Chương 72
Y Phỷ Cô Cô
29/08/2019
Trong sự mơ màng không mấy tỉnh táo, truyền đến là những cơn đau ê ẩm
dâng lên khắp người. Vang vọng trong đầu là những âm thanh mơ hồ không
thể xác định. Trạch Lam khẽ động đậy, nhưng liền nhận ra cơ thể mình như bị bó buộc bởi sự kìm kẹp nào đó. Cô chậm rãi mở mắt, phía trước tầm
nhìn yếu ớt hiện ra một gương mặt nam nhân nhạt nhoà không rõ.
Mùi xăng, mùi cháy khét của động cơ hoà lẫn với mùi máu tanh quyện thành thứ mùi hương kinh khủng nhất mà cô từng ngửi qua. Cô cố sức mở to mắt mà nhìn cho rõ, liền hơi sững sốt khi chứng kiến Giang Triết Hàn đã ngất đi khi hai tay hắn vẫn còn ra sức ôm siết lấy cô, thân thể to lớn của hắn hệt như một cái vỏ bọc vững chắc cố gắng che chở cho cô tránh khỏi sự va chạm từ nhiều phía. Trên trán hắn rỉ xuống một dòng máu đỏ đặc quánh, chảy dài xuống tận cổ.
Cô nhíu mày, giọng nói thều thào cất lên: "Giang Triết Hàn...tỉnh dậy...Giang Triết Hàn..."
Một lần gọi tên hắn, không nhận đuoc phản hồi. Trạch Lam cố ra sưc cựa quậy, dùng một tay vỗ nhẹ vào mặt hắn vài ba cái, lần nữa lại gọi: "Giang Triết Hàn..nghe tôi nói không hả? Trả lời đi..."
Trong nhận thức nhận ra giọng nói đang liên tục truyền đến, Giang Triết Hàn mất một lúc sau mới có thể mở mắt mà quan sát. Ngay khi hắn vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm đó chính là không ngừng ôm lấy mặt Trạch Lam, khẩn trương nhìn dọc khắp cơ thể cô mà hỏi: "Cô không sao chứ? Hả? Có bị thương không?"
Hai mắt Trạch Lam mệt mỏi khép lại, cánh môi hơi hở ra thở một cách khá nặng nề. Cô động thân người, tay ôm lấy đầu mà đáp: "Vẫn ổn! Chỉ thấy...đau nhức một chút."
Giang Triết Hàn thở phào một cái đầy nhẹ nhõm, nhưng khi hắn cử động lại thấy bên hông phần bụng đau đớn vô cùng, cả cánh tay phải cũng truyền đến cơn đau không kém. Cái đau xé da xé thịt khiến hắn phải cơ hồ nhíu mày mà kêu lên một tiếng trong cổ họng.
Lúc này Trạch Lam cũng mới để ý, nơi hông bên trái của hắn bị mảnh vỡ của kính xe ghim vào khá sâu, cánh tay phải của hắn cũng bị vật bén cắt một vết dài, máu chảy ra ướt cả một bên áo vest, lớp áo sơmi bên trong cũng thấm đỏ trông thật khiếp đảm. Hắn nắm chặt bên dưới vết thương, cố gắng ngồi thẳng người một chút.
"Máu...anh chảy máu nhiều quá..." giọng Trạch Lam run rẫy, cô vừa nói vừa lúng túng muốn chạm vào vết thương của Giang Triết Hàn nhưng lại không dám. Cuộc đời cô chưa bao giờ phải trông thấy máu nhiều đến vậy, thần kinh thật sự bị khủng hoảng cực độ.
"A.." tiếng kêu nhỏ nhặt nhưng nghe qua khá đau của hắn lần nữa cất lên. Hắn ngồi ngã người ra sau, bàn tay vẫn cố cấu chặt vào gần nơi vết thương. Mồ hôi hắn tuôn ra nhễ nhại, mái tóc thường ngày luôn vào nếp gọn gàng của hắn nay cũng bị rối tung. Hắn cơ hồ hơi ngửa đầu ra sau, yết hầu trượt dài mà thở ra một cách nặng nhọc.
Trạch Lam thật sự hoảng đến mức không biết phải làm gì cho đúng. Trước mặt cô là một kẻ bị thương máu me đầy người, bên cạnh đó còn có một xác chết vẫn còn mở trừng trừng hai mắt. Cô chỉ là một cô gái đơn thuần, không biết một chút gì về cuộc sống trong cái xã hội ngầm đáng sợ kia. Nay một lúc lại bị cuốn vào một mớ hỗn đỗn chết tiệt, cô quả thực hoảng đến sắp điên lên mất.
Hai bàn tay trắng trẻo bị xây xước đỏ ửng của cô vô thức chạm lên vai hắn. Cô lúng túng hỏi: "Này...Anh thấy sao hả? Đừng...đừng chết...đừng chết mà..."
Câu nói chẳng rõ ý của Trạch Lam thoáng khiến Giang Triết Hàn lấy làm ngạc nhiên. Mắt hắn đờ đẫn nhìn cô, miệng cố phát ra tiếng nói đã khàn đến mức sắp không thể nghe được.
