Chương 12
Mai Tử
07/11/2014
Nhìn biệt thự nhà họ Tiêu từ đàng xa, Tiêu Vũ Nhu khẽ thở dài.
Trước mặt là một sân cỏ, là nơi cô đọc sách cùng mẹ khi còn nhỏ; trong rừng cây phía sau, cô đã từng viết bài thơ tả mùa xuân đầu tiên. . . . . .
Trong lúc bất chợt, Vũ Nhu ý thức được mình đang nhớ lại cuộc sống trước kia. Cô tự giễu, mình thật thay đổi.
Sau chuyện kia, mẹ và ba ly hôn, không tranh cãi, chia tay một cách hòa bình —— mẹ nhận lấy tài sản thuộc về mình, một khoản tiền đủ để bà sống nốt quảng đời còn lại, sau đó đến Paris.
Mẹ nói cho cô biết, đến Paris là nguyện vọng của bà, bây giờ thoát khỏi cuộc sống hôn nhân, bà có thể làm những gì bà thích.
Có lẽ đối với mẹ mà nói, đó là hạnh phúc.
Cũng bởi thế, ba mới có Hải Lan chứ?
Mẹ từ từ biến tình yêu giành cho ba thành sự quan tâm của bạn bè, sau đó sẽ từ quan tâm biến thành xa cách.
Người đàn ông nào cũng đều muốn lấy cô gái mình yêu, cho nên khi Hải Lan xuất hiện, ba mới gửi gắm tình cảm ấy.
Hải Lan là người thông minh nhưng ngây thơ, mặc dù có tính cách độc lập nhưng cũng khát vọng tình yêu; Mặc dù ba lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng cô vẫn bị vẻ điển trai và chính chắn của người đàn ông hấp dẫn, người đàn ông như vậy không khiến cô động lòng cũng khó.
Nghĩ thông suốt những điều này, cô hiểu, mình cũng không hận Hải Lan.
Xe tiến vào bãi đậu xe của Tiêu gia, Triển Hồng Viễn vững vàng dừng lại.
Tiêu Vũ Nhu mở cửa xe, sau đó hai người cùng nhau đi vào cửa.
Trên mặt Hải Lan và Tiêu Kiến Hoa có chút kinh ngạc; mà Úy Dương cũng có mặt ở đây, có chút đau đớn nhìn họ.
Vốn bọn họ cho rằng, Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn chỉ là đồng nghiệp hoặc bạn bè, mà bây giờ thấy bọn họ thân mật như vậy, hình như quan hệ cũng không phải đơn giản.
Hải Lan lặng lẽ nhìn sang Úy Dương, lo lắng cho anh.
Mà Tiêu Kiến Hoa lại nhiệt tình tiến lên, ôm lkaays cô con gái đã nhiều năm không gặp.
Vũ Nhu cũng ôm lấy ba mình.
Điều này làm cho Tiêu Kiến Hoa có chút kinh ngạc, hình như con gái không trách ông. . . . . .
"Ba, đã lâu không gặp." Vũ Nhu nói với ông, trên mặt không chút phẫn hận chuyện năm đó.
"Nhu Nhu. . . . . . Con đã trở lại rồi. . . . . ." hốc mắt Tiêu Kiến Hoa có chút ướt át.
Tuổi đã cao, con gái lại không ở bên cạnh, áy náy và nhớ thương, ngày ngày hành hạ ông; bây giờ nhìn thấy con gái không dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông, đây chính là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho ông rồi ! Vũ Nhu nhìn ra ý nghĩ của ông, vỗ vỗ sống lưng không còn thẳng như trước của ba, nhẹ nhàng nói: "Ba! con đã về, chuyện lúc trước liền quên đi!"
Cô nhìn thấy nước mắt trong mắt mọi người, cười với bọn họ: "Đừng như vậy, không phải tôi vẫn khỏe sao?"
Đoàn người tiến vào cửa, người giúp việc mặc đồng phục chỉnh tề, xếp thành hàng, cùng kêu lên: "Chào cô chủ."
Vũ Nhu khẽ mỉm cười đáp lễ với bọn họ, sau đó nhìn sang ba, Hải Lan và Úy Dương, giới thiệu, "Đây là vị hôn phu của tôi, cũng là cấp trên, Triển Hồng Viễn. Các người gọi anh ấy là John cũng được."
Vũ Nhu giới thiệu làm ba người sửng sốt, không phải Vũ Nhu yêu Úy Dương sao?
Lòng của Úy Dương đau đớn, nhưng bề ngoài anh vẫn không thay đồi, nắm chặt quả đấm.
"Bác Tiêu, cô Hải Lan, Úy Dương, chào mọi người!"
Nụ cười của Triển Hồng Viễn có vẻ không được tự nhiên khi nhìn mọi người, đặc biệt là khi thấy ánh mắt tối tăm của Úy Dương, trở nên cứng ngắc.
Xem ra mình không được hoan nghênh lắm! Anh bất đắc dĩ nhìn về phía Vũ Nhu, mà Vũ Nhu cũng sử dụng ánh mắt bày tỏ xin lỗi với Triển Hồng Viễn:
Nhưng động tác này của họ, dưới ánh mắt người ngoài lại trở thành liếc mắt đưa tình.
Sắc mặt của Úy Dương lại lạnh lùng mấy phần.
Hải Lan đánh vỡ không khí có chút khó chịu này, lễ phép nói với Triển Hồng Viễn: "Anh Triển, chúng ta lại gặp mặt."
Lời của cô cũng nhắc nhở Tiêu Kiến hoa, vì vậy ông cũng chào hỏi: "Cậu Triển quả nhiên là nhân tài khó gặp."
"Bác nói quá." Triển Hồng Viễn vội vàng khách sáo, nhưng anh không có bỏ qua ánh mắt thâm trầm của Úy Dương.
Xem ra, Vũ Nhu và anh ta có chút "Sâu xa" !
Vũ Nhu quan sát cả căn nhà.
