Chương 28: Nước Mắt Của Lãnh Phương
ThuyMongTrung
31/05/2020
Lữ Hàn lắc đầu:
- Ta thật là không nghĩ ra được đáp án.
Quỷ hồn đáp:
- Lạnh. Thức thứ ba này chỉ có một chữ đó thôi.
Một hạt hoa tuyết rơi xuống trước mặt Lữ Hàn. Tuyết rơi!
Cả không gian khu Nhà xác bắt đầu tràn ngập hoa tuyết. Chúng bay lướt qua mặt Lữ Hàn, có cái chạm vào da mặt, anh cảm nhận được cái lạnh lẽo của hoa tuyết dính trên mặt mình.
Phải chăng đây là khung cảnh của truyền thuyết vạn thu thiên cổ: Tuyết rơi mùa hè?
Người nào được chứng kiến cảnh tượng tuyết rơi lần đầu, người đó sẽ biết đó là lần thứ nhất mình được bước chân vào cánh cổng của Thiên đường, còn lần thứ hai là khi nào thì chưa rõ.
Khung cảnh tuyết rơi là một kỳ quan thiên nhiên mà loài người được Mẹ thiên nhiên ban tặng. Cảm giác ngắm mưa rơi qua lớp cửa kính xe buýt chỉ là trò trẻ con khi so với cảm giác hạt tuyết đáp xuống trên da mặt. Tiếp xúc với hơi nóng của cơ thể, hạt tuyết không tan chảy hẳn thành nước mà dính lại lên da, như kiểu dùng sáp nến nóng chảy ra để đính cây nến đứng thẳng vậy. Cũng có hạt tuyết không kịp chảy ra, nó va vào làn da mặt rồi tiếp tục trôi qua, rơi tiếp xuống dưới.
Quỷ hồn vừa đọc khẩu quyết, vừa lướt đến đâm kiếm về phía cổ họng của Lữ Hàn. Lưỡi kiếm của quỷ hồn lúc này đã có một lớp băng bao bọc xung quanh. Chiêu thức rất bình thường này nhìn qua thì không có gì nguy hiểm, nhưng khi Lữ Hàn muốn dùng kiếm gỗ gạt đi đòn tấn công này mới phát giác ra toàn thân dường như bị đông cứng, ngay cả năng lực Thấu Thị cũng bị hàn khí ép tắt mất.
Cảm giác bất ngờ này không khác là mấy so với những con cún bị xích trong mỗi gia đình, khi lao đến sủa ầm ỉ một con cún lang thang khác đi ngang qua trước nhà, mới phát hiện ra mình bị sợi xích giữ chặt và ngã lăn quay chỏng vó khi lao hết đà căng của sợi xích.
Lữ Hàn không thể cử động, tay chân như bị đông cứng, còn mũi kiếm của quỷ hồn đã sắp chạm đến cổ. Chẳng lẽ phải bỏ mạng dưới thức thứ ba này hay sao?
Đúng lúc này, trong túi áo của Lữ Hàn bỗng có thứ gì ngọ nguậy rồi phóng vọt ra. Sợi dây hoa Tử Đằng mà Lữ Hàn vẫn để trong túi, ngày trước đã hút giọt máu đầu tiên của Lữ Hàn, nên giữa nó và anh có tâm ý tương thông với nhau. Khoảnh khắc Lữ Hàn cận kề nguy hiểm, sợi dây hoa cảm nhận được nên đã vọt ra khỏi túi áo, hấp thu nguồn tà khí đang tỏa ra cuồn cuộn từ quỷ hồn mà biến hóa phóng to thành một sợi dây hoa khổng lồ đánh văng mũi kiếm đoạt mạng.
Kình lực va chạm mãnh liệt. Tuy mũi kiếm của quỷ hồn bị đánh văng nhưng sợi dây hoa cũng chịu lực chấn động không nhỏ, hoa và lá của nó rơi rụng lả tả.
Một bông hoa trong số đó rơi vào bàn tay của Lữ Hàn.
Cơ hội không đến lần thứ hai.
Lữ Hàn tập trung kình lực vào bàn tay, dùng bông hoa như một ám khí, phóng nó về phía ấn đường của quỷ hồn. Quỷ hồn ngay từ đầu đã hiện thân là một thực thể để giao đấu, chứ không phải là một hình bóng mờ ảo, nên hoàn toàn có thể bị các thực thể vật lý tác động.
Bông hoa bay uốn lượn theo một đường xoắn ốc.
Đối với các loại ám khí, phóng theo đường thẳng sẽ tốn ít thời gian nhất để tiếp cận mục tiêu nhưng bù lại kình lực sẽ không nhiều và dễ bị phá giải. Còn nếu phóng theo đường cong hoặc đường xoắn ốc, tuy mất nhiều thời gian để tiếp cận mục tiêu hơn, nhưng bù lại sẽ tụ được kình lực rất lớn và do quỹ đạo phức tạp nên sẽ rất khó phá giải.
Bông hoa bay hết quỹ đạo xoắn ốc, tụ được một kình lực vô cùng khủng khiếp, trực tiếp đánh trúng ấn đường của quỷ hồn.
Đây là một đòn chí mạng.
Ấn đường dù là ở người hay quỷ đều là nơi tập trung định lực. Thần thái của một người tốt hay xấu đều có thể nhìn ấn đường mà đoán biết.
Quỷ hồn trúng một đòn nặng, ngã văng ra sau, khuỵu xuống. Nếu mục tiêu là người bình thường, một đòn vừa rồi hẳn đã lấy mạng. Nhưng tiếc là quỷ hồn thì không thể chết thêm một lần nữa, nhưng ít nhất quỷ lực đã bị đánh tan nát đáng kể. Không còn quỷ lực để duy trì, băng tuyết biến mất, nhiệt độ không khí dần trở về như ban đầu, cơ thể của Lữ Hàn cử động lại được như bình thường.
Anh nhìn quỷ hồn đang nằm trên mặt đất, bóng hình dần mờ nhạt, quỷ lực đang tản mát. Hiểu theo một cách nào đó, quỷ hồn đang chết thêm một lần thứ hai.
Trong lòng Lữ Hàn cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Anh nhớ lại khoảng khắc khi nãy, tuy sợi dây hoa Tử Đằng đã cứu anh một mạng, nhưng theo lý mà nói với đẳng cấp kiếm thuật của quỷ hồn thì đúng ra sợi dây hoa không thể gây ra tác động lớn đến như vậy. Thậm chí quỷ hồn hoàn toàn thừa khả năng đâm xuyên qua cả sợi dây hoa và cái cổ da thịt của anh.
Chỉ có một khả năng, quỷ hồn đã hạ thủ lưu tình, kiếm giơ cao nhưng hạ xuống khẽ, kình lực lúc xuất chiêu thì cuồn cuộn nhưng gần chạm mục tiêu thì dừng. Nhờ vậy sợi dây hoa mới có khả năng đánh văng được mũi kiếm của quỷ hồn để cứu anh.
Thực ra câu chuyện của quỷ hồn cũng là một câu chuyện buồn, thấm đẫm tình cảm.
Nó chỉ đơn giản là tình yêu đơn phương từ một phía mà không cách gì công khai thổ lộ được. Bao nhiêu người đã có gia đình, lại đi mang nỗi thầm thương trộm nhớ một người khác.
Kết hôn với một số người là sự đơm hoa kết quả của tình yêu, là sự khởi đầu cho một cuộc sống hạnh phúc.
Ngược lại, với một số người, khi ngồi suy tư về cuộc đời mình, họ không hiểu vì sao mình đã kết hôn như vậy. Họ không nhớ trước khi kết hôn, mối quan hệ của hai người họ có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là sự gắn bó giữa hai tâm hồn cô đơn lạc lõng trong dòng chảy của cuộc đời đầy mệt mỏi.
Rồi tới một lúc nào đó, họ gặp được một người khiến trong lòng họ sản sinh ra một thứ cảm giác có thể gọi như là tình yêu. Nhưng còn có thể làm gì được nữa. Mối quan hệ gia đình trở thành một sợi xích trói chân cả về thể xác lẫn tinh thần. Trái tim như chia thành hai nửa. Đêm đêm thể xác nằm ngủ với người được gọi là vợ chồng, nhưng tâm hồn lại hướng về người khác.
Hai người nằm chung một chiếc giường nhưng lại hướng về hai giấc mơ khác nhau.
Đồng sàng dị mộng!
Đây là một bi kịch mà bất cứ ai đều có thể gặp phải. Nhưng gần như không có cách giải quyết. Ly hôn có thể mang lại hạnh phúc, nhưng có khi nó là thứ cuối cùng chỉ có thể tiến hành khi người ta đã chết đi. Còn không nó sẽ mãi đay nghiến trái tim của một người, khiến người đó sống còn khó khăn hơn là chết.
Lữ Hàn nhìn hình bóng của quỷ hồn, một cảm giác trong lòng thôi thúc anh phải làm một điều gì đó, nhưng anh không biết đó là điều gì.
Bỗng trong túi áo của anh có thứ gì đó phát sáng. Giữa không gian âm u của khu Nhà xác, thứ ánh sáng từ trong túi áo trở nên rực rỡ. Lữ Hàn đưa tay vào túi lấy thứ ánh sáng đó ra.
Nó là một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Đây là loại lọ thủy tinh tí hon vẫn hay bày bán ở các khu đồ lưu niệm, bên trong thường đựng cát, các loại vỏ sò, vỏ ốc tí ti, những cuộn giấy ghi các lời chúc tốt đẹp. Nhưng nơi bán đồ lưu niệm gọi các lọ thủy tinh tí hon này là những lọ thủy tinh nguyện ước. Nó dùng để chứa lời ao ước của chúng ta với hy vọng ao ước sẽ trở thành hiện thực.
Nhưng cái lọ thủy tinh trong tay Lữ Hàn không chứa những thứ đó.
Nó chứa một thứ dung dịch trong suốt, lóng lánh vàng, đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Thứ dung dịch đó là những giọt nước mắt của Lãnh Phương.
Trong đêm Lễ Tam Chiêu của cô, cô đã nhỏ xuống một giọt nước mắt. Giọt nước mắt này rớt xuống trúng Kinh Luân, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, được một vạn biến chú Đại Bi với Pháp lực vô biên thanh tẩy và độ biến thành những giọt tinh thể lấp lánh màu vàng rơi tản mát xuống thảm cỏ. Lữ Hàn đã thu gom những giọt tinh thể này vào trong một lọ thủy tinh nhỏ thành một thứ dung dịch màu vàng trong suốt. Nó dần dần sinh sôi đầy ngập lọ thủy tinh.
Thấy hiện tượng kỳ lạ trước mắt, Lữ Hàn ngạc nhiên vì không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng dường như có linh tính mách bảo, anh mở nắp lọ, lấy ra một giọt tinh thể màu vàng trong suốt này, búng lên cao về phía quỷ hồn.
Trong quá trình giọt tinh thể đang trên đường bay của nó, Lữ Hàn nói với quỷ hồn:
- Ta hiểu những chất chứa khổ tâm trong lòng ngươi, nhưng người càng ở bên cạnh cô ấy chỉ càng làm cô ấy thêm đau khổ. Người không muốn cô gái mà ngươi nhớ thương phải rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay chứ?
Quỷ hồn chỉ lặng im, không nói gì.
Lữ Hàn nói tiếp:
- Ngươi hãy an tâm siêu thoát, ta hứa sẽ chăm sóc cho cô gái bằng tất cả khả năng của mình, cho đến khi cô ấy tìm được một nơi nương tựa xứng đáng. Đó là lời hứa danh dự của ta.
Lúc này quỷ hồn ngước nhìn Lữ Hàn, trầm mặc thốt ra một câu:
- Được, nhờ ngươi vậy.
Đúng lúc này, giọt tinh thể đã bay hết đường vòng cung, rớt xuống trên người quỷ hồn. Giọt tinh thể như hòa tan vào người quỷ hồn khiến cả cơ thể hắn trở nên lung linh, phát ra ánh sáng vàng nhạt. Quỷ hồn dần dần trở nên trong suốt, rồi biến mất hẳn. Một vài tia sáng vàng nhạt lung linh tỏa ra từ quỷ hồn còn sót lại trong khoảnh khắc rồi cũng tan biến theo.
Nhưng trên mặt đất vẫn còn sót lại một thứ.
Đó là thanh kiếm của quỷ hồn, nó không còn phát ra quỷ khí màu đen nữa mà lại phát ra màu tím tử tinh.
Bất chợt một hình bóng hiện ra, hình bóng này ở tư thế ngồi như chúng ta ngồi ghế đẩu, trên hai đầu gối gác một chiếc đàn Thất Huyền. Là quỷ hồn dụng cầm.
Quỷ hồn dụng cầm mỉm cười, nói với Lữ Hàn:
- Ngươi sử kiếm không tệ, nhưng dường như ám khí mới là thứ làm nên sức mạnh của ngươi.
Quỷ hồn dụng cầm vuốt râu, rồi nói tiếp:
- Tuy thế, ngươi cũng nên chú trọng kiếm thuật hơn. Trong một số trường hợp cũng phải dùng đến kiếm. Đại sư huynh đã để lại thanh kiếm Tuyệt Tình cho ngươi, hắn cũng đã truyền khẩu quyết ba chiêu thức của Tuyệt Tình Kiếm cho ngươi trong trận đấu vừa rồi. Ngươi cũng không nên phụ lòng hắn.
Lữ Hắn nghe vậy, liền chậm rãi tiến đến nhặt lấy thanh kiếm Tuyệt Tình lên. Thanh kiếm này dường như đã được Nước mắt của Lãnh Phương thanh tẩy, nó không còn chứa quỷ khí thuần túy nữa mà lưu động một loại kình lực kỳ lạ. Thứ kình lực này hợp nhất với kình lực trong tay của Lữ Hàn. Có lẽ quỷ hồn đại sư huynh muốn để lại thanh kiếm này cho Lữ Hàn để bảo vệ cô gái.
Trên tay kia của Lữ Hàn vẫn đang giữ lọ thủy tinh chứa Nước mắt của Lãnh Phương đang mở nắp. Lữ Hàn cảm giác như thanh kiếm đang bị hút về phía lọ thủy tinh, anh thử đưa cả hai lại gần nhau. Thanh kiếm đột nhiên bị hút vào trong lọ thủy tinh và biến mất.
Quỷ hồn dụng cầm thốt ra một tiếng ngạc nhiên:
- Ồ!
Đoạn quỷ hồn dụng cầm nói tiếp:
- Ngươi thử đặt tay vào miệng lọ thủy tinh và nghĩ tới việc rút thanh kiếm ra khỏi lọ xem.
Lữ Hàn làm theo, quả nhiên khi anh đặt tay vào miệng lọ và có suy nghĩ muốn rút kiếm ra thì thanh kiếm Tuyệt Tình xuất hiện trong tay anh và bị kéo hẳn ra ngoài, xuất hiện thành một thanh kiếm hoàn chỉnh như ban đầu, tỏa màu tím tử tinh ra khắp không gian xung quanh.
Quỷ hồn dụng cầm bình luận:
- Thật thú vị, ta lần đầu mới thấy hiện tượng này đấy.
Lữ Hàn hỏi:
- Ngươi tên gì?
Quỷ hồn trầm ngâm:
- Tên của ta à, đã lâu quá ta không nhớ nữa… Hình như có một thời, ta từng tên là Hoài Trung thì phải, nhưng không chắc lắm. Thôi ngươi cứ gọi ta là Cổ Cầm đi.
Lữ Hàn lại cất Tuyệt Tình Kiếm vào trong lọ thủy tinh, quay sang hỏi quỷ hồn dụng cầm:
- Cổ Cầm, ngươi và đại sư huynh có quan hệ như thế nào?
- Hữu duyên thì gặp nhau thôi. Không hữu duyên thì muốn cầu cũng không cách nào gặp được.
Nói đoạn, Cổ Cầm ngước nhìn lên trên, như kiểu nhìn xuyên qua trần nhà, rồi nói tiếp:
- Duyên số của ngươi hôm nay vẫn chưa dứt, vẫn còn một kiếp nạn nữa đang đến. Ta không xen vào chuyện của thế gian. Nếu ngươi còn sống, có duyên sẽ gặp lại.
Dứt lời, Cổ Cầm biến mất.
Lúc này, Lữ Hàn nghe một âm thanh quen thuộc, là tiếng xích sắt kéo lê trên nền đất.
Đây là tiếng xích sắt mà anh từng nghe ở trên Khoa tâm thần.
- Ta thật là không nghĩ ra được đáp án.
Quỷ hồn đáp:
- Lạnh. Thức thứ ba này chỉ có một chữ đó thôi.
Một hạt hoa tuyết rơi xuống trước mặt Lữ Hàn. Tuyết rơi!
Cả không gian khu Nhà xác bắt đầu tràn ngập hoa tuyết. Chúng bay lướt qua mặt Lữ Hàn, có cái chạm vào da mặt, anh cảm nhận được cái lạnh lẽo của hoa tuyết dính trên mặt mình.
Phải chăng đây là khung cảnh của truyền thuyết vạn thu thiên cổ: Tuyết rơi mùa hè?
Người nào được chứng kiến cảnh tượng tuyết rơi lần đầu, người đó sẽ biết đó là lần thứ nhất mình được bước chân vào cánh cổng của Thiên đường, còn lần thứ hai là khi nào thì chưa rõ.
Khung cảnh tuyết rơi là một kỳ quan thiên nhiên mà loài người được Mẹ thiên nhiên ban tặng. Cảm giác ngắm mưa rơi qua lớp cửa kính xe buýt chỉ là trò trẻ con khi so với cảm giác hạt tuyết đáp xuống trên da mặt. Tiếp xúc với hơi nóng của cơ thể, hạt tuyết không tan chảy hẳn thành nước mà dính lại lên da, như kiểu dùng sáp nến nóng chảy ra để đính cây nến đứng thẳng vậy. Cũng có hạt tuyết không kịp chảy ra, nó va vào làn da mặt rồi tiếp tục trôi qua, rơi tiếp xuống dưới.
Quỷ hồn vừa đọc khẩu quyết, vừa lướt đến đâm kiếm về phía cổ họng của Lữ Hàn. Lưỡi kiếm của quỷ hồn lúc này đã có một lớp băng bao bọc xung quanh. Chiêu thức rất bình thường này nhìn qua thì không có gì nguy hiểm, nhưng khi Lữ Hàn muốn dùng kiếm gỗ gạt đi đòn tấn công này mới phát giác ra toàn thân dường như bị đông cứng, ngay cả năng lực Thấu Thị cũng bị hàn khí ép tắt mất.
Cảm giác bất ngờ này không khác là mấy so với những con cún bị xích trong mỗi gia đình, khi lao đến sủa ầm ỉ một con cún lang thang khác đi ngang qua trước nhà, mới phát hiện ra mình bị sợi xích giữ chặt và ngã lăn quay chỏng vó khi lao hết đà căng của sợi xích.
Lữ Hàn không thể cử động, tay chân như bị đông cứng, còn mũi kiếm của quỷ hồn đã sắp chạm đến cổ. Chẳng lẽ phải bỏ mạng dưới thức thứ ba này hay sao?
Đúng lúc này, trong túi áo của Lữ Hàn bỗng có thứ gì ngọ nguậy rồi phóng vọt ra. Sợi dây hoa Tử Đằng mà Lữ Hàn vẫn để trong túi, ngày trước đã hút giọt máu đầu tiên của Lữ Hàn, nên giữa nó và anh có tâm ý tương thông với nhau. Khoảnh khắc Lữ Hàn cận kề nguy hiểm, sợi dây hoa cảm nhận được nên đã vọt ra khỏi túi áo, hấp thu nguồn tà khí đang tỏa ra cuồn cuộn từ quỷ hồn mà biến hóa phóng to thành một sợi dây hoa khổng lồ đánh văng mũi kiếm đoạt mạng.
Kình lực va chạm mãnh liệt. Tuy mũi kiếm của quỷ hồn bị đánh văng nhưng sợi dây hoa cũng chịu lực chấn động không nhỏ, hoa và lá của nó rơi rụng lả tả.
Một bông hoa trong số đó rơi vào bàn tay của Lữ Hàn.
Cơ hội không đến lần thứ hai.
Lữ Hàn tập trung kình lực vào bàn tay, dùng bông hoa như một ám khí, phóng nó về phía ấn đường của quỷ hồn. Quỷ hồn ngay từ đầu đã hiện thân là một thực thể để giao đấu, chứ không phải là một hình bóng mờ ảo, nên hoàn toàn có thể bị các thực thể vật lý tác động.
Bông hoa bay uốn lượn theo một đường xoắn ốc.
Đối với các loại ám khí, phóng theo đường thẳng sẽ tốn ít thời gian nhất để tiếp cận mục tiêu nhưng bù lại kình lực sẽ không nhiều và dễ bị phá giải. Còn nếu phóng theo đường cong hoặc đường xoắn ốc, tuy mất nhiều thời gian để tiếp cận mục tiêu hơn, nhưng bù lại sẽ tụ được kình lực rất lớn và do quỹ đạo phức tạp nên sẽ rất khó phá giải.
Bông hoa bay hết quỹ đạo xoắn ốc, tụ được một kình lực vô cùng khủng khiếp, trực tiếp đánh trúng ấn đường của quỷ hồn.
Đây là một đòn chí mạng.
Ấn đường dù là ở người hay quỷ đều là nơi tập trung định lực. Thần thái của một người tốt hay xấu đều có thể nhìn ấn đường mà đoán biết.
Quỷ hồn trúng một đòn nặng, ngã văng ra sau, khuỵu xuống. Nếu mục tiêu là người bình thường, một đòn vừa rồi hẳn đã lấy mạng. Nhưng tiếc là quỷ hồn thì không thể chết thêm một lần nữa, nhưng ít nhất quỷ lực đã bị đánh tan nát đáng kể. Không còn quỷ lực để duy trì, băng tuyết biến mất, nhiệt độ không khí dần trở về như ban đầu, cơ thể của Lữ Hàn cử động lại được như bình thường.
Anh nhìn quỷ hồn đang nằm trên mặt đất, bóng hình dần mờ nhạt, quỷ lực đang tản mát. Hiểu theo một cách nào đó, quỷ hồn đang chết thêm một lần thứ hai.
Trong lòng Lữ Hàn cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Anh nhớ lại khoảng khắc khi nãy, tuy sợi dây hoa Tử Đằng đã cứu anh một mạng, nhưng theo lý mà nói với đẳng cấp kiếm thuật của quỷ hồn thì đúng ra sợi dây hoa không thể gây ra tác động lớn đến như vậy. Thậm chí quỷ hồn hoàn toàn thừa khả năng đâm xuyên qua cả sợi dây hoa và cái cổ da thịt của anh.
Chỉ có một khả năng, quỷ hồn đã hạ thủ lưu tình, kiếm giơ cao nhưng hạ xuống khẽ, kình lực lúc xuất chiêu thì cuồn cuộn nhưng gần chạm mục tiêu thì dừng. Nhờ vậy sợi dây hoa mới có khả năng đánh văng được mũi kiếm của quỷ hồn để cứu anh.
Thực ra câu chuyện của quỷ hồn cũng là một câu chuyện buồn, thấm đẫm tình cảm.
Nó chỉ đơn giản là tình yêu đơn phương từ một phía mà không cách gì công khai thổ lộ được. Bao nhiêu người đã có gia đình, lại đi mang nỗi thầm thương trộm nhớ một người khác.
Kết hôn với một số người là sự đơm hoa kết quả của tình yêu, là sự khởi đầu cho một cuộc sống hạnh phúc.
Ngược lại, với một số người, khi ngồi suy tư về cuộc đời mình, họ không hiểu vì sao mình đã kết hôn như vậy. Họ không nhớ trước khi kết hôn, mối quan hệ của hai người họ có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là sự gắn bó giữa hai tâm hồn cô đơn lạc lõng trong dòng chảy của cuộc đời đầy mệt mỏi.
Rồi tới một lúc nào đó, họ gặp được một người khiến trong lòng họ sản sinh ra một thứ cảm giác có thể gọi như là tình yêu. Nhưng còn có thể làm gì được nữa. Mối quan hệ gia đình trở thành một sợi xích trói chân cả về thể xác lẫn tinh thần. Trái tim như chia thành hai nửa. Đêm đêm thể xác nằm ngủ với người được gọi là vợ chồng, nhưng tâm hồn lại hướng về người khác.
Hai người nằm chung một chiếc giường nhưng lại hướng về hai giấc mơ khác nhau.
Đồng sàng dị mộng!
Đây là một bi kịch mà bất cứ ai đều có thể gặp phải. Nhưng gần như không có cách giải quyết. Ly hôn có thể mang lại hạnh phúc, nhưng có khi nó là thứ cuối cùng chỉ có thể tiến hành khi người ta đã chết đi. Còn không nó sẽ mãi đay nghiến trái tim của một người, khiến người đó sống còn khó khăn hơn là chết.
Lữ Hàn nhìn hình bóng của quỷ hồn, một cảm giác trong lòng thôi thúc anh phải làm một điều gì đó, nhưng anh không biết đó là điều gì.
Bỗng trong túi áo của anh có thứ gì đó phát sáng. Giữa không gian âm u của khu Nhà xác, thứ ánh sáng từ trong túi áo trở nên rực rỡ. Lữ Hàn đưa tay vào túi lấy thứ ánh sáng đó ra.
Nó là một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Đây là loại lọ thủy tinh tí hon vẫn hay bày bán ở các khu đồ lưu niệm, bên trong thường đựng cát, các loại vỏ sò, vỏ ốc tí ti, những cuộn giấy ghi các lời chúc tốt đẹp. Nhưng nơi bán đồ lưu niệm gọi các lọ thủy tinh tí hon này là những lọ thủy tinh nguyện ước. Nó dùng để chứa lời ao ước của chúng ta với hy vọng ao ước sẽ trở thành hiện thực.
Nhưng cái lọ thủy tinh trong tay Lữ Hàn không chứa những thứ đó.
Nó chứa một thứ dung dịch trong suốt, lóng lánh vàng, đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Thứ dung dịch đó là những giọt nước mắt của Lãnh Phương.
Trong đêm Lễ Tam Chiêu của cô, cô đã nhỏ xuống một giọt nước mắt. Giọt nước mắt này rớt xuống trúng Kinh Luân, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, được một vạn biến chú Đại Bi với Pháp lực vô biên thanh tẩy và độ biến thành những giọt tinh thể lấp lánh màu vàng rơi tản mát xuống thảm cỏ. Lữ Hàn đã thu gom những giọt tinh thể này vào trong một lọ thủy tinh nhỏ thành một thứ dung dịch màu vàng trong suốt. Nó dần dần sinh sôi đầy ngập lọ thủy tinh.
Thấy hiện tượng kỳ lạ trước mắt, Lữ Hàn ngạc nhiên vì không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng dường như có linh tính mách bảo, anh mở nắp lọ, lấy ra một giọt tinh thể màu vàng trong suốt này, búng lên cao về phía quỷ hồn.
Trong quá trình giọt tinh thể đang trên đường bay của nó, Lữ Hàn nói với quỷ hồn:
- Ta hiểu những chất chứa khổ tâm trong lòng ngươi, nhưng người càng ở bên cạnh cô ấy chỉ càng làm cô ấy thêm đau khổ. Người không muốn cô gái mà ngươi nhớ thương phải rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay chứ?
Quỷ hồn chỉ lặng im, không nói gì.
Lữ Hàn nói tiếp:
- Ngươi hãy an tâm siêu thoát, ta hứa sẽ chăm sóc cho cô gái bằng tất cả khả năng của mình, cho đến khi cô ấy tìm được một nơi nương tựa xứng đáng. Đó là lời hứa danh dự của ta.
Lúc này quỷ hồn ngước nhìn Lữ Hàn, trầm mặc thốt ra một câu:
- Được, nhờ ngươi vậy.
Đúng lúc này, giọt tinh thể đã bay hết đường vòng cung, rớt xuống trên người quỷ hồn. Giọt tinh thể như hòa tan vào người quỷ hồn khiến cả cơ thể hắn trở nên lung linh, phát ra ánh sáng vàng nhạt. Quỷ hồn dần dần trở nên trong suốt, rồi biến mất hẳn. Một vài tia sáng vàng nhạt lung linh tỏa ra từ quỷ hồn còn sót lại trong khoảnh khắc rồi cũng tan biến theo.
Nhưng trên mặt đất vẫn còn sót lại một thứ.
Đó là thanh kiếm của quỷ hồn, nó không còn phát ra quỷ khí màu đen nữa mà lại phát ra màu tím tử tinh.
Bất chợt một hình bóng hiện ra, hình bóng này ở tư thế ngồi như chúng ta ngồi ghế đẩu, trên hai đầu gối gác một chiếc đàn Thất Huyền. Là quỷ hồn dụng cầm.
Quỷ hồn dụng cầm mỉm cười, nói với Lữ Hàn:
- Ngươi sử kiếm không tệ, nhưng dường như ám khí mới là thứ làm nên sức mạnh của ngươi.
Quỷ hồn dụng cầm vuốt râu, rồi nói tiếp:
- Tuy thế, ngươi cũng nên chú trọng kiếm thuật hơn. Trong một số trường hợp cũng phải dùng đến kiếm. Đại sư huynh đã để lại thanh kiếm Tuyệt Tình cho ngươi, hắn cũng đã truyền khẩu quyết ba chiêu thức của Tuyệt Tình Kiếm cho ngươi trong trận đấu vừa rồi. Ngươi cũng không nên phụ lòng hắn.
Lữ Hắn nghe vậy, liền chậm rãi tiến đến nhặt lấy thanh kiếm Tuyệt Tình lên. Thanh kiếm này dường như đã được Nước mắt của Lãnh Phương thanh tẩy, nó không còn chứa quỷ khí thuần túy nữa mà lưu động một loại kình lực kỳ lạ. Thứ kình lực này hợp nhất với kình lực trong tay của Lữ Hàn. Có lẽ quỷ hồn đại sư huynh muốn để lại thanh kiếm này cho Lữ Hàn để bảo vệ cô gái.
Trên tay kia của Lữ Hàn vẫn đang giữ lọ thủy tinh chứa Nước mắt của Lãnh Phương đang mở nắp. Lữ Hàn cảm giác như thanh kiếm đang bị hút về phía lọ thủy tinh, anh thử đưa cả hai lại gần nhau. Thanh kiếm đột nhiên bị hút vào trong lọ thủy tinh và biến mất.
Quỷ hồn dụng cầm thốt ra một tiếng ngạc nhiên:
- Ồ!
Đoạn quỷ hồn dụng cầm nói tiếp:
- Ngươi thử đặt tay vào miệng lọ thủy tinh và nghĩ tới việc rút thanh kiếm ra khỏi lọ xem.
Lữ Hàn làm theo, quả nhiên khi anh đặt tay vào miệng lọ và có suy nghĩ muốn rút kiếm ra thì thanh kiếm Tuyệt Tình xuất hiện trong tay anh và bị kéo hẳn ra ngoài, xuất hiện thành một thanh kiếm hoàn chỉnh như ban đầu, tỏa màu tím tử tinh ra khắp không gian xung quanh.
Quỷ hồn dụng cầm bình luận:
- Thật thú vị, ta lần đầu mới thấy hiện tượng này đấy.
Lữ Hàn hỏi:
- Ngươi tên gì?
Quỷ hồn trầm ngâm:
- Tên của ta à, đã lâu quá ta không nhớ nữa… Hình như có một thời, ta từng tên là Hoài Trung thì phải, nhưng không chắc lắm. Thôi ngươi cứ gọi ta là Cổ Cầm đi.
Lữ Hàn lại cất Tuyệt Tình Kiếm vào trong lọ thủy tinh, quay sang hỏi quỷ hồn dụng cầm:
- Cổ Cầm, ngươi và đại sư huynh có quan hệ như thế nào?
- Hữu duyên thì gặp nhau thôi. Không hữu duyên thì muốn cầu cũng không cách nào gặp được.
Nói đoạn, Cổ Cầm ngước nhìn lên trên, như kiểu nhìn xuyên qua trần nhà, rồi nói tiếp:
- Duyên số của ngươi hôm nay vẫn chưa dứt, vẫn còn một kiếp nạn nữa đang đến. Ta không xen vào chuyện của thế gian. Nếu ngươi còn sống, có duyên sẽ gặp lại.
Dứt lời, Cổ Cầm biến mất.
Lúc này, Lữ Hàn nghe một âm thanh quen thuộc, là tiếng xích sắt kéo lê trên nền đất.
Đây là tiếng xích sắt mà anh từng nghe ở trên Khoa tâm thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.