Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 35: Cửu Địa Hoàng Tuyền

ThuyMongTrung

31/05/2020

Tuyết Tình đang nằm trong Khoa ICU của bệnh viện.

Khoa ICU là viết tắt của chữ Intensive Care Unit. Được dịch ra theo khá nhiều cách, nhưng một số cái tên quen thuộc sẽ là: Khoa Chăm Sóc Tăng Cường, Khoa Săn Sóc Đặc Biệt, Khoa Hồi Sức Tích Cực.

Trong bất cứ bệnh viện nào thì khoa ICU luôn được xem là trái tim của bệnh viện. Đó là nơi tập trung điều trị cho những bệnh nhân nặng nhất. Bệnh nhân nào được cho nhập viện vào các khoa khác mà không phải là ICU thì có thể yên tâm một điều rằng tính mạng của mình vẫn chưa đến mức thập tử nhất sinh.

Bệnh nhân ở các khoa phòng khác sau thời gian nằm điều trị sẽ có hai con đường đi. Một là được xuất viện về nhà khi tình trạng ổn định. Hai là được chuyển tới khoa ICU nếu tình hình trở nặng.

Tương tự, bệnh nhân điều trị trong khoa ICU cũng sẽ có hai con đường đi. Một là được chuyển ra các khoa phòng khác để điều trị tiếp nếu tình trạng chuyển biến theo chiều hướng tốt lên, tình hình nguy kịch đã được cải thiện. Hai là được chuyển ra “cửa sau”.

“Cửa sau” có thể là một cánh cửa nằm phía sau hoặc nằm ở bên hông thật. Nhưng có thể nó vẫn chính là cánh cửa chung phía trước. Thực ra từ “cửa sau” này chỉ nên được hiểu theo nghĩa bóng. Đó là khi một bệnh nhân không vượt qua được số kiếp của mình mà tử vong, và được phủ một tấm dra trắng đắp lên toàn thân, che kín mặt.

Một số người già trải qua nhiều biến động của lịch sử, trở nên kiêng kị với nhiều thứ, một trong số đó có thể là cấm con cháu không được trùm chăn kín mặt khi ngủ. Họ sợ rằng việc này mô phỏng lại hình ảnh của một bệnh nhân phải đi “cửa sau”, họ sợ rằng đứa con cháu đó sẽ nằm hoài mà không tự ngồi dậy lật chăn ra khỏi mặt được. Đến khi người nhà thấy kỳ lạ, tiến đến giở chăn ra mới phát hiện người trong chăn đã chết từ bao giờ.

Chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh không phải là hiếm.

Thế gian vô thường, cỏ mọc trên nấm mộ không quan tâm người nằm bên dưới là già hay trẻ. Từng có bài thơ chỉ vỏn vẹn hai câu rằng:

“Tóc ai xanh, trên mộ, cỏ cũng còn xanh

Tóc ai bạc, trên mộ, cỏ vẫn xanh như thế”.

Có nhiều nguyên nhân khiến một người đầu xanh phải nằm xuống dưới mộ, còn nguyên nhân khiến một người đầu bạc nằm xuống như vậy chắc phải gấp chục lần hơn thế.

Có không ít người cho rằng sống chết là do số phận.

Nếu số phận vẫn còn, dù bị bất trắc cỡ nào cũng đều tai qua nạn khỏi.

Nếu số phận đã hết, bước một chân ra khỏi nhà cũng trượt bậc tam cấp mà ngã lăn xuống hoàng tuyền.

Bác sỹ nếu điều trị cho một người còn phước để sống tiếp, thì sơ sẩy một chút, người đó vẫn bệnh qua tật khỏi.

Bác sỹ nếu điều trị cho một người đã không còn phước sống nữa, thì cẩn thận cỡ nào, ngoảnh mặt một cái người đó đã trút hơi thở cuối cùng.

Cuộc sống của mỗi người kéo dài bằng một hơi thở.

Còn vận may của Bác sỹ kéo dài bằng phước đức của bệnh nhân.

Đó là ý nghĩa của câu “Phước chủ may thầy”. Vị thầy thuốc nào may mắn thì điều trị cho một bệnh nhân còn phước. Vị thầy thuốc nào điều trị cho một bệnh nhân đã hết phước thì vận may cũng rời bỏ mà đi.

Khi vận may rời bỏ một người mà đi, xung quanh người ấy chỉ còn tỏa ra hắc khí.

Lữ Hàn nhìn Tuyết Tình vẫn còn nằm hôn mê trên giường bệnh trải dra trắng của khoa ICU mà xung quanh người vẫn còn tỏa ra từng luồng khí đen kịt. Hóa ra tình trạng của Tuyết Tình nặng nề hơn anh nghĩ nhiều.