Ngoài mặt, nơi này không thay đổi bao nhiều, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện tất cả bức tranh của mẹ đều được đổi lại bằng tác phẩm của Hải Lan; ngay cả hoa Violet dọc theo cầu thang cũng bị thay thế bằng hoa hồng trắng.
Đồ dùng sinh hoạt Tiêu gia vốn lấy màu gỗ làm chủ, hợp với màu trắng ngà, nhìn rất hào phóng, lịch sự đặc sắc; mà bây giờ đổi thành vật dụng hiện đại, có vẻ không hợp lắm. Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ đấy mẹ thường trồng hoa Phù Dung, hôm nay được thay thế bằng hoa anh đào rồi.
Tiêu Vũ nhu biết ba mẹ đã ly hôn, mình không nên quản cuộc sống bây giờ của họ; nhưng khi thấy ngôi nhà quen thuộc trở nên xa lạ, vẫn có chút buồn bã.
Triển Hồng Viễn nhìn biểu tình của Vũ Nhu, hiểu rõ ý tưởng của cô, vì vậy nhẹ nhàng nắm tay cô, bày tỏ an ủi.
Vũ Nhu cũng ngẩng đầu, dịu dàng cười với Triển Hồng Viễn.
Nhìn thấy bọn họ trao đổi tình cảm, trong lòng Hải Lan lo lắng, có phải Vũ Nhu thật sự yêu Triển Hồng Viễn không? Vậy Úy Dương thì sao?
Tiêu Kiến Hoa không nghĩ nhiều như vậy. Ông kéo mọi người đến phòng khách hỏi han, muốn đền bù sự thiếu hụt tình cảm những năm qua.
Mà Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn phối hợp vô cùng tốt, làm cho người ta cảm giác quan hệ của bọn họ vô cùng hài hòa.
Tiêu Kiến hoa thấy vị hôn phu của con gái ân cần như vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười, cho rằng con gái đã tìm được hạnh phúc.
"Ông chủ, đến giờ ăn rồi." Người giúp việc đi tới phòng khách, nói.
"À! Nhu Nhu, Hồng Viễn, ở lại đây ăn cơm đi." Tiêu Kiến Hoa đã đổi giọng gọi Hồng Viễn rồi.
"Tốt." Vũ Nhu vui vẻ đồng ý, cùng mọi người đứng dậy đến phòng ăn dùng cơm.
Lúc đứng dậy, cô cảm thấy sau lưng có một ánh mắt luôn chăm chú nhìn cô. . . . . .
Tại sao anh còn chú ý cô như vậy? Cô đã có vị hôn phu rồi mà!
Mọi người cùng ngồi vào bàn. Tiêu Vũ Nhu ngồi bên cạnh Triển Hồng Viễn, mà đối diện cô chính là Úy Dương, trong lòng cô không khỏi oán giận ai lại sắp xếp chỗ như thế.
Nhìn thấy Úy Dương, trong lòng cô vẫn có — chút hồi hộp.
Tiêu Kiến Hoa đánh vỡ trầm mặc, nhiệt tình chiêu đãi con gái: "Nhu Nhu, những thứ này đều là món ăn con thích! Ba biết hôm nay con sẽ về, cho nên chuẩn bị cho mình con!"
Ánh mắt Vũ Nhu sáng lên, chà chà đôi tay, vui vẻ nói: "A! Gia đình vẫn tốt nhất! Cám ơn ba!"
Lời của cô khiến hốc mắt Tiêu Kiến Hoa đỏ lên.
Thấy thế, cô vội vã bắt đầu gắp thức ăn, vì thể hiện quan hệ giữa cô và Triển Hồng Viễn, cô gắp rất nhiều món ăn vào trong chén của anh.
Triển Hồng Viễn có chút chống đỡ không được, sợ mình ăn không hết, nên vội vàng cười ngăn cản.
"Flo¬ra, em muốn anh chết vì no sao?" Lúc này Vũ Nhu mới phát hiện ra cô không ngừng gắp thức ăn cho anh, thức ăn trong chén đã dồn thành một ngọn núi nhỏ!
Cô vội vã lấy sắc mặt của cô vợ ngoan hiền: "Anh quá gầy mà! Em chỉ muốn tốt cho anh thôi!"
Không khí trong phòng ăn nhất thời có chút ngưng trọng, Vũ Nhu có thể cảm giác đến ánh mắt mừng rỡ của ba; ánh mắt thăm dò của Hải Lan; còn có anh. . . . . . Ánh mắt thâm trầm.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, chỉ hy vọng Triển Hồng Viễn có thể phối hợp thật tốt.
Triển Hồng Viễn nhìn thấy cô khẩn trương, tiếp lời của cô: "Em cũng quá gầy, lại bị bệnh bao tử, người nên chú ý ăn uống là em mới phải!"
"Con có bệnh bao tử? Trước kia không có mà!" Tiêu Kiến Hoa quan tâm hỏi.
"Thời gian ăn uống không đều đặn." Tiêu Vũ Nhu thờ ơ nói.
"Cô ấy bận công việc, thường xuyên mất ăn mất ngủ. Lần trước, cô bận thiết kế ‘case’, hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ."
Vũ Nhu định phản bác, lại bị vẻ mặt không che giấu đau thương của Úy Dương làm chấn động.
Vũ Nhu chú ý tới từ lúc ngồi xuống bàn ăn, anh không ngừng rót thêm rượu vào ly, trong lòng có chút lo lắng.
Người đàn ông này rốt cuộc đang làm gì? Chẳng lẽ anh không biết uống quá nhiều rượu sẽ hại sức khoẻ sao?
Mọi người thấy như thế, cũng rất ăn ý không nói.
Hải Lan quan sát Triển Hồng Viễn, muốn nhìn được vẻ mặt anh có ghen tỵ hay không, nhưng gương mặt anh vẫn bình tĩnh.
Hải Lan không khỏi nghi ngờ quan hệ vợ chồng chưa cưới của bọn họ. Nào có người đàn ông nào không quan tâm đến vị hôn thê của mình chứ?
"Sao không chăm sóc mình cho tốt?"
Không phải là hỏi, mà là trách cứ, lời Úy Dương nói khiến Vũ Nhu không chống đỡ nỗi.
Cô éo mình phải bình tĩnh, uống một ngụm nước uống nhỏ, mới trả lời.
"Làm việc trong ngành máy tính, bị bệnh bao tử rất thường gặp, không phải anh cũng mở công ty phần mềm hay sao?" Cô lại dịu dàng nhìn về Triển Hồng Viễn nói: "Iohn cũng bị bệnh bao tử nhẹ."
Triển Hồng Viễn không thể không bày tỏ đồng ý, chỉ là trong lòng thấp thỏm không dứt, bữa cơm này là bữa cơm quái lạ nhất mà anh từng gặp.
"Anh mời em, chúc hai người hạnh phúc”. Úy Dương nghĩ một đằng nói một nẻo, tròng mắt đen bởi vì tác dụng của rượu cồn mà hơi cuồng loạn. Anh rót đầy rượu bran-đi (*) vào ly rượu, nói với Triển Hồng Viễn, vậy mà tầm mắt lại dừng lại trên người Vũ Nhu.
Không khí trong phòng ăn lại bị đè nén xuống, mọi người thấy thứ rượu mạnh đừng trong ly, cũng hiểu Úy Dương đang khiêu khích người nọ.
Tiêu Kiến Hoa có chút hối hận vì vừa rồi mình đã đề nghị uống rượu.
Hải Lan cũng khuyên nhủ: "Chris, anh say. . . . . ."
Nhưng Úy Dương vẫn không cử động.
Vũ Nhu thấy tình hình như vậy, không khỏi nổi giận.
Đáng chết! Hôm nay cả bình rượu bran-đi gần vào bụng anh hết rồi, mà anh còn muốn uống! ? Không có thời gian chăm sóc mình là anh mới đúng....
Cô quay đầu, thấy Triển Hồng Viễn lúng túng không biết phải làm gì, biết độ rượu của anh không cao! Vì ngăn cản Úy Dương, cô một tay nhận lấy ly rượu đầy, nhìn Úy Dương.
"John không uống được nhiều rượu, mà lát nữa anh ấy còn lái xe, cho nên lời chúc phúc của anh, tôi nhận thay anh ấy!"
Nói xong, Vũ Nhu gạt bỏ lời khuyên của Hải Lan và Tiêu Kiến Hoa, không chút do dự đem cả ly rượu bran-đi đầy tràn uống cạn, uống xong còn dốc ly xuống, chứng tỏ mình uống hết.
Cô đặt ly xuống bàn, Úy Dương nhìn thẳng vào mắt, cô nhìn thấy trong mắt Úy Dương có loại tuyệt vọng, thấy lòng mình đau xót.
Cô vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn anh.
Hải Lan nhanh chóng tiến lên "Vũ Nhu! Cậu không sao chứ? Trời ơi! Đó là một ly rượu lớn. . . . . . tớ đã bảo là đừng uống rồi mà!"
Cô vội vàng phân phó phòng bếp lấy ly trà giải rượu ra.
"Tớ không sao, tửu lượng của tớ không kém đâu, một chút rượu bran-đi không ăn thua gì cả." Cô vừa an ủi mọi người, vừa cầm chén cơm ăn hết. Nghĩ thầm, cuối cùng bữa cơm này cũng gần kết thúc rồi, nhưng nếu đợi thêm tý nữa, không biết còn có thể xảy ra ra chuyện gì.
"Dạ dày em có khó chịu hay không?” Triển Hồng Viễn nhận lấy ly trà giải rượu, để Vũ Nhu uống vào.
"Không có chuyện gì. Còn nhớ năm đó, cả khoa chưa có người nào dám cùng em uống rượu!" Tuy nói xong, nhưng Vũ Nhu vẫn uống trà.
Thấy hành động thân mật của bọn họ, lòng của Úy Dương như bị dao đâm.
Anh đợi cô bảy năm, lại nhận được kết cục như vậy. . . . . . Điều này khiến anh chấp nhận thế nào? Buông tay thế nào?
Úy Dương biết mình không thể đợi tiếp nữa, nếu không anh nhất định sẽ cướp lấy Vũ Nhu rồi bỏ trốn!
Vì vậy anh đứng lên, cầm lấy áo khoác, giống như chạy nạn, rời khỏi Tiêu gia.
Hải Lan lúng túng giải thích vì Úy Dương, mà Triển Hồng Viễn cũng không để ý.
Vũ Nhu từ cửa sổ thấy Úy Dương vội vã lái xe đi, không khỏi có chút lo lắng về an toàn của anh.
Lúc này, Triển Hồng Viễn vỗ vỗ bả vai cô, nhắc nhở cô cũng nên về thôi. Vì vậy cô vuốt vuốt mép váy, khách khí với ba và Hải Lan.
"John, anh lái xe ra trước đi!"
Vũ Nhu rất muốn nói chuyện riêng với Hải Lan, mà Triển Hồng Viễn cũng hiểu, vì vậy anh rời đi trước, đem không gian để lại cho Vũ Nhu và Hải Lan.
"Tớ rất hiểu tâm tình của các cậu." Vũ Nhu đánh vỡ trầm mặc, "Nhưng tớ không muốn nhắc lại chuyện lúc trước nữa."
"Nhưng mà. . . . . ."
Vũ Nhu ngắt lời cô: "Cậu hãy nghe tớ nói trước, trong thế giới của tớ, chuyện bảy năm trước đã trôi vào dĩ vãng, tớ không còn là Tiêu Vũ Nhu của bảy năm trước, cho nên chuyện đó đừng nói nữa, với tớ, đã không còn ý nghĩa gì rồi." Cô đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc bị gió thổi, bình tĩnh nói.
"Vậy Úy Dương thì sao? Anh ấy yêu cậu! Cậu cho tớ một chút thời gian để giải thích, thật sự đây chỉ là hiểu lầm. . . . . ."
Hải Lan vội vã muốn nói thêm, nhưng thấy thái độ Vũ Nhu lạnh nhạt, cô không biết mình nên nói hay không.
"Không phải là tớ không muốn nghe, mà là không cần thiết để giải thích gì cả."
Vũ Nhu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Hải Lan, trái ngược với vẻ bình tĩnh của mình.
"Chuyện qua thì cứ cho qua, cho dù năm đó có hiểu lầm gì, đối với tớ mà nói cũng không gì khác nhau, nói ra cũng chỉ đau lòng thêm thôi. Huống chi, bây giờ tớ đã có John. . . . . ." nghe được tiếng xe nổ máy, Vũ Nhu quay đầu thấy Triển Hồng Viễn đã lái xe ra ngoài, cô cho anh một nụ cười ấm áp.
"Cậu thật sự đã thay đổi." Hải Lan thở dài "Không phải cậu luôn xa cách mọi người sao, là vì anh ta mà thay đổi à?"
"Tớ không biết. Nhưng tớ sẽ kết hôn cùng anh ấy."
"Cậu không cần quá khứ sao?"
Vũ Nhu không nói ra đáp án, nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt lại nói cho Hải Lan biết ý tưởng của cô
Hải Lan thật tức giận. Có lẽ Vũ Nhu đúng, trong thời gian dài như vậy, ai cũng có thể thay đổi. Thay đổi chính là thay đổi, không phải vì chuyện trước kia mà có quay lại như ban đầu.
Bản thân mình cũng từ một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời biến thành một người vợ, người mẹ của gia đình, Úy Dương từ một thanh niên tươi sống biến thành một tổng giám đốc tập đoàn lớn làm cho người ta kính sợ, như vậy thì chuyện Vũ Nhu thay đổi quá mức bất ngờ ư?
Vũ Nhu nghe được tiếng còi xe mà Triển Hồng Viễn bấm, biết mình không thể nói nhiều thêm.
Cô cầm hai tay của Hải Lan, nói: "Không có gì là không thể tha thứ. Bắt đầu lại tất cả! Tớ, cậu và Úy Dương, vẫn có thể là bạn bè. Nhưng mà tớ không muốn cuộc sống bây giờ của tớ thay đổi gì thêm, nên nhờ cậu chuyện hộ lời này đến Úy Dương!"
Cô nở nụ cười với Hải Lan "Tớ đi đây, chào cậu."
Cô xoay người đi xuống bậc thang, nói với Triển Hồng Viễn: "Chúng ta đi thôi!" rồi vào trong xe.
Xe chậm rãi đi ra, Vũ Nhu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Hải Lan vẫn đứng ở nơi đó, hình như môi của cô ấy muốn nói điều gì.
Cô biết, Hải Lan đang nói —— bảo trọng.
Vũ Nhu đột nhiên cảm thấy cay cay mắt, vội vàng rời đi tầm mắt, không nhìn người phía sau nữa.
Giọng nói hài hước của Triển Hồng Viễn truyền đến: "Tối hôm nay, em phải giải thích rõ cái quan hệ "Sâu xa" kia nhá?"
Nói xong, anh nhìn Vũ Nhu, hồi hộp như sắp đi đấu kiếm. . . . . .
... ....
Bốn ngày sau
"Không cần thiết phải giải thích? Chúng ta vẫn có thể là bạn bè. . . . . . Đây là lời cô nói?" Úy Dương mới từ Malaysia trở về, đứng sát cửa sổ, vẻ mặt không thay đổi, nói.
Hải Lan chú ý phản ứng của anh, tim không khỏi đập nhanh.
Cô có thể cảm thấy lần này anh trở về có chút xa lạ, nhưng không biết xa lạ ở chỗ nào.
"Đúng vậy. . . . . . Chris, chết tâm đi! Cậu ấy có Triển Hồng Viễn rồi."
Hải Lan nói rất tàn nhẫn, nhưng cô biết cô đang khuyên nhủ anh.
"Tôi hiểu rõ rồi, cô ra ngoài đi." Đôi mắt Úy Dương không còn tình cảm.
"Anh. . . . . ." Hải Lan còn muốn thêm điều gì, vậy mà vẫn không có nói ra, lui ra khỏi phòng làm việc của Úy Dương;
Lúc sau, anh nhìn thấy Vũ Nhu ngoài cửa sổ,
Ban đầu đem phòng làm việc của cô đến tầng này, là vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô. Vậy mà, bây giờ lại trở thành anh bị hành hạ mỗi ngày.
Anh rất nhớ lúc trước, yêu cô, hôn cô, cho cô vui vẻ, nhưng cô đã không thuộc về anh nữa rồi!
Chấp nhận sự thật này, cần sao nhiêu sức lực, cần chịu bao nhiêu đau đớn???
Nhìn Vũ Nhu bận rộn công việc, anh không khỏi nghĩ thầm, mình có thể để cô đi cùng người khác như vậy sao? Có thể chịu được cảnh nụ cười của cô chỉ vì người khác mà nở rộ? Có thể tận mắt thấy cô nắm tay người khác, mà mình lại gắng giữ tỉnh táo, thờ ơ?
Úy Dương đau đớn nhắm mắt lại. Không. . . . . .
(*): Brandy là loại rượu mạnh (tất cả rượu mạnh được gọi là spirit) có độ cồn trung bình 40, được sản xuất qua một quy trình phức tạp, tốn kém.
Rượu được sản xuất từ sự lên men của trái cây, hoa quả, thảo mộc, . . . nhưng phần lớn là từ nho và táo. Thỉnh thoảng chúng ta nghe đến rượu Cognac hay Armagnac, chúng đều là họ rượu Brandy (Cognac và Armagnac chính là Brandy nhưng không phải Brandy nào cũng được gọi là Cognac hay Armagnac).
Trước mặt là một sân cỏ, là nơi cô đọc sách cùng mẹ khi còn nhỏ; trong rừng cây phía sau, cô đã từng viết bài thơ tả mùa xuân đầu tiên. . . . . .
Trong lúc bất chợt, Vũ Nhu ý thức được mình đang nhớ lại cuộc sống trước kia. Cô tự giễu, mình thật thay đổi.
Sau chuyện kia, mẹ và ba ly hôn, không tranh cãi, chia tay một cách hòa bình —— mẹ nhận lấy tài sản thuộc về mình, một khoản tiền đủ để bà sống nốt quảng đời còn lại, sau đó đến Paris.
Mẹ nói cho cô biết, đến Paris là nguyện vọng của bà, bây giờ thoát khỏi cuộc sống hôn nhân, bà có thể làm những gì bà thích.
Có lẽ đối với mẹ mà nói, đó là hạnh phúc.
Cũng bởi thế, ba mới có Hải Lan chứ?
Mẹ từ từ biến tình yêu giành cho ba thành sự quan tâm của bạn bè, sau đó sẽ từ quan tâm biến thành xa cách.
Người đàn ông nào cũng đều muốn lấy cô gái mình yêu, cho nên khi Hải Lan xuất hiện, ba mới gửi gắm tình cảm ấy.
Hải Lan là người thông minh nhưng ngây thơ, mặc dù có tính cách độc lập nhưng cũng khát vọng tình yêu; Mặc dù ba lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng cô vẫn bị vẻ điển trai và chính chắn của người đàn ông hấp dẫn, người đàn ông như vậy không khiến cô động lòng cũng khó.
Nghĩ thông suốt những điều này, cô hiểu, mình cũng không hận Hải Lan.
Xe tiến vào bãi đậu xe của Tiêu gia, Triển Hồng Viễn vững vàng dừng lại.
Tiêu Vũ Nhu mở cửa xe, sau đó hai người cùng nhau đi vào cửa.
Trên mặt Hải Lan và Tiêu Kiến Hoa có chút kinh ngạc; mà Úy Dương cũng có mặt ở đây, có chút đau đớn nhìn họ.
Vốn bọn họ cho rằng, Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn chỉ là đồng nghiệp hoặc bạn bè, mà bây giờ thấy bọn họ thân mật như vậy, hình như quan hệ cũng không phải đơn giản.
Hải Lan lặng lẽ nhìn sang Úy Dương, lo lắng cho anh.
Mà Tiêu Kiến Hoa lại nhiệt tình tiến lên, ôm lkaays cô con gái đã nhiều năm không gặp.
Vũ Nhu cũng ôm lấy ba mình.
Điều này làm cho Tiêu Kiến Hoa có chút kinh ngạc, hình như con gái không trách ông. . . . . .
"Ba, đã lâu không gặp." Vũ Nhu nói với ông, trên mặt không chút phẫn hận chuyện năm đó.
"Nhu Nhu. . . . . . Con đã trở lại rồi. . . . . ." hốc mắt Tiêu Kiến Hoa có chút ướt át.
Tuổi đã cao, con gái lại không ở bên cạnh, áy náy và nhớ thương, ngày ngày hành hạ ông; bây giờ nhìn thấy con gái không dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông, đây chính là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho ông rồi ! Vũ Nhu nhìn ra ý nghĩ của ông, vỗ vỗ sống lưng không còn thẳng như trước của ba, nhẹ nhàng nói: "Ba! con đã về, chuyện lúc trước liền quên đi!"
Cô nhìn thấy nước mắt trong mắt mọi người, cười với bọn họ: "Đừng như vậy, không phải tôi vẫn khỏe sao?"
Đoàn người tiến vào cửa, người giúp việc mặc đồng phục chỉnh tề, xếp thành hàng, cùng kêu lên: "Chào cô chủ."
Vũ Nhu khẽ mỉm cười đáp lễ với bọn họ, sau đó nhìn sang ba, Hải Lan và Úy Dương, giới thiệu, "Đây là vị hôn phu của tôi, cũng là cấp trên, Triển Hồng Viễn. Các người gọi anh ấy là John cũng được."
Vũ Nhu giới thiệu làm ba người sửng sốt, không phải Vũ Nhu yêu Úy Dương sao?
Lòng của Úy Dương đau đớn, nhưng bề ngoài anh vẫn không thay đồi, nắm chặt quả đấm.
"Bác Tiêu, cô Hải Lan, Úy Dương, chào mọi người!"
Nụ cười của Triển Hồng Viễn có vẻ không được tự nhiên khi nhìn mọi người, đặc biệt là khi thấy ánh mắt tối tăm của Úy Dương, trở nên cứng ngắc.
Xem ra mình không được hoan nghênh lắm! Anh bất đắc dĩ nhìn về phía Vũ Nhu, mà Vũ Nhu cũng sử dụng ánh mắt bày tỏ xin lỗi với Triển Hồng Viễn:
Nhưng động tác này của họ, dưới ánh mắt người ngoài lại trở thành liếc mắt đưa tình.
Sắc mặt của Úy Dương lại lạnh lùng mấy phần.
Hải Lan đánh vỡ không khí có chút khó chịu này, lễ phép nói với Triển Hồng Viễn: "Anh Triển, chúng ta lại gặp mặt."
Lời của cô cũng nhắc nhở Tiêu Kiến hoa, vì vậy ông cũng chào hỏi: "Cậu Triển quả nhiên là nhân tài khó gặp."
"Bác nói quá." Triển Hồng Viễn vội vàng khách sáo, nhưng anh không có bỏ qua ánh mắt thâm trầm của Úy Dương.
Xem ra, Vũ Nhu và anh ta có chút "Sâu xa" !
Vũ Nhu quan sát cả căn nhà.
