Chương 17: Áo Quan Cho Tình Nhân
ThuyMongTrung
31/05/2020
Buổi chiều.
Ngày thứ ba sau khi chôn cất.
Gia đình của Lãnh Phương làm Lễ Tam Chiêu cho cô.
Dân gian quan niệm sau khoảng ba ngày, linh hồn của người chết sẽ tụ lại đủ ba hồn bảy phách và cần mở cửa mả cho người chết có thể thoát ra khỏi mộ mà về với bàn thờ trong nhà. Đó là ý nghĩa của Lễ Tam Chiêu hay còn gọi là Mở cửa mả.
Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn chờ cho gia đình của Lãnh Phương về hết mới xuất hiện. Thủy Mộng Trung cầm theo một bó hoa tươi rực rỡ đặt lên trước mộ của cô.
Mặt trời dần khuất dạng, chim chóc theo nhau bay về tổ, lũ gà đã nhảy nhót về chuồng.
Màn đêm đang rủ tấm chăn tối tăm của mình lên vạn vật.
Cây cối lay lắt, ủ rũ, một trận gió âm hàn nổi lên.
Thủy Mộng Trung mở Niệm lực.
Lữ Hàn mở Thấu Thị.
Lãnh Phương xuất hiện bên cạnh họ, đứng đó nhìn hai người. Lữ Hàn lấy ra một cái Kinh luân đưa cho Thủy Mộng Trung, bảo chỉ còn khoảng năm phút nữa là đến thời gian phù hợp, rồi anh rời đi một khoảng xa, dành lại không gian riêng tư cho hai người.
Lãnh Phương đứng yên nhìn Thủy Mộng Trung không nói gì, tất nhiên cô không thể nói được.
Thủy Mộng Trung đứng yên nhìn Lãnh Phương không nói gì, vì anh không biết phải nói gì.
Thủy Mộng Trung có thể nói rằng anh xin lỗi, hay là nói rằng anh rất tiếc, hay là nói rằng anh đau lòng… nhưng tất cả chúng đều không phù hợp.
Cuối cùng Thủy Mộng Trung chỉ nói được một câu mà tất cả những gã đàn ông ngớ ngẩn đều hay hỏi thăm cô gái của mình:
- Em … em có khỏe không?
Lữ Hàn tuy đã rời xa nhưng vẫn kịp nghe câu nói đó của Thủy Mộng Trung, anh chảy một giọt mồ hôi dài trên trán, lắc đầu ngán ngẩm: gã này, hành động thì như một vị thần, nhưng nói chuyện với gái thì như một tên ngốc.
Thủy Mộng Trung chắc cũng nhận ra câu hỏi của mình ngớ ngẩn đến thế nào khi dùng nó với Lãnh Phương. Anh dừng lại rồi nói tiếp:
- Anh… thấy nhớ em.
Rốt cuộc Thủy Mộng Trung cũng nói được vài câu chậm rãi, mang nhiều tâm tư:
- Anh mang đến cho em một bó hoa rực rõ vì không muốn em phải buồn. Anh biết, cuộc đời của em đã chẳng có mấy niềm vui. Trong đêm em ngủ ở nhà anh, em đã kể cho anh nghe nhiều chuyện. Em đã phải chăm sóc cơ thể mình đẹp như thế nào để tồn tại được trong công việc, nhưng em cũng đã phải mạnh mẽ thế nào khi luôn cố gắng giữ mình ở giới hạn cuối cùng.
- Đôi khi anh nghĩ, nếu anh là em, anh không thể làm như thế được.
- Cái gì gọi là lương thiện? Cái gì gọi là đàng hoàng? Quy chuẩn đạo đức của mọi người vốn không dành cho em. Em tự đặt ra quy chuẩn cho riêng mình.