"Cô là bị doạ đến mất trí hay cô thực sự mất trí vậy hả? Chẳng phải...nếu tôi chết...thì sẽ rất có lợi cho cô sao? Sao chứ...sau một quãng thời gian ở bên cạnh tôi, cô không nỡ nhìn tôi chết à?"
Hai hàng mi đã ướt đẫm của Trạch Lam hơi rung lên, trong mắt cô rộ lên chút ngớ ngẫn. Cô lay mạnh vai hắn, miệng hơi gào lên: "Đã đến lúc nào rồi còn đùa tôi sao? Đừng ngủ...nhất định đừng ngủ! Tôi...sẽ gọi cấp cứu..."
Bàn tay Trạch Lam liên tục tìm kiếm khắp nơi trên cơ thể mình, cô gần như không đủ minh mẫn để nhận ra rằng, từ lúc cô bị bắt trở về dinh thự của Giang Triết Hàn, hắn làm gì cho cô sử dụng di động. Sự căng thẳng tột độ thể hiện rõ trên nét mặt đã lấm lem của cô, hốc mắt cô nặng dần, cô sợ đến nước mắt cũng tuỳ tiện rơi lả chả.
"Đâu rồi...điện thoại của tôi đâu...Tại sao lại không thấy..."
Quãng giọng có phần nghẹn lại của cô làm Giang Triết Hàn phải buộc miệng lên tiếng, hắn nhíu mày cố nói với cô: "Điện thoại...ở túi trong...bên trái..."
Trạch Lam quay mặt nhìn hắn, cô phải mất vài giây mới có thể định hình lại câu nói đứt đoạn đó của hắn. Cô cẩn thận đưa tay vào bên trong người hắn, hai mắt hơi co lại vì sợ chạm phải vết thương của hắn. Một tay nắm lấy vạt áo vest, tay còn lại mò mẫm tìm kiếm bên trong chiếc túi. Bỗng nhiên hắn "A.." lên một tiếng thật ngắn, liền làm cô hoảng hốt mà rụt tay trở về: "Có phải tôi chạm vào vết thương không?"
Giang Triết Hàn khép hờ hai mắt, tầm nhìn quả thực có phần yếu đi nhiều. Hắn thở dốc, chỉ lắc đầu mà nói: "Không sao..."
Dường như hơi thở của Trạch Lam cũng bị sự đau đớn của hắn kéo thấp xuống đến tận cùng. Cô nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh, lần nữa đưa tay tìm kiếm. Trong chốc lát, khi cảm thấy lòng bàn tay sờ được vật gì đó. Cô mới vui mừng mà reo lên: "Có rồi..."
Tay cô run run cầm chiếc di động, còn chưa kịp bấm lấy một số thì trên màn hình hiển thị số máy của Tôn Nghị gọi đến. Bên kia đầu dây là giọng nói đầy khẩn trương của anh thông qua chiếc tai nghe: "Triết Hàn, anh sao rồi? Tôi đang trên đường Môn Hạ...anh ở đâu vậy hả?"
Một lần thở hắc của Giang Triết Hàn buông ra, hắn khàn giọng trả lời: "Xe của tôi bị rơi xuống dốc đồi..."
Tôn Nghị vừa nghe thấy, liền sững sốt mà nóng vội xen vào: "Cái...cái gì? Triết Hàn, mọi thứ ổn chứ? Anh có sao không?"
Mắt Giang Triết Hàn khép lại, hắn cố gắng hít thở thật đều nhằm nén lại cơn đau đang lan khắp cơ thể. Hắn nói với giọng đầy mệt mỏi: "Bị thương...đôi chút...Nhanh chóng....A...!"
Câu nói còn chưa kịp hết thì đột ngột chiếc di dộng rơi khỏi tay hắn, lồng ngực hắn chợt thấy căng tức đến sắp vỡ toạt. Thần kinh đau nhức chẳng khác gì bị những đòn búa giáng vào thật mạnh. Từ bên trong cơ thể hắn, máu huyết hệt như bị đun sôi đến nghìn độ. Hắn chỉ thấy toàn thân nóng như đang bị ai đó châm lửa thiêu đốt. Nhìn hắn đau đớn kêu rên như vậy, bất ngờ Trạch Lam cũng vừa sợ vừa lo
"Anh sao thế? Trả lời...trả lời tôi đi...Anh làm sao vậy hả?"
Hai mắt Giang Triết Hàn đang nhắm chặt bỗng dưng mở to trừng trừng nhìn vào cô, đôi đồng tử co lại đầy u ám, xung quanh hằn lên những đường gân máu chi chít như mạng nhện. Đôi mắt hắn đỏ ngầu như hoá điên, hơi thở nóng rát nhả ra mỗi lúc mỗi mạnh dần.
Điều này bất giác khiến Trạch Lam gợi nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng của vài tháng trước. Cái ngày mà cô bị hắn cưỡng bức đến mức phải nhập viện, không sai lệch một chút nào chính là gương mặt này của hắn hiện giờ.
"Chẳng lẽ...chẳng lẽ anh ta lại phát bệnh sao? Tại sao...lại ngay lúc này kia chứ?" dòng suy nghĩ hỗn loạn chạy dài trong đầu khiến Trạch Lam không ngăn được hoảng sợ đến toàn thân run lên.
