Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Chương 7

Chanh Tinh

01/06/2013

Vừa mơ màng tỉnh lại, Uông Thiên Hồng đã nhìn thấy người đàn ông nằm ở bên cạnh, bấtgiác nở nụ cười hạnh phúc.Chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy Cao Dương ngủ ở bên cạnh, loại cảm giác hạnh phúc nàythật sự khó có thể diễn tả thành lời.Cô càng lúc càng biết hưởng thụ và thưởng thức bức tranh mĩ nam cảnh đẹp ý vui này. Dù làtrong lúc ngủ thì nét cười duyên dáng mà lười biếng trên mặt anh kia vẫn làm cho cô khi vừanhìn thấy, tim sẽ không tự giác mà đập nhanh hơn. Cô theo bản năng dời tầm mắt, lại nhìnthấy khuôn ngực trần của anh, ôi xấu hổ muốn chết!Nếu Cao Dương về sau có thể nhớ mặc quần áo trước lúc ngủ, không cần hại cô mỗi lần đôimắt cũng không biết nên nhìn vào chỗ nào là tốt rồi . . . . . .Bỗng dưng, nụ cười cứng đờ.Toàn bộ ký ức về chuyện đêm qua ùa về trong đầu, cô biết vì sao ngực người đàn ông này lạiđể trần, đột nhiên một làn hơi nóng bốc lên đỉnh đầu, Uông Thiên Hồng nhịn không được lấychăn bông trùm kín đầu lại.―Chào buổi sáng, bà xã. Động tác của cô bị hai cánh tay ngăn lại, tiếp theo trong nháy mắt cả người trần trụi đã nằm ởtrên ngực của người đàn ông ấy.Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm như dán vào vẻ mặt đang đỏ bừng của người phụ nữ.―Chào buổi sáng, ông xã. Gương mặt Uông Thiên Hồng thật đúng là đã đỏ đến nỗi sắp nổtung.Cô cũng không phải thật sự ngây thơ không biết gì, cô biết sau khi kết hôn giữa cô với CaoDương sẽ càng có nhiều tiếp xúc thân mật. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý hai người cùng nhaucởi sạch áo quần, nhưng khi việc đã xảy ra thì cô vẫn không thể không đỏ mặt, tim đập liênhồi khi đối mặt anh.―Em có biết anh đã chờ giờ khắc này đã bao lâu rồi không? Một tay mơn trớn tấm lưng cô,một tay đùa bỡn mấy sợi tóc của cô, anh thỏa mãn nói: ―Cuối cùng em cũng tỉnh lại bên anh.Sẽ không giống trước kia, luôn muốn thừa dịp anh chưa tỉnh mà trốn đi, hại anh mỗi lần tỉnhlại muốn ôm mỹ nhân đều phải đề cao cảnh giác.―Đương nhiên rồi! Em trên người không có mặc quần áo. Cô rầu rĩ nói.Uông Thiên Hồng lúc này ngoan ngoãn nằm ở trong lồng ngực Cao Dương, không dám cửđộng, bởi vì chỉ cần vừa động, cô sẽ bị nhìn sạch bách!

Cao Dương nở nụ cười, anh không mang kính, ánh mắt có vẻ càng thêm sáng ngời, rực rỡ mêngười, đặc biệt khiến tim người ta đập nhanh hơn. ―Anh thật sự thích cảm giác có thể ôm emthế này đến chết mất.Nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt anh có vẻ hơi nghiêm túc, ―Thiên Hồng, đêm qua anh có làmem đau không?.Thấy cô không nói gì, còn làm vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm mép giường, Cao Dương từtrước đến nay luôn tự tin giờ không khỏi có chút dao động.Nếu làm cho bà xã nhà mình không hài lòng, chẳng những tổn hại đến lòng tự trọng của đànông, mà cuộc sống hạnh phúc sau này cũng khó mà có được. ―Sao vậy? Em không vui sao?Hay là có chỗ nào khó chịu? Mau nói cho anh biết đi. Anh ra vẻ muốn kiểm tra cơ thể củacô.―Ấy, Không phải! Uông Thiên Hồng sốt ruột đẩy tay anh ra, đỏ mặt nói: ―Em không có khóchịu mà! Chỉ là em đang nghĩ, về sau. . . . . . anh có thể nhẹ nhàng hơn một chút, từ từ cởiquần áo người ta một chút.Cô chỉ vào đống quần áo rơi lả tả dưới đất, vài cái cúc áo rơi xung quanh đó, ―Anh xem! Anhdùng sức như vậy, quần áo của em đều bị anh xé hỏng hết, em lại quên mang kim chỉ theo,căn bản là không thể sửa lại được! Nếu mỗi đêm phá hỏng một bộ thì em đây chắc sẽ khôngcòn quần áo để mặc mất.Qua hơn nửa ngày, Cao Dương cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhịn nữa, bật cười thật to.Thật may, thì ra vợ yêu không hài lòng với tốc độ cởi quần áo của mình, việc này dễ thôi!Nhìn gương mặt cô gái đang nghiêm túc nhìn anh cười thoải mái, anh cố ý nháy mắt nói:―Được rồi, về sau chúng ta sẽ từ từ cởi, từ từ sẽ đến, được chưa vợ.Chỉ là anh cũng không thể cam đoan, đến lúc đó người không nhịn được sẽ là ai, dù sao mấycái nút áo sơmi bị xé đứt của anh đều chính là kiệt tác của cô.