Chương 150
Y Phỷ Cô Cô
22/09/2023
“Trà của chị đây.”
“Cảm ơn em!”
Nhan Khúc đặt tách hồng trà xuống, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh Trạch Lam. Hương thơm từ tách trà bên dưới bay thoảng qua mũi, tạo cảm giác khá tốt.
Trạch Lam nhìn sang, thấy thứ Nhan Khúc gọi liền cười.
“Em cũng thích uống món này sao?”
Nhan Khúc theo phản xạ, nghe xong liền nhìn xuống, trước mặt mình là một ly trà trái cây.
“Không biết có thích hay không, mà ngày nào em cũng phải uống ít nhất một ly!”
Nghe Nhan Khúc đùa như vậy, Trạch Lam bật cười. Nhưng rồi cô chợt nhớ đến điều gì đó trong quá khứ, nụ cười trên môi lập tức trĩu nặng.
“Sao vậy?” Nhan Khúc nhìn Trạch Lam.
Cô ngẩng đầu lên, khoé môi cố mỉm cười. “Không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ đến em gái.”
“Em gái..là đứa em mất tích mà trước đây chị đã nói đến?”
Trạch Lam gật đầu. “Con bé cũng rất thích uống trà trái cây. Mỗi lần chị đến thăm, nó đều nằng nặc đòi chị mua một ly.”
Qua lời nói của Trạch Lam, Nhan Khúc hoàn toàn cảm nhận được tình yêu thương vô hạn mà cô dành cho em gái.
Nhưng sắc mặt Nhan Khúc cũng rất kì lạ, đến cả hai mắt dường như cũng hơi đỏ lên. Thoáng qua vài giây thôi rồi cũng hết, thái độ của Nhan Khúc đã bình thường trở lại.
“À phải, lần trước chị nói con bé có lẽ vẫn còn sống. Vậy…”
“Tìm được rồi!”
“Cái gì?” Nhan Khúc vừa nghe Trạch Lam nói, gương mặt liền sững ra.
Cậu nhìn Trạch Lam, ánh mắt tràn ngập hoài nghi. “Chị nói, chị đã tìm được đứa em gái mất tích ấy?”
“Phải!”
Trạch Lam vui vẻ gật đầu, ánh mắt hạnh phúc vô cùng. “Chị đã tìm được Phù Dung rồi! Con bé hiện giờ đang ở bên cạnh chị.”
Nghe đến đây, trong đầu Nhan Khúc mơ hồ nghĩ đến vài hình ảnh đã từng vô tình thấy qua trong cuộc gọi lần trước. Giọng lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Trạch Lam, chị chắc chứ?”
Trạch Lam không để ý đến nét mặt của Nhan Khúc, cho nên thoải mái đáp. “Tuy xa cách bảy năm, con bé bây giờ cũng đã lớn. Hiện tại con bé cũng có rất nhiều thay đổi, cũng có vài việc đau lòng không tránh khỏi. Nhưng mà chị tin, đến một ngày nào đó tất cả mọi chuyện sẽ trở về vẻ vốn có của nó!”
“Chỉ cần chúng ta đủ kiên trì thôi!”
Nhan Khúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng này của Trạch Lam. Trong lòng cơ hồ cảm thấy tức giận nhưng không hề để lộ ra mặt.
Im lặng một chút, Nhan Khúc hỏi. “Anh ta vẫn đối xử tốt với chị chứ?”
Trạch Lam nghe xong, không chút suy nghĩ liền đáp. “Triết Hàn, anh ấy đối với chị và cả Phù Dung đều rất tốt!”
“Thật là tốt như vậy sao?”
“Em nói gì?”
Câu nói vừa rồi của Nhan Khúc cứ thoang thoảng, Trạch Lam không nghe rõ nên mới hỏi lại.
Nhan Khúc lắc đầu, cười nói. “Không có! Em nói được vậy thì tốt rồi.”
Lúc này, Trạch Lam mới chợt nhớ đến một người đã lâu không gặp. Cô quay sang hỏi. “À phải, dạo gần đây cô Lý thế nào rồi? Chị nghe nói cô ấy sắp kết hôn.”
“Đúng vậy, Đình Đình sắp kết hôn..”
