Chương 44
Mộc Tô Lý
30/11/2021
Mèo con này tính giặt áo choàng cho ta đấy ư?
Ân Vô Thư ra tay nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cơ thể Tạ Bạch đã phải chịu
một chuỗi những vấn đề từ trước, suốt dọc đường còn bốn ba đánh nhau
không được chăm nom nghỉ ngơi mà còn phải chịu đựng thêm chuyện vừa
rồi nữa, chẳng khác nào bệnh cũ chưa lành đã gánh thêm thương tốn mới.
Cơ thể hắn đúng là không chống chịu nổi, vừa rút van ra là xẹp hẳn xuống,
bất tỉnh hoàn toàn không biết tròi trăng mây nước gì nữa.
Dì Lâu và giao nhân giật bắn mình nhưng thật ra Tạ Bạch vẫn không vấn
để gì, hắn không chịu đau đón hay khó chịu về thể xác, chẳng qua chỉ bị
xoay vấn trong những cơn mơ ùn ùn kéo tới và không tỉnh lại được.
Hắn mơ về dịp thanh minh năm lên sáu.
Trong trí nhớ của hắn, hôm ấy cũng không khác gì những lễ thanh minh
khác, trời âm u từ rạng sáng, chẳng mấy chốc mà mưa đã lất phất ngoài kia
song nhẹ nhàng đến độ rơi trên áo cũng không ướt. Với người thường, thời
tiết đầu tháng tư đã thật ôn hoà, nhưng hắn vẫn cảm thấy se lạnh.
Gió trên lầu hai thổi mạnh hơn bên dưới một chút, Tạ Bạch sợ lan hơi ẩm
vào phòng nên không dám mở hết cửa sổ, chỉ hé nó ra gần một nửa rồi yên
lặng nằm dựa lưng trên ghế, ngắm những cánh sơn trà đỏ thắm ngoài sân.
ở đối diện đang đóng kín nhưng
vẫn có người qua lại ở những căn nhà kề bên, họ ghim cành liễu ngoài
khung cửa. Những người sống trong nhà bên cạnh đang đốt giấy tiền vàng
bạc trong sân, tro giấy tản ra cùng hơi ẩm dưới mưa bốc lên mùi khói mơ
Cửa chính cửa hàng cầm đồ Đào Hoa
hồ khe khẽ.
Suốt năm năm tuổi, Tạ Bạch vẫn chưa thích nghi với trận Bách quỷ dưỡng
thi trên cơ thể nên thường đau đón đến không còn biết gì, cả người hắn
lạnh căm tựa băng vụn. Rất nhiều đêm hắn buốt đến run rấẩy đánh răng
bẩn bật mà không cách nào chìm vào giấc ngủ, chỉ khi cuộn mình trong
lòng Ân Vô Thư mới giúp hắn cảm thấy ấm áp được đôi chút, thế là dần dà
hắn trở thành em bé người tuyết lẽo đẽo đi theo Ân Vô Thư khắp nơi mà
không nói tiếng nào. Kể cả về đêm cũng thế, chỉ khi hắn ôm chặt vạt áo
của Ấn Vô Thư, được bao trùm trong hơi ấm cơ thể mới mong ngủ được
đội chút.
Thói quen này tiếp tục như thế hơn một năm.
Thanh minh hôm ấy là lần đầu tiên hắn có thể thả lỏng gần cốt mà ngủ say
sưa một lần, sáng thức dậy trên cơ thể không lạnh cũng không có vết th
ương nên hắn rất vui vẻ, thành thử mới có tầm trạng ngồi ngắm mưa bên
cửa số.
Con nít có vui hay không cũng rất dễ thấy, dù có là Tạ Bạch nghiêm mặt từ
bé cũng không ngoại lệ. Hắn ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh một hồi thì khó
nén lòng muốn chạy về giường gọi Ân Vô Thư cùng đến ngắm chung, hoặc
để Ân Vô Thư nói cho hắn nghe vì sao những người ngoài kia lại phải cắm
liễu, vì sao họ phải đốt vàng mã.
