Chương 21: Ba Lô Của Quỷ
ThuyMongTrung
31/05/2020
Cách Lữ Hàn và Tử Đằng không xa.
Một cô gái đang đứng lắng nghe thuyết trình viên của công ty Đông Phương giới thiệu sản phẩm với một nhóm người mới tới như lúc nãy.
Cô gái mặc một chiếc quần jean xanh, áo thun trắng ngắn tay cổ tròn, loại áo thun không viền cổ này làm nổi bật chiếc cổ cao và trắng của cô gái. Style quần jean xanh và áo trắng, dù là sơ mi hay áo thun, mãi mãi vẫn là cách diện đồ không bao giờ lỗi thời.
Cô gái đeo một chiếc balô nhỏ sau lưng, loại ba lô mà các thiếu nữ vẫn hay đeo khi ra ngoài. Vấn đề là cô gái không chỉ đeo một cái ba lô đó.
Trên lưng cô gái còn đeo theo một quỷ hồn tỏa ra hắc khí.
Quỷ hồn này đang dán vào sau lưng cô gái như kiểu tín hiệu Analog.
Tín hiệu Analog có thể hiểu là tín hiệu tương tự, nó vẽ thành những đường biểu diễn đi lên hoặc xuống liên tục tương tự vào độ mạnh hay yếu của tín hiệu thế nào. Khác với tín hiệu kỹ thuật số Digital, độ mạnh yếu được biểu thị thành những trạng thái bật tắt, có và không liên tục.
Khuôn mặt quỷ hồn dính vào sau gáy cô gái, vai dính lấy vai, hai tay dính lấy hai tay, hai chân dính lấy hai chân. Kiểu như lấy mặt trước của một người dán vào mặt sau của người khác vậy.
Tư thế kiểu này quả thật có một chút hơi khó coi.
Lữ Hàn hỏi Tử Đằng:
- Cô có thể quỷ hồn sau lưng cô gái đằng kia không?
- Không, tôi đâu thấy được hồn phách gì giống như anh. - Tử Đằng đáp.
Vậy là khác với Khâu Nhi có thể nhìn thấy quỷ khí, Lữ Hàn nghĩ thầm, còn Tử Đằng thì chỉ giống như người bình thường, không thể nhìn thấy những thứ khác thường. Bỗng Lữ Hàn chợt phát hiện ra trong câu trả lời của Tử Đằng có chút gì đó, anh hỏi:
- Sao cô biết tôi có thể thấy được hồn phách?
- Tôi nghe chị Khâu Nhi kể.
- Cô ấy còn kể gì nữa?
- Không nhiều lắm, đại khái anh là một kẻ háo sắc. Thấy gái đẹp thì dù đó có là quỷ cũng muốn ôm.
Lữ Hàn than thầm trong đầu. Chắc là vụ án hai anh em nhà nọ. Lần đó quỷ thân của cô em gái gần chạm tới người anh thì Khâu Nhi đã xuất hiện xử lý gọn gàng. Nhưng chẳng qua là vẫn chưa tới mức Lữ Hàn phải động tay chân, chứ có phải muốn để cô em gái ôm mình đâu. Thật là nỗi oan Thị Kính mà.
- Còn gì nữa không?
- Hết rồi. Vậy còn chưa đủ à?
Lữ Hàn chuyển đề tài, muốn tìm hiểu thêm về Tử Đằng:
- Còn cô, sao lại mở cửa hàng bán hoa ở đó vậy?
- Không buôn bán thì tôi sống bằng gì? Tôi làm gì có công việc trợ lý lương tháng cao chót vót như Khâu tỷ tỷ chứ. - Tử Đằng đáp.
- Khâu tỷ tỷ của cô làm công việc trợ lý à? - Lữ Hàn cũng dùng cái giọng trong mấy phim kiếm hiệp hỏi lại.
- Phải, trợ lý cho CEO (Giám Đốc điều hành) trong một công ty nước ngoài.
