Chương 37: Tình Yêu Của Ai?
ThuyMongTrung
30/05/2020
Không đợi Lữ Hàn trả lời, Tiểu Tam gạt ngang:
- Mà thôi tôi đói rồi, ra ngoài kiếm cái gì ăn rồi nói tiếp.
Tiểu Tam rút hết các mũi kim, thu dọn đồ đạc, rồi cùng Lữ Hàn ra khỏi bệnh viện. Hai người kiếm được một quán ăn vừa phải, nằm sát lề đường, đối diện bệnh viện.
Tiểu Tam gọi một ít đồ nướng và mì xào.
Lữ Hàn gọi hai chai bia, rót vào hai cái cốc uống bia cho mình và Tiểu Tam, rồi hỏi:
- Cô có uống bia được không?
- Đủ sức cho anh bất tỉnh rồi vác anh lên giường lần nữa.
Lữ Hàn suýt thì phun ra ngụm bia vừa mới uống vào. Anh nhìn quanh, may mà những bàn xung quanh cũng cách một khoảng, không ai nghe được câu nói vừa rồi của Tiểu Tam. Chứ nếu nghe được thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.
Cái cách nói chuyện này có chút gì đó khiến anh nhớ đến Tử Đằng.
- Anh kể cho tôi nghe chuyện xảy ra ở dưới tầng hầm đi, từ lúc anh và Tuyết Tình xuống cầu thang rồi sao nữa? – Tiểu Tam hỏi.
Lữ Hàn kể lại tất cả cho Tiểu Tam nghe. Không những từ lúc xuống tầng hầm mà còn kể ngược lại từ lúc anh và Tử Đằng gặp Tuyết Tình ở khu vực trưng bày của công ty Đông Phương thấy quỷ hồn dính trên người Tuyết Tình thế nào, nội dung câu chuyện của Tuyết Tình ra sao, chi tiết diễn biến từ lúc anh và Tuyết Tình đi xuống khoa Tâm thần, rồi xuống khu Nhà xác, gặp gỡ quỷ hồn đại sư huynh, Cổ Cầm, Hồ Mã Tiết, con quỷ dâm dục, kết thúc khi anh ngã văng ra đất và lờ mờ thấy Tiểu Tam xuất hiện.
Tiểu Tam nhướn mắt:
- Không ngờ có quá nhiều tình tiết xảy ra dưới đó.
Rồi cô nhận xét:
- Như vậy nếu quỷ hồn đại sư huynh không thoát ly ra khỏi Tuyết Tình thì sẽ không có chuyện trao lại thanh kiếm Tuyệt Tình cho anh cùng ba chiêu thức của Tuyệt Tình Kiếm. Mà như vậy thì khi gặp Hồ Mã Tiết với hai sợi xích quay như máy chém đó, hậu quả sẽ như thế nào?
- Có thể là tôi bị chém nát ra ở dưới đó luôn rồi. - Lữ Hàn đáp.
Tiểu Tam trầm ngâm một chút, nhìn qua bên kia đường về phía bệnh viện, cô nói:
- Vậy anh không thấy rằng tối nay anh ngồi uống bia ở đây được là nhờ Tuyết Tình đang nằm hôn mê trong bệnh viện bên kia sao?
Lữ Hàn khuôn mặt có chút đờ đẫn, rồi đáp:
- Có lẽ là vậy thật.
- Cô ấy vì mạng sống của anh mà thành ra như hiện tại. Đến lượt anh, vì muốn cứu cô ấy tỉnh dậy mà chuyển bớt một phần nhân duyên của mình qua cho cô ấy. Nếu vậy thì… - Tiểu Tam ngập ngừng.
- Nếu vậy thì sao?
- Nếu vậy thì giữa anh và cô ấy, ai vay nhân duyên của ai, ai trả nhân duyên cho ai, là chưa biết được. Có khi vừa rồi không phải là anh cho cô ấy vay, mà là trả lại nhân duyên từ kiếp trước anh đã nợ cô ấy.
Cha của Tiểu Tam là người tinh thông dịch lý nên Tiểu Tam thừa hưởng tư chất ấy của Cha, lẽ thế mà ở cái độ tuổi còn rất trẻ của mình, cô đã có những suy đoán thấu suốt đến như vậy.