Ngoài mặt, nơi này không thay đổi bao nhiều, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện tất cả bức tranh của mẹ đều được đổi lại bằng tác phẩm của Hải Lan; ngay cả hoa Violet dọc theo cầu thang cũng bị thay thế bằng hoa hồng trắng.
Đồ dùng sinh hoạt Tiêu gia vốn lấy màu gỗ làm chủ, hợp với màu trắng ngà, nhìn rất hào phóng, lịch sự đặc sắc; mà bây giờ đổi thành vật dụng hiện đại, có vẻ không hợp lắm. Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ đấy mẹ thường trồng hoa Phù Dung, hôm nay được thay thế bằng hoa anh đào rồi.
Tiêu Vũ nhu biết ba mẹ đã ly hôn, mình không nên quản cuộc sống bây giờ của họ; nhưng khi thấy ngôi nhà quen thuộc trở nên xa lạ, vẫn có chút buồn bã.
Triển Hồng Viễn nhìn biểu tình của Vũ Nhu, hiểu rõ ý tưởng của cô, vì vậy nhẹ nhàng nắm tay cô, bày tỏ an ủi.
Vũ Nhu cũng ngẩng đầu, dịu dàng cười với Triển Hồng Viễn.
Nhìn thấy bọn họ trao đổi tình cảm, trong lòng Hải Lan lo lắng, có phải Vũ Nhu thật sự yêu Triển Hồng Viễn không? Vậy Úy Dương thì sao?
Tiêu Kiến Hoa không nghĩ nhiều như vậy. Ông kéo mọi người đến phòng khách hỏi han, muốn đền bù sự thiếu hụt tình cảm những năm qua.
Mà Vũ Nhu và Triển Hồng Viễn phối hợp vô cùng tốt, làm cho người ta cảm giác quan hệ của bọn họ vô cùng hài hòa.
Tiêu Kiến hoa thấy vị hôn phu của con gái ân cần như vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười, cho rằng con gái đã tìm được hạnh phúc.
"Ông chủ, đến giờ ăn rồi." Người giúp việc đi tới phòng khách, nói.
"À! Nhu Nhu, Hồng Viễn, ở lại đây ăn cơm đi." Tiêu Kiến Hoa đã đổi giọng gọi Hồng Viễn rồi.
"Tốt." Vũ Nhu vui vẻ đồng ý, cùng mọi người đứng dậy đến phòng ăn dùng cơm.
Lúc đứng dậy, cô cảm thấy sau lưng có một ánh mắt luôn chăm chú nhìn cô. . . . . .
Tại sao anh còn chú ý cô như vậy? Cô đã có vị hôn phu rồi mà!
Mọi người cùng ngồi vào bàn. Tiêu Vũ Nhu ngồi bên cạnh Triển Hồng Viễn, mà đối diện cô chính là Úy Dương, trong lòng cô không khỏi oán giận ai lại sắp xếp chỗ như thế.
Nhìn thấy Úy Dương, trong lòng cô vẫn có — chút hồi hộp.
Tiêu Kiến Hoa đánh vỡ trầm mặc, nhiệt tình chiêu đãi con gái: "Nhu Nhu, những thứ này đều là món ăn con thích! Ba biết hôm nay con sẽ về, cho nên chuẩn bị cho mình con!"
Ánh mắt Vũ Nhu sáng lên, chà chà đôi tay, vui vẻ nói: "A! Gia đình vẫn tốt nhất! Cám ơn ba!"
Lời của cô khiến hốc mắt Tiêu Kiến Hoa đỏ lên.
Thấy thế, cô vội vã bắt đầu gắp thức ăn, vì thể hiện quan hệ giữa cô và Triển Hồng Viễn, cô gắp rất nhiều món ăn vào trong chén của anh.
Triển Hồng Viễn có chút chống đỡ không được, sợ mình ăn không hết, nên vội vàng cười ngăn cản.
"Flo¬ra, em muốn anh chết vì no sao?" Lúc này Vũ Nhu mới phát hiện ra cô không ngừng gắp thức ăn cho anh, thức ăn trong chén đã dồn thành một ngọn núi nhỏ!
Cô vội vã lấy sắc mặt của cô vợ ngoan hiền: "Anh quá gầy mà! Em chỉ muốn tốt cho anh thôi!"
Không khí trong phòng ăn nhất thời có chút ngưng trọng, Vũ Nhu có thể cảm giác đến ánh mắt mừng rỡ của ba; ánh mắt thăm dò của Hải Lan; còn có anh. . . . . . Ánh mắt thâm trầm.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, chỉ hy vọng Triển Hồng Viễn có thể phối hợp thật tốt.
Triển Hồng Viễn nhìn thấy cô khẩn trương, tiếp lời của cô: "Em cũng quá gầy, lại bị bệnh bao tử, người nên chú ý ăn uống là em mới phải!"
"Con có bệnh bao tử? Trước kia không có mà!" Tiêu Kiến Hoa quan tâm hỏi.
"Thời gian ăn uống không đều đặn." Tiêu Vũ Nhu thờ ơ nói.
"Cô ấy bận công việc, thường xuyên mất ăn mất ngủ. Lần trước, cô bận thiết kế ‘case’, hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ."
Vũ Nhu định phản bác, lại bị vẻ mặt không che giấu đau thương của Úy Dương làm chấn động.
Vũ Nhu chú ý tới từ lúc ngồi xuống bàn ăn, anh không ngừng rót thêm rượu vào ly, trong lòng có chút lo lắng.
Người đàn ông này rốt cuộc đang làm gì? Chẳng lẽ anh không biết uống quá nhiều rượu sẽ hại sức khoẻ sao?
Mọi người thấy như thế, cũng rất ăn ý không nói.
Hải Lan quan sát Triển Hồng Viễn, muốn nhìn được vẻ mặt anh có ghen tỵ hay không, nhưng gương mặt anh vẫn bình tĩnh.
Hải Lan không khỏi nghi ngờ quan hệ vợ chồng chưa cưới của bọn họ. Nào có người đàn ông nào không quan tâm đến vị hôn thê của mình chứ?
"Sao không chăm sóc mình cho tốt?"
Không phải là hỏi, mà là trách cứ, lời Úy Dương nói khiến Vũ Nhu không chống đỡ nỗi.
Cô éo mình phải bình tĩnh, uống một ngụm nước uống nhỏ, mới trả lời.
"Làm việc trong ngành máy tính, bị bệnh bao tử rất thường gặp, không phải anh cũng mở công ty phần mềm hay sao?" Cô lại dịu dàng nhìn về Triển Hồng Viễn nói: "Iohn cũng bị bệnh bao tử nhẹ."
Triển Hồng Viễn không thể không bày tỏ đồng ý, chỉ là trong lòng thấp thỏm không dứt, bữa cơm này là bữa cơm quái lạ nhất mà anh từng gặp.
"Anh mời em, chúc hai người hạnh phúc”. Úy Dương nghĩ một đằng nói một nẻo, tròng mắt đen bởi vì tác dụng của rượu cồn mà hơi cuồng loạn. Anh rót đầy rượu bran-đi (*) vào ly rượu, nói với Triển Hồng Viễn, vậy mà tầm mắt lại dừng lại trên người Vũ Nhu.
Không khí trong phòng ăn lại bị đè nén xuống, mọi người thấy thứ rượu mạnh đừng trong ly, cũng hiểu Úy Dương đang khiêu khích người nọ.
Tiêu Kiến Hoa có chút hối hận vì vừa rồi mình đã đề nghị uống rượu.
Hải Lan cũng khuyên nhủ: "Chris, anh say. . . . . ."
Nhưng Úy Dương vẫn không cử động.
Vũ Nhu thấy tình hình như vậy, không khỏi nổi giận.
Đáng chết! Hôm nay cả bình rượu bran-đi gần vào bụng anh hết rồi, mà anh còn muốn uống! ? Không có thời gian chăm sóc mình là anh mới đúng....
Cô quay đầu, thấy Triển Hồng Viễn lúng túng không biết phải làm gì, biết độ rượu của anh không cao! Vì ngăn cản Úy Dương, cô một tay nhận lấy ly rượu đầy, nhìn Úy Dương.
"John không uống được nhiều rượu, mà lát nữa anh ấy còn lái xe, cho nên lời chúc phúc của anh, tôi nhận thay anh ấy!"
Nói xong, Vũ Nhu gạt bỏ lời khuyên của Hải Lan và Tiêu Kiến Hoa, không chút do dự đem cả ly rượu bran-đi đầy tràn uống cạn, uống xong còn dốc ly xuống, chứng tỏ mình uống hết.
Cô đặt ly xuống bàn, Úy Dương nhìn thẳng vào mắt, cô nhìn thấy trong mắt Úy Dương có loại tuyệt vọng, thấy lòng mình đau xót.
Cô vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn anh.
Hải Lan nhanh chóng tiến lên "Vũ Nhu! Cậu không sao chứ? Trời ơi! Đó là một ly rượu lớn. . . . . . tớ đã bảo là đừng uống rồi mà!"
Cô vội vàng phân phó phòng bếp lấy ly trà giải rượu ra.
"Tớ không sao, tửu lượng của tớ không kém đâu, một chút rượu bran-đi không ăn thua gì cả." Cô vừa an ủi mọi người, vừa cầm chén cơm ăn hết. Nghĩ thầm, cuối cùng bữa cơm này cũng gần kết thúc rồi, nhưng nếu đợi thêm tý nữa, không biết còn có thể xảy ra ra chuyện gì.
"Dạ dày em có khó chịu hay không?” Triển Hồng Viễn nhận lấy ly trà giải rượu, để Vũ Nhu uống vào.
"Không có chuyện gì. Còn nhớ năm đó, cả khoa chưa có người nào dám cùng em uống rượu!" Tuy nói xong, nhưng Vũ Nhu vẫn uống trà.
Thấy hành động thân mật của bọn họ, lòng của Úy Dương như bị dao đâm.
Anh đợi cô bảy năm, lại nhận được kết cục như vậy. . . . . . Điều này khiến anh chấp nhận thế nào? Buông tay thế nào?
Úy Dương biết mình không thể đợi tiếp nữa, nếu không anh nhất định sẽ cướp lấy Vũ Nhu rồi bỏ trốn!
Vì vậy anh đứng lên, cầm lấy áo khoác, giống như chạy nạn, rời khỏi Tiêu gia.
Hải Lan lúng túng giải thích vì Úy Dương, mà Triển Hồng Viễn cũng không để ý.
Vũ Nhu từ cửa sổ thấy Úy Dương vội vã lái xe đi, không khỏi có chút lo lắng về an toàn của anh.
Lúc này, Triển Hồng Viễn vỗ vỗ bả vai cô, nhắc nhở cô cũng nên về thôi. Vì vậy cô vuốt vuốt mép váy, khách khí với ba và Hải Lan.
"John, anh lái xe ra trước đi!"
Vũ Nhu rất muốn nói chuyện riêng với Hải Lan, mà Triển Hồng Viễn cũng hiểu, vì vậy anh rời đi trước, đem không gian để lại cho Vũ Nhu và Hải Lan.
"Tớ rất hiểu tâm tình của các cậu." Vũ Nhu đánh vỡ trầm mặc, "Nhưng tớ không muốn nhắc lại chuyện lúc trước nữa."
"Nhưng mà. . . . . ."
Vũ Nhu ngắt lời cô: "Cậu hãy nghe tớ nói trước, trong thế giới của tớ, chuyện bảy năm trước đã trôi vào dĩ vãng, tớ không còn là Tiêu Vũ Nhu của bảy năm trước, cho nên chuyện đó đừng nói nữa, với tớ, đã không còn ý nghĩa gì rồi." Cô đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc bị gió thổi, bình tĩnh nói.