- Xã hội vốn chẳng coi trọng em, nhưng anh luôn nghĩ em là đóa hoa thuần khiết nhất. Như một đóa hoa sen vậy. Phải, em chính là đóa sen xinh đẹp nhất trong lòng anh.
Hoa sen nổi tiếng vì nó mọc lên trong bùn. Nếu nó mọc lên từ nơi đất cỏ bình thường khác, nó sẽ không thể có được danh tiếng như vậy.
Trong xã hội, sẽ có người mọc lên từ đất phù sa được bồi đắp màu mỡ, sẽ có người mọc lên từ đất thảo nguyên khí hậu mát mẻ, sẽ có người mọc lên từ đất đồng cỏ cháy nắng… và có những người mọc lên từ trong chính bùn lầy tăm tối.
Để có thể mọc thành một đóa sen từ bùn lầy, đó là một quá trình của những ngày dài nuốt nước mắt vào miệng, của những đêm dài khóc ướt đẫm cả gối, của những cám dỗ về chất gây nghiện, về rượu, về thuốc lá, về những khoản vay nợ, về nguy cơ bị tấn công tình dục, về những đường dây có bảo kê chặt chẽ…
Đối với đàn ông khi trải qua những quá trình đó là khó khăn một phần.
Đối với phụ nữ khó khăn đó phải là mười phần.
Những đóa sen thuần khiết thật ra vô cùng gần gũi. Nhưng đám đông chưa từng dễ dàng nhận ra được những đóa sen đang vươn mình trong tự nhiên đón ánh nắng mỗi sáng sớm, mà chỉ nhận ra được những đóa sen được cắm trong bình trang trí xinh đẹp và có người nói rằng: này, đây là hoa sen đấy. Đóa sen trong bình là hoa thật hay là hoa giả được làm như thật? Điều đó rất khó nhận biết.
Trời bỗng đổ một trận mưa đêm.
Mưa đêm rất đặc biệt. Đó là những cơn mưa của ký ức, của lắng dịu, của nhớ nhung, của suy tư, của trầm mặc. Đó còn là cơn mưa của những người đang yêu.
Cơn mưa như nhắc nhở Thủy Mộng Trung đã đến thời khắc phù hợp. Anh bấm vào nút khởi động cho Kinh luân bắt đầu quay.
Kinh luân này là một bảo bối trong gia tộc của Lữ Hàn. Nó được chế tạo bằng vàng nguyên chất cùng các loại đá quý khảm nạm. Trên vòng quay được khắc một vạn biến thần chú Đại Bi bởi một vị Hòa Thượng dùng Thiền lực khắc lên.
Kinh luân quay tròn trong tay của Thủy Mộng Trung, một vạn biến chú Đại Bi màu vàng kim xuất hiện, tạo thành một hình cầu khổng lồ quay tròn chậm rãi mang theo uy lực Phật pháp vô cùng vô tận bao quanh cả Thủy Mộng Trung và Lãnh Phương. Trong thần lực vô hạn vô biên của chú Đại Bi, cả một vùng không gian rộng lớn được thanh lọc khỏi những tạp chất ô uế của chốn hồng trần.
Một vạn biến chú Đại Bi vẫn đang quay. Những dấu tích đày đọa, đau khổ trên nét mặt của Lãnh Phương dần biến mất. Những dấu tích giày vò của ngàn kiếp quá khứ vị lai trên cơ thể Lãnh Phương cũng dần nhạt nhòa.
Bộ quần áo đang mặc trên người Lãnh Phương bỗng nhiên được biến đổi thành một chiếc váy cưới trắng tinh khiết.
Cô đã từng gần gũi với hàng vạn người đàn ông, nhưng chỉ mới quan hệ với hai người đặc biệt ở hai thái cực khác nhau.
Vậy mà cô chưa bao giờ được khoác lên mình một chiếc váy cưới.
Bài hát nổi tiếng một thời “Độ ta không độ nàng” từng trách Phật vì sao không độ được cho “nàng”. Bởi một lẽ đơn giản: nếu một người không hữu duyên thì không thể nào độ được.