***Được người quen mời, Cao Dương dành ra một ngày đưa Uông Thiên Hồng đến khu nhà gỗdu lịch của Steve làm khách.―Thật vui vì có thể gặp cậu ở Hawaii, Cao Dương, chuyện khiến tôi càng vui hơn chính làbiết cậu đã kết hôn, cô dâu còn đáng yêu, thú vị như vậy. Đại hồ tử Steve cho dù râu ria kíncằm thì vẫn có thể nhìn thấy cái miệng ngoác rộng của cậu ta, đủ thấy cậu ta cười vui vẻ đếnmức nào.―Cám ơn lời khen của cậu. Cao Dương đương nhiên hiểu được đối phương nói đáng yêu vàthú vị là có ý gì.―Chỉ e cô dâu nhỏ của cậu ở nơi này của tớ sẽ thấy chán, nếu biết trước thì mình cũng nêntheo bà xã cố học Hán Ngữ thật chăm chỉ.Quả là tuyệt không có cách nào nói chuyện với bà xã của Cao Dương, cũng đều do mình lười!―Đừng lo, tôi nghĩ cô ấy rất dễ dàng thích nơi này. Ánh mắt tràn ngập cưng chiều hướng vềhình dáng nhỏ bé bên cạnh đang ló đầu ra nhìn.

Anh hoàn toàn không nói sai, sự chú ý của Uông Thiên Hồng giờ phút này đã sớm từ chỗnghe mớ tiếng Anh xí lồ xí là của bọn họ, chuyển sang căn nhà gỗ nhỏ được bài trí sinh động.Nơi này dùng rất nhiều vật trang trí nhỏ được khắc bằng gỗ, có những hình người bé xíu,động vật, búp bê, thiên sứ, còn có cả rau củ nhỏ. . . . . . Thật là nhiều vật trang trí nhỏ vô cùngđáng yêu.―Tất cả những đồ này đều là do vợ của Steve tự tay khắc đấy. Cao Dương đứng sau giảithích.―Toàn bộ chỗ này luôn hả anh? Thật lợi hại.―Ừ! Bà xã cậu ta là người Singapore, lúc trước khi lấy Steve, cô ấy cũng đã đạt được không ítdanh hiệu nghệ nhân điêu khắc, còn được xem là một trong những nghệ nhân điêu khắc châuÁ xuất sắc nhất. Sau này lấy Steve, cô ấy mở một cửa hàng bán tượng điêu khắc gỗ ở ngaytrên đảo, chuyên bán cho khách du lịch, doanh thu cũng không nhỏ.Ánh mắt hiện lên sự khâm phục, quả là một người phụ nữ giỏi giang mà lại mạnh mẽ! ―Vậycô ấy đang ở đâu?.Đến đây đã một lúc rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy.―Steve bảo là cô ấy đến công ty giao rượu bàn bạc giá rượu mới, em biết không, khi mở mộtquán bar thì yếu tố quan trọng nhất chính là rượu, nhưng chi phí cũng rất quan trọng. Cho nênphải đến công ty bán hàng cho mình bàn giá cả và nhiều thứ khác. Nhưng mà tính theo thờigian thì chắc cô ấy cũng sắp về rồi.Có tiếng chân người đến, cạnh cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói tiếng Anh rất dễ nghe.―Hello, Steve, em về rồi này. Ủa? Khách đã đến rồi ạ!Thành thật mà nói, lúc Uông Thiên Hồng nhìn thấy Betty, trong lòng có một chút thất vọng.Cô cứ nghĩ là mình sẽ được gặp một người phụ nữ bề ngoài phải hơi mạnh mẽ một chút,không ngờ xuất hiện trước mắt lại là một cô gái nhỏ nhắn, thoạt nhìn chắc cũng không lớnhơn cô bao nhiêu.Mặc dù vậy cũng không làm giảm đi sự nể phục và yêu mến của Uông Thiên Hồng dành chocô.Chào Thiên Hồng, tôi tên là Betty, hoan nghênh đến nhà của chúng tôi. Có nghe ông xã cónói qua nên Betty dùng tiếng Trung để nói chuyện với Uông Thiên Hồng.―Xin chào, cô còn có thể nói được tiếng Trung nữa à! Điều này làm cho Uông Thiên Hồngcàng thêm thích cô ấy, bởi vì cô không cần lại phải nghe cái thứ tiếng xí lồ xí là không hiểu làgì ấy nữa.―À tôi là người Singapore nên đều phải học cả tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Mã Lai, tuyrằng chỉ có tiếng Anh là nói lưu loát nhất, nhưng tiếng Trung của tôi cũng không tồi.Biết nhiều ngôn ngữ như vậy luôn á! Uông Thiên Hồng đối với Betty càng thêm sùng bái.―Thiên Hồng, cô tới giúp tôi quyết định bữa tối nay phải ăn cái gì được không? Phòng kháchsẽ để lại cho mấy tên đàn ông nói chuyện phiếm, hôm qua tôi đã chuẩn bị không ít nguyênliệu nấu ăn, cô tới chọn đi còn tôi sẽ nấu.