"Vậy Úy Dương thì sao? Anh ấy yêu cậu! Cậu cho tớ một chút thời gian để giải thích, thật sự đây chỉ là hiểu lầm. . . . . ."
Hải Lan vội vã muốn nói thêm, nhưng thấy thái độ Vũ Nhu lạnh nhạt, cô không biết mình nên nói hay không.
"Không phải là tớ không muốn nghe, mà là không cần thiết để giải thích gì cả."
Vũ Nhu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Hải Lan, trái ngược với vẻ bình tĩnh của mình.
"Chuyện qua thì cứ cho qua, cho dù năm đó có hiểu lầm gì, đối với tớ mà nói cũng không gì khác nhau, nói ra cũng chỉ đau lòng thêm thôi. Huống chi, bây giờ tớ đã có John. . . . . ." nghe được tiếng xe nổ máy, Vũ Nhu quay đầu thấy Triển Hồng Viễn đã lái xe ra ngoài, cô cho anh một nụ cười ấm áp.
"Cậu thật sự đã thay đổi." Hải Lan thở dài "Không phải cậu luôn xa cách mọi người sao, là vì anh ta mà thay đổi à?"
"Tớ không biết. Nhưng tớ sẽ kết hôn cùng anh ấy."
"Cậu không cần quá khứ sao?"
Vũ Nhu không nói ra đáp án, nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt lại nói cho Hải Lan biết ý tưởng của cô
Hải Lan thật tức giận. Có lẽ Vũ Nhu đúng, trong thời gian dài như vậy, ai cũng có thể thay đổi. Thay đổi chính là thay đổi, không phải vì chuyện trước kia mà có quay lại như ban đầu.
Bản thân mình cũng từ một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời biến thành một người vợ, người mẹ của gia đình, Úy Dương từ một thanh niên tươi sống biến thành một tổng giám đốc tập đoàn lớn làm cho người ta kính sợ, như vậy thì chuyện Vũ Nhu thay đổi quá mức bất ngờ ư?
Vũ Nhu nghe được tiếng còi xe mà Triển Hồng Viễn bấm, biết mình không thể nói nhiều thêm.
Cô cầm hai tay của Hải Lan, nói: "Không có gì là không thể tha thứ. Bắt đầu lại tất cả! Tớ, cậu và Úy Dương, vẫn có thể là bạn bè. Nhưng mà tớ không muốn cuộc sống bây giờ của tớ thay đổi gì thêm, nên nhờ cậu chuyện hộ lời này đến Úy Dương!"
Cô nở nụ cười với Hải Lan "Tớ đi đây, chào cậu."
Cô xoay người đi xuống bậc thang, nói với Triển Hồng Viễn: "Chúng ta đi thôi!" rồi vào trong xe.
Xe chậm rãi đi ra, Vũ Nhu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Hải Lan vẫn đứng ở nơi đó, hình như môi của cô ấy muốn nói điều gì.
Cô biết, Hải Lan đang nói —— bảo trọng.
Vũ Nhu đột nhiên cảm thấy cay cay mắt, vội vàng rời đi tầm mắt, không nhìn người phía sau nữa.
Giọng nói hài hước của Triển Hồng Viễn truyền đến: "Tối hôm nay, em phải giải thích rõ cái quan hệ "Sâu xa" kia nhá?"
Nói xong, anh nhìn Vũ Nhu, hồi hộp như sắp đi đấu kiếm. . . . . .
... ....
Bốn ngày sau
"Không cần thiết phải giải thích? Chúng ta vẫn có thể là bạn bè. . . . . . Đây là lời cô nói?" Úy Dương mới từ Malaysia trở về, đứng sát cửa sổ, vẻ mặt không thay đổi, nói.
Hải Lan chú ý phản ứng của anh, tim không khỏi đập nhanh.
Cô có thể cảm thấy lần này anh trở về có chút xa lạ, nhưng không biết xa lạ ở chỗ nào.
"Đúng vậy. . . . . . Chris, chết tâm đi! Cậu ấy có Triển Hồng Viễn rồi."
Hải Lan nói rất tàn nhẫn, nhưng cô biết cô đang khuyên nhủ anh.
"Tôi hiểu rõ rồi, cô ra ngoài đi." Đôi mắt Úy Dương không còn tình cảm.
"Anh. . . . . ." Hải Lan còn muốn thêm điều gì, vậy mà vẫn không có nói ra, lui ra khỏi phòng làm việc của Úy Dương;
Lúc sau, anh nhìn thấy Vũ Nhu ngoài cửa sổ,
Ban đầu đem phòng làm việc của cô đến tầng này, là vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô. Vậy mà, bây giờ lại trở thành anh bị hành hạ mỗi ngày.
Anh rất nhớ lúc trước, yêu cô, hôn cô, cho cô vui vẻ, nhưng cô đã không thuộc về anh nữa rồi!
Chấp nhận sự thật này, cần sao nhiêu sức lực, cần chịu bao nhiêu đau đớn???
Nhìn Vũ Nhu bận rộn công việc, anh không khỏi nghĩ thầm, mình có thể để cô đi cùng người khác như vậy sao? Có thể chịu được cảnh nụ cười của cô chỉ vì người khác mà nở rộ? Có thể tận mắt thấy cô nắm tay người khác, mà mình lại gắng giữ tỉnh táo, thờ ơ?
Úy Dương đau đớn nhắm mắt lại. Không. . . . . .
(*): Brandy là loại rượu mạnh (tất cả rượu mạnh được gọi là spirit) có độ cồn trung bình 40, được sản xuất qua một quy trình phức tạp, tốn kém.
Rượu được sản xuất từ sự lên men của trái cây, hoa quả, thảo mộc, . . . nhưng phần lớn là từ nho và táo. Thỉnh thoảng chúng ta nghe đến rượu Cognac hay Armagnac, chúng đều là họ rượu Brandy (Cognac và Armagnac chính là Brandy nhưng không phải Brandy nào cũng được gọi là Cognac hay Armagnac).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.