Mối nhân duyên kiếp này của Lãnh Phương chỉ có thể cho cô được mang chiếc váy cưới lên người sau khi chết. Một vạn biến chú Đại Bi đã hoàn thành mối nhân duyên từ ngàn kiếp trước cho cô.
Lãnh Phương nở một nụ cười. Cùng một giọt nước mắt rớt xuống từ khóe mắt.
Chúng ta rất hiếm hoi để có thể chứng kiến một linh hồn hiện thân.
Và càng hiếm hơn nữa khi có thể chứng kiến linh hồn đó nhỏ lệ.
Giọt nước mắt của Lãnh Phương rơi xuống, bay ngang qua đôi môi hồng đỏ thắm đang hé nở nụ cười với Thủy Mộng Trung, bay ngang qua bó hoa rực rỡ trong tay cô mà Thủy Mộng Trung đã mang tới, bay xuống rớt trúng đỉnh của Kinh luân, vỡ tan, bắn ra những giọt tựa tinh thể, có màu vàng kim tựa như một vạn biến chú Đại Bi đang quay. Những giọt tinh thể này rơi rải rác xuống nền cỏ xung quanh Thủy Mộng Trung và Lãnh Phương.
Một cô gái như Lãnh Phương không bao giờ hôn môi. Nhưng giờ đây Lãnh Phương là cô dâu với chiếc váy cưới trắng lộng lẫy. Cô đang chờ đợi nụ hôn trong đám cưới của mình.
Thủy Mộng Trung nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đang hé mở của Lãnh Phương.
Tâm nguyện cuối cùng đã được thực hiện.
Một vạn biến chú Đại Bi dần bay lên cao, mang theo Lãnh Phương.
Thân ảnh cô mờ dần, càng rời xa khỏi Thủy Mộng Trung lại càng mờ. Để rồi tan biến vào không trung trong cơn mưa vẫn đang trút xuống cho người ở lại.
Ngày thứ ba sau khi chôn cất.
Gia đình của Lãnh Phương làm Lễ Tam Chiêu cho cô.
Dân gian quan niệm sau khoảng ba ngày, linh hồn của người chết sẽ tụ lại đủ ba hồn bảy phách và cần mở cửa mả cho người chết có thể thoát ra khỏi mộ mà về với bàn thờ trong nhà. Đó là ý nghĩa của Lễ Tam Chiêu hay còn gọi là Mở cửa mả.
Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn chờ cho gia đình của Lãnh Phương về hết mới xuất hiện. Thủy Mộng Trung cầm theo một bó hoa tươi rực rỡ đặt lên trước mộ của cô.
Mặt trời dần khuất dạng, chim chóc theo nhau bay về tổ, lũ gà đã nhảy nhót về chuồng.
Màn đêm đang rủ tấm chăn tối tăm của mình lên vạn vật.
Cây cối lay lắt, ủ rũ, một trận gió âm hàn nổi lên.
Thủy Mộng Trung mở Niệm lực.
Lữ Hàn mở Thấu Thị.
Lãnh Phương xuất hiện bên cạnh họ, đứng đó nhìn hai người. Lữ Hàn lấy ra một cái Kinh luân đưa cho Thủy Mộng Trung, bảo chỉ còn khoảng năm phút nữa là đến thời gian phù hợp, rồi anh rời đi một khoảng xa, dành lại không gian riêng tư cho hai người.
Lãnh Phương đứng yên nhìn Thủy Mộng Trung không nói gì, tất nhiên cô không thể nói được.
Thủy Mộng Trung đứng yên nhìn Lãnh Phương không nói gì, vì anh không biết phải nói gì.
Thủy Mộng Trung có thể nói rằng anh xin lỗi, hay là nói rằng anh rất tiếc, hay là nói rằng anh đau lòng… nhưng tất cả chúng đều không phù hợp.