Uông Thiên Hồng gật gật đầu, chỗ mà cô thích nhất không gì khác ngoài nhà bếp.Betty mở tủ lạnh, lấy ra hết túi này đến hộp kia để chuẩn bị nấu đồ ăn cho bữa tối. ―Hôm quatôi chạy ra chợ, mua rất nhiều thịt cá tươi. Cô xem xem thích ăn cái gì, bò bít tết, gà nướng,tôm chiên, cá nướng hay sashimi gì cũng được. . . . . .―Cô chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu rồi đấy! Uông Thiên Hồng mắt thấy nhiều không đếmxuể, không khỏi hoài nghi, bốn người, bốn cái dạ dày, làm sao mà ăn hết đây?―Vậy chứ có thể thiếu đấy! Steve mà càng mời nhiều bạn đến, tôi phải chạy ít nhất ba, bốncái chợ, trời chưa kịp sáng đã phải ra khỏi nhà ấy chứ.―Vì sao phải ra ngoài sớm như vậy?Betty ngồi xổm xuống, lấy ra hai cái bắp cải ở trong tủ, ―Đi muộn quá sẽ không kịp trở vềgiúp Steve làm bữa sáng. Anh ấy mà đói bụng là sẽ ở nhà kêu gào ầm ĩ chết đi được! Cô biếtkhông cái tiếng rống điên cuồng như mổ lợn của anh ấy nhiều lần làm cho người ta tưởngtrong nhà xảy ra án mạng. Có một lần còn dọa hàng xóm phải chạy đi báo cảnh sát, thật làmất mặt quá trời!Uông Thiên Hồng lén nhìn đại hồ tử ở bên ngoài kia một chút. Ừm, dáng người cao lớn cứnhư người khổng lồ kia nếu tức lên, chắc chắn sẽ làm cho người ta sợ hết hồn! ―Vậy sao côkhông bảo Steve đi mua đồ ăn với cô, như vậy cô sẽ không phải đi sớm như vậy.

―Tại vì tôi không nỡ lôi anh ấy ra khỏi giường. Betty đeo tạp dề lên, chuẩn bị rửa rau, ―Côkhông biết anh ấy buổi tối phải trông quán bar, thường thường buổi chiều bốn, năm giờ đãphải đi ra ngoài, đến rạng sáng mới có thể trở về. Tôi lo anh ấy cực khổ quá nên chỉ cần ở cửahàng đỡ bận là buổi tối sẽ đến quán bar hỗ trợ. Như vậy anh ấy mới có thể dọn dẹp xong sớmmột chút mà về nhà. Đỡ phải để anh ấy đi theo khách hàng trong quán ồn ào uống rượu,không cái đầu của tôi lại phải điên lên mất.Uống rượu cũng có thể phát điên sao? Uông Thiên Hồng không hiểu, cô chỉ biết là vừa phảiđi chợ, vừa phải làm việc, buổi tối còn phải đến quán bar hỗ trợ, một người như thế khôngphải rất bận sao? ―Nhưng mà cô không thấy mệt sao?―Không đâu! Betty quay đầu lại mỉm cười với Uông Thiên Hồng, ―Có thể vì người đàn ôngmình yêu làm chút việc thì sao nói là vất vả được? Huống hồ có thể chia sẻ sự vất vả với anhấy, có thể đến giúp anh ấy mới là chuyện khiến tôi vui nhất.Chia sẻ vất vả ư?Uông Thiên Hồng nhìn hai tay mình trống trơn, cô hình như cho tới bây giờ cũng chưa từnggiúp Cao Dương chia sẻ vất vả, ngược lại từ trước đến nay toàn là Cao Dương giúp cô để ýchu toàn mọi việc.Loại cảm giác thất bại này quá tệ, Uông Thiên Hồng đột nhiên muốn làm chút gì đó để khỏalấp cho cảm giác tồi tệ lúc này.―Betty, có cần tôi giúp cô thái rau không? Ít nhất cô ở phương diện thái rau này coi như tạmđược.