Mười ngón tay của Giang Triết Hàn cứ thay nhau cấu chặt lên vạt váy trên người Trạch Lam, đôi lông mày nhíu lại đầy đau đớn. Trên diện dung đáng sợ như hoá quỷ đó của hắn là một sự chịu đựng vô hạn. Hắn chỉ thấy từng tế bào bên trong hắn trực chờ kêu gào lên vì mùi hương trên người cô, con dã thú tàn bạo mà hắn đang cố gắng dùng mọi sức lực cuối cùng để ngăn cản đang từng chút từng chút phản lại hắn. Nếu hắn không đủ mạnh mẽ và cương quyết, hắn chắc chắn sẽ mất kiểm soát mà làm tổn hại đến cô. Hoặc tệ hơn, có thể cô sẽ mất mạng vì đang mang đứa bé kia trong bụng.
Giang Triết Hàn cắn răng, hắn bỏ tay khỏi chiếc váy của Trạch Lam mà ôm ngực kêu lên một cách khó khăn: "Chạy...đi..."
Hai mắt Trạch Lam khóc đến mờ nhạt, mọi thứ trước mặt cô bây giờ chẳng khác gì một bức tranh tối tăm bị bôi xoá đến thảm hại. Hai tay cô như mất tự chủ mà run run liên tục, cô rối trí mở lấy chốt đai an toàn đang thắt ngang người mình nhưng không thể.
Cô bật khóc một cách đáng thương, miệng hoảng loạn la hét: "Nó bị kẹt...tôi không mở được...Làm sao...làm sao đây?"
Mái tóc của Giang Triết Hàn hiện giờ bị hắn vò đến rối tung, tầm mắt hoang dại của hắn đã đi đến tận cùng của sự chịu đựng. Những tiếng kêu rên đầy thống khổ của hắn liên tục vang lên với nhịp độ nặng dần. Hắn thở hồng hộc, tay đưa ra nắm lên dây đai an toàn của Trạch Lam, một lực cực mạnh bứt nó đứt đoạn.
Hắn nhìn cô bằng tia mắt tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, giọng nói khàn đặc đến chẳng thể nghe rõ: "Đi...Nhanh lên..."
Không còn thời gian để nghĩ ngợi, Trạch Lam sợ đến chân như đông cứng. Cô loạng choạng té nhào khỏi xe, rồi cố gắng dùng sức mà gượng dậy, mặc cho cổ chân đau nhức, cô vẫn phải tiếp tục di chuyển càng xa càng tốt.
Nhưng chỉ vừa đi được một quãng ngắn ngủi, thì những âm thanh gào lên đầy ám ảnh của Giang Triết Hàn cứ truyền đến tai cô. Chúng hệt như tiếng kêu cứu từ sâu dưới lòng địa ngục tăm tối, lại chẳng khác gì tiếng réo gọi đầy kinh khủng của quỷ dữ. Bước chân cô chợt dừng lại, cô bất giác ôm chặt hai bên tai mà khép mắt đầy mâu thuẫn.
Tâm trí cô một lúc trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, tất cả mọi chuyện dường như cùng nhau kéo đến đâp vào đại não. Sự hận thù ích kỉ từ Giang Triết Hàn, cả tội lỗi oan nghiệt mà cha cô đã gây ra trên cơ thể hắn, ngay cả khoảnh khắc hắn nén đau giải thoát cho cô. Ngay giây phút ấy, ánh mắt đầy đau đớn của hắn vô tình đã khắc đậm trong nhận thức của cô.
"Đây rõ ràng là một cơ hội tốt, nhưng tại sao mình không thể cứ thế mà bỏ chạy kia chứ? Tại sao...mình không đủ nhẫn tâm để bỏ mặc anh ta kêu la đến chết? Tại sao chứ???"
Dòng suy nghĩ ấy thay nhau vò nát lương tâm cô đến sắp hoá thành một vũng nước loãng. Cô chậm rãi xoay mặt nhìn lại phía sau, cách cô không xa, Giang Triết Hàn vẫn còn ở yên trong xe mà điên loạn gào lên không ngừng. Nhìn hắn toàn thân gần như đã đầy vết thương, máu đỏ vấy bẩn khắp bộ trang phục hắn đang mặc. Quả thực cô đã bị mềm lòng!
Trạch Lam khép chặt mắt, tay ôm lấy bụng mình mà cắn môi bật khóc nức nở. Đứa trẻ này sau khi cô hạ sinh, nó vẫn phải cần người bố là hắn. Cô không thể nuôi nấng nó, không thể dạy dỗ nó. Một khi nó ra đời, mối quan hệ giữa cô và hắn sẽ hoàn toàn bị vứt bỏ. Hơn nữa, nếu cho rằng ngày hôm nay cô sẽ thực sự chạy thoát khỏi hắn. Vậy còn Phù Dung? Còn Tố Dĩ Dĩ? Họ sẽ sống ra sao trước sự tự do của cô. Đánh đổi cuộc sống của họ, điều đó cô hoàn toàn không làm được.
Cứ cho là cô ngu ngốc cũng được, cho là cô cam chịu cũng được. Nhưng cô không thể đủ ác tâm bỏ mặc một người đang kêu rên thống thiết đến chết.
Bàn tay Giang Triết Hàn cào đến rách cả ngực áo, những dấu tay ngang dọc rỉ máu rải đầy khắp một khoảng ngực vạm vỡ đang phập phồng lên xuống. Hắn thực sự chỉ muốn chết quách cho xong, cơn đau như thể bẻ nát vụn từng đoạn xương trong cơ thể, hắn vẫn không đủ sức để chống lại dù đã trải qua bao nhiêu lần.
Đến khi bàn tay của hắn muốn đưa lên nắm lấy mái tóc đã rối mù kia thì bất chợt bị ngăn cản bởi một ai đó. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Trạch Lam nắm chặt cánh tay hắn, dùng chút sức mọn của mình mà ghì ngược trở lại.
"Đừng...anh sẽ càng tự làm mình bị thương đấy..." giọng Trạch Lam hét lên, trong sự quả quyết ấy lại xen lẫn chút sợ hãi. Giang Triết Hàn căng mắt nhìn cô, cổ họng hắn khô ran nóng rát hệt như đang ngậm phải một cục than cháy đỏ. Hắn dường như nổi điên mà quát to vào mặt cô: "Tôi đã bảo...cô chạy đi kia mà! Tại sao....còn...quay lại làm gì...Đi đi..."
Đôi mắt Trạch Lam ngấn lên hàng vạn lần hoảng loạn, cô nắm lấy cánh tay hắn mà ra sức kéo hắn gần về phía cửa xe: "Nếu tôi để anh lại, anh sẽ chết thật đấy..."
"Bỏ ra..." Giang Triết Hàn gằn giọng, hắn hất tay cô ra khỏi người mình, hơi thở hắn dồn dập, nhìn cô, hắn cố gắng nói: "Nếu cô không đi...người chết...sẽ là cô đấy!"
"Á..."
Trạch Lam kêu lên khi cổ chân trái thực sự đau đến mức không đứng được nữa. Cô ngồi bệch xuống đất, tay ghì chặt nó mà nhăn mày cau có. Lúc này, sự kiềm nén có hạn trong người Giang Triết Hàn đã bị đẩy cao đến đỉnh điểm. Hắn như một con thú dữ, bàn tay nhuốm đầy máu của hắn túm lấy cổ tay cô mà siết chặt. Cô kinh khiếp nhìn vào mắt hắn, nhận thấy phần nhân tính còn lại trong đáy mắt hắn đã hoàn toàn bị che lấp bởi ngọn lửa thèm khát dục vọng đến hoá rồ. Cô vùng vẫy, dùng mọi cách để thoát khỏi hắn nhưng vô ích. Một khi đã phát bệnh, sức lực vốn đã hơn người của hắn sẽ được nhân lên gấp bội.
"Aaa...không..." Trạch Lam gân cổ gào lên khi cổ tay bị hắn vặn đến mức suýt gãy. Bàn tay còn lại yếu ớt đánh vào người hắn một cách bất lực, cô chỉ còn biết liên tục khóc đến cả cổ họng cũng muốn vỡ ra.
Giang Triết Hàn mạnh bạo lôi cô ngã vào xe, vòng tay hắn hung hãng siết chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô. Hắn đè cô nằm dưới thân ảnh cao to của mình rồi lao vào ngấu nghiến đôi môi cô một cách mất kiểm soát. Cánh môi mềm mại như hoa của cô không thể chịu được áp lực khủng khiếp ấy mà bị rách ra đến bật máu.
"Ưm...hmmm" những âm thanh vô nghĩa cứ lần lượt phát ra từ hơi thở mỏng manh của Trạch Lam. Cô khóc đến mệt lả cả người khi chiếc váy đang bị một tay Giang Triết Hàn cấu xé đến rách nát. Mãi cho đến lúc sự vùng vẫy của cô vô tình động vào vết thương của hắn, cơn đau đấy khiến hắn dừng lại một lúc, khi ấy cô mới có thể hé môi mà thở gấp, mùi vị máu tanh lắp đầy trong khoan miệng quả thực kinh tởm.
Trong đầu Giang Triết Hàn thình lình rộ lên chút lý trí đã dần bị suy yếu. Hơi thở mãnh liệt của hắn bây giờ bị cơn đau bào mòn đến cạn kiệt. Hắn đưa mắt nhìn vào gương mặt của Trạch Lam, nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm của cô khiến hắn phải cố nén đau mà kiềm hãm lại cơn thèm khát đang sục sôi như dung nham nóng chảy.
Chỉ sau đó vài giây, Trạch Lam liền căng mắt hãi hùng khi Giang Triết Hàn đột nhiên dùng một mảnh kính vỡ tự đâm mạnh vào bên bả vai phải của hắn.
Sâu hơn, rồi sâu hơn nữa.
Cổ họng hắn phát ra một âm thanh đau đớn đứt quãng. Máu từ vai hắn bắt đầu tuôn ra, một số còn rơi thẳng xuống người cô theo từng giọt lớn.
Cơn đau xé thịt ấy quả nhiên có hiệu quả, Giang Triết Hàn tạm thời quên đi sự ham muốn điên cuồng kia. Hắn nhìn Trạch Lam, hai mắt hắn đến cuối cùng không thể chống chọi được nữa. Mí mắt hắn nặng dần, thần trí như bị thả trôi vào khoảng không vô định. Sức lực hắn thực sự đã bị vắt đến kiệt quệ, trong giây phút tỉnh táo mơ hồ hiếm hoi còn sót lại, hắn chỉ kịp nhìn lấy gương mặt thất thần của Trạch Lam trước khi cơ thể hắn đổ sụp xuống người cô, mọi thứ trước mắt hắn đã trở nên tối đen như mực.