Suy đoán của Tiểu Tam dường như đã rọi một luồng ánh sáng vào đầu óc Lữ Hàn. Anh gục gặc mấy cái mà không nói gì. Tiểu Tam thấy vậy thì cầm cốc bia lên, huống về phía anh:
- Thôi, chúng ta uống đi.
- Uhm, uống nào.
Hai người cụng cốc bia với nhau rồi uống cạn.
Trời đêm trong sáng, không có mây, sao giăng lấp lánh khắp cả màn trời. Gió thổi nhẹ từng cơn, không khí mát mẻ. Không gian xung quanh không quá ồn ào náo nhiệt, cũng không quá vắng lặng im ắng, vô cùng phù hợp cho hai người ngồi uống với nhau.
Thấm thoát, mỗi người đã uống xong chai bia thứ ba.
Tiểu Tam trầm ngâm một chút rồi hỏi Lữ Hàn:
- Anh thấy tên của Tuyết Tình có nghĩa là gì?
Lữ Hàn suy nghĩ rồi đáp:
- Là tình yêu của băng tuyết nhỉ?
- Thể chất của anh vốn là quá âm hàn, lại mang một cái tên như vậy. Lữ Hàn à, như vậy không phải anh là băng tuyết sao?
Lữ Hàn bần thần không biết nói gì.
Một nét buồn buồn thoáng qua đôi mắt của Tiểu Tam khi cô nói:
- Như thế, chẳng phải, Tuyết Tình chính là tình yêu của anh sao? Cái tên của hai người từ khi sinh ra đã có ước định sẽ gặp nhau như lúc này ở hiện tại.
Cốc bia trong tay Lữ Hàn rơi xuống đất vỡ ra làm hai mảnh. Kết luận của Tiểu Tam khiến đầu óc anh trở nên ong ong. Tiểu Tam vẫn nói tiếp:
- Chứ anh nghĩ rằng tự nhiên anh và một cô gái xa lạ, nếu không có duyên phận gì thì mới ngày trước ngày sau mà anh đã ở bên cạnh chăm sóc khi cô ấy hôn mê như vậy à?
Đột ngột, từ đâu một người phục vụ chạy tới, đặt một cốc bia mới lên bàn cho Lữ hàn. Phục vụ ở các quán ăn vốn đã quá quen với việc thực khác làm rớt đũa, bể ly, nên khi những việc hằng ngày này xảy ra, họ phản ứng rất nhanh mà không cần khách hàng phải kêu gọi.
Sự xuất hiện của người phục vụ giúp làm tan đi cái bối rối của Lữ Hàn, anh rót bia ra cốc rồi giơ về phía Tiểu Tam:
- Chúng ta uống tiếp đi.
Tiểu Tam cũng rót bia ra, cụng cốc với Lữ Hàn rồi cả hai cùng uống. Gió thổi qua một cơn, có chút trở lạnh.
Thấm thoát hai người đã uống hết chai thứ bảy.
Lữ Hàn nhớ ra câu chuyện trước khi hai người rời khỏi bệnh viện, anh liền hỏi:
- À, còn vấn đề khó hay dễ của việc chuyển nhân duyên ấy. Lúc nãy cô nói như thế ý là việc này có khó khăn chỗ nào?
Tiểu Tam bặm môi, nhìn Lữ Hàn rồi đáp:
- Cửu Địa Hoàng Tuyền không phải là thứ thuốc tiên. Chín con đường thoát khỏi hoàng tuyền đó thì người nào sử dụng đến phải trả lại một con đường. Mỗi lần thi triển thủ pháp châm này, tôi phải giảm một vài năm tuổi thọ. Anh có thấy ngoại trừ Cha Mẹ nuôi con cái ra, thì trên đời có thứ gì là miễn phí không?
Lữ Hàn thở mạnh, anh không ngờ thủ pháp châm này lại hiểm trở đến thế. Đúng vậy, ngoại trừ Cha Mẹ nuôi con ra, không có thứ gì gọi là thần tiên cả.
Anh lắp bắp:
- Tôi… Tôi không biết chuyện đó. Cảm ơn cô nhiều lắm!