―Thế thì còn gì bằng, nhưng mà nhà bếp này chỉ còn thừa duy nhất một cái tạp dề dùng được,ngặt nổi nút của nó bị mất nên dây đeo bị đứt không dùng được. . . . . .Uông Thiên Hồng suy nghĩ một lúc ―Không sao, Betty, cô có kim chỉ không?―Có thì có, chẳng qua. . . . . . Betty do dự nói: ―Nói thực ra, tôi không thường sử dụng kimchỉ, cho nên rất khó sửa cho tốt.―Không sao, việc này cứ giao cho tôi. Không đến ba phút, Uông Thiên Hồng đã cầm một cáitạp dề đã được sửa dây đeo, mặc lên người. Nhìn cứ y như là lúc mới được mua về, làm Bettybội phục không thôi.―Cô còn có thể may vá nữa sao! Thật là lợi hại nha! Betty thật lòng khen ngợi, có trời mớibiết thứ cô ấy vụng nhất chính là may vá, chỉ khâu một cái nút áo thôi mà có thể khiến chỉkhâu tắc lại thành một đống.―Tôi mà lợi hại sao? Uông Thiên Hồng thì thào tự nói, lại nhìn mấy người đàn ông đang tángẫu chuyện phiếm vô cùng vui vẻ phía bên ngoài, cười khổ một chút.Làm gì có! May vá thì là cái đinh gì, nếu so với việc Betty giúp ông xã chia sẻ vất vả thì cômột chút cũng không có gì lợi hại.Lúc hai cô gái cùng nhau dọn bữa tối, hương vị hấp dẫn từ đủ loại món ngon châu Á bắt đầulan tỏa khắp phòng.―Wow! Betty, tay nghề của em từ khi nào đã cao như vậy? Steve không nhịn được kinh hô.―Mấy thứ này không phải là em làm, em nhiều nhất cũng chỉ là phụ một tay thôi, đồ ăn đều làmột mình Thiên Hồng làm hết đấy. Cô cũng rất ngạc nhiên, nhìn Uông Thiên Hồng nhu mìnhư vậy mà lại có thể có tay nghề cao đến thế.Cô chỉ vừa mới rửa mấy thứ nguyên liệu, thì bên kia đã thái đồ xong; cô bên này mới bắt đầuthái rau, bên kia đã bắt đầu nấu soup; đó là còn chưa nói lúc cô vừa phục hồi tinh thần thì congà đã được làm sạch, rắc lên chút gia vị, chuẩn bị cho vào lò nướng.―Wow! Cao Dương, anh thật sự là quá may mắn, lấy được một cô vợ nấu ăn giỏi như vậy.Honey, em chắc là phải còn phải học hỏi người ta nhiều đó, để còn nấu cho anh những bữathật là ngon nữa chứ.―Không cần anh nói, em cũng muốn học nha! Betty quay lại dùng tiếng Trung nói với UôngThiên Hồng: ―Thiên Hồng, chút nữa có thể phiền cô viết cho tôi công thức nấu mấy món nàyđược không? Lúc này ở nhà bếp tôi vốn định nói cô thao tác chậm một chút, để tôi vừa nhìnvừa nhớ. Nhưng mà có thể cô bận quá nên không có nghe được tôi nói cô chậm lại một chút.Đã mấy lần Betty muốn gọi Uông Thiên Hồng lại thỉnh giáo cô pha nước chấm như thế nào,nhưng mà Uông Thiên Hồng đều không có đáp lại cô một lần, chỉ tự mình nấu nướng rấtnhanh.―Thực xin lỗi, cô có nói chuyện với tôi à? Uông Thiên Hồng vẻ mặt bối rối, biết căn bệnh cốhữu của cô là ở trong nhà bếp người ta lại bất lịch sự như vậy, căn bản là không để mắt đếnchủ nhân của nó, ―Thực xin lỗi, tôi không có nghe thấy cô nói chuyện với tôi……



―Thật sự xin lỗi nha, Betty, Thiên Hồng một khi đã động vào việc gì là sẽ không chú ý đếnnhững người xung quanh đâu. Cao Dương thay cô đang chân tay luống cuống thì nói tiếp.―Không sao đâu, kỳ thật tôi rất thích cái cách cô ấy chăm chú làm ấy chứ! Đem bộ dạng bốirối của Uông Thiên Hồng đặt ở đáy lòng, Betty giơ ngón tay cái lên, một chút dáng vẻ đểbụng hay mất hứng cũng không có.―Honey, mọi người đang nói cái gì vậy? Steve nghe mà không hiểu gì hết.―Bọn em đang nói là nhanh ăn cơm đi! Betty nhét một cái đùi gà vào trong trong bát của anhta, bảo anh ta phải ăn nhanh lên.―Tôi nghe nói cô có mở một cửa hàng tượng điêu khắc gỗ ở một chỗ khác trên đảo, khi nàorảnh chúng tôi có thể ghé qua tham quan không? Thiên Hồng rất thích tác phẩm của cô. CaoDương đem một cái đùi gà khác cho bà xã của mình, còn giúp cô múc canh.