Chương 3
Ngụy Tùng Lương
28/12/2020
Sau khi Hạng Hựu Dịch nói chuyện với mẹ Hứa thì mới bắt đầu làm tiếp, hắn viết một lá thư khởi tố, dùng tài khoản của Hứa Từ gửi đi.
Hắn viết lá thư kia trong ba ngày, dùng lý trí của mình giãi bày ngắn gọn súc tích sự việc tàn nhẫn cực điểm này, giống như một loại lăng trì đối với chính mình. Hạng Hựu Dịch không dám tưởng tượng lúc Hứa Từ đối mặt với việc này thì tâm tình ra sao.
Sau khi tin khởi tố tin phát ra, Hạng Hựu Dịch nằm trên sô pha nhắm mắt lại, trong tay cầm di động. Không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng chuông nhắc nhở liên tiếp vang lên.
Ban đầu hắn không để ý, mãi đến khi di động rung lên, lông mi Hạng Hựu Dịch mới run rẩy. Trong chỗ tối tăm lộ ra khuôn mặt trắng bệch như giấy trông có vẻ mệt mỏi yếu ớt, ngũ quan xinh đẹp dễ nhìn như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn rũ mắt nhìn vào điện thoại, thì ra là đồng nghiệp ở Sở luật gọi tới.
Hạng Hựu Dịch mở điện thoại, thanh âm nôn nóng của đối phương truyền đến: “Hựu Dịch, cậu có thấy không? Tài khoản của Hứa Từ đột nhiên bị xóa bỏ, mở ra không có gì hết.”
Hạng Hựu Dịch sửng sốt mở loa, ngay sau đó mở tài khoản Hứa Từ, load lại mới nhìn thấy những người điên cuồng chia sẻ và bình luận. Hắn nắm chặt tay, chần chờ đánh ra một tin chào, đổi thành chế độ chỉ mình mới thấy được, lại không thể tuyên bố.
Hạng Hựu Dịch nhăn mi đứng lên, hắn nắm tóc đi qua đi lại trong phòng khách, bộ dạng càng thêm táo bạo không yên, thân thể gầy ốm giống như tờ giấy mỏng.
Hắn niết di động, nhìn chằm chằm màn hình, hốc mắt đỏ lên.
Khúc sau tất cả đều trở nên phức tạp thong thả, gọi điện thoại khiếu nại, liên hệ cho người khác người, tìm về tài khoản. Vậy mà nội dung lại bị cắt bỏ toàn bộ.
Thật ra lần bị cắt bỏ này đối với việc Hạng Hựu Dịch khởi tố không gây ảnh hưởng gì nhưng đó là những thứ Hứa Từ viết ra, là mỗi một ngày mỗi một giây của Hứa Từ, là tất cả những thứ thuộc về y khi y còn sống.
Hạng Hựu Dịch cuộn tròn người ngồi trên sô pha, lướt di động nhìn những thứ vẫn còn lưu lại trong bộ nhớ cache, tất cả chỉ còn một nửa.
Ngày thứ hai, Hạng Hựu Dịch đến Sở luật, khi đồng nghiệp nhìn thấy hắn sửng sốt vài giây rồi hỏi hắn vừa mới ăn cơm xong sao?
Hạng Hựu Dịch không thèm để ý gật đầu, đồng nghiệp nhăn mi lại rồi bọn họ cùng đi vào thang máy. Hạng Hựu Dịch nhìn chằm chằm con số chậm rãi bay lên, hắn đột nhiên mở miệng, âm thanh hơi ách hỏi: “Đợt trước cậu giới thiệu cho tôi phương thức liên hệ bác sĩ tâm lý là gì?”
Biểu tình đồng nghiệp khẽ biến, hỏi: “Cậu còn nhìn thấy ảo giác sao?”
“Không. Hai ngày nay chưa nhìn thấy cái gì, chỉ là không ngủ được thôi. Đã ba ngày nay tôi không ngủ rồi."
