Chương 60: Doraemon
ThuyMongTrung
18/06/2020
Lữ Hàn nhanh chóng cười nói bịa chuyện: “Không phải, chỉ là nương tử
của tôi đang ốm nghén nên tự dưng có chút khó chịu, hay là ông chủ có
thể để vào hộp cho chúng tôi mang về nhà ăn được không?”
Gã chủ quán cười hề hề: “Không có gì, phu nhân đây xinh như hoa như ngọc, cần giữ gìn sức khỏe cẩn thận, để tôi đóng hộp cho hai vị mang về.” Nói rồi bưng hai bát cháo đi về quầy.
Tiêu Tương ánh mắt sắc lẻm: “Ai là nương tử của ngươi, còn dám bảo ta ốm nghén nữa, tỷ tỷ đây có nghén cũng không nghén với ngươi.”
Lữ Hàn xua tay: “Bất đắc dĩ thôi, mà quay lại chính sự đi, tôi có điều thắc mắc, những thực khách ăn phải thịt cương thi như này thì hậu quả sẽ thế nào?”
Tiêu Tương suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cái này phụ thuộc vào mục đích của chủ quán hoặc kẻ cung cấp nguồn thịt, không rõ hắn muốn đầu độc số lượng lớn hay là chỉ muốn buôn bán, vì lấy thịt cương thi đem bán thì xem như là kinh doanh không cần vốn.”
“Ý là kinh doanh vốn tự có rồi!”
“Tự có cái đầu ngươi ấy. Cương thi đâu ra sẵn mà vốn tự có.”
“Vậy nguồn thịt cương thi lấy từ đâu ra? Không lẽ là lấy từ trong Quỷ Thành?”
“Có lẽ phải đi một vòng qua Quỷ Thành để xem xét việc này.” Tiêu Tương lẩm bẩm.
Chủ quán đưa ra một hộp nhựa to đựng cháo trong hai cái bát khi nãy, Lữ Hàn cầm lấy rồi cùng Tiêu Tương bước ra khỏi quán. Hai ngươi đi dọc theo con đường, trời đang buổi trưa nhưng không có nắng vì cả bầu trời âm u đầy mây xám che khuất mặt trời. Tiêu Tương ngước nhìn trời, rồi kéo Lữ Hàn vào một góc khuất giữa hai căn nhà. Lữ Hàn ngạc nhiên hỏi: “Vào đây làm gì?”
Tiêu Tương không đáp, giơ bàn tay đang đeo một cái nhẫn màu đỏ lên, dùng cương khí kích hoạt lên một hình ảnh kỳ quặc trên cái nhẫn. Lữ Hàn nhìn hành động của Tiêu Tương mà không hiểu, cũng không thấy Tiêu Tương giải thích gì nên đành đứng yên chờ đợi.
Đột nhiên, một cảm giác rờn rợn truyền đến từ sau lưng, Lữ Hàn quay phắt lại thì thấy một con quỷ béo mập hiện ra, cất giọng âm phong: “Đại tiểu thư.”
Giọng Tiêu Tương vang lên sau lưng: “Ta gọi nó ra đấy.” Rồi lấy hộp cháo trong tay Lữ Hàn đưa cho con quỷ béo, bảo nó: “Đưa đến cho lão Thái Sư.”
Con quỷ béo đón lấy cái hộp, ấn nó vào bụng mình. Lữ Hàn tròn mắt nhìn cái hộp lún vào bụng con quỷ như đang lún vào một miếng cao su dẻo, thoáng chốc cái hộp đã biến mất hẳn vào bên trong, con quỷ cười một cái rồi biến mất.
Tiêu Tương lấy điện thoại ra bấm tin nhắn, Lữ Hàn vò đầu bứt tai: “Cô vừa làm cái gì vậy?”
Tiêu Tương vừa chăm chú bấm điện thoại vừa đáp: “Thái Sư là một chuyên gia pháp y đã nghỉ hưu, nay hợp tác với chúng ta. Ta gửi hộp cháo đến cho lão, nhắn tin nhờ lão kiểm nghiệm thứ thịt bên trong kỹ lưỡng một chút, có thêm thông tin từ phía pháp y sẽ định hướng cho chúng ta dễ quyết định hơn.”
Nhưng cái Lữ Hàn thắc mắc không phải là chuyện đó, anh hỏi lại: “Ý tôi là muốn hỏi cái con béo ú vừa hiện ra khi nãy ấy.”