―Đương nhiên là có thể rồi! Nếu Thiên Hồng thật sự thích, có thể chọn mấy cái mang về cũngđược. Betty tiếp tục trả lời bằng tiếng Trung.―Vừa nãy Steve có nhắc tới, có vị David tiên sinh nào đó muốn mời cô về Singapore mở triểnlãm cá nhân. Khi về nếu có cơ hội thì không ngại đến Đài Loan một chuyến, chúng tôi sẽchiêu đãi cô.―Chắc chắn sẽ đến Đài Loan một chuyến, nhưng không phải là do mở triển lãm cá nhân. Côlấy khăn tay lau khóe miệng cho ông xã, thật là lớn vậy rồi mà ăn cái gì cũng bôi đầy miệng,―Nếu trở về mở triển lãm cá nhân, chắc chắn một điều là phải nửa tháng không thể trốn điđâu được. Nhưng mà anh nhìn bộ dáng của Steve xem, tôi làm sao có thể vứt anh ấy lại màtrở về Singapore trong thời gian lâu như vậy? Lúc trước quyết định lấy anh ấy, đi theo anh ấyđến Hawaii, tôi cũng đã quyết định phải từ bỏ rất nhiều việc.―Tôi nghĩ, Steve thật là rất may mắn. Cao Dương chân thành khen ngợi.Có một cô gái vì cậu ta hy sinh nhiều như vậy, nhất định là do phúc đức tổ tiên cậu ta để lại.―Cái gì, cái gì? Mọi người lại đang nói gì tôi đấy? Steve bởi vì vẫn nghe thấy tên mình, chonên cảm thấy đặc biệt hứng thú.Cao Dương dùng tiếng Anh thuật lại một lần nữa.―Tất nhiên, có thể lấy được người vợ giỏi giang như vậy, tôi thấy mình chính là người đànông hạnh phúc nhất trên thế giới. Steve kiêu ngạo nói.Cho dù không hiểu tiếng Anh, Uông Thiên Hồng lại có thể từ biểu cảm trên mặt anh ta màbiết được, anh ta yêu Betty nhiều đến thế nào. Bởi vì Betty là cô gái vừa giỏi giang lại cònbiết dịu dàng săn sóc như vậy.Trái ngược với mình, Uông Thiên Hồng nuốt một miếng thịt gà mà cảm thấy đắng ngắt — côcó chỗ nào đáng giá mà sao Cao Dương lại tốt với cô như vậy, cưng chiều như vậy?Ăn xong một bữa cơm, sau đó lại nhìn thấy bà xã người ta hiền lành giỏi giang biết bao nhiêu,liệu Cao Dương có bắt đầu cảm thấy việc lấy mình kỳ thật cũng không phải là quyết địnhsáng suốt không nhỉ?―Thiên Hồng, Thiên Hồng.

―Dạ? Cô mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng nói dịu dàng ấy.―Cái này chỉ còn xương thôi, không có thịt, đừng gặm nữa. Cao Dương cầm cái đùi gà đổilấy cái đã bị cô gặm tới nỗi còn trơ xương.Em có phải cún con đâu mà gặm xương chứ!―Trời ơi! Thiên Hồng, cô đáng yêu quá đi, ngay cả gặm đùi gà cũng có thể chuyên tâm nhưvậy. Betty ở một bên cười thầm.Uông Thiên Hồng lại mắc cỡ đỏ mặt, vùi đầu vào ăn mấy con tôm, không dám ngẩng đầu.Cô là đang giải quyết sự hoang mang trong lòng sao? Đương nhiên không phải, chẳng qua làphải làm cái gì đó mới chuyển hướng chú ý của cô.Lịch trình hôm nay là phải đi xem bầy cá đá san hô dưới đáy biển, như vậy là phải mặc đồ lặnđể lặn xuống biển xem cá đúng không?Sai!Sợ bà xã gặp nguy hiểm nên Cao Dương quyết định thay đổi thành đi tàu ngầm, lặn xuốngvùng nước khoảng một trăm thước dưới đáy biển, để cho cô tham quan những cảnh đẹp, kỳquan dưới đáy biển.―Chúng ta không phải là tự mình lặn xuống nước xem cá à? Uông Thiên Hồng trước giờkhông từng được đi tàu ngầm nên vô cùng phấn khởi, nhưng vẫn không tránh khỏi có chútmất mát.―Em muốn lặn tự do thì ngày mai chúng ta có thể đi.Không phải là không thấy được sự hy vọng của cô, thế cho nên nếu cô thật sự muốn đi thìanh đương nhiên sẽ đồng ý, vì vậy Cao Dương đã lên kế hoạch dẫn vợ yêu đến một hòn đảođáng yêu. Ở đó có một cái hồ nhỏ, đối với cô mà nói thì khá an toàn.―Thật ạ?