Ôi, trợ lý cho CEO mà lương tháng cao chót vót thì thật khiến người ta khó mà không nghĩ tới ngoài việc bán nghề còn phải bán thân nữa. Lữ Hàn nghĩ thầm. Nhưng mà không đúng. Ai thì không biết, chứ Khâu Nhi thì không phải lo vấn đề này. Cô ấy đã không phun độc vào người khác đã là may. Mà sao tự nhiên mình lại lo lắng cho cô ta thế này nhỉ!
Trong đầu Lữ Hàn hiện ra vô vàn câu hỏi về Khâu Nhi. Dường như nhắc đến Khâu Nhi lại khiến đầu óc của anh trở nên rối loạn. Khoảng thời gian ngắn ngủi tuy hai người sống chung mà lại không gặp mặt nhiều khiến Lữ Hàn chẳng kịp hỏi Khâu Nhi thêm về điều gì.
- Anh làm gì mà nghệch mặt ra thế? - Tử Đằng hỏi khi thấy Lữ Hàn có vẻ bần thần.
- Không, không có gì. - Lữ Hàn lúc lắc đầu mấy cái để tỉnh táo lại.
- Cái cô gái mà anh bảo có quỷ hồn theo cô ta đâu? - Tử Đằng quay lại vấn đề khi nãy.
- Không phải theo, mà là đeo dính, quỷ hồn đó đeo dính vào sau lưng của cô gái. Kiểu như người này đứng sát rạt, dính vào sau lưng của người kia vậy đó. - Lữ Hàn vừa chỉ về phía cô gái vừa giải thích cho Tử Đằng.
- Vậy thì gọi là tư thế úp thìa nhỉ? - Tử Đằng bình luận với một phong thái rất tỉnh.
- Tư thế…
Lữ Hàn mới thốt ra được hai chữ lặp lại theo câu nói của Tử Đằng thì đã phải khựng lại như có ai mới vừa giơ tay chặn họng anh lại vậy. Trong khi anh đang muốn giải thích phương thức mà quỷ hồn bám vào người cô gái kia, thì Tử Đằng lại liên tưởng đến một tư thế làm tình cơ bản.
- Cô nói cái gì vậy? - Lữ Hàn trợn mắt liếc nhìn Tử Đằng.
- Không phải à? - Tử Đằng vừa cười khúc khích vừa ngúng nguẩy quay mặt qua hướng khác tránh cái trợn mắt của Lữ Hàn.
- Việc quỷ hồn đi theo một người không hiếm gặp, nhưng nếu quỷ hồn đeo dính vào lưng người khác thì lại rất hiếm thấy. Đây là hiện tượng gọi là “Ba lô của quỷ”. - Lữ Hàn cố nén giọng giải thích.
- Nhưng vì sao lại xảy ra hiện tượng này? - Tử Đằng có vẻ nghiêm túc hỏi lại.
- Cái đó thì phải tìm hiểu mới được. - Lữ Hàn nhún vai đáp, rồi bước về phía cô gái.
Cô gái mặc quần jean xanh và áo thun trắng đó sau khi nghe xong bài diễn thuyết của nhân viên công ty Đông Phương thì lững thững bỏ đi ra khỏi trung tâm này, dường như không quan tâm lắm.
Lư Hàn theo sau cô gái một khoảng cách, suy nghĩ cách nào để làm quen. Vừa lúc anh ngẩng đầu suy nghĩ thì thấy một nhành hoa bằng lăng trên cao. Dọc theo con đường này được trồng một hàng cây bằng lăng cao to, hoa màu tím và trắng. Rất thơ mộng cho người đi bộ dưới hàng cây này.
Trong chớp mắt, Lữ Hàn rút ra một lá bài, phóng lên nhành bằng lăng trên cao, cắt đứt gọn một cành nhỏ, canh khoảng cách vừa đủ để nhành hoa sẽ rơi xuống trước mặt cô gái.
Đoạn anh bước nhanh tới bên cạnh cô gái, gọi một tiếng vừa đủ nghe mà cũng không làm cô gái giật mình:
- Cẩn thận.
Gọi xong, anh đưa tay ra trước mặt cô gái hứng lấy nhành hoa rơi xuống. Tư thế thật giống như Bạch mã hoàng tử đón lấy chiếc khăn tay của cô gái tung ra bay theo làn gió vậy.
Cô gái giật mình, sau một thoáng ngỡ ngàng thì ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, xong rồi lại nhìn Lữ Hàn.
- Chắc cành hoa này thấy cô đi tới thì rơi xuống vào tay cô đấy. - Lữ Hàn vừa cười giải thích, vừa nhấc nhành hoa lên như muốn đặt nó vào tay cô gái.
Cô gái giơ tay lên đón lấy nhành hoa bằng lăng tím rất đẹp này, cười đáp lại:
- Cảm ơn anh.
Lữ Hàn đang nhìn cô gái nên không thể thấy được Tử Đằng đang đi phía sau mà ánh mắt vừa mới tỏa ra sát khí. Tử Đằng lẩm bẩm:
- Chỉ tán gái là giỏi.
Nhưng không chỉ có mỗi Tử Đằng tỏa ra sát khí. Quỷ hồn sau lưng cô gái bất chợt nhấc mặt mình ra khỏi gáy cô gái nhìn về phía Lữ Hàn, đoạn thổi một luồng quỷ khí về phía anh.
Lữ Hàn tuy không thấy ánh mắt sát khí của Tử Đằng nhưng lại nhìn thấy hành động này của quỷ hồn. Anh có chút bất ngờ vì không nghĩ quỷ hồn này lại có phản ứng như vậy. Vừa bất ngờ, vừa ở khoảng cách gần, Lữ Hàn chỉ có thể phản ứng bằng cách giơ bàn tay lên, dùng mu bàn tay chặn luồng quỷ khí đang thổi tới.
Trên ngón tay anh đeo một chiếc nhẫn vàng có khắc thần chú Lăng Nghiêm bằng Thiền lực của một vị Đại Sư. Khi luồng quỷ khí vừa chạm vào mu bàn tay của Lữ Hàn thì thần chú Lăng Nghiêm lóe sáng, đánh tan luồng quỷ khí này.
Cô gái thấy Lữ Hàn tự nhiên lại giơ tay lên như kiểu học trò phát biểu trong lớp thì ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Thái độ của cô gái rõ ràng là không nhìn thấy những gì đang diễn ra giữa Lữ Hàn và quỷ hồn. Anh hạ tay xuống, lấp liếm:
- À không, không có gì… À, hồi nãy tình cờ tôi cũng đứng nghe bài thuyết trình về cái app Giấc mơ đó chung với cô. Sao cô nghe xong rồi đi ra luôn mà không thử xem thế nào.
- Không phải, tôi đã thử rồi. - Cô gái mỉm cười đáp lại.
Nụ cười của cô gái như tỏa nắng, như soi rọi vào tận tâm can người khác, như một đàn bồ câu vừa bay qua thả xuống đầu người đối diện rất nhiều những…niềm hy vọng.
- Thử rồi? Là lúc nào nhỉ? - Lữ Hàn ngạc nhiên.
- Trước đó nữa, tôi đã nghe bài giới thiệu một lần rồi, đã thử trải nghiệm trong cái hộp ngủ rồi, xong tôi lại ra đứng nghe thêm một lần thứ hai. - Cô gái giải thích.
Lữ Hàn gật gù ra vẻ đã hiểu, anh hỏi tiếp:
- Mà sao cô lại phải nghe hai lần?
- Vì tôi… gặp một chút vấn đề với những giấc mơ. - Cô gái ngượng ngùng giải thích.
- Ồ, tôi cũng là người rất mộng mơ, có thể kể cho tôi nghe vấn đề đó là gì không?
Các cô gái đúng là tuyệt đối không nên tin vào mấy lời ong bướm của đàn ông. Mới phút trước còn nói với Tử Đằng mình là người thực tế không ưa chuyện mộng mơ, phút sau đã nói với cô gái mặc quần jean xanh áo thun trắng mình là người rất mộng mơ rồi.
Cũng may Tử Đằng đang đi sau một khoảng, không nghe được câu vừa rồi của Lữ Hàn. Nếu không, chắc cô sẽ dùng Huyết Tử Đằng treo ngược Lữ Hàn lên mà quất cho ra bã thật.
Lữ Hàn và cô gái tiếp tục bước đi, nghe cô gái kể câu chuyện của mình.
Một cô gái đang đứng lắng nghe thuyết trình viên của công ty Đông Phương giới thiệu sản phẩm với một nhóm người mới tới như lúc nãy.
Cô gái mặc một chiếc quần jean xanh, áo thun trắng ngắn tay cổ tròn, loại áo thun không viền cổ này làm nổi bật chiếc cổ cao và trắng của cô gái. Style quần jean xanh và áo trắng, dù là sơ mi hay áo thun, mãi mãi vẫn là cách diện đồ không bao giờ lỗi thời.
Cô gái đeo một chiếc balô nhỏ sau lưng, loại ba lô mà các thiếu nữ vẫn hay đeo khi ra ngoài. Vấn đề là cô gái không chỉ đeo một cái ba lô đó.
Trên lưng cô gái còn đeo theo một quỷ hồn tỏa ra hắc khí.
Quỷ hồn này đang dán vào sau lưng cô gái như kiểu tín hiệu Analog.
Tín hiệu Analog có thể hiểu là tín hiệu tương tự, nó vẽ thành những đường biểu diễn đi lên hoặc xuống liên tục tương tự vào độ mạnh hay yếu của tín hiệu thế nào. Khác với tín hiệu kỹ thuật số Digital, độ mạnh yếu được biểu thị thành những trạng thái bật tắt, có và không liên tục.
Khuôn mặt quỷ hồn dính vào sau gáy cô gái, vai dính lấy vai, hai tay dính lấy hai tay, hai chân dính lấy hai chân. Kiểu như lấy mặt trước của một người dán vào mặt sau của người khác vậy.
Tư thế kiểu này quả thật có một chút hơi khó coi.
Lữ Hàn hỏi Tử Đằng:
- Cô có thể quỷ hồn sau lưng cô gái đằng kia không?
- Không, tôi đâu thấy được hồn phách gì giống như anh. - Tử Đằng đáp.
Vậy là khác với Khâu Nhi có thể nhìn thấy quỷ khí, Lữ Hàn nghĩ thầm, còn Tử Đằng thì chỉ giống như người bình thường, không thể nhìn thấy những thứ khác thường. Bỗng Lữ Hàn chợt phát hiện ra trong câu trả lời của Tử Đằng có chút gì đó, anh hỏi:
- Sao cô biết tôi có thể thấy được hồn phách?
- Tôi nghe chị Khâu Nhi kể.
- Cô ấy còn kể gì nữa?
- Không nhiều lắm, đại khái anh là một kẻ háo sắc. Thấy gái đẹp thì dù đó có là quỷ cũng muốn ôm.
Lữ Hàn than thầm trong đầu. Chắc là vụ án hai anh em nhà nọ. Lần đó quỷ thân của cô em gái gần chạm tới người anh thì Khâu Nhi đã xuất hiện xử lý gọn gàng. Nhưng chẳng qua là vẫn chưa tới mức Lữ Hàn phải động tay chân, chứ có phải muốn để cô em gái ôm mình đâu. Thật là nỗi oan Thị Kính mà.
- Còn gì nữa không?
- Hết rồi. Vậy còn chưa đủ à?
Lữ Hàn chuyển đề tài, muốn tìm hiểu thêm về Tử Đằng:
- Còn cô, sao lại mở cửa hàng bán hoa ở đó vậy?
- Không buôn bán thì tôi sống bằng gì? Tôi làm gì có công việc trợ lý lương tháng cao chót vót như Khâu tỷ tỷ chứ. - Tử Đằng đáp.
- Khâu tỷ tỷ của cô làm công việc trợ lý à? - Lữ Hàn cũng dùng cái giọng trong mấy phim kiếm hiệp hỏi lại.
- Phải, trợ lý cho CEO (Giám Đốc điều hành) trong một công ty nước ngoài.
Ôi, trợ lý cho CEO mà lương tháng cao chót vót thì thật khiến người ta khó mà không nghĩ tới ngoài việc bán nghề còn phải bán thân nữa. Lữ Hàn nghĩ thầm. Nhưng mà không đúng. Ai thì không biết, chứ Khâu Nhi thì không phải lo vấn đề này. Cô ấy đã không phun độc vào người khác đã là may. Mà sao tự nhiên mình lại lo lắng cho cô ta thế này nhỉ!
Trong đầu Lữ Hàn hiện ra vô vàn câu hỏi về Khâu Nhi. Dường như nhắc đến Khâu Nhi lại khiến đầu óc của anh trở nên rối loạn. Khoảng thời gian ngắn ngủi tuy hai người sống chung mà lại không gặp mặt nhiều khiến Lữ Hàn chẳng kịp hỏi Khâu Nhi thêm về điều gì.
- Anh làm gì mà nghệch mặt ra thế? - Tử Đằng hỏi khi thấy Lữ Hàn có vẻ bần thần.
- Không, không có gì. - Lữ Hàn lúc lắc đầu mấy cái để tỉnh táo lại.
- Cái cô gái mà anh bảo có quỷ hồn theo cô ta đâu? - Tử Đằng quay lại vấn đề khi nãy.
- Không phải theo, mà là đeo dính, quỷ hồn đó đeo dính vào sau lưng của cô gái. Kiểu như người này đứng sát rạt, dính vào sau lưng của người kia vậy đó. - Lữ Hàn vừa chỉ về phía cô gái vừa giải thích cho Tử Đằng.
- Vậy thì gọi là tư thế úp thìa nhỉ? - Tử Đằng bình luận với một phong thái rất tỉnh.
- Tư thế…
Lữ Hàn mới thốt ra được hai chữ lặp lại theo câu nói của Tử Đằng thì đã phải khựng lại như có ai mới vừa giơ tay chặn họng anh lại vậy. Trong khi anh đang muốn giải thích phương thức mà quỷ hồn bám vào người cô gái kia, thì Tử Đằng lại liên tưởng đến một tư thế làm tình cơ bản.
- Cô nói cái gì vậy? - Lữ Hàn trợn mắt liếc nhìn Tử Đằng.
- Không phải à? - Tử Đằng vừa cười khúc khích vừa ngúng nguẩy quay mặt qua hướng khác tránh cái trợn mắt của Lữ Hàn.
- Việc quỷ hồn đi theo một người không hiếm gặp, nhưng nếu quỷ hồn đeo dính vào lưng người khác thì lại rất hiếm thấy. Đây là hiện tượng gọi là “Ba lô của quỷ”. - Lữ Hàn cố nén giọng giải thích.
- Nhưng vì sao lại xảy ra hiện tượng này? - Tử Đằng có vẻ nghiêm túc hỏi lại.
- Cái đó thì phải tìm hiểu mới được. - Lữ Hàn nhún vai đáp, rồi bước về phía cô gái.
Cô gái mặc quần jean xanh và áo thun trắng đó sau khi nghe xong bài diễn thuyết của nhân viên công ty Đông Phương thì lững thững bỏ đi ra khỏi trung tâm này, dường như không quan tâm lắm.
Lư Hàn theo sau cô gái một khoảng cách, suy nghĩ cách nào để làm quen. Vừa lúc anh ngẩng đầu suy nghĩ thì thấy một nhành hoa bằng lăng trên cao. Dọc theo con đường này được trồng một hàng cây bằng lăng cao to, hoa màu tím và trắng. Rất thơ mộng cho người đi bộ dưới hàng cây này.
Trong chớp mắt, Lữ Hàn rút ra một lá bài, phóng lên nhành bằng lăng trên cao, cắt đứt gọn một cành nhỏ, canh khoảng cách vừa đủ để nhành hoa sẽ rơi xuống trước mặt cô gái.
Đoạn anh bước nhanh tới bên cạnh cô gái, gọi một tiếng vừa đủ nghe mà cũng không làm cô gái giật mình:
- Cẩn thận.
Gọi xong, anh đưa tay ra trước mặt cô gái hứng lấy nhành hoa rơi xuống. Tư thế thật giống như Bạch mã hoàng tử đón lấy chiếc khăn tay của cô gái tung ra bay theo làn gió vậy.
