Âm Mưu Của Nữ Phụ, Mẹ Kế Đến Đây
Chương 21: Bị tóm rồi...
Cá Basa
31/08/2016
Cả ngày hôm đó, Tan Tiền Tam bị Lạc gia nhòm ngó như một sinh vật quý hiếm.
"Kia, tân thiếu phu nhân đó! Không chỉ của chúng ta mà còn là của Lam gia nữa kìa. "
"A, thật đúng là cha nào con nấy mà! Cùng thích một người, rồi lại lấy nắm đấm để chia người."
"Nhưng hai thiếu chủ là anh em, họ sẽ không tàn bạo như cha bọn họ đâu. "
Xì xào, lao xao.
Phương Linh nhíu mày nghe những người này buôn chuyện.
2 người kia muốn xẻ chủ nhân ra làm đôi hay sao?
"Mặc kệ họ đi, Linh." Tam Tiền Tam bỏ ngoài tai mấy lời lao xao kia. Nàng đang chuẩn bị để ra ngoài.
"Chủ nhân, ngài đi đâu vậy a?" Phương Linh lập tức bày ra bộ dáng trung thành.
"Đấu giá hội. Có lẽ sẽ có thứ mà ta cần." Tam Tiền Tam trả lời.
"Nếu như ngài cần tiền..."
"Không sao, tiền chỉ là một phần..." Tam Tiền Tam khẽ vuốt ve một viên ngọc xinh đẹp. Có những thứ tưởng chừng như rác rưởi, thế nhưng lại là báu vật vô giá.
Mà phát hiện ra nó là một chuyện khác.
"Ta đi đây." Tam Tiền Tam bước lên xe ô tô.
"Phương Linh, ngươi mới chỉ là dị năng giả D cấp, phải luyện tập để tăng NLDN đi rồi mở gen. Ta có thể giúp ngươi nhưng con đường phát triển của ngươi sẽ bị mù tịt, phụ thuộc vào ta. Mà ta thì không muốn có một phế vật ngáng chân, hiểu chứ?"
Phương Linh cúi đầu.
"Tốt! Ta muốn 1 tuần nữa ngươi phải tấn thăng C cấp."
"Vâng!"
Tam Tiền Tam lái xe ra khỏi khuôn viên Lạc gia, đi thẳng đến khu ngầm của thành phố. Đó là nơi mà xã hội đen ngự trị như một đế quốc thu nhỏ. Thật kì lạ là người dân khu vực đó hoàn toàn chẳng quan tâm đến chuyện này.
Khu đấu giá bí mật kia được tổ chức ở đó 1 tuần 1 lần. Đây là thông tin của dị năng hội cung cấp cho nàng, bây gìơ nàng đã là lãnh đạo cấp cao của họ rồi, điều tra mấy cái này rất dễ dàng.
Khu ngầm.
Người người ra vào đông đúc như trẩy hội. Không có vẻ bẩn thỉu u ám như khu ngầm khác.
Kì quái...
Đấu giá hội.
Nhìn cái biển hiệu to tướng kia, Tam Tiền Tam mới vỡ lẽ.
Chữ hội kia không phải cứ muốn là viết lên nổi đâu a.
Vừa lúc Tam Tiền Tam bước ra khỏi xe, bàn tay đột ngột bị nắm chặt thít.
Tam Tiền Tam nhìn về kẻ bất ngờ đến kia.
Là Tà Thiên. Cái khuôn mặt tà khí cổ quái kia không lầm vào đâu được.
Hình như Tiền Tiểu Tam trong thân xác Phương Tiền Tiền đã từng đụng phải tên này thì phải.
"Thật trùng hợp nha, Phương..." Tà Thiên mỉm cười, còn chưa nói hết câu...
"Là Tam Tiền Tam, không phải Phương Tiền Tiền..." Cô lạnh nhạt, muốn rút tay ra nhưng không được.
Tà Thiên ngẩn ngơ trong 2 giây, rồi hắn mỉm cười ý vị.
"Vậy, mời Tam tiểu thư vào tệ xá làm khách."
Tam Tiền Tam nhìn cái nụ cười tà ác kia, trong lòng rung lên hồi chuông báo động.
Thế nhưng hôm nay không thể về tay không được, món kia có lẽ chỉ có một lần duy nhất này thôi.
Mà hơn nữa cái tay này làm cô có muốn đi cũng chẳng đi được...
"Được, sắp xếp cho ta một ghế." Trên mặt Tam Tiền Tam hiện lên chút bất đắc dĩ nhàn nhạt rồi nhanh chóng tiêu thất, ngay cả chính chủ cũng không biết. Thế chưng con hồ ly kia lại thấy rõ ràng.
Ha ha, một cô gái rất đơn giản...
Tam Tiền Tam được Tà Thiên dẫn đến 1 căn phòng đấu giá kín, bên dưới là sảnh đấu giá cùng những lô ghế bình thường.
"Tà thiếu không định rời đi sao?" Tam Tiền Tam hỏi Tà Thiên, ý chỉ 'cút nhanh!'.
"Ha ha, nơi này là của bổn thiếu, bổn thiếu muốn ngồi nơi nào thì ngồi, đúng chứ?" Tà Thiên híp mắt cười.
Con hồ ly này!
Vài phút trước khi hội đấu giá bắt đầu...
"Tà Thiếu, bên kia còn có một chiếc ghế nữa..." Ngươi tranh ghế với ta làm gì?
"A, ta thích ghế này hơn..." Hắn cười ha ha, khẽ lật mình, Tam Tiền Tam đã bị hắn đặt trên đùi.