―Trước khi đi, anh không phải đã đồng ý là dù em muốn nhìn cái gì, chơi cái gì, chỉ cần antoàn là anh nhất định sẽ dẫn em đi còn gì.Cao Dương đối với cô vĩnh viễn đều tốt như vậy, cô có phải cũng nên làm cái gì đó để biểuđạt sự biết ơn của cô hay không?Xúc động trào dâng, Uông Thiên Hồng vui vẻ tự động tiến lên hôn Cao Dương, sau đó đỏmặt vội vàng chạy đi.Sự chủ động của cô làm cho trong lòng Cao Dương vô cùng vui sướng. Chỉ một sự báo đápbé nhỏ ấy tựa hồ thỏa mãn khao khát bấy lâu nay của anh. Một cánh tay anh vươn ra, kéo côgái vừa mới chuồn đi lại, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn đang mở ra kia trực tiếp đòi phầnthưởng mà anh muốn.Xung quanh truyền đến một loạt tiếng huýt sáo — nơi này là địa điểm lý tưởng cho tuầntrăng mật, thấy cô dâu mới hôn nồng nhiệt, lại còn có nhiều người hỗ trợ chúc mừng, đôi tìnhnhân mà không hôn nhau mới là lạ!

Lặn xuống đáy biển, đập vào tầm mắt chỉ toàn là san hô đẹp không sao tả xiết, thậm chí còncó thể nhìn thấy xác tàu đắm dưới đáy biển, nghe Cao Dương ở một bên phiên dịch giải thích,Uông Thiên Hồng còn không ngừng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.Chạng vạng, hai người lên thuyền tình yêu đến Hawaii, ở trên thuyền thưởng thức bữa tối vớinhiều món ăn ngon. Sau bữa cơm, Cao Dương giúp cô gọi một ly rượu cốc tai Hawaii.―Cạn ly! Cô kêu to.Có chút ngọt, có chút chua, làm cho người ta nhịn không được muốn một ngụm rồi lại mộtngụm.―Em uống chậm một chút, cái này dù sao cũng là rượu, cẩn thận kẻo say. Anh nhắc nhở,đáng tiếc Cao Dương đã quên chú ý, đối với Uông Thiên Hồng lần đầu nhấm nháp rượu thìloại rượu ngọt này là một loại đồ uống cực kỳ hấp dẫn.Cô uống cực nhanh, quả nhiên tác dụng chậm về sau cũng mạnh!Có lẽ do say, Uông Thiên Hồng bỏ sự e lệ và nhát gan trước kia xuống, vui vẻ hòa theo giaiđiệu của dàn nhạc, cô chủ động kéo Cao Dương cùng khiêu vũ, đứng lên đi theo đám ngườiđang nhảy múa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười thích thú của cô.Cô thật sự chơi rất vui, nhưng phần vui vẻ này tất cả đều là bởi vì có Cao Dương bầu bạn vàcưng chiều cô, mùi vị ngọt ngào hạnh phúc này thật sự là không thể nói thành lời.―Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, lại đây nghỉ ngơi một chút. Cao Dương đem bà xã đangcười thoải mái lên boong tàu ngắm cảnh, gió mát chầm chậm thổi qua khuôn mặt, âm nhạclúc này chuyển sang giai điệu lãng mạn, kết hợp với ánh đèn lấp lánh của các tòa nhà bên bờbiển, tựa như đang ở giữa mộng ảo.Đầu óc dần tỉnh táo, nhưng Uông Thiên Hồng lại cảm thấy Cao Dương ở trước mắt trở nêncàng lúc càng đẹp. Kìm lòng không được, bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên khuôn mặt nhìn rấtđẹp, tháo mắt kính của anh xuống, thuận tay vứt đi, tiếp theo kề sát mặt lên. ―Ông xã, tại saodiện mạo của anh càng nhìn càng đẹp vậy chứ?Cao Dương có chút dở khóc dở cười, cô gái này tám phần vẫn còn say.―Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh là người anh cả thân thương nhất, nụ cười hé nở vừa làm mêngười vừa làm cho người ta an tâm, em lúc ấy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có thể nhìn thấy nụcười của anh mỗi ngày là em cũng đã rất vui.―Đã nhiều năm như vậy, nụ cười của anh vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là em lại thay đổi, emcũng đã quên từ khi nào thì nhìn thấy anh, chỗ này của em lại bắt đầu không yên. cô chỉ chivào bên ngực trái, nơi trái tim của cô, ―Sau đó mỗi ngày nhìn thấy anh, đều cảm thấy anhcàng lúc càng đẹp, em càng lúc càng không nỡ dời mắt, em trở nên rất thích cùng anh ở cùngmột chỗ, không biết lúc ấy Lam Lam yêu Cao nhị ca chưa nhỉ?. Cô nở nụ cười ngây ngốc.Đây là lời tỏ tình của cô ấy ư?Mặc kệ cô ấy say thật hay giả, Cao Dương đều khó có thể nén được ngọn lửa tình thiêu cháyđiên cuồng trong ngực, có vẻ như điệu bộ muốn hôn của bà xã kia rất dễ dàng khơi lên khaokhát trong anh.