- Không có gì. Ai bảo tôi là…
Đang nói thì Tiểu Tam khựng lại. Hơi men làm cô mất kiểm soát, suýt nữa thì cô đã nói ra bí mật này. Lữ Hàn thấy cô ngưng giữa chừng thì hỏi:
- Cô nói ai bảo cô là gì?
- Ai bảo tôi là… bạn uống bia của anh chứ. – Tiểu Tam lấp liếm. – Uống hết cốc này, chúng ta không ai nợ ai.
- Cô nói vậy, nhưng tôi thì đâu quên được, ừ thì uống nào. – Lữ Hàn nói rồi giơ cốc bia lên.
Hai người lại uống cạn.
Thấm thoát họ đã uống hết chai thứ mười.
- Tôi uống hết nổi rồi. – Tiểu Tam nói.
- Tôi cũng vậy. – Lữ Hàn đáp.
Lữ Hàn thanh toán tiền rồi cả hai cùng băng qua đường đi vào trong bệnh viện. Lữ Hàn ngước nhìn trời rồi nói với Tiểu Tam:
- Trăng hôm nay sáng quá.
- Hôm nay là ngày rằm mà.
- Chúng ta ngồi ngắm trăng một lúc đi, cho bớt hơi bia một chút. – Lữ Hàn chỉ vào một cái ghế đá trong khuôn viên.
Hai người rẽ ngang qua một lối đi khác, ngồi xuống cái ghế đá Lữ Hàn vừa chỉ. Ghế đá này tọa lạc dưới một tán cây sao đen. Tán cây vừa kín đáo lại vừa đủ thông thoáng cho ý muốn nhìn trời.
Lữ Hàn bắt chuyện:
- Lúc nãy cô nói, nếu tôi và Tuyết Tình không có duyên phận, thì không thể tự nhiên lại chăm sóc cho cô ấy được, vậy còn cô thì sao?
- Tôi thì sao chứ?
- Cô và tôi, không phải mới gặp nhau ngày đầu tiên, mà đã…ngủ cùng với nhau rồi sao? Khi mới gặp nhau ở quán cà phê, cô đã hỏi tôi có muốn ngủ với cô không. Đến lúc vào thang máy, tôi lại hỏi cô muốn ngủ với tôi lắm à. Không ngờ đến tối đó, chúng ta lại nằm ngủ cùng giường với nhau thật.
Hơi men làm Lữ Hàn nói năng bạo dạn khác hẳn bình thường. Anh cứ nghĩ rằng câu nói bổ bã vừa rồi sẽ khiến Tiểu Tam tức giận, nhưng mọi thứ hoàn toàn ngược lại. Tiểu Tam không giận, mà chỉ cúi đầu lí nhí đáp:
- Anh còn làm hơn thế nữa.
Trong bóng của tán cây sao đen, Lữ Hàn không thấy mặt của Tiểu Tam ửng đỏ. Phải, Tiểu Tam nói đúng. Khi tỉnh lại, do cứ nghĩ rằng Tiểu Tam là một gã chuyển giới chọc ghẹo mình nên anh đã ngồi mà trút giận vào hai bầu ngực của Tiểu Tam, với mục đích chọc cho cái gã biến thái này tức điên lên. Nhưng bây giờ ngồi hồi tưởng lại, ngày đó, thực sự là anh đã ngồi mà thưởng thức bộ ngực của Tiểu Tam trọn vẹn như thế nào.
- Tôi hái mặt trăng xuống đền lại cho cô nhé? – Lữ Hàn hỏi với một giọng êm ái.
- Hái kiểu gì? – Tiểu Tam ngơ ngác hỏi.
- Hái như thế này.
Lữ Hàn nói rồi lấy ra một lá bài bằng thép. Anh tụ kình lực vào lá bài rồi phóng vút nó lên trời, liệng theo một đường cong nhẹ, hướng thẳng về phía mặt trăng bay tới.
Lá bài vừa phóng đi thì Lữ hàn choàng một tay qua vai Tiểu Tam, bàn tay xòe ra ngón cái và ngón trỏ. Tay kia cũng xòe ra hai ngón tương tự rồi chập hai tay vào nhau. Lúc này ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay chập vào nhau tạo thành hình một trái tim mà đầu nhọn quay ngược lên trên.
