảnh đầu tiên về đứa con này lại bất chợt hiện lên.
Nhan Khúc vốn không phải con ruột của vợ chồng bà, cho nên nếu một ngày nào đó, Nhan Khúc thực sự muốn rời đi thì bà cũng không bao giờ oán trách nó.
Người phụ nữ nuốt nước mắt vào trong, sau đó đi đến chiếc tủ đầu giường muốn giúp Nhan Khúc thu dọn chút ít đồ đạc còn sót lại trên đó.
Nhưng khi bà cầm quyển sổ lên, lại bất cẩn làm rơi nó xuống sàn. Bà tự trách bản thân có chút vụng về, bèn ngồi xuống nhặt nó lên. Đột nhiên, bà nhìn thấy có một vài tấm ảnh hình như vừa rơi ra từ quyển sổ ấy.
Cầm số ảnh lên tay, sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên khó coi. Cả môi cũng run lên, không nói nên lời.
“Cái gì đây? Những thứ này là sao chứ?”
“Khúc à! Đợi…đợi đã!”
Người phụ nữ cầm số ảnh trong tay, vội mở cửa chạy nhanh xuống dưới. Nhưng đã chậm một bước, bà vừa ra đến cửa thì Nhan Khúc đã lên xe đi mất.
Nhìn thấy vợ thở hổn hển, người đàn ông đứng cạnh mới lo lắng hỏi.
“Bà làm sao vậy? Không khoẻ à?”
Nghỉ ngơi tầm vài giây, người phụ nữ mới dần lấy lại sức rồi đưa thứ trong tay mình cho người chồng xem.
Không chỉ mỗi mình bà, mà đến cả người chồng khi nhìn thấy thứ này cũng phải nhất thời kinh ngạc.
Ông nhíu mày: “Mấy thứ này bà tìm ở đâu?”
“Trong sổ tay của Khúc, tôi vừa vô tình phát hiện ở trong phòng nó! Ông à, ông nghĩ chúng ta có nên gọi cho nó để hỏi rõ…”
“Không!”
Người đàn ông ngắt lời vợ, bàn tay cơ hồ siết chặt số ảnh kia.
Bình tĩnh nói: “Tạm thời đừng để Khúc nó biết chúng ta phát hiện ra thứ này. Ngày mai tôi sẽ đi tìm bác sĩ Hà, việc này có lẽ ông ấy biết rõ hơn chúng ta.”
Người phụ nữ sau khi nghe chồng nói cũng trấn tĩnh đôi chút. Bà nhìn chồng, sau đó mới nhìn vào số ảnh khó hiểu kia mà thở dài.
Rốt cuộc người trong ảnh ấy là ai, và giữa họ đã có mối thâm thù nào đến mức phải khiến Nhan Khúc tự tay rạch nát gương mặt.
Bốn tấm ảnh, không tấm nào là gương mặt của người đàn ông trong ảnh không bị rạch nát. Bà không hiểu, Nhan Khúc - đứa con hiền ngoan lễ phép này của bà không phải đã gặp chuyện gì rồi chứ?
[…]
“Đình Đình, nói mau! Rốt cuộc con đang làm cái quái gì vậy hả?”
Ông Lý giận dữ quát mắng, còn bà Lý thấy con gái đứng im như trời trồng cũng nóng ruột mà giục.
“Đình Đình, có chuyện gì con mau nói đi để bố mẹ giúp con!”
“Giúp? Chuyện xấu hổ như vậy mà bà còn muốn giúp nó ư?”
Ông Lý quay sang vợ, giọng gắt gỏng mà đập bàn vài lần. Ông nhìn Lý Dịch Đình, thực sự không hiểu nổi vì sao cô lại đột ngột nói đã chia tay với Triều Nhiệm khi cả hai chỉ còn vỏn vẹn một tháng nữa đã đến ngày cưới.
Thiệp mời cũng đã được phát đi cả rồi, chuyện đến nước này Lý Dịch Đình bảo hai ông bà già này phải sống ra sao để nhìn mặt người khác đây?
“Đình Đình, nếu hôm nay con không nói rõ mọi chuyện thì đừng trách bố!”