Đáng tiếc, căn cứ theo sự phát triển của tình yêu trên mấy bộ phim truyền hình, kết cảnh baogiờ cũng là có bất ngờ tìm đến đôi tình nhân.―Xoảng một tiếng, một đầu khác của boong tàu truyền đến tiếng chén đĩa vỡ vụn.Hai người đồng thời nhìn về phía trước, hóa ra là một cô phục vụ lúc chạy đi dọn bàn, khôngcẩn thận làm rơi đĩa cạnh chân của khách. Chỉ thấy cô phục vụ bối rối cúi người gom cácmảnh vỡ.―Xin lỗi, tiên sinh, trên tay tôi có nhiều chén đĩa quá, nhất thời không giữ được thăng bằng,không kịp tránh đã va vào ngài.―Các người ở đây phục vụ cái kiểu gì vậy, đụng vào người còn làm dơ quần của tôi, cô phảiđến cái quần của ta như thế nào đây! Vẻ mặt say khướt của người đàn ông da trắng vừa thấyphục vụ là người da đen, thái độ lại trở nên hung hăng càn quấy, ―Hừ! Tại sao du thuyềndanh tiếng như vậy lại có thể thuê loại người da đen thấp kém thế này, khó trách sao mà lộnxộn, tôi nhất định phải khiếu nại cô!.Cô phục vụ lại càng bối rối, không ngừng cúi người xin lỗi, thậm chí quỳ trên mặt đất chà lauống quần anh ta.―Cái quần này của tôi ít nhất cũng phải hơn một ngàn đô, cô nghĩ chỉ cần lau lau là sẽ hếtchuyện sao? Gã đàn ông mắt nhíu lại, bị cái mông phụ nữ ngồi xổm phía trước hấp dẫn,―Không ngờ người cô nhìn gầy gầy, mà có da có thịt quá ha. . . . . .―Tiên sinh! Mông bị người ta sờ soạng khiến vẻ mặt cô phục vụ tràn đầy sợ hãi và hoangmang.―Kêu la cái gì? Quần của tôi đều bị cô làm bẩn, mới sờ cô một chút làm gì mà kêu loạn lênhả? Hắn làm ra vẻ muốn bắt cô gái lại để sờ thêm mấy cái nữa.Cảnh tượng ỷ thế ức hiếp người khác này đều bị Uông Thiên Hồng và Cao Dương nhìn thấy,cô tuy rằng nghe không hiểu, nhưng chỉ cần nhìn như vậy là cũng đủ rồi.―Cô phục vụ ấy cũng không cố ý làm bẩn quần của hắn, hắn vì cái gì phải tức giận như vậy?Còn sờ soạng người ta. . . . . . Uông Thiên Hồng nhìn xem tứ phía, thấy mọi người đều thờ ơthì không khỏi kinh ngạc, ―Hơn nữa tại sao lại không có ai chịu ra mặt giúp đỡ chứ.Đối với loại chuyện ngoài ý muốn này, rất nhiều người chỉ biết ôm khư khư cái suy nghĩkhông muốn chuốc lấy rắc rối, nhất là khi đối phương hình như là có chút men trong người,không ngờ kẻ gây chuyện kia lại quá ồn ào làm cho hai người phải đi vào trong khoangthuyền.―Mọi người đều tới đây để nghỉ ngơi, hơn nữa nơi này cũng không phải quốc gia của mình,đối phương lại là nhân viên da đen, cho nên đại bộ phận mọi người đều nghĩ là thêm mộtchuyện chi bằng ít đi một chuyện. Cao Dương giải thích.Không thể nói rõ là do mọi người không có lòng cảm thông. Bình thường loại chuyện kháchsay rượu quấy rầy nhân viên phục vụ ở trên thuyền cũng không phải ít, chờ hành kháchxuống thuyền rồi mới giải quyết, không cần phải so đo tranh chấp. Nhỡ xảy ra chuyện gì,chính mình cũng sẽ gặp phiền toái.

―Nhưng mà. . . . . . Uông Thiên Hồng nắm chặt tay lại, cô thấy cô gái phục vụ bởi vì bàn taycủa con heo dê xồm kia mà sắp phát khóc.Cao Dương thở dài, anh biết nên làm như thế nào. ―Thiên Hồng, em đứng đây chờ anh mộtchút. Anh đi về phía mấy người vừa mới rời đi kia liếc nhìn hai nam nữ nhân vật trước mặt,vỗ vỗ bả vai người đàn ông.―Làm gì vậy?Đối mặt với đối phương trả lời không một chút lịch sự, Cao Dương trước tiên thường néngiận nở nụ cười vô hại ―Tiên sinh, ngài không phát hiện cô phục vụ này hoàn toàn khôngmuốn bị ngài túm lấy như vậy sao? Ngài ép cô ấy như thế hình như có chút làm người kháckhó xử đấy!.Người da trắng đó vẻ mặt rất xấu xa, tức tối buông cô phục vụ đang không ngừng giãy dụa ra,nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông trước mắt.―Tất cả mọi người đều đến đây để vui chơi, cậu vì sao lại muốn tới phá hỏng sự hứng thú củatôi? Thực mất hứng!Cao Dương chỉ cười không nói, rút một tấm danh thiếp từ trong bóp da ra. Anh dùng bút kýtên viết lên mặt sau mấy cái tên và mấy dãy số, sau đó chuyển cho cô phục vụ vẻ mặt cònđang e ngại kia. ―Tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi, tuy rằng tôi không có làm việc ở đây,nhưng tôi có quen hai, ba vị luật sư đang làm việc tại đây. Nếu vị khách này vẫn tiếp tục làmphiền cô, cô có thể kiện ông ta tội quấy rối!―Nếu không biết nên làm như thế nào, cô hãy gọi đến số điện thoại ở mặt sau danh thiếp tìmmấy vị luật sư này. Cô cứ đưa danh thiếp của tôi cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ hết sức giúpcô giành công bằng; nếu cần nhân chứng, cứ nói bọn họ liên lạc với tôi, nếu cần thiết, tôi vàvợ tôi đều sẽ vui lòng làm chứng cho cô.―Tiên sinh, cám ơn ngài. Cho đến lúc này, cô phục vụ mới có thể thở phào nhẹ nhõm mộthơi, vẻ sợ hãi trên mặt cuối cùng cũng tan đi.Ngược lại sắc mặt của người đàn ông da trắng càng lúc càng khó coi, hắn hừ một tiếng thậtmạnh, ―Được, cho là cậu lợi hại, nhưng mà tôi vẫn phải khiếu nại vì cái quần của tôi. Nóixong, cũng không quay đầu lại mà lủi đi thật nhanh, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức gọi điện thoạibáo cảnh sát.―Cô yên tâm, tôi cho rằng vị kia tiên sinh cũng sẽ không thật sự đi kiện cô đâu, cho nên việclàm của cô vẫn có thể giữ được. Cô không cần quá lo lắng, cứ tiếp tục đi làm công việc củacô đi!Bởi vì tên kia một khi đã nói ra, chuyện về sau sẽ rất khó xem. Chỉ riêng vấn đề mặt mũi, anhtin cái tên kia sẽ không xuất hiện làm khó dễ.―Tiên sinh, tôi thật sự rất biết ơn ngài. Cô phục vụ luôn miệng nói cảm ơn, lúc này mới rờiđi.Cao Dương trở lại đầu boong tàu, đem cách mình xử lý từ đầu đến cuối giải thích cho UôngThiên Hồng nghe.

Cô ngoại trừ sùng bái ông xã mình ở bên ngoài thật là lợi hại trong lòng còn có một chút nghihoặc. ―Ông xã, không phải anh nói là ít chuốc lấy phiền phức vẫn tốt hơn mà, vì sao lại đigiúp cái cô phục vụ kia?―Đây không phải là ý em muốn sao?Tất cả đều là vì muốn làm cho cô vui.Lòng rung động, trong ngực không ngừng trào dâng cảm giác tên là cảm động, Uông ThiênHồng giờ này khắc này cuối cùng cũng có thể hiểu được rồi.―Chồng à, cám ơn anh đã đối xử tốt với em như vậy!Cô hiểu được, người đàn ông trước mắt này chỉ cần có thể làm cho cô vui hoặc là chuyện màcô ao ước thì anh sẽ luôn sẵn lòng làm bất cứ điều gì.Tuy nhiên ngoại trừ cảm động ra, cô cũng không nén được bắt đầu suy tư, cô lấy được mộtngười chồng lúc nào cũng luôn lo nghĩ cho mình như vậy, thì cô phải làm thế nào mới có thểtrở thành một người vợ tốt thật sự xứng đôi với anh ấy đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook