Chương 10: Đứa Trẻ Đi Lạc
Hannie
04/04/2021
Lúc Tạ Khương bước ra khỏi cửa hàng, cô thấy Phó Cảnh đang đứng ở lan can ánh mắt tựa phi tiếu nhìn cô. Tạ Khương liếc mắt nhìn nụ cười nhếch môi của cậu, trong lòng quả thực vô cùng khó chịu.
"Cậu còn vẫn còn chưa đi?"
"Nhìn cô làm hỏng mọi thứ thật vô cùng giải trí." Phó Cảnh cười nhạt đáp.
"Nếu cậu rãnh như thế thì đi mà tìm Lam Mặc Nhi của cậu đi."
"Gì vậy, ghen sao?" Phó Hành híp mắt cười nhìn cô.
"Nói nhảm." Tạ Khương nói xong liền định xoay người rời đi.
"Chẳng phải hồi đó cô thích tôi sao? Bây giờ còn ở đây làm bộ không biết."
Lời Phó Cảnh vừa dứt, Tạ Khương quay phắt lại trừng mắt nhìn Phó Cảnh. Lại cư nhiên còn có chuyện đó sao? Tạ Kiều từng thích tên này? Vì sao con bé chưa bao giờ nói cho cô biết?
Tạ Khương điều chỉnh lại tâm trạng, trong miệng lẩm bẩm 'Còn lâu em tôi mới đi thích tên mặt trắng như cậu'.
Đột nhiên, Tạ Khương cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn đang lây ống quần cô. Cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy một đứa bé trai tầm bảy, tám tuổi trên mặt ngấn nước đang nhìn cô vô cùng tội nghiệp.
"Chị ơi, chị biết mẹ em đâu không?" Đứa bé lấy tay lau đi giọt nước mắt trên hai má phấn nộn nói. Nước mắt vừa được lau đi bỗng ùa ra trở lại. Hai tay vẫn không ngừng nắm lấy ống quần Tạ Khương không buông.
Nhưng những giọt nước mắt đó không có chút lực sát thương nào với Tạ Khương. Cô thản nhiên đáp, "Chị không biết mẹ em đang ở đâu. Đừng kéo chị." Nói xong, cô lấy tay giữ lấy cánh tay cậu bé kéo khỏi ống quần của mình. Sau đó, cô đút tay vào túi quần rời đi.
Đứa bé thấy vậy bèn khóc lớn, "Oa.. oa, chị giúp em đi. Em bị lạc mất mẹ rồi. Mẹ mà không thấy em, mẹ sẽ buồn lắm." Ánh mắt sụt sùi làm cho ai nhìn vào cũng sẽ thương cảm.
Phó Cảnh nhìn thấy một màn này, trong lòng cậu dâng lên một loại cảm giác đồng cảm với đứa trẻ đó. Nó làm cậu nhớ đến mẹ cậu. Bà ấy cũng sẽ rất buồn nếu cậu đi lạc thế này. Vì thế khi Cảnh nhìn thấy Tạ Khương mặt không đổi sắc bỏ đi như vậy, đáy lòng cậu dâng lên một cảm giác tức giận.
Cậu nhanh chóng đi đến trước mặt Tạ Khương, lớn giọng nói, "Cô sao thể vô cảm với một đứa trẻ con như vậy chứ?" Nói xong, cậu ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi, "Em bị lạc mẹ ở đâu?"
Đứa bé trai ngưng khóc, thấp giọng nói, "Mẹ em vừa mới ở đằng kia. Em vừa chạy một chút liền khi quay lại thì không thấy mẹ đâu nữa. Anh ơi, có thể nào giúp em tìm mẹ không?"
Phó Cảnh liếc nhìn Tạ Khương một cái, sau đó nhìn đứa trẻ nói, "Được, chúng ta đi tìm mẹ em". Nói xong, cậu nhấc bổng đứa trẻ lên sau đó đi về hướng trong khu mua sắm. Vừa đi được một đoạn, cậu quay lại hỏi Tạ Khương đang bình chân như vại ở phía sau.
"Cô có đi không?"
Tạ Khương nhìn Phó Cảnh cùng cậu bé bên cạnh, sau đó cũng nhấc chân đi theo. Trên đường đi, Tạ Khương đều im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Phó Cảnh và đứa bé trai.
"Mẹ em nhìn như thế nào?"
"Mẹ em mặc áo màu trắng, tóc đen xõa dài, cao như chị ấy." Cậu bé vừa nói vừa chỉ vào Tạ Khương, ánh mắt cũng len lén nhìn cô. Tạ Khương nghe tên mình thì nhìn sang. Nhưng dường như ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng của cô làm cho cậu bé sợ hãi. Cậu xoay mặt đi, rụt đầu về phía Phó Cảnh nói, "Anh ơi, chị ấy đáng sợ quá."