Lữ Hàn canh cho hình trái tim vào đúng tầm mắt của Tiểu Tam rồi bảo:
- Cô nhìn lên mặt trăng mà xem.
Lá bài được làm bằng thép, dưới ánh trăng sáng, nó phản chiếu ánh trăng tỏa ra thành một chấm sáng. Chấm sáng bay lên rất cao và rất xa. Khi bay tới hết độ cao có thể, nó ngừng lại trong thoáng chốc, quay vài vòng tại chỗ để tụ lực, rồi chuyển hướng bay xuống về lại mặt đất theo đường cong đối diện với lúc bay lên. Như kiểu đường bay của một cái Boomerang vậy.
Tiểu Tam nhìn theo chấm sáng của lá bài trong hình trái tim của bàn tay Lữ Hàn. Nhãn lực của cả hai đều mạnh hơn người thường nên việc nhìn theo chấm sáng không có vấn đề gì. Lữ Hàn thì không cần phải nói, sở trường luyện ám khí nên nhãn lực không đứng nhất thì cũng đứng nhì thiên hạ. Còn Tiểu Tam luyện võ thuật từ nhỏ nên nhãn lực cũng rất tinh anh.
Chấm sáng bay về lại tới hai người. Lữ Hàn đưa tay đón lấy. Tình huống gặp mặt đầu tiên của hai người cũng là tình huống có lá bài bay một vòng tròn như thế. Tiểu Tam khẽ chạm vào bàn tay của Lữ Hàn đang giữ lá bài rồi thỏ thẻ:
- Cho tôi lá bài này nhé, xem như nó là mặt trăng mà anh hái xuống đền lại cho tôi.
Lữ Hàn không đáp, chỉ đẩy lá bài qua bàn tay của Tiểu Tam. Hai người nhìn nhau, hơi thở trở nên có chút nặng nề, khuôn mặt họ cách nhau chỉ một bờ môi. Làn hơi tỏa ra từ cả hai tràn ngập hơi men, lẫn trong đó là mùi thơm dịu ngọt của Tiểu Tam.
Đôi môi của cả hai di chuyển lại gần nhau. Một chút, rồi một chút nữa.
Cuối cùng, chúng chạm vào nhau.
Hai người trao nhau một nụ hôn say đắm. Chìm ngập trong tình ý và hơi men.
Bàn tay của Lữ Hàn đang vòng qua vai của Tiểu Tam bất chợt hạ xuống dưới một cách vô thức, ôm trọn lấy bầu ngực bên đó của cô. Cảm giác rất quen thuộc!
Khi nụ hôn kết thúc, Tiểu Tam thỏ thẻ với một giọng rất đáng yêu:
- Anh cũng biết tận dụng quá nhỉ!
Từ khi các loại đồ uống có cồn được phát minh, hơi men luôn là chất xúc tác mạnh mẽ cho tình cảm, đối với bất cứ ai, và ở bất cứ đâu.
Bỗng điện thoại của Lữ Hàn có tin nhắn vang lên. Lữ Hàn tự nhủ lần sau phải tắt điện thoại trước mới được. Anh mở ra xem, tin nhắn của cấp quản lý ở công ty anh:
- Mấy ngày nay anh chết đi đâu rồi thế hả? Cảnh sát gửi giấy triệu tập anh hỗ trợ cho họ việc gì đó. Tôi bảo anh đang chăm người nhà trong bệnh viện, nhưng chiều nay họ lại liên hệ lần nữa, có lẽ có việc gấp. Sáng mai lên công ty gặp tôi rồi qua gặp bên cảnh sát. Chuẩn bị sẵn đồ đạc vì anh cần phải đi xa qua cách mấy thành phố lận.
Lữ Hàn đọc xong, nói với Tiểu Tam về nội dung tin nhắn, Tiểu Tam nghe vậy thì bảo:
- Vậy mai anh cứ đi đi, sáng mai em sẽ đến sớm, thay anh chăm sóc cho Tuyết Tình từ ngày mai.
- Đành phải nhờ em vậy.
Hai người đứng lên từ biệt nhau.
Không rõ do tác động của hơi men hay của nội dung tin nhắn mà cả hai đều không để ý rằng họ đã chuyển qua gọi nhau bằng anh và em thuận miệng như vậy từ khi nào.