“À, nó cũng là Âm Sinh Quỷ giống Lốc Cốc, có năng lực phi hành. Cái bụng của nó có thể mang theo đồ vật của cả nhân gian và địa phủ phi hành qua không gian, nên chúng ta dùng nó để vận chuyển đồ đạc.”
Lữ Hàn tròn mắt: “Cô có cái trò chuyển phát nhanh này thuận tiện quá nhỉ.”
Tiêu Tương kể tiếp: “Cái bụng của nó có thể chứa được rất nhiều đồ, thậm chí ngươi có thể chui vào bụng nó để nó mang ngươi đi xuyên không gian đến nơi xa trong thời gian ngắn. Có điều vận chuyển người nhân gian khiến nó hao tổn quỷ lực trầm trọng, ta từng thử một lần, cảm giác rất khó chịu, còn nó thì nằm liệt ở địa phủ cả tháng trời để khôi phục. Nên từ đó về sau ta không dùng cách di chuyển này nữa.”
“Thật lợi hại, mà lúc nãy tôi nghe nó gọi cô là Đại tiểu thư?”
“Âm sinh quỷ tùy loại, Mon Mon là loại nói được tiếng nhân gian.”
“Mon Mon? Đó là tên của nó à?”
“Phải, ta thấy nó béo ú, lại chứa được nhiều đồ trong bụng như Doraemon nên đặt tên cho nó là Mon Mon.”
Lữ Hàn xuýt xoa: “Lợi hại! Có con quỷ để đặt tên như vậy cũng thật sảng khoái.”
Tiêu Tương có chút trầm ngâm: “Thực ra, ta gọi nó như vậy còn vì một nguyên nhân khác nữa.”
Lữ Hàn hỏi ngay: “Là lý do gì?”
Tiêu Tương nhìn tới trước thấy tiệm làm tóc vẫn còn chưa mở nên lại kéo Lữ Hàn vào chỗ khuất khi nãy, dùng cương khí kích hoạt lên chiếc nhẫn, một lúc sau Mon Mon hiện ra. Tiêu Tương bảo Lữ Hàn: “Cứ làm giống như ta, bước thẳng vào bụng nó là được.”
Đoạn Tiêu Tương bước một chân vào bụng con quỷ, lún dần nửa người vào trong, rồi bước tiếp chân còn lại vào, thoáng chốc mất hút vào cái bụng tròn tròn to đùng đó. Lữ Hàn miễn cưỡng bắt chước theo, cũng bước chân vào, thấy mình bồng bềnh trong một khoảng không gian trắng đục và mờ ảo. Bên cạnh Tiêu Tương cũng đang thả người lơ lững như kiểu không trọng lực.
“Chuẩn bị đi, có chút hơi chóng mặt.” Rồi Tiêu Tương nói vào khoảng không xung quanh: “Mon Mon, đây là Lữ Hàn, chưởng môn mới của chúng ta, đưa chúng ta về nhà của ngươi nào.”
Lữ Hàn thấy mọi thứ trước mắt xoay tròn, lâng lâng, quả thật có chút khó chịu. Rồi cảm giác cả người bị ném mạnh một cái và dừng lại đột ngột. Chưa kịp định thần thì nghe tiếng Tiêu Tương vang lên: “Tới nơi rồi, bước ra đi.”
Lữ Hàn lảo đảo bước ra, nôn ọe mấy cái, cực lực không thích phương thức di chuyển này chút nào. Khi bình tâm lại, anh đứng thẳng người lên, thấy mình đang đứng trước một cái hàng rào xây bằng những khối gạch trắng hình chữ nhật xếp chồng lên nhau. Bước tới vài bước là một lối đi lát gạch dẫn vào một căn nhà, cửa ra vào làm bằng gỗ, cấu trúc chỉ có một cánh, sát bên cạnh cửa là những ô kính hình vuông xếp thành một hàng dài dọc theo khung cửa.
Tiêu Tương mở cửa bước vào trong, Lữ Hàn theo sau. Bước qua ngưỡng cửa thì có một cái bóng trắng nhờ nhờ bay đến nhún nhảy xung quanh Tiêu Tương, cô đưa tay ra vỗ vỗ lên nó rồi quay lại nói với Lữ Hàn: “Nó là ma xó để giữ nhà cửa cho sạch sẽ. Nó không nói được, chỉ có thể giao tiếp thông qua thần thức thôi, ta đã giới thiệu ngươi với nó rồi, nó sẽ ngửi mùi người của ngươi một chút để làm quen.”
Con ma xó bay tới Lữ Hàn, nó có hình dạng như con ma Casper, là kiểu ma mà người ta hay trùm một cái chăn màu trắng to đùng lên đầu để giả ma dọa người khác. Phần mũi nhô ra của nó chỉa về Lữ Hàn hít hà mấy cái khắp người, xong nó bay qua Mon Mon, tung tăng chơi đùa với con quỷ béo ú này.
Bên phải của hành lang chính đặt cái điện thoại để bàn có vòng tròn quay số kiểu cũ, bên trái có cánh cửa dẫn vào phòng khách, một cánh cửa khác dẫn vào phòng xem ti vi. Gần cuối của hành lang này có cầu thang gỗ dẫn lên lầu, Tiêu Tương vừa dẫn Lữ Hàn đi lên vừa hỏi: “Ngươi nhận ra căn nhà này là thế nào không?”
Lữ Hàn ú ớ không trả lời được, cảm giác có chút gì đó quen thuộc nhưng không thể nghĩ được đáp án. Hai người lên hết cầu thang thì rẽ trái vào một đoạn hành lang nhỏ và ngắn, bên trái của hành lang này có cánh cửa dẫn vào một căn phòng. Không khí trong phòng rất thoáng vì có tới hai cửa sổ ở hai hướng. Một hướng đối diện cửa ra vào có kê cái bàn học đơn giản, hướng còn lại nằm bên tay trái khi bước vào, có một giá sách ở đó. Bên tay phải, có một tủ quần áo với cửa dạng kéo trượt, con Mon Mon kéo cửa trượt ra, leo lên tầng trên của tủ quần áo và nằm xuống. Lữ Hàn nghĩ ra điều gì, há hốc miệng: “Chẳng lẽ đây là mô hình nhà của…”
Tiêu Tương quay lại, nhướn mắt nhìn Lữ Hàn: “Đã nói thì nói cho hết câu đi.”
“Nhà của… Nobita á?”
Tiêu Tương quay đi, bước đến bên cạnh cửa sổ, trầm ngâm: “Lúc nhỏ, gia gia có đem về vài quyển cho ta đọc, từ đó ta có một ước mơ sẽ sống trong chính căn nhà này. Đến khi lớn lên, ta nhận ra rằng tiền bạc có thể giúp hiện thực hóa rất nhiều giấc mơ của mình. Ta đã xin gia gia xây cho ta một căn nhà với mô hình y hệt, đối với ta, đây là căn nhà đầu tiên của riêng bản thân mình. Buổi tối, ta leo ra ngoài cửa sổ, ngồi trên mái nhà ngắm trăng. Đến khuya, ta nằm ngủ trong phòng này, Mon Mon nằm ngủ trong tủ quần áo. Cảm giác đó khiến ta không rõ là mình đang mơ hay đang thực nữa!
“Đây là nguyên nhân khác mà cô đặt tên cho nó là Mon Mon?”
Tiêu Tương gật đầu.
Loanh quanh trong nhà một lúc thì đã hai giờ chiều, Tiêu Tương thấy đã đến lúc quay lại tiệm làm tóc nên bảo Mon Mon đưa cả hai về lại cái góc khuất. Mon Mon phi hành tới nơi, ngó nghiêng một lúc đảm bảo không có ai thì mới hiện hình cho Tiêu Tương và Lữ Hàn bước ra khỏi bụng nó.
Tiệm làm tóc đã mở cửa trở lại, cả hai bước vào thì có một gã trẻ tuổi, mặt hoa da phấn, dáng đi mềm mại bước ra hỏi: “Người đẹp muốn uốn tóc hay cắt tóc?”
Tiêu Tương lắc đầu: “Đều không phải, tôi gặp một chị người quen có mái tóc nối trông rất đẹp nên hỏi thử địa chỉ rồi đi tìm thử, không biết có đúng là ở đây không?”
Gã trẻ tuổi cười rất tươi: “Chính xác rồi, tiệm này nổi tiếng nhất là dịch vụ nối tóc, vô đây nào.” Rồi gã tiến đến cầm tay Tiêu Tương dẫn vào bên trong, tới một ghế làm tóc ấn Tiêu Tương ngồi xuống. Gã quay ra nói với Lữ Hàn: “Anh đẹp trai, ngồi ở ghế salon đợi bà xã làm đẹp nha.”
Lữ Hàn cười khổ, kiểu gì về cũng bị Tiêu Tương quát tiếp cho một trận.
Tiêu Tương nhìn hình mình trong tấm gương lớn trước mặt, tháo cột tóc, xõa mái tóc dài ngang vai ra, hỏi gã trẻ tuổi: “Xưng hô thế nào đây?”