Phó Cảnh đưa mắt về phía Tạ Khương, đôi lông mày chau lại. "Cô đừng có làm cái mặt dọa ma đó được không?"
Tạ Khương thu mắt lại, không nhìn hai người bọn họ nữa. Ánh mắt cô đảo xung quanh khu mua sắm nhìn một vòng.
Đứa bé trai nói tiếp, "Mẹ em cũng khổ lắm. Mẹ vừa sinh ra em là đã bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Hai mẹ con em phải tự làm mọi công việc có thể để kiếm sống. Đây là lần đầu tiên em được đến khu mua sắm này. Nhưng mà không ngờ ngày vui nhất của em lại là ngày em bị lạc mẹ." Vừa nói, cậu bé vừa lau nước mắt.
Phó Cảnh ở bên cạnh thấy đứa bé bắt đầu khóc lớn liền nói, "Vậy em nói xem mẹ em bị lạc em ở đâu?"
Đứa bé nhỏ giọng nói, "Sắp tới rồi anh. Mà anh ơi em đói bụng quá, anh có thể nào cho em tiền để em đi mua đồ ăn được không?"
Phó Cảnh hơi nghi hoặc trước yêu cầu của đứa trẻ, nhưng cậu vẫn đáp, "Em muốn mua gì?"
Đứa bé nghe vậy bèn nói, "Cái em muốn ăn xa ở đây lắm. Anh cứ đưa tiền cho em đi để một lát nữa em tự mua."
"Anh không có tiền mặt." Phó Cảnh lắc đầu, "Chúng ta cũng sắp đến khu ăn uống rồi. Đến đó anh cho em chọn."
Tạ Khương nghe được cuộc nói chuyện của hai người, đôi con ngươi lộ ra tia nghiền ngẫm. Cô vừa đút tay vào túi vừa nhìn xung quanh một vòng nữa. Dường như đã thấy được gì đó, Tạ Khương chợt nở nụ cười nhẹ nói.
"Hình như chúng ta không cần mẹ em nữa. Bà ấy kia rồi." Nói xong, ánh mắt cô hướng về phía khu ăn uống ở đằng kia. Một bóng dáng người phụ nữ mặc áo trắng đi đến, sắc mặt vô cùng hớt hải.
"Ôi con tôi đây rồi." Bà ta lao đến đứa bé trong lòng khóc nấc lên.
Sau đó, như thể một màn mẹ con tình thâm vừa rồi chưa hề xảy ra, bà ta nhìn Phó Cảnh cùng Tạ Khương quát lớn, "Các người vì sao lại dám cướp con tôi?"
"Cậu còn vẫn còn chưa đi?"
"Nhìn cô làm hỏng mọi thứ thật vô cùng giải trí." Phó Cảnh cười nhạt đáp.
"Nếu cậu rãnh như thế thì đi mà tìm Lam Mặc Nhi của cậu đi."
"Gì vậy, ghen sao?" Phó Hành híp mắt cười nhìn cô.
"Nói nhảm." Tạ Khương nói xong liền định xoay người rời đi.
"Chẳng phải hồi đó cô thích tôi sao? Bây giờ còn ở đây làm bộ không biết."
Lời Phó Cảnh vừa dứt, Tạ Khương quay phắt lại trừng mắt nhìn Phó Cảnh. Lại cư nhiên còn có chuyện đó sao? Tạ Kiều từng thích tên này? Vì sao con bé chưa bao giờ nói cho cô biết?
Tạ Khương điều chỉnh lại tâm trạng, trong miệng lẩm bẩm 'Còn lâu em tôi mới đi thích tên mặt trắng như cậu'.
Đột nhiên, Tạ Khương cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn đang lây ống quần cô. Cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy một đứa bé trai tầm bảy, tám tuổi trên mặt ngấn nước đang nhìn cô vô cùng tội nghiệp.
"Chị ơi, chị biết mẹ em đâu không?" Đứa bé lấy tay lau đi giọt nước mắt trên hai má phấn nộn nói. Nước mắt vừa được lau đi bỗng ùa ra trở lại. Hai tay vẫn không ngừng nắm lấy ống quần Tạ Khương không buông.
Nhưng những giọt nước mắt đó không có chút lực sát thương nào với Tạ Khương. Cô thản nhiên đáp, "Chị không biết mẹ em đang ở đâu. Đừng kéo chị." Nói xong, cô lấy tay giữ lấy cánh tay cậu bé kéo khỏi ống quần của mình. Sau đó, cô đút tay vào túi quần rời đi.
Đứa bé thấy vậy bèn khóc lớn, "Oa.. oa, chị giúp em đi. Em bị lạc mất mẹ rồi. Mẹ mà không thấy em, mẹ sẽ buồn lắm." Ánh mắt sụt sùi làm cho ai nhìn vào cũng sẽ thương cảm.
Phó Cảnh nhìn thấy một màn này, trong lòng cậu dâng lên một loại cảm giác đồng cảm với đứa trẻ đó. Nó làm cậu nhớ đến mẹ cậu. Bà ấy cũng sẽ rất buồn nếu cậu đi lạc thế này. Vì thế khi Cảnh nhìn thấy Tạ Khương mặt không đổi sắc bỏ đi như vậy, đáy lòng cậu dâng lên một cảm giác tức giận.
Cậu nhanh chóng đi đến trước mặt Tạ Khương, lớn giọng nói, "Cô sao thể vô cảm với một đứa trẻ con như vậy chứ?" Nói xong, cậu ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi, "Em bị lạc mẹ ở đâu?"
Đứa bé trai ngưng khóc, thấp giọng nói, "Mẹ em vừa mới ở đằng kia. Em vừa chạy một chút liền khi quay lại thì không thấy mẹ đâu nữa. Anh ơi, có thể nào giúp em tìm mẹ không?"
Phó Cảnh liếc nhìn Tạ Khương một cái, sau đó nhìn đứa trẻ nói, "Được, chúng ta đi tìm mẹ em". Nói xong, cậu nhấc bổng đứa trẻ lên sau đó đi về hướng trong khu mua sắm. Vừa đi được một đoạn, cậu quay lại hỏi Tạ Khương đang bình chân như vại ở phía sau.
"Cô có đi không?"
Tạ Khương nhìn Phó Cảnh cùng cậu bé bên cạnh, sau đó cũng nhấc chân đi theo. Trên đường đi, Tạ Khương đều im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Phó Cảnh và đứa bé trai.
"Mẹ em nhìn như thế nào?"
"Mẹ em mặc áo màu trắng, tóc đen xõa dài, cao như chị ấy." Cậu bé vừa nói vừa chỉ vào Tạ Khương, ánh mắt cũng len lén nhìn cô. Tạ Khương nghe tên mình thì nhìn sang. Nhưng dường như ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng của cô làm cho cậu bé sợ hãi. Cậu xoay mặt đi, rụt đầu về phía Phó Cảnh nói, "Anh ơi, chị ấy đáng sợ quá."
Phó Cảnh đưa mắt về phía Tạ Khương, đôi lông mày chau lại. "Cô đừng có làm cái mặt dọa ma đó được không?"
Tạ Khương thu mắt lại, không nhìn hai người bọn họ nữa. Ánh mắt cô đảo xung quanh khu mua sắm nhìn một vòng.
Đứa bé trai nói tiếp, "Mẹ em cũng khổ lắm. Mẹ vừa sinh ra em là đã bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Hai mẹ con em phải tự làm mọi công việc có thể để kiếm sống. Đây là lần đầu tiên em được đến khu mua sắm này. Nhưng mà không ngờ ngày vui nhất của em lại là ngày em bị lạc mẹ." Vừa nói, cậu bé vừa lau nước mắt.
Phó Cảnh ở bên cạnh thấy đứa bé bắt đầu khóc lớn liền nói, "Vậy em nói xem mẹ em bị lạc em ở đâu?"
Đứa bé nhỏ giọng nói, "Sắp tới rồi anh. Mà anh ơi em đói bụng quá, anh có thể nào cho em tiền để em đi mua đồ ăn được không?"
Phó Cảnh hơi nghi hoặc trước yêu cầu của đứa trẻ, nhưng cậu vẫn đáp, "Em muốn mua gì?"
Đứa bé nghe vậy bèn nói, "Cái em muốn ăn xa ở đây lắm. Anh cứ đưa tiền cho em đi để một lát nữa em tự mua."
"Anh không có tiền mặt." Phó Cảnh lắc đầu, "Chúng ta cũng sắp đến khu ăn uống rồi. Đến đó anh cho em chọn."
Tạ Khương nghe được cuộc nói chuyện của hai người, đôi con ngươi lộ ra tia nghiền ngẫm. Cô vừa đút tay vào túi vừa nhìn xung quanh một vòng nữa. Dường như đã thấy được gì đó, Tạ Khương chợt nở nụ cười nhẹ nói.
"Hình như chúng ta không cần mẹ em nữa. Bà ấy kia rồi." Nói xong, ánh mắt cô hướng về phía khu ăn uống ở đằng kia. Một bóng dáng người phụ nữ mặc áo trắng đi đến, sắc mặt vô cùng hớt hải.
"Ôi con tôi đây rồi." Bà ta lao đến đứa bé trong lòng khóc nấc lên.
Sau đó, như thể một màn mẹ con tình thâm vừa rồi chưa hề xảy ra, bà ta nhìn Phó Cảnh cùng Tạ Khương quát lớn, "Các người vì sao lại dám cướp con tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.