Cuối cùng Thủy Mộng Trung chỉ nói được một câu mà tất cả những gã đàn ông ngớ ngẩn đều hay hỏi thăm cô gái của mình:
- Em … em có khỏe không?
Lữ Hàn tuy đã rời xa nhưng vẫn kịp nghe câu nói đó của Thủy Mộng Trung, anh chảy một giọt mồ hôi dài trên trán, lắc đầu ngán ngẩm: gã này, hành động thì như một vị thần, nhưng nói chuyện với gái thì như một tên ngốc.
Thủy Mộng Trung chắc cũng nhận ra câu hỏi của mình ngớ ngẩn đến thế nào khi dùng nó với Lãnh Phương. Anh dừng lại rồi nói tiếp:
- Anh… thấy nhớ em.
Rốt cuộc Thủy Mộng Trung cũng nói được vài câu chậm rãi, mang nhiều tâm tư:
- Anh mang đến cho em một bó hoa rực rõ vì không muốn em phải buồn. Anh biết, cuộc đời của em đã chẳng có mấy niềm vui. Trong đêm em ngủ ở nhà anh, em đã kể cho anh nghe nhiều chuyện. Em đã phải chăm sóc cơ thể mình đẹp như thế nào để tồn tại được trong công việc, nhưng em cũng đã phải mạnh mẽ thế nào khi luôn cố gắng giữ mình ở giới hạn cuối cùng.
- Đôi khi anh nghĩ, nếu anh là em, anh không thể làm như thế được.
- Cái gì gọi là lương thiện? Cái gì gọi là đàng hoàng? Quy chuẩn đạo đức của mọi người vốn không dành cho em. Em tự đặt ra quy chuẩn cho riêng mình.
- Xã hội vốn chẳng coi trọng em, nhưng anh luôn nghĩ em là đóa hoa thuần khiết nhất. Như một đóa hoa sen vậy. Phải, em chính là đóa sen xinh đẹp nhất trong lòng anh.
Hoa sen nổi tiếng vì nó mọc lên trong bùn. Nếu nó mọc lên từ nơi đất cỏ bình thường khác, nó sẽ không thể có được danh tiếng như vậy.
Trong xã hội, sẽ có người mọc lên từ đất phù sa được bồi đắp màu mỡ, sẽ có người mọc lên từ đất thảo nguyên khí hậu mát mẻ, sẽ có người mọc lên từ đất đồng cỏ cháy nắng… và có những người mọc lên từ trong chính bùn lầy tăm tối.
Để có thể mọc thành một đóa sen từ bùn lầy, đó là một quá trình của những ngày dài nuốt nước mắt vào miệng, của những đêm dài khóc ướt đẫm cả gối, của những cám dỗ về chất gây nghiện, về rượu, về thuốc lá, về những khoản vay nợ, về nguy cơ bị tấn công tình dục, về những đường dây có bảo kê chặt chẽ…
Đối với đàn ông khi trải qua những quá trình đó là khó khăn một phần.
Đối với phụ nữ khó khăn đó phải là mười phần.
Những đóa sen thuần khiết thật ra vô cùng gần gũi. Nhưng đám đông chưa từng dễ dàng nhận ra được những đóa sen đang vươn mình trong tự nhiên đón ánh nắng mỗi sáng sớm, mà chỉ nhận ra được những đóa sen được cắm trong bình trang trí xinh đẹp và có người nói rằng: này, đây là hoa sen đấy. Đóa sen trong bình là hoa thật hay là hoa giả được làm như thật? Điều đó rất khó nhận biết.
Trời bỗng đổ một trận mưa đêm.
Mưa đêm rất đặc biệt. Đó là những cơn mưa của ký ức, của lắng dịu, của nhớ nhung, của suy tư, của trầm mặc. Đó còn là cơn mưa của những người đang yêu.
Cơn mưa như nhắc nhở Thủy Mộng Trung đã đến thời khắc phù hợp. Anh bấm vào nút khởi động cho Kinh luân bắt đầu quay.
Kinh luân này là một bảo bối trong gia tộc của Lữ Hàn. Nó được chế tạo bằng vàng nguyên chất cùng các loại đá quý khảm nạm. Trên vòng quay được khắc một vạn biến thần chú Đại Bi bởi một vị Hòa Thượng dùng Thiền lực khắc lên.
Kinh luân quay tròn trong tay của Thủy Mộng Trung, một vạn biến chú Đại Bi màu vàng kim xuất hiện, tạo thành một hình cầu khổng lồ quay tròn chậm rãi mang theo uy lực Phật pháp vô cùng vô tận bao quanh cả Thủy Mộng Trung và Lãnh Phương. Trong thần lực vô hạn vô biên của chú Đại Bi, cả một vùng không gian rộng lớn được thanh lọc khỏi những tạp chất ô uế của chốn hồng trần.
Một vạn biến chú Đại Bi vẫn đang quay. Những dấu tích đày đọa, đau khổ trên nét mặt của Lãnh Phương dần biến mất. Những dấu tích giày vò của ngàn kiếp quá khứ vị lai trên cơ thể Lãnh Phương cũng dần nhạt nhòa.
Bộ quần áo đang mặc trên người Lãnh Phương bỗng nhiên được biến đổi thành một chiếc váy cưới trắng tinh khiết.
Cô đã từng gần gũi với hàng vạn người đàn ông, nhưng chỉ mới quan hệ với hai người đặc biệt ở hai thái cực khác nhau.
Vậy mà cô chưa bao giờ được khoác lên mình một chiếc váy cưới.
Bài hát nổi tiếng một thời “Độ ta không độ nàng” từng trách Phật vì sao không độ được cho “nàng”. Bởi một lẽ đơn giản: nếu một người không hữu duyên thì không thể nào độ được.
Mối nhân duyên kiếp này của Lãnh Phương chỉ có thể cho cô được mang chiếc váy cưới lên người sau khi chết. Một vạn biến chú Đại Bi đã hoàn thành mối nhân duyên từ ngàn kiếp trước cho cô.
Lãnh Phương nở một nụ cười. Cùng một giọt nước mắt rớt xuống từ khóe mắt.
Chúng ta rất hiếm hoi để có thể chứng kiến một linh hồn hiện thân.
Và càng hiếm hơn nữa khi có thể chứng kiến linh hồn đó nhỏ lệ.
Giọt nước mắt của Lãnh Phương rơi xuống, bay ngang qua đôi môi hồng đỏ thắm đang hé nở nụ cười với Thủy Mộng Trung, bay ngang qua bó hoa rực rỡ trong tay cô mà Thủy Mộng Trung đã mang tới, bay xuống rớt trúng đỉnh của Kinh luân, vỡ tan, bắn ra những giọt tựa tinh thể, có màu vàng kim tựa như một vạn biến chú Đại Bi đang quay. Những giọt tinh thể này rơi rải rác xuống nền cỏ xung quanh Thủy Mộng Trung và Lãnh Phương.
Một cô gái như Lãnh Phương không bao giờ hôn môi. Nhưng giờ đây Lãnh Phương là cô dâu với chiếc váy cưới trắng lộng lẫy. Cô đang chờ đợi nụ hôn trong đám cưới của mình.
Thủy Mộng Trung nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đang hé mở của Lãnh Phương.
Tâm nguyện cuối cùng đã được thực hiện.
Một vạn biến chú Đại Bi dần bay lên cao, mang theo Lãnh Phương.
Thân ảnh cô mờ dần, càng rời xa khỏi Thủy Mộng Trung lại càng mờ. Để rồi tan biến vào không trung trong cơn mưa vẫn đang trút xuống cho người ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.