Hạng Hựu Dịch nhắm mắt lại nói: “Tôi cảm thấy rất mệt. Cậu có thuốc hỗ trợ giấc ngủ không, có thể cho tôi một ít chứ?”
“Loại thuốc này sao lại uống bậy được, cậu chờ một chút, tôi cho cậu phương thức liên hệ. Có muốn tôi đi cùng cậu không?.”
Hạng Hựu Dịch lắc đầu, “Không cần, tôi có thể tự đi một mình.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, những lời “Tôi có thể làm một mình” này từ miệng Hạng Hựu Dịch nói ra ngày càng nhiều.
Thật ra trước kia, hắn cũng không thể.
Lái xe sẽ phải sử dụng hướng dẫn, mua đồ vật gì sẽ mua sai, đồ điện không dùng tới chất đầy trong nhà, đều là Hạng Hựu Dịch mua. Hứa Từ thường xuyên cười nhạo hắn, nói hắn mua những đồ không cần dùng, vứt trong nhà chỉ để trang trí.
Hứa Từ và Hạng Hựu Dịch là hai người khác nhau hoàn toàn. Hạng Hựu Dịch nhìn nghiêm cẩn, học bá top đầu, thành tích tốt, là luật sư có thể nói người ta phát khóc, lại là người có EQ thấp, đắc tội rất nhiều người.
Hứa Từ khác hắn, từ bé anh đã không thích học, thi đại học tùy tiện chọn một trường học nghệ thuật gần Hạng Hựu Dịch, hệ âm nhạc. Về sau tự mở một quán bar nhỏ, " đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày"*, rất nhiều bạn bè của anh đều thích đến quán bar nhỏ anh mở chơi.
Ở trong mắt người ngoài, Hứa Từ tản mạn lại bắt bẻ, rõ ràng không xứng với Hạng Hựu Dịch. Ngay cả mẹ Hứa Từ cũng từng buồn bực, Hạng Hựu Dịch sao lại thích Hứa Từ?
Thích cần gì lí do?
Từ khi bắt đầu học cao trung ( cấp 3), vào mùa hè năm đó, Hứa Từ tặng hắn bài hát đầu tiên anh sáng tác. Khi đó, cái cây lắc lư tỏa bóng che khắp nơi, ánh nắng lập lòe chiếu qua hàng cây sáng chói khiến hắn phải nheo mắt lại. Bỗng thấy giữa tiết trời nắng nóng như đổ lửa của mùa hè, một thiếu niên xuất hiện, là Hứa Từ, là.... người hắn thích.
Từ sau khi Hứa Từ rời đi, không có người hỏi hắn công tác có mệt hay không, dặn dò hắn phải ăn cơm tốt.
Hắn không cần nghe Hứa Từ oán giận đồ ăn không thể ăn, cũng không cần lo lắng Hứa Từ có phải lại bị bệnh hay không.
Càng sẽ không bị người ta ôm, hỏi hắn, "Em lại đây nghe thử xem có thích hay không?"
Hứa Từ viết cho hắn mấy chục bài hát, anh ở quán bar ngẫu nhiên sẽ hát một hai bài, Hạng Hựu Dịch xong việc sẽ đi nghe. Hứa Từ ở trên sân khấu cầm đàn ghi-ta, nói vào microphone, nhìn Hạng Hựu Dịch chớp mắt.
Anh nâng ngón tay lên chỉ vào người phía dưới chỗ ngồi, lớn tiếng nói: “Kế tiếp là một bài hát cho người tôi yêu nhất.”
Hứa Từ lãng mạn, Hứa Từ hát tình ca, cũng là Hứa Từ tàn nhẫn.
Gặp người tốt nhất trên thế giới xong, sao có thể thích người khác nữa, sao có thể quên được anh.
Ra khỏi Sở luật, Hạng Hựu Dịch đi tìm bác sĩ tâm lý do đồng nghiệp giới thiệu, xe đi vào đường nhỏ dọc hai bên đường đều trồng cây bạch dương.
Sau khi mùa đông bắt đầu, nhánh cây nơi này bị cắt tỉa, giờ chỉ còn lại cành khô trụi lủi. Ở trong không trung xanh biếc và ánh nắng hồng lạnh, tất cả đều hiu quạnh khô khốc.
Vượt qua bốn năm cái đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà cao lớn. Giờ phút này ánh mặt trời đang dần lặn, khói sương nổi lên bốn phía, ráng chiều màu đỏ chiếu qua cửa xe hắt vào mặt hắn.
Xe đi vào gara ngầm, ánh sáng rút đi dần, ở khoảnh khắc đó tầm mắt chợt trở nên tối đen. Hạng Hựu Dịch dừng xe ở vị trí tốt, khi xuống dưới đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, hắn duỗi tay sờ áo khoác sau xe, vắt trên cánh tay rồi rút chìa khóa ra, xuống xe.
Đi đến thang máy của gara thì cỗ lạnh lẽo càng mạnh, Hạng Hựu Dịch cau mày mặc áo khoác vào, tay xỏ vào túi áo, vừa hay đụng tới nửa bao thuốc trước kia ném vào phía trước ném vào.
Hắn nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát yết hầu, Hạng Hựu Dịch khụ một tiếng.
Sau khi cưỡi thang máy đi lên, hắn không vội vã tiến vào tòa nhà lớn, mà là đi tới một góc cửa ngoài để gió lạnh tùy ý thổi qua. Hắn tìm một cây cột để dựa lưng vào, gió từ hai sườn thổi qua người.
Hạng Hựu Dịch cầm lấy hộp thuốc, giũ ra một cây thuốc, kẹp vào hai ngón tay, lấy bật lửa ra, “Ca” một tiếng, châm thuốc lá lên.
Hắn không thường hút thuốc, khi học cao trung áp lực học hành lắm mới hút một điếu. Hứa Từ không thích khói nên Hạng Hựu Dịch không dám nói cho hắn, hiện tại Hứa Từ không còn nữa, vĩnh viễn không còn nữa……
Hạng Hựu Dịch cắn thuốc lá, nhẹ nhấp môi, hắn biết sẽ không còn ai để ý đến mình nữa.
Không trung dần dần tối đi, từ hồng đậm rồi tới đỏ sậm, từ tảng lớn như máu sền sệt tối màu dần lộ ra ánh sáng xanh sâu và đen.
Mây đen uốn lượn trên trời cao như ánh sáng vảy rắn độc, bao phủ xuống dưới.
Hạng Hựu Dịch ngậm thuốv trong miệng, ngây ngốc nhìn kia mảnh trời đen kia. Hắn run lập cập không nhìn lên trên nữa mà đảo mắt quanh mình, bỗng nhiên chấn động mạnh.
Nếu như tầm mắt thường ngày dùng để ngắm nhìn có thể hóa thành vật thật, giờ phút này ánh mắt Hạng Hựu Dịch dồn dập tới mức có thể so sánh với bom nguyên tử đang phóng đi, oanh tạc cái tường đối diện kia.
Là thứ gì ở nơi nào?
Một bóng dáng hư vô?
Một mảnh tối đen?
Một hình dáng thật quen thuộc.
Là ảo giác sao?
Là nằm mơ sao?
Là vì hắn mỏi mệt nên tâm trí thất thường sao?
Hắn tự hỏi trong lòng, não bộ rít gào, thần sắc lại ngây ngốc. Cứ nhìn chằm chằm, đến tận khi một bóng dáng cao gầy đi đến trước người hắn.
Chủ nhân của hình dáng ở trong bóng tối hiện ra, rũ mắt nhìn hắn, niết môi dưới đang ngậm thuốc của hắn hỏi, “Vì sao còn học được hút thuốc rồi?”????
Mất mà tìm lại……
Đầu Hạng Hựu Dịch đầu xoay tròn bốn chữ này, hắn ngốc ra mờ mịt nhìn, duỗi tay chạm vào, khó khăn lắm mới đụng tới đã hết sức. Chống đỡ đôi chân mềm nhũn của mình, thân thể lại ngã xuống, hắn không đụng tới cái gì hết, cả người rơi vào đầm lầy.