Vừa nói, ông Lý vừa muốn vung gậy lên nhưng đã bị bà Lý cản lại.
Giọng như sắp khóc: “Đừng, đừng mà ông! Bình tĩnh, để cho nó nói đã!”
Sau đó liền quay sang nhìn Lý Dịch Đình rồi rơi nước mắt.
“Đình Đình, nói đi, hãy mau nói rõ cho bố con biết đi!”
Nhìn thấy mẹ vì mình mà khóc, lòng dạ Lý Dịch Đình chợt thắt lại. Suốt bao nhiêu năm qua, kể từ lúc biết bản thân đã trưởng thành, Lý Dịch Đình luôn là một đứa con ngoan, chuẩn mực của bố mẹ.
Đến cả bản thân cô cũng không ngờ, có một ngày cô lại làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này cho gia đình mình.
Cô thực sự không muốn giấu, nhưng chuyện này cô rất khó một lời mà mở miệng. Làm sao cô có thể mạnh dạn nói với bố mẹ rằng, người cô sắp kết hôn là Triều Nhiệm, nhưng cô lại mang trong mình đứa con không phải của anh ta.
Hai tay Lý Dịch Đình cơ hồ siết chặt nhau, cả cánh môi thoáng chốc cũng run lên. Cô hoảng loạn nhớ lại sáng thứ hai tuần trước, sau khi ngủ dậy thì cô đã vội chạy vào phòng tắm mà nôn không ngừng.
Giây phút ấy Lý Dịch Đình đã hoài nghi chuyện mình có thai, nhưng cô vẫn tự an ủi bản thân không thể có chuyện đó. Cuối cùng Lý Dịch Đình lấy hết can đảm mua que về thử.
Kết quả xác định, cô đã thực sự mang thai!
“Con…con xin lỗi! Con không thể kết hôn cùng Triều Nhiệm được. Bởi vì…vì con đã…có thai rồi!”
“Cái…cái gì?”
Ông Lý dường như không tin nổi vào tai mình, ông đứng dậy khỏi ghế, giận đến mức tay chân run rẫy.
Bà Lý cũng không khác gì chồng, trố mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của Lý Dịch Đình.
Hoang mang hỏi: “Đình Đình, con nói con có thai sao chứ?”
Lý Dịch Đình không hề dám ngẩng mặt lên, chỉ biết ngậm ngùi gật đầu hai cái. Hai vai cô run lên không ngừng, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự giận dữ lẫn thất vọng tràn trề mà bố mẹ đang dành cho mình.
Tất cả chỉ có thể trách cô đã quá dại dột mà thôi!
Nhưng có lẽ riêng bà Lý vẫn đang cố giữ lại một chút hi vọng cuối cùng cho cả gia đình. Bà tiến đến nắm lấy tay Lý Dịch Đình, gượng cười nói.
“Đình Đình, chuyện có thai sớm hay muộn con và Triều Nhiệm kết hôn xong cũng phải có. Có thai sớm một chút cũng không sao, bụng vẫn còn nhỏ, mặc áo cưới sẽ không lộ, không ai phát hiện. Đâu cần phải chia tay làm gì! Ngoan, gọi điện thoại cho Triều Nhiệm đi.”
“Nhưng mà mẹ…”
Lý Dịch Đình khẽ nói, giọng run run ngắt quãng.
“Cái thai này không phải của Triều Nhiệm!”
“Đình Đình! Con đang nói linh tinh cái gì vậy hả? Con nói…cái thai không phải của Triều Nhiệm, vậy thì của ai? Là của ai?”
Ông Lý giận dữ quát, suýt không kiềm được muốn vung gậy gỗ lên mà dạy dỗ Lý Dịch Đình. Chợt, từ phía cửa truyền đến giọng nói, khiến ai nấy cũng đều ngỡ ngàng nhìn sang.
“Là của tôi!”
Lý Dịch Đình rơi nước mắt, nhìn về phía người đàn ông vừa xuất hiện đúng lúc. Cánh môi cũng đồng thời vô thức cong lên.
Khẽ gọi: “Bách Thâm!”
[…]
Mười giờ đêm, bữa tiệc sinh nhật của Hiểu Tình kết thúc, ngoại trừ việc Giang Cẩn Quỳ xuất hiện bất ngờ, còn lại tất cả đều ổn.
Giang Triết Hàn lúc này bế Hiểu Tình về phòng, đặt con bé nằm xuống giường sau đó mới kéo chăn bông đắp lên.
Trạch Lam nhìn hai bố con một lúc, sau đó mới cúi xuống hôn lên trán Hiểu Tình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con bé vài lần.
“Tình Tình ngủ ngon!”
Hiểu Tình không nghe được lời của Trạch Lam, trước khi bữa tiệc kết thúc thì con bé đã ngủ gục rồi.
“Con bé ngủ rồi, chúng ta về phòng thôi.”
Giang Triết Hàn đứng cạnh, dịu dàng nhìn Hiểu Tình rồi nói. Sau đó hắn mới tắt đèn, cùng Trạch Lam rời khỏi phòng con bé.
Trở về phòng, nhân lúc Trạch Lam đang bận rộn tháo số trang sức trên người, hắn từ phía sau ôm tới, lưu luyến ngửi nhẹ hương nước hoa trên cổ cô.
Giang Triết Hàn đến nay vẫn không bao giờ nhầm lẫn giữa những hương liệu này với mùi hương đặc trưng trên người Trạch Lam. Hắn chưa bao giờ ngừng say mê loại hương vị này, đến mức chỉ cần ngửi qua thế này đã khiến tay hắn cơ hồ siết chặt lại rồi.
Trạch Lam nhìn Giang Triết Hàn trong gương, thấy hắn đang vùi mặt vào cổ mình, cô khẽ cười.
“Này, anh không định cho em đi tắm sao?”
Giang Triết Hàn vẫn không có ý buông Trạch Lam ra, hắn mở mắt nhìn cô, trong phút chốc rất tinh ý đã nhận ra chút ít hỗn loạn trong đôi mắt ấy.
“Em đang lo lắm đúng không?”
Trạch Lam hiểu Giang Triết Hàn muốn nói điều gì. Ngày hôm nay Giang Cẩn Quỳ bất ngờ xuất hiện như vậy, không chỉ cô mà ngay cả Giang Triết Hàn cũng không tránh khỏi lo lắng.
Năm đó Giang Cẩn Quỳ đã làm ra những gì với cô, đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào quên được. Nhưng hiện tại, sự đe doạ của Giang Cẩn Quỳ không chỉ dành riêng cho cô và Giang Triết Hàn, mà còn có Hiểu Tình.
Đứa con bé bỏng này, cô thực sự không an tâm!
“Triết Hàn…”
Trạch Lam nhỏ giọng gọi, trong ngập ngừng dường như không giấu được căng thẳng.
“Em rất sợ!”
Ba từ vô cùng ngắn gọn ấy truyền đến tai Giang Triết Hàn, lại kéo dài đến mức đâm tận vào tim. Vòng tay hắn cơ hồ siết lấy cơ thể Trạch Lam, như thể hắn muốn dùng tất cả những gì mà hắn có để che chở cho cô.
“Bằng cả sinh mạng của anh, anh sẽ bảo vệ em và Tình Tình! Anh hứa!”
Trạch Lam nghe câu nói này của Giang Triết Hàn, trong lòng vừa rung động vừa khẩn trương. Cô quay lại ôm lấy mặt hắn, ánh mắt tràn ngập tình ý.
“Triết Hàn, anh lại nói linh tinh rồi! Sinh mạng của em và Tình Tình quan trọng, sinh mạng của anh cũng vậy! Cả nhà ba người chúng ta chắc chắn sẽ bình an, cho nên anh đừng mang sinh mạng của mình ra để hứa nữa. Có được không?”
Giang Triết Hàn im lặng nhìn Trạch Lam hồi lâu, không nói gì liền bất ngờ bế cô lên, chậm rãi đi về phía phòng tắm.
“Được! Anh hứa! Anh hứa đêm nay anh sẽ không làm gì cả!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.