Thật là, sao cô bé này cứ khiến ta muốn chọc ghẹo thế chứ...
"Kia, tân thiếu phu nhân đó! Không chỉ của chúng ta mà còn là của Lam gia nữa kìa. "
"A, thật đúng là cha nào con nấy mà! Cùng thích một người, rồi lại lấy nắm đấm để chia người."
"Nhưng hai thiếu chủ là anh em, họ sẽ không tàn bạo như cha bọn họ đâu. "
Xì xào, lao xao.
Phương Linh nhíu mày nghe những người này buôn chuyện.
2 người kia muốn xẻ chủ nhân ra làm đôi hay sao?
"Mặc kệ họ đi, Linh." Tam Tiền Tam bỏ ngoài tai mấy lời lao xao kia. Nàng đang chuẩn bị để ra ngoài.
"Chủ nhân, ngài đi đâu vậy a?" Phương Linh lập tức bày ra bộ dáng trung thành.
"Đấu giá hội. Có lẽ sẽ có thứ mà ta cần." Tam Tiền Tam trả lời.
"Nếu như ngài cần tiền..."
"Không sao, tiền chỉ là một phần..." Tam Tiền Tam khẽ vuốt ve một viên ngọc xinh đẹp. Có những thứ tưởng chừng như rác rưởi, thế nhưng lại là báu vật vô giá.
Mà phát hiện ra nó là một chuyện khác.
"Ta đi đây." Tam Tiền Tam bước lên xe ô tô.
"Phương Linh, ngươi mới chỉ là dị năng giả D cấp, phải luyện tập để tăng NLDN đi rồi mở gen. Ta có thể giúp ngươi nhưng con đường phát triển của ngươi sẽ bị mù tịt, phụ thuộc vào ta. Mà ta thì không muốn có một phế vật ngáng chân, hiểu chứ?"
Phương Linh cúi đầu.
"Tốt! Ta muốn 1 tuần nữa ngươi phải tấn thăng C cấp."
"Vâng!"
Tam Tiền Tam lái xe ra khỏi khuôn viên Lạc gia, đi thẳng đến khu ngầm của thành phố. Đó là nơi mà xã hội đen ngự trị như một đế quốc thu nhỏ. Thật kì lạ là người dân khu vực đó hoàn toàn chẳng quan tâm đến chuyện này.
Khu đấu giá bí mật kia được tổ chức ở đó 1 tuần 1 lần. Đây là thông tin của dị năng hội cung cấp cho nàng, bây gìơ nàng đã là lãnh đạo cấp cao của họ rồi, điều tra mấy cái này rất dễ dàng.
Khu ngầm.
Người người ra vào đông đúc như trẩy hội. Không có vẻ bẩn thỉu u ám như khu ngầm khác.
Kì quái...
Đấu giá hội.
Nhìn cái biển hiệu to tướng kia, Tam Tiền Tam mới vỡ lẽ.
Chữ hội kia không phải cứ muốn là viết lên nổi đâu a.
Vừa lúc Tam Tiền Tam bước ra khỏi xe, bàn tay đột ngột bị nắm chặt thít.
Tam Tiền Tam nhìn về kẻ bất ngờ đến kia.
Là Tà Thiên. Cái khuôn mặt tà khí cổ quái kia không lầm vào đâu được.
Hình như Tiền Tiểu Tam trong thân xác Phương Tiền Tiền đã từng đụng phải tên này thì phải.
"Thật trùng hợp nha, Phương..." Tà Thiên mỉm cười, còn chưa nói hết câu...
"Là Tam Tiền Tam, không phải Phương Tiền Tiền..." Cô lạnh nhạt, muốn rút tay ra nhưng không được.
Tà Thiên ngẩn ngơ trong 2 giây, rồi hắn mỉm cười ý vị.
"Vậy, mời Tam tiểu thư vào tệ xá làm khách."
Tam Tiền Tam nhìn cái nụ cười tà ác kia, trong lòng rung lên hồi chuông báo động.
Thế nhưng hôm nay không thể về tay không được, món kia có lẽ chỉ có một lần duy nhất này thôi.
Mà hơn nữa cái tay này làm cô có muốn đi cũng chẳng đi được...
"Được, sắp xếp cho ta một ghế." Trên mặt Tam Tiền Tam hiện lên chút bất đắc dĩ nhàn nhạt rồi nhanh chóng tiêu thất, ngay cả chính chủ cũng không biết. Thế chưng con hồ ly kia lại thấy rõ ràng.
Ha ha, một cô gái rất đơn giản...
Tam Tiền Tam được Tà Thiên dẫn đến 1 căn phòng đấu giá kín, bên dưới là sảnh đấu giá cùng những lô ghế bình thường.
"Tà thiếu không định rời đi sao?" Tam Tiền Tam hỏi Tà Thiên, ý chỉ 'cút nhanh!'.
"Ha ha, nơi này là của bổn thiếu, bổn thiếu muốn ngồi nơi nào thì ngồi, đúng chứ?" Tà Thiên híp mắt cười.
Con hồ ly này!
Vài phút trước khi hội đấu giá bắt đầu...
"Tà Thiếu, bên kia còn có một chiếc ghế nữa..." Ngươi tranh ghế với ta làm gì?
"A, ta thích ghế này hơn..." Hắn cười ha ha, khẽ lật mình, Tam Tiền Tam đã bị hắn đặt trên đùi.
Thật là, sao cô bé này cứ khiến ta muốn chọc ghẹo thế chứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.