Hắn viết lá thư kia trong ba ngày, dùng lý trí của mình giãi bày ngắn gọn súc tích sự việc tàn nhẫn cực điểm này, giống như một loại lăng trì đối với chính mình. Hạng Hựu Dịch không dám tưởng tượng lúc Hứa Từ đối mặt với việc này thì tâm tình ra sao.
Sau khi tin khởi tố tin phát ra, Hạng Hựu Dịch nằm trên sô pha nhắm mắt lại, trong tay cầm di động. Không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng chuông nhắc nhở liên tiếp vang lên.
Ban đầu hắn không để ý, mãi đến khi di động rung lên, lông mi Hạng Hựu Dịch mới run rẩy. Trong chỗ tối tăm lộ ra khuôn mặt trắng bệch như giấy trông có vẻ mệt mỏi yếu ớt, ngũ quan xinh đẹp dễ nhìn như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn rũ mắt nhìn vào điện thoại, thì ra là đồng nghiệp ở Sở luật gọi tới.
Hạng Hựu Dịch mở điện thoại, thanh âm nôn nóng của đối phương truyền đến: “Hựu Dịch, cậu có thấy không? Tài khoản của Hứa Từ đột nhiên bị xóa bỏ, mở ra không có gì hết.”
Hạng Hựu Dịch sửng sốt mở loa, ngay sau đó mở tài khoản Hứa Từ, load lại mới nhìn thấy những người điên cuồng chia sẻ và bình luận. Hắn nắm chặt tay, chần chờ đánh ra một tin chào, đổi thành chế độ chỉ mình mới thấy được, lại không thể tuyên bố.
Hạng Hựu Dịch nhăn mi đứng lên, hắn nắm tóc đi qua đi lại trong phòng khách, bộ dạng càng thêm táo bạo không yên, thân thể gầy ốm giống như tờ giấy mỏng.
Hắn niết di động, nhìn chằm chằm màn hình, hốc mắt đỏ lên.
Khúc sau tất cả đều trở nên phức tạp thong thả, gọi điện thoại khiếu nại, liên hệ cho người khác người, tìm về tài khoản. Vậy mà nội dung lại bị cắt bỏ toàn bộ.
Thật ra lần bị cắt bỏ này đối với việc Hạng Hựu Dịch khởi tố không gây ảnh hưởng gì nhưng đó là những thứ Hứa Từ viết ra, là mỗi một ngày mỗi một giây của Hứa Từ, là tất cả những thứ thuộc về y khi y còn sống.
Hạng Hựu Dịch cuộn tròn người ngồi trên sô pha, lướt di động nhìn những thứ vẫn còn lưu lại trong bộ nhớ cache, tất cả chỉ còn một nửa.
Ngày thứ hai, Hạng Hựu Dịch đến Sở luật, khi đồng nghiệp nhìn thấy hắn sửng sốt vài giây rồi hỏi hắn vừa mới ăn cơm xong sao?
Hạng Hựu Dịch không thèm để ý gật đầu, đồng nghiệp nhăn mi lại rồi bọn họ cùng đi vào thang máy. Hạng Hựu Dịch nhìn chằm chằm con số chậm rãi bay lên, hắn đột nhiên mở miệng, âm thanh hơi ách hỏi: “Đợt trước cậu giới thiệu cho tôi phương thức liên hệ bác sĩ tâm lý là gì?”
Biểu tình đồng nghiệp khẽ biến, hỏi: “Cậu còn nhìn thấy ảo giác sao?”
“Không. Hai ngày nay chưa nhìn thấy cái gì, chỉ là không ngủ được thôi. Đã ba ngày nay tôi không ngủ rồi."
Hạng Hựu Dịch nhắm mắt lại nói: “Tôi cảm thấy rất mệt. Cậu có thuốc hỗ trợ giấc ngủ không, có thể cho tôi một ít chứ?”
“Loại thuốc này sao lại uống bậy được, cậu chờ một chút, tôi cho cậu phương thức liên hệ. Có muốn tôi đi cùng cậu không?.”
Hạng Hựu Dịch lắc đầu, “Không cần, tôi có thể tự đi một mình.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, những lời “Tôi có thể làm một mình” này từ miệng Hạng Hựu Dịch nói ra ngày càng nhiều.
Thật ra trước kia, hắn cũng không thể.
Lái xe sẽ phải sử dụng hướng dẫn, mua đồ vật gì sẽ mua sai, đồ điện không dùng tới chất đầy trong nhà, đều là Hạng Hựu Dịch mua. Hứa Từ thường xuyên cười nhạo hắn, nói hắn mua những đồ không cần dùng, vứt trong nhà chỉ để trang trí.
Hứa Từ và Hạng Hựu Dịch là hai người khác nhau hoàn toàn. Hạng Hựu Dịch nhìn nghiêm cẩn, học bá top đầu, thành tích tốt, là luật sư có thể nói người ta phát khóc, lại là người có EQ thấp, đắc tội rất nhiều người.
Hứa Từ khác hắn, từ bé anh đã không thích học, thi đại học tùy tiện chọn một trường học nghệ thuật gần Hạng Hựu Dịch, hệ âm nhạc. Về sau tự mở một quán bar nhỏ, " đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày"*, rất nhiều bạn bè của anh đều thích đến quán bar nhỏ anh mở chơi.
Ở trong mắt người ngoài, Hứa Từ tản mạn lại bắt bẻ, rõ ràng không xứng với Hạng Hựu Dịch. Ngay cả mẹ Hứa Từ cũng từng buồn bực, Hạng Hựu Dịch sao lại thích Hứa Từ?
Thích cần gì lí do?
Từ khi bắt đầu học cao trung ( cấp 3), vào mùa hè năm đó, Hứa Từ tặng hắn bài hát đầu tiên anh sáng tác. Khi đó, cái cây lắc lư tỏa bóng che khắp nơi, ánh nắng lập lòe chiếu qua hàng cây sáng chói khiến hắn phải nheo mắt lại. Bỗng thấy giữa tiết trời nắng nóng như đổ lửa của mùa hè, một thiếu niên xuất hiện, là Hứa Từ, là.... người hắn thích.
Từ sau khi Hứa Từ rời đi, không có người hỏi hắn công tác có mệt hay không, dặn dò hắn phải ăn cơm tốt.
Hắn không cần nghe Hứa Từ oán giận đồ ăn không thể ăn, cũng không cần lo lắng Hứa Từ có phải lại bị bệnh hay không.
Càng sẽ không bị người ta ôm, hỏi hắn, "Em lại đây nghe thử xem có thích hay không?"
Hứa Từ viết cho hắn mấy chục bài hát, anh ở quán bar ngẫu nhiên sẽ hát một hai bài, Hạng Hựu Dịch xong việc sẽ đi nghe. Hứa Từ ở trên sân khấu cầm đàn ghi-ta, nói vào microphone, nhìn Hạng Hựu Dịch chớp mắt.
Anh nâng ngón tay lên chỉ vào người phía dưới chỗ ngồi, lớn tiếng nói: “Kế tiếp là một bài hát cho người tôi yêu nhất.”
Hứa Từ lãng mạn, Hứa Từ hát tình ca, cũng là Hứa Từ tàn nhẫn.
Gặp người tốt nhất trên thế giới xong, sao có thể thích người khác nữa, sao có thể quên được anh.
Ra khỏi Sở luật, Hạng Hựu Dịch đi tìm bác sĩ tâm lý do đồng nghiệp giới thiệu, xe đi vào đường nhỏ dọc hai bên đường đều trồng cây bạch dương.
Sau khi mùa đông bắt đầu, nhánh cây nơi này bị cắt tỉa, giờ chỉ còn lại cành khô trụi lủi. Ở trong không trung xanh biếc và ánh nắng hồng lạnh, tất cả đều hiu quạnh khô khốc.
Vượt qua bốn năm cái đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa nhà cao lớn. Giờ phút này ánh mặt trời đang dần lặn, khói sương nổi lên bốn phía, ráng chiều màu đỏ chiếu qua cửa xe hắt vào mặt hắn.
Xe đi vào gara ngầm, ánh sáng rút đi dần, ở khoảnh khắc đó tầm mắt chợt trở nên tối đen. Hạng Hựu Dịch dừng xe ở vị trí tốt, khi xuống dưới đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, hắn duỗi tay sờ áo khoác sau xe, vắt trên cánh tay rồi rút chìa khóa ra, xuống xe.
Đi đến thang máy của gara thì cỗ lạnh lẽo càng mạnh, Hạng Hựu Dịch cau mày mặc áo khoác vào, tay xỏ vào túi áo, vừa hay đụng tới nửa bao thuốc trước kia ném vào phía trước ném vào.
Hắn nâng tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát yết hầu, Hạng Hựu Dịch khụ một tiếng.
Sau khi cưỡi thang máy đi lên, hắn không vội vã tiến vào tòa nhà lớn, mà là đi tới một góc cửa ngoài để gió lạnh tùy ý thổi qua. Hắn tìm một cây cột để dựa lưng vào, gió từ hai sườn thổi qua người.
Hạng Hựu Dịch cầm lấy hộp thuốc, giũ ra một cây thuốc, kẹp vào hai ngón tay, lấy bật lửa ra, “Ca” một tiếng, châm thuốc lá lên.
Hắn không thường hút thuốc, khi học cao trung áp lực học hành lắm mới hút một điếu. Hứa Từ không thích khói nên Hạng Hựu Dịch không dám nói cho hắn, hiện tại Hứa Từ không còn nữa, vĩnh viễn không còn nữa……
Hạng Hựu Dịch cắn thuốc lá, nhẹ nhấp môi, hắn biết sẽ không còn ai để ý đến mình nữa.
Không trung dần dần tối đi, từ hồng đậm rồi tới đỏ sậm, từ tảng lớn như máu sền sệt tối màu dần lộ ra ánh sáng xanh sâu và đen.
Mây đen uốn lượn trên trời cao như ánh sáng vảy rắn độc, bao phủ xuống dưới.
Hạng Hựu Dịch ngậm thuốv trong miệng, ngây ngốc nhìn kia mảnh trời đen kia. Hắn run lập cập không nhìn lên trên nữa mà đảo mắt quanh mình, bỗng nhiên chấn động mạnh.
Nếu như tầm mắt thường ngày dùng để ngắm nhìn có thể hóa thành vật thật, giờ phút này ánh mắt Hạng Hựu Dịch dồn dập tới mức có thể so sánh với bom nguyên tử đang phóng đi, oanh tạc cái tường đối diện kia.
Là thứ gì ở nơi nào?
Một bóng dáng hư vô?
Một mảnh tối đen?
Một hình dáng thật quen thuộc.
Là ảo giác sao?
Là nằm mơ sao?
Là vì hắn mỏi mệt nên tâm trí thất thường sao?
Hắn tự hỏi trong lòng, não bộ rít gào, thần sắc lại ngây ngốc. Cứ nhìn chằm chằm, đến tận khi một bóng dáng cao gầy đi đến trước người hắn.
Chủ nhân của hình dáng ở trong bóng tối hiện ra, rũ mắt nhìn hắn, niết môi dưới đang ngậm thuốc của hắn hỏi, “Vì sao còn học được hút thuốc rồi?”????
Mất mà tìm lại……
Đầu Hạng Hựu Dịch đầu xoay tròn bốn chữ này, hắn ngốc ra mờ mịt nhìn, duỗi tay chạm vào, khó khăn lắm mới đụng tới đã hết sức. Chống đỡ đôi chân mềm nhũn của mình, thân thể lại ngã xuống, hắn không đụng tới cái gì hết, cả người rơi vào đầm lầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.