Nhan Khúc nói đến đây, giữa lông mày đột nhiên nhíu lại. “Nhưng chú rể sắp tới không phải là chú rể trước đây nữa!”
“Em nói vậy là sao?” Trạch Lam khó hiểu hỏi.
Nhan Khúc uống một chút nước, sau đó nói. “Người mà Đình Đình sắp kết hôn vào tháng sau, chính là thầy Bách.”
“Sao..sao chứ? Cô Lý và Bách Thâm sắp kết hôn?”
…
Kết thúc buổi đầu tiên tại học viện Kinh Tây, Trạch Lam trở về nhà với khá nhiều cảm xúc vẫn còn đang lẫn lộn trong lòng. Hôm nay cô vào phòng tắm khá lâu, bởi vì mãi suy nghĩ nên cứ vô thức ngâm mình trong bồn tắm. Đến khi trở ra đã thấy Giang Triết Hàn nằm ngủ trên giường, trong tay vẫn còn cầm quyển sách.
“Thật là..”
Trạch Lam lắc đầu, sau đó đi đến nhẹ nhàng lấy quyển sách khỏi tay hắn. Còn cẩn thận kê lại gối nằm cho hắn một cách ngay ngắn.
Khi Trạch Lam vừa muốn thu tay về thì Giang Triết Hàn lại đột ngột giữ lại, mơ hồ nắm chặt trong giấc ngủ.
Hành động này của hắn làm Trạch Lam vừa buồn cười, vừa xót xa. Cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc hắn.
Cô biết, từ lúc Giang Cẩn Quỳ trở về, hắn đã rất nhọc lòng lo nghĩ. Nhìn hắn đọc sách mà ngủ quên thế này, chắc hẳn hắn đã rất mệt.
Cứ như mọi thứ trên đời này đều đã được ông trời sắp đặt sẵn rồi vậy. Bắt đầu từ giây phút cô và Giang Triết Hàn gặp gỡ, đã định là sóng gió bủa vây. Quả thực, kể từ khi gặp hắn, cuộc đời cô chưa một ngày yên bình. Nhưng từ tận sâu đáy lòng mình, cô vẫn chưa một giây nào muốn bỏ cuộc.
Trạch Lam cúi xuống hôn lên môi Giang Triết Hàn, nụ hôn chứa đựng cả một trời ái tình dành cho một mình hắn. Cô biết, dù cuộc đời này có khó khăn khắc nghiệt đến đâu. Giang Triết Hàn, hắn nhất định tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay cô.
Giống như khoảnh khắc sinh tử bên vờ vực năm ấy, hắn đã muốn dùng cả tính mạng của mình chỉ để giữ lấy cô.
Cách xa một vòng lớn như vậy, đến cuối cùng cũng trở về bên nhau. Trạch Lam cho rằng, giữa cô và Giang Triết Hàn vốn đã là định mệnh.
Đã là định mệnh, chắc chắn sẽ không thể cãi.
“Cảm ơn anh, Triết Hàn!”
“Sao lại phải cảm ơn anh?”
Trạch Lam vừa vuốt tóc Giang Triết Hàn liền bị hắn thình lình cất giọng làm giật mình.
Cô vội muốn thu tay về nhưng lần nữa bị hắn bắt được, lần này cả hai tay đều đã bị hắn giữ chặt.
“Em..em làm anh thức giấc sao?”
Giang Triết Hàn mở mắt nhìn Trạch Lam, khẽ cười. “Em cứ không ngừng vuốt tóc rồi sờ mặt, làm sao anh có thể ngủ được.”
Trạch Lam nghe hắn nói, liền tưởng là thật, áy náy nói. “Xin lỗi..em không cố ý!”
“Đùa thôi!”
Giang Triết Hàn cười, giọng nói trầm thấp. “Trước đó anh đã thức rồi, không phải do em.”
Nói rồi hắn kéo Trạch Lam ngã vào lòng, nhẹ nhàng ôm ấp. “Nhưng mà, anh vẫn phải nói điều này. Người nên nói cảm ơn, phải là anh mới đúng!”
Trạch Lam nằm trong lòng Giang Triết Hàn, ngón tay nghịch ngợm chọc phá hắn, sờ lên yết hầu hắn vài lần.
“Điều đó quan trọng sao? Trong chuyện tình cảm, dù là ai cũng đều phải biết ơn và trân trọng đối phương. Thế nên việc em hay anh nói lời cảm ơn đều như nhau.”
“Không đúng!”
Giang Triết Hàn chợt phản đối. “Từ đầu đến cuối, vẫn là chỉ mỗi anh nên nói câu cảm ơn này với em.”
Trạch Lam nghe qua giọng điệu này của hắn, biết hắn đang rất nghiêm túc, ngón tay kia cũng dừng lại không dám động chạm nữa.
Đột nhiên, Giang Triết Hàn kéo Trạch Lam ngồi dậy, nhìn sâu vào mắt cô. “Cảm ơn cho tất cả vị tha và bao dung mà em đã có. Cảm ơn em đã bỏ qua và tha thứ cho tất cả những sai lầm của anh. Dù phải lặp đi lặp lại một trăm lần hay một ngàn lần, anh vẫn muốn nói cảm ơn em, Trạch Lam!”
Nhìn hắn, Trạch Lam có thể cảm nhận được, hơn cả tình yêu đó chính là hắn đang sợ sẽ mất cô thêm một lần nữa.
Hắn sợ mất cô, cô cũng sợ phải rời xa hắn. Cả cô và hắn đều phải trải qua và chịu đựng điều này gần bảy năm đã là quá đủ rồi.
Trạch Lam tự hỏi, bấy nhiêu bão tố, bây giờ và về sau có thể nào an yên sống hết một đời hay không?
Cô ôm lấy Giang Triết Hàn, nhất thời vì mấy lời vừa rồi của hắn mà xúc động không nói được. Vốn dĩ tối nay cô muốn nói với hắn chuyện Bách Thâm sắp kết hôn với Lý Dịch Đình, nhưng cô biết nhắc đến Bách Thâm sẽ làm hắn không vui.
Bầu không khí hiện giờ, cô lại không nỡ lòng phá hỏng, cho nên đành im lặng, tạm thời không nhắc đến. Cô muốn cùng hắn trải qua thêm một đêm hạnh phúc.
…
11 giờ đêm, trong phòng vẫn liên tục vang lên những tiếng lộc cộc. Nhan Khúc ngồi ở bàn trước cửa sổ, mắt chăm chú nhìn vào laptop, gương mặt có chút ảm đạm.
“Thông tin về vụ tai nạn ngày 26 tháng 11 năm 2014 tại đèo Mạc Vân, Bắc Kinh.”
Nhập một đoạn văn bản, Nhan Khúc nhấp vào ô tìm kiếm. Chưa đầy một giây sau đã cho ra hàng trăm ngàn kết quả, trải đầy màn hình.
“Hai người bị thương, một người tử vong, một người mất tích…”
Vừa xem, Nhan Khúc vừa vô thức đọc lại trong miệng. Trong bài báo xuất hiện ở đầu mục tìm kiếm có ghi rất rõ. Vụ tai nạn hôm đó đã khiến một tài xế thiệt mạng, hai người bị thương.
Một người là nam, tên Tôn Nghị. Một người là nữ, tên Tố Dĩ Dĩ. Còn một người mất tích..
Là một bé gái 12 tuổi, tên Lưu Phù Dung.
Nhan Khúc xem đến đây, hai mắt liền nhíu lại, cơ hồ nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trưa với Trạch Lam.
“Chị ấy nói đã tìm được. Chuyện này..làm sao có thể chứ?”
Nhìn lên đồng hồ, Nhan Khúc mệt mỏi xoa trán vài lần. Cả ngày hôm nay cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, đến cả đầu cũng đau nhức khó chịu.
Nhan Khúc tắt laptop rồi rời khỏi ghế, lên giường đắp chăn nghỉ ngơi. Trên bàn, quyển sổ tay vừa rồi được cậu ghi ghi chép chép gì đó vẫn chưa đóng lại.
Bên trong có vô số nội dung, có những nội dung bị bôi xoá rồi viết lại nhiều lần. Mà toàn bộ số nội dung ấy, đều trùng hợp liên quan đến Giang Triết Hàn và Trạch Lam. Bao gồm tất cả sự kiện từ lúc Trạch Lam bị bắt giữ cho đến hiện tại.
Tất cả đều không sót một thứ.
“Cảm ơn em!”
Nhan Khúc đặt tách hồng trà xuống, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh Trạch Lam. Hương thơm từ tách trà bên dưới bay thoảng qua mũi, tạo cảm giác khá tốt.
Trạch Lam nhìn sang, thấy thứ Nhan Khúc gọi liền cười.
“Em cũng thích uống món này sao?”
Nhan Khúc theo phản xạ, nghe xong liền nhìn xuống, trước mặt mình là một ly trà trái cây.
“Không biết có thích hay không, mà ngày nào em cũng phải uống ít nhất một ly!”
Nghe Nhan Khúc đùa như vậy, Trạch Lam bật cười. Nhưng rồi cô chợt nhớ đến điều gì đó trong quá khứ, nụ cười trên môi lập tức trĩu nặng.
“Sao vậy?” Nhan Khúc nhìn Trạch Lam.
Cô ngẩng đầu lên, khoé môi cố mỉm cười. “Không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ đến em gái.”
“Em gái..là đứa em mất tích mà trước đây chị đã nói đến?”
Trạch Lam gật đầu. “Con bé cũng rất thích uống trà trái cây. Mỗi lần chị đến thăm, nó đều nằng nặc đòi chị mua một ly.”
Qua lời nói của Trạch Lam, Nhan Khúc hoàn toàn cảm nhận được tình yêu thương vô hạn mà cô dành cho em gái.
Nhưng sắc mặt Nhan Khúc cũng rất kì lạ, đến cả hai mắt dường như cũng hơi đỏ lên. Thoáng qua vài giây thôi rồi cũng hết, thái độ của Nhan Khúc đã bình thường trở lại.
“À phải, lần trước chị nói con bé có lẽ vẫn còn sống. Vậy…”
“Tìm được rồi!”
“Cái gì?” Nhan Khúc vừa nghe Trạch Lam nói, gương mặt liền sững ra.
Cậu nhìn Trạch Lam, ánh mắt tràn ngập hoài nghi. “Chị nói, chị đã tìm được đứa em gái mất tích ấy?”
“Phải!”
Trạch Lam vui vẻ gật đầu, ánh mắt hạnh phúc vô cùng. “Chị đã tìm được Phù Dung rồi! Con bé hiện giờ đang ở bên cạnh chị.”
Nghe đến đây, trong đầu Nhan Khúc mơ hồ nghĩ đến vài hình ảnh đã từng vô tình thấy qua trong cuộc gọi lần trước. Giọng lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Trạch Lam, chị chắc chứ?”
Trạch Lam không để ý đến nét mặt của Nhan Khúc, cho nên thoải mái đáp. “Tuy xa cách bảy năm, con bé bây giờ cũng đã lớn. Hiện tại con bé cũng có rất nhiều thay đổi, cũng có vài việc đau lòng không tránh khỏi. Nhưng mà chị tin, đến một ngày nào đó tất cả mọi chuyện sẽ trở về vẻ vốn có của nó!”
“Chỉ cần chúng ta đủ kiên trì thôi!”
Nhan Khúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng này của Trạch Lam. Trong lòng cơ hồ cảm thấy tức giận nhưng không hề để lộ ra mặt.
Im lặng một chút, Nhan Khúc hỏi. “Anh ta vẫn đối xử tốt với chị chứ?”
Trạch Lam nghe xong, không chút suy nghĩ liền đáp. “Triết Hàn, anh ấy đối với chị và cả Phù Dung đều rất tốt!”
“Thật là tốt như vậy sao?”
“Em nói gì?”
Câu nói vừa rồi của Nhan Khúc cứ thoang thoảng, Trạch Lam không nghe rõ nên mới hỏi lại.
Nhan Khúc lắc đầu, cười nói. “Không có! Em nói được vậy thì tốt rồi.”
Lúc này, Trạch Lam mới chợt nhớ đến một người đã lâu không gặp. Cô quay sang hỏi. “À phải, dạo gần đây cô Lý thế nào rồi? Chị nghe nói cô ấy sắp kết hôn.”
“Đúng vậy, Đình Đình sắp kết hôn..”
Nhan Khúc nói đến đây, giữa lông mày đột nhiên nhíu lại. “Nhưng chú rể sắp tới không phải là chú rể trước đây nữa!”
“Em nói vậy là sao?” Trạch Lam khó hiểu hỏi.
Nhan Khúc uống một chút nước, sau đó nói. “Người mà Đình Đình sắp kết hôn vào tháng sau, chính là thầy Bách.”
“Sao..sao chứ? Cô Lý và Bách Thâm sắp kết hôn?”
…
Kết thúc buổi đầu tiên tại học viện Kinh Tây, Trạch Lam trở về nhà với khá nhiều cảm xúc vẫn còn đang lẫn lộn trong lòng. Hôm nay cô vào phòng tắm khá lâu, bởi vì mãi suy nghĩ nên cứ vô thức ngâm mình trong bồn tắm. Đến khi trở ra đã thấy Giang Triết Hàn nằm ngủ trên giường, trong tay vẫn còn cầm quyển sách.
“Thật là..”
Trạch Lam lắc đầu, sau đó đi đến nhẹ nhàng lấy quyển sách khỏi tay hắn. Còn cẩn thận kê lại gối nằm cho hắn một cách ngay ngắn.
Khi Trạch Lam vừa muốn thu tay về thì Giang Triết Hàn lại đột ngột giữ lại, mơ hồ nắm chặt trong giấc ngủ.
Hành động này của hắn làm Trạch Lam vừa buồn cười, vừa xót xa. Cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc hắn.
Cô biết, từ lúc Giang Cẩn Quỳ trở về, hắn đã rất nhọc lòng lo nghĩ. Nhìn hắn đọc sách mà ngủ quên thế này, chắc hẳn hắn đã rất mệt.
Cứ như mọi thứ trên đời này đều đã được ông trời sắp đặt sẵn rồi vậy. Bắt đầu từ giây phút cô và Giang Triết Hàn gặp gỡ, đã định là sóng gió bủa vây. Quả thực, kể từ khi gặp hắn, cuộc đời cô chưa một ngày yên bình. Nhưng từ tận sâu đáy lòng mình, cô vẫn chưa một giây nào muốn bỏ cuộc.
Trạch Lam cúi xuống hôn lên môi Giang Triết Hàn, nụ hôn chứa đựng cả một trời ái tình dành cho một mình hắn. Cô biết, dù cuộc đời này có khó khăn khắc nghiệt đến đâu. Giang Triết Hàn, hắn nhất định tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay cô.
Giống như khoảnh khắc sinh tử bên vờ vực năm ấy, hắn đã muốn dùng cả tính mạng của mình chỉ để giữ lấy cô.
Cách xa một vòng lớn như vậy, đến cuối cùng cũng trở về bên nhau. Trạch Lam cho rằng, giữa cô và Giang Triết Hàn vốn đã là định mệnh.
Đã là định mệnh, chắc chắn sẽ không thể cãi.
“Cảm ơn anh, Triết Hàn!”
“Sao lại phải cảm ơn anh?”
Trạch Lam vừa vuốt tóc Giang Triết Hàn liền bị hắn thình lình cất giọng làm giật mình.
Cô vội muốn thu tay về nhưng lần nữa bị hắn bắt được, lần này cả hai tay đều đã bị hắn giữ chặt.
“Em..em làm anh thức giấc sao?”
Giang Triết Hàn mở mắt nhìn Trạch Lam, khẽ cười. “Em cứ không ngừng vuốt tóc rồi sờ mặt, làm sao anh có thể ngủ được.”
Trạch Lam nghe hắn nói, liền tưởng là thật, áy náy nói. “Xin lỗi..em không cố ý!”
“Đùa thôi!”
Giang Triết Hàn cười, giọng nói trầm thấp. “Trước đó anh đã thức rồi, không phải do em.”
Nói rồi hắn kéo Trạch Lam ngã vào lòng, nhẹ nhàng ôm ấp. “Nhưng mà, anh vẫn phải nói điều này. Người nên nói cảm ơn, phải là anh mới đúng!”
Trạch Lam nằm trong lòng Giang Triết Hàn, ngón tay nghịch ngợm chọc phá hắn, sờ lên yết hầu hắn vài lần.
“Điều đó quan trọng sao? Trong chuyện tình cảm, dù là ai cũng đều phải biết ơn và trân trọng đối phương. Thế nên việc em hay anh nói lời cảm ơn đều như nhau.”
“Không đúng!”
Giang Triết Hàn chợt phản đối. “Từ đầu đến cuối, vẫn là chỉ mỗi anh nên nói câu cảm ơn này với em.”
Trạch Lam nghe qua giọng điệu này của hắn, biết hắn đang rất nghiêm túc, ngón tay kia cũng dừng lại không dám động chạm nữa.
Đột nhiên, Giang Triết Hàn kéo Trạch Lam ngồi dậy, nhìn sâu vào mắt cô. “Cảm ơn cho tất cả vị tha và bao dung mà em đã có. Cảm ơn em đã bỏ qua và tha thứ cho tất cả những sai lầm của anh. Dù phải lặp đi lặp lại một trăm lần hay một ngàn lần, anh vẫn muốn nói cảm ơn em, Trạch Lam!”
Nhìn hắn, Trạch Lam có thể cảm nhận được, hơn cả tình yêu đó chính là hắn đang sợ sẽ mất cô thêm một lần nữa.
Hắn sợ mất cô, cô cũng sợ phải rời xa hắn. Cả cô và hắn đều phải trải qua và chịu đựng điều này gần bảy năm đã là quá đủ rồi.
Trạch Lam tự hỏi, bấy nhiêu bão tố, bây giờ và về sau có thể nào an yên sống hết một đời hay không?
Cô ôm lấy Giang Triết Hàn, nhất thời vì mấy lời vừa rồi của hắn mà xúc động không nói được. Vốn dĩ tối nay cô muốn nói với hắn chuyện Bách Thâm sắp kết hôn với Lý Dịch Đình, nhưng cô biết nhắc đến Bách Thâm sẽ làm hắn không vui.
Bầu không khí hiện giờ, cô lại không nỡ lòng phá hỏng, cho nên đành im lặng, tạm thời không nhắc đến. Cô muốn cùng hắn trải qua thêm một đêm hạnh phúc.
…
11 giờ đêm, trong phòng vẫn liên tục vang lên những tiếng lộc cộc. Nhan Khúc ngồi ở bàn trước cửa sổ, mắt chăm chú nhìn vào laptop, gương mặt có chút ảm đạm.
“Thông tin về vụ tai nạn ngày 26 tháng 11 năm 2014 tại đèo Mạc Vân, Bắc Kinh.”
Nhập một đoạn văn bản, Nhan Khúc nhấp vào ô tìm kiếm. Chưa đầy một giây sau đã cho ra hàng trăm ngàn kết quả, trải đầy màn hình.
“Hai người bị thương, một người tử vong, một người mất tích…”
Vừa xem, Nhan Khúc vừa vô thức đọc lại trong miệng. Trong bài báo xuất hiện ở đầu mục tìm kiếm có ghi rất rõ. Vụ tai nạn hôm đó đã khiến một tài xế thiệt mạng, hai người bị thương.
Một người là nam, tên Tôn Nghị. Một người là nữ, tên Tố Dĩ Dĩ. Còn một người mất tích..
Là một bé gái 12 tuổi, tên Lưu Phù Dung.
Nhan Khúc xem đến đây, hai mắt liền nhíu lại, cơ hồ nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trưa với Trạch Lam.
“Chị ấy nói đã tìm được. Chuyện này..làm sao có thể chứ?”
Nhìn lên đồng hồ, Nhan Khúc mệt mỏi xoa trán vài lần. Cả ngày hôm nay cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, đến cả đầu cũng đau nhức khó chịu.
Nhan Khúc tắt laptop rồi rời khỏi ghế, lên giường đắp chăn nghỉ ngơi. Trên bàn, quyển sổ tay vừa rồi được cậu ghi ghi chép chép gì đó vẫn chưa đóng lại.
Bên trong có vô số nội dung, có những nội dung bị bôi xoá rồi viết lại nhiều lần. Mà toàn bộ số nội dung ấy, đều trùng hợp liên quan đến Giang Triết Hàn và Trạch Lam. Bao gồm tất cả sự kiện từ lúc Trạch Lam bị bắt giữ cho đến hiện tại.
Tất cả đều không sót một thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.