Cô gái giật mình, sau một thoáng ngỡ ngàng thì ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, xong rồi lại nhìn Lữ Hàn.
- Chắc cành hoa này thấy cô đi tới thì rơi xuống vào tay cô đấy. - Lữ Hàn vừa cười giải thích, vừa nhấc nhành hoa lên như muốn đặt nó vào tay cô gái.
Cô gái giơ tay lên đón lấy nhành hoa bằng lăng tím rất đẹp này, cười đáp lại:
- Cảm ơn anh.
Lữ Hàn đang nhìn cô gái nên không thể thấy được Tử Đằng đang đi phía sau mà ánh mắt vừa mới tỏa ra sát khí. Tử Đằng lẩm bẩm:
- Chỉ tán gái là giỏi.
Nhưng không chỉ có mỗi Tử Đằng tỏa ra sát khí. Quỷ hồn sau lưng cô gái bất chợt nhấc mặt mình ra khỏi gáy cô gái nhìn về phía Lữ Hàn, đoạn thổi một luồng quỷ khí về phía anh.
Lữ Hàn tuy không thấy ánh mắt sát khí của Tử Đằng nhưng lại nhìn thấy hành động này của quỷ hồn. Anh có chút bất ngờ vì không nghĩ quỷ hồn này lại có phản ứng như vậy. Vừa bất ngờ, vừa ở khoảng cách gần, Lữ Hàn chỉ có thể phản ứng bằng cách giơ bàn tay lên, dùng mu bàn tay chặn luồng quỷ khí đang thổi tới.
Trên ngón tay anh đeo một chiếc nhẫn vàng có khắc thần chú Lăng Nghiêm bằng Thiền lực của một vị Đại Sư. Khi luồng quỷ khí vừa chạm vào mu bàn tay của Lữ Hàn thì thần chú Lăng Nghiêm lóe sáng, đánh tan luồng quỷ khí này.
Cô gái thấy Lữ Hàn tự nhiên lại giơ tay lên như kiểu học trò phát biểu trong lớp thì ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Thái độ của cô gái rõ ràng là không nhìn thấy những gì đang diễn ra giữa Lữ Hàn và quỷ hồn. Anh hạ tay xuống, lấp liếm:
- À không, không có gì… À, hồi nãy tình cờ tôi cũng đứng nghe bài thuyết trình về cái app Giấc mơ đó chung với cô. Sao cô nghe xong rồi đi ra luôn mà không thử xem thế nào.
- Không phải, tôi đã thử rồi. - Cô gái mỉm cười đáp lại.
Nụ cười của cô gái như tỏa nắng, như soi rọi vào tận tâm can người khác, như một đàn bồ câu vừa bay qua thả xuống đầu người đối diện rất nhiều những…niềm hy vọng.
- Thử rồi? Là lúc nào nhỉ? - Lữ Hàn ngạc nhiên.
- Trước đó nữa, tôi đã nghe bài giới thiệu một lần rồi, đã thử trải nghiệm trong cái hộp ngủ rồi, xong tôi lại ra đứng nghe thêm một lần thứ hai. - Cô gái giải thích.
Lữ Hàn gật gù ra vẻ đã hiểu, anh hỏi tiếp:
- Mà sao cô lại phải nghe hai lần?
- Vì tôi… gặp một chút vấn đề với những giấc mơ. - Cô gái ngượng ngùng giải thích.
- Ồ, tôi cũng là người rất mộng mơ, có thể kể cho tôi nghe vấn đề đó là gì không?
Các cô gái đúng là tuyệt đối không nên tin vào mấy lời ong bướm của đàn ông. Mới phút trước còn nói với Tử Đằng mình là người thực tế không ưa chuyện mộng mơ, phút sau đã nói với cô gái mặc quần jean xanh áo thun trắng mình là người rất mộng mơ rồi.
Cũng may Tử Đằng đang đi sau một khoảng, không nghe được câu vừa rồi của Lữ Hàn. Nếu không, chắc cô sẽ dùng Huyết Tử Đằng treo ngược Lữ Hàn lên mà quất cho ra bã thật.
Lữ Hàn và cô gái tiếp tục bước đi, nghe cô gái kể câu chuyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.