Mùi xăng, mùi cháy khét của động cơ hoà lẫn với mùi máu tanh quyện thành thứ mùi hương kinh khủng nhất mà cô từng ngửi qua. Cô cố sức mở to mắt mà nhìn cho rõ, liền hơi sững sốt khi chứng kiến Giang Triết Hàn đã ngất đi khi hai tay hắn vẫn còn ra sức ôm siết lấy cô, thân thể to lớn của hắn hệt như một cái vỏ bọc vững chắc cố gắng che chở cho cô tránh khỏi sự va chạm từ nhiều phía. Trên trán hắn rỉ xuống một dòng máu đỏ đặc quánh, chảy dài xuống tận cổ.
Cô nhíu mày, giọng nói thều thào cất lên: "Giang Triết Hàn...tỉnh dậy...Giang Triết Hàn..."
Một lần gọi tên hắn, không nhận đuoc phản hồi. Trạch Lam cố ra sưc cựa quậy, dùng một tay vỗ nhẹ vào mặt hắn vài ba cái, lần nữa lại gọi: "Giang Triết Hàn..nghe tôi nói không hả? Trả lời đi..."
Trong nhận thức nhận ra giọng nói đang liên tục truyền đến, Giang Triết Hàn mất một lúc sau mới có thể mở mắt mà quan sát. Ngay khi hắn vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm đó chính là không ngừng ôm lấy mặt Trạch Lam, khẩn trương nhìn dọc khắp cơ thể cô mà hỏi: "Cô không sao chứ? Hả? Có bị thương không?"
Hai mắt Trạch Lam mệt mỏi khép lại, cánh môi hơi hở ra thở một cách khá nặng nề. Cô động thân người, tay ôm lấy đầu mà đáp: "Vẫn ổn! Chỉ thấy...đau nhức một chút."
Giang Triết Hàn thở phào một cái đầy nhẹ nhõm, nhưng khi hắn cử động lại thấy bên hông phần bụng đau đớn vô cùng, cả cánh tay phải cũng truyền đến cơn đau không kém. Cái đau xé da xé thịt khiến hắn phải cơ hồ nhíu mày mà kêu lên một tiếng trong cổ họng.
Lúc này Trạch Lam cũng mới để ý, nơi hông bên trái của hắn bị mảnh vỡ của kính xe ghim vào khá sâu, cánh tay phải của hắn cũng bị vật bén cắt một vết dài, máu chảy ra ướt cả một bên áo vest, lớp áo sơmi bên trong cũng thấm đỏ trông thật khiếp đảm. Hắn nắm chặt bên dưới vết thương, cố gắng ngồi thẳng người một chút.
"Máu...anh chảy máu nhiều quá..." giọng Trạch Lam run rẫy, cô vừa nói vừa lúng túng muốn chạm vào vết thương của Giang Triết Hàn nhưng lại không dám. Cuộc đời cô chưa bao giờ phải trông thấy máu nhiều đến vậy, thần kinh thật sự bị khủng hoảng cực độ.
"A.." tiếng kêu nhỏ nhặt nhưng nghe qua khá đau của hắn lần nữa cất lên. Hắn ngồi ngã người ra sau, bàn tay vẫn cố cấu chặt vào gần nơi vết thương. Mồ hôi hắn tuôn ra nhễ nhại, mái tóc thường ngày luôn vào nếp gọn gàng của hắn nay cũng bị rối tung. Hắn cơ hồ hơi ngửa đầu ra sau, yết hầu trượt dài mà thở ra một cách nặng nhọc.
Trạch Lam thật sự hoảng đến mức không biết phải làm gì cho đúng. Trước mặt cô là một kẻ bị thương máu me đầy người, bên cạnh đó còn có một xác chết vẫn còn mở trừng trừng hai mắt. Cô chỉ là một cô gái đơn thuần, không biết một chút gì về cuộc sống trong cái xã hội ngầm đáng sợ kia. Nay một lúc lại bị cuốn vào một mớ hỗn đỗn chết tiệt, cô quả thực hoảng đến sắp điên lên mất.
Hai bàn tay trắng trẻo bị xây xước đỏ ửng của cô vô thức chạm lên vai hắn. Cô lúng túng hỏi: "Này...Anh thấy sao hả? Đừng...đừng chết...đừng chết mà..."
Câu nói chẳng rõ ý của Trạch Lam thoáng khiến Giang Triết Hàn lấy làm ngạc nhiên. Mắt hắn đờ đẫn nhìn cô, miệng cố phát ra tiếng nói đã khàn đến mức sắp không thể nghe được.
"Cô là bị doạ đến mất trí hay cô thực sự mất trí vậy hả? Chẳng phải...nếu tôi chết...thì sẽ rất có lợi cho cô sao? Sao chứ...sau một quãng thời gian ở bên cạnh tôi, cô không nỡ nhìn tôi chết à?"