- Mà thôi tôi đói rồi, ra ngoài kiếm cái gì ăn rồi nói tiếp.
Tiểu Tam rút hết các mũi kim, thu dọn đồ đạc, rồi cùng Lữ Hàn ra khỏi bệnh viện. Hai người kiếm được một quán ăn vừa phải, nằm sát lề đường, đối diện bệnh viện.
Tiểu Tam gọi một ít đồ nướng và mì xào.
Lữ Hàn gọi hai chai bia, rót vào hai cái cốc uống bia cho mình và Tiểu Tam, rồi hỏi:
- Cô có uống bia được không?
- Đủ sức cho anh bất tỉnh rồi vác anh lên giường lần nữa.
Lữ Hàn suýt thì phun ra ngụm bia vừa mới uống vào. Anh nhìn quanh, may mà những bàn xung quanh cũng cách một khoảng, không ai nghe được câu nói vừa rồi của Tiểu Tam. Chứ nếu nghe được thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.
Cái cách nói chuyện này có chút gì đó khiến anh nhớ đến Tử Đằng.
- Anh kể cho tôi nghe chuyện xảy ra ở dưới tầng hầm đi, từ lúc anh và Tuyết Tình xuống cầu thang rồi sao nữa? – Tiểu Tam hỏi.
Lữ Hàn kể lại tất cả cho Tiểu Tam nghe. Không những từ lúc xuống tầng hầm mà còn kể ngược lại từ lúc anh và Tử Đằng gặp Tuyết Tình ở khu vực trưng bày của công ty Đông Phương thấy quỷ hồn dính trên người Tuyết Tình thế nào, nội dung câu chuyện của Tuyết Tình ra sao, chi tiết diễn biến từ lúc anh và Tuyết Tình đi xuống khoa Tâm thần, rồi xuống khu Nhà xác, gặp gỡ quỷ hồn đại sư huynh, Cổ Cầm, Hồ Mã Tiết, con quỷ dâm dục, kết thúc khi anh ngã văng ra đất và lờ mờ thấy Tiểu Tam xuất hiện.
Tiểu Tam nhướn mắt:
- Không ngờ có quá nhiều tình tiết xảy ra dưới đó.
Rồi cô nhận xét:
- Như vậy nếu quỷ hồn đại sư huynh không thoát ly ra khỏi Tuyết Tình thì sẽ không có chuyện trao lại thanh kiếm Tuyệt Tình cho anh cùng ba chiêu thức của Tuyệt Tình Kiếm. Mà như vậy thì khi gặp Hồ Mã Tiết với hai sợi xích quay như máy chém đó, hậu quả sẽ như thế nào?
- Có thể là tôi bị chém nát ra ở dưới đó luôn rồi. - Lữ Hàn đáp.
Tiểu Tam trầm ngâm một chút, nhìn qua bên kia đường về phía bệnh viện, cô nói:
- Vậy anh không thấy rằng tối nay anh ngồi uống bia ở đây được là nhờ Tuyết Tình đang nằm hôn mê trong bệnh viện bên kia sao?
Lữ Hàn khuôn mặt có chút đờ đẫn, rồi đáp:
- Có lẽ là vậy thật.
- Cô ấy vì mạng sống của anh mà thành ra như hiện tại. Đến lượt anh, vì muốn cứu cô ấy tỉnh dậy mà chuyển bớt một phần nhân duyên của mình qua cho cô ấy. Nếu vậy thì… - Tiểu Tam ngập ngừng.
- Nếu vậy thì sao?
- Nếu vậy thì giữa anh và cô ấy, ai vay nhân duyên của ai, ai trả nhân duyên cho ai, là chưa biết được. Có khi vừa rồi không phải là anh cho cô ấy vay, mà là trả lại nhân duyên từ kiếp trước anh đã nợ cô ấy.
Cha của Tiểu Tam là người tinh thông dịch lý nên Tiểu Tam thừa hưởng tư chất ấy của Cha, lẽ thế mà ở cái độ tuổi còn rất trẻ của mình, cô đã có những suy đoán thấu suốt đến như vậy.
Suy đoán của Tiểu Tam dường như đã rọi một luồng ánh sáng vào đầu óc Lữ Hàn. Anh gục gặc mấy cái mà không nói gì. Tiểu Tam thấy vậy thì cầm cốc bia lên, huống về phía anh:
- Thôi, chúng ta uống đi.
- Uhm, uống nào.
Hai người cụng cốc bia với nhau rồi uống cạn.
Trời đêm trong sáng, không có mây, sao giăng lấp lánh khắp cả màn trời. Gió thổi nhẹ từng cơn, không khí mát mẻ. Không gian xung quanh không quá ồn ào náo nhiệt, cũng không quá vắng lặng im ắng, vô cùng phù hợp cho hai người ngồi uống với nhau.
Thấm thoát, mỗi người đã uống xong chai bia thứ ba.
Tiểu Tam trầm ngâm một chút rồi hỏi Lữ Hàn:
- Anh thấy tên của Tuyết Tình có nghĩa là gì?
Lữ Hàn suy nghĩ rồi đáp:
- Là tình yêu của băng tuyết nhỉ?
- Thể chất của anh vốn là quá âm hàn, lại mang một cái tên như vậy. Lữ Hàn à, như vậy không phải anh là băng tuyết sao?
Lữ Hàn bần thần không biết nói gì.
Một nét buồn buồn thoáng qua đôi mắt của Tiểu Tam khi cô nói:
- Như thế, chẳng phải, Tuyết Tình chính là tình yêu của anh sao? Cái tên của hai người từ khi sinh ra đã có ước định sẽ gặp nhau như lúc này ở hiện tại.
Cốc bia trong tay Lữ Hàn rơi xuống đất vỡ ra làm hai mảnh. Kết luận của Tiểu Tam khiến đầu óc anh trở nên ong ong. Tiểu Tam vẫn nói tiếp:
- Chứ anh nghĩ rằng tự nhiên anh và một cô gái xa lạ, nếu không có duyên phận gì thì mới ngày trước ngày sau mà anh đã ở bên cạnh chăm sóc khi cô ấy hôn mê như vậy à?
Đột ngột, từ đâu một người phục vụ chạy tới, đặt một cốc bia mới lên bàn cho Lữ hàn. Phục vụ ở các quán ăn vốn đã quá quen với việc thực khác làm rớt đũa, bể ly, nên khi những việc hằng ngày này xảy ra, họ phản ứng rất nhanh mà không cần khách hàng phải kêu gọi.
Sự xuất hiện của người phục vụ giúp làm tan đi cái bối rối của Lữ Hàn, anh rót bia ra cốc rồi giơ về phía Tiểu Tam:
- Chúng ta uống tiếp đi.
Tiểu Tam cũng rót bia ra, cụng cốc với Lữ Hàn rồi cả hai cùng uống. Gió thổi qua một cơn, có chút trở lạnh.
Thấm thoát hai người đã uống hết chai thứ bảy.
Lữ Hàn nhớ ra câu chuyện trước khi hai người rời khỏi bệnh viện, anh liền hỏi:
- À, còn vấn đề khó hay dễ của việc chuyển nhân duyên ấy. Lúc nãy cô nói như thế ý là việc này có khó khăn chỗ nào?
Tiểu Tam bặm môi, nhìn Lữ Hàn rồi đáp:
- Cửu Địa Hoàng Tuyền không phải là thứ thuốc tiên. Chín con đường thoát khỏi hoàng tuyền đó thì người nào sử dụng đến phải trả lại một con đường. Mỗi lần thi triển thủ pháp châm này, tôi phải giảm một vài năm tuổi thọ. Anh có thấy ngoại trừ Cha Mẹ nuôi con cái ra, thì trên đời có thứ gì là miễn phí không?
Lữ Hàn thở mạnh, anh không ngờ thủ pháp châm này lại hiểm trở đến thế. Đúng vậy, ngoại trừ Cha Mẹ nuôi con ra, không có thứ gì gọi là thần tiên cả.
Anh lắp bắp:
- Tôi… Tôi không biết chuyện đó. Cảm ơn cô nhiều lắm!