Dù đã sống chung hơn một năm, Tạ Bạch chuyển từ chống đối sang ỷ lại
vào Ân Vô Thư, nhưng hắn vẫn chưa đến độ có thể chẳng nề hà chút gì.
Hắn đứng bên giường nhìn Ân Vô Thư đang nằm ngủ với quần áo chỉnh tế,
chần chờ hết cả buổi mới duỗi một đầu ngón tay ra chọt nhẹ trên mu bàn
tay Ân Vô Thư xem sao rồi tức thì rút tay lại, ngoan ngoãn đứng chờ bên
cạnh.
Ngờ đầu Ân Vô Thư không tỉnh.
Tạ Bạch mấp máy đôi môi không có chút máu, do dự một chút rồi khẽ
khàng ôm ngón tay lay lay cánh tay Ân Vô Thư.
Vẫn không có phản ứng.
Tạ Bạch: ..
Chạm hai lần rồi mà không có phản ứng, hắn bèn lớn gan hơn, nằm xuống
bên giường chọt chọt lên mặt Ân Vô Thư.
Bấy giờ Ân Vô Thư mới hơi nhíu mày một chút, xong lại tiếp tục bất động.
Tạ Bạch: ...
Thuở đó hắn còn bé tí, có biết gì gọi là khác thường bất thưòng đầu, hắn
chỉ thấy Ân Vô Thư có hơi là lạ. Thường ngày Tạ Bạch chưa mở mắt thì Ân
Vô Thư đã sớm tỉnh và ròi giường rồi, có bao giờ trời sáng tỏ thế này mà
vẫn chưa tỉnh, thậm chí gọi rồi còn không có phản ứng.
Hắn ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, rồi lại ngoái nhìn Ân Vô Thư trên giường, rốt
cuộc không nhịn được nữa bèn bò lên giường, quỳ bên cạnh người Ấn Vô T
hư và đẩy đẩy vai y.
Dưới cái tiết trời như thế, Ân Vô Thư đã đổi sang áo mỏng từ lâu, y vẫn
luôn không thích ăn mặc quá rườm rà, trước giờ cũng toàn mặc áo bào tay
rộng được buộc lỏng lẻo. Bị Tạ Bạch đẩy như vậy, vạt áo trước của y liền t
rượt sang một bên, để lộ ra phần da bên dưới cổ gần bả vai.
Tạ Bạch vừa thấy đã ngẩn cả người không dám đấy tiếp nữa. Hắn thấy trên
mảnh da ấy đột ngột xuất hiện hai lỗ máu.
Hắn trợn to mắt, len lén nhìn lên Ân Vô Thư vẫn chưa tỉnh lại, kế đó nhấc
nửa thân bị lộ khỏi vạt áo lên nhìn kỹ một chút thì thấy ở nơi đó không chỉ
có hai lỗ máu, mà lẩn bên dưới vạt áo còn ba lỗ khác nữa. Tổng cộng có
năm lỗ, theo hình dạng thì đoán chừng bị một loài yêu quái nào đó dùng
vuốt khoét thẳng vào trong.
Loại vết thương như thế này một số trẻ nhỏ nhìn vào không hiểu rõ được,
nhưng Tạ Bạch lại thấu tỏ vô cùng, bởi hắn có thể đếm trong một bàn tay
số thương tổn trong đời gây đau đón sâu đậm đến thế.
Đấy là là lần đầu tiên hắn thấy trên người Ân Vô Thư có vết thương, nhưng
lạ lùng nhất chính là khi vào đêm vết thương hãy còn chưa xuất hiện, hắn
chốc tỉnh chốc ngủ cả một đêm và Ân Vô Thư vẫn luôn bên cạnh chứ khô
ng hề ra khỏi cửa. Dùng mạch suy nghĩ của một đứa trẻ, hắn không làm
sao nghĩ ra được rốt cuộc vết thương kia từ đầu mà ra nên càng kinh
hoảng mấy động máu kỳ dị kia.