Suốt một năm trời, quỷ hồn của đại sư huynh bám dính lấy Tuyết Tình, khiến cô mất sạch các mối nhân duyên và năng lượng trong cuộc sống. Thứ duy nhất giúp cô vẫn tồn tại được là nhờ quỷ lực của đại sư huynh duy trì. Khi quỷ hồn đại sư huynh rời bỏ Tuyết Tình để hiện thân trong Nhà xác, cô chỉ còn lại như một cái xác không hồn.

Bác sỹ điều trị nói với Lữ Hàn rằng nguyên nhân khiến Tuyết Tình hôn mê đến nay vẫn chưa tìm ra được. Phía bệnh viện đã làm tất cả các xét nghiệm cần thiết trong điều kiện có thể: chụp phim CT scan sọ não nhưng không ghi nhận não bộ có bất thường gì, làm siêu âm tổng quát để kiểm tra nội tạng nhưng không ghi nhận bất thường ở cơ quan nào, lấy máu xét nghiệm làm tổng phân tích tế bào máu, làm khí máu động mạch, làm ion đồ… nhưng các kết quả trả về đều trong giới hạn bình thường.

Tuy tin xấu là phía bệnh viện chưa tìm ra nguyên nhân hôn mê, nhưng tin tốt là gần như không cần điều trị gì đặc hiệu mà Tuyết Tình vẫn đang tự duy trì các chỉ số sinh hiệu bình thường, thể hiện rằng tình trạng sống đang rất ổn định. Chỉ là bệnh nhân không tỉnh lại được.

Lữ Hàn ngồi bên giường bệnh nhìn ngắm Tuyết Tình.

Cô nằm nhắm mắt, thở đều, bộ ngực vẫn phập phồng theo nhịp thở dưới cái váy trắng điểm họa tiết xanh nhạt dành riêng cho bệnh nhân.

Anh nắm lấy tay Tuyết Tình, mở Thấu Thị quan sát.

Thấu Thị chỉ thấy những làn khí đen tiếp tục tản mát từ cơ thể Tuyết Tình, ngoài ra không thấy thêm được gì khác.

Lữ Hàn lấy sợi dây hoa Tử Đằng trong túi ra, đặt vào tay Tuyết Tình. Sợi dây hoa không có chút phản ứng gì là có tà khí xung quanh để hút cả. Nó ngóc đầu lên nhìn Lữ Hàn như muốn hỏi sao lại đặt nó vào tay cô gái này làm gì?

Lữ Hàn dùng tay mình khép những ngón tay của Tuyết Tình nắm lại, ôm lấy sợi dây hoa. Sợi dây hoa này tương thông với tâm ý của Lữ Hàn, nó hiểu ra anh muốn nó ở lại đây với cô gái. Thế là nó hạ đầu xuống, nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay Tuyết Tình và ngủ tiếp. Đôi khi Lữ Hàn cũng tự hỏi tại sao cái sợi dây hoa này, nếu không được đánh thức, thì nó cứ nằm ngủ suốt ngày như vậy.



Anh cài đặt thử cái app Dreams trên điện thoại mình, lựa chọn một nội dung giấc mơ dành riêng cho Tuyết Tình. Cái phí phải trả không hề rẻ. Người ta vẫn bảo không ai đánh thuế giấc mơ, nhưng chắc chắn câu nói đó không dành cho cái app Dreams này. Giấc mơ có nội dung càng phức tạp, càng có nhiều thông tin cần phải nhập vào thì lại càng đắt.

Lữ Hàn chặc lưỡi, ấn nút thanh toán chi phí không rẻ chút nào cho nội dung mà anh chọn. Rồi mở cho ứng dụng chạy, đặt điện thoại bên cạnh Tuyết Tình. Không biết trong cơn hôn mê, cô có thấy được giấc mơ này không!

Lữ Hàn ở lại chăm sóc cho Tuyết Tình ba ngày.

Các khoa ICU truyền thống vốn chỉ cho thân nhân vào thăm ở những mốc thời gian cố định. Nhưng theo sự phát triển của xã hội, có một số ít khoa ICU mở thêm dịch vụ cho phép thân nhân ở cùng bệnh nhân 24/24 đối với những bệnh nhân trong tình trạng cho phép, chẳng hạn như không bị nhiễm trùng. Nhưng dịch vụ này rất đắt đỏ.

Thế mới thấy, muốn ở bên cạnh một ai đó, luôn cần những khoản chi phí không hề nhỏ, kể cả là ở bệnh viện.

Trong khoảng thời gian này, Lữ Hàn không báo tin cho gia đình Tuyết Tình vì không biết tình trạng gia cảnh cô thế nào. Điện thoại của Tuyết Tình vẫn mở liên tục, nhưng hoàn toàn không hề có cuộc gọi hay tin nhắn nào của ai cả. Anh muốn đợi nếu gia đình của Tuyết Tình chủ động liên hệ thì anh mới báo tình hình, nhưng không có ai liên hệ. Kể cả bạn bè.