- Không có gì. Ai bảo tôi là…
Đang nói thì Tiểu Tam khựng lại. Hơi men làm cô mất kiểm soát, suýt nữa thì cô đã nói ra bí mật này. Lữ Hàn thấy cô ngưng giữa chừng thì hỏi:
- Cô nói ai bảo cô là gì?
- Ai bảo tôi là… bạn uống bia của anh chứ. – Tiểu Tam lấp liếm. – Uống hết cốc này, chúng ta không ai nợ ai.
- Cô nói vậy, nhưng tôi thì đâu quên được, ừ thì uống nào. – Lữ Hàn nói rồi giơ cốc bia lên.
Hai người lại uống cạn.
Thấm thoát họ đã uống hết chai thứ mười.
- Tôi uống hết nổi rồi. – Tiểu Tam nói.
- Tôi cũng vậy. – Lữ Hàn đáp.
Lữ Hàn thanh toán tiền rồi cả hai cùng băng qua đường đi vào trong bệnh viện. Lữ Hàn ngước nhìn trời rồi nói với Tiểu Tam:
- Trăng hôm nay sáng quá.
- Hôm nay là ngày rằm mà.
- Chúng ta ngồi ngắm trăng một lúc đi, cho bớt hơi bia một chút. – Lữ Hàn chỉ vào một cái ghế đá trong khuôn viên.
Hai người rẽ ngang qua một lối đi khác, ngồi xuống cái ghế đá Lữ Hàn vừa chỉ. Ghế đá này tọa lạc dưới một tán cây sao đen. Tán cây vừa kín đáo lại vừa đủ thông thoáng cho ý muốn nhìn trời.
Lữ Hàn bắt chuyện:
- Lúc nãy cô nói, nếu tôi và Tuyết Tình không có duyên phận, thì không thể tự nhiên lại chăm sóc cho cô ấy được, vậy còn cô thì sao?
- Tôi thì sao chứ?
- Cô và tôi, không phải mới gặp nhau ngày đầu tiên, mà đã…ngủ cùng với nhau rồi sao? Khi mới gặp nhau ở quán cà phê, cô đã hỏi tôi có muốn ngủ với cô không. Đến lúc vào thang máy, tôi lại hỏi cô muốn ngủ với tôi lắm à. Không ngờ đến tối đó, chúng ta lại nằm ngủ cùng giường với nhau thật.
Hơi men làm Lữ Hàn nói năng bạo dạn khác hẳn bình thường. Anh cứ nghĩ rằng câu nói bổ bã vừa rồi sẽ khiến Tiểu Tam tức giận, nhưng mọi thứ hoàn toàn ngược lại. Tiểu Tam không giận, mà chỉ cúi đầu lí nhí đáp:
- Anh còn làm hơn thế nữa.
Trong bóng của tán cây sao đen, Lữ Hàn không thấy mặt của Tiểu Tam ửng đỏ. Phải, Tiểu Tam nói đúng. Khi tỉnh lại, do cứ nghĩ rằng Tiểu Tam là một gã chuyển giới chọc ghẹo mình nên anh đã ngồi mà trút giận vào hai bầu ngực của Tiểu Tam, với mục đích chọc cho cái gã biến thái này tức điên lên. Nhưng bây giờ ngồi hồi tưởng lại, ngày đó, thực sự là anh đã ngồi mà thưởng thức bộ ngực của Tiểu Tam trọn vẹn như thế nào.
- Tôi hái mặt trăng xuống đền lại cho cô nhé? – Lữ Hàn hỏi với một giọng êm ái.
- Hái kiểu gì? – Tiểu Tam ngơ ngác hỏi.
- Hái như thế này.
Lữ Hàn nói rồi lấy ra một lá bài bằng thép. Anh tụ kình lực vào lá bài rồi phóng vút nó lên trời, liệng theo một đường cong nhẹ, hướng thẳng về phía mặt trăng bay tới.
Lá bài vừa phóng đi thì Lữ hàn choàng một tay qua vai Tiểu Tam, bàn tay xòe ra ngón cái và ngón trỏ. Tay kia cũng xòe ra hai ngón tương tự rồi chập hai tay vào nhau. Lúc này ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay chập vào nhau tạo thành hình một trái tim mà đầu nhọn quay ngược lên trên.
Lữ Hàn canh cho hình trái tim vào đúng tầm mắt của Tiểu Tam rồi bảo:
- Cô nhìn lên mặt trăng mà xem.
Lá bài được làm bằng thép, dưới ánh trăng sáng, nó phản chiếu ánh trăng tỏa ra thành một chấm sáng. Chấm sáng bay lên rất cao và rất xa. Khi bay tới hết độ cao có thể, nó ngừng lại trong thoáng chốc, quay vài vòng tại chỗ để tụ lực, rồi chuyển hướng bay xuống về lại mặt đất theo đường cong đối diện với lúc bay lên. Như kiểu đường bay của một cái Boomerang vậy.
Tiểu Tam nhìn theo chấm sáng của lá bài trong hình trái tim của bàn tay Lữ Hàn. Nhãn lực của cả hai đều mạnh hơn người thường nên việc nhìn theo chấm sáng không có vấn đề gì. Lữ Hàn thì không cần phải nói, sở trường luyện ám khí nên nhãn lực không đứng nhất thì cũng đứng nhì thiên hạ. Còn Tiểu Tam luyện võ thuật từ nhỏ nên nhãn lực cũng rất tinh anh.
Chấm sáng bay về lại tới hai người. Lữ Hàn đưa tay đón lấy. Tình huống gặp mặt đầu tiên của hai người cũng là tình huống có lá bài bay một vòng tròn như thế. Tiểu Tam khẽ chạm vào bàn tay của Lữ Hàn đang giữ lá bài rồi thỏ thẻ:
- Cho tôi lá bài này nhé, xem như nó là mặt trăng mà anh hái xuống đền lại cho tôi.
Lữ Hàn không đáp, chỉ đẩy lá bài qua bàn tay của Tiểu Tam. Hai người nhìn nhau, hơi thở trở nên có chút nặng nề, khuôn mặt họ cách nhau chỉ một bờ môi. Làn hơi tỏa ra từ cả hai tràn ngập hơi men, lẫn trong đó là mùi thơm dịu ngọt của Tiểu Tam.
Đôi môi của cả hai di chuyển lại gần nhau. Một chút, rồi một chút nữa.
Cuối cùng, chúng chạm vào nhau.
Hai người trao nhau một nụ hôn say đắm. Chìm ngập trong tình ý và hơi men.
Bàn tay của Lữ Hàn đang vòng qua vai của Tiểu Tam bất chợt hạ xuống dưới một cách vô thức, ôm trọn lấy bầu ngực bên đó của cô. Cảm giác rất quen thuộc!
Khi nụ hôn kết thúc, Tiểu Tam thỏ thẻ với một giọng rất đáng yêu:
- Anh cũng biết tận dụng quá nhỉ!
Từ khi các loại đồ uống có cồn được phát minh, hơi men luôn là chất xúc tác mạnh mẽ cho tình cảm, đối với bất cứ ai, và ở bất cứ đâu.
Bỗng điện thoại của Lữ Hàn có tin nhắn vang lên. Lữ Hàn tự nhủ lần sau phải tắt điện thoại trước mới được. Anh mở ra xem, tin nhắn của cấp quản lý ở công ty anh:
- Mấy ngày nay anh chết đi đâu rồi thế hả? Cảnh sát gửi giấy triệu tập anh hỗ trợ cho họ việc gì đó. Tôi bảo anh đang chăm người nhà trong bệnh viện, nhưng chiều nay họ lại liên hệ lần nữa, có lẽ có việc gấp. Sáng mai lên công ty gặp tôi rồi qua gặp bên cảnh sát. Chuẩn bị sẵn đồ đạc vì anh cần phải đi xa qua cách mấy thành phố lận.
Lữ Hàn đọc xong, nói với Tiểu Tam về nội dung tin nhắn, Tiểu Tam nghe vậy thì bảo:
- Vậy mai anh cứ đi đi, sáng mai em sẽ đến sớm, thay anh chăm sóc cho Tuyết Tình từ ngày mai.
- Đành phải nhờ em vậy.
Hai người đứng lên từ biệt nhau.
Không rõ do tác động của hơi men hay của nội dung tin nhắn mà cả hai đều không để ý rằng họ đã chuyển qua gọi nhau bằng anh và em thuận miệng như vậy từ khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.