Hắn sợ đến độ không dám hít thở mạnh, làm gì còn tâm trạng đóng cửa sổ
lại nữa mà chỉ ngồi chăm chăm nhìn vào mấy cái lỗ máu kia. Có lẽ vì Ấn Vô
Thư nằm ngửa nên máu không hề chảy ra mà dường như chỉ nằm yên
trong vết thương.
Hắn nhìn lỗ máu rồi lại nhìn Ân Vô Thư vẫn không tỉnh lại, khó kìm lòng sờ
lên ngực y.
Khi đó Ấn Vô Thư khoét tim chưa được mấy năm nên bên dưới da thịt
thứ gì cả, tất nhiên Tạ Bạch sở mà không thấy nhịp tim. Hắn
không
hoảng sợ trợn trừng hai mắt, mím môi mà nước mắt đổ trào tanh tách.
Bởi còn nhỏ nên Tạ Bạch rất dễ bị doạ giống những trẻ em đồng lứa, đâm
ra hắn không hề để ý thấy mấy lỗ máu kia đang chầm chậm khép lại.
Giữa khi hắn cuộn người lại như một chú mèo nhỏ và cúi gằm đầu khóc
sướt mướt chẳng còn biết trời trăng gì, một cánh tay ấm áp chợt lau đi
viền cằm đẫm nước mắt của hắn.
Tạ Bạch khóc thút thít một chốc rồi ngắng đầu, nước mắt còn đọng trong
mi thuận đường trào ra, nhờ đó mà tầm mắt hắn trở nên rõ ràng hơn. Hắn
thấy Ân Vô Thư gọi sao cũng không tỉnh giờ đã mở mắt, nhìn hắn với nét
mặt hơi bất đắc dĩ, ngón tay thon gầy nhéo nhẹ mặt hắn mà nói:
- Mèo hoa nhà ai lẻn vào phòng ta thế này?
Tạ Bạch ngây ngốc nhìn y một hồi mới phát giác y đã tỉnh thật rồi. Không
biết chỉ do nhẹ nhõm hay còn lý do gì khác mà hắn bất chơt mím chặt môi,
nước mắt lại giàn giụa rơi xuống mãnh liệt hơn, hắn níu chặt tay áo Ân Vô
Thư rồi vùi cả mặt vào người Ân Vô Thư, nằm im re không động đậy hệt
như một chú mèo con cuộn trong ổ.
Mãi một lúc lấu sau, hắn mới nức nở lầm bầm vào vạt áo y:
- Ngài đừng chết.
Ân Vô Thư thấy thế thật buồn cười, bèn thấp giọng cười một tiếng, đoạn
Vỗ Vỗ tay sau đầu hắn mà bảo:
- Mèo con này tính giặt áo choàng cho ta đấy ư?
Tạ Bạch vẫn nín thinh chốn mình trong vạt áo.
Ân Vô Thư để yên cho hắn chốn một hồi, sau đó lại vỗ đầu hắn:
- Còn khóc nữa thì hỏng áo choàng mất.
Tạ Bạch vẫn không nhúc nhích.
Ấn Vô Thư:
-... Tiểu tổ tông đừng khóc nữa.
Thật ra Tạ Bạch đã ngừng khóc rồi, trẻ con nói khóc là khóc nói cười là
cười ngay, cảm xúc đến rồi đi đều rất nhanh, hắn nhìn thấy Ân Vô Thư tỉnh
lại và còn nói chuyện với hắn thì đã chẳng còn ủ rũ trong lòng, khóc hết
nước mắt rồi thôi. Thế nhưng nghĩ đến chuyện mình khóc bù lu bù loa như
vậy khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng nên chốn luôn mặt mình trong đấy
chứ không chịu ngẩng đầu lên.
Nghe thấy Ân Vô Thư gọi tổ tông, cuối cùng hắn vẫn không nhịn nổi, bèn
chống lên gương mặt thẫn thờ còn hằn nước mắt và ngóc đầu lên trong im
lặng.
Thấy hắn vẫn còn lo lắng, Ân Vô Thư chỉ vào làn da bên dưới vai mình và
nói:
- Ban nãy làm cậu sợ à? Để ta làm phép thuật cho cậu xem nhé, cậu nhìn
lại xem có còn vết thương gì không nào?
Tạ Bạch nhìn theo đầu ngón tay y thì thấy đúng là năm lỗ máu kia đều biến
mất cả rồi, giờ chỉ còn lại dấu vết rất mờ. Vừa rồi hắn khóc quá nhiều rồi
còn vùi mặt vào áo hết cả buổi nên nhoè hết cả mắt, phải chờ một chút
mới lấy lại tiêu cự rõ ràng, đến khi đó trên người Ân Vô Thư đã không còn
một chút dấu tích nào.
Tạ Bạch chóp chớp mắt, có hơi ngẩn người.
Ấn Vô Thư nói:
- Thấy không, ta có sao đầu, không bị thương một tẹo nào.
Tạ Bạch bối rối một hỏi rồi ngây ngô đáp:
- Tim ngài không đập...
Ấn Vô Thư khoát tay:
- Tim không đập ta cũng sẽ không chết.
Tạ Bạch vẫn ngo ngác nhìn y, vẫn tiếp tục đè tay lên ngực y với dáng vẻ
không cách nào hiểu được.
Ân Vô Thư ắt là sợ hắn sau này lại bị doạ sợ khóc còn hơn diễn viên tuồng
nữa nên trực tiếp liệt kê thẳng một loạt:
- Bị thương cũng không chết, tim không đập cũng không chết, ngủ không
tỉnh cũng không chết. Ta ấy à, xương cốt mà không mục nát hết thì ta sẽ k
hông chết, nếu không muốn chết thì ta sẽ không chết. Đừng khóc nữa nào.
Tạ Bạch nén nhịn một hồi lâu mới nói giọng buồn bã:
Nát hết xương thì sẽ chết đấy thôi?
Ấn Vô Thư
chỉnh đốn lại áo choàng rồi xuống giường, vừa bế Tạ Bạch
xuống lầu vừa nói:
- Đi nào, dắt cậu đi rửa mặt, vằn vện đến độ này thiếu điều đi nhận anh
em với con hổ trước cửa nhà Lạc Trúc Thanh được luôn rồi đấy.
Ân Vô Thư ra tay nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cơ thể Tạ Bạch đã phải chịu
một chuỗi những vấn đề từ trước, suốt dọc đường còn bốn ba đánh nhau
không được chăm nom nghỉ ngơi mà còn phải chịu đựng thêm chuyện vừa
rồi nữa, chẳng khác nào bệnh cũ chưa lành đã gánh thêm thương tốn mới.
Cơ thể hắn đúng là không chống chịu nổi, vừa rút van ra là xẹp hẳn xuống,
bất tỉnh hoàn toàn không biết tròi trăng mây nước gì nữa.
Dì Lâu và giao nhân giật bắn mình nhưng thật ra Tạ Bạch vẫn không vấn
để gì, hắn không chịu đau đón hay khó chịu về thể xác, chẳng qua chỉ bị
xoay vấn trong những cơn mơ ùn ùn kéo tới và không tỉnh lại được.
Hắn mơ về dịp thanh minh năm lên sáu.
Trong trí nhớ của hắn, hôm ấy cũng không khác gì những lễ thanh minh
khác, trời âm u từ rạng sáng, chẳng mấy chốc mà mưa đã lất phất ngoài kia
song nhẹ nhàng đến độ rơi trên áo cũng không ướt. Với người thường, thời
tiết đầu tháng tư đã thật ôn hoà, nhưng hắn vẫn cảm thấy se lạnh.
Gió trên lầu hai thổi mạnh hơn bên dưới một chút, Tạ Bạch sợ lan hơi ẩm
vào phòng nên không dám mở hết cửa sổ, chỉ hé nó ra gần một nửa rồi yên
lặng nằm dựa lưng trên ghế, ngắm những cánh sơn trà đỏ thắm ngoài sân.
ở đối diện đang đóng kín nhưng
vẫn có người qua lại ở những căn nhà kề bên, họ ghim cành liễu ngoài
khung cửa. Những người sống trong nhà bên cạnh đang đốt giấy tiền vàng
bạc trong sân, tro giấy tản ra cùng hơi ẩm dưới mưa bốc lên mùi khói mơ
Cửa chính cửa hàng cầm đồ Đào Hoa
hồ khe khẽ.
Suốt năm năm tuổi, Tạ Bạch vẫn chưa thích nghi với trận Bách quỷ dưỡng
thi trên cơ thể nên thường đau đón đến không còn biết gì, cả người hắn
lạnh căm tựa băng vụn. Rất nhiều đêm hắn buốt đến run rấẩy đánh răng
bẩn bật mà không cách nào chìm vào giấc ngủ, chỉ khi cuộn mình trong
lòng Ân Vô Thư mới giúp hắn cảm thấy ấm áp được đôi chút, thế là dần dà
hắn trở thành em bé người tuyết lẽo đẽo đi theo Ân Vô Thư khắp nơi mà
không nói tiếng nào. Kể cả về đêm cũng thế, chỉ khi hắn ôm chặt vạt áo
của Ấn Vô Thư, được bao trùm trong hơi ấm cơ thể mới mong ngủ được
đội chút.
Thói quen này tiếp tục như thế hơn một năm.
Thanh minh hôm ấy là lần đầu tiên hắn có thể thả lỏng gần cốt mà ngủ say
sưa một lần, sáng thức dậy trên cơ thể không lạnh cũng không có vết th
ương nên hắn rất vui vẻ, thành thử mới có tầm trạng ngồi ngắm mưa bên
cửa số.
Con nít có vui hay không cũng rất dễ thấy, dù có là Tạ Bạch nghiêm mặt từ
bé cũng không ngoại lệ. Hắn ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh một hồi thì khó
nén lòng muốn chạy về giường gọi Ân Vô Thư cùng đến ngắm chung, hoặc
để Ân Vô Thư nói cho hắn nghe vì sao những người ngoài kia lại phải cắm
liễu, vì sao họ phải đốt vàng mã.
Dù đã sống chung hơn một năm, Tạ Bạch chuyển từ chống đối sang ỷ lại
vào Ân Vô Thư, nhưng hắn vẫn chưa đến độ có thể chẳng nề hà chút gì.
Hắn đứng bên giường nhìn Ân Vô Thư đang nằm ngủ với quần áo chỉnh tế,
chần chờ hết cả buổi mới duỗi một đầu ngón tay ra chọt nhẹ trên mu bàn
tay Ân Vô Thư xem sao rồi tức thì rút tay lại, ngoan ngoãn đứng chờ bên
cạnh.
Ngờ đầu Ân Vô Thư không tỉnh.
Tạ Bạch mấp máy đôi môi không có chút máu, do dự một chút rồi khẽ
khàng ôm ngón tay lay lay cánh tay Ân Vô Thư.
Vẫn không có phản ứng.
Tạ Bạch: ..
Chạm hai lần rồi mà không có phản ứng, hắn bèn lớn gan hơn, nằm xuống
bên giường chọt chọt lên mặt Ân Vô Thư.
Bấy giờ Ân Vô Thư mới hơi nhíu mày một chút, xong lại tiếp tục bất động.
Tạ Bạch: ...
Thuở đó hắn còn bé tí, có biết gì gọi là khác thường bất thưòng đầu, hắn
chỉ thấy Ân Vô Thư có hơi là lạ. Thường ngày Tạ Bạch chưa mở mắt thì Ân
Vô Thư đã sớm tỉnh và ròi giường rồi, có bao giờ trời sáng tỏ thế này mà
vẫn chưa tỉnh, thậm chí gọi rồi còn không có phản ứng.
Hắn ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, rồi lại ngoái nhìn Ân Vô Thư trên giường, rốt
cuộc không nhịn được nữa bèn bò lên giường, quỳ bên cạnh người Ấn Vô T
hư và đẩy đẩy vai y.
Dưới cái tiết trời như thế, Ân Vô Thư đã đổi sang áo mỏng từ lâu, y vẫn
luôn không thích ăn mặc quá rườm rà, trước giờ cũng toàn mặc áo bào tay
rộng được buộc lỏng lẻo. Bị Tạ Bạch đẩy như vậy, vạt áo trước của y liền t
rượt sang một bên, để lộ ra phần da bên dưới cổ gần bả vai.
Tạ Bạch vừa thấy đã ngẩn cả người không dám đấy tiếp nữa. Hắn thấy trên
mảnh da ấy đột ngột xuất hiện hai lỗ máu.
Hắn trợn to mắt, len lén nhìn lên Ân Vô Thư vẫn chưa tỉnh lại, kế đó nhấc
nửa thân bị lộ khỏi vạt áo lên nhìn kỹ một chút thì thấy ở nơi đó không chỉ
có hai lỗ máu, mà lẩn bên dưới vạt áo còn ba lỗ khác nữa. Tổng cộng có
năm lỗ, theo hình dạng thì đoán chừng bị một loài yêu quái nào đó dùng
vuốt khoét thẳng vào trong.
Loại vết thương như thế này một số trẻ nhỏ nhìn vào không hiểu rõ được,
nhưng Tạ Bạch lại thấu tỏ vô cùng, bởi hắn có thể đếm trong một bàn tay
số thương tổn trong đời gây đau đón sâu đậm đến thế.
Đấy là là lần đầu tiên hắn thấy trên người Ân Vô Thư có vết thương, nhưng
lạ lùng nhất chính là khi vào đêm vết thương hãy còn chưa xuất hiện, hắn
chốc tỉnh chốc ngủ cả một đêm và Ân Vô Thư vẫn luôn bên cạnh chứ khô
ng hề ra khỏi cửa. Dùng mạch suy nghĩ của một đứa trẻ, hắn không làm
sao nghĩ ra được rốt cuộc vết thương kia từ đầu mà ra nên càng kinh
hoảng mấy động máu kỳ dị kia.
Hắn sợ đến độ không dám hít thở mạnh, làm gì còn tâm trạng đóng cửa sổ
lại nữa mà chỉ ngồi chăm chăm nhìn vào mấy cái lỗ máu kia. Có lẽ vì Ấn Vô
Thư nằm ngửa nên máu không hề chảy ra mà dường như chỉ nằm yên
trong vết thương.
Hắn nhìn lỗ máu rồi lại nhìn Ân Vô Thư vẫn không tỉnh lại, khó kìm lòng sờ
lên ngực y.
Khi đó Ấn Vô Thư khoét tim chưa được mấy năm nên bên dưới da thịt
thứ gì cả, tất nhiên Tạ Bạch sở mà không thấy nhịp tim. Hắn
không
hoảng sợ trợn trừng hai mắt, mím môi mà nước mắt đổ trào tanh tách.
Bởi còn nhỏ nên Tạ Bạch rất dễ bị doạ giống những trẻ em đồng lứa, đâm
ra hắn không hề để ý thấy mấy lỗ máu kia đang chầm chậm khép lại.
Giữa khi hắn cuộn người lại như một chú mèo nhỏ và cúi gằm đầu khóc
sướt mướt chẳng còn biết trời trăng gì, một cánh tay ấm áp chợt lau đi
viền cằm đẫm nước mắt của hắn.
Tạ Bạch khóc thút thít một chốc rồi ngắng đầu, nước mắt còn đọng trong
mi thuận đường trào ra, nhờ đó mà tầm mắt hắn trở nên rõ ràng hơn. Hắn
thấy Ân Vô Thư gọi sao cũng không tỉnh giờ đã mở mắt, nhìn hắn với nét
mặt hơi bất đắc dĩ, ngón tay thon gầy nhéo nhẹ mặt hắn mà nói:
- Mèo hoa nhà ai lẻn vào phòng ta thế này?
Tạ Bạch ngây ngốc nhìn y một hồi mới phát giác y đã tỉnh thật rồi. Không
biết chỉ do nhẹ nhõm hay còn lý do gì khác mà hắn bất chơt mím chặt môi,
nước mắt lại giàn giụa rơi xuống mãnh liệt hơn, hắn níu chặt tay áo Ân Vô
Thư rồi vùi cả mặt vào người Ân Vô Thư, nằm im re không động đậy hệt
như một chú mèo con cuộn trong ổ.
Mãi một lúc lấu sau, hắn mới nức nở lầm bầm vào vạt áo y:
- Ngài đừng chết.
Ân Vô Thư thấy thế thật buồn cười, bèn thấp giọng cười một tiếng, đoạn
Vỗ Vỗ tay sau đầu hắn mà bảo:
- Mèo con này tính giặt áo choàng cho ta đấy ư?
Tạ Bạch vẫn nín thinh chốn mình trong vạt áo.
Ân Vô Thư để yên cho hắn chốn một hồi, sau đó lại vỗ đầu hắn:
- Còn khóc nữa thì hỏng áo choàng mất.
Tạ Bạch vẫn không nhúc nhích.
Ấn Vô Thư:
-... Tiểu tổ tông đừng khóc nữa.
Thật ra Tạ Bạch đã ngừng khóc rồi, trẻ con nói khóc là khóc nói cười là
cười ngay, cảm xúc đến rồi đi đều rất nhanh, hắn nhìn thấy Ân Vô Thư tỉnh
lại và còn nói chuyện với hắn thì đã chẳng còn ủ rũ trong lòng, khóc hết
nước mắt rồi thôi. Thế nhưng nghĩ đến chuyện mình khóc bù lu bù loa như
vậy khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng nên chốn luôn mặt mình trong đấy
chứ không chịu ngẩng đầu lên.
Nghe thấy Ân Vô Thư gọi tổ tông, cuối cùng hắn vẫn không nhịn nổi, bèn
chống lên gương mặt thẫn thờ còn hằn nước mắt và ngóc đầu lên trong im
lặng.
Thấy hắn vẫn còn lo lắng, Ân Vô Thư chỉ vào làn da bên dưới vai mình và
nói:
- Ban nãy làm cậu sợ à? Để ta làm phép thuật cho cậu xem nhé, cậu nhìn
lại xem có còn vết thương gì không nào?
Tạ Bạch nhìn theo đầu ngón tay y thì thấy đúng là năm lỗ máu kia đều biến
mất cả rồi, giờ chỉ còn lại dấu vết rất mờ. Vừa rồi hắn khóc quá nhiều rồi
còn vùi mặt vào áo hết cả buổi nên nhoè hết cả mắt, phải chờ một chút
mới lấy lại tiêu cự rõ ràng, đến khi đó trên người Ân Vô Thư đã không còn
một chút dấu tích nào.
Tạ Bạch chóp chớp mắt, có hơi ngẩn người.
Ấn Vô Thư nói:
- Thấy không, ta có sao đầu, không bị thương một tẹo nào.
Tạ Bạch bối rối một hỏi rồi ngây ngô đáp:
- Tim ngài không đập...
Ấn Vô Thư khoát tay:
- Tim không đập ta cũng sẽ không chết.
Tạ Bạch vẫn ngo ngác nhìn y, vẫn tiếp tục đè tay lên ngực y với dáng vẻ
không cách nào hiểu được.
Ân Vô Thư ắt là sợ hắn sau này lại bị doạ sợ khóc còn hơn diễn viên tuồng
nữa nên trực tiếp liệt kê thẳng một loạt:
- Bị thương cũng không chết, tim không đập cũng không chết, ngủ không
tỉnh cũng không chết. Ta ấy à, xương cốt mà không mục nát hết thì ta sẽ k
hông chết, nếu không muốn chết thì ta sẽ không chết. Đừng khóc nữa nào.
Tạ Bạch nén nhịn một hồi lâu mới nói giọng buồn bã:
Nát hết xương thì sẽ chết đấy thôi?
Ấn Vô Thư
chỉnh đốn lại áo choàng rồi xuống giường, vừa bế Tạ Bạch
xuống lầu vừa nói:
- Đi nào, dắt cậu đi rửa mặt, vằn vện đến độ này thiếu điều đi nhận anh
em với con hổ trước cửa nhà Lạc Trúc Thanh được luôn rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.