Chẳng lẽ nhân duyên của Tuyết Tình trong kiếp này đã đứt đoạn hết tất cả rồi sao?

Bản thân chữ nhân duyên là một điều kỳ diệu.

Nó chứa đựng tất cả những mối quan hệ và sự kiện diễn ra xung quanh một người. Thậm chí đơn giản chỉ là ngồi một mình trong quán cà phê vắng lặng, ngắm nhìn dòng xe cộ ngược xuôi ngoài đường bên cạnh vách kính trong suốt, cũng là một mối nhân duyên.

Không có nhân duyên, không ai có thể làm được bất kỳ điều gì như ý muốn, ví dụ như là: yêu một ai đó.

Lữ Hàn chưa từng yêu ai, nhưng anh có thể tưởng tượng được việc yêu một người mà bất thành sẽ có cảm giác như thế nào.

Trong ba ngày đó, có lúc Lữ Hàn tìm thấy một bài thơ về tình yêu do ai đó post lên Facebook. Tuy biết rằng Tuyết Tình đang hôn mê, nhưng anh vẫn ngồi cạnh giường đọc cho cô nghe thử:

“Rồi một ngày chúng ta sẽ lại yêu

Nhưng không phải yêu nhau,

Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái khác,

Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa.

Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa,

Nhưng lại đưa áo cho một chàng trai khác.

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc,

Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em.

Anh rồi sẽ cũng chẳng còn ghen,

Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.

Tại đường phố quá đông người, chật chội,

Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu,

Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể.

Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ,

Nhưng trong bức tô màu chẳng có khuôn mặt anh.

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh,

Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ,

Về bữa cơm, về ngôi nhà, về cha của đứa trẻ,



Như anh nghĩ về vợ mình và hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu ngôi sao sáng trên đầu,

Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất,

Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích,

Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa.

Em lại ngồi nghe những bản tình ca,

Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế,

Vẫn say mê như chưa hề từng cũ,

Mà chẳng đoạn điệp khúc nào,

Lặp lại giống như nhau!”

Đọc xong bài thơ, Lữ Hàn cảm thấy trong khóe mắt của Tuyết Tình chảy ra một giọt nước mắt thì phải. Nhưng nó rất nhỏ, chưa kịp nhìn thấy thì dường như nó đã bốc hơi biến mất vào không trung.

Lữ Hàn lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Tam:

- Có thể giúp tôi thêm một lần ân huệ nữa không?

- Anh có chuyện gì? Tiểu Tam nhắn lại.

- Cô có thể dùng “Cửu Địa Hoàng Tuyền” mở lại một con đường khác cho một người đã mất hết nhân duyên không?

- Là ai cần dùng?

- Là cô gái nằm trên băng ca.

- Có lẽ là được, nhưng đổi lại tôi sẽ được gì?

Lữ Hàn suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại:

- Cô muốn trao đổi là gì?

- Anh bảo giúp anh một ân huệ mà lại dùng từ trao đổi à? – Tiểu Tam nhắn tin này kèm một cái icon có tính khiêu khích.

Lữ Hàn thở dài, tự nhủ đây đúng là Tiểu Tam mà anh quen biết mấy ngày trước. Nhưng chưa kịp trả lời thì Tiểu Tam đã nhắn tiếp:

- Bỏ qua chuyện đó đi, cô gái bây giờ ở đâu?

Lữ Hàn nhắn sơ lược tình hình hiện tại của Tuyết Tình cho Tiểu Tam biết. Cô nhắn lại:

- Tôi sẽ đến. Nhưng nói trước là nhân duyên không thể tạo ra, chỉ có thể vay mượn. Anh phải cắt bớt một phần nhân duyên của mình chuyển qua cho cô ấy.

Hoàn thành Phần mở đầu!

*Lời tác giả:

Đến chương 35 này thì có thể xem như là hoàn thành được phần mở đầu của bộ Ám Khí Diệt Quỷ Nhân này.

Phần mở đầu chủ yếu là để giới thiệu nhân vật và một số triết lý cũng như kiến thức trong cuộc sống, hy vọng có thể phần nào giúp ích cho các đồng đạo. Trở về sau, sẽ bắt đầu nội dung chính thức của bộ truyện.

Các đồng đạo đã làm quen sơ sơ với dàn Harem ba người ban đầu của Lữ Hàn, sau này sẽ dần hiểu rõ về thân thế và các mối quan hệ của họ với Lữ Hàn hơn, đồng thời gặp gỡ những Harem mới sẽ dần bước lên sân khấu.

Nhưng có thể bật mí trước một chút là cả ba Harem này và Lữ Hàn đều đã được gia đình hai bên hứa hôn với nhau. Các cô gái đều biết trước chuyện này, chỉ riêng ông main là không biết thôi. Đó là lý do vì sao Tiểu Tam, Harem giỏi võ nhất trong dàn, lại chịu ngồi yên cho Lữ Hàn “sờ nắn” như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook