Chương 65: Lệ Bất Hư Phát
ThuyMongTrung
27/06/2020
Lữ Hàn lại bật cái đèn pin cường quang chiếu thẳng vào con chuột vua
lông trắng, nó nổi bật trong hình tròn của ánh đèn như diễn viên chính
trên sân khấu. Mà quả thật, ở cái nơi tối tăm này, bộ lông trắng của nó
chính là thứ nổi bật nhất.
Thử Vương kêu “chít” một tiếng, Lữ Hàn không hiểu tiếng kêu đó có nghĩa là gì, nhưng cả đàn chuột còn lại thì hiểu. Cả đám bắt đầu phóng tới phía hai người.
Tiêu Tương quát khẽ một tiếng với Lữ Hàn: “Chạy!”
Hai người quay đầu chạy về phía chân ngọn đồi, nơi đây vẫn còn ánh sáng lờ mờ chiếu xuống. Chỉ cần leo lên lại được đỉnh ngọn đồi này là có thể phóng lên rìa dưới của lòng chảo bên trên, nhưng chỉ vừa mới đặt chân lên sườn dốc thì đã thấy Thử Vương đứng ở trên nửa chừng con dốc nhìn xuống. Tiêu Tương kéo Lữ Hàn dừng lại, nói lớn: “Tuyệt đối đừng đụng vào bộ lông của con Bạch Mao này!”
“Vì sao vậy?”
“Duy nhất trên đời chỉ có một bộ lông này chứa chất độc Bạch Phấn Khô Lâu, đụng vào nó là hóa thành xương trắng ngay, Cửu Dương Thần Công của ngươi chỉ mới tầng năm, chưa đủ sức chống lại chất độc này.”
Nói rồi Tiêu Tương vung Kim Trùng Tiên trong tay quất về phía đàn chuột tạo thành một trận cuồng phong đập xuống, lũ chuột nháo nhào nhảy lên để né tránh, con nào không kịp thoát thì bị đập nát bấy, phun máu tung tóe. Loại kiếm lai roi này đúng thực không phải chỉ có hư danh.
Tiêu Tương đẩy Lữ Hàn chạy về hướng khác theo đường chân đồi, cả hai cùng vận khí dùng Lăng Ba Vi Bộ chạy đi, đàn chuột đuổi theo phía sau, nhưng về căn bản thì không thể bắt kịp tốc độ của công phu này.
Cứ men theo đường vòng quanh chân đối thì ra khỏi vùng sáng do Tiêu Tương phạt cây tạo thành, không gian tối mịt trở lại. Lữ Hàn chiếu đèn pin ra phía trước để nhìn đường mà chạy. Trong ánh đèn pin loang loáng, một cái bóng trắng thoát ẩn thoắt hiện bên cạnh hai người. Lữ Hàn giật mình, cả hai đang dùng công phu phi hành mà vẫn không thoát khỏi được con chuột lông trắng, bèn ủy khuất hỏi Tiêu Tương: “Làm thế quái nào con Bạch Mao vẫn đuổi kịp chúng ta?”
“Mười hai con giáp, không phải chuột là thứ luồn lách nhanh nhẹn nhất sao? Hơn nữa trong đám Thử Vương thì con Bạch Mao này là đứng đầu về tốc độ.”
Lữ Hàn than trời: “Ách, còn có màu khác nữa?” Rồi lấy từ trong người ra một cái Tam Hoa Tụ Đỉnh, tập trung tinh lực, phóng về phía cái bóng trắng vừa mới hiện ra trong khóe mắt.
“Keng”
Tam Hoa Tụ Đỉnh phát ra tiếng kêu như va chạm vào kim loại rồi văng đi mất.
Giọng Tiêu Tương vang lên: “Bộ lông của tất cả Thử Vương đều cứng như thép, ám khí bình thường là vô dụng với nó.”
Lữ Hàn rất muốn chửi một câu thành tiếng, nhưng có Tiêu Tương ở đây nên chỉ dám nghĩ thầm trong đầu, “Con bà nó, bá đạo như vậy ai chơi lại?”
Vừa chửi thầm trong đầu xong thì con Thử Vương như linh thông được có người vừa buông lời mạt sát nó, đột ngột lao thẳng đến vào giữa hai người. Tiêu Tương dùng tay xô mạnh Lữ Hàn, cả hai tách ra thành hai hướng chéo về phía trước.
Thử Vương vồ hụt xuống khoảng không thì lập tức chọn Lữ Hàn mà đuổi theo, Lữ Hàn ngoái đầu lại nhìn thấy con Bạch Mao đuổi theo mình thì chửi luôn một câu thành tiếng: “Ông nội ngươi, mới chửi có một câu đã tức khí rồi à?” Vừa chửi xong thì thấy cái bóng trắng chồm lên nhắm ngay đầu mình lao tới, Lữ Hàn vội đạp mạnh chân lao qua một bên né cú vồ này, tiện tay phóng luôn một cái Bát Tiên Quá Hải là thứ ám khí tròn có tám cạnh về phía con chuột. Thử Vương dùng chân trước trực tiếp đánh văng Bát Tiên Quá Hải ra chỗ khác.
Lữ Hàn lăn tròn hai vòng trên mặt đất,vội vàng bật dậy, tiếp tục vận khí chạy đi, Thử Vương vẫn bám sát theo phía sau. Tiêu Tương bên này thấy vậy liền dùng Kim Trùng Tiên quất về phía Bạch Mao, mười nhánh rễ phụ như một rừng roi đập xuống người nó. Thử Vương nhún người nhảy vọt ra chỗ khác, Kim Trùng Tiên cồng kềnh, muốn đánh trúng con chuột nhanh như chớp này quả thực là không dễ.
Thấy Bạch Mao cứ dí theo mình như hình với bóng, Lữ Hàn bực bội quát lên một tiếng: “Ngươi là cái thứ âm hồn bất tán mà.” Đoạn lấy từ trong người ra Thiên Bối Lưu Tinh, phóng ám khí chân chính này về phía sau, hy vọng nhờ lực đẩy của thuốc nổ ở đuôi của ám khí sẽ đủ sức xuyên qua bộ lông của Bạch Mao.
Thiên Bối Lưu Tinh, thứ ám khí nhanh nhất thiên hạ, đã xuất ra là không ai có thể tránh né, Bạch Mao cũng không phải ngoại lệ.
Nhờ đòn tấn công bằng Kim Trùng Tiên của Tiêu Tương làm cho con chuột chậm lại đôi chút, nới rộng khoảng cách giữa nó với Lữ Hàn, phù hợp cho Thiên Bối Lưu Tinh có thể phát huy đầy đủ thực lực. Vì nếu khoảng cách quá gần, thuốc nổ chưa kịp phát nổ hết sẽ hạn chế ưu điểm của loại ám khí chân chính này.
Ba tầng thuốc nổ của Thiên Bối Lưu Tinh lần lượt phát nổ, nạp gia tốc cho ám khí lên tới tốc độ tối đa, cắm ngập vào cổ họng của Bạch Mao. Nhưng lớp lông cứng như sắt thép của nó khiến động năng do thuốc nổ tạo ra cũng chỉ giúp Thiên Bối Lưu Tinh cắm vào cơ thể Bạch Mao một nửa thân ám khí.
Ánh đèn loang loáng, soi về phía trước là vách đá, đường chạy đến đây đã hết.
Còn phía sau, vết thương khiến Thử Vương điên tiết, kêu “chít chít” rít lên, ngoái đầu rứt ra một nhúm lông trên chính cơ thể nó, nhổ về phía trước. Lữ Hàn toát mồ hôi, phóng ám khí bằng miệng là công phu mà chính mình chưa thể nào làm được, thế quái nào mà cái con chuột này lại làm được?
Tiêu Tương đã nói mấy cái lông này nếu đụng vào sẽ bị hóa thành xương trắng, Lữ Hàn không dám đem thân mình kiểm tra xem lời Tiêu Tương nói là đúng hay sai, nên vội vàng dậm mạnh chân, phóng vút lên cao né nhúm lông vừa được phun tới. Trong đầu nhớ tới Tiêu Tương nói rằng ưu điểm lớn nhất của phi đao chính là khả năng xuyên phá giáp, mà cây đao Tàng Phi Điểu vẫn đang trong tay mình, lúc này không dùng thì còn đến khi nào mới dùng?
Đang lơ lững trên không, Lữ Hàn truyền kình lực vào Tàng Phi Điểu, phóng về phía con chuột. Tuy chưa bao giờ dùng tới phi đao, nhưng hai mươi năm luyện tập ám khí cũng có thể phần nào giúp Lữ Hàn miễn cưỡng xuất thử một cây phi đao.
Quả thật, phi đao với trọng lượng nặng nề, tạo ra động năng vô cùng lớn nhưng cũng chỉ có thể cắm ngập được một nửa thân đao lên lưng con chuột. Sức mạnh của phi đao ấn cơ thể Bạch Mao xuống đất. Tận dụng khoảng khắc này, Lữ Hàn đáp xuống đất, xoay một vòng tròn, phóng ám khí chân chính thứ hai về phía đỉnh đầu Bạch Mao, là Thiên Cương Phá.
Bạch Mao sau khi trúng Tàng Phi Điểu thì tốc độ đã chậm lại, không tránh được đi đâu, Thiên Cương Phá lao tới, cắm trúng đầu con chuột thì phát nổ. Ba tầng thuốc nổ ở đầu ám khí lần lượt phát nổ tạo ra sức công phá hủy diệt, chấn Bạch Mao văng lên không, nó há miệng gào rú những tiếng đinh tai nhức óc. Vụ nổ tạo ra ánh sáng rực rỡ trong hang động u tối.
Đúng lúc này, một tia chớp sáng lên, Liễu Diệp Đao xuất hiện lao thẳng vào trong cái miệng đang há mở của Thử Vương, xuyên qua vòm họng, phá vỡ một hốc mắt lao ra ngoài.
Nhưng chưa hết, Liễu Diệp Đao đột ngột quay nửa vòng trên không, phi đao quay đầu, lao ngược lại cắm thẳng xuống con mắt bên kia, phá vỡ hốc mắt, xuyên qua sọ não, xuyên qua vòm họng, xuyên qua hàm dưới, cắm ngập xuống đất.
Lữ Hàn sững sờ đứng hình trong hoa lửa sáng chói, bị chấn động tâm can dữ dội, cảm giác trời đất quay cuồng, thiên kinh địa động!
Đây chính là tâm huyết phi đao của một đời người đây sao?
Tiểu Lý Phi Đao – Lệ bất hư phát, đã phóng là không thể trật. Nhưng thứ khiến Lữ Hàn đờ đẫn chính là cảnh tượng phi đao quay đầu, hồi mã quy vị.
Bản thân mình chỉ có thể khiến ám khí quay ngược khi phóng theo đường tròn, chứ khi phóng theo đường thẳng thì ám khí chỉ có bay mất luôn, một đi không trở lại. Ám khí phóng theo đường thẳng có thể tự quay đầu là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Thế nhưng chân lý tuyệt đối không thể xảy ra lại vừa xảy ra trước mắt.
Cái gì mà là chưởng môn? Cái gì mà là hộ pháp?
Đối với Tiêu Tương lúc này, Lữ Hàn trở thành một kẻ non nớt mới nhập môn đứng trước bậc tông sư.
Thân thể Thử Vương đổ vật xuống bên kia, bên này tòa thành vững chắc trong lòng của Lữ Hàn cũng đổ sụp. Võ học vô bờ! Công phu ám khí của gia tộc bỗng chốc hóa thành mây trời, bay đi mất. Tiêu Dao phái rốt cuộc là ghê gớm cỡ nào? Những gì mình tường tận trước nay chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn trăng soi mặt nước mà cười thầm thôi ư?
Tiêu Tương bước đến trước xác Bạch Mao, cúi xuống nhặt Liễu Diệp Đao lên, lau lưỡi đao vào bộ lông chuột cho sạch vết máu. Lúc này đàn chuột đã đuổi tới nơi, thấy đầu lĩnh đã chết, liền cong đuổi bỏ chạy tứ tán, thoáng chốc đã không còn thấy con nào nữa.
Tiêu Tương chỉ tay về một phía, nói: “Ở đây có cánh cửa sắt.”
Lữ Hàn thần thái vẫn còn bất định, vô thức rọi đèn pin về phía Tiêu Tương chỉ, quả thực có cánh cửa sắt. Cả hai bước đến, đưa tay đẩy thử liền mở được, cửa không khóa.
Sau cửa là một hành lang rộng, đi một lúc lại đến một hành lang hẹp hơn, chạy dài tít tắp thẳng tới trước. Có lối đi ở trên vách của hàng lang này, bên dưới là một băng chuyền cỡ nhỏ.
“Chẳng lẽ chúng ta đang ở bên trong bức tường ngăn cách giữa Thạch Thành và Quỷ Thành?” Tiêu Tương lên tiếng.
Hai người theo lối đi trên cao đi một đoạn, phát hiện có cửa ở hai bên vách liền mở thử. Ánh sáng và không khí trong lành lập tức ùa vào. Hai người bọn họ đúng là đang ở bên trong bức tường ngăn, một cửa bên này mở ra về phía Thạch Thành, cửa bên kia mở ra về phía Quỷ Thành.
“Băng chuyền này là dùng để vận chuyển thứ gì đó, không lẽ là vàng?” Lữ Hàn đã bình tâm lại, mở lời nhận xét.
Tiêu Tương gật đầu: “Không ngờ hai mươi năm trước, mục đích chính xây dựng bức tường ngăn này là để khai thác khoáng vật từ trong lòng núi Tử Thiết một cách âm thầm, rồi khoáng vật theo băng chuyền này chạy thẳng ra biển, lên tàu vận chuyển đi tiếp, thần không hay, quỷ không biết.”
Cả hai ra khỏi cửa về phía Quỷ Thành, nhảy xuống đất.
“Đây là lần đầu ta đặt chân tới nơi này.” Tiêu Tương nói.
“Tôi cũng vậy.”
Tiêu Tương bắt đầu rảo bước tới trước, Lữ Hàn theo sau, cùng tiến về phía thành phố mà con người và tà vật sống chung.
Thử Vương kêu “chít” một tiếng, Lữ Hàn không hiểu tiếng kêu đó có nghĩa là gì, nhưng cả đàn chuột còn lại thì hiểu. Cả đám bắt đầu phóng tới phía hai người.
Tiêu Tương quát khẽ một tiếng với Lữ Hàn: “Chạy!”
Hai người quay đầu chạy về phía chân ngọn đồi, nơi đây vẫn còn ánh sáng lờ mờ chiếu xuống. Chỉ cần leo lên lại được đỉnh ngọn đồi này là có thể phóng lên rìa dưới của lòng chảo bên trên, nhưng chỉ vừa mới đặt chân lên sườn dốc thì đã thấy Thử Vương đứng ở trên nửa chừng con dốc nhìn xuống. Tiêu Tương kéo Lữ Hàn dừng lại, nói lớn: “Tuyệt đối đừng đụng vào bộ lông của con Bạch Mao này!”
“Vì sao vậy?”
“Duy nhất trên đời chỉ có một bộ lông này chứa chất độc Bạch Phấn Khô Lâu, đụng vào nó là hóa thành xương trắng ngay, Cửu Dương Thần Công của ngươi chỉ mới tầng năm, chưa đủ sức chống lại chất độc này.”
Nói rồi Tiêu Tương vung Kim Trùng Tiên trong tay quất về phía đàn chuột tạo thành một trận cuồng phong đập xuống, lũ chuột nháo nhào nhảy lên để né tránh, con nào không kịp thoát thì bị đập nát bấy, phun máu tung tóe. Loại kiếm lai roi này đúng thực không phải chỉ có hư danh.
Tiêu Tương đẩy Lữ Hàn chạy về hướng khác theo đường chân đồi, cả hai cùng vận khí dùng Lăng Ba Vi Bộ chạy đi, đàn chuột đuổi theo phía sau, nhưng về căn bản thì không thể bắt kịp tốc độ của công phu này.
Cứ men theo đường vòng quanh chân đối thì ra khỏi vùng sáng do Tiêu Tương phạt cây tạo thành, không gian tối mịt trở lại. Lữ Hàn chiếu đèn pin ra phía trước để nhìn đường mà chạy. Trong ánh đèn pin loang loáng, một cái bóng trắng thoát ẩn thoắt hiện bên cạnh hai người. Lữ Hàn giật mình, cả hai đang dùng công phu phi hành mà vẫn không thoát khỏi được con chuột lông trắng, bèn ủy khuất hỏi Tiêu Tương: “Làm thế quái nào con Bạch Mao vẫn đuổi kịp chúng ta?”
“Mười hai con giáp, không phải chuột là thứ luồn lách nhanh nhẹn nhất sao? Hơn nữa trong đám Thử Vương thì con Bạch Mao này là đứng đầu về tốc độ.”
Lữ Hàn than trời: “Ách, còn có màu khác nữa?” Rồi lấy từ trong người ra một cái Tam Hoa Tụ Đỉnh, tập trung tinh lực, phóng về phía cái bóng trắng vừa mới hiện ra trong khóe mắt.
“Keng”
Tam Hoa Tụ Đỉnh phát ra tiếng kêu như va chạm vào kim loại rồi văng đi mất.
Giọng Tiêu Tương vang lên: “Bộ lông của tất cả Thử Vương đều cứng như thép, ám khí bình thường là vô dụng với nó.”
Lữ Hàn rất muốn chửi một câu thành tiếng, nhưng có Tiêu Tương ở đây nên chỉ dám nghĩ thầm trong đầu, “Con bà nó, bá đạo như vậy ai chơi lại?”
Vừa chửi thầm trong đầu xong thì con Thử Vương như linh thông được có người vừa buông lời mạt sát nó, đột ngột lao thẳng đến vào giữa hai người. Tiêu Tương dùng tay xô mạnh Lữ Hàn, cả hai tách ra thành hai hướng chéo về phía trước.
Thử Vương vồ hụt xuống khoảng không thì lập tức chọn Lữ Hàn mà đuổi theo, Lữ Hàn ngoái đầu lại nhìn thấy con Bạch Mao đuổi theo mình thì chửi luôn một câu thành tiếng: “Ông nội ngươi, mới chửi có một câu đã tức khí rồi à?” Vừa chửi xong thì thấy cái bóng trắng chồm lên nhắm ngay đầu mình lao tới, Lữ Hàn vội đạp mạnh chân lao qua một bên né cú vồ này, tiện tay phóng luôn một cái Bát Tiên Quá Hải là thứ ám khí tròn có tám cạnh về phía con chuột. Thử Vương dùng chân trước trực tiếp đánh văng Bát Tiên Quá Hải ra chỗ khác.
Lữ Hàn lăn tròn hai vòng trên mặt đất,vội vàng bật dậy, tiếp tục vận khí chạy đi, Thử Vương vẫn bám sát theo phía sau. Tiêu Tương bên này thấy vậy liền dùng Kim Trùng Tiên quất về phía Bạch Mao, mười nhánh rễ phụ như một rừng roi đập xuống người nó. Thử Vương nhún người nhảy vọt ra chỗ khác, Kim Trùng Tiên cồng kềnh, muốn đánh trúng con chuột nhanh như chớp này quả thực là không dễ.
Thấy Bạch Mao cứ dí theo mình như hình với bóng, Lữ Hàn bực bội quát lên một tiếng: “Ngươi là cái thứ âm hồn bất tán mà.” Đoạn lấy từ trong người ra Thiên Bối Lưu Tinh, phóng ám khí chân chính này về phía sau, hy vọng nhờ lực đẩy của thuốc nổ ở đuôi của ám khí sẽ đủ sức xuyên qua bộ lông của Bạch Mao.
Thiên Bối Lưu Tinh, thứ ám khí nhanh nhất thiên hạ, đã xuất ra là không ai có thể tránh né, Bạch Mao cũng không phải ngoại lệ.
Nhờ đòn tấn công bằng Kim Trùng Tiên của Tiêu Tương làm cho con chuột chậm lại đôi chút, nới rộng khoảng cách giữa nó với Lữ Hàn, phù hợp cho Thiên Bối Lưu Tinh có thể phát huy đầy đủ thực lực. Vì nếu khoảng cách quá gần, thuốc nổ chưa kịp phát nổ hết sẽ hạn chế ưu điểm của loại ám khí chân chính này.
Ba tầng thuốc nổ của Thiên Bối Lưu Tinh lần lượt phát nổ, nạp gia tốc cho ám khí lên tới tốc độ tối đa, cắm ngập vào cổ họng của Bạch Mao. Nhưng lớp lông cứng như sắt thép của nó khiến động năng do thuốc nổ tạo ra cũng chỉ giúp Thiên Bối Lưu Tinh cắm vào cơ thể Bạch Mao một nửa thân ám khí.
Ánh đèn loang loáng, soi về phía trước là vách đá, đường chạy đến đây đã hết.
Còn phía sau, vết thương khiến Thử Vương điên tiết, kêu “chít chít” rít lên, ngoái đầu rứt ra một nhúm lông trên chính cơ thể nó, nhổ về phía trước. Lữ Hàn toát mồ hôi, phóng ám khí bằng miệng là công phu mà chính mình chưa thể nào làm được, thế quái nào mà cái con chuột này lại làm được?
Tiêu Tương đã nói mấy cái lông này nếu đụng vào sẽ bị hóa thành xương trắng, Lữ Hàn không dám đem thân mình kiểm tra xem lời Tiêu Tương nói là đúng hay sai, nên vội vàng dậm mạnh chân, phóng vút lên cao né nhúm lông vừa được phun tới. Trong đầu nhớ tới Tiêu Tương nói rằng ưu điểm lớn nhất của phi đao chính là khả năng xuyên phá giáp, mà cây đao Tàng Phi Điểu vẫn đang trong tay mình, lúc này không dùng thì còn đến khi nào mới dùng?
Đang lơ lững trên không, Lữ Hàn truyền kình lực vào Tàng Phi Điểu, phóng về phía con chuột. Tuy chưa bao giờ dùng tới phi đao, nhưng hai mươi năm luyện tập ám khí cũng có thể phần nào giúp Lữ Hàn miễn cưỡng xuất thử một cây phi đao.
Quả thật, phi đao với trọng lượng nặng nề, tạo ra động năng vô cùng lớn nhưng cũng chỉ có thể cắm ngập được một nửa thân đao lên lưng con chuột. Sức mạnh của phi đao ấn cơ thể Bạch Mao xuống đất. Tận dụng khoảng khắc này, Lữ Hàn đáp xuống đất, xoay một vòng tròn, phóng ám khí chân chính thứ hai về phía đỉnh đầu Bạch Mao, là Thiên Cương Phá.
Bạch Mao sau khi trúng Tàng Phi Điểu thì tốc độ đã chậm lại, không tránh được đi đâu, Thiên Cương Phá lao tới, cắm trúng đầu con chuột thì phát nổ. Ba tầng thuốc nổ ở đầu ám khí lần lượt phát nổ tạo ra sức công phá hủy diệt, chấn Bạch Mao văng lên không, nó há miệng gào rú những tiếng đinh tai nhức óc. Vụ nổ tạo ra ánh sáng rực rỡ trong hang động u tối.
Đúng lúc này, một tia chớp sáng lên, Liễu Diệp Đao xuất hiện lao thẳng vào trong cái miệng đang há mở của Thử Vương, xuyên qua vòm họng, phá vỡ một hốc mắt lao ra ngoài.
Nhưng chưa hết, Liễu Diệp Đao đột ngột quay nửa vòng trên không, phi đao quay đầu, lao ngược lại cắm thẳng xuống con mắt bên kia, phá vỡ hốc mắt, xuyên qua sọ não, xuyên qua vòm họng, xuyên qua hàm dưới, cắm ngập xuống đất.
Lữ Hàn sững sờ đứng hình trong hoa lửa sáng chói, bị chấn động tâm can dữ dội, cảm giác trời đất quay cuồng, thiên kinh địa động!
Đây chính là tâm huyết phi đao của một đời người đây sao?
Tiểu Lý Phi Đao – Lệ bất hư phát, đã phóng là không thể trật. Nhưng thứ khiến Lữ Hàn đờ đẫn chính là cảnh tượng phi đao quay đầu, hồi mã quy vị.
Bản thân mình chỉ có thể khiến ám khí quay ngược khi phóng theo đường tròn, chứ khi phóng theo đường thẳng thì ám khí chỉ có bay mất luôn, một đi không trở lại. Ám khí phóng theo đường thẳng có thể tự quay đầu là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Thế nhưng chân lý tuyệt đối không thể xảy ra lại vừa xảy ra trước mắt.
Cái gì mà là chưởng môn? Cái gì mà là hộ pháp?
Đối với Tiêu Tương lúc này, Lữ Hàn trở thành một kẻ non nớt mới nhập môn đứng trước bậc tông sư.
Thân thể Thử Vương đổ vật xuống bên kia, bên này tòa thành vững chắc trong lòng của Lữ Hàn cũng đổ sụp. Võ học vô bờ! Công phu ám khí của gia tộc bỗng chốc hóa thành mây trời, bay đi mất. Tiêu Dao phái rốt cuộc là ghê gớm cỡ nào? Những gì mình tường tận trước nay chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn trăng soi mặt nước mà cười thầm thôi ư?
Tiêu Tương bước đến trước xác Bạch Mao, cúi xuống nhặt Liễu Diệp Đao lên, lau lưỡi đao vào bộ lông chuột cho sạch vết máu. Lúc này đàn chuột đã đuổi tới nơi, thấy đầu lĩnh đã chết, liền cong đuổi bỏ chạy tứ tán, thoáng chốc đã không còn thấy con nào nữa.
Tiêu Tương chỉ tay về một phía, nói: “Ở đây có cánh cửa sắt.”
Lữ Hàn thần thái vẫn còn bất định, vô thức rọi đèn pin về phía Tiêu Tương chỉ, quả thực có cánh cửa sắt. Cả hai bước đến, đưa tay đẩy thử liền mở được, cửa không khóa.
Sau cửa là một hành lang rộng, đi một lúc lại đến một hành lang hẹp hơn, chạy dài tít tắp thẳng tới trước. Có lối đi ở trên vách của hàng lang này, bên dưới là một băng chuyền cỡ nhỏ.
“Chẳng lẽ chúng ta đang ở bên trong bức tường ngăn cách giữa Thạch Thành và Quỷ Thành?” Tiêu Tương lên tiếng.
Hai người theo lối đi trên cao đi một đoạn, phát hiện có cửa ở hai bên vách liền mở thử. Ánh sáng và không khí trong lành lập tức ùa vào. Hai người bọn họ đúng là đang ở bên trong bức tường ngăn, một cửa bên này mở ra về phía Thạch Thành, cửa bên kia mở ra về phía Quỷ Thành.
“Băng chuyền này là dùng để vận chuyển thứ gì đó, không lẽ là vàng?” Lữ Hàn đã bình tâm lại, mở lời nhận xét.
Tiêu Tương gật đầu: “Không ngờ hai mươi năm trước, mục đích chính xây dựng bức tường ngăn này là để khai thác khoáng vật từ trong lòng núi Tử Thiết một cách âm thầm, rồi khoáng vật theo băng chuyền này chạy thẳng ra biển, lên tàu vận chuyển đi tiếp, thần không hay, quỷ không biết.”
Cả hai ra khỏi cửa về phía Quỷ Thành, nhảy xuống đất.
“Đây là lần đầu ta đặt chân tới nơi này.” Tiêu Tương nói.
“Tôi cũng vậy.”
Tiêu Tương bắt đầu rảo bước tới trước, Lữ Hàn theo sau, cùng tiến về phía thành phố mà con người và tà vật sống chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.