Gã trẻ tuổi đung đưa thân mình đáp: “Chị em với nhau, xưng hô bằng tên là được rồi, cứ gọi là Lan Hương, ý là hương thơm của hoa lan, còn người đẹp tên gì?”
Tiêu Tương mỉm cười: “Gọi là Ngọc Nguyệt.”
“Hóa ra là Ngọc mỹ nhân, người đâu mà xinh như hoa như ngọc, mỹ nhân muốn nối tóc dài tới đâu?”
“Tới ngang lưng, có những kiểu nào để lựa chọn?
Lan Hương cười ngọt ngào: “Có nhiều kiểu lắm, nối bằng keo, bằng ống nhiệt, bằng kẹp chì, bằng kẹp nhựa, bằng tết tóc, bằng sợi thủy tinh.”
“Kiểu nào là tốt nhất?”
“Nối bằng sợi thủy tinh cao cấp là tốt nhất đó.”
“Tóc dùng để nối thì có những loại nào?”
“Chỉ có hai loại thôi, một là tóc bằng nilon nhưng loại này không đẹp, hai là tóc thật nhìn rất tự nhiên, còn có thể uốn, cắt, tạo kiểu như tóc bình thường vậy.”
“Nghe hay đó, tóc thật có chia ra loại gì nữa không? Hay chỉ có một loại tóc thật thôi?”
“Có chia, tóc thật càng đẹp, càng mềm, càng dày thì càng cao cấp, mọi người rất chuộng loại tóc thật cao cấp này.”
“Mái tóc của chị người quen nhìn rất đẹp, có phải là loại cao cấp đó không?”
Lan Hương ra vẻ suy nghĩ: “Không nhìn trực tiếp thì không biết là loại nào? Có điều, ở đây nếu muốn loại tốt nhất, thì có một loại tóc nhập khẩu từ nước ngoài vô cùng đặc biệt.”
Tiêu Tương ra vẻ quan tâm: “Đặc biệt như thế nào?”
“Loại tóc nhập này đã được xử lý sinh học, sau khi dùng loại keo riêng thì nó sẽ dính luôn vào tóc cũ, có thể mọc dài ra y như một mái tóc bình thường. Lúc đó không còn gọi là tóc nối nữa, mà là một bộ tóc thật hoàn chỉnh luôn.”
“Được, vậy làm luôn đi, dùng kiểu tốt nhất và loại tóc nhập đẹp nhất nhé, trong vòng hai tiếng đồng hồ phải xong, không được trễ hơn, giá cả không thành vấn đề.”
“Đảm bao ưng ý luôn, người đẹp.”
Nói rồi Lan Hương kêu thêm hai người nữa tới phụ, Tiêu Tương ngồi yên cho cả ba nối từng cụm tóc một. Trong quá trình làm, Tiêu Tương hỏi: “Ai là ông chủ ở đây?”
Lan Hương vừa chăm chú nối tóc vừa đáp: “Không phải ông chủ, là bà chủ, có điều hôm nay bà chủ đi vắng rồi.”
“Bà chủ có đứng tiệm luôn không?”
“Không, bà chủ chỉ quản lý thôi.”
“Bà chủ sống ở đây luôn hay chỉ đặt tiệm ở đây?”
“Tùy lúc, có khi ở chỗ khác, có khi ở lại tiệm, hình như mỗi lần nhập tóc về là bà chủ phải ở lại. Tối mai có đợt tóc nhập về đó, vì loại tóc này dùng sắp hết rồi.”
Nói chuyện phiếm thêm hơn tiếng đồng hồ nữa thì mái tóc mới dài đến ngang lưng đã hoàn chỉnh. Tiêu Tương nghiêng người nhìn ngắm trong gương không thấy khác gì tóc thật, rồi cầm một nhúm ngọn tóc lên xem xét, khẽ nhíu mày thoáng qua. Lan Hương vui vẻ hỏi: “Thế nào người đẹp? Có tóc mới nhìn còn đẹp hơn nữa.”
Tiêu Tương gật đầu: “Rất đẹp.”
Lan Hương nhiệt tình hướng dẫn một hồi các biện pháp chăm sóc và bảo dưỡng bộ tóc mới, Tiêu Tương bỏ ngoài tai.
Trời đã về chiều, Tiêu Tương và Lữ Hàn bắt xe về lại nhà của Khúc Vương. Lúc đã lên xe, Lữ Hàn hỏi: “Cô nối tóc thật luôn à?”
“Phải, không làm thì không biết tình huống ra sao được.”
“Mái tóc mới này cảm thấy thế nào?”
Tiêu Tương đưa tay vuốt tóc qua vai, nhìn những tia tử khí tỏa ra từ phần tóc dài mới nối, buông một câu ngắn gọn: “Đây là tóc lấy từ người đã chết.”
Gã chủ quán cười hề hề: “Không có gì, phu nhân đây xinh như hoa như ngọc, cần giữ gìn sức khỏe cẩn thận, để tôi đóng hộp cho hai vị mang về.” Nói rồi bưng hai bát cháo đi về quầy.
Tiêu Tương ánh mắt sắc lẻm: “Ai là nương tử của ngươi, còn dám bảo ta ốm nghén nữa, tỷ tỷ đây có nghén cũng không nghén với ngươi.”
Lữ Hàn xua tay: “Bất đắc dĩ thôi, mà quay lại chính sự đi, tôi có điều thắc mắc, những thực khách ăn phải thịt cương thi như này thì hậu quả sẽ thế nào?”
Tiêu Tương suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cái này phụ thuộc vào mục đích của chủ quán hoặc kẻ cung cấp nguồn thịt, không rõ hắn muốn đầu độc số lượng lớn hay là chỉ muốn buôn bán, vì lấy thịt cương thi đem bán thì xem như là kinh doanh không cần vốn.”
“Ý là kinh doanh vốn tự có rồi!”
“Tự có cái đầu ngươi ấy. Cương thi đâu ra sẵn mà vốn tự có.”
“Vậy nguồn thịt cương thi lấy từ đâu ra? Không lẽ là lấy từ trong Quỷ Thành?”
“Có lẽ phải đi một vòng qua Quỷ Thành để xem xét việc này.” Tiêu Tương lẩm bẩm.
Chủ quán đưa ra một hộp nhựa to đựng cháo trong hai cái bát khi nãy, Lữ Hàn cầm lấy rồi cùng Tiêu Tương bước ra khỏi quán. Hai ngươi đi dọc theo con đường, trời đang buổi trưa nhưng không có nắng vì cả bầu trời âm u đầy mây xám che khuất mặt trời. Tiêu Tương ngước nhìn trời, rồi kéo Lữ Hàn vào một góc khuất giữa hai căn nhà. Lữ Hàn ngạc nhiên hỏi: “Vào đây làm gì?”
Tiêu Tương không đáp, giơ bàn tay đang đeo một cái nhẫn màu đỏ lên, dùng cương khí kích hoạt lên một hình ảnh kỳ quặc trên cái nhẫn. Lữ Hàn nhìn hành động của Tiêu Tương mà không hiểu, cũng không thấy Tiêu Tương giải thích gì nên đành đứng yên chờ đợi.
Đột nhiên, một cảm giác rờn rợn truyền đến từ sau lưng, Lữ Hàn quay phắt lại thì thấy một con quỷ béo mập hiện ra, cất giọng âm phong: “Đại tiểu thư.”
Giọng Tiêu Tương vang lên sau lưng: “Ta gọi nó ra đấy.” Rồi lấy hộp cháo trong tay Lữ Hàn đưa cho con quỷ béo, bảo nó: “Đưa đến cho lão Thái Sư.”
Con quỷ béo đón lấy cái hộp, ấn nó vào bụng mình. Lữ Hàn tròn mắt nhìn cái hộp lún vào bụng con quỷ như đang lún vào một miếng cao su dẻo, thoáng chốc cái hộp đã biến mất hẳn vào bên trong, con quỷ cười một cái rồi biến mất.
Tiêu Tương lấy điện thoại ra bấm tin nhắn, Lữ Hàn vò đầu bứt tai: “Cô vừa làm cái gì vậy?”
Tiêu Tương vừa chăm chú bấm điện thoại vừa đáp: “Thái Sư là một chuyên gia pháp y đã nghỉ hưu, nay hợp tác với chúng ta. Ta gửi hộp cháo đến cho lão, nhắn tin nhờ lão kiểm nghiệm thứ thịt bên trong kỹ lưỡng một chút, có thêm thông tin từ phía pháp y sẽ định hướng cho chúng ta dễ quyết định hơn.”
Nhưng cái Lữ Hàn thắc mắc không phải là chuyện đó, anh hỏi lại: “Ý tôi là muốn hỏi cái con béo ú vừa hiện ra khi nãy ấy.”
“À, nó cũng là Âm Sinh Quỷ giống Lốc Cốc, có năng lực phi hành. Cái bụng của nó có thể mang theo đồ vật của cả nhân gian và địa phủ phi hành qua không gian, nên chúng ta dùng nó để vận chuyển đồ đạc.”
Lữ Hàn tròn mắt: “Cô có cái trò chuyển phát nhanh này thuận tiện quá nhỉ.”
Tiêu Tương kể tiếp: “Cái bụng của nó có thể chứa được rất nhiều đồ, thậm chí ngươi có thể chui vào bụng nó để nó mang ngươi đi xuyên không gian đến nơi xa trong thời gian ngắn. Có điều vận chuyển người nhân gian khiến nó hao tổn quỷ lực trầm trọng, ta từng thử một lần, cảm giác rất khó chịu, còn nó thì nằm liệt ở địa phủ cả tháng trời để khôi phục. Nên từ đó về sau ta không dùng cách di chuyển này nữa.”
“Thật lợi hại, mà lúc nãy tôi nghe nó gọi cô là Đại tiểu thư?”
“Âm sinh quỷ tùy loại, Mon Mon là loại nói được tiếng nhân gian.”
“Mon Mon? Đó là tên của nó à?”
“Phải, ta thấy nó béo ú, lại chứa được nhiều đồ trong bụng như Doraemon nên đặt tên cho nó là Mon Mon.”
Lữ Hàn xuýt xoa: “Lợi hại! Có con quỷ để đặt tên như vậy cũng thật sảng khoái.”
Tiêu Tương có chút trầm ngâm: “Thực ra, ta gọi nó như vậy còn vì một nguyên nhân khác nữa.”
Lữ Hàn hỏi ngay: “Là lý do gì?”
Tiêu Tương nhìn tới trước thấy tiệm làm tóc vẫn còn chưa mở nên lại kéo Lữ Hàn vào chỗ khuất khi nãy, dùng cương khí kích hoạt lên chiếc nhẫn, một lúc sau Mon Mon hiện ra. Tiêu Tương bảo Lữ Hàn: “Cứ làm giống như ta, bước thẳng vào bụng nó là được.”
Đoạn Tiêu Tương bước một chân vào bụng con quỷ, lún dần nửa người vào trong, rồi bước tiếp chân còn lại vào, thoáng chốc mất hút vào cái bụng tròn tròn to đùng đó. Lữ Hàn miễn cưỡng bắt chước theo, cũng bước chân vào, thấy mình bồng bềnh trong một khoảng không gian trắng đục và mờ ảo. Bên cạnh Tiêu Tương cũng đang thả người lơ lững như kiểu không trọng lực.
“Chuẩn bị đi, có chút hơi chóng mặt.” Rồi Tiêu Tương nói vào khoảng không xung quanh: “Mon Mon, đây là Lữ Hàn, chưởng môn mới của chúng ta, đưa chúng ta về nhà của ngươi nào.”
Lữ Hàn thấy mọi thứ trước mắt xoay tròn, lâng lâng, quả thật có chút khó chịu. Rồi cảm giác cả người bị ném mạnh một cái và dừng lại đột ngột. Chưa kịp định thần thì nghe tiếng Tiêu Tương vang lên: “Tới nơi rồi, bước ra đi.”
Lữ Hàn lảo đảo bước ra, nôn ọe mấy cái, cực lực không thích phương thức di chuyển này chút nào. Khi bình tâm lại, anh đứng thẳng người lên, thấy mình đang đứng trước một cái hàng rào xây bằng những khối gạch trắng hình chữ nhật xếp chồng lên nhau. Bước tới vài bước là một lối đi lát gạch dẫn vào một căn nhà, cửa ra vào làm bằng gỗ, cấu trúc chỉ có một cánh, sát bên cạnh cửa là những ô kính hình vuông xếp thành một hàng dài dọc theo khung cửa.
Tiêu Tương mở cửa bước vào trong, Lữ Hàn theo sau. Bước qua ngưỡng cửa thì có một cái bóng trắng nhờ nhờ bay đến nhún nhảy xung quanh Tiêu Tương, cô đưa tay ra vỗ vỗ lên nó rồi quay lại nói với Lữ Hàn: “Nó là ma xó để giữ nhà cửa cho sạch sẽ. Nó không nói được, chỉ có thể giao tiếp thông qua thần thức thôi, ta đã giới thiệu ngươi với nó rồi, nó sẽ ngửi mùi người của ngươi một chút để làm quen.”
Con ma xó bay tới Lữ Hàn, nó có hình dạng như con ma Casper, là kiểu ma mà người ta hay trùm một cái chăn màu trắng to đùng lên đầu để giả ma dọa người khác. Phần mũi nhô ra của nó chỉa về Lữ Hàn hít hà mấy cái khắp người, xong nó bay qua Mon Mon, tung tăng chơi đùa với con quỷ béo ú này.
Bên phải của hành lang chính đặt cái điện thoại để bàn có vòng tròn quay số kiểu cũ, bên trái có cánh cửa dẫn vào phòng khách, một cánh cửa khác dẫn vào phòng xem ti vi. Gần cuối của hành lang này có cầu thang gỗ dẫn lên lầu, Tiêu Tương vừa dẫn Lữ Hàn đi lên vừa hỏi: “Ngươi nhận ra căn nhà này là thế nào không?”
Lữ Hàn ú ớ không trả lời được, cảm giác có chút gì đó quen thuộc nhưng không thể nghĩ được đáp án. Hai người lên hết cầu thang thì rẽ trái vào một đoạn hành lang nhỏ và ngắn, bên trái của hành lang này có cánh cửa dẫn vào một căn phòng. Không khí trong phòng rất thoáng vì có tới hai cửa sổ ở hai hướng. Một hướng đối diện cửa ra vào có kê cái bàn học đơn giản, hướng còn lại nằm bên tay trái khi bước vào, có một giá sách ở đó. Bên tay phải, có một tủ quần áo với cửa dạng kéo trượt, con Mon Mon kéo cửa trượt ra, leo lên tầng trên của tủ quần áo và nằm xuống. Lữ Hàn nghĩ ra điều gì, há hốc miệng: “Chẳng lẽ đây là mô hình nhà của…”
Tiêu Tương quay lại, nhướn mắt nhìn Lữ Hàn: “Đã nói thì nói cho hết câu đi.”
“Nhà của… Nobita á?”
Tiêu Tương quay đi, bước đến bên cạnh cửa sổ, trầm ngâm: “Lúc nhỏ, gia gia có đem về vài quyển cho ta đọc, từ đó ta có một ước mơ sẽ sống trong chính căn nhà này. Đến khi lớn lên, ta nhận ra rằng tiền bạc có thể giúp hiện thực hóa rất nhiều giấc mơ của mình. Ta đã xin gia gia xây cho ta một căn nhà với mô hình y hệt, đối với ta, đây là căn nhà đầu tiên của riêng bản thân mình. Buổi tối, ta leo ra ngoài cửa sổ, ngồi trên mái nhà ngắm trăng. Đến khuya, ta nằm ngủ trong phòng này, Mon Mon nằm ngủ trong tủ quần áo. Cảm giác đó khiến ta không rõ là mình đang mơ hay đang thực nữa!
“Đây là nguyên nhân khác mà cô đặt tên cho nó là Mon Mon?”
Tiêu Tương gật đầu.
Loanh quanh trong nhà một lúc thì đã hai giờ chiều, Tiêu Tương thấy đã đến lúc quay lại tiệm làm tóc nên bảo Mon Mon đưa cả hai về lại cái góc khuất. Mon Mon phi hành tới nơi, ngó nghiêng một lúc đảm bảo không có ai thì mới hiện hình cho Tiêu Tương và Lữ Hàn bước ra khỏi bụng nó.
Tiệm làm tóc đã mở cửa trở lại, cả hai bước vào thì có một gã trẻ tuổi, mặt hoa da phấn, dáng đi mềm mại bước ra hỏi: “Người đẹp muốn uốn tóc hay cắt tóc?”
Tiêu Tương lắc đầu: “Đều không phải, tôi gặp một chị người quen có mái tóc nối trông rất đẹp nên hỏi thử địa chỉ rồi đi tìm thử, không biết có đúng là ở đây không?”
Gã trẻ tuổi cười rất tươi: “Chính xác rồi, tiệm này nổi tiếng nhất là dịch vụ nối tóc, vô đây nào.” Rồi gã tiến đến cầm tay Tiêu Tương dẫn vào bên trong, tới một ghế làm tóc ấn Tiêu Tương ngồi xuống. Gã quay ra nói với Lữ Hàn: “Anh đẹp trai, ngồi ở ghế salon đợi bà xã làm đẹp nha.”
Lữ Hàn cười khổ, kiểu gì về cũng bị Tiêu Tương quát tiếp cho một trận.
Tiêu Tương nhìn hình mình trong tấm gương lớn trước mặt, tháo cột tóc, xõa mái tóc dài ngang vai ra, hỏi gã trẻ tuổi: “Xưng hô thế nào đây?”
Gã trẻ tuổi đung đưa thân mình đáp: “Chị em với nhau, xưng hô bằng tên là được rồi, cứ gọi là Lan Hương, ý là hương thơm của hoa lan, còn người đẹp tên gì?”
Tiêu Tương mỉm cười: “Gọi là Ngọc Nguyệt.”
“Hóa ra là Ngọc mỹ nhân, người đâu mà xinh như hoa như ngọc, mỹ nhân muốn nối tóc dài tới đâu?”
“Tới ngang lưng, có những kiểu nào để lựa chọn?
Lan Hương cười ngọt ngào: “Có nhiều kiểu lắm, nối bằng keo, bằng ống nhiệt, bằng kẹp chì, bằng kẹp nhựa, bằng tết tóc, bằng sợi thủy tinh.”
“Kiểu nào là tốt nhất?”
“Nối bằng sợi thủy tinh cao cấp là tốt nhất đó.”
“Tóc dùng để nối thì có những loại nào?”
“Chỉ có hai loại thôi, một là tóc bằng nilon nhưng loại này không đẹp, hai là tóc thật nhìn rất tự nhiên, còn có thể uốn, cắt, tạo kiểu như tóc bình thường vậy.”
“Nghe hay đó, tóc thật có chia ra loại gì nữa không? Hay chỉ có một loại tóc thật thôi?”
“Có chia, tóc thật càng đẹp, càng mềm, càng dày thì càng cao cấp, mọi người rất chuộng loại tóc thật cao cấp này.”
“Mái tóc của chị người quen nhìn rất đẹp, có phải là loại cao cấp đó không?”
Lan Hương ra vẻ suy nghĩ: “Không nhìn trực tiếp thì không biết là loại nào? Có điều, ở đây nếu muốn loại tốt nhất, thì có một loại tóc nhập khẩu từ nước ngoài vô cùng đặc biệt.”
Tiêu Tương ra vẻ quan tâm: “Đặc biệt như thế nào?”
“Loại tóc nhập này đã được xử lý sinh học, sau khi dùng loại keo riêng thì nó sẽ dính luôn vào tóc cũ, có thể mọc dài ra y như một mái tóc bình thường. Lúc đó không còn gọi là tóc nối nữa, mà là một bộ tóc thật hoàn chỉnh luôn.”
“Được, vậy làm luôn đi, dùng kiểu tốt nhất và loại tóc nhập đẹp nhất nhé, trong vòng hai tiếng đồng hồ phải xong, không được trễ hơn, giá cả không thành vấn đề.”
“Đảm bao ưng ý luôn, người đẹp.”
Nói rồi Lan Hương kêu thêm hai người nữa tới phụ, Tiêu Tương ngồi yên cho cả ba nối từng cụm tóc một. Trong quá trình làm, Tiêu Tương hỏi: “Ai là ông chủ ở đây?”
Lan Hương vừa chăm chú nối tóc vừa đáp: “Không phải ông chủ, là bà chủ, có điều hôm nay bà chủ đi vắng rồi.”
“Bà chủ có đứng tiệm luôn không?”
“Không, bà chủ chỉ quản lý thôi.”
“Bà chủ sống ở đây luôn hay chỉ đặt tiệm ở đây?”
“Tùy lúc, có khi ở chỗ khác, có khi ở lại tiệm, hình như mỗi lần nhập tóc về là bà chủ phải ở lại. Tối mai có đợt tóc nhập về đó, vì loại tóc này dùng sắp hết rồi.”
Nói chuyện phiếm thêm hơn tiếng đồng hồ nữa thì mái tóc mới dài đến ngang lưng đã hoàn chỉnh. Tiêu Tương nghiêng người nhìn ngắm trong gương không thấy khác gì tóc thật, rồi cầm một nhúm ngọn tóc lên xem xét, khẽ nhíu mày thoáng qua. Lan Hương vui vẻ hỏi: “Thế nào người đẹp? Có tóc mới nhìn còn đẹp hơn nữa.”
Tiêu Tương gật đầu: “Rất đẹp.”
Lan Hương nhiệt tình hướng dẫn một hồi các biện pháp chăm sóc và bảo dưỡng bộ tóc mới, Tiêu Tương bỏ ngoài tai.
Trời đã về chiều, Tiêu Tương và Lữ Hàn bắt xe về lại nhà của Khúc Vương. Lúc đã lên xe, Lữ Hàn hỏi: “Cô nối tóc thật luôn à?”
“Phải, không làm thì không biết tình huống ra sao được.”
“Mái tóc mới này cảm thấy thế nào?”
Tiêu Tương đưa tay vuốt tóc qua vai, nhìn những tia tử khí tỏa ra từ phần tóc dài mới nối, buông một câu ngắn gọn: “Đây là tóc lấy từ người đã chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.