Hai hàng mi đã ướt đẫm của Trạch Lam hơi rung lên, trong mắt cô rộ lên chút ngớ ngẫn. Cô lay mạnh vai hắn, miệng hơi gào lên: "Đã đến lúc nào rồi còn đùa tôi sao? Đừng ngủ...nhất định đừng ngủ! Tôi...sẽ gọi cấp cứu..."
Bàn tay Trạch Lam liên tục tìm kiếm khắp nơi trên cơ thể mình, cô gần như không đủ minh mẫn để nhận ra rằng, từ lúc cô bị bắt trở về dinh thự của Giang Triết Hàn, hắn làm gì cho cô sử dụng di động. Sự căng thẳng tột độ thể hiện rõ trên nét mặt đã lấm lem của cô, hốc mắt cô nặng dần, cô sợ đến nước mắt cũng tuỳ tiện rơi lả chả.
"Đâu rồi...điện thoại của tôi đâu...Tại sao lại không thấy..."
Quãng giọng có phần nghẹn lại của cô làm Giang Triết Hàn phải buộc miệng lên tiếng, hắn nhíu mày cố nói với cô: "Điện thoại...ở túi trong...bên trái..."
Trạch Lam quay mặt nhìn hắn, cô phải mất vài giây mới có thể định hình lại câu nói đứt đoạn đó của hắn. Cô cẩn thận đưa tay vào bên trong người hắn, hai mắt hơi co lại vì sợ chạm phải vết thương của hắn. Một tay nắm lấy vạt áo vest, tay còn lại mò mẫm tìm kiếm bên trong chiếc túi. Bỗng nhiên hắn "A.." lên một tiếng thật ngắn, liền làm cô hoảng hốt mà rụt tay trở về: "Có phải tôi chạm vào vết thương không?"
Giang Triết Hàn khép hờ hai mắt, tầm nhìn quả thực có phần yếu đi nhiều. Hắn thở dốc, chỉ lắc đầu mà nói: "Không sao..."
Dường như hơi thở của Trạch Lam cũng bị sự đau đớn của hắn kéo thấp xuống đến tận cùng. Cô nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh, lần nữa đưa tay tìm kiếm. Trong chốc lát, khi cảm thấy lòng bàn tay sờ được vật gì đó. Cô mới vui mừng mà reo lên: "Có rồi..."
Tay cô run run cầm chiếc di động, còn chưa kịp bấm lấy một số thì trên màn hình hiển thị số máy của Tôn Nghị gọi đến. Bên kia đầu dây là giọng nói đầy khẩn trương của anh thông qua chiếc tai nghe: "Triết Hàn, anh sao rồi? Tôi đang trên đường Môn Hạ...anh ở đâu vậy hả?"
Một lần thở hắc của Giang Triết Hàn buông ra, hắn khàn giọng trả lời: "Xe của tôi bị rơi xuống dốc đồi..."
Tôn Nghị vừa nghe thấy, liền sững sốt mà nóng vội xen vào: "Cái...cái gì? Triết Hàn, mọi thứ ổn chứ? Anh có sao không?"
Mắt Giang Triết Hàn khép lại, hắn cố gắng hít thở thật đều nhằm nén lại cơn đau đang lan khắp cơ thể. Hắn nói với giọng đầy mệt mỏi: "Bị thương...đôi chút...Nhanh chóng....A...!"
Câu nói còn chưa kịp hết thì đột ngột chiếc di dộng rơi khỏi tay hắn, lồng ngực hắn chợt thấy căng tức đến sắp vỡ toạt. Thần kinh đau nhức chẳng khác gì bị những đòn búa giáng vào thật mạnh. Từ bên trong cơ thể hắn, máu huyết hệt như bị đun sôi đến nghìn độ. Hắn chỉ thấy toàn thân nóng như đang bị ai đó châm lửa thiêu đốt. Nhìn hắn đau đớn kêu rên như vậy, bất ngờ Trạch Lam cũng vừa sợ vừa lo
"Anh sao thế? Trả lời...trả lời tôi đi...Anh làm sao vậy hả?"
Hai mắt Giang Triết Hàn đang nhắm chặt bỗng dưng mở to trừng trừng nhìn vào cô, đôi đồng tử co lại đầy u ám, xung quanh hằn lên những đường gân máu chi chít như mạng nhện. Đôi mắt hắn đỏ ngầu như hoá điên, hơi thở nóng rát nhả ra mỗi lúc mỗi mạnh dần.
Điều này bất giác khiến Trạch Lam gợi nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng của vài tháng trước. Cái ngày mà cô bị hắn cưỡng bức đến mức phải nhập viện, không sai lệch một chút nào chính là gương mặt này của hắn hiện giờ.
"Chẳng lẽ...chẳng lẽ anh ta lại phát bệnh sao? Tại sao...lại ngay lúc này kia chứ?" dòng suy nghĩ hỗn loạn chạy dài trong đầu khiến Trạch Lam không ngăn được hoảng sợ đến toàn thân run lên.
Mười ngón tay của Giang Triết Hàn cứ thay nhau cấu chặt lên vạt váy trên người Trạch Lam, đôi lông mày nhíu lại đầy đau đớn. Trên diện dung đáng sợ như hoá quỷ đó của hắn là một sự chịu đựng vô hạn. Hắn chỉ thấy từng tế bào bên trong hắn trực chờ kêu gào lên vì mùi hương trên người cô, con dã thú tàn bạo mà hắn đang cố gắng dùng mọi sức lực cuối cùng để ngăn cản đang từng chút từng chút phản lại hắn. Nếu hắn không đủ mạnh mẽ và cương quyết, hắn chắc chắn sẽ mất kiểm soát mà làm tổn hại đến cô. Hoặc tệ hơn, có thể cô sẽ mất mạng vì đang mang đứa bé kia trong bụng.
Giang Triết Hàn cắn răng, hắn bỏ tay khỏi chiếc váy của Trạch Lam mà ôm ngực kêu lên một cách khó khăn: "Chạy...đi..."
Hai mắt Trạch Lam khóc đến mờ nhạt, mọi thứ trước mặt cô bây giờ chẳng khác gì một bức tranh tối tăm bị bôi xoá đến thảm hại. Hai tay cô như mất tự chủ mà run run liên tục, cô rối trí mở lấy chốt đai an toàn đang thắt ngang người mình nhưng không thể.
Cô bật khóc một cách đáng thương, miệng hoảng loạn la hét: "Nó bị kẹt...tôi không mở được...Làm sao...làm sao đây?"
Mái tóc của Giang Triết Hàn hiện giờ bị hắn vò đến rối tung, tầm mắt hoang dại của hắn đã đi đến tận cùng của sự chịu đựng. Những tiếng kêu rên đầy thống khổ của hắn liên tục vang lên với nhịp độ nặng dần. Hắn thở hồng hộc, tay đưa ra nắm lên dây đai an toàn của Trạch Lam, một lực cực mạnh bứt nó đứt đoạn.
Hắn nhìn cô bằng tia mắt tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, giọng nói khàn đặc đến chẳng thể nghe rõ: "Đi...Nhanh lên..."
Không còn thời gian để nghĩ ngợi, Trạch Lam sợ đến chân như đông cứng. Cô loạng choạng té nhào khỏi xe, rồi cố gắng dùng sức mà gượng dậy, mặc cho cổ chân đau nhức, cô vẫn phải tiếp tục di chuyển càng xa càng tốt.
Nhưng chỉ vừa đi được một quãng ngắn ngủi, thì những âm thanh gào lên đầy ám ảnh của Giang Triết Hàn cứ truyền đến tai cô. Chúng hệt như tiếng kêu cứu từ sâu dưới lòng địa ngục tăm tối, lại chẳng khác gì tiếng réo gọi đầy kinh khủng của quỷ dữ. Bước chân cô chợt dừng lại, cô bất giác ôm chặt hai bên tai mà khép mắt đầy mâu thuẫn.
Tâm trí cô một lúc trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, tất cả mọi chuyện dường như cùng nhau kéo đến đâp vào đại não. Sự hận thù ích kỉ từ Giang Triết Hàn, cả tội lỗi oan nghiệt mà cha cô đã gây ra trên cơ thể hắn, ngay cả khoảnh khắc hắn nén đau giải thoát cho cô. Ngay giây phút ấy, ánh mắt đầy đau đớn của hắn vô tình đã khắc đậm trong nhận thức của cô.
"Đây rõ ràng là một cơ hội tốt, nhưng tại sao mình không thể cứ thế mà bỏ chạy kia chứ? Tại sao...mình không đủ nhẫn tâm để bỏ mặc anh ta kêu la đến chết? Tại sao chứ???"
Dòng suy nghĩ ấy thay nhau vò nát lương tâm cô đến sắp hoá thành một vũng nước loãng. Cô chậm rãi xoay mặt nhìn lại phía sau, cách cô không xa, Giang Triết Hàn vẫn còn ở yên trong xe mà điên loạn gào lên không ngừng. Nhìn hắn toàn thân gần như đã đầy vết thương, máu đỏ vấy bẩn khắp bộ trang phục hắn đang mặc. Quả thực cô đã bị mềm lòng!
Trạch Lam khép chặt mắt, tay ôm lấy bụng mình mà cắn môi bật khóc nức nở. Đứa trẻ này sau khi cô hạ sinh, nó vẫn phải cần người bố là hắn. Cô không thể nuôi nấng nó, không thể dạy dỗ nó. Một khi nó ra đời, mối quan hệ giữa cô và hắn sẽ hoàn toàn bị vứt bỏ. Hơn nữa, nếu cho rằng ngày hôm nay cô sẽ thực sự chạy thoát khỏi hắn. Vậy còn Phù Dung? Còn Tố Dĩ Dĩ? Họ sẽ sống ra sao trước sự tự do của cô. Đánh đổi cuộc sống của họ, điều đó cô hoàn toàn không làm được.
Cứ cho là cô ngu ngốc cũng được, cho là cô cam chịu cũng được. Nhưng cô không thể đủ ác tâm bỏ mặc một người đang kêu rên thống thiết đến chết.
Bàn tay Giang Triết Hàn cào đến rách cả ngực áo, những dấu tay ngang dọc rỉ máu rải đầy khắp một khoảng ngực vạm vỡ đang phập phồng lên xuống. Hắn thực sự chỉ muốn chết quách cho xong, cơn đau như thể bẻ nát vụn từng đoạn xương trong cơ thể, hắn vẫn không đủ sức để chống lại dù đã trải qua bao nhiêu lần.
Đến khi bàn tay của hắn muốn đưa lên nắm lấy mái tóc đã rối mù kia thì bất chợt bị ngăn cản bởi một ai đó. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Trạch Lam nắm chặt cánh tay hắn, dùng chút sức mọn của mình mà ghì ngược trở lại.
"Đừng...anh sẽ càng tự làm mình bị thương đấy..." giọng Trạch Lam hét lên, trong sự quả quyết ấy lại xen lẫn chút sợ hãi. Giang Triết Hàn căng mắt nhìn cô, cổ họng hắn khô ran nóng rát hệt như đang ngậm phải một cục than cháy đỏ. Hắn dường như nổi điên mà quát to vào mặt cô: "Tôi đã bảo...cô chạy đi kia mà! Tại sao....còn...quay lại làm gì...Đi đi..."
Đôi mắt Trạch Lam ngấn lên hàng vạn lần hoảng loạn, cô nắm lấy cánh tay hắn mà ra sức kéo hắn gần về phía cửa xe: "Nếu tôi để anh lại, anh sẽ chết thật đấy..."
"Bỏ ra..." Giang Triết Hàn gằn giọng, hắn hất tay cô ra khỏi người mình, hơi thở hắn dồn dập, nhìn cô, hắn cố gắng nói: "Nếu cô không đi...người chết...sẽ là cô đấy!"
"Á..."
Trạch Lam kêu lên khi cổ chân trái thực sự đau đến mức không đứng được nữa. Cô ngồi bệch xuống đất, tay ghì chặt nó mà nhăn mày cau có. Lúc này, sự kiềm nén có hạn trong người Giang Triết Hàn đã bị đẩy cao đến đỉnh điểm. Hắn như một con thú dữ, bàn tay nhuốm đầy máu của hắn túm lấy cổ tay cô mà siết chặt. Cô kinh khiếp nhìn vào mắt hắn, nhận thấy phần nhân tính còn lại trong đáy mắt hắn đã hoàn toàn bị che lấp bởi ngọn lửa thèm khát dục vọng đến hoá rồ. Cô vùng vẫy, dùng mọi cách để thoát khỏi hắn nhưng vô ích. Một khi đã phát bệnh, sức lực vốn đã hơn người của hắn sẽ được nhân lên gấp bội.
"Aaa...không..." Trạch Lam gân cổ gào lên khi cổ tay bị hắn vặn đến mức suýt gãy. Bàn tay còn lại yếu ớt đánh vào người hắn một cách bất lực, cô chỉ còn biết liên tục khóc đến cả cổ họng cũng muốn vỡ ra.
Giang Triết Hàn mạnh bạo lôi cô ngã vào xe, vòng tay hắn hung hãng siết chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô. Hắn đè cô nằm dưới thân ảnh cao to của mình rồi lao vào ngấu nghiến đôi môi cô một cách mất kiểm soát. Cánh môi mềm mại như hoa của cô không thể chịu được áp lực khủng khiếp ấy mà bị rách ra đến bật máu.
"Ưm...hmmm" những âm thanh vô nghĩa cứ lần lượt phát ra từ hơi thở mỏng manh của Trạch Lam. Cô khóc đến mệt lả cả người khi chiếc váy đang bị một tay Giang Triết Hàn cấu xé đến rách nát. Mãi cho đến lúc sự vùng vẫy của cô vô tình động vào vết thương của hắn, cơn đau đấy khiến hắn dừng lại một lúc, khi ấy cô mới có thể hé môi mà thở gấp, mùi vị máu tanh lắp đầy trong khoan miệng quả thực kinh tởm.
Trong đầu Giang Triết Hàn thình lình rộ lên chút lý trí đã dần bị suy yếu. Hơi thở mãnh liệt của hắn bây giờ bị cơn đau bào mòn đến cạn kiệt. Hắn đưa mắt nhìn vào gương mặt của Trạch Lam, nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm của cô khiến hắn phải cố nén đau mà kiềm hãm lại cơn thèm khát đang sục sôi như dung nham nóng chảy.
Chỉ sau đó vài giây, Trạch Lam liền căng mắt hãi hùng khi Giang Triết Hàn đột nhiên dùng một mảnh kính vỡ tự đâm mạnh vào bên bả vai phải của hắn.
Sâu hơn, rồi sâu hơn nữa.
Cổ họng hắn phát ra một âm thanh đau đớn đứt quãng. Máu từ vai hắn bắt đầu tuôn ra, một số còn rơi thẳng xuống người cô theo từng giọt lớn.
Cơn đau xé thịt ấy quả nhiên có hiệu quả, Giang Triết Hàn tạm thời quên đi sự ham muốn điên cuồng kia. Hắn nhìn Trạch Lam, hai mắt hắn đến cuối cùng không thể chống chọi được nữa. Mí mắt hắn nặng dần, thần trí như bị thả trôi vào khoảng không vô định. Sức lực hắn thực sự đã bị vắt đến kiệt quệ, trong giây phút tỉnh táo mơ hồ hiếm hoi còn sót lại, hắn chỉ kịp nhìn lấy gương mặt thất thần của Trạch Lam trước khi cơ thể hắn đổ sụp xuống người cô, mọi thứ trước mắt hắn đã trở nên tối đen như mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.